Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà
Chương 1 - Xuyên Vào Rồi!! A! Cuốn Sách Trời Đánh
/69
|
Sáng hôm sau , cô thức dậy đập vào mắt là căn phòng ngủ xa hoa , tráng lệ. Cô giật nảy mình , căn phòng này là sao nếu cô nhớ không nhầm thì phòng của cô chỉ là căn nhà trọ tồi tàn thôi sao lấy đâu ra căn phòng này?
Không lẽ cô bị bắt cóc,không thể nào cô chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả họ bắt cô về thì cũng chỉ tốn gạo nuôi thôi vả lại có tên cướp nào lại để nạn nhân ở căn phòng này đâu . Hàng loạt nghi vấn được đặt ra , nhưng chả có cái nào khả quan .
Bỗng cửa phòng mở ra . Người con gái mặc đồ hầu gái vẻ mặt lo lắng cùng tự trách đi đến chỗ cô . Thấy cô ngồi dậy đáy mắt cô ấy ánh lên vẻ yên tâm cùng hối hận nhào đến chỗ cô hỏi tới tấp.
Tiểu thư cô có sao không tại em, tất cả là tại em vì sự sơ suất của em để cho nhị tiểu thư có cơ hội xô ngã tiểu thư.Tiểu thư muốn phạt em thế nào cũng được ... Ủa má sao tiểu thư không trả lời em không lẽ tiểu thư bị mất trí nhớ á không được đâu huhu tiểu thư của em , trả tiểu thư lại cho em nói xong cô gái ấy khóc thét lên .
Ui da điếc tai cô mất cô đã chết đâu cần gì phải khóc tang như thế. Nhưng cô ta nói cái gì? Tiểu thư là cô sao ? Cô là tiểu thư bao giờ? Theo kinh nghiệm đọc sách của cô chỉ có một khả năng ... Cô xuyên không. Thiên a ! Con yêu ông quá chắc ông thấy con ăn ở phúc đức nên ông đã rủ lòng từ bi giúp con thoát khỏi căn bệnh viêm màng túi đúng không. Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải giả bộ mất trí nhớ có như vậy thì mọi người mới không nghi ngờ.
ta là ai mà ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?
Hức hức tiểu thư là đại tiểu thư Liễu gia tên là Liễu Hạ Băng còn nô tì là Tiểu Úc, nô tì được tiểu thư cứu mạng trong rừng và đc tiểu thư đưa về Liễu gia. Hai hôm trước tiểu thư bị nhị tiểu thư Liễu Huệ Di xô ngã nên thành ra cái dạng này.
Rầm !!! Nghe như xét đánh ngang tai , cái gì mà Liễu Hạ Băng với chả Liễu Huệ Di, không phải là nữ phụ và nữ chính trong chuyện ngôn tình thịt văn hôm nọ sao. Thiên ơi sao ông nỡ đẩy tôi phải hứng chịu số phận bi thảm của cô nữ phụ này sao ! A cô chưa có muốn chết.
Thôi được rồi ngươi ra ngoài đi cho ta nghỉ ngơi Phục hồi lại tinh thần cô nói.
Mà khoan không phải nhan sắc nữ phụ này rất đẹp sao? Cô phải đi chiêm ngưỡng mới được.
Nghĩ là làm cô đi vội vào nhà vệ sinh sau khi nhìn vào tấm gương đang phản chiếu hình ảnh mình cô liền sững người. Đẹp quá! Nếu chỉ dùng từ đẹp thì không thể hình dung mỹ mạo của người này. Nếu phải dùng mĩ từ thì chỉ có thần tiên hạ phàm mới lột tả hết khí chất cùng dung mạo của người này. Có dung mạo tuyệt trần như thần tiên và khí chất lạnh lùng khó tiếp cận như thần tiên vậy . Quả là một tuyệt sắc giai nhân diễm lệ khuynh thiên. Đôi mắt xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần hồn nhiên ưu tư tựa như giọt nước đầu mùa trong vắt thuần khiết. Cái mũi như được điêu khắc tinh xảo hoàn mĩ thoát tục. Cánh môi hồng nhuận e ấp lộ ra hàm răng trắng tinh. Làn da trắng không tì vết, dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Oa tưởng gì thì ra vì cái nhan sắc hại thuỷ này mà khiến cô chết không toàn thây.
Ai nha quả là hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng cái bụng cồn cào réo âm ỉ khiến cô gạt hết tất cả suy nghĩ vừa nãy , quan trọng là tìm cái lót bụng cái đã sau đó cô chạy một mạch xuống bếp.
Không lẽ cô bị bắt cóc,không thể nào cô chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả họ bắt cô về thì cũng chỉ tốn gạo nuôi thôi vả lại có tên cướp nào lại để nạn nhân ở căn phòng này đâu . Hàng loạt nghi vấn được đặt ra , nhưng chả có cái nào khả quan .
Bỗng cửa phòng mở ra . Người con gái mặc đồ hầu gái vẻ mặt lo lắng cùng tự trách đi đến chỗ cô . Thấy cô ngồi dậy đáy mắt cô ấy ánh lên vẻ yên tâm cùng hối hận nhào đến chỗ cô hỏi tới tấp.
Tiểu thư cô có sao không tại em, tất cả là tại em vì sự sơ suất của em để cho nhị tiểu thư có cơ hội xô ngã tiểu thư.Tiểu thư muốn phạt em thế nào cũng được ... Ủa má sao tiểu thư không trả lời em không lẽ tiểu thư bị mất trí nhớ á không được đâu huhu tiểu thư của em , trả tiểu thư lại cho em nói xong cô gái ấy khóc thét lên .
Ui da điếc tai cô mất cô đã chết đâu cần gì phải khóc tang như thế. Nhưng cô ta nói cái gì? Tiểu thư là cô sao ? Cô là tiểu thư bao giờ? Theo kinh nghiệm đọc sách của cô chỉ có một khả năng ... Cô xuyên không. Thiên a ! Con yêu ông quá chắc ông thấy con ăn ở phúc đức nên ông đã rủ lòng từ bi giúp con thoát khỏi căn bệnh viêm màng túi đúng không. Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải giả bộ mất trí nhớ có như vậy thì mọi người mới không nghi ngờ.
ta là ai mà ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?
Hức hức tiểu thư là đại tiểu thư Liễu gia tên là Liễu Hạ Băng còn nô tì là Tiểu Úc, nô tì được tiểu thư cứu mạng trong rừng và đc tiểu thư đưa về Liễu gia. Hai hôm trước tiểu thư bị nhị tiểu thư Liễu Huệ Di xô ngã nên thành ra cái dạng này.
Rầm !!! Nghe như xét đánh ngang tai , cái gì mà Liễu Hạ Băng với chả Liễu Huệ Di, không phải là nữ phụ và nữ chính trong chuyện ngôn tình thịt văn hôm nọ sao. Thiên ơi sao ông nỡ đẩy tôi phải hứng chịu số phận bi thảm của cô nữ phụ này sao ! A cô chưa có muốn chết.
Thôi được rồi ngươi ra ngoài đi cho ta nghỉ ngơi Phục hồi lại tinh thần cô nói.
Mà khoan không phải nhan sắc nữ phụ này rất đẹp sao? Cô phải đi chiêm ngưỡng mới được.
Nghĩ là làm cô đi vội vào nhà vệ sinh sau khi nhìn vào tấm gương đang phản chiếu hình ảnh mình cô liền sững người. Đẹp quá! Nếu chỉ dùng từ đẹp thì không thể hình dung mỹ mạo của người này. Nếu phải dùng mĩ từ thì chỉ có thần tiên hạ phàm mới lột tả hết khí chất cùng dung mạo của người này. Có dung mạo tuyệt trần như thần tiên và khí chất lạnh lùng khó tiếp cận như thần tiên vậy . Quả là một tuyệt sắc giai nhân diễm lệ khuynh thiên. Đôi mắt xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần hồn nhiên ưu tư tựa như giọt nước đầu mùa trong vắt thuần khiết. Cái mũi như được điêu khắc tinh xảo hoàn mĩ thoát tục. Cánh môi hồng nhuận e ấp lộ ra hàm răng trắng tinh. Làn da trắng không tì vết, dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Oa tưởng gì thì ra vì cái nhan sắc hại thuỷ này mà khiến cô chết không toàn thây.
Ai nha quả là hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng cái bụng cồn cào réo âm ỉ khiến cô gạt hết tất cả suy nghĩ vừa nãy , quan trọng là tìm cái lót bụng cái đã sau đó cô chạy một mạch xuống bếp.
/69
|