Edit: luoi27
Beta: MyCayThomNgon
Chủ nhiệm lớp gần đây rất buồn rầu, cứ nghĩ quỷ gây sự Lý Húc đi rồi hắn có thể an tâm dạy học, ai ngờ trong ban lại tới một Ôn Noãn.
Ngay từ đầu chủ nhiệm lớp rất thích nữ hài tử xinh đẹp ngoan ngoãn này, bởi vì tuy cô không nghiêm túc nghe giảng bài nhưng cô cũng không ầm ỹ quấy rối các bạn học khác học tập, chơi game thì cũng im lặng đeo tai nghe chơi, một chút cũng không có bộ dáng của tiểu thư nhà giàu ương ngạnh, kiêu ngạo,... Tuy rằng bởi vì cô không quấy rối mà thích cô cũng có chút kỳ quái nhưng chủ nhiệm lớp thật sự thấy vui mừng. Về sau chủ nhiệm mới phát hiện hắn sai rồi, tuy rằng Ôn Noãn này tự bản thân không làm chuyện gì xấu nhưng lại làm ảnh hưởng đến học sinh tốt nhất của lớp. Chủ nhiệm lớp không phải chỉ một lần nhìn thấy Hạ Tử Ngang nhìn chằm chằm Ôn Noãn không chớp mắt, dựa vào kinh nghiệm dạy học và giáo dục của hắn, Hạ Tử Ngang như vậy tuyệt đối không phải đi vào cõi thần tiên, cái loại ánh mắt chuyên chú này nhất định là khi nhìn thấy người mình thích.
Chuyện này sao được! Hắn chính là học bá của lớp, có thể tương lai hắn chính là sinh viên trường đại học danh tiếng, thậm chí còn có học bổng, sao có thể để cho hắn rơi vào tình trạng yêu sớm này được! Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, trong mắt ẩn ẩn ngọn lửa.
"Hạ Tử Ngang, ngươi đến trả lời vấn đề này." Chủ nhiệm lớp viết một đề vật lý sau đó gọi Hạ Tử Ngang lên.
Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, Ôn Noãn mặc quần áo thật đẹp, buộc tóc đuôi ngựa nhìn rất sáng sủa, lỗ tai cô ấy thật đáng yêu, khuyên tai cũng thật xinh đẹp! Hạ Tử Ngang đặt cánh tay lên bàn, hai tay ôm mặt chuyên chú ngắm nhìn Ôn Noãn từ phía sau.
"Hạ Tử Ngang!" Chủ nhiệm lớp nén lửa giận, dùng sức vỗ bàn.
Ôn Noãn nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của chủ nhiệm lớp, phát hiện tuy rằng hắn rống Hạ Tử Ngang nhưng ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía mình, khóe miệng cô giật giật, yên lặng thu hồi di động trên tay, xoay người quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Thình thịch thình thịch! Trái tim bởi vì cô quay đầu lại mà đập nhanh hơn, sắc mặt Hạ Tử Ngang đỏ ửng, vội vã cúi đầu tránh đi tầm mắt Ôn Noãn.
"Này, lão sư gọi ngươi đó." Ôn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở. Không cần nhìn cô đến thất thần, ánh mắt kia của chủ nhiệm lớp giống như muôn giết cô vậy.
Vẻ mặt Hạ Tử Ngang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, ánh mặt nhìn đến khuôn mặt đen xì của chủ nhiệm lớp thì đột nhiên đứng lên: "Lão sư, ta..."
"Hạ Tử Ngang, ngươi đừng tưởng rằng mình thông minh thì không nghe giảng bài, nếu ngươi đi học mà luôn thất thần, thông minh đến mây cũng thành trì độn!" Chủ nhiệm lớp nhìn các bạn học đang xem náo nhiệt xung quanh, yên lặng đem chỉ trích hắn nhìn chằm chằm Ôn Noãn nuốt vào. Loại sự tình này vẫn là không nên nói ra bên ngoài, tự mình tìm hắn nói chuyện riêng vậy.
"Rất xin lỗi." Hạ Tử Ngang cúi đầu xin lỗi.
"Tan học thì đến văn phòng ta một chuyến." Chủ nhiệm lớp đem sách vất trên bàn, trưng mắt nhìn Hạ Tử Ngang một cái.
Câu nói kế tiếp của chủ nhiệm lớp Hạ Tử Ngang đã không nghe thấy, lúc này hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm một sợi tóc trên bàn, sợi tóc này hắn rất rõ ràng, đây chính là sợi tóc của Ôn Noãn khi nãy quay đầu lại rơi xuống. Hạ Tử Ngang chậm rãi đưa tay sờ sờ, lòng bàn tay truyền đếm cảm xúc rất nhỏ làm hắn nhếch môi cười rộ lên.
"Hạ Tử Ngang!" Thấy Hạ Tử Ngang lại bắt đầu thất thần, chủ nhiệm lớp nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Ngươi đi ra ngoài hành lang đứng, khi nào tỉnh táo lại thì trở về."
Hạ Tử Ngang ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp, nhanh chóng đem sợi tóc kia nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nghe lời đi ra phòng học từ cửa sau.
Xem ra một lúc nữa chủ nhiệm lớp nhất định sẽ tìm Hạ Tử Ngang nói chuyện lí tưởng nhân sinh, khóe miệng Ôn Noãn cười cười, cầm di động đứng lên.
"Ôn Noãn đồng học, có chuyện gì sao?" Chủ nhiệm lớp sửng sốt.
"Bụng ta đau." Ôn Noãn trả lời.
"Phải không?" Chủ nhiệm lớp hoài nghi nhìn ra ngoài, trùng hợp như vậy, Hạ Tử Ngang ra ngoài đứng bụng cô lại đau, không phải là đi bồi tiểu tử kia chứ... Nhưng mà nếu bụng cô thật sự đau, hắn mà không đồng ý để xảy ra chuyện gì thì hắn không đảm đương nổi: "Được rồi, ngươi đi phòng y tế đi, đúng rồi, kêu Hạ Tử Ngang vào, hắn hẳn là đã tỉnh táo lại." Đem tiểu tử kia vào chẳng phải là được rồi sao, muốn ở dưới mí mắt cửa hắn ngấm ngầm ở một chỗ? Tưởng bở!
"Vâng." Ôn Noãn sảng khoái gật đầu. Không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở một chỗ, được thôi, bọn họ không cho hắn nhìn thấy không phải là được rồi sao, Ôn Noãn ôm bụng, làm bộ đau đớn khó nhịn đi ra khỏi phòng học.
Tuy nói là Chủ nhiệm lớp bắt đi phạt đứng, nhưng Hạ Tử Ngang hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ sai lầm của mình, khóe miệng hắn mỉm cười dựa lưng vào tương đứng trên hành lang không một bóng người, ngón tay hắn nhẹ nhàng đem sợi tóc màu đen kia quốn thành một vòng rồi lại một vòng, sau lại một vòng một vòng buông ra, lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Đột nhiên, cửa phòng học bị người từ bên trong mở ra, dư quang liếc thấy bóng người quen thuộc hơi cúi người chậm rãi đi ra.
"Ngươi... sao ngươi lại ra đay!" Hạ Tử Ngang hoảng loạn đem tóc đang quấn ở ngón tay giấu ra phía sau, chột dạ hỏi.
"Bụng ta đau." Ôn Noãn ôm bụng, vẻ mặt "ta rất suy yếu, ta sắp không được" nói.
"Cái gì!" Hạ Tử Ngang không rảnh lo thẹn thùng, vội vàng bước nhanh đến đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Ôn Noãn: "Ngươi sao rồi? Ta đưa ngươi đến phòng y tế!"
"Không cần." Ôn Noãn cười cười: "Lão sư nói ngươi không cần đứng nữa, kêu ngươi vào học."
Lúc này còn đi học cái gì! Hạ Tử Ngang đặt cánh tay Ôn Noãn trên vai mình, dìu cô đến phòng y tế.
....
"Bạn nhỏ không cần khẩn trương như vậy, bạn gái ngươi không có việc gì." Lão gia gia râu bạc cười ha hả vuốt râu mình nói.
"Không... Chúng ta không phải..." Hạ Tử Ngang đầy mặt đỏ bừng xua xua tay.
"Ta hiểu ta hiểu." Lão gia gia lộ ra vẻ mặt ý vị thâm thường: "Yên tâm đi, lão nhân ta sẽ không mách lẻo với lão sư của các ngươi đâu hahaha."
"...Trương gia gia, răng giả của ngươi sắp rớt ra ngoài rồi." Ôn Noãn cạn lời nhìn lão ngoan đồng này.
Trong nguyên tác, ông bác sĩ trong phòng y tế này là người trợ công cho nam nữ chủ lớn nhất, ông là ba ba của hiệu trưởng trường này, tình yêu của nam nữ chủ có thể tỏa sáng mà không bị ngăn cấm hoàn toàn dựa vào ông ấy trợ giúp. Bởi vậy, ngày đầu tiên Ôn Noãn tiến vào trường học liền bắt đầu nỗ lực tạo nên quan hệ tốt với ông.
"Khụ khụ, không biết lớn nhỏ." Trương gia gia cười trừng Ôn Noãn một cái: "Đem túi trườm nóng đặt lên quần áo, không cần đặt trực tiếp lên da. Cho ngươi cái này, bình đựng nước ấm đã pha thuốc, từ từ uống thì có thể giảm bớt." Đem nước thuốc trong tay đưa cho Hạ Tử Ngang liền tự giác rời đi khu nghỉ ngơi, cho hai đứa nhỏ không gian riêng tư.
"Ta đi rót cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn không cần lộn xộn." Hạ Tử Ngang đem Ôn Noãn đang muốn xoay người ngồi dậy ấn trở về, từ đầu khác của giường lấy cái gối lót ở phía sau cho cô ngồi thoải mái một chút, chuẩn bị tốt mới cầm nước thuốc vội vàng rời đi.
Chỉ một lát sau, hạ Tử Ngang liền bưng một ly nước thuốc nóng hổi chạy trở về: "Uống chậm một chút, vẫn còn hơi nóng." Hắn nhẹ nhàng thổi thổi cái ly, thật cẩn thận đưa nó vào tay Ôn Noãn.
"Cảm ơn." Ôn Noãn cười sáng lạn với Hạ Tử Ngang: "Hạ Tử Ngang ngươi cũng thật hiền huệ a, không bằng ngươi về nhà ta làm lão bà của ta đi."
"Này cái này không được!" Hắn là nam sao có thể làm lão bà được! Hạ Tử Ngang đỏ mặt lắc đầu.
"Nói đùa thôi." ôn Noãn cười xua xua tay: "Ngươi là nam nhân nha, có làm cũng phải làm lão công chứ hahahaha."
Ngón tay sờ sờ sợi tóc trên ngón trỏ một chút, Hạ Tử Ngang ngượng ngùng cúi đầu cắn môi.
Nghỉ ngơi trong phòng y tế một lúc, tiếng chuông tan học vang lên. Ôn Noãn nhìn sân thể dục ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện học sinh, trong đầu nhẩm tính thời gian, cảm giác bạn học chủ nhiệm lớp phái tới tìm Hạ Tử Ngang cũng sắp tới.
Cô dơ tay nhéo nhéo vành tai của mình, một viên kim cương màu lam hình khuyên tai rớt trên giường, cô nhặt khuyên tai lên sờ soạng đeo nửa ngày cũng không xỏ vào được: "Hạ Tử Ngang, giúp ta mang khuyên tai một chút đi."
Hạ Tử Ngang dọ dự một chút rồi gật đầu, chậm rãi duỗi tay tiếp nhận khuyên tai của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghiêng người để một bên lỗ tai gần chỗ hăn.
Lỗ tai tinh tế nhỏ xinh nhìn qua rất đáng yêu, nhìn kỹ có thể nhìn thấy một ít tơ máu dưới da, lỗ tai giống như là mới xỏ, xung quanh lỗ tai còn chưa mọc da mới, không có khuyên tai che lấp, một ít vế máu từ bên trong thấm ra.
Hạ Tử Ngang chuyên chú nhìn lỗ tai Ôn Noãn, ngón tay cọ cọ vết máu trên tai cô, sau đó chậm rãi bỏ vào trong miệng...
"Mang được chưa?" Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế nghiêng người hỏi Hạ Tử Ngang.
Hạ Tử Ngang cuống quýt rút ngón tay trong miệng ra, lắp bắp trả lời nói: "Không.... Vẫn chưa, ta mang lên cho ngươi liền." Hắn đỏ mặt hơi hơi để sát vào bên tai Ôn Noãn, ngón tay hơi có chút mồ hôi hơi có chút cầm không được khuyên tai, rớt rất nhiều lần mới miễn cưỡng cầm được.
"Hạ Tử Ngang, chủ nhiệm lớp ông ấy ---"
Đồng học:!!!
Hạ Tử Ngang:.....
Ôn Noãn: hắc hắc hắc...
___________
"Hạ Tử Ngang, ngươi hẳn là biết ta muốn nói với ngươi cái gì. Ngươi bây giờ đã cấp ba, rất nhanh là đến bước ngoặt cuối cùng của cuộc đời, ngươi có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại hay không, hoàn toàn dựa vào lần thi này." Chủ nhiệm lớp nói đầy lời thấm thía.
Hạ Tử Ngang ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Lão sư, sao đột nhiên lại nói với ta những lời này?"
"Hiện tại ngươi phải đặt tâm tư vào học tập, những chuyện tình tình ái ái đó, chờ ngươi vào đại học rồi muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản ngươi, nhưng bây giờ không thể được, đây là thời khắc mấu chốt, ngươi không thể phân tâm." Thấy Hạ Tử Ngang không thừa nhận, chủ nhiệm lớp nhìn nhìn văn phòng trống rỗng, mở miệng nói rõ.
Hạ Tử Ngang lại thẹn thùng ngây ngô cười rộ lên: "Lão sư không cần nói đùa, ta làm gì có cái thứ tình tình ái ái đó."
"Ngươi thích Ôn Noãn lại tưởng rằng ta không nhìn thấy sao! Đi học thì nhìn chằm chằm người ta, nhìn đến trên người người ta có thêm mấy cái lỗ!" Chủ nhiệm lớp đối với Hạ Tử Ngang chết cũng không thừa nhận có chút bực bội.
"Thì ra là bởi vì cái này." Hạ Tử Ngang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kỳ thật là bởi vì Ôn Noãn đã cứu ta, tuy rằng cô ấy nói ta không cần khách khí nhưng ta vẫn muốn trả ơn, cho đến mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu xem cô ấy thích cái gì."
"Cái gì? Cứu ngươi?" Chủ nhiệm lớp ngẩn ra.
"Đúng vậy, ta bị Lý Húc ức hiếp, Ôn Noãn vừa lúc đi ngang qua đã cứu ta." Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, đủ loại hành vi khí phách của Ôn Noãn đều làm cho Hạ Tử Ngang run rẩy.
Cho nên vẫn luôn quan sát Ôn Noãn, muốn tìm sở thích của cô, sau đó mua lễ vật cảm tạ sao? Chủ nhiệm lớp nghĩ trong lòng. Cũng đúng, tình tình Hạ Tử Ngang hắn hiểu biết rất rõ, ngoan ngoãn nghe lời, còn có chút tự ti và yếu đuối, sao có thể phát sinh loại chuyện như yêu sớm này, xem ra đúng là hắn nghĩ nhiều. Vừa rồi hắn tự tiện trốn học chắc cũng là vì Ôn Noãn là ân nhân cứu mạng cho nên mới không thể đứng nhìn Ôn Noãn đau bụng mà mặc kệ được, não chủ nhiệm lớp tự mình cho ra lý do phù hợp logic cho Hạ tử Ngang.
"Đúng là lão sư hiểu lầm ngươi." Sắc mặt chủ nhiệm lớp hòa hoãn nói: "Nhưng mà cũng phải chú ý một chút, đi học không cần lại thất thần."
"Vâng, ta đã biết." Hạ Tử Ngang ngoan ngoãn lên tiếng: "Vậy ta đây đi ra ngoài?"
"Ừ, ngươi đi đi."
Ra khỏi văn phòng, Hạ Tử Ngang chạy như điên đến phòng y tế. Còn chưa đến khu nghĩ ngơi liền nghe được tiếng ầm ĩ từ bên trong truyền ra.
"Mỹ nữ, ngồi ở chỗ này thật buồn chán a, cùng nhau chơi đi." Nam sinh đùa giỡn sờ sờ mặt Ôn Noãn.
"Xin lỗi, hiện ta bị bệnh, không thể cùng ngươi ra ngoài." Ôn Noãn nhẹ nhàng nghiêng mặt, rời tay nam sinh.
"Ta đây đưa ngươi đi bệnh viện." Nsm sinh bám riết không tha đặt tay lên vai Ôn Noãn.
"Lương Hiểu Huy." Hạ Tử Ngang đứng ở cửa, thật cẩn thật mở miệng.
Nam sinh quay đầu lại: "Túi trút giận, thì ra là ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
"Lương Hiểu Huy, lão sư gọi ngươi đi văn phòng ông một chuyến." Hạ Tử Ngang nói.
"Văn phòng? Ông ấy gọi ta làm gì?" Lương Hiểu Huy nhíu nhíu mày, chẳng lẽ chuyện mình đánh nhau ông ấy đã biết? Không có khả năng.
"Không biết." Hạ Tử Ngang sắc mặt ngưng đọng trả lời.
"Thiết!" Lương Hiểu Huy thu tay, bước nhanh rời đi khu nghỉ ngơi.
Ôn Noãn nhìn nhìn bóng dáng Lương Hiểu Huy, lại nhìn nhìn Hạ Tử Ngang: "Ngươi lừa hắn?" Cô cười nhướng mày.
"Ta... Ta cũng không có biện pháp khác." Hạ Tử Ngang có chút khẩn trương cắn cắn môi dưới.
"Nếu hắn trở về tìm ngươi báo thù thì là sao?"
"...Ta sẽ nghĩ cách." Hạ Tử Ngang nhẹ giọng trả lời.
________
Spoil: "Thảo! Ngươi TM muốn làm gì!" Lương Hiểu Huy bị dây thừng buộc chặt trên ghế, hắn một bên đối diện với người đứng ngược sáng mà chửi ầm lên, một bên liều mạng giãy giụa.
"Hử? Ta muốn làm gì đây."
Tác giả có điều muốn nói: Nhóm tiểu khả ái đoán đúng rồi, hai chương trước Cúc Hoa thật sự tràn ngập oán niệm với Âm Dương Sư.
_____
Có tiểu khả ái rất không vui ở chương trước Ôn Noãn ngồi xem Hạ Tử Ngang bị đánh, giải thích một chút, Ôn Noãn muốn dùng phương thức trực tiếp nhất để nói cho Hạ Tử Ngang biết, bằng bộ dáng hiện tại của ngươi, căn bản không thể bảo vệ được người ngươi để ý. [tuy rằng trong mắt chúng ta bọn họ chỉ là tiểu hài tử đánh nhau, nhưng trong mắt tiểu hài tử, đó chính là xã hội của bọn họ] [Cúc Hoa cũng không biết mình lại giải thích cái gì ==]
Beta: MyCayThomNgon
Chủ nhiệm lớp gần đây rất buồn rầu, cứ nghĩ quỷ gây sự Lý Húc đi rồi hắn có thể an tâm dạy học, ai ngờ trong ban lại tới một Ôn Noãn.
Ngay từ đầu chủ nhiệm lớp rất thích nữ hài tử xinh đẹp ngoan ngoãn này, bởi vì tuy cô không nghiêm túc nghe giảng bài nhưng cô cũng không ầm ỹ quấy rối các bạn học khác học tập, chơi game thì cũng im lặng đeo tai nghe chơi, một chút cũng không có bộ dáng của tiểu thư nhà giàu ương ngạnh, kiêu ngạo,... Tuy rằng bởi vì cô không quấy rối mà thích cô cũng có chút kỳ quái nhưng chủ nhiệm lớp thật sự thấy vui mừng. Về sau chủ nhiệm mới phát hiện hắn sai rồi, tuy rằng Ôn Noãn này tự bản thân không làm chuyện gì xấu nhưng lại làm ảnh hưởng đến học sinh tốt nhất của lớp. Chủ nhiệm lớp không phải chỉ một lần nhìn thấy Hạ Tử Ngang nhìn chằm chằm Ôn Noãn không chớp mắt, dựa vào kinh nghiệm dạy học và giáo dục của hắn, Hạ Tử Ngang như vậy tuyệt đối không phải đi vào cõi thần tiên, cái loại ánh mắt chuyên chú này nhất định là khi nhìn thấy người mình thích.
Chuyện này sao được! Hắn chính là học bá của lớp, có thể tương lai hắn chính là sinh viên trường đại học danh tiếng, thậm chí còn có học bổng, sao có thể để cho hắn rơi vào tình trạng yêu sớm này được! Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, trong mắt ẩn ẩn ngọn lửa.
"Hạ Tử Ngang, ngươi đến trả lời vấn đề này." Chủ nhiệm lớp viết một đề vật lý sau đó gọi Hạ Tử Ngang lên.
Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, Ôn Noãn mặc quần áo thật đẹp, buộc tóc đuôi ngựa nhìn rất sáng sủa, lỗ tai cô ấy thật đáng yêu, khuyên tai cũng thật xinh đẹp! Hạ Tử Ngang đặt cánh tay lên bàn, hai tay ôm mặt chuyên chú ngắm nhìn Ôn Noãn từ phía sau.
"Hạ Tử Ngang!" Chủ nhiệm lớp nén lửa giận, dùng sức vỗ bàn.
Ôn Noãn nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của chủ nhiệm lớp, phát hiện tuy rằng hắn rống Hạ Tử Ngang nhưng ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía mình, khóe miệng cô giật giật, yên lặng thu hồi di động trên tay, xoay người quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Thình thịch thình thịch! Trái tim bởi vì cô quay đầu lại mà đập nhanh hơn, sắc mặt Hạ Tử Ngang đỏ ửng, vội vã cúi đầu tránh đi tầm mắt Ôn Noãn.
"Này, lão sư gọi ngươi đó." Ôn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở. Không cần nhìn cô đến thất thần, ánh mắt kia của chủ nhiệm lớp giống như muôn giết cô vậy.
Vẻ mặt Hạ Tử Ngang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, ánh mặt nhìn đến khuôn mặt đen xì của chủ nhiệm lớp thì đột nhiên đứng lên: "Lão sư, ta..."
"Hạ Tử Ngang, ngươi đừng tưởng rằng mình thông minh thì không nghe giảng bài, nếu ngươi đi học mà luôn thất thần, thông minh đến mây cũng thành trì độn!" Chủ nhiệm lớp nhìn các bạn học đang xem náo nhiệt xung quanh, yên lặng đem chỉ trích hắn nhìn chằm chằm Ôn Noãn nuốt vào. Loại sự tình này vẫn là không nên nói ra bên ngoài, tự mình tìm hắn nói chuyện riêng vậy.
"Rất xin lỗi." Hạ Tử Ngang cúi đầu xin lỗi.
"Tan học thì đến văn phòng ta một chuyến." Chủ nhiệm lớp đem sách vất trên bàn, trưng mắt nhìn Hạ Tử Ngang một cái.
Câu nói kế tiếp của chủ nhiệm lớp Hạ Tử Ngang đã không nghe thấy, lúc này hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm một sợi tóc trên bàn, sợi tóc này hắn rất rõ ràng, đây chính là sợi tóc của Ôn Noãn khi nãy quay đầu lại rơi xuống. Hạ Tử Ngang chậm rãi đưa tay sờ sờ, lòng bàn tay truyền đếm cảm xúc rất nhỏ làm hắn nhếch môi cười rộ lên.
"Hạ Tử Ngang!" Thấy Hạ Tử Ngang lại bắt đầu thất thần, chủ nhiệm lớp nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Ngươi đi ra ngoài hành lang đứng, khi nào tỉnh táo lại thì trở về."
Hạ Tử Ngang ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp, nhanh chóng đem sợi tóc kia nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nghe lời đi ra phòng học từ cửa sau.
Xem ra một lúc nữa chủ nhiệm lớp nhất định sẽ tìm Hạ Tử Ngang nói chuyện lí tưởng nhân sinh, khóe miệng Ôn Noãn cười cười, cầm di động đứng lên.
"Ôn Noãn đồng học, có chuyện gì sao?" Chủ nhiệm lớp sửng sốt.
"Bụng ta đau." Ôn Noãn trả lời.
"Phải không?" Chủ nhiệm lớp hoài nghi nhìn ra ngoài, trùng hợp như vậy, Hạ Tử Ngang ra ngoài đứng bụng cô lại đau, không phải là đi bồi tiểu tử kia chứ... Nhưng mà nếu bụng cô thật sự đau, hắn mà không đồng ý để xảy ra chuyện gì thì hắn không đảm đương nổi: "Được rồi, ngươi đi phòng y tế đi, đúng rồi, kêu Hạ Tử Ngang vào, hắn hẳn là đã tỉnh táo lại." Đem tiểu tử kia vào chẳng phải là được rồi sao, muốn ở dưới mí mắt cửa hắn ngấm ngầm ở một chỗ? Tưởng bở!
"Vâng." Ôn Noãn sảng khoái gật đầu. Không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở một chỗ, được thôi, bọn họ không cho hắn nhìn thấy không phải là được rồi sao, Ôn Noãn ôm bụng, làm bộ đau đớn khó nhịn đi ra khỏi phòng học.
Tuy nói là Chủ nhiệm lớp bắt đi phạt đứng, nhưng Hạ Tử Ngang hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ sai lầm của mình, khóe miệng hắn mỉm cười dựa lưng vào tương đứng trên hành lang không một bóng người, ngón tay hắn nhẹ nhàng đem sợi tóc màu đen kia quốn thành một vòng rồi lại một vòng, sau lại một vòng một vòng buông ra, lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Đột nhiên, cửa phòng học bị người từ bên trong mở ra, dư quang liếc thấy bóng người quen thuộc hơi cúi người chậm rãi đi ra.
"Ngươi... sao ngươi lại ra đay!" Hạ Tử Ngang hoảng loạn đem tóc đang quấn ở ngón tay giấu ra phía sau, chột dạ hỏi.
"Bụng ta đau." Ôn Noãn ôm bụng, vẻ mặt "ta rất suy yếu, ta sắp không được" nói.
"Cái gì!" Hạ Tử Ngang không rảnh lo thẹn thùng, vội vàng bước nhanh đến đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Ôn Noãn: "Ngươi sao rồi? Ta đưa ngươi đến phòng y tế!"
"Không cần." Ôn Noãn cười cười: "Lão sư nói ngươi không cần đứng nữa, kêu ngươi vào học."
Lúc này còn đi học cái gì! Hạ Tử Ngang đặt cánh tay Ôn Noãn trên vai mình, dìu cô đến phòng y tế.
....
"Bạn nhỏ không cần khẩn trương như vậy, bạn gái ngươi không có việc gì." Lão gia gia râu bạc cười ha hả vuốt râu mình nói.
"Không... Chúng ta không phải..." Hạ Tử Ngang đầy mặt đỏ bừng xua xua tay.
"Ta hiểu ta hiểu." Lão gia gia lộ ra vẻ mặt ý vị thâm thường: "Yên tâm đi, lão nhân ta sẽ không mách lẻo với lão sư của các ngươi đâu hahaha."
"...Trương gia gia, răng giả của ngươi sắp rớt ra ngoài rồi." Ôn Noãn cạn lời nhìn lão ngoan đồng này.
Trong nguyên tác, ông bác sĩ trong phòng y tế này là người trợ công cho nam nữ chủ lớn nhất, ông là ba ba của hiệu trưởng trường này, tình yêu của nam nữ chủ có thể tỏa sáng mà không bị ngăn cấm hoàn toàn dựa vào ông ấy trợ giúp. Bởi vậy, ngày đầu tiên Ôn Noãn tiến vào trường học liền bắt đầu nỗ lực tạo nên quan hệ tốt với ông.
"Khụ khụ, không biết lớn nhỏ." Trương gia gia cười trừng Ôn Noãn một cái: "Đem túi trườm nóng đặt lên quần áo, không cần đặt trực tiếp lên da. Cho ngươi cái này, bình đựng nước ấm đã pha thuốc, từ từ uống thì có thể giảm bớt." Đem nước thuốc trong tay đưa cho Hạ Tử Ngang liền tự giác rời đi khu nghỉ ngơi, cho hai đứa nhỏ không gian riêng tư.
"Ta đi rót cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn không cần lộn xộn." Hạ Tử Ngang đem Ôn Noãn đang muốn xoay người ngồi dậy ấn trở về, từ đầu khác của giường lấy cái gối lót ở phía sau cho cô ngồi thoải mái một chút, chuẩn bị tốt mới cầm nước thuốc vội vàng rời đi.
Chỉ một lát sau, hạ Tử Ngang liền bưng một ly nước thuốc nóng hổi chạy trở về: "Uống chậm một chút, vẫn còn hơi nóng." Hắn nhẹ nhàng thổi thổi cái ly, thật cẩn thận đưa nó vào tay Ôn Noãn.
"Cảm ơn." Ôn Noãn cười sáng lạn với Hạ Tử Ngang: "Hạ Tử Ngang ngươi cũng thật hiền huệ a, không bằng ngươi về nhà ta làm lão bà của ta đi."
"Này cái này không được!" Hắn là nam sao có thể làm lão bà được! Hạ Tử Ngang đỏ mặt lắc đầu.
"Nói đùa thôi." ôn Noãn cười xua xua tay: "Ngươi là nam nhân nha, có làm cũng phải làm lão công chứ hahahaha."
Ngón tay sờ sờ sợi tóc trên ngón trỏ một chút, Hạ Tử Ngang ngượng ngùng cúi đầu cắn môi.
Nghỉ ngơi trong phòng y tế một lúc, tiếng chuông tan học vang lên. Ôn Noãn nhìn sân thể dục ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện học sinh, trong đầu nhẩm tính thời gian, cảm giác bạn học chủ nhiệm lớp phái tới tìm Hạ Tử Ngang cũng sắp tới.
Cô dơ tay nhéo nhéo vành tai của mình, một viên kim cương màu lam hình khuyên tai rớt trên giường, cô nhặt khuyên tai lên sờ soạng đeo nửa ngày cũng không xỏ vào được: "Hạ Tử Ngang, giúp ta mang khuyên tai một chút đi."
Hạ Tử Ngang dọ dự một chút rồi gật đầu, chậm rãi duỗi tay tiếp nhận khuyên tai của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghiêng người để một bên lỗ tai gần chỗ hăn.
Lỗ tai tinh tế nhỏ xinh nhìn qua rất đáng yêu, nhìn kỹ có thể nhìn thấy một ít tơ máu dưới da, lỗ tai giống như là mới xỏ, xung quanh lỗ tai còn chưa mọc da mới, không có khuyên tai che lấp, một ít vế máu từ bên trong thấm ra.
Hạ Tử Ngang chuyên chú nhìn lỗ tai Ôn Noãn, ngón tay cọ cọ vết máu trên tai cô, sau đó chậm rãi bỏ vào trong miệng...
"Mang được chưa?" Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế nghiêng người hỏi Hạ Tử Ngang.
Hạ Tử Ngang cuống quýt rút ngón tay trong miệng ra, lắp bắp trả lời nói: "Không.... Vẫn chưa, ta mang lên cho ngươi liền." Hắn đỏ mặt hơi hơi để sát vào bên tai Ôn Noãn, ngón tay hơi có chút mồ hôi hơi có chút cầm không được khuyên tai, rớt rất nhiều lần mới miễn cưỡng cầm được.
"Hạ Tử Ngang, chủ nhiệm lớp ông ấy ---"
Đồng học:!!!
Hạ Tử Ngang:.....
Ôn Noãn: hắc hắc hắc...
___________
"Hạ Tử Ngang, ngươi hẳn là biết ta muốn nói với ngươi cái gì. Ngươi bây giờ đã cấp ba, rất nhanh là đến bước ngoặt cuối cùng của cuộc đời, ngươi có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại hay không, hoàn toàn dựa vào lần thi này." Chủ nhiệm lớp nói đầy lời thấm thía.
Hạ Tử Ngang ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Lão sư, sao đột nhiên lại nói với ta những lời này?"
"Hiện tại ngươi phải đặt tâm tư vào học tập, những chuyện tình tình ái ái đó, chờ ngươi vào đại học rồi muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản ngươi, nhưng bây giờ không thể được, đây là thời khắc mấu chốt, ngươi không thể phân tâm." Thấy Hạ Tử Ngang không thừa nhận, chủ nhiệm lớp nhìn nhìn văn phòng trống rỗng, mở miệng nói rõ.
Hạ Tử Ngang lại thẹn thùng ngây ngô cười rộ lên: "Lão sư không cần nói đùa, ta làm gì có cái thứ tình tình ái ái đó."
"Ngươi thích Ôn Noãn lại tưởng rằng ta không nhìn thấy sao! Đi học thì nhìn chằm chằm người ta, nhìn đến trên người người ta có thêm mấy cái lỗ!" Chủ nhiệm lớp đối với Hạ Tử Ngang chết cũng không thừa nhận có chút bực bội.
"Thì ra là bởi vì cái này." Hạ Tử Ngang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kỳ thật là bởi vì Ôn Noãn đã cứu ta, tuy rằng cô ấy nói ta không cần khách khí nhưng ta vẫn muốn trả ơn, cho đến mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu xem cô ấy thích cái gì."
"Cái gì? Cứu ngươi?" Chủ nhiệm lớp ngẩn ra.
"Đúng vậy, ta bị Lý Húc ức hiếp, Ôn Noãn vừa lúc đi ngang qua đã cứu ta." Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, đủ loại hành vi khí phách của Ôn Noãn đều làm cho Hạ Tử Ngang run rẩy.
Cho nên vẫn luôn quan sát Ôn Noãn, muốn tìm sở thích của cô, sau đó mua lễ vật cảm tạ sao? Chủ nhiệm lớp nghĩ trong lòng. Cũng đúng, tình tình Hạ Tử Ngang hắn hiểu biết rất rõ, ngoan ngoãn nghe lời, còn có chút tự ti và yếu đuối, sao có thể phát sinh loại chuyện như yêu sớm này, xem ra đúng là hắn nghĩ nhiều. Vừa rồi hắn tự tiện trốn học chắc cũng là vì Ôn Noãn là ân nhân cứu mạng cho nên mới không thể đứng nhìn Ôn Noãn đau bụng mà mặc kệ được, não chủ nhiệm lớp tự mình cho ra lý do phù hợp logic cho Hạ tử Ngang.
"Đúng là lão sư hiểu lầm ngươi." Sắc mặt chủ nhiệm lớp hòa hoãn nói: "Nhưng mà cũng phải chú ý một chút, đi học không cần lại thất thần."
"Vâng, ta đã biết." Hạ Tử Ngang ngoan ngoãn lên tiếng: "Vậy ta đây đi ra ngoài?"
"Ừ, ngươi đi đi."
Ra khỏi văn phòng, Hạ Tử Ngang chạy như điên đến phòng y tế. Còn chưa đến khu nghĩ ngơi liền nghe được tiếng ầm ĩ từ bên trong truyền ra.
"Mỹ nữ, ngồi ở chỗ này thật buồn chán a, cùng nhau chơi đi." Nam sinh đùa giỡn sờ sờ mặt Ôn Noãn.
"Xin lỗi, hiện ta bị bệnh, không thể cùng ngươi ra ngoài." Ôn Noãn nhẹ nhàng nghiêng mặt, rời tay nam sinh.
"Ta đây đưa ngươi đi bệnh viện." Nsm sinh bám riết không tha đặt tay lên vai Ôn Noãn.
"Lương Hiểu Huy." Hạ Tử Ngang đứng ở cửa, thật cẩn thật mở miệng.
Nam sinh quay đầu lại: "Túi trút giận, thì ra là ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
"Lương Hiểu Huy, lão sư gọi ngươi đi văn phòng ông một chuyến." Hạ Tử Ngang nói.
"Văn phòng? Ông ấy gọi ta làm gì?" Lương Hiểu Huy nhíu nhíu mày, chẳng lẽ chuyện mình đánh nhau ông ấy đã biết? Không có khả năng.
"Không biết." Hạ Tử Ngang sắc mặt ngưng đọng trả lời.
"Thiết!" Lương Hiểu Huy thu tay, bước nhanh rời đi khu nghỉ ngơi.
Ôn Noãn nhìn nhìn bóng dáng Lương Hiểu Huy, lại nhìn nhìn Hạ Tử Ngang: "Ngươi lừa hắn?" Cô cười nhướng mày.
"Ta... Ta cũng không có biện pháp khác." Hạ Tử Ngang có chút khẩn trương cắn cắn môi dưới.
"Nếu hắn trở về tìm ngươi báo thù thì là sao?"
"...Ta sẽ nghĩ cách." Hạ Tử Ngang nhẹ giọng trả lời.
________
Spoil: "Thảo! Ngươi TM muốn làm gì!" Lương Hiểu Huy bị dây thừng buộc chặt trên ghế, hắn một bên đối diện với người đứng ngược sáng mà chửi ầm lên, một bên liều mạng giãy giụa.
"Hử? Ta muốn làm gì đây."
Tác giả có điều muốn nói: Nhóm tiểu khả ái đoán đúng rồi, hai chương trước Cúc Hoa thật sự tràn ngập oán niệm với Âm Dương Sư.
_____
Có tiểu khả ái rất không vui ở chương trước Ôn Noãn ngồi xem Hạ Tử Ngang bị đánh, giải thích một chút, Ôn Noãn muốn dùng phương thức trực tiếp nhất để nói cho Hạ Tử Ngang biết, bằng bộ dáng hiện tại của ngươi, căn bản không thể bảo vệ được người ngươi để ý. [tuy rằng trong mắt chúng ta bọn họ chỉ là tiểu hài tử đánh nhau, nhưng trong mắt tiểu hài tử, đó chính là xã hội của bọn họ] [Cúc Hoa cũng không biết mình lại giải thích cái gì ==]
/111
|