Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
Chương 23 - Đối Tượng Công Lược Thật Làm Cho Ta Muốn Quật Ngã Hắn (12)
/111
|
Edit: luoicon27
Không giống hôn lễ tổ chức giản dị trước đó, lần này đại hôn của Ôn Noãn và Raphael cơ hồ là ở trong chú ý của nhân dân toàn thế giới tiến hành.
Ngươi ở trong đế quốc Oro phát thông báo là được rồi, việc gì còn phải đi ngoại quốc tung tin tức... Khoé miệng Ôn Noãn run rẩy nhìn Raphael đang hưng phấn chạy tới chạy lui.
Bởi vì ta muốn cho mọi người toàn thế giới đều phải chúc phúc cho chúng ta! Đôi mắt Raphael sáng lấp lánh nhìn Ôn Noãn: Trong sách viết, phu thê được chúc phúc, ở bên nhau sẽ càng dài lâu!
Ngươi nhìn thấy trên quyển sách nào? Ôn Noãn nghi hoặc hỏi.
! Raphael trả lời.
..... Thì ra trong vương cung Oro còn có loại thư tịch này sao, cảm giác thật kỳ quái.
Hôn lễ của vua một nước tự nhiên là hoa lệ lại long trọng, hai người tuấn nam mỹ nữ cùng mặc trường bào đỏ hồng cầm tay đi trên thảm đỏ, trên mặt bọn họ mang theo tươi cười hạnh phúc, ngẫu nhiên đối diện lại càng có một loại ăn ý thân mật. Sứ giả ở các quốc gia cùng các quý tộc đều nói lời chúc phúc, Quốc vương và Vương hậu cùng nhau ngồi trên vương toạ ở đài cao.
Đây là Quốc vương đầu tiên cùng ngồi ăn với Vương hậu, lúc trước, nhóm sứ giả ngoại quốc còn chưa thấy qua quân chủ nào sủng ái nữ nhân như vậy, cư nhiên cho phép nàng ngồi cùng vương toạ trên đài cao cùng mình.
Xem ra địa vị của vị Vương hậu này không thể xem thường a, trong lòng mọi người nói thầm.
Đối với hành vi khác người của Quốc Vương và Vương hậu nhóm thần tử Oro đã thấy nhiều mà không trách, biểu tình bọn họ bình tĩnh ung dung khinh bỉ nhìn nhìn đám ngoại quốc sứ giả đang trợn mắt há mồm.
Đại kinh tiểu quái, người tiểu quốc quả nhiên chưa hiểu việc đời, còn không phải là Vương hậu cùng Quốc vương cùng ngồi ăn sao, các người còn không gặp qua Quốc vương chủ động đem vương vị cho Vương hậu chỉ đơn giản vì nàng thích đâu! Hừ!
Noãn Noãn Noãn Noãn ~ ta yêu ngươi! Raphael hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng ôm Ôn Noãn cọ xát làm nũng.
Ôn Noãn bất đắc dĩ đẩy Raphael ra: Ngươi buông ta ra trước.
Không bỏ, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có yêu ta không a? Raphael hồng mắt chờ mong nhìn Ôn Noãn: Mau nói mau nói, ngươi có yêu ta không? Hắn gấp không chờ nổi lay lay nàng.
Có có có, ta yêu ngươi! Ôn Noãn vội vàng gật đầu, ý bảo hắn dừng lại.
Hảo, nếu ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi, vậy chúng ta nên làm chút sự tình biểu đạt cho tình yêu đi ~ Raphael hưng phấn nói.
..... Lăn.
Tới sao tới sao! Raphael hoàn toàn mặc kệ mọi người tham gia hôn lễ, hắn hưng phấn lôi kéo Ôn Noãn vội vàng chạy ra đại điện.
Buông ra! Ngươi cái đồ lưu manh này!
Noãn Noãn ~
____=_=________
Vương hậu, ngài đã về rồi! Hầu gái kinh hoảng luống cuống nhìn Ôn Noãn trở về mang theo hành lý.
Sao lại hoang mang rối loạn như vậy? Xảy ra chuyện gì? Bệ hạ đâu? Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Raphael và Ôn Noãn, nàng bí mật chạy ra ngoài chọn lựa lễ vật cho Raphael. Chỉ là nhìn hầu gái thành cái dạng này, chắc trong lúc cô đi ra ngoài, trong cung tựa hồ là đã xảy ra chuyện gì.
Bệ hạ... Bệ hạ hắn... Hầu gái ngập ngừng, khó khăn nói.
Raphael không cho ngươi nói? Ôn Noãn nhướng mày.
Đúng vậy! Hầu gái liên tục gật đầu. Bệ hạ đặc biệt phân phó hạ nhân không được lộ chuyện của ngài, bởi vậy cô mới không biết trả lời vấn đề của Vương hậu như thế nào, nhưng mà ngày thường bệ hạ đối với vương hậu là nói gì nghe nấy, nếu chọc nàng không cao hứng, cái hạ nhân kia liền sẽ sống không dễ chịu.
Ôn Noãn há miệng thở dốc, vừa muốn nói cái gì, chỉ nghe phía phòng bếp cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vang lớn.
Phanh!
Ngay sau đó thanh âm rối tung rối mù như thứ gì bị nứt vỡ truyền đến.
.... Hắn ở phòng bếp? Biểu tình Ôn Noãn run rẩy chỉ chỉ chỗ phát ra âm thanh.
Hầu gái ngậm chặt miệng cúi đầu, không phủ định cũng không khẳng định.
Ta đã biết... Ôn Noãn xoay người hướng phòng bếp đi đến.
Hầu gái: Bệ hạ, này cũng không phải ta nói, là do chính ngài bại lộ!
Càng đến gần phòng bếp, các loại thanh âm khủng bố bên trong càng ngày càng rõ ràng, gần thêm một ít, Ôn Noãn đã có thể nhìn thấy khói đen cuồn cuộn từ phòng bếp từng đợt trào ra. Nhóm đầu bếp bị đuổi ra phòng bếp đang lo lắng hãi hùng canh giữ cạnh cửa, tuy rằng biểu tình của họ rất cấp bách, nhưng ai cũng không dám cãi lời bệ hạ mà xông vào.
Vương hậu! Một đầu bếp trong đó mắt sáng lên khi phát hiện Ôn Noãn, hắn giống như nhìn thấy chúa cứu thế cao giọng kêu: Vương hậu, rốt cuộc ngài đã tới! Mau đi khuyên nhủ bệ hạ đi, không cần lại gây tai hoạ cho phòng bếp của bọn họ QAQ!
Ân , các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần làm việc. Ôn Noãn vẫy vẫy tay, cho bọn họ rời đi trước.
Vâng. Chúng đầu bếp mỗi bước rời đi là một bước lưu luyến.
Đợi đến khi nơi này không có người ngoài, Ôn Noãn mới nghiến răng nghiến lợi đá văng phòng bếp, khói đen nồng đậm quay cuồng bay ra làm cô sặc đến ho khan hồi lâu: Raphael, ngươi đi ra cho ta!
Bên trong phòng bếp hoảng loạn một mảnh, sau đó một bóng người chật vật vội vàng chạy ra.
Mái tóc bài màu bạc như tơ lụa lúc này rối loạn thành một đống tổ chim, các loại lông hỗn đỗn trên đỉnh đầu, trường bào màu đỏ nhiễm vài khối đen đầy dầu mỡ. Trên mặt trắng nõn nhiễm vài đạo màu đen, con ngươi đỏ như máu ánh lên lệ quang uỷ khuất.
Noãn Noãn.. Hắn chạy về phía Ôn Noãn, nghĩ muốn oán giận với cô việc đồ làm bếp không nghe lời hắn.
Ôn Noãn bình tĩnh dịch hai bước sang bên cạnh, tuỳ ý để Raphael ngã trên đất.
Ngô QAQ, Noãn Noãn... Đau! Raphael cọ tới cọ lui từ trên đất đứng dậy, sau đó hốc mắt hồng hồng đem một ngón tay duỗi đến trước mặt Ôn Noãn.
Ngươi không có việc lăn lộn linh tinh cái gì. Ôn Noãn lạnh mặt trừng mắt liếc hắn một cái, cầm tay hắn, cúi đầu ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn.
Hôm nay là ngày Ôn Noãn nói kỷ niệm ba năm a, ta muốn làm đồ ăn cho Ôn Noãn. Xúc cảm ướt ướt trên ngón tay làm mặt Raphael tươi cười hạnh phúc hẳn lên, khảy một chút đầu lưỡi cô.
Ngay sau đó Ôn Noãn buông tay hắn ra: Bị thương cũng không thành thật!
Noãn Noãn Noãn Noãn ~ miệng vết thương còn chưa có tốt đâu, ngươi lại liếm liếm đi! Raphael làm nũng cọ qua, ngón tay duỗi đến bên miệng Ôn Noãn.
Ta không có cái năng lực chữa khỏi kia. Ôn Noãn trợn trắng mắt: Ngươi đi tìm mục sư trị liệu đi.
Mục sư không có tác dụng, chỉ có Ôn Noãn mới có thể trị khỏi cho ta thôi!
Raphael cười hì hì nói.
Nói chính sự! Ôn Noãn ngăn cản hắn nói ra lời càng đa tình hơn: Ngươi nói làm đồ ăn ngon, có kết quả sao?
Đương nhiên là có a! Raphael theo Ôn Noãn đổi đề tài khác.
Phanh!! Trong phòng bếp truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Raphael quay đầu nhìn phòng bếp bị mình phá hoại mất một nửa, sau đó lại nhìn nhìn biểu tình không rõ của Ôn Noãn.
Hiện tại đã không có....
.....
Không giống hôn lễ tổ chức giản dị trước đó, lần này đại hôn của Ôn Noãn và Raphael cơ hồ là ở trong chú ý của nhân dân toàn thế giới tiến hành.
Ngươi ở trong đế quốc Oro phát thông báo là được rồi, việc gì còn phải đi ngoại quốc tung tin tức... Khoé miệng Ôn Noãn run rẩy nhìn Raphael đang hưng phấn chạy tới chạy lui.
Bởi vì ta muốn cho mọi người toàn thế giới đều phải chúc phúc cho chúng ta! Đôi mắt Raphael sáng lấp lánh nhìn Ôn Noãn: Trong sách viết, phu thê được chúc phúc, ở bên nhau sẽ càng dài lâu!
Ngươi nhìn thấy trên quyển sách nào? Ôn Noãn nghi hoặc hỏi.
..... Thì ra trong vương cung Oro còn có loại thư tịch này sao, cảm giác thật kỳ quái.
Hôn lễ của vua một nước tự nhiên là hoa lệ lại long trọng, hai người tuấn nam mỹ nữ cùng mặc trường bào đỏ hồng cầm tay đi trên thảm đỏ, trên mặt bọn họ mang theo tươi cười hạnh phúc, ngẫu nhiên đối diện lại càng có một loại ăn ý thân mật. Sứ giả ở các quốc gia cùng các quý tộc đều nói lời chúc phúc, Quốc vương và Vương hậu cùng nhau ngồi trên vương toạ ở đài cao.
Đây là Quốc vương đầu tiên cùng ngồi ăn với Vương hậu, lúc trước, nhóm sứ giả ngoại quốc còn chưa thấy qua quân chủ nào sủng ái nữ nhân như vậy, cư nhiên cho phép nàng ngồi cùng vương toạ trên đài cao cùng mình.
Xem ra địa vị của vị Vương hậu này không thể xem thường a, trong lòng mọi người nói thầm.
Đối với hành vi khác người của Quốc Vương và Vương hậu nhóm thần tử Oro đã thấy nhiều mà không trách, biểu tình bọn họ bình tĩnh ung dung khinh bỉ nhìn nhìn đám ngoại quốc sứ giả đang trợn mắt há mồm.
Đại kinh tiểu quái, người tiểu quốc quả nhiên chưa hiểu việc đời, còn không phải là Vương hậu cùng Quốc vương cùng ngồi ăn sao, các người còn không gặp qua Quốc vương chủ động đem vương vị cho Vương hậu chỉ đơn giản vì nàng thích đâu! Hừ!
Noãn Noãn Noãn Noãn ~ ta yêu ngươi! Raphael hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng ôm Ôn Noãn cọ xát làm nũng.
Ôn Noãn bất đắc dĩ đẩy Raphael ra: Ngươi buông ta ra trước.
Không bỏ, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có yêu ta không a? Raphael hồng mắt chờ mong nhìn Ôn Noãn: Mau nói mau nói, ngươi có yêu ta không? Hắn gấp không chờ nổi lay lay nàng.
Có có có, ta yêu ngươi! Ôn Noãn vội vàng gật đầu, ý bảo hắn dừng lại.
Hảo, nếu ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi, vậy chúng ta nên làm chút sự tình biểu đạt cho tình yêu đi ~ Raphael hưng phấn nói.
..... Lăn.
Tới sao tới sao! Raphael hoàn toàn mặc kệ mọi người tham gia hôn lễ, hắn hưng phấn lôi kéo Ôn Noãn vội vàng chạy ra đại điện.
Buông ra! Ngươi cái đồ lưu manh này!
Noãn Noãn ~
____=_=________
Vương hậu, ngài đã về rồi! Hầu gái kinh hoảng luống cuống nhìn Ôn Noãn trở về mang theo hành lý.
Sao lại hoang mang rối loạn như vậy? Xảy ra chuyện gì? Bệ hạ đâu? Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Raphael và Ôn Noãn, nàng bí mật chạy ra ngoài chọn lựa lễ vật cho Raphael. Chỉ là nhìn hầu gái thành cái dạng này, chắc trong lúc cô đi ra ngoài, trong cung tựa hồ là đã xảy ra chuyện gì.
Bệ hạ... Bệ hạ hắn... Hầu gái ngập ngừng, khó khăn nói.
Raphael không cho ngươi nói? Ôn Noãn nhướng mày.
Đúng vậy! Hầu gái liên tục gật đầu. Bệ hạ đặc biệt phân phó hạ nhân không được lộ chuyện của ngài, bởi vậy cô mới không biết trả lời vấn đề của Vương hậu như thế nào, nhưng mà ngày thường bệ hạ đối với vương hậu là nói gì nghe nấy, nếu chọc nàng không cao hứng, cái hạ nhân kia liền sẽ sống không dễ chịu.
Ôn Noãn há miệng thở dốc, vừa muốn nói cái gì, chỉ nghe phía phòng bếp cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vang lớn.
Phanh!
Ngay sau đó thanh âm rối tung rối mù như thứ gì bị nứt vỡ truyền đến.
.... Hắn ở phòng bếp? Biểu tình Ôn Noãn run rẩy chỉ chỉ chỗ phát ra âm thanh.
Hầu gái ngậm chặt miệng cúi đầu, không phủ định cũng không khẳng định.
Ta đã biết... Ôn Noãn xoay người hướng phòng bếp đi đến.
Hầu gái: Bệ hạ, này cũng không phải ta nói, là do chính ngài bại lộ!
Càng đến gần phòng bếp, các loại thanh âm khủng bố bên trong càng ngày càng rõ ràng, gần thêm một ít, Ôn Noãn đã có thể nhìn thấy khói đen cuồn cuộn từ phòng bếp từng đợt trào ra. Nhóm đầu bếp bị đuổi ra phòng bếp đang lo lắng hãi hùng canh giữ cạnh cửa, tuy rằng biểu tình của họ rất cấp bách, nhưng ai cũng không dám cãi lời bệ hạ mà xông vào.
Vương hậu! Một đầu bếp trong đó mắt sáng lên khi phát hiện Ôn Noãn, hắn giống như nhìn thấy chúa cứu thế cao giọng kêu: Vương hậu, rốt cuộc ngài đã tới! Mau đi khuyên nhủ bệ hạ đi, không cần lại gây tai hoạ cho phòng bếp của bọn họ QAQ!
Ân , các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần làm việc. Ôn Noãn vẫy vẫy tay, cho bọn họ rời đi trước.
Vâng. Chúng đầu bếp mỗi bước rời đi là một bước lưu luyến.
Đợi đến khi nơi này không có người ngoài, Ôn Noãn mới nghiến răng nghiến lợi đá văng phòng bếp, khói đen nồng đậm quay cuồng bay ra làm cô sặc đến ho khan hồi lâu: Raphael, ngươi đi ra cho ta!
Bên trong phòng bếp hoảng loạn một mảnh, sau đó một bóng người chật vật vội vàng chạy ra.
Mái tóc bài màu bạc như tơ lụa lúc này rối loạn thành một đống tổ chim, các loại lông hỗn đỗn trên đỉnh đầu, trường bào màu đỏ nhiễm vài khối đen đầy dầu mỡ. Trên mặt trắng nõn nhiễm vài đạo màu đen, con ngươi đỏ như máu ánh lên lệ quang uỷ khuất.
Noãn Noãn.. Hắn chạy về phía Ôn Noãn, nghĩ muốn oán giận với cô việc đồ làm bếp không nghe lời hắn.
Ôn Noãn bình tĩnh dịch hai bước sang bên cạnh, tuỳ ý để Raphael ngã trên đất.
Ngô QAQ, Noãn Noãn... Đau! Raphael cọ tới cọ lui từ trên đất đứng dậy, sau đó hốc mắt hồng hồng đem một ngón tay duỗi đến trước mặt Ôn Noãn.
Ngươi không có việc lăn lộn linh tinh cái gì. Ôn Noãn lạnh mặt trừng mắt liếc hắn một cái, cầm tay hắn, cúi đầu ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn.
Hôm nay là ngày Ôn Noãn nói kỷ niệm ba năm a, ta muốn làm đồ ăn cho Ôn Noãn. Xúc cảm ướt ướt trên ngón tay làm mặt Raphael tươi cười hạnh phúc hẳn lên, khảy một chút đầu lưỡi cô.
Ngay sau đó Ôn Noãn buông tay hắn ra: Bị thương cũng không thành thật!
Noãn Noãn Noãn Noãn ~ miệng vết thương còn chưa có tốt đâu, ngươi lại liếm liếm đi! Raphael làm nũng cọ qua, ngón tay duỗi đến bên miệng Ôn Noãn.
Ta không có cái năng lực chữa khỏi kia. Ôn Noãn trợn trắng mắt: Ngươi đi tìm mục sư trị liệu đi.
Mục sư không có tác dụng, chỉ có Ôn Noãn mới có thể trị khỏi cho ta thôi!
Raphael cười hì hì nói.
Nói chính sự! Ôn Noãn ngăn cản hắn nói ra lời càng đa tình hơn: Ngươi nói làm đồ ăn ngon, có kết quả sao?
Đương nhiên là có a! Raphael theo Ôn Noãn đổi đề tài khác.
Phanh!! Trong phòng bếp truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Raphael quay đầu nhìn phòng bếp bị mình phá hoại mất một nửa, sau đó lại nhìn nhìn biểu tình không rõ của Ôn Noãn.
Hiện tại đã không có....
.....
/111
|