Trong mỗi lớp đều có một hai người có tính cách nội hướng, dáng người nhỏ gầy, thường xuyên bị người khác khi dễ làm túi trút giận, bọn họ mà phản kháng sẽ bị khi dễ ngày càng nghiêm trọng, phần lớn sẽ chịu đựng, mà các bạn xung quanh cũng phần lớn không xen vào chuyện của người khác rước lấy phiền toái.
Lúc trước, cuộc sống của Hạ Tử Ngang chỉ có thể dùng hai từ u ám để hình dung. Trong cô nhi viện bị cô lập và bài xích, trong trường thì bị coi thường và khi dễ, không có lúc nào là hắn không bị tra tấn thần kinh. Loại khốn cảnh này, hắn căn bản là không thể thoát khỏi.
Bọn học sinh học tập không tốt vẫn có thể vào trường cao trung trọng điểm để học ít nhiều cũng có bối cảnh, tóm lại là không dễ chọc vào. Hạ Tử Ngang tất nhiên biết điểm này, hắn không quyền không thế, chỗ dựa duy nhất chỉ có cô nhi viện sinh sống từ nhỏ kia, nếu hắn phản kháng, không chỉ có tự hại mình mà còn hại cả viện trưởng. Vì vậy, ngày thường bị xô xô đẩy đẩy, hoặc là bị ra lệnh chạy đi linh tinh hắn đều sẽ im lặng chịu đựng.
Loại im lặng chịu đựng này giống như là làm tăng thêm khí thế cho bọn học sinh hư kia, bọn họ càng thêm không kiêng nể gì khi dễ cái túi trút giận không biết phản kháng này, một ít học sinh gia cảnh bình thường cũng bám theo đám học sinh hư kia, thậm chí còn nghĩ ra cách dùng nhan sắc của Hạ Tử Ngang để kiếm tiền tiêu vặt.
Quần áo của ngươi đâu? Ôn Noãn một bên đem áo khoác khoác lên bên hông thiếu niên, dùng quần áo che đi hai chân trần bị lộ ra của hắn, một bên mở miệng hỏi.
Hạ Tử Ngang lắc lắc đầu: Ta không biết... Tuy rằng lúc trước cũng có chuyện dùng bề ngoài của hắn để kiếm tiền, nhưng hôm nay lại bị ép cởi quần, dùng sắc tướng để bán vẫn là lần đầu tiên. Áo khoác và quần của mình cũng không biết bị bọn họ ném đi đâu. đại sảnh lớn như vậy, muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm.
Chắc là bị ném đi rồi, Ôn Noãn nghĩ trong lòng, một lúc nữa mang đứa nhỏ này đi mua quần áo, không thể để hắn trần trụi nửa người dưới trở về như vậy.
Ngươi tên là gì? Ôn Noãn buộc tốt dây áo sau, cười nhạt hỏi.
Hạ Tử Ngang. Thiếu niên không chút do dự trả lời.
Hạ Tử Ngang?! Nam chủ của thế giới này, mục tiêu công lược của cô! trái tim Ôn Noãn đột nhiên nhảy lên, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, xoay người nhìn về phía nam sinh đang cúi đầu nhặt tiền.
Thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền! Nam sinh hưng phấn vơ vét đống tiền dưới đất. Nếu trước chỉ là vài trăm đồng tiền nam sinh có lẽ sẽ còn vì tôn nghiêm mà tức giận, nhưng mà một chồng tiền ít nhất cũng có đến ngàn đồng nện ở trước mặt một vị thành niên chỉ có mấy chục đồng tiền tiêu vặt như hắn, tôn nghiêm là cái gì? Có thể làm ra tiền tiêu sao?
Tiền trên đất dần ít đi, tốc độ nhặt tiền của nam sinh nhanh hơn, duỗi tay hướng về phía Mao gia gia cách đó không xa.
Ủng da ngắn màu đen thong thả mà kiên định dẫm lên tay đang nhặt tiền của nam sinh, khi hắn muốn rút tay về liền dẫm mạnh hơn.
Tay đứt ruột xót, đau đớn trên tay truyền đến tận tim, nam sinh bị đau liền chửi ầm lên: Ngươi đồ hỗn đản* này, TM* đang làm gì! Mau thả ta ra! Bằng không đừng trách ta không khách khí!
(*) Hỗn đản: trứng thối (câu chửi).
(*) TM: Tha mụ (mẹ nó).
Cởi quần ra. Ôn Noãn dẫm tay nam sinh, lạnh giọng nói. Cô biết khi nữ chủ chưa xuất hiện thì nam chủ luôn chịu đủ điều nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới hắn lại bị khi dễ đến như vậy. Trong nguyên tác chỉ nói sơ lược về cuộc sống trước đây của nam chủ ở phần mở đầu. Hiện tại nam chủ là người mà cô che chở, nếu không đòi trở lại cô còn không biết xấu hổ mà đi công lược hắn.
Ăn miếng trả miếng, đánh hắn, nhất định phải đánh hắn!
Cút ngay! Ngươi cái đồ SB*! Ngươi mà không buông ra ta liền cho ngươi đẹp mặt! Nam sinh một bên hô to một bên dùng sức đấm đá chân Ôn Noãn.
(*) Theo như mình tra thì SB chỉ người có vai trò là nam trong quan hệ đồng tính nữ (ai biết nghĩa đúng hơn thì chỉ giúp mình nha).
Lực đạo lại mạnh thêm một ít, Ôn Noãn hoàn toàn không để ý đến nam sinh đang chửi rủa kia, tiếp tục lạnh giọng ra lệnh: Cởi quần ra.
Tiểu tử thúi ngươi muốn làm gì, buông huynh đệ ta ra! Một đám nam sinh xô xô đẩy đẩy quần chúng vây xem một bên để chen vào: Tránh ra, tránh ra! Cho chúng ta qua!
Sao bây giờ các ngươi mới đến, mau đem đồ SB này đẩy ra cho ta! Ngón tay bị dẫm đau đớn vô cùng,vẻ mặt nam sinh vặn vẹo rống to.
Một đám nam sinh thuận lợi chen vào vòng luẩn quẩn, nhanh chóng đem Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang vây quanh.
Mọi người vẫn luôn ở một bên vây xem rốt cuộc bắt đầu hoài nghi, đây không phải là một nhóm đang tuyên truyền diễn kịch, mà là thật sự cãi nhau?! Một số người thà tin là có còn hơn không bắt đầu gọi cho phòng bảo vệ, là thật là giả, chờ bảo vệ tới hỏi chuyện sẽ biết.
Hạ Tử Ngang kinh hoảng đi lên phía trước vài bước đến gần người Ôn Noãn, duỗi tay bắt được một ít quần áo sau lưng cô.
Thân phận của Ôn Noãn là một tên ăn chơi trác táng đủ tiêu chuẩn, chiêu ỷ thế hiếp người này không ai chơi thuận tay hơn so với cô. Cô trào phúng nhìn qua đám nam sinh vây quanh, móc di động ra ấn vài cái.
Tiểu thư nhà ngươi sắp bị người ta đánh chết, ngươi xem mà làm đi. Ôn Noãn vừa nói xong liền tắt điện thoại.
Các nam sinh hai mặt nhìn nhau, cái gì mà bị đánh chết, bọn họ căn bản còn chưa động thủ đi, quả thực là trợn mắt nói dối!
Tránh ra tránh ra! Hai bảo vệ phụ tránh khu này nhận được điện thoại liền chạy lại đây, bọn họ bảo quần chúng để ra một đường để đi vào: Các ngươi sao lại thế này!
Ngươi tới vừa đúng lúc! Ngươi nhìn cô ta xem, dẫm tay ta không buông, ta sắp đau đến chết rồi! Nam sinh vội vàng mở miệng: Bảo vệ đại thúc, ngươi bảo cô ta bỏ ta ra đi! Hắn làm mặt ủy khuất, nước mắt trên mặt càng làm độ đáng tin gia tăng.
Tiểu hài tử kia, bỏ chân ra, không được dẫm người khác! Bảo vệ đi đến chỗ Ôn Noãn.
Ôn Noãn khẽ cười một tiếng, nghiền vào chỗ nam sinh bị thương: Chỉ cần hắn cởi quần, ta liền bỏ chân ra.
Ngươi bảo hắn cởi quần làm gì, mau buông ra, tay hắn đều sưng lên rồi! Bảo vệ vươn tay, muốn mạnh mẽ kéo Ôn Noãn ra.
Dừng tay! Một tiếng thét to từ ngoài vòng truyền đến, một tráng hán thân cao gần hai mét đem một đám mặc đồ đen chạy đến. Đám mặc đồ đen đều mặt tây trang, trên mặt đeo kính râm, bọn họ giống như đã được huấn luyện đi xuyên qua đám đông đến bên người Ôn Noãn, đem cô bảo vệ ở bên trong: Tiểu thư, ngài không có việc gì chứ! Tráng hán khẩn trương hỏi.
Ôn Noãn xua xua tay, bỏ chân ra: Bắt hắn lại cho ta.
Ngươi ngươi ngươi... Nam sinh bị trận tượng này dọa ngốc rồi, hắn nhìn đám mặc đồ đen hung thần ác sát bên cạnh, lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn lại.
Đám đồng lõa kia thấy tình hình như vậy lập tức sợ hãi lặng lẽ đào tẩu.
Các ngươi là ai? Mau buông đứa trẻ kia ra. Nơi này cũng không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm, có việc gì thì ta sẽ báo nguy đấy! Bảo vệ bị ngăn bên ngoài nhìn nam sinh bị khiêng lên liền vội vàng mở miệng.
Được thôi, mau báo cảnh sát đi. Ôn Noãn cười nhìn bảo vệ: Hỏi cảnh sát xem, cưỡng ép vị thành niên dùng thân thể mình để bán lấy tiền là tội gì, sẽ phán mấy năm.
Bảo vệ sửng sốt, cưỡng ép vị thành niên? Cư nhiên còn có chuyện như vậy!
Nam sinh hoảng loạn kêu to: Không được báo cảnh sát!
Vậy ngươi cởi quần ra. Ôn Noãn chỉ chỉ nửa người dưới của nam sinh: Chỉ cần ngươi cởi, ta sẽ tha cho ngươi. Bằng không, ngươi chờ đến sở cảnh sát đi.
Ta cởi, ta cởi! Nam sinh luống cuống tay chân tháo thắt lưng, cởi quần jean, dưới thân chỉ mặc độc quần lót nam sinh bị mọi người vây xem quẫn bách đến cả mặt đỏ bừng.
Ôn Noãn bảo bảo vệ nhặt quần trên mặt đất lên, tự mình cầm lấy đưa cho Hạ Tử Ngang: Mặc vào đi.
Hạ Tử Ngang rũ mắt nhìn quần trước mặt, nhấp miệng lắc đầu, hắn tình nguyện như vậy cũng không muốn mặc quần áo của người kia. Hơn nữa, nếu hắn có quần, vậy áo khoác ở bên hông nhất định sẽ bị cô lấy lại...
Ôn Noãn có chút buồn bực chớp chớp mắt, tùy tiện đem quần ném vào trong lòng ngực bảo vệ: Không mặc thì thôi, đi, mua cái mới. Cô thỏa mái hào phóng ôm bả vai Hạ Tử Ngang, dưới sự bảo vệ của chúng bảo vệ đi ra ngoài.
Tiểu thư, người kia xử lý thế nào? Tráng hán cung kính hỏi.
Ta nói chuyện giữ lời, thả hắn ra, đem tiền trên mặt đất nhặt hết lên nhét vào quần lót của hắn, khó lắm mới có màn biểu diễn làm cho ta cười, số tiền đó đều thưởng cho hắn. Quần đem đến tiệm giặt quần áo giặt sạch sẽ, sau đó chi viện cho vùng núi. Ôn Noãn quay đầu nhìn nam sinh dưới mặt đất, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác: Đừng để ta gặp lại lần nữa, nếu không, lần sau đến cả quần lót cũng không để lại cho ngươi.
Nam sinh té ngã lộn nhào lăn ra ngoài, dưới thân chỉ mặc quần lót nhanh chóng biến mất ở trong đám người.
Hạ Tử Ngang cúi đầu, dùng tóc che giấu khuôn mặt đỏ lên của mình, cảm giác toàn thân đều tập trung ở chỗ bả vai bị cô ôm. Cách áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, trọng lượng đặt trên vai làm hắn rất kiên định, giống như chỉ cần có cô là hắn vĩnh viễn sẽ không lại bị cực khổ, vẻ mặt của Hạ Tử Ngang có chút hoảng hốt, trong lòng bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không đang nằm mơ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy Hạ Tử Ngang vào trong xe, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh: Đi cửa hàng quần áo gần nhất. Cô phân phó tài xế.
Không cần! Hạ Tử Ngang có chút kích động mở miệng.
Hử? Ôn Noãn nghi hoặc nhìn về phía Hạ Tử Ngang đột nhiên xuất hiện cảm xúc dao động.
Ta... Ý ta là nói, không thể để ngươi lại tiêu tiền. Hạ Tử Ngang khó khăn nói: Số tiền đó, ta sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi.
Trả tiền? Ngươi chừng nào mới có thể trả. Ôn Noãn cười khẽ nói.
Ta... Ta sẽ mau chóng trả cho ngươi. Hạ Tử Ngang cúi đầu, thấp giọng nói.
Ôn Noãn nhéo cằm Hạ Tử Ngang nâng mặt hắn lên, nụ cười khẽ trên mặt chuyển thành ái muội trêu đùa: Ta nhìn ngươi lớn lên không tồi, không bằng ngươi làm nam sủng cho ta để trả nợ.
Nam sủng?! Tim Hạ Tử Ngang đập liên hồi, trên mặt từ từ đỏ lên, hắn chớp chớp mắt, ánh mắt tránh né nhìn về bốn phía: Ta...
Phốc-- Ôn Noãn nhịn không được cười rộ lên, cô thu tay lại, đứng đắn ngồi thẳng người: Nói đùa thôi, ta mà để bụng chút tiền này, cả ngày ta liền không ăn đủ cơm.
Vẻ mặt Hạ Tử Ngang có chút ảm đạm, ngay sau đó lại kiên định lên: Kể cả ngươi không tính, ta vẫn sẽ trả ngươi.
Ôn Noãn nhún nhún vai, không tiếp tục cái đề tài này nữa: Phía trước chính là cửa hàng quần áo, một lúc nữa ngươi chọn một bộ quần áo thay.
Không cần. Hạ Tử Ngang lắc đầu, cả người theo bản năng co thành một đống: Ta muốn về nhà.
Ôn Noãn liếc nhìn thân hình run run của hắn, do dự một chút rồi gật đầu đồng ý: Vậy nhà ngươi ở đâu?
___ ___
Đêm khuya, trong cô nhi viện chỉ có lác đác vài ngọn đèn chiếu sáng mấy khung cửa sổ, hầu hết các phòng đều đã lâm vào bóng đêm.
Ánh trăng quạnh quẽ chậm rãi chiếu vào trong phòng, mạ lên ký túc xá một tầng ánh sắng lóng lánh vằn nước. Tiếng lẩm bẩm mơ hồ cùng tiếng ngáy đều đều chứng tỏ người trong phòng đã lâm vào ngủ say, chỉ có trong góc trường trên một cái giường, thiếu niên có gương mặt xinh đẹp tinh xảo lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
Hạ Tử Ngang gắt gao đem kiện áo khoác liền mũ ôm vào ngực, hắn dán vào áo cọ cọ, sau đó đem mặt vùi vào trong áo hít một hơi thật sâu ngửi ngửi.
Thơm quá, là mùi hương của cô ấy...
Lúc trước, cuộc sống của Hạ Tử Ngang chỉ có thể dùng hai từ u ám để hình dung. Trong cô nhi viện bị cô lập và bài xích, trong trường thì bị coi thường và khi dễ, không có lúc nào là hắn không bị tra tấn thần kinh. Loại khốn cảnh này, hắn căn bản là không thể thoát khỏi.
Bọn học sinh học tập không tốt vẫn có thể vào trường cao trung trọng điểm để học ít nhiều cũng có bối cảnh, tóm lại là không dễ chọc vào. Hạ Tử Ngang tất nhiên biết điểm này, hắn không quyền không thế, chỗ dựa duy nhất chỉ có cô nhi viện sinh sống từ nhỏ kia, nếu hắn phản kháng, không chỉ có tự hại mình mà còn hại cả viện trưởng. Vì vậy, ngày thường bị xô xô đẩy đẩy, hoặc là bị ra lệnh chạy đi linh tinh hắn đều sẽ im lặng chịu đựng.
Loại im lặng chịu đựng này giống như là làm tăng thêm khí thế cho bọn học sinh hư kia, bọn họ càng thêm không kiêng nể gì khi dễ cái túi trút giận không biết phản kháng này, một ít học sinh gia cảnh bình thường cũng bám theo đám học sinh hư kia, thậm chí còn nghĩ ra cách dùng nhan sắc của Hạ Tử Ngang để kiếm tiền tiêu vặt.
Quần áo của ngươi đâu? Ôn Noãn một bên đem áo khoác khoác lên bên hông thiếu niên, dùng quần áo che đi hai chân trần bị lộ ra của hắn, một bên mở miệng hỏi.
Hạ Tử Ngang lắc lắc đầu: Ta không biết... Tuy rằng lúc trước cũng có chuyện dùng bề ngoài của hắn để kiếm tiền, nhưng hôm nay lại bị ép cởi quần, dùng sắc tướng để bán vẫn là lần đầu tiên. Áo khoác và quần của mình cũng không biết bị bọn họ ném đi đâu. đại sảnh lớn như vậy, muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm.
Chắc là bị ném đi rồi, Ôn Noãn nghĩ trong lòng, một lúc nữa mang đứa nhỏ này đi mua quần áo, không thể để hắn trần trụi nửa người dưới trở về như vậy.
Ngươi tên là gì? Ôn Noãn buộc tốt dây áo sau, cười nhạt hỏi.
Hạ Tử Ngang. Thiếu niên không chút do dự trả lời.
Hạ Tử Ngang?! Nam chủ của thế giới này, mục tiêu công lược của cô! trái tim Ôn Noãn đột nhiên nhảy lên, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, xoay người nhìn về phía nam sinh đang cúi đầu nhặt tiền.
Thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền! Nam sinh hưng phấn vơ vét đống tiền dưới đất. Nếu trước chỉ là vài trăm đồng tiền nam sinh có lẽ sẽ còn vì tôn nghiêm mà tức giận, nhưng mà một chồng tiền ít nhất cũng có đến ngàn đồng nện ở trước mặt một vị thành niên chỉ có mấy chục đồng tiền tiêu vặt như hắn, tôn nghiêm là cái gì? Có thể làm ra tiền tiêu sao?
Tiền trên đất dần ít đi, tốc độ nhặt tiền của nam sinh nhanh hơn, duỗi tay hướng về phía Mao gia gia cách đó không xa.
Ủng da ngắn màu đen thong thả mà kiên định dẫm lên tay đang nhặt tiền của nam sinh, khi hắn muốn rút tay về liền dẫm mạnh hơn.
Tay đứt ruột xót, đau đớn trên tay truyền đến tận tim, nam sinh bị đau liền chửi ầm lên: Ngươi đồ hỗn đản* này, TM* đang làm gì! Mau thả ta ra! Bằng không đừng trách ta không khách khí!
(*) Hỗn đản: trứng thối (câu chửi).
(*) TM: Tha mụ (mẹ nó).
Cởi quần ra. Ôn Noãn dẫm tay nam sinh, lạnh giọng nói. Cô biết khi nữ chủ chưa xuất hiện thì nam chủ luôn chịu đủ điều nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới hắn lại bị khi dễ đến như vậy. Trong nguyên tác chỉ nói sơ lược về cuộc sống trước đây của nam chủ ở phần mở đầu. Hiện tại nam chủ là người mà cô che chở, nếu không đòi trở lại cô còn không biết xấu hổ mà đi công lược hắn.
Ăn miếng trả miếng, đánh hắn, nhất định phải đánh hắn!
Cút ngay! Ngươi cái đồ SB*! Ngươi mà không buông ra ta liền cho ngươi đẹp mặt! Nam sinh một bên hô to một bên dùng sức đấm đá chân Ôn Noãn.
(*) Theo như mình tra thì SB chỉ người có vai trò là nam trong quan hệ đồng tính nữ (ai biết nghĩa đúng hơn thì chỉ giúp mình nha).
Lực đạo lại mạnh thêm một ít, Ôn Noãn hoàn toàn không để ý đến nam sinh đang chửi rủa kia, tiếp tục lạnh giọng ra lệnh: Cởi quần ra.
Tiểu tử thúi ngươi muốn làm gì, buông huynh đệ ta ra! Một đám nam sinh xô xô đẩy đẩy quần chúng vây xem một bên để chen vào: Tránh ra, tránh ra! Cho chúng ta qua!
Sao bây giờ các ngươi mới đến, mau đem đồ SB này đẩy ra cho ta! Ngón tay bị dẫm đau đớn vô cùng,vẻ mặt nam sinh vặn vẹo rống to.
Một đám nam sinh thuận lợi chen vào vòng luẩn quẩn, nhanh chóng đem Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang vây quanh.
Mọi người vẫn luôn ở một bên vây xem rốt cuộc bắt đầu hoài nghi, đây không phải là một nhóm đang tuyên truyền diễn kịch, mà là thật sự cãi nhau?! Một số người thà tin là có còn hơn không bắt đầu gọi cho phòng bảo vệ, là thật là giả, chờ bảo vệ tới hỏi chuyện sẽ biết.
Hạ Tử Ngang kinh hoảng đi lên phía trước vài bước đến gần người Ôn Noãn, duỗi tay bắt được một ít quần áo sau lưng cô.
Thân phận của Ôn Noãn là một tên ăn chơi trác táng đủ tiêu chuẩn, chiêu ỷ thế hiếp người này không ai chơi thuận tay hơn so với cô. Cô trào phúng nhìn qua đám nam sinh vây quanh, móc di động ra ấn vài cái.
Tiểu thư nhà ngươi sắp bị người ta đánh chết, ngươi xem mà làm đi. Ôn Noãn vừa nói xong liền tắt điện thoại.
Các nam sinh hai mặt nhìn nhau, cái gì mà bị đánh chết, bọn họ căn bản còn chưa động thủ đi, quả thực là trợn mắt nói dối!
Tránh ra tránh ra! Hai bảo vệ phụ tránh khu này nhận được điện thoại liền chạy lại đây, bọn họ bảo quần chúng để ra một đường để đi vào: Các ngươi sao lại thế này!
Ngươi tới vừa đúng lúc! Ngươi nhìn cô ta xem, dẫm tay ta không buông, ta sắp đau đến chết rồi! Nam sinh vội vàng mở miệng: Bảo vệ đại thúc, ngươi bảo cô ta bỏ ta ra đi! Hắn làm mặt ủy khuất, nước mắt trên mặt càng làm độ đáng tin gia tăng.
Tiểu hài tử kia, bỏ chân ra, không được dẫm người khác! Bảo vệ đi đến chỗ Ôn Noãn.
Ôn Noãn khẽ cười một tiếng, nghiền vào chỗ nam sinh bị thương: Chỉ cần hắn cởi quần, ta liền bỏ chân ra.
Ngươi bảo hắn cởi quần làm gì, mau buông ra, tay hắn đều sưng lên rồi! Bảo vệ vươn tay, muốn mạnh mẽ kéo Ôn Noãn ra.
Dừng tay! Một tiếng thét to từ ngoài vòng truyền đến, một tráng hán thân cao gần hai mét đem một đám mặc đồ đen chạy đến. Đám mặc đồ đen đều mặt tây trang, trên mặt đeo kính râm, bọn họ giống như đã được huấn luyện đi xuyên qua đám đông đến bên người Ôn Noãn, đem cô bảo vệ ở bên trong: Tiểu thư, ngài không có việc gì chứ! Tráng hán khẩn trương hỏi.
Ôn Noãn xua xua tay, bỏ chân ra: Bắt hắn lại cho ta.
Ngươi ngươi ngươi... Nam sinh bị trận tượng này dọa ngốc rồi, hắn nhìn đám mặc đồ đen hung thần ác sát bên cạnh, lời nói đến bên miệng lại bị nghẹn lại.
Đám đồng lõa kia thấy tình hình như vậy lập tức sợ hãi lặng lẽ đào tẩu.
Các ngươi là ai? Mau buông đứa trẻ kia ra. Nơi này cũng không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm, có việc gì thì ta sẽ báo nguy đấy! Bảo vệ bị ngăn bên ngoài nhìn nam sinh bị khiêng lên liền vội vàng mở miệng.
Được thôi, mau báo cảnh sát đi. Ôn Noãn cười nhìn bảo vệ: Hỏi cảnh sát xem, cưỡng ép vị thành niên dùng thân thể mình để bán lấy tiền là tội gì, sẽ phán mấy năm.
Bảo vệ sửng sốt, cưỡng ép vị thành niên? Cư nhiên còn có chuyện như vậy!
Nam sinh hoảng loạn kêu to: Không được báo cảnh sát!
Vậy ngươi cởi quần ra. Ôn Noãn chỉ chỉ nửa người dưới của nam sinh: Chỉ cần ngươi cởi, ta sẽ tha cho ngươi. Bằng không, ngươi chờ đến sở cảnh sát đi.
Ta cởi, ta cởi! Nam sinh luống cuống tay chân tháo thắt lưng, cởi quần jean, dưới thân chỉ mặc độc quần lót nam sinh bị mọi người vây xem quẫn bách đến cả mặt đỏ bừng.
Ôn Noãn bảo bảo vệ nhặt quần trên mặt đất lên, tự mình cầm lấy đưa cho Hạ Tử Ngang: Mặc vào đi.
Hạ Tử Ngang rũ mắt nhìn quần trước mặt, nhấp miệng lắc đầu, hắn tình nguyện như vậy cũng không muốn mặc quần áo của người kia. Hơn nữa, nếu hắn có quần, vậy áo khoác ở bên hông nhất định sẽ bị cô lấy lại...
Ôn Noãn có chút buồn bực chớp chớp mắt, tùy tiện đem quần ném vào trong lòng ngực bảo vệ: Không mặc thì thôi, đi, mua cái mới. Cô thỏa mái hào phóng ôm bả vai Hạ Tử Ngang, dưới sự bảo vệ của chúng bảo vệ đi ra ngoài.
Tiểu thư, người kia xử lý thế nào? Tráng hán cung kính hỏi.
Ta nói chuyện giữ lời, thả hắn ra, đem tiền trên mặt đất nhặt hết lên nhét vào quần lót của hắn, khó lắm mới có màn biểu diễn làm cho ta cười, số tiền đó đều thưởng cho hắn. Quần đem đến tiệm giặt quần áo giặt sạch sẽ, sau đó chi viện cho vùng núi. Ôn Noãn quay đầu nhìn nam sinh dưới mặt đất, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác: Đừng để ta gặp lại lần nữa, nếu không, lần sau đến cả quần lót cũng không để lại cho ngươi.
Nam sinh té ngã lộn nhào lăn ra ngoài, dưới thân chỉ mặc quần lót nhanh chóng biến mất ở trong đám người.
Hạ Tử Ngang cúi đầu, dùng tóc che giấu khuôn mặt đỏ lên của mình, cảm giác toàn thân đều tập trung ở chỗ bả vai bị cô ôm. Cách áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, trọng lượng đặt trên vai làm hắn rất kiên định, giống như chỉ cần có cô là hắn vĩnh viễn sẽ không lại bị cực khổ, vẻ mặt của Hạ Tử Ngang có chút hoảng hốt, trong lòng bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không đang nằm mơ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy Hạ Tử Ngang vào trong xe, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh: Đi cửa hàng quần áo gần nhất. Cô phân phó tài xế.
Không cần! Hạ Tử Ngang có chút kích động mở miệng.
Hử? Ôn Noãn nghi hoặc nhìn về phía Hạ Tử Ngang đột nhiên xuất hiện cảm xúc dao động.
Ta... Ý ta là nói, không thể để ngươi lại tiêu tiền. Hạ Tử Ngang khó khăn nói: Số tiền đó, ta sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi.
Trả tiền? Ngươi chừng nào mới có thể trả. Ôn Noãn cười khẽ nói.
Ta... Ta sẽ mau chóng trả cho ngươi. Hạ Tử Ngang cúi đầu, thấp giọng nói.
Ôn Noãn nhéo cằm Hạ Tử Ngang nâng mặt hắn lên, nụ cười khẽ trên mặt chuyển thành ái muội trêu đùa: Ta nhìn ngươi lớn lên không tồi, không bằng ngươi làm nam sủng cho ta để trả nợ.
Nam sủng?! Tim Hạ Tử Ngang đập liên hồi, trên mặt từ từ đỏ lên, hắn chớp chớp mắt, ánh mắt tránh né nhìn về bốn phía: Ta...
Phốc-- Ôn Noãn nhịn không được cười rộ lên, cô thu tay lại, đứng đắn ngồi thẳng người: Nói đùa thôi, ta mà để bụng chút tiền này, cả ngày ta liền không ăn đủ cơm.
Vẻ mặt Hạ Tử Ngang có chút ảm đạm, ngay sau đó lại kiên định lên: Kể cả ngươi không tính, ta vẫn sẽ trả ngươi.
Ôn Noãn nhún nhún vai, không tiếp tục cái đề tài này nữa: Phía trước chính là cửa hàng quần áo, một lúc nữa ngươi chọn một bộ quần áo thay.
Không cần. Hạ Tử Ngang lắc đầu, cả người theo bản năng co thành một đống: Ta muốn về nhà.
Ôn Noãn liếc nhìn thân hình run run của hắn, do dự một chút rồi gật đầu đồng ý: Vậy nhà ngươi ở đâu?
___ ___
Đêm khuya, trong cô nhi viện chỉ có lác đác vài ngọn đèn chiếu sáng mấy khung cửa sổ, hầu hết các phòng đều đã lâm vào bóng đêm.
Ánh trăng quạnh quẽ chậm rãi chiếu vào trong phòng, mạ lên ký túc xá một tầng ánh sắng lóng lánh vằn nước. Tiếng lẩm bẩm mơ hồ cùng tiếng ngáy đều đều chứng tỏ người trong phòng đã lâm vào ngủ say, chỉ có trong góc trường trên một cái giường, thiếu niên có gương mặt xinh đẹp tinh xảo lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
Hạ Tử Ngang gắt gao đem kiện áo khoác liền mũ ôm vào ngực, hắn dán vào áo cọ cọ, sau đó đem mặt vùi vào trong áo hít một hơi thật sâu ngửi ngửi.
Thơm quá, là mùi hương của cô ấy...
/111
|