Mạc Linh chính thức trở thành thư ký riêng của Bạc Ngưng Thần.
Mới đầu khi nghe tin tức dọa người đó, vẻ mặt của thư ký Chung quả thật... như ăn phải ruồi vậy, vô cùng khó coi. Hơn nữa vị thư ký lão thành này còn vỗ vỗ vai nàng, ra vẻ tâm huyết.
Thư ký Mạc, vất vả cho cô rồi, hy vọng cô bình an qua được thời kì này.
... Mạc Linh ngậm miệng, không biết nên cảm ơn vẫn là nên đánh cái tên thiếu ngược này nữa.
Bước vào nhà vệ sinh, Mạc Linh rút từ túi hộp trang điểm luôn để sẵn phòng khi có trường hợp khẩn cấp, và lần này chính là trường hợp khẩn cấp nhất.
Dùng lớp phấn nền dày che đi làn da trắng nõn thường ngày, vẽ khóe mắt nhếch lên một chút, gò má đánh hồng lên, lại thêm một lớp son đỏ lên đôi môi anh đào, Mạc Linh lại dặm thêm một ít phấn, sau đó hài lòng dùng nước hoa xông khắp người.
Mạc Linh thử ngửi ngửi một chút, chết tiệt, đến cô còn muốn nghẹt thở với mùi này nữa chứ đừng nói là nam chủ mắc chứng khiết phích Bạc Ngưng Thần kia! Nhưng đành chịu, cô không tin là hắn không đuổi cô đi! Nhất định phải làm sự hứng thú của hắn giảm xuống đến giá trị âm, có như thế cô mới yên ổn mà sống.
Bạc Ngưng Thần nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một mùi hương quen thuộc gay mũi khiến hắn hơi nhăn mày, đồng thời khóe môi câu dẫn ra một nụ cười hiểu rõ.
Thư ký Mạc, cô vừa dùng nhà vệ sinh vào việc vớ vẩn này sao? Bạc Ngưng Thần hơi nhăn mày, ngón tay xoa xoa cái cằm trơn nhẵn ra vẻ suy ngẫm Vì sử dụng của công vào việc riêng, trừ lương.
Cái...! Bạc tổng! Anh không thể làm vậy, đây là tự do cá nhân của tôi! Mạc Linh hấp tấp chạy đến, gương mặt phấn son kề sát với gương mặt tuấn mỹ của hắn, hai mắt trong veo hừng hực lửa giận.
Bạc Ngưng Thần bị hành động bất ngờ của cô dọa cho ngẩn người, nhưng cũng làm hắn nhìn kĩ thêm khuôn mặt hắn luôn cố ý bỏ qua này.
Hai mắt nâu sinh động trợn to, cánh mũi thon thon như thở ra khói, bờ môi đỏ mọng mím lại, khi cô dựa đến gần còn có mùi son phấn dày đặc pha lẫn một chút... hương hoa hồng?
Hắn vốn tự tin vào khứu giác của mình, nhưng điều hắn vừa nhận ra làm chính hắn kinh hãi. Hắn lại ngửi thấy mùi hoa hồng? Từ con người lẳng lơ này? Đây là một chiêu trò mới của cô ta sao? Tại sao hắn lại có thể bị cuốn vào được? Nhất định là điên rồi!
Bạc Ngưng Thần suy nghĩ hỗn độn, cũng không nhận ra Mạc Linh vẫn còn bên cạnh. Mạc Linh nhận ra vị tổng giám đốc nổi tiếng ác độc này đang mất tập trung khi nói chuyện với cô, buồn bực chu môi, thẳng người dậy muốn trở về tiếp tục làm việc.
Đột nhiên cổ tay lại bị một lực mạnh mẽ giữ lại, chưa kịp nhận ra liền thấy mình đụng phải lồng ngực rắn chắc của người phía sau. Mạc Linh bị hành động này dọa cho ngây người, cũng không nhận ra vẻ phức tạp trong đôi mắt vốn luôn lạnh băng băng kia.
Bạc Ngưng Thần vừa định thần lại mới phát hiện mình vừa hành động ngu ngốc đến thế nào, nhìn người trong lòng mềm mại dựa vào hắn, hắn tự mỉa mai chính mình.
Không phải cô chưa từng câu dẫn hắn, nhưng hắn chưa từng dao động trước những lời chào mời hay những cái đưa đẩy lộ liễu của cô. Vậy hiện tại, hắn đang làm gì thế này?
Thư ký Mạc, tôi sẽ rất vui nếu cô bước vào nhà vệ sinh một lần nữa và dẹp bỏ bức tường này. Hắn đưa tay xoa xoa gò má cô, cảm giác mịn màng trên tay làm hắn không muốn rời.
Mặc kệ thế nào, hắn cũng phải cẩn thận, nếu lại là âm mưu gì khác thì hắn sẽ bóp chết nó.
Đ... Được... Mạc Linh vội vã đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.
Bạc Ngưng Thần nhìn bộ dáng chật vật của Mạc Linh đến khi cô khuất cửa, không nhịn được phì cười.
Rõ ràng lúc trước hắn chạy thoát khỏi cô còn không kịp, hiện tại lại ngược lại, hắn coa đáng sợ đến thế sao?
Bạc Ngưng Thần không hề nhận ra, cảm giác chán ghét của hắn đối với Mạc Linh đã chậm rãi biến mất, thay vào đó là một cái gì đó khác chậm chạp sinh trưởng trong lòng hắn.
Hắn quyết định không nghĩ nữa, tiếp tục cầm tài liệu chi tiết về cuộc họp hôm nay mà cô đã chuẩn bị trước, chậm rãi xem.
Mạc Linh bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, rửa mặt, dùng khăn giấy tẩy trang, tất cả hành động liền mạch lưu loát.
Chết tiệt! Mày vừa suy nghĩ gì thế này! Hắn là nam chủ đó! Mày còn có Ken nữa, không được lung lạc trước ánh sáng của nam chủ!! Mạc Linh lại cúi người, điên cuồng tát nước vào mặt, muốn xóa đi hơi nóng trên mặt.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!! Cô phải nghĩ ra một câu mắng khác thôi!! A không đúng! Cô phải bình tĩnh, đó là hào quang của nam chủ, chỉ do ảnh hưởng của hắn quá mạnh cô mới bị cuốn theo.
Mạc Linh đợi cho khuôn mặt nguội bớt mới lau sạch, búi lại mái tóc đã ướt nước, chỉnh lại quần áo, thẳng lưng cao đầu bước ra ngoài.
Lần này xem như hắn thắng, nhưng đừng nghĩ cô sẽ cho hắn cơ hội trêu chọc cô một lần nữa! Đúng, chắc chắn!
Tác giả có điều muốn nói:
Tình cảm tình củm thế này làm sao mà có H được đây, thôi thì làm một chương đặc biệt mừng năm mới mọi người vậy hị hị hị ~
Mới đầu khi nghe tin tức dọa người đó, vẻ mặt của thư ký Chung quả thật... như ăn phải ruồi vậy, vô cùng khó coi. Hơn nữa vị thư ký lão thành này còn vỗ vỗ vai nàng, ra vẻ tâm huyết.
Thư ký Mạc, vất vả cho cô rồi, hy vọng cô bình an qua được thời kì này.
... Mạc Linh ngậm miệng, không biết nên cảm ơn vẫn là nên đánh cái tên thiếu ngược này nữa.
Bước vào nhà vệ sinh, Mạc Linh rút từ túi hộp trang điểm luôn để sẵn phòng khi có trường hợp khẩn cấp, và lần này chính là trường hợp khẩn cấp nhất.
Dùng lớp phấn nền dày che đi làn da trắng nõn thường ngày, vẽ khóe mắt nhếch lên một chút, gò má đánh hồng lên, lại thêm một lớp son đỏ lên đôi môi anh đào, Mạc Linh lại dặm thêm một ít phấn, sau đó hài lòng dùng nước hoa xông khắp người.
Mạc Linh thử ngửi ngửi một chút, chết tiệt, đến cô còn muốn nghẹt thở với mùi này nữa chứ đừng nói là nam chủ mắc chứng khiết phích Bạc Ngưng Thần kia! Nhưng đành chịu, cô không tin là hắn không đuổi cô đi! Nhất định phải làm sự hứng thú của hắn giảm xuống đến giá trị âm, có như thế cô mới yên ổn mà sống.
Bạc Ngưng Thần nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một mùi hương quen thuộc gay mũi khiến hắn hơi nhăn mày, đồng thời khóe môi câu dẫn ra một nụ cười hiểu rõ.
Thư ký Mạc, cô vừa dùng nhà vệ sinh vào việc vớ vẩn này sao? Bạc Ngưng Thần hơi nhăn mày, ngón tay xoa xoa cái cằm trơn nhẵn ra vẻ suy ngẫm Vì sử dụng của công vào việc riêng, trừ lương.
Cái...! Bạc tổng! Anh không thể làm vậy, đây là tự do cá nhân của tôi! Mạc Linh hấp tấp chạy đến, gương mặt phấn son kề sát với gương mặt tuấn mỹ của hắn, hai mắt trong veo hừng hực lửa giận.
Bạc Ngưng Thần bị hành động bất ngờ của cô dọa cho ngẩn người, nhưng cũng làm hắn nhìn kĩ thêm khuôn mặt hắn luôn cố ý bỏ qua này.
Hai mắt nâu sinh động trợn to, cánh mũi thon thon như thở ra khói, bờ môi đỏ mọng mím lại, khi cô dựa đến gần còn có mùi son phấn dày đặc pha lẫn một chút... hương hoa hồng?
Hắn vốn tự tin vào khứu giác của mình, nhưng điều hắn vừa nhận ra làm chính hắn kinh hãi. Hắn lại ngửi thấy mùi hoa hồng? Từ con người lẳng lơ này? Đây là một chiêu trò mới của cô ta sao? Tại sao hắn lại có thể bị cuốn vào được? Nhất định là điên rồi!
Bạc Ngưng Thần suy nghĩ hỗn độn, cũng không nhận ra Mạc Linh vẫn còn bên cạnh. Mạc Linh nhận ra vị tổng giám đốc nổi tiếng ác độc này đang mất tập trung khi nói chuyện với cô, buồn bực chu môi, thẳng người dậy muốn trở về tiếp tục làm việc.
Đột nhiên cổ tay lại bị một lực mạnh mẽ giữ lại, chưa kịp nhận ra liền thấy mình đụng phải lồng ngực rắn chắc của người phía sau. Mạc Linh bị hành động này dọa cho ngây người, cũng không nhận ra vẻ phức tạp trong đôi mắt vốn luôn lạnh băng băng kia.
Bạc Ngưng Thần vừa định thần lại mới phát hiện mình vừa hành động ngu ngốc đến thế nào, nhìn người trong lòng mềm mại dựa vào hắn, hắn tự mỉa mai chính mình.
Không phải cô chưa từng câu dẫn hắn, nhưng hắn chưa từng dao động trước những lời chào mời hay những cái đưa đẩy lộ liễu của cô. Vậy hiện tại, hắn đang làm gì thế này?
Thư ký Mạc, tôi sẽ rất vui nếu cô bước vào nhà vệ sinh một lần nữa và dẹp bỏ bức tường này. Hắn đưa tay xoa xoa gò má cô, cảm giác mịn màng trên tay làm hắn không muốn rời.
Mặc kệ thế nào, hắn cũng phải cẩn thận, nếu lại là âm mưu gì khác thì hắn sẽ bóp chết nó.
Đ... Được... Mạc Linh vội vã đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.
Bạc Ngưng Thần nhìn bộ dáng chật vật của Mạc Linh đến khi cô khuất cửa, không nhịn được phì cười.
Rõ ràng lúc trước hắn chạy thoát khỏi cô còn không kịp, hiện tại lại ngược lại, hắn coa đáng sợ đến thế sao?
Bạc Ngưng Thần không hề nhận ra, cảm giác chán ghét của hắn đối với Mạc Linh đã chậm rãi biến mất, thay vào đó là một cái gì đó khác chậm chạp sinh trưởng trong lòng hắn.
Hắn quyết định không nghĩ nữa, tiếp tục cầm tài liệu chi tiết về cuộc họp hôm nay mà cô đã chuẩn bị trước, chậm rãi xem.
Mạc Linh bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, rửa mặt, dùng khăn giấy tẩy trang, tất cả hành động liền mạch lưu loát.
Chết tiệt! Mày vừa suy nghĩ gì thế này! Hắn là nam chủ đó! Mày còn có Ken nữa, không được lung lạc trước ánh sáng của nam chủ!! Mạc Linh lại cúi người, điên cuồng tát nước vào mặt, muốn xóa đi hơi nóng trên mặt.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!! Cô phải nghĩ ra một câu mắng khác thôi!! A không đúng! Cô phải bình tĩnh, đó là hào quang của nam chủ, chỉ do ảnh hưởng của hắn quá mạnh cô mới bị cuốn theo.
Mạc Linh đợi cho khuôn mặt nguội bớt mới lau sạch, búi lại mái tóc đã ướt nước, chỉnh lại quần áo, thẳng lưng cao đầu bước ra ngoài.
Lần này xem như hắn thắng, nhưng đừng nghĩ cô sẽ cho hắn cơ hội trêu chọc cô một lần nữa! Đúng, chắc chắn!
Tác giả có điều muốn nói:
Tình cảm tình củm thế này làm sao mà có H được đây, thôi thì làm một chương đặc biệt mừng năm mới mọi người vậy hị hị hị ~
/92
|