Hôm nay Đồng Phù phải đi ra ngoài, trước khi đi hắn dặn dò Mạc Linh đủ điều, cũng nghiêm cấm không cho cô đi ra ngoài, còn phải khóa cửa phòng, làm tốt sẽ có thưởng.
Mạc Linh nghe hắn nói đến ù tai, cái nghe cái không gật gù, cuối cùng lấy lý do chịu không nổi tiếng chuông điện thoại của hắn mới đuổi được hắn đi. Cô ngồi bên cửa sổ nhìn theo bóng hắn hai bước đi một bước quay đầu, buồn cười vẫy tay với hắn, đợi đến khi hắn lên xe mới chậm chạp thở ra một hơi, xoay người trở về giường.
Mấy ngày nay dường như mọi thứ xung quanh Mạc Linh đều trở nên vội vã, chỉ có mỗi cô là chậm chạp không chịu tiến lên, bị bỏ lại ở phía sau. Cảm giác cô đơn không người nương tựa này... cô thật sự là chán ghét muốn chết!
Cô biết rõ Đồng Phù cũng rất cố gắng quan tâm đến cô, đồng thời cũng nhận ra ánh mắt dịu dàng bất thường của hắn khi nhìn mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể hoàn toàn dựa dẫm vào hắn được.
Mỗi tối cô đều mơ thấy những hình ảnh mờ nhạt đứt quãng, cô biết đó là thứ mà hiện tại cô đang thiếu - kí ức. Có lúc cô nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc bên tai, có lúc lại là những cái ôm ấm áp, cũng có khi trong giấc mơ cô chẳng nhìn thấy gì cả, xung quanh đều là một màu đen kịt vô cùng vô tận. Chính vì thế cô mới sợ hãi, sợ hãi mỗi khi ngủ quên lại rơi vào giấc mơ đó, ngoài thứ nhìn rõ duy nhất là chính mình, cô hoàn toàn không phát hiện một hơi thở của sự sống nào cả.
Mọi khi cô sẽ ngủ vào buổi sáng khi Đồng Phù đến đây, nhưng hiện tại hắn đi rồi, cô cũng không có ý định chui vào chăn, mà ra ngoài vào thời điểm này rất không khả thi, cho nên quyết định rút một quyển tiểu thuyết bên cạnh bắt đầu đọc giết thời gian.
Cạch.
Mạc Linh nghe được tiếng mở cửa, cô nghi hoặc nhìn ra, trong lòng có chút lo lắng, ngoài Đồng Phù không ai có khả năng bước vào phòng này được.
Bước vào là một nhóm y tá hùng hùng hổ hổ, ánh mắt bọn họ đều như có lửa, nhìn chằm chặp vào cô nhưng không ai nói lời nào. Mạc Linh bình tĩnh nhìn bọn họ, địch bất động ta bất động, để xem họ nhịn được bao lâu.
Quả nhiên không được bao lâu thì y tá tóc ngắn có vẻ đứng đầu trong nhóm hất cằm lên tiếng, vẻ mặt cùng giọng nói đều tỏ vẻ kém thân thiện.
Cô Mạc này, hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết phòng dành cho bệnh nhân, tôi thấy cô đã ở đây lâu như vậy, chắc cũng đã khỏe rồi, cảm phiền cô xuất viện có được không?
Những y tá đằng sau không ngừng lên tiếng ủng hộ, đều yêu cầu cô mau chóng cuốn gói khỏi đây. Mạc Linh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nheo mắt cười cười với bọn họ.
Thật có lỗi, phòng bệnh này tôi đã trả trước một tháng, hiện tại chỉ mới gần một tuần, mời mọi người tìm một phòng khác đi, tôi có việc bận, không tiễn. Mạc Linh mất trí nhớ không có nghĩa là cô trở thành ngu ngốc, ý tứ rõ ràng của bọn họ cô còn không hiểu hay sao.
Cô...! Mạc Linh, cô đừng ở đây ra vẻ tội nghiệp làm cho viện trưởng thương hại, cô hết câu dẫn người này lại đòi leo lên giường người kia, cô xem lại bộ dáng hiện tại của cô xem, tàn tạ đến mức tôi cũng không dám nhìn! Y tá tóc ngắn nghiến răng mà nói, thanh âm kì lạ không rõ ràng khiến Mạc Linh cố hết sức mới hiểu được.
Ồ... Nắm tay trái đập bàn tay phải, Mạc Linh không sao cả cười cười Suýt nữa quên mất, tôi đang là bệnh nhân tàn tạ đến mức cô cũng không dám nhìn, như vậy, tôi muốn ngủ, đi thong thả.
Mạc Linh nói xong liền chui vào chăn, cô lười cùng bọn họ đấu võ mồm, rất tốn sức. Nữ nhân ngu ngốc nhất chính là nữ nhân đi gây chuyện thị phi bên ngoài, ngoài việc làm nam nhân đau đầu ra, chính họ còn phải mang cái mác chanh chua điêu ngoa, tùy hứng không nghĩ tới hậu quả bla bla bla, rất mất mặt.
Một đám y tá gần chục người, vậy mà hùng hổ xông vào trong phòng bệnh, còn đòi đuổi người, tuy dãy phòng cô là phòng đặc biệt nhưng rất rõ ràng, tính tò mò là bản chất con người, phía sau lưng bọn họ đã bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận không kiêng nể, nghe rất chói tai.
Nhìn xem nhìn xem, y tá bệnh viện lớn vậy mà lại đi gây chuyện với bệnh nhân, quả nhiên không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người được. Nam nhân A đánh giá.
Đúng vậy! Anh xem, cái cô tóc ngắn ấy, mặt vặn vẹo hung tợn như la sát, còn rất dày nữa, người ta đã nhẹ nhàng nhắc khéo còn không biết đi ra ngoài! Nữ nhân B cố ý cao giọng nói, hừ, ai bảo bọn họ đẹp hơn cô chứ!
Cô gái kia thật đáng thương... Nữ nhân C cảm thán.
Ồn ào càng lúc càng lớn, những y tá kia đều im lặng, vừa tức vừa thẹn đến đỏ cả mặt.
Đi thôi! Y tá tóc ngắn không cam lòng hất tay, bọn họ liền nhanh chóng tản ra, xấu hổ đến không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Mạc Linh bước xuống giường đóng cửa phòng lại, thầm cười bọn họ quá ngây thơ, lấy đông đánh ít cũng như lấy đá đập vào bông thôi, không gây tổn hại lại bị nói là thiếu kiến thức.
Khoan đã! Cảm giác thỏa mãn này... trước đây cô là ai, sao lại có thể vui sướng khi người gặp họa như thế này?
Mạc Linh đột nhiên tự đưa tay đánh vào mặt, sau đó ôm chỗ bị đánh sưng đỏ ngồi một góc vẽ vòng tròn. Chết tiệt! Lỡ tay đánh mạnh quá, hiện tại đau chết được!
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Linh tò mò ôm mặt bước ra mở cửa, nếu cô nhớ không lầm cô hiện tại hình như không quen ai thì phải, làm sao lại có người ghé thăm?
Cửa mở, đập vào mắt cô là một màu đỏ, đúng, là màu đỏ rực của hoa hồng, rất nhiều hoa hồng đều đang dí sát như muốn dán lên mặt cô khiến cô sợ hãi lùi về sau.
Cái...!
Linh, em đã khỏe chưa? Giọng nam vui vẻ gọi, sau đó là một cái đầu nhô ra sau bó hồng.
Mạc Linh trợn mắt, há hốc mồm run run chỉ vào cái đầu trước mặt.
Là anh!!
Tác giả có điều muốn nói:
Ta thích nhất là cắt ngang cảm hứng, không biết có ai thích như vậy không, cho bắt tay cái (~ ̄▽ ̄)
~Khụ, thật ra là tụt hứng, không muốn viết nữa nên... mai lại viết tiếp, may mà cũng hơn 1k từ (///v///)
Tối ấm ( = ̄ω ̄= )
Mạc Linh nghe hắn nói đến ù tai, cái nghe cái không gật gù, cuối cùng lấy lý do chịu không nổi tiếng chuông điện thoại của hắn mới đuổi được hắn đi. Cô ngồi bên cửa sổ nhìn theo bóng hắn hai bước đi một bước quay đầu, buồn cười vẫy tay với hắn, đợi đến khi hắn lên xe mới chậm chạp thở ra một hơi, xoay người trở về giường.
Mấy ngày nay dường như mọi thứ xung quanh Mạc Linh đều trở nên vội vã, chỉ có mỗi cô là chậm chạp không chịu tiến lên, bị bỏ lại ở phía sau. Cảm giác cô đơn không người nương tựa này... cô thật sự là chán ghét muốn chết!
Cô biết rõ Đồng Phù cũng rất cố gắng quan tâm đến cô, đồng thời cũng nhận ra ánh mắt dịu dàng bất thường của hắn khi nhìn mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể hoàn toàn dựa dẫm vào hắn được.
Mỗi tối cô đều mơ thấy những hình ảnh mờ nhạt đứt quãng, cô biết đó là thứ mà hiện tại cô đang thiếu - kí ức. Có lúc cô nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc bên tai, có lúc lại là những cái ôm ấm áp, cũng có khi trong giấc mơ cô chẳng nhìn thấy gì cả, xung quanh đều là một màu đen kịt vô cùng vô tận. Chính vì thế cô mới sợ hãi, sợ hãi mỗi khi ngủ quên lại rơi vào giấc mơ đó, ngoài thứ nhìn rõ duy nhất là chính mình, cô hoàn toàn không phát hiện một hơi thở của sự sống nào cả.
Mọi khi cô sẽ ngủ vào buổi sáng khi Đồng Phù đến đây, nhưng hiện tại hắn đi rồi, cô cũng không có ý định chui vào chăn, mà ra ngoài vào thời điểm này rất không khả thi, cho nên quyết định rút một quyển tiểu thuyết bên cạnh bắt đầu đọc giết thời gian.
Cạch.
Mạc Linh nghe được tiếng mở cửa, cô nghi hoặc nhìn ra, trong lòng có chút lo lắng, ngoài Đồng Phù không ai có khả năng bước vào phòng này được.
Bước vào là một nhóm y tá hùng hùng hổ hổ, ánh mắt bọn họ đều như có lửa, nhìn chằm chặp vào cô nhưng không ai nói lời nào. Mạc Linh bình tĩnh nhìn bọn họ, địch bất động ta bất động, để xem họ nhịn được bao lâu.
Quả nhiên không được bao lâu thì y tá tóc ngắn có vẻ đứng đầu trong nhóm hất cằm lên tiếng, vẻ mặt cùng giọng nói đều tỏ vẻ kém thân thiện.
Cô Mạc này, hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết phòng dành cho bệnh nhân, tôi thấy cô đã ở đây lâu như vậy, chắc cũng đã khỏe rồi, cảm phiền cô xuất viện có được không?
Những y tá đằng sau không ngừng lên tiếng ủng hộ, đều yêu cầu cô mau chóng cuốn gói khỏi đây. Mạc Linh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nheo mắt cười cười với bọn họ.
Thật có lỗi, phòng bệnh này tôi đã trả trước một tháng, hiện tại chỉ mới gần một tuần, mời mọi người tìm một phòng khác đi, tôi có việc bận, không tiễn. Mạc Linh mất trí nhớ không có nghĩa là cô trở thành ngu ngốc, ý tứ rõ ràng của bọn họ cô còn không hiểu hay sao.
Cô...! Mạc Linh, cô đừng ở đây ra vẻ tội nghiệp làm cho viện trưởng thương hại, cô hết câu dẫn người này lại đòi leo lên giường người kia, cô xem lại bộ dáng hiện tại của cô xem, tàn tạ đến mức tôi cũng không dám nhìn! Y tá tóc ngắn nghiến răng mà nói, thanh âm kì lạ không rõ ràng khiến Mạc Linh cố hết sức mới hiểu được.
Ồ... Nắm tay trái đập bàn tay phải, Mạc Linh không sao cả cười cười Suýt nữa quên mất, tôi đang là bệnh nhân tàn tạ đến mức cô cũng không dám nhìn, như vậy, tôi muốn ngủ, đi thong thả.
Mạc Linh nói xong liền chui vào chăn, cô lười cùng bọn họ đấu võ mồm, rất tốn sức. Nữ nhân ngu ngốc nhất chính là nữ nhân đi gây chuyện thị phi bên ngoài, ngoài việc làm nam nhân đau đầu ra, chính họ còn phải mang cái mác chanh chua điêu ngoa, tùy hứng không nghĩ tới hậu quả bla bla bla, rất mất mặt.
Một đám y tá gần chục người, vậy mà hùng hổ xông vào trong phòng bệnh, còn đòi đuổi người, tuy dãy phòng cô là phòng đặc biệt nhưng rất rõ ràng, tính tò mò là bản chất con người, phía sau lưng bọn họ đã bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận không kiêng nể, nghe rất chói tai.
Nhìn xem nhìn xem, y tá bệnh viện lớn vậy mà lại đi gây chuyện với bệnh nhân, quả nhiên không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người được. Nam nhân A đánh giá.
Đúng vậy! Anh xem, cái cô tóc ngắn ấy, mặt vặn vẹo hung tợn như la sát, còn rất dày nữa, người ta đã nhẹ nhàng nhắc khéo còn không biết đi ra ngoài! Nữ nhân B cố ý cao giọng nói, hừ, ai bảo bọn họ đẹp hơn cô chứ!
Cô gái kia thật đáng thương... Nữ nhân C cảm thán.
Ồn ào càng lúc càng lớn, những y tá kia đều im lặng, vừa tức vừa thẹn đến đỏ cả mặt.
Đi thôi! Y tá tóc ngắn không cam lòng hất tay, bọn họ liền nhanh chóng tản ra, xấu hổ đến không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Mạc Linh bước xuống giường đóng cửa phòng lại, thầm cười bọn họ quá ngây thơ, lấy đông đánh ít cũng như lấy đá đập vào bông thôi, không gây tổn hại lại bị nói là thiếu kiến thức.
Khoan đã! Cảm giác thỏa mãn này... trước đây cô là ai, sao lại có thể vui sướng khi người gặp họa như thế này?
Mạc Linh đột nhiên tự đưa tay đánh vào mặt, sau đó ôm chỗ bị đánh sưng đỏ ngồi một góc vẽ vòng tròn. Chết tiệt! Lỡ tay đánh mạnh quá, hiện tại đau chết được!
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Linh tò mò ôm mặt bước ra mở cửa, nếu cô nhớ không lầm cô hiện tại hình như không quen ai thì phải, làm sao lại có người ghé thăm?
Cửa mở, đập vào mắt cô là một màu đỏ, đúng, là màu đỏ rực của hoa hồng, rất nhiều hoa hồng đều đang dí sát như muốn dán lên mặt cô khiến cô sợ hãi lùi về sau.
Cái...!
Linh, em đã khỏe chưa? Giọng nam vui vẻ gọi, sau đó là một cái đầu nhô ra sau bó hồng.
Mạc Linh trợn mắt, há hốc mồm run run chỉ vào cái đầu trước mặt.
Là anh!!
Tác giả có điều muốn nói:
Ta thích nhất là cắt ngang cảm hứng, không biết có ai thích như vậy không, cho bắt tay cái (~ ̄▽ ̄)
~Khụ, thật ra là tụt hứng, không muốn viết nữa nên... mai lại viết tiếp, may mà cũng hơn 1k từ (///v///)
Tối ấm ( = ̄ω ̄= )
/92
|