Mạc Linh cảm thấy duyên phận là một điều vô cùng kì diệu. Lúc đầu vô tình gặp nhau ở sân bay, sau đó còn ngồi cạnh nhau ở trên cùng một chuyến bay, hiện tại lại cùng nhau đến Tokyo, lại còn ở Chiyoda(*) nữa!
"Ha ha, Ken, anh thật sự sống ở đây sao?"
Mạc Linh nhìn ngôi nhà truyền thống của Nhật trước mặt, có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Đùa gì chứ? Dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào nha! Nhìn thế nào thì đây cũng là ngôi nhà truyền thống đặc trưng của yakuza(**) mà!
Kanato Ken nhìn khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh biến hóa kì diệu, rất không hảo ý cười cười. Dù đã biết trước khả năng cô sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ biến hóa lại... ừm, đa dạng như vậy.
"Em cảm thấy thế nào? Nhà tôi có rất nhiều phòng, thêm một người cũng không thiếu." Đề nghị rất tốt, địa thế căn nhà cũng không tồi, không lí gì lại có người không đồng ý.
"À, cái đó..." Mạc Linh nghẹn một hồi lâu, tự sỉ vả mình quá ngu, vừa nói đi là đi ngay, hiện tại một nơi ở cũng không có, phải đi ở nhờ thế này, thật mất mặt "... Có phiền gia đình anh không?"
"Không sao, hay là hiện tại vào xem thử, sau đó quyết định cũng không muộn."
Với ánh mắt quan sát tinh tường, Mạc Linh có thể chắc chắn Kanato Ken có thể đảm bảo an toàn cho cô. Vả lại, nếu đến Nhật mà không đi tham quan mọi thứ thì thật đáng tiếc!
"Được, anh phải bảo vệ tôi đó!" Mạc Linh nắm tay lại, kiên định nhìn hắn.
"Tất nhiên." Hắn thật sự quá cực khổ, nghẹn cười đến sắp nội thương rồi.
Cả hai cùng bước vào, sau đó Mạc Linh cẩn thận nhìn xung quanh sân trước. Quái, chẳng lẽ truyện tranh là bịa đặt? Sao không có ai bước ra chào thế này? A quên mất, đó là dành cho gia chủ, mà Kanato Ken hình như không phải gia chủ, theo trí nhớ của cô, gia chủ phải là một ông già đã lăn lộn trên chiến trường, có thâm niên nhiều năm cơ. Dù sao thì đây là thế giới hiện thực, không cần ảo tưởng quá.
Hắn nhìn biểu hiện của Mạc Linh, khẽ cười, đưa tay mở cửa.
"Xin chào thiếu gia!! Chúc mừng thiếu gia thuận lợi trở về!!!"
"..."
Mạc Linh hóa đá, trong gió tan biến ~
Một hàng dài người đứng xếp hàng hai bên, cung kính khom người chào đúng chất yakuza. Vẻ mặt ai nấy đều trầm trọng, nghiêm trang.
"Linh nhi, mau vào đi." Hắn thân thiết gọi Mạc Linh, hướng những người bên trong mỉm cười "Mọi người, đây là bạn tôi, Mạc Linh."
"Kính chào Mạc tiểu thư!!"
Mạc Linh với thâm niên lăn lộn trong thế giới manga hơn mười năm, cũng có thể bập bẹ hiểu được ý nghĩa những câu bọn họ nói, chắc chắn là đang chào cô rồi, cô vừa nghe được chữ "Mạc" đấy thôi.
Nhưng xét thấy khả năng của bản thân quá hẹp hòi, cô vẫn là cần học một khóa cấp tốc tiếng Nhật thôi.
"Được rồi, vào thôi, Linh nhi."
"Ừm."
Mạc Linh ngượng ngùng kéo theo vali bước vào. Không ngờ nhiều người đến vậy, hại cô tay chân thiếu tự nhiên không biết nên làm gì.
"Mạc tiểu thư, xin phép cho tôi cầm giúp tiểu thư."
Mạc Linh tròn mắt nhìn nam nhân đột nhiên hiện ra trước mặt. Thái độ anh ta cung kính, bộ dáng tri thức lịch sự, tây âu trên người không một nếp nhăn. Quá hoàn hảo! Thật sự vô cùng hoàn hảo!!
Thôi rồi, Trái Đất vẫy gọi, Mạc Linh thất lạc nơi đâu mau mau quay về đoàn tụ với đất mẹ.
"Linh nhi, đưa vali cho Sento quản gia đi, chúng ta cùng vào tham quan."
"A ừ."
Ngoan ngoãn đưa cho vị quản gia kia, rất lễ phép nói câu cảm ơn - một trong thiểu số những câu cô học được qua anime.
Sau đó cô cùng hắn đi đến một căn phòng lớn, có vẻ là phòng khách, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Rồi lại đi một vòng quanh nhà, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Sau đó vô tình trở thành khách dài hạn ở nhà Kanato, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Sau đó, không có sau đó nữa.
"Ken, bọn họ... không chán sao?" Mạc Linh kéo kéo ống tay hắn, lén nhìn bọn họ, lập tức nhận được những ánh mắt lấp lánh đáp lại.
"Sao thế? Bọn họ chỉ đang làm việc thôi, thói quen là tốt rồi." Kanato Ken từ nãy đến giờ luôn mỉm cười, có vẻ vô cùng thỏa mãn với thái độ chim non lo sợ của Mạc Linh.
Mạc Linh ngồi bên cạnh hắn trong phòng lớn, bị bọn họ soi mói đến miệng khô lưỡi đắng. Vươn tay định lấy bình rót nước, lập tức trong tay liền xuất hiện một ly trà bằng gốm đen, độ ấm của nước vừa phải, trước mặt vẫn là khuôn mặt bình tĩnh của Sento quản gia.
Mạc Linh đen mặt, này không khoa học. Được rồi. Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong đầu, xem như không tồn tại, bình tĩnh lại, bình tĩnh là tốt rồi.
"Ken, anh có biết ở đâu có dạy tiếng Nhật cấp tốc không? Tôi muốn học giao tiếp với mọi người."
"Có biết." Hắn gật đầu, ánh mắt không rõ lóe sáng làm cô rùng mình "Ngày mai lại nói đi, hiện tại nghỉ ngơi một chút, sau đó đi dạo vòng quanh làm quen, Sento quản gia có thể dẫn em đi, tôi còn vài việc chưa xử lí xong."
"Được, cảm ơn anh!"
Mạc Linh suýt nữa quên mất ý định ban đầu, lập tức nhanh chóng chạy về phòng mình vừa được nhận, dọn dẹp chuẩn bị đi ra ngoài.
Kanato Ken nhìn người mới đầu còn ngại ngùng không dám nhìn ai hiện tại lại vừa đi vừa cười với mọi người, đáy mắt ẩn ẩn tràn ra ý cười ôn nhu.
"Quả nhiên không sai."
Tác giả có điều muốn nói:
(*) Chiyoda: một trong 23 quận của Tokyo, là nơi có khu phố điện tử Akiba, mọi người thích có thể nhờ gg tiên sinh.
(**) Yakuza: chính là cách gọi xã hội đen của Nhật đó.
"Ha ha, Ken, anh thật sự sống ở đây sao?"
Mạc Linh nhìn ngôi nhà truyền thống của Nhật trước mặt, có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Đùa gì chứ? Dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào nha! Nhìn thế nào thì đây cũng là ngôi nhà truyền thống đặc trưng của yakuza(**) mà!
Kanato Ken nhìn khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh biến hóa kì diệu, rất không hảo ý cười cười. Dù đã biết trước khả năng cô sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ biến hóa lại... ừm, đa dạng như vậy.
"Em cảm thấy thế nào? Nhà tôi có rất nhiều phòng, thêm một người cũng không thiếu." Đề nghị rất tốt, địa thế căn nhà cũng không tồi, không lí gì lại có người không đồng ý.
"À, cái đó..." Mạc Linh nghẹn một hồi lâu, tự sỉ vả mình quá ngu, vừa nói đi là đi ngay, hiện tại một nơi ở cũng không có, phải đi ở nhờ thế này, thật mất mặt "... Có phiền gia đình anh không?"
"Không sao, hay là hiện tại vào xem thử, sau đó quyết định cũng không muộn."
Với ánh mắt quan sát tinh tường, Mạc Linh có thể chắc chắn Kanato Ken có thể đảm bảo an toàn cho cô. Vả lại, nếu đến Nhật mà không đi tham quan mọi thứ thì thật đáng tiếc!
"Được, anh phải bảo vệ tôi đó!" Mạc Linh nắm tay lại, kiên định nhìn hắn.
"Tất nhiên." Hắn thật sự quá cực khổ, nghẹn cười đến sắp nội thương rồi.
Cả hai cùng bước vào, sau đó Mạc Linh cẩn thận nhìn xung quanh sân trước. Quái, chẳng lẽ truyện tranh là bịa đặt? Sao không có ai bước ra chào thế này? A quên mất, đó là dành cho gia chủ, mà Kanato Ken hình như không phải gia chủ, theo trí nhớ của cô, gia chủ phải là một ông già đã lăn lộn trên chiến trường, có thâm niên nhiều năm cơ. Dù sao thì đây là thế giới hiện thực, không cần ảo tưởng quá.
Hắn nhìn biểu hiện của Mạc Linh, khẽ cười, đưa tay mở cửa.
"Xin chào thiếu gia!! Chúc mừng thiếu gia thuận lợi trở về!!!"
"..."
Mạc Linh hóa đá, trong gió tan biến ~
Một hàng dài người đứng xếp hàng hai bên, cung kính khom người chào đúng chất yakuza. Vẻ mặt ai nấy đều trầm trọng, nghiêm trang.
"Linh nhi, mau vào đi." Hắn thân thiết gọi Mạc Linh, hướng những người bên trong mỉm cười "Mọi người, đây là bạn tôi, Mạc Linh."
"Kính chào Mạc tiểu thư!!"
Mạc Linh với thâm niên lăn lộn trong thế giới manga hơn mười năm, cũng có thể bập bẹ hiểu được ý nghĩa những câu bọn họ nói, chắc chắn là đang chào cô rồi, cô vừa nghe được chữ "Mạc" đấy thôi.
Nhưng xét thấy khả năng của bản thân quá hẹp hòi, cô vẫn là cần học một khóa cấp tốc tiếng Nhật thôi.
"Được rồi, vào thôi, Linh nhi."
"Ừm."
Mạc Linh ngượng ngùng kéo theo vali bước vào. Không ngờ nhiều người đến vậy, hại cô tay chân thiếu tự nhiên không biết nên làm gì.
"Mạc tiểu thư, xin phép cho tôi cầm giúp tiểu thư."
Mạc Linh tròn mắt nhìn nam nhân đột nhiên hiện ra trước mặt. Thái độ anh ta cung kính, bộ dáng tri thức lịch sự, tây âu trên người không một nếp nhăn. Quá hoàn hảo! Thật sự vô cùng hoàn hảo!!
Thôi rồi, Trái Đất vẫy gọi, Mạc Linh thất lạc nơi đâu mau mau quay về đoàn tụ với đất mẹ.
"Linh nhi, đưa vali cho Sento quản gia đi, chúng ta cùng vào tham quan."
"A ừ."
Ngoan ngoãn đưa cho vị quản gia kia, rất lễ phép nói câu cảm ơn - một trong thiểu số những câu cô học được qua anime.
Sau đó cô cùng hắn đi đến một căn phòng lớn, có vẻ là phòng khách, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Rồi lại đi một vòng quanh nhà, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Sau đó vô tình trở thành khách dài hạn ở nhà Kanato, dưới ánh mắt chăm chú của những người trong nhà.
Sau đó, không có sau đó nữa.
"Ken, bọn họ... không chán sao?" Mạc Linh kéo kéo ống tay hắn, lén nhìn bọn họ, lập tức nhận được những ánh mắt lấp lánh đáp lại.
"Sao thế? Bọn họ chỉ đang làm việc thôi, thói quen là tốt rồi." Kanato Ken từ nãy đến giờ luôn mỉm cười, có vẻ vô cùng thỏa mãn với thái độ chim non lo sợ của Mạc Linh.
Mạc Linh ngồi bên cạnh hắn trong phòng lớn, bị bọn họ soi mói đến miệng khô lưỡi đắng. Vươn tay định lấy bình rót nước, lập tức trong tay liền xuất hiện một ly trà bằng gốm đen, độ ấm của nước vừa phải, trước mặt vẫn là khuôn mặt bình tĩnh của Sento quản gia.
Mạc Linh đen mặt, này không khoa học. Được rồi. Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong đầu, xem như không tồn tại, bình tĩnh lại, bình tĩnh là tốt rồi.
"Ken, anh có biết ở đâu có dạy tiếng Nhật cấp tốc không? Tôi muốn học giao tiếp với mọi người."
"Có biết." Hắn gật đầu, ánh mắt không rõ lóe sáng làm cô rùng mình "Ngày mai lại nói đi, hiện tại nghỉ ngơi một chút, sau đó đi dạo vòng quanh làm quen, Sento quản gia có thể dẫn em đi, tôi còn vài việc chưa xử lí xong."
"Được, cảm ơn anh!"
Mạc Linh suýt nữa quên mất ý định ban đầu, lập tức nhanh chóng chạy về phòng mình vừa được nhận, dọn dẹp chuẩn bị đi ra ngoài.
Kanato Ken nhìn người mới đầu còn ngại ngùng không dám nhìn ai hiện tại lại vừa đi vừa cười với mọi người, đáy mắt ẩn ẩn tràn ra ý cười ôn nhu.
"Quả nhiên không sai."
Tác giả có điều muốn nói:
(*) Chiyoda: một trong 23 quận của Tokyo, là nơi có khu phố điện tử Akiba, mọi người thích có thể nhờ gg tiên sinh.
(**) Yakuza: chính là cách gọi xã hội đen của Nhật đó.
/92
|