Khi vừa đặt chân xuống sân bay, Mạc Linh lập tức nhận được cuộc gọi của ông Mạc.
Cha?
[Linh nhi, con đã xuống máy bay rồi à?]
Vâng ạ, cha gọi con có chuyện gì không? Cô có chút hờn dỗi nói.
[Ai... thật ra ta cũng là bất đắc dĩ thôi, con muốn trách ta cũng được, nhưng có đôi lúc con người ta phải vì đại cuộc mà phải hy sinh một chút, con biết chứ?] Ông Mạc rầu rĩ bắt đầu dông dài.
Cha, thật ra là có chuyện gì? Mạc Linh xoa xoa huyệt thái dương, bắt mình tỉnh táo nghe ông nói hết.
Cô sao còn lạ chuyện ông luôn dông dài, nói chuyện quanh co mỗi khi có việc khiến ông chột dạ chứ. Mà dù sao chuyện ở chung này cũng không phải là hy sinh quá nhiều, đều là mỗi bên tôn trọng lẫn nhau, ai cũng không chịu thiệt nên cô không nỡ trách ông về việc cỏn con này.
[Ừ thì là... lão Lâm có gửi cái gì cho cha không?] Ông chần chừ một lúc mới hỏi.
Ông Mạc cũng hết cách, vốn là ông định gọi cho Lâm lão gia, nhưng luôn không nhận được câu trả lời, còn tên nhóc Lâm gia thì đang bận tranh giành cảm tình, hơi sức đâu mà quan tâm ông, cuối cùng ông chỉ còn nước lấy hết can đảm mà gọi cho cô.
Ồ ~ Mạc Linh nhếch miệng, đôi mắt mang theo hiểu rõ.
Khó trách đột nhiên Lâm lão gia đang ngủ ngon đột nhiên gọi cô lại, tinh thần sáng láng nhắn nhủ cô phải đem theo hộp gấm nhỏ mà ông tặng về Mạc gia, còn nói là có thể tị hung, cầu bình an, giúp cho con đường sau này thuận lợi hơn.
Hóa ra...
[Linh nhi... con giận à? Đừng giận được không... ta xin lỗi...] Ông Mạc lo lắng đến suýt cắn cả lưỡi, cuộc đời ông trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi hai mẹ con cô mà thôi.
Nếu cô vì vậy mà không nhìn mặt ông nữa, sau này ông như thế nào sống được đây?
Có điều, phải nói Mạc đại nhân của chúng ta suy nghĩ quá nhiều. Mạc Linh đúng là có giận, nhưng tới mức mà không nhìn mặt ông nữa thì không bao giờ cô làm được. Cô biết dù xuất phát từ nguyên nhân nào, ông cũng luôn muốn tốt cho cô, còn món đồ trong hộp gấm này, chỉ là tiện thể kiếm được mà thôi.
Được rồi, một lát nữa con sẽ về nhà, sau đó đưa cho cha hộp gấm nguyên vẹn. Cô thở dài, bất đắc dĩ nói Nhưng cha, sau này có chuyện nhất định phải nói với con, không được quyết định thay con, con đã lớn, có thể tự lo cho mình, cha không cần luôn bảo vệ con trong vòng tay cha như vậy.
[Ừ...]
Cô nghe thấy tiếng ừ nghẹn ngào của ông, lúc này trên môi cô mới hiện lên nụ cười nhẹ, ngập tràn hạnh phúc.
Cha, nếu cha đang bận thì cứ tiếp tục đi, một lát nữa chúng ta nói tiếp.
Mạc Linh thật sự là chịu thua ông Mạc. Ông nghĩ cô không nghe thấy thanh âm nơm nớp lo sợ của những người khác trong điện thoại à?
Linh, sao thế? Nhìn em rất vui đó. Hoàng Ngôn Đằng lộ ra nụ cười sáng lạn, hai ba bước đã đến chỗ cô, giơ lên hộp gấm nhỏ màu đỏ thẫm Này, của em, anh giữ rất cẩn thận nhé!
Cảm ơn anh, Ngôn Đằng. Cô nhìn vẻ mặt chờ được thưởng đáng yêu vượt mức tưởng tượng của Hoàng Ngôn Đằng, véo nhẹ lên gò má mềm mềm kia một cái.
Lập tức không khí xung quanh như giảm đi cả trăm độ, khiến Mạc Linh vốn thần kinh thô cũng phải rùng mình nhìn sắc trời.
Quái lạ, trời còn đang nắng lắm mà...
Khi cả đám người đầy đủ ngồi vào xe, cô mới lặng lẽ quan sát khuôn mặt bình thản của Lâm Hoài Nam, lại nhìn nhìn hộp gấm trong lòng, tò mò đến mức muốn mở ra xem ngay, nhưng vì đây là đồ của ông Mạc, cô không thể tùy tiện xem được. Chỉ có điều, dựa theo độ sang trọng của hộp gấm, cô có thể lờ mờ biết được giá trị chọc trời của món đồ bên trong.
Linh nhi, em luôn nhìn cái hộp gấm này, nó là gì thế? Kanato Ken khó hiểu, hộp gấm thì có gì thú vị có thể khơi dậy hứng thú của cô chứ?
Em cũng không rõ, chỉ là, đây là món đồ cha rất coi trọng. Mạc Linh thành thật trả lời.
... Lâm Hoài Nam dừng mắt ở trên hộp gấm một lúc mới dời đi.
Hắn biết rõ bên trong là gì, nhưng nói ra thì không còn gì thú vị rồi, có điều, hắn dám chắc khi cô nhìn thấy vậy bên trong, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn tiếng cười, hắn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhất định là được sinh ra để khiến hắn hạnh phúc.
Hừ, đang nghĩ điều gì đen tối à? Khương Thành Quan khinh thường nhìn vẻ mặt tự kỷ của Lâm Hoài Nam.
Không liên quan tới ngươi, ngoan, ở đó mà chơi với kiến đi. Lâm Hoài Nam phẩy phẩy tay.
... ( ̄_ ̄メ) Khương Thành Quan tức giận quay mặt đi.
Đồ đạc lỉnh kỉnh đã được đem đến nhà chung của mọi người trước, cô chỉ cần trở về Mạc gia lấy thêm một ít đồ đạc mà thôi.
Mọi người cùng vào chứ? Cô gần như đã quen với cảnh tượng mở mắt nhắm mắt đều thấy bọn họ vây quanh, cho nên xuất phát từ bản năng, cô muốn mời bọn họ vào.
Ây, quả nhiên là con người được chiều chuộng quá thì sẽ hư mà.
Thôi, tạm thời không nghĩ, vào nhà xem cha mở hộp ra trước đã.
Mạc Linh rút ra kết luận chóng vánh, sau đó nhanh chân bước vào nhà. Tất nhiên, tám người còn lại cũng xuống xe, lật đật chen chân đi vào sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Xem đấy xem đấy, hai chương luôn nhé
~Nói chung chương sau ở chung, ôi dào, đột nhiên thấy con đường cách mạng còn lắm chông gai quá a ~
─=≡Σ((( つ╹ω╹)つ♡
Cha?
[Linh nhi, con đã xuống máy bay rồi à?]
Vâng ạ, cha gọi con có chuyện gì không? Cô có chút hờn dỗi nói.
[Ai... thật ra ta cũng là bất đắc dĩ thôi, con muốn trách ta cũng được, nhưng có đôi lúc con người ta phải vì đại cuộc mà phải hy sinh một chút, con biết chứ?] Ông Mạc rầu rĩ bắt đầu dông dài.
Cha, thật ra là có chuyện gì? Mạc Linh xoa xoa huyệt thái dương, bắt mình tỉnh táo nghe ông nói hết.
Cô sao còn lạ chuyện ông luôn dông dài, nói chuyện quanh co mỗi khi có việc khiến ông chột dạ chứ. Mà dù sao chuyện ở chung này cũng không phải là hy sinh quá nhiều, đều là mỗi bên tôn trọng lẫn nhau, ai cũng không chịu thiệt nên cô không nỡ trách ông về việc cỏn con này.
[Ừ thì là... lão Lâm có gửi cái gì cho cha không?] Ông chần chừ một lúc mới hỏi.
Ông Mạc cũng hết cách, vốn là ông định gọi cho Lâm lão gia, nhưng luôn không nhận được câu trả lời, còn tên nhóc Lâm gia thì đang bận tranh giành cảm tình, hơi sức đâu mà quan tâm ông, cuối cùng ông chỉ còn nước lấy hết can đảm mà gọi cho cô.
Ồ ~ Mạc Linh nhếch miệng, đôi mắt mang theo hiểu rõ.
Khó trách đột nhiên Lâm lão gia đang ngủ ngon đột nhiên gọi cô lại, tinh thần sáng láng nhắn nhủ cô phải đem theo hộp gấm nhỏ mà ông tặng về Mạc gia, còn nói là có thể tị hung, cầu bình an, giúp cho con đường sau này thuận lợi hơn.
Hóa ra...
[Linh nhi... con giận à? Đừng giận được không... ta xin lỗi...] Ông Mạc lo lắng đến suýt cắn cả lưỡi, cuộc đời ông trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi hai mẹ con cô mà thôi.
Nếu cô vì vậy mà không nhìn mặt ông nữa, sau này ông như thế nào sống được đây?
Có điều, phải nói Mạc đại nhân của chúng ta suy nghĩ quá nhiều. Mạc Linh đúng là có giận, nhưng tới mức mà không nhìn mặt ông nữa thì không bao giờ cô làm được. Cô biết dù xuất phát từ nguyên nhân nào, ông cũng luôn muốn tốt cho cô, còn món đồ trong hộp gấm này, chỉ là tiện thể kiếm được mà thôi.
Được rồi, một lát nữa con sẽ về nhà, sau đó đưa cho cha hộp gấm nguyên vẹn. Cô thở dài, bất đắc dĩ nói Nhưng cha, sau này có chuyện nhất định phải nói với con, không được quyết định thay con, con đã lớn, có thể tự lo cho mình, cha không cần luôn bảo vệ con trong vòng tay cha như vậy.
[Ừ...]
Cô nghe thấy tiếng ừ nghẹn ngào của ông, lúc này trên môi cô mới hiện lên nụ cười nhẹ, ngập tràn hạnh phúc.
Cha, nếu cha đang bận thì cứ tiếp tục đi, một lát nữa chúng ta nói tiếp.
Mạc Linh thật sự là chịu thua ông Mạc. Ông nghĩ cô không nghe thấy thanh âm nơm nớp lo sợ của những người khác trong điện thoại à?
Linh, sao thế? Nhìn em rất vui đó. Hoàng Ngôn Đằng lộ ra nụ cười sáng lạn, hai ba bước đã đến chỗ cô, giơ lên hộp gấm nhỏ màu đỏ thẫm Này, của em, anh giữ rất cẩn thận nhé!
Cảm ơn anh, Ngôn Đằng. Cô nhìn vẻ mặt chờ được thưởng đáng yêu vượt mức tưởng tượng của Hoàng Ngôn Đằng, véo nhẹ lên gò má mềm mềm kia một cái.
Lập tức không khí xung quanh như giảm đi cả trăm độ, khiến Mạc Linh vốn thần kinh thô cũng phải rùng mình nhìn sắc trời.
Quái lạ, trời còn đang nắng lắm mà...
Khi cả đám người đầy đủ ngồi vào xe, cô mới lặng lẽ quan sát khuôn mặt bình thản của Lâm Hoài Nam, lại nhìn nhìn hộp gấm trong lòng, tò mò đến mức muốn mở ra xem ngay, nhưng vì đây là đồ của ông Mạc, cô không thể tùy tiện xem được. Chỉ có điều, dựa theo độ sang trọng của hộp gấm, cô có thể lờ mờ biết được giá trị chọc trời của món đồ bên trong.
Linh nhi, em luôn nhìn cái hộp gấm này, nó là gì thế? Kanato Ken khó hiểu, hộp gấm thì có gì thú vị có thể khơi dậy hứng thú của cô chứ?
Em cũng không rõ, chỉ là, đây là món đồ cha rất coi trọng. Mạc Linh thành thật trả lời.
... Lâm Hoài Nam dừng mắt ở trên hộp gấm một lúc mới dời đi.
Hắn biết rõ bên trong là gì, nhưng nói ra thì không còn gì thú vị rồi, có điều, hắn dám chắc khi cô nhìn thấy vậy bên trong, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn tiếng cười, hắn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhất định là được sinh ra để khiến hắn hạnh phúc.
Hừ, đang nghĩ điều gì đen tối à? Khương Thành Quan khinh thường nhìn vẻ mặt tự kỷ của Lâm Hoài Nam.
Không liên quan tới ngươi, ngoan, ở đó mà chơi với kiến đi. Lâm Hoài Nam phẩy phẩy tay.
... ( ̄_ ̄メ) Khương Thành Quan tức giận quay mặt đi.
Đồ đạc lỉnh kỉnh đã được đem đến nhà chung của mọi người trước, cô chỉ cần trở về Mạc gia lấy thêm một ít đồ đạc mà thôi.
Mọi người cùng vào chứ? Cô gần như đã quen với cảnh tượng mở mắt nhắm mắt đều thấy bọn họ vây quanh, cho nên xuất phát từ bản năng, cô muốn mời bọn họ vào.
Ây, quả nhiên là con người được chiều chuộng quá thì sẽ hư mà.
Thôi, tạm thời không nghĩ, vào nhà xem cha mở hộp ra trước đã.
Mạc Linh rút ra kết luận chóng vánh, sau đó nhanh chân bước vào nhà. Tất nhiên, tám người còn lại cũng xuống xe, lật đật chen chân đi vào sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Xem đấy xem đấy, hai chương luôn nhé
~Nói chung chương sau ở chung, ôi dào, đột nhiên thấy con đường cách mạng còn lắm chông gai quá a ~
─=≡Σ((( つ╹ω╹)つ♡
/92
|