Tại sao Mạc Linh lại biết người trước mặt là một trong những nam chủ? Rất đơn giản, có ba nguyên nhân:
Thứ nhất, hắn là nam.
Thứ hai, hắn là một mỹ nam.
Thứ ba, hắn là một mỹ nam rất hận cô.
Chỉ cần như thế liền biết được. Còn nói không phải đi?
"Cô, tại sao cô lại ở đây? Muốn quyến rũ Ken sao!" Khương Thành Quan ác liệt mắng, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt khó chịu của bạn thân.
"...Ừm..."
Mạc Linh nhăn mi, cố gắng nhớ ra hắn có thể là ai trong số những nam chủ.
Tóc nâu mắt nâu, có quan hệ với yakuza, lại thêm tính tình bạo lực dễ kích động... Khương Thành Quan thì phải...
"Anh là ai?"
Được rồi, rất không tiết tháo, cô lựa chọn mất trí nhớ. Dù sao chết một lần, lý do này vừa hay rất thuận miệng.
Khương Thành Quan khóe môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không có nói, ngồi phịch xuống hậm hực.
Hắn đã nghe về chuyện khôi hài ở Mạc gia mấy hôm trước, nghe nói Mạc Linh nhảy xuống nước, nhưng không ngờ cô lại mất trí.
Hừ, dám quên đi hắn sao? Tuần trước còn thèm khát leo lên giường hắn, hiện tại ở đây làm thiếu nữ ngây thơ.
"Linh nhi, đây là Khương Thành Quan, là bạn của tôi." Kanato Ken lên tiếng hòa hoãn không khí trầm trọng, hắn thật có chút hối hận lại đi giới thiệu cô với Khương Thành Quan "Lại đây cùng ngồi đi."
"Ừm, không cần đâu, tôi chỉ muốn đưa anh cái này, xem như cảm ơn anh cho tôi ở nhờ..." Mạc Linh rất thức thời đặt hộp xuống bàn, sau đó cúi chào với hai người "... Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
"Được, vậy lần sau lại nói."
Hắn hài lòng nhìn bộ dạng muốn chạy trốn của cô. Nhìn thế nào cũng biết cô còn nhớ Khương Thành Quan, nhưng lại lựa chọn không nhìn.
Cô không thèm nhìn hắn! Chết tiệt! <= Ai đó phát điên, hoàn toàn không nhận ra bản thân quá quan tâm đến người ta.
Đùa gì chứ! Ở lại rồi bị hắn ta chọc đến phát điên à? <= Ai đó không tiết tháo phun tào.
"Này, cậu rốt cuộc nghĩ gì mà cho cô ta ở nhờ thế hả?" Khương Thành Quan hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, rất không kiên nhẫn hỏi.
"Cậu quen cô ấy à? Từ khi nào thế?" Kanato Ken vừa nhìn theo Mạc Linh đi ra ngoài rồi mới hỏi lại, hoàn toàn xem nhẹ câu hỏi của hắn.
"Cậu! Còn giả vờ không biết sao? Cô ta nổi tiếng đanh đá chua ngoa, tham sắc tham lợi, ích kỉ đáng ghét..."
"Ồ? Vậy là có quen sao?" Hắn tự giác lược bớt những thông tin vô dụng, lặp lại lần nữa.
"... Hừ, tôi đi trước."
Khương Thành Quan nhanh chóng đứng dậy bước nhanh đến cửa, còn quay lại dặn dò một chút.
"Tôi hảo tâm nói với cậu, tránh cô ta xa một chút, dù sao cô ta cũng không tốt lành gì đâu!"
Sau đó chạy biến.
"Ừm..."
Kanato Ken đưa tay xoa cái cằm nhẵn bóng, ánh mắt sắc bén nhớ lại sự mất tự nhiên của Khương Thành Quan.
"Nên đề phòng một chút..."
Thứ nhất, hắn là nam.
Thứ hai, hắn là một mỹ nam.
Thứ ba, hắn là một mỹ nam rất hận cô.
Chỉ cần như thế liền biết được. Còn nói không phải đi?
"Cô, tại sao cô lại ở đây? Muốn quyến rũ Ken sao!" Khương Thành Quan ác liệt mắng, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt khó chịu của bạn thân.
"...Ừm..."
Mạc Linh nhăn mi, cố gắng nhớ ra hắn có thể là ai trong số những nam chủ.
Tóc nâu mắt nâu, có quan hệ với yakuza, lại thêm tính tình bạo lực dễ kích động... Khương Thành Quan thì phải...
"Anh là ai?"
Được rồi, rất không tiết tháo, cô lựa chọn mất trí nhớ. Dù sao chết một lần, lý do này vừa hay rất thuận miệng.
Khương Thành Quan khóe môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không có nói, ngồi phịch xuống hậm hực.
Hắn đã nghe về chuyện khôi hài ở Mạc gia mấy hôm trước, nghe nói Mạc Linh nhảy xuống nước, nhưng không ngờ cô lại mất trí.
Hừ, dám quên đi hắn sao? Tuần trước còn thèm khát leo lên giường hắn, hiện tại ở đây làm thiếu nữ ngây thơ.
"Linh nhi, đây là Khương Thành Quan, là bạn của tôi." Kanato Ken lên tiếng hòa hoãn không khí trầm trọng, hắn thật có chút hối hận lại đi giới thiệu cô với Khương Thành Quan "Lại đây cùng ngồi đi."
"Ừm, không cần đâu, tôi chỉ muốn đưa anh cái này, xem như cảm ơn anh cho tôi ở nhờ..." Mạc Linh rất thức thời đặt hộp xuống bàn, sau đó cúi chào với hai người "... Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
"Được, vậy lần sau lại nói."
Hắn hài lòng nhìn bộ dạng muốn chạy trốn của cô. Nhìn thế nào cũng biết cô còn nhớ Khương Thành Quan, nhưng lại lựa chọn không nhìn.
Cô không thèm nhìn hắn! Chết tiệt! <= Ai đó phát điên, hoàn toàn không nhận ra bản thân quá quan tâm đến người ta.
Đùa gì chứ! Ở lại rồi bị hắn ta chọc đến phát điên à? <= Ai đó không tiết tháo phun tào.
"Này, cậu rốt cuộc nghĩ gì mà cho cô ta ở nhờ thế hả?" Khương Thành Quan hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, rất không kiên nhẫn hỏi.
"Cậu quen cô ấy à? Từ khi nào thế?" Kanato Ken vừa nhìn theo Mạc Linh đi ra ngoài rồi mới hỏi lại, hoàn toàn xem nhẹ câu hỏi của hắn.
"Cậu! Còn giả vờ không biết sao? Cô ta nổi tiếng đanh đá chua ngoa, tham sắc tham lợi, ích kỉ đáng ghét..."
"Ồ? Vậy là có quen sao?" Hắn tự giác lược bớt những thông tin vô dụng, lặp lại lần nữa.
"... Hừ, tôi đi trước."
Khương Thành Quan nhanh chóng đứng dậy bước nhanh đến cửa, còn quay lại dặn dò một chút.
"Tôi hảo tâm nói với cậu, tránh cô ta xa một chút, dù sao cô ta cũng không tốt lành gì đâu!"
Sau đó chạy biến.
"Ừm..."
Kanato Ken đưa tay xoa cái cằm nhẵn bóng, ánh mắt sắc bén nhớ lại sự mất tự nhiên của Khương Thành Quan.
"Nên đề phòng một chút..."
/92
|