P/s: Chương này có tính chất huyền huyễn, thiếu muối, ai có nhu cầu thêm muối thì ra sức vẫy đi.
P/ss: Ai mong chờ một chương nghiêm túc thì, khụ, xin lỗi, ngươi không bao giờ chờ được đâu =))
Xoẹt.
Rèm cửa trắng tinh được kéo ra, ánh sáng lập tức tràn vào, chiếu rõ từng ngóc ngách trong phòng.
Hôm nay trời đẹp thật đấy. Hoàng Ngôn Đằng nheo mắt.
Đúng vậy, đẹp như thế này đi dạo cũng thích hơn. Châu Quang Khải đi đến bên cửa sổ, khoanh tay nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Linh nhi, nhanh ngồi dậy đi, chúng ta đi dạo nhé. Kanato Ken chỉnh lại góc chăn, vuốt ve mái tóc nâu mềm mại.
Không có hồi âm.
Đã ba ngày rồi, vì sao em ấy vẫn còn ngủ chứ? Khương Thành Quan cố khắc chế tâm tình táo bạo trong lòng.
Sau khi cô đột ngột ngất đi vào ba ngày trước, bọn hắn lập tức đưa cô vào bệnh viện, cuối cùng nhận được ba chữ đơn giản đến mức người hận nghiến răng: Không có bệnh.
Không có bệnh?
Ngươi nói đi, có ai không có bệnh mà lại hôn mê ba ngày liền không?
Dù có muốn ngủ đi chăng nữa thì cũng không tới mức ngủ một mạch ba ngày chứ?
Là ba ngày, không phải ba tiếng! Ba ngày đó!!
Nếu không phải vẫn nhìn thấy khuôn ngực phập phồng của cô thì bọn họ đã sớm lật tung cái bệnh viện này lên rồi.
Tất nhiên, bài trừ viện trưởng Đồng Phù của chúng ta.
Trong lúc bọn họ đang ngồi bên giường cô chờ đợi, Mạc Linh hiện tại lại đang lạc trong một nơi tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là đâu vậy...
Mạc Linh không rõ mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết cô vẫn đi vòng quanh nhưng hoàn toàn không nhìn thấy lối ra. Kì lạ là không có cảm giác đói, dù cô chắc chắn mình đã ở đây không dưới một ngày.
Đang lúc cô ngồi dưới đất suy nghĩ, đột nhiên trên đầu chợt lóe, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
Tuy có chút mơ hồ, nhưng nhìn hình thể thì hẳn là nữ nhân.
Xin chào? Cô lập tức đứng dậy, thật cẩn thận hỏi.
...
Nữ nhân đối diện hơi nhúc nhích, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Cô có biết đây là đâu không? Mạc Linh lại hỏi.
...
Một phút trầm mặc.
Nữ nhân đối diện đột nhiên nghiêng đầu, nâng mặt lên nhìn cô.
Mạc Linh bị hù dọa lui lại một bước.
Khuôn mặt đối diện cô trắng bệch, mái tóc nâu rối tung, bộ váy đỏ ướt sũng, có thể nghe thấy tiếng nước tí tách rơi trên đất.
Lúc nãy không chú ý, nhìn kĩ mới thấy nữ nhân trước mắt rất quen.
Sau đó Mạc Linh hiểu ra ngay. Không phải là rất quen, mà người này thật sự là giống hệ cô.
... Mạc Linh? Cô không xác định hỏi.
Lúc này nữ nhân kia mới có phản ứng, ngưng mắt nhìn cô, khóe môi nhợt nhạt cong lên trào phúng.
Cô... cũng là Mạc Linh. Nữ nhân một tay chỉ về phía cô, một tay ôm mặt.
...
Đồ... giả mạo.
Được rồi, biết chắc sẽ bị mắng mà. Mạc Linh tỏ vẻ cô hiểu rõ.
Thật xin lỗi, tôi không phải muốn cướp thân thể cô, tôi là bất ngờ rơi vào a. Cô cúi đầu trịnh trọng nói.
Trả lại đây. Nữ nhân chậm rãi ra lệnh.
A? Mạc Linh mạnh ngẩng đầu Cô đã chết rồi mà? Làm sao trả lại được.
Thân hình như đang phiêu đãng trên không của nữ nhân dần rõ ràng, bộ váy cũng như chìm nổi trong nước mà lay động.
Đây chẳng lẽ là tình tiết mượn xác hoàn hồn cẩu huyết trăm năm mới thấy một lần?
Chỉ cần cô đồng ý... sẽ trả được.
Nhưng... tôi không muốn. Mạc Linh lắc đầu Thật xin lỗi vì đã chiếm thân thể cô, nhưng tôi không thể trả lại cho cô được, vì tôi không muốn chết.
Mạc Linh tỏ vẻ, hành động thánh mẫu kiểu này chỉ có mỗi Bạch Liên Hoa làm được.
Nữ nhân vừa nghe, hai mắt lập tức lóe sáng, như thể muốn dùng ánh mắt đâm chết cô vậy.
Cô... vì bọn hắn sao? Nữ nhân trầm lặng một hồi lâu.
... Cũng có thể nói vậy. Khụ, chỉ là nhân tiện, nhân tiện thôi.
Đến đánh cược... đi. Nữ nhân mỉm cười, đáy mắt không che giấu được hưng phấn.
Khoan đã, nói ra thì thật ngại nhưng mà... ừ, cô có thể nói chuyện bình thường được không? Cái thanh âm như người từ cõi chết vọng lại này thật sự là khiến cô mất tự nhiên.
...
Nếu hiện tại có ánh sáng, trên đầu hai người nhất định sẽ xuất hiện mấy vạch đen.
Được rồi, đánh cược thế nào? Cô có ý muốn kéo lại không khí căng thẳng.
Chính là... Nữ nhân che miệng, sau đó mới lại nói, thanh âm cũng đã bình thường trở lại Tôi trở về thân thể, đóng giả cô đến gần bọn họ, xem thử bọn họ có nhận ra sự khác biệt hay không?
Có thể cự tuyệt không?
Mạc Linh không chắc chắn lắm vào mấy tình tiết ngôn tình chảy nước này.
Nếu họ nhận ra, tôi sẽ trả lại thân thể cho cô, chính mình biến mất, nhưng nếu họ không nhận ra, cô phải biến mất. Hoàn toàn xem nhẹ thái độ của cô.
A này...
Không phải cô không tin họ, nhưng lỡ như Mạc Linh đã chết đóng giả quá thật thì sao? Như vậy cô liền mang uất ức luân hồi à?
Thời hạn là ba ngày, như vậy, tôi đi đây.
Nói xong, cũng không chờ cô nói gì, người trước mặt biến mất, thay bằng một màn hình lớn chiếu rõ bộ dáng mơ hồ mới tỉnh của Mạc Linh .
Cô tò mò đi ra sau lưng màn hình, phía sau lưng cũng chiếu hình giống hệt.
Không đúng, nếu là sau lưng thì phải ngược lại chứ... hay là màn hình này là dán lại?
Cô đưa tay muốn chạm vào màn hình, nhưng nó liền cách cô xa hơn, như có ý thức trốn chạy bàn tay tà ác của cô.
...
Thôi, ngồi xem đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Linh nhi là chuyên gia phá không khí ~ quá đáng yêu ~ y như ta ~ (*¯︶¯*)
P/ss: Ai mong chờ một chương nghiêm túc thì, khụ, xin lỗi, ngươi không bao giờ chờ được đâu =))
Xoẹt.
Rèm cửa trắng tinh được kéo ra, ánh sáng lập tức tràn vào, chiếu rõ từng ngóc ngách trong phòng.
Hôm nay trời đẹp thật đấy. Hoàng Ngôn Đằng nheo mắt.
Đúng vậy, đẹp như thế này đi dạo cũng thích hơn. Châu Quang Khải đi đến bên cửa sổ, khoanh tay nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Linh nhi, nhanh ngồi dậy đi, chúng ta đi dạo nhé. Kanato Ken chỉnh lại góc chăn, vuốt ve mái tóc nâu mềm mại.
Không có hồi âm.
Đã ba ngày rồi, vì sao em ấy vẫn còn ngủ chứ? Khương Thành Quan cố khắc chế tâm tình táo bạo trong lòng.
Sau khi cô đột ngột ngất đi vào ba ngày trước, bọn hắn lập tức đưa cô vào bệnh viện, cuối cùng nhận được ba chữ đơn giản đến mức người hận nghiến răng: Không có bệnh.
Không có bệnh?
Ngươi nói đi, có ai không có bệnh mà lại hôn mê ba ngày liền không?
Dù có muốn ngủ đi chăng nữa thì cũng không tới mức ngủ một mạch ba ngày chứ?
Là ba ngày, không phải ba tiếng! Ba ngày đó!!
Nếu không phải vẫn nhìn thấy khuôn ngực phập phồng của cô thì bọn họ đã sớm lật tung cái bệnh viện này lên rồi.
Tất nhiên, bài trừ viện trưởng Đồng Phù của chúng ta.
Trong lúc bọn họ đang ngồi bên giường cô chờ đợi, Mạc Linh hiện tại lại đang lạc trong một nơi tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là đâu vậy...
Mạc Linh không rõ mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết cô vẫn đi vòng quanh nhưng hoàn toàn không nhìn thấy lối ra. Kì lạ là không có cảm giác đói, dù cô chắc chắn mình đã ở đây không dưới một ngày.
Đang lúc cô ngồi dưới đất suy nghĩ, đột nhiên trên đầu chợt lóe, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
Tuy có chút mơ hồ, nhưng nhìn hình thể thì hẳn là nữ nhân.
Xin chào? Cô lập tức đứng dậy, thật cẩn thận hỏi.
...
Nữ nhân đối diện hơi nhúc nhích, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Cô có biết đây là đâu không? Mạc Linh lại hỏi.
...
Một phút trầm mặc.
Nữ nhân đối diện đột nhiên nghiêng đầu, nâng mặt lên nhìn cô.
Mạc Linh bị hù dọa lui lại một bước.
Khuôn mặt đối diện cô trắng bệch, mái tóc nâu rối tung, bộ váy đỏ ướt sũng, có thể nghe thấy tiếng nước tí tách rơi trên đất.
Lúc nãy không chú ý, nhìn kĩ mới thấy nữ nhân trước mắt rất quen.
Sau đó Mạc Linh hiểu ra ngay. Không phải là rất quen, mà người này thật sự là giống hệ cô.
... Mạc Linh? Cô không xác định hỏi.
Lúc này nữ nhân kia mới có phản ứng, ngưng mắt nhìn cô, khóe môi nhợt nhạt cong lên trào phúng.
Cô... cũng là Mạc Linh. Nữ nhân một tay chỉ về phía cô, một tay ôm mặt.
...
Đồ... giả mạo.
Được rồi, biết chắc sẽ bị mắng mà. Mạc Linh tỏ vẻ cô hiểu rõ.
Thật xin lỗi, tôi không phải muốn cướp thân thể cô, tôi là bất ngờ rơi vào a. Cô cúi đầu trịnh trọng nói.
Trả lại đây. Nữ nhân chậm rãi ra lệnh.
A? Mạc Linh mạnh ngẩng đầu Cô đã chết rồi mà? Làm sao trả lại được.
Thân hình như đang phiêu đãng trên không của nữ nhân dần rõ ràng, bộ váy cũng như chìm nổi trong nước mà lay động.
Đây chẳng lẽ là tình tiết mượn xác hoàn hồn cẩu huyết trăm năm mới thấy một lần?
Chỉ cần cô đồng ý... sẽ trả được.
Nhưng... tôi không muốn. Mạc Linh lắc đầu Thật xin lỗi vì đã chiếm thân thể cô, nhưng tôi không thể trả lại cho cô được, vì tôi không muốn chết.
Mạc Linh tỏ vẻ, hành động thánh mẫu kiểu này chỉ có mỗi Bạch Liên Hoa làm được.
Nữ nhân vừa nghe, hai mắt lập tức lóe sáng, như thể muốn dùng ánh mắt đâm chết cô vậy.
Cô... vì bọn hắn sao? Nữ nhân trầm lặng một hồi lâu.
... Cũng có thể nói vậy. Khụ, chỉ là nhân tiện, nhân tiện thôi.
Đến đánh cược... đi. Nữ nhân mỉm cười, đáy mắt không che giấu được hưng phấn.
Khoan đã, nói ra thì thật ngại nhưng mà... ừ, cô có thể nói chuyện bình thường được không? Cái thanh âm như người từ cõi chết vọng lại này thật sự là khiến cô mất tự nhiên.
...
Nếu hiện tại có ánh sáng, trên đầu hai người nhất định sẽ xuất hiện mấy vạch đen.
Được rồi, đánh cược thế nào? Cô có ý muốn kéo lại không khí căng thẳng.
Chính là... Nữ nhân che miệng, sau đó mới lại nói, thanh âm cũng đã bình thường trở lại Tôi trở về thân thể, đóng giả cô đến gần bọn họ, xem thử bọn họ có nhận ra sự khác biệt hay không?
Có thể cự tuyệt không?
Mạc Linh không chắc chắn lắm vào mấy tình tiết ngôn tình chảy nước này.
Nếu họ nhận ra, tôi sẽ trả lại thân thể cho cô, chính mình biến mất, nhưng nếu họ không nhận ra, cô phải biến mất. Hoàn toàn xem nhẹ thái độ của cô.
A này...
Không phải cô không tin họ, nhưng lỡ như Mạc Linh đã chết đóng giả quá thật thì sao? Như vậy cô liền mang uất ức luân hồi à?
Thời hạn là ba ngày, như vậy, tôi đi đây.
Nói xong, cũng không chờ cô nói gì, người trước mặt biến mất, thay bằng một màn hình lớn chiếu rõ bộ dáng mơ hồ mới tỉnh của Mạc Linh .
Cô tò mò đi ra sau lưng màn hình, phía sau lưng cũng chiếu hình giống hệt.
Không đúng, nếu là sau lưng thì phải ngược lại chứ... hay là màn hình này là dán lại?
Cô đưa tay muốn chạm vào màn hình, nhưng nó liền cách cô xa hơn, như có ý thức trốn chạy bàn tay tà ác của cô.
...
Thôi, ngồi xem đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Linh nhi là chuyên gia phá không khí ~ quá đáng yêu ~ y như ta ~ (*¯︶¯*)
/92
|