Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 2

/12


Không biết đã bao nhiêu lần, mỗi buổi sáng khi Uý Thượng Đình chuẩn bị đi làm thì cửa đối diện luôn vừa vặn mở ra cùng lúc, tiếp theo sẽ xuất hiện một khuôn mặt tươi cười cố ý lấy lòng, kèm theo một mùi nước hoa nồng đậm, tiếp đó vị hàng xóm họ Từ kia đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa.

Tất cả đều trùng hợp giống như đã tính toán sẵn.

“Chào buổi sáng, anh Úy cũng muốn đi làm sao?”

Vòng qua cô, Uý Thượng Đình tự xuống lầu, không cần phải nói, người phía sau cũng tự động chạy theo.

“Thật là khéo nha, chúng ta có thể cùng đi làm!”

Đi ra cửa lớn, Uý Thượng Đình tìm được xe máy của mình, đội mũ bảo hiểm, chuẩn bị khởi động.

“Anh Úy, sớm như vậy, muốn cùng đi ăn điểm tâm hay không? Gần quanh đây mới mở một quán bán đồ ăn sáng, nghe nói cũng không tệ lắm.. . .”

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Muốn ăn thì tự cô đi ăn đi!”

“Không thích ở bên ngoài ăn cũng được, nếu không ngày mai em làm cho anh ăn. . . . . .”

Xe máy lập tức nghênh ngang rời đi, nháy mắt đem Từ Kiều Diễm bỏ lại phía sau.

Cuộc đối thoại luẩn quẩn này gần như mỗi ngày đều trình diễn, anh không hiểu cô gái này vì sao có nghị lực như vậy, diễn mãi mà không ngán?

Có đôi khi cô tan ca sớm, còn có thể đến cục cảnh sát tìm anh nói chuyện phiếm, không thèm quan tâm anh giận giữ như thế nào, làm sao đã cho cô đụng phải đinh rắn rồi, mà cô vẫn có thể làm như hoàn toàn không có chuyện gì, lần sau chạm mặt lại thân thiện như trước.

Co gái này thật sự rất kỳ quái!

Rõ ràng có khuôn mặt thanh tú, lại cứ thích bôi trát này nọ lên đó ra vẻ từng trải, khiến cho chính mình hiển nhiên già đi vài tuổi!

Úy Thượng Đình lắc lắc đầu, xua đi khuôn mặt trong đầu, cô gái kia là tròn hay là dẹt, cũng không liên quan đến anh.

Cưỡi xe máy quẹo cua hai lần, anh dừng lại trước một cửa hàng biển hiệu ghi “Sủi cảo hấp Chân Kí”, sủi cảo vị nấm hương nồng đậm chính là thức ăn anh yêu thích nhất.

Anh không ăn điểm tâm sáng của bất cứ người nào làm, lại càng không cùng ai chia xẻ bữa sáng anh thích, nhất là cô gái bị anh xét vào diện cần cách ly kia.

…………………….

Buổi sáng hôm nay, tựa như kỳ tích không có gặp cái người thường đúng giờ xuất hiện chào hỏi anh, làm cho Uý Thượng Đình cảm thấy có chút bất ngờ.

Dắt xe đi ra nhưng không có âm thanh của người đi theo phía sau quấy nhiễu, đối với người bị quấy rầy hơn một tháng mà nói, thật đúng là. . . . có một chút không thích ứng.

Vừa đến cục cảnh sát, Uý Thượng Đình liền thấy trên bàn của mình để đầy hộp thức ăn, đôi mày rậm lập tức nhíu chặt lại.

Những thứ này chính là cơm hộp tình yêu do các bà, các mẹ, các chị, các em gái từng gặp một lần đưa tới, anh không hiểu người hiện đại vì sao có thể rãnh rỗi như vậy, đi lấy lòng một người xa lạ không quen biết?

“Đại Nhất, Tiểu Nhị?”

Đại Nhất cùng Tiểu Nhị là đồng nghiệp của anh, bình thường cũng phụ trách giải quyết mấy bữa sáng tình yêu có lai lịch không rõ này, lúc này bữa sáng vẫn còn ở đây, hai người kia lại chạy đi đâu rồi?

“Đại Nhất, Tiểu Nhị?” Anh lại gọi.

“Ở đây ở đây, lão Úy.” Thanh âm từ trong phòng nhỏ bên cạnh truyền đến, một người đàn ông thấp bé đi ra.

Vừa thấy mấy cái hộp đồ ăn trên bàn Uý Thượng Đình, người được xưng là Đại Nhất sờ sờ đầu, “Thật có lỗi, thật có lỗi, vội vàng tiếp đón khách, tôi quên xử lý giúp anh.”

Tiếp đón khách? Là ai sáng sớm tinh mơ chạy tới cục cảnh sát làm khách?

“Người này anh cũng biết, chính là cô Từ xinh đẹp đó!” Chuyện cô Từ theo đuổi Lão Úy, toàn bộ trên dưới cục cảnh sát đều đã biết, tất cả mọi người đều yên lặng cổ vũ cô cố lên.

“Cô Từ?” Úy Thượng Đình chau mày, hi vọng không phải là cái người mình nghĩ!

“Chính là cô ấy đó, nhìn một chút bữa sáng cô Từ người ta giúp anh mang đến này, Lão Uý, tôi nói anh thật đúng là hạnh phúc.” Đại Nhất nhường lại vị trí, Tiểu Nhị dẫn đầu, tiếp đến là thân ảnh của Từ Kiều Diễm từ phòng nhỏ kế bên đi ra.

“Chào buổi sáng! Anh Úy, em biết anh rất thích ăn sủi cảo, cũng biết hôm nay Chân Kí nghỉ, anh nhất định mua không được, sợ anh sẽ đói bụng nên em đặc biệt làm sủi cảo có mùi vị giống như Chân Kí mang tới cho anh.” Vậy nên buổi sáng cô mới không kịp chào hỏi anh.

“Làm sao cô biết tôi thích ăn sủi cảo Chân Kí? Làm sao biết Chân Kí hôm nay nghỉ . . .” Đợi chút! Anh trợn to mắt, “Cô theo dõi tôi?”

Thuê tắc xi theo dõi anh, với phong cách đeo bám của cô gái này, quả thật có thể làm ra được loại cử chỉ điên cuồng như vậy, cô thật sự là biến thái mà!

“Cô theo dõi tôi, rình rập tôi như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?” Vừa nghĩ tới mình bị người khác theo dõi, thần sắc Uý Thượng Đình liền nghiêm lại.

“Em không có. . . . .” Cô không có sở thích điên cuồng rình rập.

“Từ Kiều Diễm, tôi chịu cô dây dưa đủ lắm rồi!” Úy Thượng Đình nhịn không được lớn tiếng. “Ở cùng khu nhà với cô, tôi đã rất không vui vẻ, mỗi ngày còn bị cô quấy rầy nữa, cô không phiền, nhưng tôi rất mệt mỏi!”

“Thì ra cô Từ ở gần nhà Lão Uý a!”

“Thật tốt, có cô gái đẹp như vậy làm hàng xóm, còn chính tay làm bữa sáng đưa tới, Lão Uý, anh đừng hung ác với người ta như vậy!”

“Nói đúng là, nếu có người đặc biệt thay tôi làm bữa sáng, tôi đến cả nằm mơ cũng sẽ nở nụ cười! Lão Úy, cậu nên biết thỏa mãn.”

Người xung quanh anh một lời, tôi một câu, nghe thật đúng là chói tai, anh chịu quá đủ rồi!

Nội tâm Úy Thượng Đình từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, lại biểu hiện ra vẻ mặt trấn tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt nói với Từ Kiều Diễm: “Đem bữa sáng của cô đi đi, tôi một chút cũng không cần.”

Nhìn trên mặt bàn để rất nhiều hộp cơm quân địch đưa tới, Từ Kiều Diễm làm sao có thể bỏ cuộc? “Anh trước tiên ăn một miếng thử xem! Sủi cảo này là em tự mình làm . . . . .”

Úy Thượng Đình ngay cả một câu cũng không muốn nghe thêm, trực tiếp cầm lấy hộp đồ ăn của những phụ nữ khác mang đến, cứ thế ăn, muốn cắt đứt hy vọng hão huyền của cô gái này.

Nụ cười trên mặt Từ Kiều Diễm cứng đờ, vậy thật đúng là bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn!

Tuy rằng cô liều chết quấn lấy anh, nhưng cũng không phải không biết thức thời, nếu người ta đã có bữa sáng rồi, cô cũng không thể miễn cưỡng người khác, cầm hộp đồ ăn của mình lên, khóe miệng gắng gượng nở một nụ cười, vẫy vẫy tay tạm biệt các nhân viên cảnh sát.

Chân trước cô vừa bước ra cửa cục cảnh sát, phía sau liền có thanh âm truyền đến –

“Cô Từ, phải đi rồi sao?!”

Thì ra là chú Vinh, nhân viên cảnh sát thâm niên của cục, vừa mới đi toilet trở ra.

“Thế nào rồi? Có theo lời chú nói mà làm không!” Khóe miệng chú Vinh mang ý cười, “Tên nhóc họ Úy thích ăn nhất chính là sủi cảo Chân Kí! Chỉ cần đưa nó sủi cảo, cam đoan nó ăn xong sẽ kinh ngạc vì tay nghê khéo léo của cháu, về sau cũng sẽ không mặt lạnh với cháu!”

Hóa ra chú Vinh thấy Từ Kiều Diễm theo đuổi đàn ông vất vả đến như vậy, liền ở sau lưng vụng trộm nói cho Từ Kiều Diễm, muốn giúp cô một phen.

Đáng tiếc lại làm cho người ta hiểu lầm cô theo dõi, biến thái, bệnh thần kinh!

Từ Kiều Diễm chỉ cười cười, vẫy tay tạm biệt chú Vinh.

Đi một mình đến công viên đối diện, Từ Kiều Diễm lấy ra hộp đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, ánh mắt hơi có vẻ cô đơn nhìn đồ ăn bị người ta ghét bỏ.

Hại cô nửa đêm canh ba bò khỏi giường, vừa rửa rau vừa chuẩn bị lồng hấp để làm cho đối phương một bữa sáng nóng hổi, kết quả người ta chẳng những không nhận, còn lựa chọn đồ ăn của phụ nữ khác trước mặt cô.

Thật sự là đả thương trái tim cô.

Gắp một viên sủi cảo, Từ Kiều Diễm để vào miệng nhai cẩn thận.

Cô không có mèo khen mèo dài đuôi, thật sự là rất ngon!

Quên đi, người kia không lấy thì chỉ có thể nói anh không có lộc ăn, phần lộc ăn này lần sau lại để cho anh thưởng thức là được!

Thu dọn mất mát nản lòng nho nhỏ, không sao, nếu gặp một chút cản trở như vậy đã bị đánh bại, cô sẽ không kêu Từ Kiều Diễm!

Sáng sớm ngày mai cô lại sẽ khôi phục tinh thần, đứng ở trước cửa nói chào buổi sáng với anh.

………………….

Úy Thượng Đình hoài nghi, ông trời thật là cố ý muốn trừng trị anh!

Chẳng qua là quay về nhà cũ lấy mấy phong thư, vậy mà lại gặp cô gái kia — đây không phải trừng trị anh thì là cái gì?

Nhưng mà lần này thật sự là tình cờ, tuyệt đối không phải có người sắp đặt, bởi vì cô gái kia đang bận cùng người ta cãi nhau.

Úy Thượng Đình không dư hơi bình luận, cô gái kia thật đúng là nhàn rỗi, ăn no không có việc gì làm, mới thích đi quấy rối người khác, anh chẳng phải cũng là người bị hại sao?

“Người đàn bà này, cô lại dám đến quấy rầy tôi? Lần trước là lan can có vấn đề, lần này lại bảo tôi rời giường đi toilet, cô thật sự không sợ chết có phải hay không?”

“Chú à, chú lại uống rượu.” Mùi rượu nồng đậm làm cô nhíu mày.

“Nhiều lời cái gì? Tôi uống rượu hay không liên quan cái quái gì tới cô? Cô cũng không phải vợ tôi, vợ tôi ở trước mặt tôi cũng không dám lên tiếng, cô kêu gào cái gì?”

“Đó là vì vợ chú quá ngốc, cư nhiên lại nhiều lần nhẫn nhịn loại người như chú, nếu là tôi, không phải sớm ly hôn với chú, thì cũng kiện cho chú ngay cả tiền mua quần cũng không có rồi!”

“Đồ đàn bà điên, cô nói cái gì, thử nói lại một lần cho tôi xem xem!”

Úy Thượng Đình yên lặng định vòng qua phía trước cuộc hỗn loạn, cũng không định gương mắt xem.

Nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên kia cầm lấy một cây gậy sắt muốn đánh lên người Từ Kiều Diễm thì dù không muốn để ý, nhưng tinh thần chính nghĩa lại khiến anh không cách nào phớt lờ, không thể không ra mặt.

Dù sao xảy ra chuyện cũng không hay!

Người đàn ông trung niên không biết từ đâu lấy ra một cây gậy sắt nhỏ, đánh về phía Từ Kiều Diễm đang không hề phòng bị.

Mặc dù Từ Kiều Diễm có năng lực tự bảo vệ, nhưng một đòn này cũng nằm ngoài dự kiến của cô, bởi vì nó tới quá mức đột ngột.

Người tự nhiên phản ứng lui về sau vài bước, Từ Kiều Diễm lại không dự đoán được phía sau có một hố nhỏ, vừa lui về phía sau liền hụt chân, bất động mất vài giây, làm cô mất cơ hội né tránh.

Mắt thấy cây gậy kia sẽ đánh xuống người cô, Từ Kiều Diễm chỉ có thể giơ cánh tay lên tạm canh, nhưng, đợi mấy giây, cũng chưa thấy cảm giác đau đớn truyền đến.

Cô vụng trộm nhìn về phía trước, té ra cánh tay ông chú bị một người chính nghĩa kiềm chế, lại nhìn lên, không thể nào, người ra tay tương trợ lại là anh cảnh sát giao thông!

Anh hùng cứu mỹ nhân, điều này làm cho trong mắt Từ Kiều Diễm hiện ra kinh ngạc lẫn vui mừng.

“Vị tiên sinh này, nói chuyện làm ơn nói từ từ, động thủ là không đúng rồi, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát xin bọn họ phái người đến phối hợp.” Giọng nói của Úy Thượng Đình lạnh nhạt, rất có sức uy hiếp.

Vừa nghe đến cảnh sát, mặt người đàn ông ngay lập tức biến sắc.

“Người đàn bà này, cô cư nhiên tìm người giúp đỡ, hừ! Lần này coi như số cô gặp may, lần sau lại đến làm phiền tôi thử xem, tôi tuyệt sẽ không buông tha cho cô!” Người đàn ông nhìn Uý Thượng Đình cao hơn anh một cái đầu, nắm vững gậy sắt trong tay, nhanh chóng lui về phía sau đóng cửa nhà lại.

Hiện trường còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Từ Kiều Diễm định chủ động nhào tới trước ôm anh hùng một cái, không lường trước lòng bàn chân đột nhiên truyền đến một trận co rút đau đớn, làm cô không thể không ngã ngồi trên mặt đất.

“Ai nha! Chân đau quá!” Từ Kiều Diễm chủ động vươn tay ra cho người ta đỡ.

“Nơi này không còn ai nữa, không cần diễn.” Anh thật không hiểu mình làm sao lại thấy không thích hợp, loại phụ nữ này nên chịu một chút đau khổ, mới không tiếp tục đi trêu chọc người khác.

“Anh Úy, chân em thật sự rất đau đó! Đừng để cho em một mình ngồi dưới đất, rất thê thảm nha!”

Tin lời của cô thì đúng là kẻ ngu!

Uý Thượng Đình lạnh lùng đứng ở một bên, không nhìn vẻ mặt xin giúp đỡ của cô.

Anh hùng không muốn giúp đỡ, vậy mỹ nhân cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân chống cột điện đứng lên. “Anh Úy, sao anh xuất hiện ở nơi này?”

“Tôi trở về lấy thư.”

Hi! Thật đúng là tâm linh tương thông nha, cô chân trước mới đến nơi này, chân sau anh Úy cũng tới đây.

“Vậy có thể lấy xe máy chở em về nhà được không?” Cô muốn ngồi xe máy của anh đã lâu, như vậy không phải có thể ôm eo của anh, thoải mái ăn đậu hũ của anh sao?

Nghĩ đến thực khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nha!

Đem vẻ mặt háo sắc tươi cười của cô thu hết vào mắt, Uý Thượng Đình thẳng thừng cự tuyệt.

“Phía trước có xe buýt, cô tới như thế nào, liền tự mình trở về như thế!” Anh chỉ là không quen thấy phụ nữ bị đánh, cho nên tới giúp đỡ, hiện tại cô không sao, anh đương nhiên không muốn cùng cô gái này phát sinh quan hệ gì.

“Thật là lạnh nhạt, tốt xấu gì chân người ta cũng bị thương nha!” Từ Kiều Diễm nói, anh Úy này thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Lười nói nhiều với cô, Uý Thượng Đình xoay người, hướng phía nhà cũ của mình rảo bước đi đến.

“Này, anh thật cứ phớt lờ em như vậy sao?” Cô ở phía sau kêu gào với bóng dáng cao lớn. “Chân em là thật sự bị thương, đi lại không tiện!”

Tuy rằng bình thường cô thực đáng ghét, nhưng hiểu lầm cô đang giả vờ như vậy, cũng thực không nên!

Chỉ có thể nỗ lực tự cứu mình, Từ Kiều Diễm chịu đựng đau đớn ở lòng bàn chân, chân thấp chân cao hướng ngõ nhỏ bên ngoài đi đến.

Xa xa Uý Thượng Đình ngừng bước chân, thoáng quay đầu trở về, nheo mắt nhìn người con gái nhỏ nanh kia, không nghĩ tới cô gái kia diễn xuất thật đúng là tốt.

Tìm được nhân viên quản lý lấy thư, Uý Thượng Đình trở về bằng con đường cũ, trên đường gặp một người phụ nữ vẻ mặt kích động.

“Cậu gì ơi, ngại quá.” Người phụ nữ đứng trước người Uý Thượng Đình, trên mặt đầy vẻ khẩn trương. “Có nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi? Tóc dài, vóc dáng không cao, rất đẹp, vài phút trước đứng ở dưới lầu nhà tôi hay không?”

Trên đường, anh cũng chỉ gặp qua một cô gái, vừa vặn ở trước nhà của người phụ nữ này, Uý Thượng Đình thầm nghĩ, không trùng hợp như vậy chứ!

“Thực hỏng rồi, vừa rồi tôi không chú ý cô Từ đến đây, thấy chồng tôi cầm gậy sắt đi xuống, tôi hẳn là nên ngăn cản, vạn nhất cô Từ bị thương. . . Tôi thực có lỗi với cô ấy!” Khuôn mặt người phụ nữ như sắp khóc.

Hoá ra, cô gái người phụ nữ này tìm đích thực là Từ Kiều Diễm.

“Dì a, dì yên tâm, cô Từ kia không sao, vừa rồi tôi thấy cô ấy đã rời đi.”

“Cậu nhìn thấy cô ấy sao?”

Uý Thượng Đình gật gật đầu, “Ừ, cô Từ mà dì nói tôi có quen biết, cô ấy vừa vặn là . . . ừm, hàng xóm của tôi, vài phút trước cô ấy ở chỗ này nổi lên tranh chấp với một người, sau đó đã rời khỏi.” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẻ lo lắng trên mặt người phụ nữ khiến Uý Thượng Đình không thể không nói thật.

“Chỉ cần Từ tiểu thư không có việc gì là tôi đây an tâm rồi.” Người phụ nữ rốt cục thở ra, khóe miệng nở nụ cười, “Cậu thanh niên này, có thể phiền cậu chuyển lời cho cô Từ, cám ơn tất cả mọi chuyện cô ấy làm cho tôi, nhưng tôi cam chịu số phận rồi, xin cô Từ đừng đến giúp tôi nữa, tôi không hy vọng cô ấy bởi vì tôi mà chịu bất cứ thương tổn gì.”

Uý Thượng Đình không hiểu, anh nghĩ cô gái kia là một bà điên nhàm chán thích quấy rầy người khác, tại sao người phụ nữ này lại nói cảm ơn cô? “Dì à, tôi cùng cô Từ tuy là hàng xóm, nhưng cũng không quen thân. . . . . .”

“Cô Từ là một người tốt.”

Úy Thượng Đình khịt mũi cười một tiếng.

“Cô Từ biết chồng tôi thường đánh tôi, cho nên chỉ cần không có việc bận, sẽ tìm đủ các loại lý do để vào nhà của tôi nhìn xem chồng tôi có ra tay đánh tôi hay không?” Người phụ nữ lộ ra một nụ cười khổ, hiểu được vẻ kinh ngạc trong mắt anh, “Tất cả mọi người hỏi tôi tại sao không ly hôn? Sao không đi báo cảnh sát? Tất cả điều đó tôi đều có nghĩ tới, nhưng vì con tôi. . .”

“Nếu đi báo cảnh sát … tôi lại không muốn cùng con tách ra, nếu muốn đứa nhỏ theo tôi, tôi một chữ cũng không biết, có thể tìm công việc tốt gì để nuôi đứa nhỏ đây? Chồng tôi còn có thu nhập ổn định từ công việc, huống hồ chồng tôi thật sự rất thương con, chỉ cần không cho ông ấy uống nhiều rượu, tính tình cũng sẽ không trở nên nóng nảy, cũng sẽ không ra tay đánh người. . . .”

Úy Thượng Đình giờ mới hiểu được, thì ra cô gái kia không phải ăn no không có việc làm, mà là cố tình tới đây nhìn xem người phụ nữ này sống tốt hay không.

“Hôm nay chồng tôi uống nhiều rượu, tôi đón con về nhà trễ, biết vừa rồi cô Từ đã tới, tôi thực sợ chồng tôi sẽ đối với cô Từ . . . Cô Từ là người không cần báo đáp, lần trước cô ấy còn ra tay giúp chị em tốt của tôi tranh thủ được công việc bán bảo hiểm, lại thay một chị em khác của tôi tìm được nhà để trốn cùng con nhỏ, mấy người chúng tôi đều rất cảm tạ cô ấy.. . “

Không biết vì sao, càng nghe tiếp, ngực Uý Thượng Đình càng thở không được, giống như bị một tảng đá đè nặng.

……………………

Thành kiến thật sự là đáng sợ, khiến ánh mắt người ta không nhìn thấy chân tướng!

Từ Kiều Diễm kia thích xen vào việc của người khác, tuy rằng ngôn ngữ, hành vi của cô thật khác hẳn với người thường, nhưng cá tính thích bênh vực kẻ yếu, lại khiến cô giành được cảm tình của rất nhiều người, chẳng qua là ngẫu nhiên những người đó anh đều không quen, đương nhiên không thể nào biết được.

Còn cô gái kia ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, đều có mục đích là — vì giúp người.

Đứng ở cửa nhà mình do dự hồi lâu, Uý Thượng Đình cuối cùng vẫn lựa chọn xoay người đi vài bước, gõ cửa sắt đối diện.

Không có người đáp lại, không biết có phải gõ quá nhẹ nên không nghe được hay không, hay là không có người ở nhà?

Úy Thượng Đình lại gõ cửa, lần này dùng lực lớn một chút.

Ngay tại lúc Uý Thượng Đình bỏ ý định, chuẩn bị quay đầu thì sau cánh cửa kia truyền đến âm thanh mơ hồ…..

“Em đã nói nghe giống như có tiếng động, chị còn nói không có, nhìn xem! Em nói có sai đâu .. .” Ra mở cửa là một thiếu niên, vừa thấy Úy Thượng Đình, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nghiêm người nói: “Hi! Anh cảnh sát giao thông, thân là người dân lương thiện, em cũng không làm trái với quy tắc giao thông, đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, phát huy lễ độ nhường đường cho người lớn tuổi, cho nên anh hẳn không phải là tới tìm em, đúng không?”

Đôi mắt đen vững vàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên có lời nói, hành động quái gở, Uý Thượng Đình lắc đầu.

“Em biết rồi.” Từ Tiểu Minh thở dài nhẹ nhõm, quay đầu lại, hướng trong nhà kêu to: “Người phụ nữ kia, tìm chị này!”

Tiếng dép lê lẹt quẹt từ xa tiến lại gần, “Là ai mà trễ như vậy còn chạy tới nhà tìm chị? Bộ dáng chị bây giờ làm sao mà gặp người đây. . . “

Bởi vì vết thương ở chân, Từ Kiều Diễm bước chân tập tễnh từ trong nhà đi ra, khuôn mặt trong sáng thuần khiết bởi vì nhìn thấy người tới mà hiện lên kinh ngạc, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa tức giận.

“Tiểu Minh, đóng cửa!” Thật đáng ghét! Lại bị anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.

Từ Kiều Diễm vẻ mặt thảm đạm, xoay người một cái định quay vào phòng trong, lại quên mất trên chân có thương tích, sốt ruột khiến bước đi hỗn loạn, gần như sắp té ngã.

“Cẩn thận!”

Một đôi bàn tay đúng lúc đỡ lấy cô, đôi mắt đen của Uý Thượng Đình dừng ở mu bàn chân bị trật của cô thì hiện lên một chút cảm xúc hối hận.

Xem ra là anh hiểu lầm cô — Từ Kiều Diễm thật sự bị thương, mà anh lại không thèm để ý để cô tự mình nghĩ biện pháp về nhà, anh thật là đáng giận!

Anh bởi vì hành vi của mình mà cảm thấy hết sức tức giận.

“Em không sao, không có việc gì, anh đi mau, mau đi về đi, được không?” Từ Kiều Diễm cúi mặt, vẫy tay đuổi người, quyết định chết cũng không cho anh thấy khuôn mặt không trang điểm.

Cô lạnh nhạt làm Úy Thượng Đình áy náy càng sâu, suy cho cùng nếu không phải vì có thành kiến với cô, anh cũng sẽ không ngay cả đưa cô một đoạn đường về nhà cũng không tình nguyện, thương thế của cô cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Úy Thượng Đình quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh đang há hốc mồm xem, “Đừng đứng ngẩn người nữa, trước tiên đóng cửa lại.”

Đỡ Từ Kiều Diễm tới phòng khách ngồi xuống, Uý Thượng Đình xoay người kiểm tra vết thương của cô, có chút lo lắng mới vừa rồi cô đi cà nhắc, có làm vết thương nặng thêm hay không.

Mu bàn chân bị bầm một mảng, sưng cũng không lớn.

Tạm ổn, không quá nghiêm trọng, nhưng sẽ ảnh hưởng việc đi lại.

Từ đầu đến cuối, Từ Kiều Diễm cũng không nói một câu, ngược lại là Uý Thượng Đình lần đầu ở trước mặt cô chủ động phá vỡ sự trầm mặc.

“Thực xin lỗi.”

Sao? Từ Kiều Diễm trợn to hai mắt, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, là cô nghe lầm sao? Cho tới bây giờ, người đàn ông này cũng chưa từng nói lời hay với cô, không ngờ lại mở miệng hướng cô nói xin lỗi?

“Lúc trước tôi không biết cô thật sự bị thương, thật xin lỗi đã nói chuyện với cô như vậy, nếu cô có cần đi xa nhà, có thể tìm tôi hỗ trợ bất cứ lúc nào, tôi ở ngay bên cạnh, cô biết đó.” Nhìn khuôn mặt trong sáng, vấn đề trong lòng Uý Thượng Đình lại hiện lên.

Cô rõ ràng là một mỹ nhân thanh tú, vì sao lại thích trang điểm thành bộ dạng diêm dúa loè loẹt?

Từ Kiều Diễm khó hiểu chớp chớp hai mắt, sau khi ý thức được người đàn ông này nói cái gì, cũng nhớ lại bộ dáng vô tình của anh, trong lòng không khỏi nổi lên chút oán giận.

Vốn Từ Kiều Diễm cô cũng không phải là cái loại thích cố ý gạt người ta đồng tình với mình, hiện tại chân tướng rõ ràng rồi, biết cô kỳ thật tâm địa thiện lương, xinh đẹp động lòng người . . . .

Đột nhiên giật mình thấy bản thân đang mặt đối mặt với một người đàn ông, Từ Kiều Diễm lập tức hét lên một tiếng, giống như chim sợ cành cong nhảy lên. “Em biết, em biết, em cũng không để ở trong lòng, đã muộn như vậy rồi, em muốn vào phòng ngủ, anh mau trở về nghỉ ngơi đi!”

Mang chút ý tứ đuổi khách, Từ Kiều Diễm che mặt, chẳng lo đến vết thương ở chân mà nhảy trở lại trong phòng mình, “Ầm” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.

Không khí phòng khách thoáng cái trở nên rất yên lặng.

“Thật ngại quá, anh cảnh sát giao thông, người phụ nữ này nhà em . . . chị ấy hơi thẹn thùng, có thái độ gì không tốt, phiền anh cảnh sát giao thông người lớn rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với chị ấy.. . .” Từ Tiểu Minh lúng túng nói.

“Tôi hiểu, chăm sóc chị cậu cho tốt.” Nói xong mấy lời này, Uý Thượng Đình liền đứng dậy rời đi.

Từ Tiểu Minh há to mồm, cảm thấy rất kinh ngạc, người đàn ông này vốn không thèm ngó tới người phụ nữ kia, thế nhưng nay lại chủ động quan tâm đến chị ấy, thật đúng là trời giáng mưa đỏ nha!

“Thì ra đây gọi là chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người.” Trong miệng cậu lẩm nhẩm.

Đau ở bàn chân có là cái gì, có thể chiếm được sự quan tâm của đàn ông, cái gì đau cũng không còn — Bà chị, chị thật quá giỏi!


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status