>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Người ta nói, cuộc sống chính là luôn luôn thay đổi. Cả con người cũng vậy…
Lần đầu tiên trong đời bọn họ thấm thía được câu này… Nhưng thay đổi tới tận cỡ này có phải là quá đáng sợ rồi không? Kiên, Nghiêm, Khang Duy ngồi ngược ôm ghế, nhìn mấy người chuyển đồ vào trong nhà, hai con mắt chỉ còn là hai dấu chấm đen… Tổng cộng có sau dấu chấm đen lận!!
- Anh Phong xem ra lần này là xác con mẹ nó định thật rồi! – Khang Duy chặc lưỡi.
- Anh vẫn không dám tin!! – Kiên vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nói như thì thầm.
- Đáng lẽ nên điều tra chị gái này kỹ càng hơn mới phải. – Nghiêm nhíu nhíu đôi lông mày. –… Sau này chị ta có thể sẽ là chị dâu của mình cơ đấy!!
- Không thể tưởng tượng được là kiểu con gái như vậy lại thu hút được anh Phong. – Khang Duy bắt đầu khua khoắng chân, nhìn về phía cửa sổ lớn.
Xương Rồng ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh ở đây được Phong đặc biệt chăm chút, nhìn ra là có thể trông thấy hòn non bộ có thác nước nhân tạo, mấy cây cảnh hàng ngày vẫn luôn được chăm sóc gọn gàng… Nhìn giống như là một bức tranh phong cảnh hữu tình. Cảnh thì đẹp, mà người trông hơi ngu ngu…
Không thể nhìn thêm, Khang Duy gục đầu thở dài thườn thượt.
Bỗng từ đâu đó, Vũ phong chui ra, trên tay là chiếc áo khoác mỏng… Anh nhẹ nhàng choàng lên người Xương Rồng. Cười dịu dàng.
Xong rồi, xong rồi… Hỏng thật rồi, trái đất nhất định là bị người ngoài hành tinh xâm chiếm rồi. Tới đây! Mau tới đây… Bắt họ luôn đi cho rồi... Cái nhân vật nam đang diễn cảnh ngôn tình kia là ai thế? Hả?? Hả?...
Ba con người bỗng chốc thấy nhẹ bẫng, hình như hóa cát rồi… Nụ cười của Vũ Phong thì ví như cơn gió, thổi họ đi… Bay xa, bay thật xa… Chết mất!!!
* * *
- Này, diễn đủ chưa? – Tuấn cầm theo cốc cà phê, đập vào từng cái đầu đang đình chỉ. – Mấy người rảnh rỗi vậy thì mau kiếm việc mà làm đi, ngồi ngây ra làm gì?.
- Anh nghĩ Phong làm vậy là có ý gì? Em không hiểu... – Kiên vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của Phong, hỏi.
- Nghĩ không được thì thôi đi… Để xem thằng nhóc này muốn gì… Muộn rồi, mau vào nấu cơm đi!... – Tuấn đặt cái cốc vào tay Kiên, cười dịu dàng.
- Hử?? – Kiên đần mặt.
Có lẽ là do nghe nhầm, Kiên rất ngây ngô nhìn sang hai thằng nhóc còn lại. Thấy bọn nó nhìn anh, mắt nháy nháy…
- Anh nấu??. (nói với hai thằng nhóc) ... Em nấu ấy hả?... (lần này nhìn sang Tuấn). – Kiên ngây ra.
- Chứ còn gì nữa! Không lẽ là anh?… - Tuấn lạnh tanh nói. - … Thằng Phong làm quái gì có người giúp việc, anh thì không biết nấu… Mấy thằng nhóc kia nấu để có mà nổ tung nhà à? Mau vào bếp đi… Anh đói rồi!!...
Kiên cứng họng, nhận ra tình hình bi đát của mình. Bảo Tuấn hay Phong vào bếp được, thì đó mới là chuyện kinh dị đấy. Cứ nghĩ cảnh hai người đó mặc tạp dề… Có cỡ nào kinh dị hơn!!… Còn mấy thằng nhóc con này… Bỏ đi, bỏ đi! Tốt nhất là mình nấu cho chắc ăn… Nghĩ thì như vậy, nhưng anh không ngừng cảm thấy đau lòng… Anh sinh ra là để hai anh em nhà này bắt nạt có phải hay không??.
Hiểu cảm giác của Kiên, hai thằng nhóc vô công rồi nghề rất biết cách đả kích người, vỗ vai thấu hiểu nói.
- Không sao, không sao…Bọn em hiểu!! anh là một người vợ tốt…
- Mấy đứa muốn chết hả?...
- Em muốn ăn gà rán. – Khang Duy quay phắt thái độ, cười hớn hở.
- Em muốn ăn bít tết. – Nghiêm thấy thế cũng chèn cho một câu.
- Muốn ăn thì tự đi mà nấu… Anh mày đếch phải đầu bếp nhé!!. – Kiên lập tức bạo phát.
- Anh muốn ăn cơm sườn. – Tuấn lúc này lại thò đầu ra nói chắc như đinh.
Mặt của Kiên hoàn toàn đen.
- Cậu làm cơm hả?. – Vũ Phong sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Xương Rồng xong, lúc này cũng chạy tới góp vui. – ... Làm một chút đồ ăn nhẹ cho Xương Rồng nhé!...
- Mấy người… - Kiên thấy bản thân thật bế tắc. Thật quá đen đủi khi làm bạn với mấy con yêu quái này…
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào trong bếp, làm một “dâu thảo, mẹ hiền” mà thôi…Haizz
* * *
Phong sau đó, đưa Xương Rồng vào phòng mới. Đó là một căn phòng rất đẹp, sơn tường màu tím nhạt, chiếc cửa sổ lớn cùng rèm cửa màu trắng. Trong phòng có một cái giường, một tủ quần áo, một bàn trang điểm, những cái đệm lớn, một giá sách cùng một một bộ đầu đĩa tivi đối diện cái giường… Căn phòng này nằm trên tầng hai, từ ban công nhìn ra có thể trông thấy con đường với hai hàng cây phượng. Phía xa xa là hồ Tây… Ngoài ban công anh còn đặc biệt chuẩn bị một bàn trà nhỏ, dành cho những lúc cô muốn hít thở không khí.
Xương Rồng đưa mắt nhìn một lượt, cũng không phản ứng gì nhiều.
* * *
Bữa trưa hôm nay đặc biệt thịnh soạn, gồm đầy đủ các món cay, chua, xào, mặn, ngọt và thanh đạm…
Kiên vô cùng hài lòng nhìn một bàn đầy thức ăn, có một chút tưởng niệm… Ngày xưa, chuyện nấu ăn với anh hoàn toàn không có trong từ điển. Khi đó, anh cũng chỉ là một sinh viên từ quê nghèo lên thành phố học. Môi trường mới, bạn mới, mọi thứ với anh đều rất xa lạ… Lúc đó, anh đã gặp được Phong cùng Tuấn, hai người là anh em họ hàng. Họ thuộc kiểu cậu ấm chính cống, gia thế cũng không tầm thường. Hai anh em họ, khi đó nổi bật nhất trường về độ đào hoa cũng như học vấn. Được bọn con gái trong trường tôn sùng là “bạch mã hoàng tử”.
Nghĩ lại, anh chỉ có thể nói một câu: “Tất cả mọi người bị lừa rồi!”.
Hai anh em họ là ác quỷ mới đúng, anh còn nhớ như in cái ngày anh đang ngủ ở ký túc xá trường. Trời thì mưa muốn đổ nhà, bật cây… Thế mà hai anh em nhà họ, không quản khó khăn chạy tới tìm anh. Nói một câu xanh rờn người: “Mặc áo mưa đi cùng bọn này”. Tưởng làm sao, cuối cùng họ đưa anh ra một bãi đất trống, tại đó có một cái lều mới dựng thì phải… Hóa ra bọn họ cắm trại nhưng không biết nấu ăn, nên tìm một con mồi ra làm thay cho … Đáng thương cho anh bị nhắm trúng. Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu bọn họ cắm trại đêm mưa là có ý gì… Hơn nữa còn nấu ngay trong lều.
Lúc đó, Anh đã nghĩ: “Không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn nhà giàu.”… Nói chung, chính là từ lúc đó, hễ có chuyện liên quan đến nấu ăn là anh y như rằng bị lôi đi, mặc cho anh có đồng ý hay không?
Từ khi xảy ra chuyện, họ cũng thôi không còn tìm anh cho mấy vụ phượt ngắn đó nữa. Hai anh em họ cũng không còn đi cùng nhau… Anh từ khi ra trường cho tới lúc lấy vợ, đã không còn vào bếp… Nên hôm nay, lại phải nấu cơm cho hai người này, anh đặc biệt cảm thấy hồi tưởng quá khứ…. Có lẽ đã không thể quay lại giống hồi xưa được nữa rồi…
* * *
Lúc mọi người chuẩn bị ăn uống, thì bà Lan cùng với bác Lực đi vào, mang theo một đống thứ lỉnh kỉnh. Họ còn mang tới một đống đồ ăn còn nóng hổi. Bữa trưa liền trở thành bữa tiệc thịnh soạn…
Sau khi ăn uống xong, Tuấn chui vào căn phòng mà Phong nói dành riêng cho việc trị liệu, anh ngồi trong đó sắp xếp lại cho hợp ý mình. Phong cùng Kiên thì đưa hai phụ huynh đi tham quan nhà…
Trên bàn ăn, chỉ còn lại ba người… Xương Rồng không phản ứng, vẫn chậm rãi nhét đồ ăn bỏ vào miệng, không chú ý bốn con mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nghiêm và Duy ngậm đũa, dò xét trên người Xương Rồng, rất nhiều câu muốn hỏi… Nhưng nhìn tình trạng của cô gái, họ đành im lặng tiếp tục ăn. “Hai người này thật sự có thể ở bên nhau chứ?”…
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Người ta nói, cuộc sống chính là luôn luôn thay đổi. Cả con người cũng vậy…
Lần đầu tiên trong đời bọn họ thấm thía được câu này… Nhưng thay đổi tới tận cỡ này có phải là quá đáng sợ rồi không? Kiên, Nghiêm, Khang Duy ngồi ngược ôm ghế, nhìn mấy người chuyển đồ vào trong nhà, hai con mắt chỉ còn là hai dấu chấm đen… Tổng cộng có sau dấu chấm đen lận!!
- Anh Phong xem ra lần này là xác con mẹ nó định thật rồi! – Khang Duy chặc lưỡi.
- Anh vẫn không dám tin!! – Kiên vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nói như thì thầm.
- Đáng lẽ nên điều tra chị gái này kỹ càng hơn mới phải. – Nghiêm nhíu nhíu đôi lông mày. –… Sau này chị ta có thể sẽ là chị dâu của mình cơ đấy!!
- Không thể tưởng tượng được là kiểu con gái như vậy lại thu hút được anh Phong. – Khang Duy bắt đầu khua khoắng chân, nhìn về phía cửa sổ lớn.
Xương Rồng ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh ở đây được Phong đặc biệt chăm chút, nhìn ra là có thể trông thấy hòn non bộ có thác nước nhân tạo, mấy cây cảnh hàng ngày vẫn luôn được chăm sóc gọn gàng… Nhìn giống như là một bức tranh phong cảnh hữu tình. Cảnh thì đẹp, mà người trông hơi ngu ngu…
Không thể nhìn thêm, Khang Duy gục đầu thở dài thườn thượt.
Bỗng từ đâu đó, Vũ phong chui ra, trên tay là chiếc áo khoác mỏng… Anh nhẹ nhàng choàng lên người Xương Rồng. Cười dịu dàng.
Xong rồi, xong rồi… Hỏng thật rồi, trái đất nhất định là bị người ngoài hành tinh xâm chiếm rồi. Tới đây! Mau tới đây… Bắt họ luôn đi cho rồi... Cái nhân vật nam đang diễn cảnh ngôn tình kia là ai thế? Hả?? Hả?...
Ba con người bỗng chốc thấy nhẹ bẫng, hình như hóa cát rồi… Nụ cười của Vũ Phong thì ví như cơn gió, thổi họ đi… Bay xa, bay thật xa… Chết mất!!!
* * *
- Này, diễn đủ chưa? – Tuấn cầm theo cốc cà phê, đập vào từng cái đầu đang đình chỉ. – Mấy người rảnh rỗi vậy thì mau kiếm việc mà làm đi, ngồi ngây ra làm gì?.
- Anh nghĩ Phong làm vậy là có ý gì? Em không hiểu... – Kiên vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của Phong, hỏi.
- Nghĩ không được thì thôi đi… Để xem thằng nhóc này muốn gì… Muộn rồi, mau vào nấu cơm đi!... – Tuấn đặt cái cốc vào tay Kiên, cười dịu dàng.
- Hử?? – Kiên đần mặt.
Có lẽ là do nghe nhầm, Kiên rất ngây ngô nhìn sang hai thằng nhóc còn lại. Thấy bọn nó nhìn anh, mắt nháy nháy…
- Anh nấu??. (nói với hai thằng nhóc) ... Em nấu ấy hả?... (lần này nhìn sang Tuấn). – Kiên ngây ra.
- Chứ còn gì nữa! Không lẽ là anh?… - Tuấn lạnh tanh nói. - … Thằng Phong làm quái gì có người giúp việc, anh thì không biết nấu… Mấy thằng nhóc kia nấu để có mà nổ tung nhà à? Mau vào bếp đi… Anh đói rồi!!...
Kiên cứng họng, nhận ra tình hình bi đát của mình. Bảo Tuấn hay Phong vào bếp được, thì đó mới là chuyện kinh dị đấy. Cứ nghĩ cảnh hai người đó mặc tạp dề… Có cỡ nào kinh dị hơn!!… Còn mấy thằng nhóc con này… Bỏ đi, bỏ đi! Tốt nhất là mình nấu cho chắc ăn… Nghĩ thì như vậy, nhưng anh không ngừng cảm thấy đau lòng… Anh sinh ra là để hai anh em nhà này bắt nạt có phải hay không??.
Hiểu cảm giác của Kiên, hai thằng nhóc vô công rồi nghề rất biết cách đả kích người, vỗ vai thấu hiểu nói.
- Không sao, không sao…Bọn em hiểu!! anh là một người vợ tốt…
- Mấy đứa muốn chết hả?...
- Em muốn ăn gà rán. – Khang Duy quay phắt thái độ, cười hớn hở.
- Em muốn ăn bít tết. – Nghiêm thấy thế cũng chèn cho một câu.
- Muốn ăn thì tự đi mà nấu… Anh mày đếch phải đầu bếp nhé!!. – Kiên lập tức bạo phát.
- Anh muốn ăn cơm sườn. – Tuấn lúc này lại thò đầu ra nói chắc như đinh.
Mặt của Kiên hoàn toàn đen.
- Cậu làm cơm hả?. – Vũ Phong sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Xương Rồng xong, lúc này cũng chạy tới góp vui. – ... Làm một chút đồ ăn nhẹ cho Xương Rồng nhé!...
- Mấy người… - Kiên thấy bản thân thật bế tắc. Thật quá đen đủi khi làm bạn với mấy con yêu quái này…
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào trong bếp, làm một “dâu thảo, mẹ hiền” mà thôi…Haizz
* * *
Phong sau đó, đưa Xương Rồng vào phòng mới. Đó là một căn phòng rất đẹp, sơn tường màu tím nhạt, chiếc cửa sổ lớn cùng rèm cửa màu trắng. Trong phòng có một cái giường, một tủ quần áo, một bàn trang điểm, những cái đệm lớn, một giá sách cùng một một bộ đầu đĩa tivi đối diện cái giường… Căn phòng này nằm trên tầng hai, từ ban công nhìn ra có thể trông thấy con đường với hai hàng cây phượng. Phía xa xa là hồ Tây… Ngoài ban công anh còn đặc biệt chuẩn bị một bàn trà nhỏ, dành cho những lúc cô muốn hít thở không khí.
Xương Rồng đưa mắt nhìn một lượt, cũng không phản ứng gì nhiều.
* * *
Bữa trưa hôm nay đặc biệt thịnh soạn, gồm đầy đủ các món cay, chua, xào, mặn, ngọt và thanh đạm…
Kiên vô cùng hài lòng nhìn một bàn đầy thức ăn, có một chút tưởng niệm… Ngày xưa, chuyện nấu ăn với anh hoàn toàn không có trong từ điển. Khi đó, anh cũng chỉ là một sinh viên từ quê nghèo lên thành phố học. Môi trường mới, bạn mới, mọi thứ với anh đều rất xa lạ… Lúc đó, anh đã gặp được Phong cùng Tuấn, hai người là anh em họ hàng. Họ thuộc kiểu cậu ấm chính cống, gia thế cũng không tầm thường. Hai anh em họ, khi đó nổi bật nhất trường về độ đào hoa cũng như học vấn. Được bọn con gái trong trường tôn sùng là “bạch mã hoàng tử”.
Nghĩ lại, anh chỉ có thể nói một câu: “Tất cả mọi người bị lừa rồi!”.
Hai anh em họ là ác quỷ mới đúng, anh còn nhớ như in cái ngày anh đang ngủ ở ký túc xá trường. Trời thì mưa muốn đổ nhà, bật cây… Thế mà hai anh em nhà họ, không quản khó khăn chạy tới tìm anh. Nói một câu xanh rờn người: “Mặc áo mưa đi cùng bọn này”. Tưởng làm sao, cuối cùng họ đưa anh ra một bãi đất trống, tại đó có một cái lều mới dựng thì phải… Hóa ra bọn họ cắm trại nhưng không biết nấu ăn, nên tìm một con mồi ra làm thay cho … Đáng thương cho anh bị nhắm trúng. Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu bọn họ cắm trại đêm mưa là có ý gì… Hơn nữa còn nấu ngay trong lều.
Lúc đó, Anh đã nghĩ: “Không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn nhà giàu.”… Nói chung, chính là từ lúc đó, hễ có chuyện liên quan đến nấu ăn là anh y như rằng bị lôi đi, mặc cho anh có đồng ý hay không?
Từ khi xảy ra chuyện, họ cũng thôi không còn tìm anh cho mấy vụ phượt ngắn đó nữa. Hai anh em họ cũng không còn đi cùng nhau… Anh từ khi ra trường cho tới lúc lấy vợ, đã không còn vào bếp… Nên hôm nay, lại phải nấu cơm cho hai người này, anh đặc biệt cảm thấy hồi tưởng quá khứ…. Có lẽ đã không thể quay lại giống hồi xưa được nữa rồi…
* * *
Lúc mọi người chuẩn bị ăn uống, thì bà Lan cùng với bác Lực đi vào, mang theo một đống thứ lỉnh kỉnh. Họ còn mang tới một đống đồ ăn còn nóng hổi. Bữa trưa liền trở thành bữa tiệc thịnh soạn…
Sau khi ăn uống xong, Tuấn chui vào căn phòng mà Phong nói dành riêng cho việc trị liệu, anh ngồi trong đó sắp xếp lại cho hợp ý mình. Phong cùng Kiên thì đưa hai phụ huynh đi tham quan nhà…
Trên bàn ăn, chỉ còn lại ba người… Xương Rồng không phản ứng, vẫn chậm rãi nhét đồ ăn bỏ vào miệng, không chú ý bốn con mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nghiêm và Duy ngậm đũa, dò xét trên người Xương Rồng, rất nhiều câu muốn hỏi… Nhưng nhìn tình trạng của cô gái, họ đành im lặng tiếp tục ăn. “Hai người này thật sự có thể ở bên nhau chứ?”…
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
/53
|