[size=24]CHƯƠNG 50
MỞ MÀN TRẬN CHIẾN. (1)[/size]
[size=18]>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Một buổi sáng đẹp trời nào đó, giữa cái nóng oi ả của kỳ nghỉ hè. Trên một sân bãi rộng lớn, nhóm thanh niên đang đùa nghịch cùng với trái bóng rổ... Là một trận đấu giao hữu nho nhỏ.
- Ê! Nghiêm... Bắt lấy này!. - Vừa nói Khang Duy vừa xoay người ném quả bóng về phía Nghiêm, sau đó thì thản nhiên đứng lại lau mồ hôi, vừa nhìn thằng bạn nhảy bật lên và ghi một điểm đẹp mắt.
- Perfect!!!!. - Nhóm thanh niên cười lớn rồi nhanh chân chạy tới đập tay với Nghiêm.
Tiếp sau đó, quả bóng lại được ném về phía nhóm của Nghiêm, chuẩn bị cho cú truyền tiếp theo.
Trận đấu vẫn đang diễn ra sôi động thì trái bóng bị chệch hướng và văng ra ngoài sân, nó dừng lại trước cửa vào sân bóng. Một nam sinh vừa chạy tới lấy bóng thì một bàn chân của ai đó đã giữ trái bóng lại. Ngẩng đầu lên nhìn người mới đến, cậu ta không tự giác lùi lại. Gương mặt Vương Hùng đang vô cùng cau có.
- Sân này, hôm nay của tụi tao... Biến đi!! - Sau nhiều tháng không xuất hiện, cậu chàng đang có vẻ đang muốn thể hiện ghê lắm.
Khang Duy từ trong sân nhìn ra, thấy nhóm thanh niên mới đến chỉ nhếch miệng cười xì. Lấy cái vòng bao lông ở cổ tay lên lau, sau đó thì thong thả cho tay vào túi quần, cậu tiến lại phía nhóm người mới.
- Sân này là của mày à? Việc quái gì mà tao phải đi?. - Cậu nhe răng cười, đầu ngước cao thách thức. - ... Tao đếch đi thì mày làm được gì nào? Định kêu bố mày tới đây đuổi tao chắc.
- Mày, thằng con hoang... đừng có mà thách thức tao.
- He!!... Sao mày biết tao là con hoang?...
- Duy!!... Đủ rồi!... - Giọng Nghiêm đanh lại, vọng ra từ trong sân bóng. - Mọi người, hôm nay nghỉ ở đây đi. Tụi này về trước. - Rồi cậu đi tới bên mấy cái ba lô cầm lên hai cái rồi đi về phía Khang Duy.
- A! Vậy đi cùng đi. - Nhóm thanh niên cũng nhanh chóng lấy ba lô đi theo Nghiêm.
Khi nhóm đi lướt qua người Vương Hùng bọn họ đều nghe tiếng cười đểu của cậu ta. Nhưng không một ai quay lại...
- Này, sao lại ngăn tớ?... - Duy vòng hai tay ra sau gáy, bất mãn lên tiếng khi cả nhóm đã đi được một đoạn.
- Đừng có điên. - Một cậu bạn vội lên tiếng. - ... Cậu không biết thằng đấy bẩn tính thế nào đâu... Tớ học chung với nó từ hồi cấp 2 nên hiểu tính nó lắm. Nó mà thù ai là thù cả đời đấy, nếu mà không trả thù được thì nó không bỏ qua đâu. Tốt nhất đừng nên dây với nó...
- Xì!... - Khang Duy vẫn duy trì cái mặt muốn ăn đòn của mình.
- Mà này nhá... Mấy cậu biết không?. - Một người khác vội bá lấy vai Khang Duy, giọng điệu bà tám nổi lên. - ... Kỳ thi vừa rồi đó, tớ nghe nói nó gây chuyện nên phải nằm viện mấy tuần liền. Chắc vừa mới được ra viện đấy...
- Ớ! thế sao bảo nó bị gãy chân, bố nó xin cho nó làm bài thi học kỳ ở nhà mà?...
- Xời, thằng đấy thì thi cái khỉ gì?. Mà không cần thi thì nó vẫn lên lớp đều đều mà. Thằng đấy đi học chỉ lấy cái danh thôi...
- Ê! Ê!... - Sau khi chăm chú nghe tám Khang Duy cuối cùng cũng phải tò mò mà hỏi. - ... Mà biết vì sao nó lại phải nằm viện không?... Là ai mà dám đấm nó thế??...
- Cái này...
- Về thôi. Bye, mọi người. - Nghiêm nắm lấy cổ áo Khang Duy lôi đi.
- Ế!! còn chưa nói xong mà... - Duy vẫy tay níu kéo nhóm bạn trong khi vẫn bị lôi xềnh xệch đi.
- Okay!! Bye... Lần sau đấu lại nhá! Tụi này không thua nữa đâu. - Nhóm thanh niên giơ cao tay tạm biệt hai người, trước khi đi về hướng khác.
*****
Khi cả hai tới gần con một đường nhỏ. Nghiêm bất chợt dừng lại. Cậu loay hoay lục lọi trong cái ba lô như tìm kiếm thứ gì đó.
- Sao vậy?
- Quên cái mp3 ở sân rồi... - Nghiêm bình thản đeo lại cái ba lô lên vai, sau đó cũng rất bình thản nói. - ... Cậu về trước đi, tớ quay lại lấy đồ xong là về.
- Ờ được, nếu bọn nó gây khó dễ thì gọi nha. - Nhìn bàn chân bước của Nghiêm, cậu chỉ có thể nói vọng theo.
Nghiêm, không quay đầu cậu chỉ ra dấu ok rồi đi mất hút.
Còn lại một mình, Khang Duy bắt đầu xoa cằm suy nghĩ.
- Giờ về nhà thì cũng làm gì có ai, anh Phong đi đâu mất hút từ hôm qua. Chị Xương Rồng thì chắc đang ở shop... Chẳng lẽ lại về chơi game một mình?... Dẹp!... Qua chỗ mấy anh em chơi vậy. he he...
Nghĩ là làm, cậu chàng liền thay đổi lộ trình của mình, chân bước còn miệng thì huýt một giai điệu nào đó nghe rất vui tai.
- Ê! Duy. - Tiếng gọi giật vọng lại từ phía sau.
Duy quay đầu, nhận ra người đó sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Không còn vẻ tưng tửng thường ngày mà là sự lạnh lẽo đến mức lạ lẫm.
- Sao lại gọi tao?... Không phải đã nói từ trước là khi gặp tao cũng coi như không quen rồi mà. - Giọng nói của cậu không mang theo một chút cảm xúc nào.
- Tao chỉ muốn nói cho mày nghe câu trả lời, của câu mà mày đã hỏi hồi nãy thôi mà. - Từ bên vệ đường, Hưng nhếch môi tiến tới.
- Câu trả lời? Tao không nhớ đã hỏi mày chuyện gì...
- Lý do khiến thằng Hùng phải nhập viện ấy. - Hưng, vẫn nhếch môi, không để tâm tới phản ứng của Khang Duy. Sau đó thì cậu ta lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại rồi đưa về phía Duy. - ... Là vì chị ta đấy... Nhìn có quen không?.
- Tại sao lại có liên quan tới chị ấy?. - Lông mày của cậu khẽ co lại, ánh mắt chất vấn nhìn Hưng.
- Nó tính chịch' xã giao với chị ta, nhưng cuối cùng thì lại bị cho ăn hành ngập họng... Có cần tao nói cho nghe ai đã đấm nó nữa không?...
- Không cần. - Nói xong, cậu kéo lại ba lô quay đầu đi thẳng mà không nhìn lại.
Nhét lại cái điện thoại vào túi, Hưng cười nhạt nhìn theo bóng lưng của Khang Duy, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi... Đôi mắt cậu trở nên rét lạnh.
- ... Nếu như không phải do mày bỏ đi, tao sẽ không phải giống như bây giờ... Đừng nghĩ tao sẽ để cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy... - Nói tới đây, Hưng lôi từ trong túi ra một tượng vàng nhỏ, hình con gà vô cùng rực rỡ.
Lật mặt sau của đế tượng lên, một con số được khắc sâu trên đó.
- ... Tao sẽ làm cho trò chơi này trở nên thú vị hơn, cứ chờ xem trò vui của tao nhé! Duy.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<[/size]
MỞ MÀN TRẬN CHIẾN. (1)[/size]
[size=18]>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Một buổi sáng đẹp trời nào đó, giữa cái nóng oi ả của kỳ nghỉ hè. Trên một sân bãi rộng lớn, nhóm thanh niên đang đùa nghịch cùng với trái bóng rổ... Là một trận đấu giao hữu nho nhỏ.
- Ê! Nghiêm... Bắt lấy này!. - Vừa nói Khang Duy vừa xoay người ném quả bóng về phía Nghiêm, sau đó thì thản nhiên đứng lại lau mồ hôi, vừa nhìn thằng bạn nhảy bật lên và ghi một điểm đẹp mắt.
- Perfect!!!!. - Nhóm thanh niên cười lớn rồi nhanh chân chạy tới đập tay với Nghiêm.
Tiếp sau đó, quả bóng lại được ném về phía nhóm của Nghiêm, chuẩn bị cho cú truyền tiếp theo.
Trận đấu vẫn đang diễn ra sôi động thì trái bóng bị chệch hướng và văng ra ngoài sân, nó dừng lại trước cửa vào sân bóng. Một nam sinh vừa chạy tới lấy bóng thì một bàn chân của ai đó đã giữ trái bóng lại. Ngẩng đầu lên nhìn người mới đến, cậu ta không tự giác lùi lại. Gương mặt Vương Hùng đang vô cùng cau có.
- Sân này, hôm nay của tụi tao... Biến đi!! - Sau nhiều tháng không xuất hiện, cậu chàng đang có vẻ đang muốn thể hiện ghê lắm.
Khang Duy từ trong sân nhìn ra, thấy nhóm thanh niên mới đến chỉ nhếch miệng cười xì. Lấy cái vòng bao lông ở cổ tay lên lau, sau đó thì thong thả cho tay vào túi quần, cậu tiến lại phía nhóm người mới.
- Sân này là của mày à? Việc quái gì mà tao phải đi?. - Cậu nhe răng cười, đầu ngước cao thách thức. - ... Tao đếch đi thì mày làm được gì nào? Định kêu bố mày tới đây đuổi tao chắc.
- Mày, thằng con hoang... đừng có mà thách thức tao.
- He!!... Sao mày biết tao là con hoang?...
- Duy!!... Đủ rồi!... - Giọng Nghiêm đanh lại, vọng ra từ trong sân bóng. - Mọi người, hôm nay nghỉ ở đây đi. Tụi này về trước. - Rồi cậu đi tới bên mấy cái ba lô cầm lên hai cái rồi đi về phía Khang Duy.
- A! Vậy đi cùng đi. - Nhóm thanh niên cũng nhanh chóng lấy ba lô đi theo Nghiêm.
Khi nhóm đi lướt qua người Vương Hùng bọn họ đều nghe tiếng cười đểu của cậu ta. Nhưng không một ai quay lại...
- Này, sao lại ngăn tớ?... - Duy vòng hai tay ra sau gáy, bất mãn lên tiếng khi cả nhóm đã đi được một đoạn.
- Đừng có điên. - Một cậu bạn vội lên tiếng. - ... Cậu không biết thằng đấy bẩn tính thế nào đâu... Tớ học chung với nó từ hồi cấp 2 nên hiểu tính nó lắm. Nó mà thù ai là thù cả đời đấy, nếu mà không trả thù được thì nó không bỏ qua đâu. Tốt nhất đừng nên dây với nó...
- Xì!... - Khang Duy vẫn duy trì cái mặt muốn ăn đòn của mình.
- Mà này nhá... Mấy cậu biết không?. - Một người khác vội bá lấy vai Khang Duy, giọng điệu bà tám nổi lên. - ... Kỳ thi vừa rồi đó, tớ nghe nói nó gây chuyện nên phải nằm viện mấy tuần liền. Chắc vừa mới được ra viện đấy...
- Ớ! thế sao bảo nó bị gãy chân, bố nó xin cho nó làm bài thi học kỳ ở nhà mà?...
- Xời, thằng đấy thì thi cái khỉ gì?. Mà không cần thi thì nó vẫn lên lớp đều đều mà. Thằng đấy đi học chỉ lấy cái danh thôi...
- Ê! Ê!... - Sau khi chăm chú nghe tám Khang Duy cuối cùng cũng phải tò mò mà hỏi. - ... Mà biết vì sao nó lại phải nằm viện không?... Là ai mà dám đấm nó thế??...
- Cái này...
- Về thôi. Bye, mọi người. - Nghiêm nắm lấy cổ áo Khang Duy lôi đi.
- Ế!! còn chưa nói xong mà... - Duy vẫy tay níu kéo nhóm bạn trong khi vẫn bị lôi xềnh xệch đi.
- Okay!! Bye... Lần sau đấu lại nhá! Tụi này không thua nữa đâu. - Nhóm thanh niên giơ cao tay tạm biệt hai người, trước khi đi về hướng khác.
*****
Khi cả hai tới gần con một đường nhỏ. Nghiêm bất chợt dừng lại. Cậu loay hoay lục lọi trong cái ba lô như tìm kiếm thứ gì đó.
- Sao vậy?
- Quên cái mp3 ở sân rồi... - Nghiêm bình thản đeo lại cái ba lô lên vai, sau đó cũng rất bình thản nói. - ... Cậu về trước đi, tớ quay lại lấy đồ xong là về.
- Ờ được, nếu bọn nó gây khó dễ thì gọi nha. - Nhìn bàn chân bước của Nghiêm, cậu chỉ có thể nói vọng theo.
Nghiêm, không quay đầu cậu chỉ ra dấu ok rồi đi mất hút.
Còn lại một mình, Khang Duy bắt đầu xoa cằm suy nghĩ.
- Giờ về nhà thì cũng làm gì có ai, anh Phong đi đâu mất hút từ hôm qua. Chị Xương Rồng thì chắc đang ở shop... Chẳng lẽ lại về chơi game một mình?... Dẹp!... Qua chỗ mấy anh em chơi vậy. he he...
Nghĩ là làm, cậu chàng liền thay đổi lộ trình của mình, chân bước còn miệng thì huýt một giai điệu nào đó nghe rất vui tai.
- Ê! Duy. - Tiếng gọi giật vọng lại từ phía sau.
Duy quay đầu, nhận ra người đó sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Không còn vẻ tưng tửng thường ngày mà là sự lạnh lẽo đến mức lạ lẫm.
- Sao lại gọi tao?... Không phải đã nói từ trước là khi gặp tao cũng coi như không quen rồi mà. - Giọng nói của cậu không mang theo một chút cảm xúc nào.
- Tao chỉ muốn nói cho mày nghe câu trả lời, của câu mà mày đã hỏi hồi nãy thôi mà. - Từ bên vệ đường, Hưng nhếch môi tiến tới.
- Câu trả lời? Tao không nhớ đã hỏi mày chuyện gì...
- Lý do khiến thằng Hùng phải nhập viện ấy. - Hưng, vẫn nhếch môi, không để tâm tới phản ứng của Khang Duy. Sau đó thì cậu ta lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại rồi đưa về phía Duy. - ... Là vì chị ta đấy... Nhìn có quen không?.
- Tại sao lại có liên quan tới chị ấy?. - Lông mày của cậu khẽ co lại, ánh mắt chất vấn nhìn Hưng.
- Nó tính chịch' xã giao với chị ta, nhưng cuối cùng thì lại bị cho ăn hành ngập họng... Có cần tao nói cho nghe ai đã đấm nó nữa không?...
- Không cần. - Nói xong, cậu kéo lại ba lô quay đầu đi thẳng mà không nhìn lại.
Nhét lại cái điện thoại vào túi, Hưng cười nhạt nhìn theo bóng lưng của Khang Duy, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi... Đôi mắt cậu trở nên rét lạnh.
- ... Nếu như không phải do mày bỏ đi, tao sẽ không phải giống như bây giờ... Đừng nghĩ tao sẽ để cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy... - Nói tới đây, Hưng lôi từ trong túi ra một tượng vàng nhỏ, hình con gà vô cùng rực rỡ.
Lật mặt sau của đế tượng lên, một con số được khắc sâu trên đó.
- ... Tao sẽ làm cho trò chơi này trở nên thú vị hơn, cứ chờ xem trò vui của tao nhé! Duy.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<[/size]
/53
|