Ta dùng ánh mắt kinh tởm lẫn khinh bỉ nhìn hắn, tự trấn an bản thân phải kiêu ngạo như cũ. Ta ngoan cố đáp trả:
- Ta cũng không thích nhiều lời và làm những việc thừa, Hàn Lăng Nhiên kia, nếu có gì muốn thỏa hiệp thì mau nói!
- Hàn Tuyết Lạc, ngươi sợ sao? – Ánh mắt hắn xoáy sâu vào ta, lạnh lẽo dần chuyển thành châm biếm, sâu thẳm còn phảng phất có dục vọng – Chẳng phải ngươi vừa rồi còn một lời tự tin vào mị lực của mình sao? Muốn đạt thỏa hiệp tốt chẳng phải nên lấy lòng bản đế?
Ta có phần cứng họng, ta không cố ý nói như vậy, chỉ là muốn hạ bệ mẫu thân hắn. Nhưng lúc này lại không thể lên tiếng biện giải và ta cũng không muốn biện giải trước hắn, ta vốn không phải một kẻ tốt đẹp.
Hàn Lăng Nhiên như ma quỷ nguy hiểm từng bước không kiêng nể lại gần. Ám ảnh về đêm nhục nhã đau khổ đó chưa tan đi, ta như một con mồi thất thế chỉ biết lùi về phía sau, cho đến lúc lưng chạm vào một giá sách.
Vì không để ý, ta va vào giá gỗ, những cuộn giấy trên đó lăn lóc rơi xuống dưới chân, một vài cuốn giấy bung ra, trải ra nền đất … Ngay gần bên bàn chân là tranh vẽ một gốc quế hoa…
Bấy giờ ta mới để ý, đống tranh đó chỉ là tranh họa phong cảnh không có người, nhưng tất cả đều rất quen thuộc… Dường như mỗi chỗ đều từng đặt chân qua rất nhiều năm về trước…
Ngẩng đầu nhìn lên Hàn Lăng Nhiên, đáy mắt hắn có phải là đang thấp thoáng nỗi ưu tư và hỗn loạn? Không thể nào, chớp nhoáng sau nhìn thấy đã là ánh mắt âm thầm phẫn nộ và tràn đầy uy hiếp…
Cách ta chừng năm bước chân thì hắn dừng lại. Hắn không động chân tay nhưng ngữ khí khắc nghiệt đủ uy hiếp:
- Biết là không chạy khỏi ta, cũng không đấu lại, cũng không chống cự được, phải chăng ngươi nên tự biết chấp nhận một chút?
- Hàn Lăng Nhiên… – Ta khinh miệt độc miệng nói – Làm nhục ta thì ngươi thấy rất vui sao? Ngươi muốn phát tiết sao, Hàn Hương Nguyệt giờ không đủ cho ngươi sao? Tiên nữ trên Thiên Giới này không đủ cho ngươi sao?
- Không vui… – Hắn giọng hắn chuyển sang trầm trầm – Làm chuyện đó với ngươi, thân thể dù nhất thời rất thỏa mãn nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn như trước, không bao giờ thanh thản… Nhưng dù trong lòng không được thoải mái như vậy, ta vẫn muốn chiếm giữ lấy ngươi, cho đến khi nào tìm được thanh thản thực sự và có một lời giải đáp…
Ta không hiểu được hết ý tứ của hắn, nghĩ một thoáng tạm cho là hắn sẽ làm nhục ta cho đến khi nào hắn chán, đến khi nào hắn trút hết mọi oán hận thì thôi, đến khi nào hắn thấy thanh thản thì thôi…
- Ngoại công của ta ở đâu? Ngươi muốn làm gì với Bạch Hổ Tộc?
- Ta tính cho ông ta một hòn đảo yên tĩnh để dưỡng lão, mấy người chủ chốt trong tộc đi canh lăng mộ cũng tốt lắm, những kẻ còn lại nếu không có đe dọa tiềm tàng gì thì có thể giảm một vài phẩm cấp rồi ở lại Thiên giới như cũ… – Hắn âm ngoan nói ra tính toán.
- Hại chết cha ngươi, nhiều lấn muốn ám hại thái hậu và ngươi, gây cản trở cho ngươi suốt bao vạn năm qua chỉ có vậy thôi sao? Không có xử lăng trì hay hỏa thiêu? Không có đày đọa đến súc giới?
Hàn Lăng Nhiên bình thản nhìn ta, miệng cười mà nói:
- Đánh đổi lấy bản thân ngươi là đủ rồi.
Ta liền hiểu ra, trên đời không có cái gì dễ dàng đến vậy, thỏa hiệp chính là mua vui cho hắn? Tay ra run run cầm vào nơ thắt trên cổ áo, trong đầu vẫn tự nhắc mình bảo trì tự tôn:
- Vậy chừng nào ngươi cảm thấy thỏa mãn, chừng nào lòng ngươi được coi là thanh thản?
- Muốn ta sớm thoải mái, tốt hơn ngươi nên thành tâm mà đón nhận ta chăng? Nếu không thể kháng cự, tốt nhất là chấp nhận và hưởng thụ…
Ta nhắm mắt lấy bình tĩnh, chậm rãi rút chiếc nơ, vạt áo buông xuống rồi cả tấm áo ngoài tuột xuống chân… Thêm lớp áo lụa mỏng bên trong rơi xuống, cõi lòng cũng như bị chặt đứt rồi rời theo vậy…
Hắn là cố nhân trong tim rồi trở thành thù địch, đến nay lại miễn cưỡng làm chuyện hoan ái này, không còn tình yêu chân thật, một chút nghĩa lý cũng không có…
Còn lại mảnh yếm và chiếc khố nhỏ, ta đình chỉ không thể tự tháo xuống tiếp, ánh mắt cũng không thể nhìn đến hắn. Trên thân thể và trái tim cùng cảm thấy lạnh lẽo…
Nhưng Hàn Lăng Nhiên thì không chần chừ như thế, cánh tay dài nhanh chóng vươn đến tóm lấy ta, đem ta đẩy đến bên bàn. Những chồng văn kiện cùng nghiên bút rơi vung vãi, cả chiếc khăn của Hàn Hương Nguyệt cũng rơi theo, bị một vài giọt mực đen vấy bẩn…
Hắn thì không quan tâm đến nhiều như thế, trong lúc này mắt hắn tràn lên dục vọng, không một lời nói thừa thãi, tay vừa tự tháo bỏ y phục của mình, sau đã lập tức xé bỏ mọi thứ vải vóc còn trên người ta, kéo ta ngồi lên một cạnh bàn. Kéo mở bắp chân của ta, hắn hung hăng tiến vào, giống như muốn đem ta đâm nghiền nát…
Rất đau… Mặc dù không trở ngại như lần đầu nhưng lại khiến ta vô cùng đau rát khó chịu. Cơ thể ta chênh vênh, cánh tay vịn vào mép bàn chống đỡ, bị hắn túm lấy vòng qua cổ hắn, ngay sau đó không lưu tình mà chà đạp trong thân thể ta… Rong ruổi lúc nhanh lúc chậm, khiến cho ta không thể hình dung bao giờ cực hình này mới kết thúc…
Chỉ vì Bạch Hổ tộc mà một đời mẫu thân tâm huyết ta mới gánh lấy cái giá này… Còn mẫu thân năm xưa thì sao? Trong lòng người cũng thực sự yêu thương lão hồ ly? Những lần lão phát tiết cũng không thương hoa tiếc ngọc, trái tim người có thương tổn như ta bây giờ không?
Nghĩ đến mẫu thân, nhất thời sống mũi lại cay, mắt phủ một tầng sương lệ, tuy nhiên ta gắng gượng không để nước mắt chảy xuống, ngẩng cao đầu một chút… Cũng không còn bận tâm Hàn Lăng Nhiên trên thân thể ta sẽ làm gì, ta nhắm mắt, cắn chặt răng…
Bên tai như cũ chỉ còn tiếng thở gấp gáp, tiếng bàn gỗ rung chuyển như muốn gãy sập… Đột nhiên lại nghe tiếng hắn gầm bên tai, một tay nắm chặt cằm ta:
- Đừng có như một xác chết! Mở miệng cho ta!
- Ngươi thực ghê tởm! – Ta nhìn hắn oán hận nói.
- Được thôi, ngươi cũng cần được thỏa mãn… – Hắn độc ác nói – Không cần trừng phạt, vậy thì cùng nhau hưởng thụ đi…
Hắn rời khỏi thân thể ta, thay đổi phương thức, không hung tợn chiếm lấy nữa mà tay môi chậm rãi kiên nhẫn khiêu khích. Ta càng sợ hãi khi thân thể bắt đầu xuất hiện phản ứng… Trong lòng thực sự đau đớn cùng ghê tởm, cớ sao thân thể lại có khát vọng như vậy…
Ta sinh ra phẫn nộ, không an phận giãy dụa khỏi hắn, ta không cần như vậy… Hàn Lăng Nhiên đem ta xuống nền nhà, dùng dây lưng trói lấy hai tay ta, lại tiếp tục một cuộc hành xác… Nhưng lần này vừa tiến vào, bàn tay hắn vừa xoa nắn xung quanh cửa huyệt, kết hợp với vận động từ tốn trong thân thể ta, một lần nữa khiến ta sinh ra cảm giác lạ lẫm không tự chủ được… Phía dưới hạ thân đã thấy ướt át, trong thâm tâm càng muốn giãy dụa phủ nhận… Hắn là ma quỷ độc ác tàn nhẫn…
Ta sau một hồi bất lực vứt bỏ tự chủ, cùng hắn thở gấp rên rỉ… Mồ hôi cùng những lọn tóc của cả hai hòa trộn vào nhau khó phân biệt, thân thể kề cận, trái tim lại chôn vùi ở nơi rất xa… Lúc hắn trong cao trào kịch liệt, ta mệt mỏi ngất đi, láng máng bên tai còn tiếng gầm của hắn, kêu gọi tên ta “Lạc Nhi, Lạc Nhi…” . Không thể nào, hẳn là ta chìm vào mộng rồi mới sinh ra mơ hồ…
Mộng của năm vạn năm trước…
Ta thấy mình như cũ cô độc ngồi dưới gốc cây phong khóc. Bình thường ta kiêu ngạo không bao giờ khóc, nhưng năm nào vào ngày mất của mẫu thân vẫn lén lút rơi lệ. Năm nay đi thăm lăng mộ thắp hương cho người ta không hề rơi lệ, chỉ khi về đến cung điện mới lặng lẽ trút ra cảm xúc…
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, nàng ở đâu?”
Nghe thấy từ xa có tiếng gã khờ gọi mình, ta vội quệt ngang mặt, như cũ làm ra bộ dáng bình thản… Thiếu niên Hàn Lăng Nhiên ngốc nghếch đó chạy tới, ngồi xuống gốc cây cạnh ta, hắn đem cho ta một ít trái cây, vui vẻ nói:
- Lạc Nhi, nàng làm bánh mứt đi, ta có rất nhiều trái cây, là sư phụ cho…
Ta nhất thời im lặng, hắn quan sát kĩ hơn gương mặt ta, vội vàng lo lắng hỏi:
- Lạc Nhi, nàng khóc sao?
- Không có! – Ta liền chối – Là bụi rơi vào mắt, ta làm sao có thể khóc?
- Thật sao? – Hàn Lăng Nhiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói – Hôm nay chẳng phải là ngày giỗ mẫu hậu nàng sao, nàng nhớ mẫu hậu nên khóc phải không?
- Đừng hồ đồ, ta không khóc! – Ta to tiếng mắng hắn – Ta bây giờ không muốn chơi với ngươi, mau đi đi!
Hàn Lăng Nhiên khờ đó gương mặt tội nghiệp nhưng vẫn ngoan cố muốn ở bên ta, hắn tiếp tục lải nhải:
- Lạc Nhi, khóc không phải chuyện xấu, thương nhớ phụ mẫu mà khóc lại là thể hiện hiếu lễ, tại sao nàng phải che giấu chứ? Ta cũng đâu cười nàng, ta sẽ chia sẻ với nàng…
- Ngươi thực phiền phức! – Ta quát lên, thuận tay lấy những trái táo ném xua đuổi hắn – Ta đã nói không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi mau cút đi!
Thấy ta phát hỏa, hắn tiếc nuối đan xen lo sợ nhìn những trái cây lăn lóc. Sau cùng cũng lủi thủi bỏ đi.
Hắn đi rồi, ngồi một mình ta lại cảm thấy khó chịu và trống trải. Nước mắt ta rớt xuống… Đồ ngốc đó, ngươi chẳng phải nói sẽ không rời bỏ ta dù ta đối xử với ngươi thế nào sao? Tại sao lúc này lại dễ dàng đi như vậy…
Ta chỉ là không muốn hắn nhắc đến chuyện đó, yên lặng ngồi với ta là được rồi…
Tốt thôi, đi đi, hắn thực sự là kẻ ngốc…
Lá phong rơi rơi, ta khóc trong cô độc…
Bỗng Hàn Lăng Nhiên sau gốc phong ló mặt ra, không dám lên tiếng, chỉ dám nhìn ta… Ta lại gạt đi nước mắt, nhìn hắn có phần lạnh lùng. Hắn lúc này mới toét miệng cười, cao hứng nói:
- Lạc Nhi, rõ ràng là nàng cần ta phải không?
Ta lườm hắn, hắn vội xua xua tay:
- Được rồi, ta không nói lung tung nữa…. nhưng cho ta ở đây với nàng được không?
Ta yên lặng không đáp, không đuổi hắn đi đã có nghĩa là biểu hiện đồng ý. Hắn mừng rỡ ra mặt, ngồi xuống cạnh ta. Hắn nhặt những trái cây bẩn dưới đất lên và nói:
- Lạc Nhi, nàng đợi ta, ta đem rửa những trái cây này, lát nữa cùng nhau làm bánh mứt nhé!
Bóng dáng ngờ nghệch chất phác của hắn chạy đi… Khung cảnh trong giấc mộng xưa cũ cũng trở nên mập mờ dần.
Trong lòng ta lập tức trống trải và sợ hãi, ta nửa tỉnh nửa mê không thể ý thức được, không rõ là mình đã cất tiếng gọi trong mộng hay đã gọi thành tiếng ngay ở bên ngoài…
- Lăng Nhiên, Lăng Nhiên, đừng đi!
Trong mộng nhập nhằng, hư ảnh đã kết thúc, không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Ta rơi lệ, sườn mặt cảm thấy ướt át. Không phải là giọt lệ rớt thẳng xuống sao? Tại sao bên vành tai, bên những lọn tóc cũng ướt át như vậy?
Ta choàng tỉnh, mở mắt ra thấy cánh tay mình cũng lơ lửng trên không trung, giống như trong mộng mà đưa tay ra với theo bóng hắn. Nhưng đây là hiện thực rồi…
Ta tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, nhìn quanh thấy đó là tẩm điện của Thiên Đế, còn mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái sang trọng bậc nhất. Ta ngồi dậy, tấm chăn rớt xuống, thân thể lõa lồ lập tức gặp lạnh… Đầu óc tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy nhục nhã…
- Ta cũng không thích nhiều lời và làm những việc thừa, Hàn Lăng Nhiên kia, nếu có gì muốn thỏa hiệp thì mau nói!
- Hàn Tuyết Lạc, ngươi sợ sao? – Ánh mắt hắn xoáy sâu vào ta, lạnh lẽo dần chuyển thành châm biếm, sâu thẳm còn phảng phất có dục vọng – Chẳng phải ngươi vừa rồi còn một lời tự tin vào mị lực của mình sao? Muốn đạt thỏa hiệp tốt chẳng phải nên lấy lòng bản đế?
Ta có phần cứng họng, ta không cố ý nói như vậy, chỉ là muốn hạ bệ mẫu thân hắn. Nhưng lúc này lại không thể lên tiếng biện giải và ta cũng không muốn biện giải trước hắn, ta vốn không phải một kẻ tốt đẹp.
Hàn Lăng Nhiên như ma quỷ nguy hiểm từng bước không kiêng nể lại gần. Ám ảnh về đêm nhục nhã đau khổ đó chưa tan đi, ta như một con mồi thất thế chỉ biết lùi về phía sau, cho đến lúc lưng chạm vào một giá sách.
Vì không để ý, ta va vào giá gỗ, những cuộn giấy trên đó lăn lóc rơi xuống dưới chân, một vài cuốn giấy bung ra, trải ra nền đất … Ngay gần bên bàn chân là tranh vẽ một gốc quế hoa…
Bấy giờ ta mới để ý, đống tranh đó chỉ là tranh họa phong cảnh không có người, nhưng tất cả đều rất quen thuộc… Dường như mỗi chỗ đều từng đặt chân qua rất nhiều năm về trước…
Ngẩng đầu nhìn lên Hàn Lăng Nhiên, đáy mắt hắn có phải là đang thấp thoáng nỗi ưu tư và hỗn loạn? Không thể nào, chớp nhoáng sau nhìn thấy đã là ánh mắt âm thầm phẫn nộ và tràn đầy uy hiếp…
Cách ta chừng năm bước chân thì hắn dừng lại. Hắn không động chân tay nhưng ngữ khí khắc nghiệt đủ uy hiếp:
- Biết là không chạy khỏi ta, cũng không đấu lại, cũng không chống cự được, phải chăng ngươi nên tự biết chấp nhận một chút?
- Hàn Lăng Nhiên… – Ta khinh miệt độc miệng nói – Làm nhục ta thì ngươi thấy rất vui sao? Ngươi muốn phát tiết sao, Hàn Hương Nguyệt giờ không đủ cho ngươi sao? Tiên nữ trên Thiên Giới này không đủ cho ngươi sao?
- Không vui… – Hắn giọng hắn chuyển sang trầm trầm – Làm chuyện đó với ngươi, thân thể dù nhất thời rất thỏa mãn nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn như trước, không bao giờ thanh thản… Nhưng dù trong lòng không được thoải mái như vậy, ta vẫn muốn chiếm giữ lấy ngươi, cho đến khi nào tìm được thanh thản thực sự và có một lời giải đáp…
Ta không hiểu được hết ý tứ của hắn, nghĩ một thoáng tạm cho là hắn sẽ làm nhục ta cho đến khi nào hắn chán, đến khi nào hắn trút hết mọi oán hận thì thôi, đến khi nào hắn thấy thanh thản thì thôi…
- Ngoại công của ta ở đâu? Ngươi muốn làm gì với Bạch Hổ Tộc?
- Ta tính cho ông ta một hòn đảo yên tĩnh để dưỡng lão, mấy người chủ chốt trong tộc đi canh lăng mộ cũng tốt lắm, những kẻ còn lại nếu không có đe dọa tiềm tàng gì thì có thể giảm một vài phẩm cấp rồi ở lại Thiên giới như cũ… – Hắn âm ngoan nói ra tính toán.
- Hại chết cha ngươi, nhiều lấn muốn ám hại thái hậu và ngươi, gây cản trở cho ngươi suốt bao vạn năm qua chỉ có vậy thôi sao? Không có xử lăng trì hay hỏa thiêu? Không có đày đọa đến súc giới?
Hàn Lăng Nhiên bình thản nhìn ta, miệng cười mà nói:
- Đánh đổi lấy bản thân ngươi là đủ rồi.
Ta liền hiểu ra, trên đời không có cái gì dễ dàng đến vậy, thỏa hiệp chính là mua vui cho hắn? Tay ra run run cầm vào nơ thắt trên cổ áo, trong đầu vẫn tự nhắc mình bảo trì tự tôn:
- Vậy chừng nào ngươi cảm thấy thỏa mãn, chừng nào lòng ngươi được coi là thanh thản?
- Muốn ta sớm thoải mái, tốt hơn ngươi nên thành tâm mà đón nhận ta chăng? Nếu không thể kháng cự, tốt nhất là chấp nhận và hưởng thụ…
Ta nhắm mắt lấy bình tĩnh, chậm rãi rút chiếc nơ, vạt áo buông xuống rồi cả tấm áo ngoài tuột xuống chân… Thêm lớp áo lụa mỏng bên trong rơi xuống, cõi lòng cũng như bị chặt đứt rồi rời theo vậy…
Hắn là cố nhân trong tim rồi trở thành thù địch, đến nay lại miễn cưỡng làm chuyện hoan ái này, không còn tình yêu chân thật, một chút nghĩa lý cũng không có…
Còn lại mảnh yếm và chiếc khố nhỏ, ta đình chỉ không thể tự tháo xuống tiếp, ánh mắt cũng không thể nhìn đến hắn. Trên thân thể và trái tim cùng cảm thấy lạnh lẽo…
Nhưng Hàn Lăng Nhiên thì không chần chừ như thế, cánh tay dài nhanh chóng vươn đến tóm lấy ta, đem ta đẩy đến bên bàn. Những chồng văn kiện cùng nghiên bút rơi vung vãi, cả chiếc khăn của Hàn Hương Nguyệt cũng rơi theo, bị một vài giọt mực đen vấy bẩn…
Hắn thì không quan tâm đến nhiều như thế, trong lúc này mắt hắn tràn lên dục vọng, không một lời nói thừa thãi, tay vừa tự tháo bỏ y phục của mình, sau đã lập tức xé bỏ mọi thứ vải vóc còn trên người ta, kéo ta ngồi lên một cạnh bàn. Kéo mở bắp chân của ta, hắn hung hăng tiến vào, giống như muốn đem ta đâm nghiền nát…
Rất đau… Mặc dù không trở ngại như lần đầu nhưng lại khiến ta vô cùng đau rát khó chịu. Cơ thể ta chênh vênh, cánh tay vịn vào mép bàn chống đỡ, bị hắn túm lấy vòng qua cổ hắn, ngay sau đó không lưu tình mà chà đạp trong thân thể ta… Rong ruổi lúc nhanh lúc chậm, khiến cho ta không thể hình dung bao giờ cực hình này mới kết thúc…
Chỉ vì Bạch Hổ tộc mà một đời mẫu thân tâm huyết ta mới gánh lấy cái giá này… Còn mẫu thân năm xưa thì sao? Trong lòng người cũng thực sự yêu thương lão hồ ly? Những lần lão phát tiết cũng không thương hoa tiếc ngọc, trái tim người có thương tổn như ta bây giờ không?
Nghĩ đến mẫu thân, nhất thời sống mũi lại cay, mắt phủ một tầng sương lệ, tuy nhiên ta gắng gượng không để nước mắt chảy xuống, ngẩng cao đầu một chút… Cũng không còn bận tâm Hàn Lăng Nhiên trên thân thể ta sẽ làm gì, ta nhắm mắt, cắn chặt răng…
Bên tai như cũ chỉ còn tiếng thở gấp gáp, tiếng bàn gỗ rung chuyển như muốn gãy sập… Đột nhiên lại nghe tiếng hắn gầm bên tai, một tay nắm chặt cằm ta:
- Đừng có như một xác chết! Mở miệng cho ta!
- Ngươi thực ghê tởm! – Ta nhìn hắn oán hận nói.
- Được thôi, ngươi cũng cần được thỏa mãn… – Hắn độc ác nói – Không cần trừng phạt, vậy thì cùng nhau hưởng thụ đi…
Hắn rời khỏi thân thể ta, thay đổi phương thức, không hung tợn chiếm lấy nữa mà tay môi chậm rãi kiên nhẫn khiêu khích. Ta càng sợ hãi khi thân thể bắt đầu xuất hiện phản ứng… Trong lòng thực sự đau đớn cùng ghê tởm, cớ sao thân thể lại có khát vọng như vậy…
Ta sinh ra phẫn nộ, không an phận giãy dụa khỏi hắn, ta không cần như vậy… Hàn Lăng Nhiên đem ta xuống nền nhà, dùng dây lưng trói lấy hai tay ta, lại tiếp tục một cuộc hành xác… Nhưng lần này vừa tiến vào, bàn tay hắn vừa xoa nắn xung quanh cửa huyệt, kết hợp với vận động từ tốn trong thân thể ta, một lần nữa khiến ta sinh ra cảm giác lạ lẫm không tự chủ được… Phía dưới hạ thân đã thấy ướt át, trong thâm tâm càng muốn giãy dụa phủ nhận… Hắn là ma quỷ độc ác tàn nhẫn…
Ta sau một hồi bất lực vứt bỏ tự chủ, cùng hắn thở gấp rên rỉ… Mồ hôi cùng những lọn tóc của cả hai hòa trộn vào nhau khó phân biệt, thân thể kề cận, trái tim lại chôn vùi ở nơi rất xa… Lúc hắn trong cao trào kịch liệt, ta mệt mỏi ngất đi, láng máng bên tai còn tiếng gầm của hắn, kêu gọi tên ta “Lạc Nhi, Lạc Nhi…” . Không thể nào, hẳn là ta chìm vào mộng rồi mới sinh ra mơ hồ…
Mộng của năm vạn năm trước…
Ta thấy mình như cũ cô độc ngồi dưới gốc cây phong khóc. Bình thường ta kiêu ngạo không bao giờ khóc, nhưng năm nào vào ngày mất của mẫu thân vẫn lén lút rơi lệ. Năm nay đi thăm lăng mộ thắp hương cho người ta không hề rơi lệ, chỉ khi về đến cung điện mới lặng lẽ trút ra cảm xúc…
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, nàng ở đâu?”
Nghe thấy từ xa có tiếng gã khờ gọi mình, ta vội quệt ngang mặt, như cũ làm ra bộ dáng bình thản… Thiếu niên Hàn Lăng Nhiên ngốc nghếch đó chạy tới, ngồi xuống gốc cây cạnh ta, hắn đem cho ta một ít trái cây, vui vẻ nói:
- Lạc Nhi, nàng làm bánh mứt đi, ta có rất nhiều trái cây, là sư phụ cho…
Ta nhất thời im lặng, hắn quan sát kĩ hơn gương mặt ta, vội vàng lo lắng hỏi:
- Lạc Nhi, nàng khóc sao?
- Không có! – Ta liền chối – Là bụi rơi vào mắt, ta làm sao có thể khóc?
- Thật sao? – Hàn Lăng Nhiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói – Hôm nay chẳng phải là ngày giỗ mẫu hậu nàng sao, nàng nhớ mẫu hậu nên khóc phải không?
- Đừng hồ đồ, ta không khóc! – Ta to tiếng mắng hắn – Ta bây giờ không muốn chơi với ngươi, mau đi đi!
Hàn Lăng Nhiên khờ đó gương mặt tội nghiệp nhưng vẫn ngoan cố muốn ở bên ta, hắn tiếp tục lải nhải:
- Lạc Nhi, khóc không phải chuyện xấu, thương nhớ phụ mẫu mà khóc lại là thể hiện hiếu lễ, tại sao nàng phải che giấu chứ? Ta cũng đâu cười nàng, ta sẽ chia sẻ với nàng…
- Ngươi thực phiền phức! – Ta quát lên, thuận tay lấy những trái táo ném xua đuổi hắn – Ta đã nói không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi mau cút đi!
Thấy ta phát hỏa, hắn tiếc nuối đan xen lo sợ nhìn những trái cây lăn lóc. Sau cùng cũng lủi thủi bỏ đi.
Hắn đi rồi, ngồi một mình ta lại cảm thấy khó chịu và trống trải. Nước mắt ta rớt xuống… Đồ ngốc đó, ngươi chẳng phải nói sẽ không rời bỏ ta dù ta đối xử với ngươi thế nào sao? Tại sao lúc này lại dễ dàng đi như vậy…
Ta chỉ là không muốn hắn nhắc đến chuyện đó, yên lặng ngồi với ta là được rồi…
Tốt thôi, đi đi, hắn thực sự là kẻ ngốc…
Lá phong rơi rơi, ta khóc trong cô độc…
Bỗng Hàn Lăng Nhiên sau gốc phong ló mặt ra, không dám lên tiếng, chỉ dám nhìn ta… Ta lại gạt đi nước mắt, nhìn hắn có phần lạnh lùng. Hắn lúc này mới toét miệng cười, cao hứng nói:
- Lạc Nhi, rõ ràng là nàng cần ta phải không?
Ta lườm hắn, hắn vội xua xua tay:
- Được rồi, ta không nói lung tung nữa…. nhưng cho ta ở đây với nàng được không?
Ta yên lặng không đáp, không đuổi hắn đi đã có nghĩa là biểu hiện đồng ý. Hắn mừng rỡ ra mặt, ngồi xuống cạnh ta. Hắn nhặt những trái cây bẩn dưới đất lên và nói:
- Lạc Nhi, nàng đợi ta, ta đem rửa những trái cây này, lát nữa cùng nhau làm bánh mứt nhé!
Bóng dáng ngờ nghệch chất phác của hắn chạy đi… Khung cảnh trong giấc mộng xưa cũ cũng trở nên mập mờ dần.
Trong lòng ta lập tức trống trải và sợ hãi, ta nửa tỉnh nửa mê không thể ý thức được, không rõ là mình đã cất tiếng gọi trong mộng hay đã gọi thành tiếng ngay ở bên ngoài…
- Lăng Nhiên, Lăng Nhiên, đừng đi!
Trong mộng nhập nhằng, hư ảnh đã kết thúc, không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Ta rơi lệ, sườn mặt cảm thấy ướt át. Không phải là giọt lệ rớt thẳng xuống sao? Tại sao bên vành tai, bên những lọn tóc cũng ướt át như vậy?
Ta choàng tỉnh, mở mắt ra thấy cánh tay mình cũng lơ lửng trên không trung, giống như trong mộng mà đưa tay ra với theo bóng hắn. Nhưng đây là hiện thực rồi…
Ta tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, nhìn quanh thấy đó là tẩm điện của Thiên Đế, còn mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái sang trọng bậc nhất. Ta ngồi dậy, tấm chăn rớt xuống, thân thể lõa lồ lập tức gặp lạnh… Đầu óc tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy nhục nhã…
/25
|