Ta mở to mắt, chằm chằm nhìn hai kẻ bọn họ. Hàn Lăng Nhiên lúc này đang xoay lưng về phía cửa điện, hẳn là hắn cũng đang mải nhìn Hàn Hương Nguyệt xinh đẹp trong màu áo tân nương kia. Và có lẽ, hắn đã nhìn nàng ta đến mức đờ đẫn, cho nên với yêu cầu của Hàn Hương Nguyệt, động tác của hắn có phần chần chừ.
Tâm ta như rơi xuống vực thẳm.
Nhiều năm trước, có một lần như vậy. Đó là khi ta bị bỏ lại một mình trong tay kẻ thù ma tộc. Hắn chỉ lo cứu Hương Nguyệt, mặc ta tự sinh tự diệt.
Giống như năm đó, thâm tâm chết lặng, từng chút từng chút bị kéo vào hố sâu vạn trượng, tuyệt vọng, không thể giãy dụa…
Rồi Hàn Hương Nguyệt cũng vì Hàn Lăng Nhiên mà khoác lên mình hắn hỉ bào.
Thoáng trong giây lát, sóng mắt nàng ta lưu chuyển, dừng trên người ta. Biểu cảm của nàng ta cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh lại trở nên rạng rỡ, tiếp tục động tác còn dang dở. Làm bộ như nàng cũng không hề quan tâm đến sự có mặt của ta, ánh mắt vừa rồi, cũng chỉ như gió thoảng mây trôi.
Ta còn nhớ rõ, nhiều năm trước Hàn Hương Nguyệt là kẻ thua cuộc, thua ta về mọi mặt, kể cả việc tranh giành Hàn Lăng Nhiên. Khi ấy, nàng ta thường mở to đôi mắt ấm ức, lặng lẽ nhìn chòng chọc về phía chúng ta. Ta và Hàn Lăng Nhiên đứng ở phía xa, hắn dĩ nhiên không để ý nhiều, cho nên nhiều khi cũng không biết rằng Hương Nguyệt đã đến. Còn ta, lúc ấy cũng chỉ thoáng nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, sau đó lại tiếp tục trò chuyện cùng Hàn Lăng Nhiên, khiến hắn mê mẩn nhìn ta, một hồi sau mới ý thức được sự có mặt của Hàn Hương Nguyệt.
Bây giờ, mọi thứ đã đảo ngược lại. Hàn Hương Nguyệt nàng ta, hẳn là cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn đến tội nghiệp nữa, có thể dùng ánh mắt này đáp trả ta. Là ta đã sai lầm, cho rằng Hàn Hương Nguyệt vĩnh viễn không thể đấu lại ta.
Nhưng ta thua, chẳng phải vì hắn quá tuyệt tình hay thay lòng đổi dạ, căn nguyên là do chính bản thân ta buông tay hắn. Hiện tại ta đã ngộ ra điểm mấu chốt này…
Cho dù Hàn Lăng Nhiên trước đây hay bây giờ…
Cho dù là kẻ ngu ngốc hay tỉnh táo…
Liệu có thể vương vấn một nữ nhân đã giết chết mình sao? Có thể phụ bạc một nữ nhân khác đã từng toàn tâm toàn ý với hắn, thậm chí còn tốn một nửa thọ mệnh để cứu hắn sao?
Rõ ràng chỉ là nghiệp chướng của một mình ta!
…
…
Khi Hàn Hương Nguyệt giúp hắn khoác xong hỉ bào, Hàn Lăng Nhiên mới chậm rãi cử động…
Và rồi, cũng đến lúc hắn xoay người lại…
Hoàn hảo, tuấn mỹ vô song trong bộ áo tân lang…
Hắn nhìn thấy ta, mà ta vẫn nhìn thẳng vào hắn. Lông mày hắn khẽ nhíu, ánh mắt lại có chút miễn cưỡng, chán chường.
Hắn thu hồi ánh mắt trước, ngay sau đó Hàn Hương Nguyệt liền khoác lấy tay hắn, đứng nấp sau hắn một chút, nhỏ giọng kêu: “Tỷ tỷ đến rồi…”
Hắn cúi đầu nhìn qua Hàn Hương Nguyệt, chẳng hiểu sao nàng ta giật mình, vội siết lấy cánh tay hắn, òa khóc:
- Biểu ca… phu quân, huynh sẽ không vì tỷ tỷ mà lại bỏ rơi muội chứ?
Hàn Lăng Nhiên trầm tư trong giây lát, hướng ra ngoài tẩm điện nói:
- Người đâu, mau hộ tống trưởng công chúa trở về tẩm cung.
- Không cần! – Ta cười lạnh nói.
Tự xoay người rời đi, ta bước từng bước, không nhanh cũng không chậm…
Không hiểu sao, lúc này ta có thể bình thản đến thế…
Ta bước xuyên qua từng hành lang, kẻ kẻ tất bật đi ngang qua ta. Tưởng chừng họ và ta, không cùng một thế giới…
Mà ta, tâm trí cũng cưỡng ép để trở nên trống rỗng, không muốn động não nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa… Ta sợ rằng, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, ta lập tức gục ngã…
Nhưng rồi, ta vẫn là vấp phải một thềm đá, ngã sõng soài.
Đau đớn nhắc nhở, ta làm sao có thể tiếp tục lừa dối bản thân mình, chỉ cần còn ở trên thiên giới này, thì từng cành cây ngọn cỏ vẫn luôn nhắc nhở cho ta biết hết thảy những gì đã xảy ra giữa chúng ta.
Nước mắt ta từng giọt từng giọt thấm ướt thềm đá.
Năm vạn năm trước, là ta buông tay, là ta bỏ lại hắn. Nhưng chính ta chưa một giây quên đi, vẫn luẩn quẩn trong từng đoạn kí ức. Cuối cùng, ta mới là người bị bỏ lại, hắn thực sự đã buông tay ta.
Ta không cam lòng, ta oán hận hắn, nhưng tất cả đều là tại ta phải không?
…
…
Nơi thêm đá hiu quạnh lạnh lẽo, cũng chỉ có một mình ta. Nhưng bỗng dưng, trước mắt ta đột ngột xuất hiện một đôi giày màu đen.
Ngẩng đầu lên, trong làn nước mắt, ta nhìn thấy một dung mạo nửa quen thuộc, nửa lạ lẫm.
Dáng người thon dài trong bộ y phục của vệ binh, tóc đen như mực, tuấn nhan như tranh. Đôi mắt dài, phượng mâu màu xám đang chăm chú nhìn ta, dường như ẩn chứa một tầng ưu phiền.
Y ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa bàn tay chạm vào nước mắt của ta.
- Trước đây, ta cảm thấy nước mắt của ngươi là điều tuyệt diệu nhất trên thế gian, bởi nó có thể thức tỉnh ta. Nhưng hiện tại, ta ngàn lần cũng không muốn nhìn thấy… – Giọng nói của y trầm nhẹ, thoảng qua tựa làn sương mỏng manh.
Âm điệu này, nghe rất quen thuộc.
- Ngươi là…
- Suỵt! – Ngón tay y di chuyển lên, đặt trên môi ta. – Ta không thể lưu lại nơi này lâu. Ngày tới đại lễ, lúc đó ta có thể mang ngươi đi…
Y vừa nói xong, lại khẽ cau mày, hơi thở có phần hỗn độn, bộ dáng dường như rất khó chịu…
Giao Long, ta nghĩ y vốn đang ẩn nấp, sẽ không xuất đầu lộ diện… Thế nhưng, lại cải trang thành một vệ binh của thiên giới…
Ta điều chỉnh lại tâm trạng hỗn độn, nhìn y, lãnh đạm nói:
- Ngươi cũng thật liều lĩnh…
Y cười, ánh mắt ánh lên một chút hoan hỉ, thần thái cũng khá hơn. Bàn tay lại ôm lấy má ta, dỗ dành:
- Ta đã làm cái kết giới quanh đây, sẽ không ai nhìn thấy, nhưng pháp lực của ta không duy trì được lâu. Tuyết Lạc nha đầu, đi cùng ta có được không?
Ta có chút ngẩn ra. Đi cùng y? Đúng là lần trước ta đã cùng y giao ước, muốn cùng y liên thủ lật đổ Hàn Lăng Nhiên. Nhưng ngày hôm nay, chứng kiến chuyện khiến cho bản thân mình hoàn toàn tỉnh ngộ và đau lòng tột cùng, ta bỗng thấy, năm vạn năm qua, thực sự là vô nghĩa…
Năm vạn năm, không tránh khỏi kết cục làm cho mình tổn thương. Bởi ta, dù oán hận nhiều đến đâu, cũng chưa từng quên đi Hàn Lăng Nhiên. Mà hắn đã lựa chọn Hàn Hương Nguyệt. Không ngờ tận mắt chứng kiến cảnh họ tân lang tân nương ân ái trước mắt lại làm cho ta đau đến thế.
Nghĩ đến, cõi lòng lại co thắt. Đau đớn còn hơn xưa kia khi ta bị hắn bỏ mặc, bị hủy dung, một mình chạy lên phía Bắc…
- Đừng khóc! Nha đầu, đừng khóc…! – Thấy nước mắt của ta trào ra, giọng điệu Giao Long bỗng dưng càng thêm gấp gáp, ôm chầm lấy ta – Quên hắn đi, Tuyết Lạc, dù ngươi muốn làm gì, ta liền làm cho ngươi.
- Ta… thực sự đã thất bại rồi. – Ta cuối cùng thốt lên, thừa nhận thua cuộc. – Ta thực sự rất mệt mỏi, thà rằng tự hủy nguyên thần, hồn tiêu phách tán, sẽ đỡ vướng bận hơn chăng?
Nói rồi, ngẩng đầu nhìn Giao Long, nhàn nhạt cườitrong làn lệ mà nói:
- Là ta đã nợ ngươi, năm xưa phản bội giao ước. Vậy đi, ngươi lấy đi nguyên thần của ta, muốn tu luyện, muốn khuynh đảo lục giới thế nào tùy ngươi…
Giao Long giật mình, sau đó ánh mắt khẽ lưu chuyển, mơ hồ thấy được sầu ý cùng cô quạnh.
- Thiên hạ nắm trong tay, tâm người lại khó cầu. Trăm vạn năm tung hoành, lại thất bại trước nha đầu ngươi… Nhưng thật khó cam tâm…
Thoáng sau, thái độ của y bỗng biến đổi, bình tĩnh hơn trước. Buông ta ra nhưng lại dùng tay nâng gương mặt của ta lên, y có phần bí ẩn nói:
- Được rồi, Tuyết Lạc. Nguyện vọng của ngươi bây giờ, chính là thoát khỏi mọi nỗi u sầu phải không?
Thần thái, âm điệu của y muôn phần mê hoặc, lại dường như có thuật pháp nào đó khiến đầu óc người khác mụ mị dần đi…
Hệt như xưa kia, khi y từ hồ băng tỉnh dậy, cũng nắm lấy cằm ta mà hỏi.
Hiểu được ước muốn của ta, lập tức dụ dỗ…
Nhiều năm về sau nghĩ lại, ta vẫn phân vân, không hiểu lúc đó Giao Long có dùng ma pháp thôi miên không mà dễ dàng thuyết phục ta đến vậy. Tuy là chính miệng ta đồng ý, tuy là hận thù cùng khát vọng của ta thúc đẩy, nhưng y cũng đã thành công khơi dậy chúng.
Trong lúc đầu óc ta hơi mơ màng, giọng nói của Giao Long vẫn quanh quẩn bên tai, đầy dụ hoặc:
- Tuyết Lạc nói xem, có phải không muốn đau khổ không? Có phải muốn ngày ngày khoái hoạt?
Sau đó, trước mắt ta bày ra những ngày tháng yên bình nhất, khi ta còn rất nhỏ, khi mẫu thân còn sống…
- Ta muốn… – Ta có chút mê man nói.
- Ha ha… – Tiếng cười sảng khoái của Giao Long liền vang lên. – Vậy ta liền làm cho ngươi, suốt đời suốt kiếp khoái hoạt!
Chân tay mềm nhũn, ta lại rơi vào vòng tay rộng lớn của y. Giao Long đưa đến miệng ta một viên dược nhỏ, tiếp tục dụ dỗ:
- Nào, đừng nghĩ đến bất cứ cái gì, hoàn toàn thoải mái tâm trạng nuốt viên dược này xuống. – Y đút nó vào miệng ta, chầm chậm vuốt ngực ta – Nào, nuốt xuống…
Dược liệu nuốt xuống, một lát sau ta cảm thấy càng mệt hơn, chỉ muốn thiếp đi. Trước lúc mất ý thức, còn loáng thoáng như nghe thấy tiếng nói có phần sầu não trên đỉnh đầu:
- Ta đã sai, vậy thì liền để sai đến tận cùng đi…
Tâm ta như rơi xuống vực thẳm.
Nhiều năm trước, có một lần như vậy. Đó là khi ta bị bỏ lại một mình trong tay kẻ thù ma tộc. Hắn chỉ lo cứu Hương Nguyệt, mặc ta tự sinh tự diệt.
Giống như năm đó, thâm tâm chết lặng, từng chút từng chút bị kéo vào hố sâu vạn trượng, tuyệt vọng, không thể giãy dụa…
Rồi Hàn Hương Nguyệt cũng vì Hàn Lăng Nhiên mà khoác lên mình hắn hỉ bào.
Thoáng trong giây lát, sóng mắt nàng ta lưu chuyển, dừng trên người ta. Biểu cảm của nàng ta cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh lại trở nên rạng rỡ, tiếp tục động tác còn dang dở. Làm bộ như nàng cũng không hề quan tâm đến sự có mặt của ta, ánh mắt vừa rồi, cũng chỉ như gió thoảng mây trôi.
Ta còn nhớ rõ, nhiều năm trước Hàn Hương Nguyệt là kẻ thua cuộc, thua ta về mọi mặt, kể cả việc tranh giành Hàn Lăng Nhiên. Khi ấy, nàng ta thường mở to đôi mắt ấm ức, lặng lẽ nhìn chòng chọc về phía chúng ta. Ta và Hàn Lăng Nhiên đứng ở phía xa, hắn dĩ nhiên không để ý nhiều, cho nên nhiều khi cũng không biết rằng Hương Nguyệt đã đến. Còn ta, lúc ấy cũng chỉ thoáng nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, sau đó lại tiếp tục trò chuyện cùng Hàn Lăng Nhiên, khiến hắn mê mẩn nhìn ta, một hồi sau mới ý thức được sự có mặt của Hàn Hương Nguyệt.
Bây giờ, mọi thứ đã đảo ngược lại. Hàn Hương Nguyệt nàng ta, hẳn là cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn đến tội nghiệp nữa, có thể dùng ánh mắt này đáp trả ta. Là ta đã sai lầm, cho rằng Hàn Hương Nguyệt vĩnh viễn không thể đấu lại ta.
Nhưng ta thua, chẳng phải vì hắn quá tuyệt tình hay thay lòng đổi dạ, căn nguyên là do chính bản thân ta buông tay hắn. Hiện tại ta đã ngộ ra điểm mấu chốt này…
Cho dù Hàn Lăng Nhiên trước đây hay bây giờ…
Cho dù là kẻ ngu ngốc hay tỉnh táo…
Liệu có thể vương vấn một nữ nhân đã giết chết mình sao? Có thể phụ bạc một nữ nhân khác đã từng toàn tâm toàn ý với hắn, thậm chí còn tốn một nửa thọ mệnh để cứu hắn sao?
Rõ ràng chỉ là nghiệp chướng của một mình ta!
…
…
Khi Hàn Hương Nguyệt giúp hắn khoác xong hỉ bào, Hàn Lăng Nhiên mới chậm rãi cử động…
Và rồi, cũng đến lúc hắn xoay người lại…
Hoàn hảo, tuấn mỹ vô song trong bộ áo tân lang…
Hắn nhìn thấy ta, mà ta vẫn nhìn thẳng vào hắn. Lông mày hắn khẽ nhíu, ánh mắt lại có chút miễn cưỡng, chán chường.
Hắn thu hồi ánh mắt trước, ngay sau đó Hàn Hương Nguyệt liền khoác lấy tay hắn, đứng nấp sau hắn một chút, nhỏ giọng kêu: “Tỷ tỷ đến rồi…”
Hắn cúi đầu nhìn qua Hàn Hương Nguyệt, chẳng hiểu sao nàng ta giật mình, vội siết lấy cánh tay hắn, òa khóc:
- Biểu ca… phu quân, huynh sẽ không vì tỷ tỷ mà lại bỏ rơi muội chứ?
Hàn Lăng Nhiên trầm tư trong giây lát, hướng ra ngoài tẩm điện nói:
- Người đâu, mau hộ tống trưởng công chúa trở về tẩm cung.
- Không cần! – Ta cười lạnh nói.
Tự xoay người rời đi, ta bước từng bước, không nhanh cũng không chậm…
Không hiểu sao, lúc này ta có thể bình thản đến thế…
Ta bước xuyên qua từng hành lang, kẻ kẻ tất bật đi ngang qua ta. Tưởng chừng họ và ta, không cùng một thế giới…
Mà ta, tâm trí cũng cưỡng ép để trở nên trống rỗng, không muốn động não nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa… Ta sợ rằng, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, ta lập tức gục ngã…
Nhưng rồi, ta vẫn là vấp phải một thềm đá, ngã sõng soài.
Đau đớn nhắc nhở, ta làm sao có thể tiếp tục lừa dối bản thân mình, chỉ cần còn ở trên thiên giới này, thì từng cành cây ngọn cỏ vẫn luôn nhắc nhở cho ta biết hết thảy những gì đã xảy ra giữa chúng ta.
Nước mắt ta từng giọt từng giọt thấm ướt thềm đá.
Năm vạn năm trước, là ta buông tay, là ta bỏ lại hắn. Nhưng chính ta chưa một giây quên đi, vẫn luẩn quẩn trong từng đoạn kí ức. Cuối cùng, ta mới là người bị bỏ lại, hắn thực sự đã buông tay ta.
Ta không cam lòng, ta oán hận hắn, nhưng tất cả đều là tại ta phải không?
…
…
Nơi thêm đá hiu quạnh lạnh lẽo, cũng chỉ có một mình ta. Nhưng bỗng dưng, trước mắt ta đột ngột xuất hiện một đôi giày màu đen.
Ngẩng đầu lên, trong làn nước mắt, ta nhìn thấy một dung mạo nửa quen thuộc, nửa lạ lẫm.
Dáng người thon dài trong bộ y phục của vệ binh, tóc đen như mực, tuấn nhan như tranh. Đôi mắt dài, phượng mâu màu xám đang chăm chú nhìn ta, dường như ẩn chứa một tầng ưu phiền.
Y ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa bàn tay chạm vào nước mắt của ta.
- Trước đây, ta cảm thấy nước mắt của ngươi là điều tuyệt diệu nhất trên thế gian, bởi nó có thể thức tỉnh ta. Nhưng hiện tại, ta ngàn lần cũng không muốn nhìn thấy… – Giọng nói của y trầm nhẹ, thoảng qua tựa làn sương mỏng manh.
Âm điệu này, nghe rất quen thuộc.
- Ngươi là…
- Suỵt! – Ngón tay y di chuyển lên, đặt trên môi ta. – Ta không thể lưu lại nơi này lâu. Ngày tới đại lễ, lúc đó ta có thể mang ngươi đi…
Y vừa nói xong, lại khẽ cau mày, hơi thở có phần hỗn độn, bộ dáng dường như rất khó chịu…
Giao Long, ta nghĩ y vốn đang ẩn nấp, sẽ không xuất đầu lộ diện… Thế nhưng, lại cải trang thành một vệ binh của thiên giới…
Ta điều chỉnh lại tâm trạng hỗn độn, nhìn y, lãnh đạm nói:
- Ngươi cũng thật liều lĩnh…
Y cười, ánh mắt ánh lên một chút hoan hỉ, thần thái cũng khá hơn. Bàn tay lại ôm lấy má ta, dỗ dành:
- Ta đã làm cái kết giới quanh đây, sẽ không ai nhìn thấy, nhưng pháp lực của ta không duy trì được lâu. Tuyết Lạc nha đầu, đi cùng ta có được không?
Ta có chút ngẩn ra. Đi cùng y? Đúng là lần trước ta đã cùng y giao ước, muốn cùng y liên thủ lật đổ Hàn Lăng Nhiên. Nhưng ngày hôm nay, chứng kiến chuyện khiến cho bản thân mình hoàn toàn tỉnh ngộ và đau lòng tột cùng, ta bỗng thấy, năm vạn năm qua, thực sự là vô nghĩa…
Năm vạn năm, không tránh khỏi kết cục làm cho mình tổn thương. Bởi ta, dù oán hận nhiều đến đâu, cũng chưa từng quên đi Hàn Lăng Nhiên. Mà hắn đã lựa chọn Hàn Hương Nguyệt. Không ngờ tận mắt chứng kiến cảnh họ tân lang tân nương ân ái trước mắt lại làm cho ta đau đến thế.
Nghĩ đến, cõi lòng lại co thắt. Đau đớn còn hơn xưa kia khi ta bị hắn bỏ mặc, bị hủy dung, một mình chạy lên phía Bắc…
- Đừng khóc! Nha đầu, đừng khóc…! – Thấy nước mắt của ta trào ra, giọng điệu Giao Long bỗng dưng càng thêm gấp gáp, ôm chầm lấy ta – Quên hắn đi, Tuyết Lạc, dù ngươi muốn làm gì, ta liền làm cho ngươi.
- Ta… thực sự đã thất bại rồi. – Ta cuối cùng thốt lên, thừa nhận thua cuộc. – Ta thực sự rất mệt mỏi, thà rằng tự hủy nguyên thần, hồn tiêu phách tán, sẽ đỡ vướng bận hơn chăng?
Nói rồi, ngẩng đầu nhìn Giao Long, nhàn nhạt cườitrong làn lệ mà nói:
- Là ta đã nợ ngươi, năm xưa phản bội giao ước. Vậy đi, ngươi lấy đi nguyên thần của ta, muốn tu luyện, muốn khuynh đảo lục giới thế nào tùy ngươi…
Giao Long giật mình, sau đó ánh mắt khẽ lưu chuyển, mơ hồ thấy được sầu ý cùng cô quạnh.
- Thiên hạ nắm trong tay, tâm người lại khó cầu. Trăm vạn năm tung hoành, lại thất bại trước nha đầu ngươi… Nhưng thật khó cam tâm…
Thoáng sau, thái độ của y bỗng biến đổi, bình tĩnh hơn trước. Buông ta ra nhưng lại dùng tay nâng gương mặt của ta lên, y có phần bí ẩn nói:
- Được rồi, Tuyết Lạc. Nguyện vọng của ngươi bây giờ, chính là thoát khỏi mọi nỗi u sầu phải không?
Thần thái, âm điệu của y muôn phần mê hoặc, lại dường như có thuật pháp nào đó khiến đầu óc người khác mụ mị dần đi…
Hệt như xưa kia, khi y từ hồ băng tỉnh dậy, cũng nắm lấy cằm ta mà hỏi.
Hiểu được ước muốn của ta, lập tức dụ dỗ…
Nhiều năm về sau nghĩ lại, ta vẫn phân vân, không hiểu lúc đó Giao Long có dùng ma pháp thôi miên không mà dễ dàng thuyết phục ta đến vậy. Tuy là chính miệng ta đồng ý, tuy là hận thù cùng khát vọng của ta thúc đẩy, nhưng y cũng đã thành công khơi dậy chúng.
Trong lúc đầu óc ta hơi mơ màng, giọng nói của Giao Long vẫn quanh quẩn bên tai, đầy dụ hoặc:
- Tuyết Lạc nói xem, có phải không muốn đau khổ không? Có phải muốn ngày ngày khoái hoạt?
Sau đó, trước mắt ta bày ra những ngày tháng yên bình nhất, khi ta còn rất nhỏ, khi mẫu thân còn sống…
- Ta muốn… – Ta có chút mê man nói.
- Ha ha… – Tiếng cười sảng khoái của Giao Long liền vang lên. – Vậy ta liền làm cho ngươi, suốt đời suốt kiếp khoái hoạt!
Chân tay mềm nhũn, ta lại rơi vào vòng tay rộng lớn của y. Giao Long đưa đến miệng ta một viên dược nhỏ, tiếp tục dụ dỗ:
- Nào, đừng nghĩ đến bất cứ cái gì, hoàn toàn thoải mái tâm trạng nuốt viên dược này xuống. – Y đút nó vào miệng ta, chầm chậm vuốt ngực ta – Nào, nuốt xuống…
Dược liệu nuốt xuống, một lát sau ta cảm thấy càng mệt hơn, chỉ muốn thiếp đi. Trước lúc mất ý thức, còn loáng thoáng như nghe thấy tiếng nói có phần sầu não trên đỉnh đầu:
- Ta đã sai, vậy thì liền để sai đến tận cùng đi…
/25
|