Ngọc Hà đã bị đem đi rồi, ta như cũ ngồi trên ghế, không nhìn đến Hàn Lăng Nhiên, trong lòng cố bình tĩnh và ẩn nhẫn. Bao năm qua đối mặt với hắn, có bao giờ ta run sợ? Hà cớ chỉ vì một trận thất thế nhục nhã này…
- Thân thể đã khỏe hơn rồi chứ? – Hắn đột ngột cất giọng hỏi, bước dần về phía ta.
Hàn Lăng Nhiên là muốn châm biếm sỉ nhục ta sao? Ta tiếp tục nhẫn nhịn, không muốn biểu lộ ra sự tức giận, bởi kẻ tức giận luôn là người thất thố, kẻ bình tĩnh mới khiến đối phương không thể đoán biết được.
Thấy ta bình tĩnh, Hàn Lăng Nhiên vẫn như cũ, thái độ không có nửa điểm bất mãn, cũng không tỏ ra suy xét xem ta đang tính toán gì, hắn bình thản đi tới ngay trước mặt ta, tự tiện vươn tay vén lọn tóc trên trán ta. Hành động này khiến ta bất giác giật mình:
- Ngươi làm gì?
- Ta ghét thái độ giả tạo của ngươi… – Hắn bỗng đưa bàn tay lên ôm lấy sườn mặt ta mà nói – Không phải ngươi đau sao?
- Ngươi muốn nhìn thấy ta đau đớn nhục nhã hay khuất phục? Đừng mơ tưởng… – Ta lạnh ngắt nói.
- Sau đêm trước, dường như Hàn Tuyết Lạc ngươi vẫn không tỉnh ngộ ra được… – Hắn vô liêm sỉ nói.
- Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ngươi với ta vĩnh viễn là như vậy. Hàn Lăng Nhiên, oán hận của ngươi ta đã trả lại rồi. Năm vạn năm trước là ta sai trước, nhưng ta cũng đã trả đủ cho ngươi rồi, sau này ta nhất định đòi lại những thứ đáng thuộc về mình… – Ta gạt phăng bàn tay hắn.
Hàn Lăng Nhiên không giận cũng không tỏ vẻ âm hiểm thách thức, trái lại hắn bất ngờ ngồi xuống nền đất, cầm bàn chân bị thương của ta lên…
- Đúng vậy, phải chăng mọi thứ nên trở về điểm bắt đầu là tốt nhất… đã đi xa đến thế rồi, liệu những cố gắng trong hiện tại và tương lai, sẽ lấy lại được thứ gì, những thứ gì vĩnh viễn mất…. – Âm điệu của hắn có phần khó hiểu.
Hắn bỗng tháo giày của ta, nhìn rõ được bàn chân ta rướm máu. Hắn đã phát hiện ra rồi? Hắn định làm gì?
- Buông tay, Hàn Lăng Nhiên! Ngươi định làm gì?
- Thay vì suốt ngày nghi hoặc ta định làm gì, tại sao ngươi không ngồi một chỗ, im lặng sáng suốt mà nhìn! – Hắn ngắt lời ta, đến lúc này lại tỏ ra muốn đối chọi.
Hắn lấy ra lọ tinh dầu quen thuộc đã dùng trong đêm hôm đó, khiến ta có phần bất ngờ e ngại, nghĩ đến chuyện đó, da mặt liền hơi nóng lên… Hắn giữ chặt chân ta, định đem tinh dầu đổ lên miệng vết thương.
- Không cần! – Ta lớn tiếng nói, bất giác tay đưa xuống một chưởng lực, định bụng đẩy hắn ra xa.
Hàn Lăng Nhiên tránh được chưởng pháp đó nhưng lọ tinh dầu đã vỡ tan. Hắn âm điệu ghê lạnh, đáy mắt tối đen, đứng dậy nói:
- Người đâu, mau vào dọn dẹp! – Hắn nói rồi vung ống tay áo đi trước.
Hắn đi rồi, ta tự lấy những thảo dược Ngọc Hà vừa xin ở chỗ Thái Ất Chân Nhân để chữa trị cho mình. Hắn muốn bôi thứ tinh dầu ghê tởm này lên người ta, một lần nữa cũng đừng hòng…
Năm vạn năm qua, ta đã học được rất nhiều thứ: thủ đoạn, cách luyện công, dùng độc dược, kể cả dùng thảo dược chữa trị một số thương tật đơn giản… mà phần lớn đều từ Giao Long… Từ nhỏ, ta vẫn luôn là một kẻ khó gần, sau rạn nứt không thể cứu vãn với Hàn Lăng Nhiên, ta càng trở nên lạnh lùng, không thích kẻ khác tùy tiện chạm vào ta…
Chỉ vì muốn vươn lên, ta phải đánh đổi với Giao Long, nhiều lần nhắm mắt để y đụng chạm. Sau cùng ghê tởm y đến không thể chịu nổi, ta thanh trừng y trước khi bị y chiếm đoạt hoàn toàn trong sạch… Giao Long là kẻ háo sắc đê tiện, luôn tìm cách chạm vào người ta, cho dù là lúc luyện công hay ta bị thương nhẹ, y đều lấy cớ như truyền thụ công lực, băng bó vết thương… Chỉ cần nhìn ánh mắt nồng đậm hau háu của y, ta đã lập tức muốn buồn nôn…
Khi nãy Hàn Lăng Nhiên chạm vào ta, ta không chỉ có bề ngoài kháng cự do oán hận, mà sâu thẳm trong lòng vẫn còn một nỗi hoang mang vô cớ… Ta sợ điều đó…
Sau khi ta băng bó xong vết thương, định tĩnh tại luyện công một chút, lũ tỳ nữ lại bước vào phá đám.
- Bẩm nương nương, Thiên Đế bệ hạ dặn dò chuẩn bị cho người, đây là lễ phục của nương nương. Một canh giờ nữa là buổi triều chính thức đầu tiên của bệ hạ, theo lệ nương nương cũng phải đến ra mắt văn võ bá quan…
Đám tỳ nữ cầm lễ phục dâng lên cho ta nhìn. Một bộ phượng y vàng óng, lấp lánh vạn phần, đúng là phục trang truyền thống của Thiên Hậu… Chỉ có điều, cổ áo rất thấp, nếu như ta mặc cái này vào, ắt hẳn hàng ngàn con mắt sẽ thấy được những dấu tích cắn mút xanh tím chưa phai mà Thiên Đế kia dày vò để lại. Hắn làm vậy ắt có mục đích nhục nhã ta một cách công khai trước chư tiên, để cho thiên hạ thấy được, bản công chúa đã bị khuất nhục bởi hắn, bị chiếm đoạt bởi hắn, Thiên Đế hắn có thể làm được nhiều việc đến đâu. Đó cũng có thể là lời nhắc nhở đe dọa những thần tiên còn mang ý đồ bất mãn với hắn khi thủ lĩnh của họ – chính ta đã nằm trong tay hắn.
- Mang y phục đó ra ngoài! – Ta lạnh lùng nói.
- Nhưng nương nương… – Đám tỳ nữ e ngại nhìn nhau.
- Ta nói các ngươi không nghe sao? – Ta dằn giọng – Bổn công chúa sẽ đến bằng y phục của mình.
Đám tỳ nữ luống cuống lui ra, ta trong lòng nghĩ thầm nhất định mình sẽ đến xem trong triều đã xáo trộn đến đâu…
Ta như cũ mặc y phục của trưởng công chúa, một màu tím sang trọng, đầu cài trâm bích ngọc. Một mình đường hoàng chậm rãi đến Chính điện, không có bất cứ nô tỳ nào theo hầu. Hoàn cảnh cũng đã thay đổi, chính là như vậy, khi còn quyền lực, theo sau có thể là cả đám nô tài, bây giờ một kẻ tâm phúc cũng không có.
Khi ta bước vào chính điện, Hàn Lăng Nhiên chưa lên điện nhưng các vị đại thần đã tề tựu đông đủ. Vừa trông thấy bóng dáng ta từ cửa lớn, trăm ngàn ánh mắt của họ đã đổ dồn vào ta, có soi mói, có ngờ hoặc, có chửi rủa, có thương hại, có khinh thường, có oán thán… Nhìn qua thấy vẫn đông đủ những gương mặt cũ, có lẽ ngày hôm nay Hàn Lăng Nhiên mới tuyên bố về những thay đổi lớn lao trong chính quyền Thiên Giới.
Một số trong những ý kiến xì xào to nhỏ ta nghe được từ đám đại thần phe đối địch là:
“Tại sao nàng ta lại ở đây? Nghe đồn Thiên Đế phong nàng ta làm hậu? Chẳng hay trưởng công chúa còn dùng bùa ngải quyến rũ được ngài? Nghe nói bệ hạ ở bên nàng ta một ngày đêm, chẳng hay công chúa có tuyệt kĩ phòng the cao siêu mị hoặc gì?”
“Thật tội nghiệp cho nhị công chúa đoan trang theo bệ hạ bấy lâu, ta nghe đồn thái hậu muốn lập nhị công chúa làm Thiên Hậu, không biết lát nữa bệ hạ tuyên bố ra sao?”
“Các ngươi thì hiểu gì mà phán đoán lung tung? Sự uyên thâm của Thiên Đế bệ hạ không ai có thể lường được! Dụng ý thực sự sau việc làm của bệ hạ chúng ta còn chưa rõ….”
“Ha ha, dù sao trưởng công chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân lục giới, so ra nhị công chúa vẫn nhạt sắc hơn, Thiên Đế bệ hạ thần thái phong lưu, hoa thơm đánh cả cụm cũng là lẽ thường, nếu ta mà là ngài, cũng không dễ gì bỏ qua nữ nhân như thế. Nàng ta âm hiểm thì đã là gì? Đàn bà vẫn là đàn bà, chỉ nằm dưới thân nam tử hán thôi! Chinh phục một con hổ cái biết đâu rất thú vị đi?”
Ta làm một bộ mặt vô cảm lạnh lùng, cố không để những lời trần tục đó làm sao động tâm can, lặng lẽ đường hoàng trở về phía đồng minh cũ của mình. Nào ngờ ta cũng không còn nhận được là bao sự thông cảm của chúng.
“Công chúa tư thông với Thiên Đế, hay nàng ta sợ chết mà đã hiến thân, bán đứng luôn cả chúng ta rồi? Nàng ta quả nhiên qua cầu rút ván!”
“Nghe nói năm xưa nàng ta phá hỏng phong ấn, triệu hồi Giao Long, mê hoặc lợi dụng rồi giết bỏ y, lẽ ra ta nên cảnh giác sớm có ngày nay. Biết vậy ta đã theo phe Thiên Đế, giờ tính mệnh đã không mành treo chuông như vậy…”
Trong lòng ta có chút ít hụt hẫng, đã lường trước được sự quay lưng của không ít kẻ, nhưng cũng tự thấy nực cười thay vì những kẻ năm xưa cùng cắt máu ăn thề… Những kẻ ham sống sợ chết quay lưng vì ta thất bại đã đành, lại còn những kẻ thân tín bỗng nhiên khinh thường dị nghị chỉ vì Thiên Đế kia đột ngột sắc phong và hoan ái cùng ta?
Hàn Lăng Nhiên kia thực thâm độc, thực biết cách cô lập và đẩy người khác vào đường cùng, đây hẳn là những điều hắn muốn ta nhìn thấy sao?!. Nếu lúc nãy ta mặc y phục hắn sai người mang tới, còn lộ ra những dấu vết kia, chúng tiên sẽ còn nhìn ta bằng con mắt gì?
Ta định thần, từ từ tìm chỗ ngồi của mình. Nhìn lên trên đài cao ba bậc đã không còn ghế nhiếp chính cho trưởng công chúa, chỉ có ngai Thiên Đế trạm trổ họa tiết thái dương, tỏa ra hào quang sáng lạn. Bên trái phía dưới thấp một chút là hai ghế mới được bày đến, tuy nhiên dựa theo cách trạm trổ đặc trưng, có thể nhận ra đó là ghế dành cho Thái Hậu cùng Thiên Hậu dự triều.
Ta xoay người đi về phía ghế trưởng tộc Bạch Hổ, với tư cách là Bạch Hổ Thánh Nữ, đương nhiên ta có quyền ngồi đây.
- Thái hậu nương nương giá đáo!
Theo sau âm thanh kéo dài của tên tiên quan canh cửa, bóng dáng Bích Song thái hậu tiến vào. Đi kè kè bên bà ta, một tay cẩn thận thân thiết đỡ lấy tay bà ta, không ai khác là muội muội cùng cha khác mẹ của ta – Hàn Hương Nguyệt. Nàng hôm nay mặc một bộ lễ phục Ngọc Vũ Sương Y, yểu điệu mà không mất đi phần dịu dàng duyên dáng.
Khi họ tiến vào, ta vẫn như cũ lạnh lùng, cũng không đứng lên chào hỏi. Chẳng phải là bây giờ, mà kể từ khi người đàn bà này xuất hiện lần đầu tiên năm vạn năm trước ta đã không ưa như thế… Khi đó bà ta trở về Thiên giới, ta đã hiểu ra tất cả, tại sao mẫu thân của Hương Nguyệt, một người đàn bà xuất thân tầm thường lại được nhận nhiều sự sủng ái của lão Tiên đế đến thế, đó là vì mẫu thân của nàng trông rất giống người đàn bà này.
Bích Song thái hậu tiến về phía ghế ngồi của mình rồi ngồi xuống, bà ta đánh mắt liếc qua ta nhưng không nói gì, sau đó quay sang bảo Hương Nguyệt:
- Còn đứng đó làm gì? Hương Nguyệt, con mau ngồi đi! – Ánh mắt bà ta hướng rõ về phía chiếc ghế dành cho Thiên hậu bên cạnh.
Hương Nguyệt trước chúng tiên tỏ ra e thẹn ngại ngùng sợ thất thố, nàng ta cũng ngầm nhìn ta, giống như lo sợ ta muốn tranh giành cùng nàng ta chiếc ghế đó mà ném cho nàng ta một ánh mắt phẫn nộ ngầm đe dọa. Ánh mắt ta không hề lưu động, vẫn như vậy hững hờ lạnh nhạt. Bích Song thái hậu nhắc lần hai, nàng ta mới thận trọng ngồi vào chiếc ghế đó. Theo sau đã có một ít lời bàn tán qua lại…
Ngay sau đó, lại một tiếng tiên quan truyền vào, báo tin người quyền lực nhất Thiên giới – Tân Thiên Đế đã đến.
- Thân thể đã khỏe hơn rồi chứ? – Hắn đột ngột cất giọng hỏi, bước dần về phía ta.
Hàn Lăng Nhiên là muốn châm biếm sỉ nhục ta sao? Ta tiếp tục nhẫn nhịn, không muốn biểu lộ ra sự tức giận, bởi kẻ tức giận luôn là người thất thố, kẻ bình tĩnh mới khiến đối phương không thể đoán biết được.
Thấy ta bình tĩnh, Hàn Lăng Nhiên vẫn như cũ, thái độ không có nửa điểm bất mãn, cũng không tỏ ra suy xét xem ta đang tính toán gì, hắn bình thản đi tới ngay trước mặt ta, tự tiện vươn tay vén lọn tóc trên trán ta. Hành động này khiến ta bất giác giật mình:
- Ngươi làm gì?
- Ta ghét thái độ giả tạo của ngươi… – Hắn bỗng đưa bàn tay lên ôm lấy sườn mặt ta mà nói – Không phải ngươi đau sao?
- Ngươi muốn nhìn thấy ta đau đớn nhục nhã hay khuất phục? Đừng mơ tưởng… – Ta lạnh ngắt nói.
- Sau đêm trước, dường như Hàn Tuyết Lạc ngươi vẫn không tỉnh ngộ ra được… – Hắn vô liêm sỉ nói.
- Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ngươi với ta vĩnh viễn là như vậy. Hàn Lăng Nhiên, oán hận của ngươi ta đã trả lại rồi. Năm vạn năm trước là ta sai trước, nhưng ta cũng đã trả đủ cho ngươi rồi, sau này ta nhất định đòi lại những thứ đáng thuộc về mình… – Ta gạt phăng bàn tay hắn.
Hàn Lăng Nhiên không giận cũng không tỏ vẻ âm hiểm thách thức, trái lại hắn bất ngờ ngồi xuống nền đất, cầm bàn chân bị thương của ta lên…
- Đúng vậy, phải chăng mọi thứ nên trở về điểm bắt đầu là tốt nhất… đã đi xa đến thế rồi, liệu những cố gắng trong hiện tại và tương lai, sẽ lấy lại được thứ gì, những thứ gì vĩnh viễn mất…. – Âm điệu của hắn có phần khó hiểu.
Hắn bỗng tháo giày của ta, nhìn rõ được bàn chân ta rướm máu. Hắn đã phát hiện ra rồi? Hắn định làm gì?
- Buông tay, Hàn Lăng Nhiên! Ngươi định làm gì?
- Thay vì suốt ngày nghi hoặc ta định làm gì, tại sao ngươi không ngồi một chỗ, im lặng sáng suốt mà nhìn! – Hắn ngắt lời ta, đến lúc này lại tỏ ra muốn đối chọi.
Hắn lấy ra lọ tinh dầu quen thuộc đã dùng trong đêm hôm đó, khiến ta có phần bất ngờ e ngại, nghĩ đến chuyện đó, da mặt liền hơi nóng lên… Hắn giữ chặt chân ta, định đem tinh dầu đổ lên miệng vết thương.
- Không cần! – Ta lớn tiếng nói, bất giác tay đưa xuống một chưởng lực, định bụng đẩy hắn ra xa.
Hàn Lăng Nhiên tránh được chưởng pháp đó nhưng lọ tinh dầu đã vỡ tan. Hắn âm điệu ghê lạnh, đáy mắt tối đen, đứng dậy nói:
- Người đâu, mau vào dọn dẹp! – Hắn nói rồi vung ống tay áo đi trước.
Hắn đi rồi, ta tự lấy những thảo dược Ngọc Hà vừa xin ở chỗ Thái Ất Chân Nhân để chữa trị cho mình. Hắn muốn bôi thứ tinh dầu ghê tởm này lên người ta, một lần nữa cũng đừng hòng…
Năm vạn năm qua, ta đã học được rất nhiều thứ: thủ đoạn, cách luyện công, dùng độc dược, kể cả dùng thảo dược chữa trị một số thương tật đơn giản… mà phần lớn đều từ Giao Long… Từ nhỏ, ta vẫn luôn là một kẻ khó gần, sau rạn nứt không thể cứu vãn với Hàn Lăng Nhiên, ta càng trở nên lạnh lùng, không thích kẻ khác tùy tiện chạm vào ta…
Chỉ vì muốn vươn lên, ta phải đánh đổi với Giao Long, nhiều lần nhắm mắt để y đụng chạm. Sau cùng ghê tởm y đến không thể chịu nổi, ta thanh trừng y trước khi bị y chiếm đoạt hoàn toàn trong sạch… Giao Long là kẻ háo sắc đê tiện, luôn tìm cách chạm vào người ta, cho dù là lúc luyện công hay ta bị thương nhẹ, y đều lấy cớ như truyền thụ công lực, băng bó vết thương… Chỉ cần nhìn ánh mắt nồng đậm hau háu của y, ta đã lập tức muốn buồn nôn…
Khi nãy Hàn Lăng Nhiên chạm vào ta, ta không chỉ có bề ngoài kháng cự do oán hận, mà sâu thẳm trong lòng vẫn còn một nỗi hoang mang vô cớ… Ta sợ điều đó…
Sau khi ta băng bó xong vết thương, định tĩnh tại luyện công một chút, lũ tỳ nữ lại bước vào phá đám.
- Bẩm nương nương, Thiên Đế bệ hạ dặn dò chuẩn bị cho người, đây là lễ phục của nương nương. Một canh giờ nữa là buổi triều chính thức đầu tiên của bệ hạ, theo lệ nương nương cũng phải đến ra mắt văn võ bá quan…
Đám tỳ nữ cầm lễ phục dâng lên cho ta nhìn. Một bộ phượng y vàng óng, lấp lánh vạn phần, đúng là phục trang truyền thống của Thiên Hậu… Chỉ có điều, cổ áo rất thấp, nếu như ta mặc cái này vào, ắt hẳn hàng ngàn con mắt sẽ thấy được những dấu tích cắn mút xanh tím chưa phai mà Thiên Đế kia dày vò để lại. Hắn làm vậy ắt có mục đích nhục nhã ta một cách công khai trước chư tiên, để cho thiên hạ thấy được, bản công chúa đã bị khuất nhục bởi hắn, bị chiếm đoạt bởi hắn, Thiên Đế hắn có thể làm được nhiều việc đến đâu. Đó cũng có thể là lời nhắc nhở đe dọa những thần tiên còn mang ý đồ bất mãn với hắn khi thủ lĩnh của họ – chính ta đã nằm trong tay hắn.
- Mang y phục đó ra ngoài! – Ta lạnh lùng nói.
- Nhưng nương nương… – Đám tỳ nữ e ngại nhìn nhau.
- Ta nói các ngươi không nghe sao? – Ta dằn giọng – Bổn công chúa sẽ đến bằng y phục của mình.
Đám tỳ nữ luống cuống lui ra, ta trong lòng nghĩ thầm nhất định mình sẽ đến xem trong triều đã xáo trộn đến đâu…
Ta như cũ mặc y phục của trưởng công chúa, một màu tím sang trọng, đầu cài trâm bích ngọc. Một mình đường hoàng chậm rãi đến Chính điện, không có bất cứ nô tỳ nào theo hầu. Hoàn cảnh cũng đã thay đổi, chính là như vậy, khi còn quyền lực, theo sau có thể là cả đám nô tài, bây giờ một kẻ tâm phúc cũng không có.
Khi ta bước vào chính điện, Hàn Lăng Nhiên chưa lên điện nhưng các vị đại thần đã tề tựu đông đủ. Vừa trông thấy bóng dáng ta từ cửa lớn, trăm ngàn ánh mắt của họ đã đổ dồn vào ta, có soi mói, có ngờ hoặc, có chửi rủa, có thương hại, có khinh thường, có oán thán… Nhìn qua thấy vẫn đông đủ những gương mặt cũ, có lẽ ngày hôm nay Hàn Lăng Nhiên mới tuyên bố về những thay đổi lớn lao trong chính quyền Thiên Giới.
Một số trong những ý kiến xì xào to nhỏ ta nghe được từ đám đại thần phe đối địch là:
“Tại sao nàng ta lại ở đây? Nghe đồn Thiên Đế phong nàng ta làm hậu? Chẳng hay trưởng công chúa còn dùng bùa ngải quyến rũ được ngài? Nghe nói bệ hạ ở bên nàng ta một ngày đêm, chẳng hay công chúa có tuyệt kĩ phòng the cao siêu mị hoặc gì?”
“Thật tội nghiệp cho nhị công chúa đoan trang theo bệ hạ bấy lâu, ta nghe đồn thái hậu muốn lập nhị công chúa làm Thiên Hậu, không biết lát nữa bệ hạ tuyên bố ra sao?”
“Các ngươi thì hiểu gì mà phán đoán lung tung? Sự uyên thâm của Thiên Đế bệ hạ không ai có thể lường được! Dụng ý thực sự sau việc làm của bệ hạ chúng ta còn chưa rõ….”
“Ha ha, dù sao trưởng công chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân lục giới, so ra nhị công chúa vẫn nhạt sắc hơn, Thiên Đế bệ hạ thần thái phong lưu, hoa thơm đánh cả cụm cũng là lẽ thường, nếu ta mà là ngài, cũng không dễ gì bỏ qua nữ nhân như thế. Nàng ta âm hiểm thì đã là gì? Đàn bà vẫn là đàn bà, chỉ nằm dưới thân nam tử hán thôi! Chinh phục một con hổ cái biết đâu rất thú vị đi?”
Ta làm một bộ mặt vô cảm lạnh lùng, cố không để những lời trần tục đó làm sao động tâm can, lặng lẽ đường hoàng trở về phía đồng minh cũ của mình. Nào ngờ ta cũng không còn nhận được là bao sự thông cảm của chúng.
“Công chúa tư thông với Thiên Đế, hay nàng ta sợ chết mà đã hiến thân, bán đứng luôn cả chúng ta rồi? Nàng ta quả nhiên qua cầu rút ván!”
“Nghe nói năm xưa nàng ta phá hỏng phong ấn, triệu hồi Giao Long, mê hoặc lợi dụng rồi giết bỏ y, lẽ ra ta nên cảnh giác sớm có ngày nay. Biết vậy ta đã theo phe Thiên Đế, giờ tính mệnh đã không mành treo chuông như vậy…”
Trong lòng ta có chút ít hụt hẫng, đã lường trước được sự quay lưng của không ít kẻ, nhưng cũng tự thấy nực cười thay vì những kẻ năm xưa cùng cắt máu ăn thề… Những kẻ ham sống sợ chết quay lưng vì ta thất bại đã đành, lại còn những kẻ thân tín bỗng nhiên khinh thường dị nghị chỉ vì Thiên Đế kia đột ngột sắc phong và hoan ái cùng ta?
Hàn Lăng Nhiên kia thực thâm độc, thực biết cách cô lập và đẩy người khác vào đường cùng, đây hẳn là những điều hắn muốn ta nhìn thấy sao?!. Nếu lúc nãy ta mặc y phục hắn sai người mang tới, còn lộ ra những dấu vết kia, chúng tiên sẽ còn nhìn ta bằng con mắt gì?
Ta định thần, từ từ tìm chỗ ngồi của mình. Nhìn lên trên đài cao ba bậc đã không còn ghế nhiếp chính cho trưởng công chúa, chỉ có ngai Thiên Đế trạm trổ họa tiết thái dương, tỏa ra hào quang sáng lạn. Bên trái phía dưới thấp một chút là hai ghế mới được bày đến, tuy nhiên dựa theo cách trạm trổ đặc trưng, có thể nhận ra đó là ghế dành cho Thái Hậu cùng Thiên Hậu dự triều.
Ta xoay người đi về phía ghế trưởng tộc Bạch Hổ, với tư cách là Bạch Hổ Thánh Nữ, đương nhiên ta có quyền ngồi đây.
- Thái hậu nương nương giá đáo!
Theo sau âm thanh kéo dài của tên tiên quan canh cửa, bóng dáng Bích Song thái hậu tiến vào. Đi kè kè bên bà ta, một tay cẩn thận thân thiết đỡ lấy tay bà ta, không ai khác là muội muội cùng cha khác mẹ của ta – Hàn Hương Nguyệt. Nàng hôm nay mặc một bộ lễ phục Ngọc Vũ Sương Y, yểu điệu mà không mất đi phần dịu dàng duyên dáng.
Khi họ tiến vào, ta vẫn như cũ lạnh lùng, cũng không đứng lên chào hỏi. Chẳng phải là bây giờ, mà kể từ khi người đàn bà này xuất hiện lần đầu tiên năm vạn năm trước ta đã không ưa như thế… Khi đó bà ta trở về Thiên giới, ta đã hiểu ra tất cả, tại sao mẫu thân của Hương Nguyệt, một người đàn bà xuất thân tầm thường lại được nhận nhiều sự sủng ái của lão Tiên đế đến thế, đó là vì mẫu thân của nàng trông rất giống người đàn bà này.
Bích Song thái hậu tiến về phía ghế ngồi của mình rồi ngồi xuống, bà ta đánh mắt liếc qua ta nhưng không nói gì, sau đó quay sang bảo Hương Nguyệt:
- Còn đứng đó làm gì? Hương Nguyệt, con mau ngồi đi! – Ánh mắt bà ta hướng rõ về phía chiếc ghế dành cho Thiên hậu bên cạnh.
Hương Nguyệt trước chúng tiên tỏ ra e thẹn ngại ngùng sợ thất thố, nàng ta cũng ngầm nhìn ta, giống như lo sợ ta muốn tranh giành cùng nàng ta chiếc ghế đó mà ném cho nàng ta một ánh mắt phẫn nộ ngầm đe dọa. Ánh mắt ta không hề lưu động, vẫn như vậy hững hờ lạnh nhạt. Bích Song thái hậu nhắc lần hai, nàng ta mới thận trọng ngồi vào chiếc ghế đó. Theo sau đã có một ít lời bàn tán qua lại…
Ngay sau đó, lại một tiếng tiên quan truyền vào, báo tin người quyền lực nhất Thiên giới – Tân Thiên Đế đã đến.
/25
|