Sáng hôm sau , tại trường Quốc tế Tây Úc , ở trên tầng 3 , là khối 10 , học sinh đang túm tụm lại xem bảng điểm mà các học sinh thi lên lớp 10 . Nó vừa mới dắt xe vào trường đã thấy cảnh tượng náo loạn đó . Nó tò mò cất xe rồi chạy nhanh lên lớp .
Cất cặp xong , nó chạy tới , nhưng chẳng xem được gì vì thứ nhất là đông học sinh , thứ hai là vì nó quá thấp mà các bạn đứng đằng trước thì quá cao . Nó phải nhảy nhảy lên nhưng cũng chẳng ích lợi gì . Bỗng một học sinh nữ lên tiếng . “ Nhìn nè , vị trí thứ nhất lại của cậu ấy đó , người đâu vừa đẹp trai vừa học giỏi quá trời ! “ “ Đúng đúng “ học sinh nữ thứ hai tiếp lời rồi cả khu vực đó , reo hò ầm ĩ cả lên . Chỉ riêng nó đứng không nói gì , cũng chỉ thầm tự khen người đứng vị trí đầu đó một chút thôi .
Đứng một lúc lâu , thấy không thể tự xem được , nó lẳng lặng quay người đi về lớp thì tiếng giày lộp cộp của mấy nam học sinh mà đứng ở giữa là hắn đi tới làm nó chú ý và đứng lại xem thế nào . Hắn vừa bước tới liền cất tiếng hỏi : “ Có chuyện gì mà ồn ào thế ? “ Ngay lập tức làm cả hội trường im bặt . “ RẦM RẦM RẦM “ Tiếng giày dép đâm loạn xạ vào nhau , tất cả các học sinh nữ trừ nó đều chạy tới vây quanh hắn , nhao nhao : “ Tống Nhậm Hàn , cậu lại đứng nhất nữa kìa ! “ “ Tống Nhậm Hàn , cậu giỏi thật đó , cậu có muốn mình làm bữa trưa cho cậu vào ngày mai không ?” “ Ê , nhỏ kia , sao dám cướp lời của tôi hả ? Tôi cũng muốn làm bữa trưa cho Nhậm Hàn chứ bộ “ v…v…
Hắn đứng im , gãi gãi đầu , chuyện này đối với hắn cứ như chuyện cơm bữa vậy . Chẳng trốn tránh được nên hắn mặc kệ luôn . Nó đứng lặng , đối diện với hắn ở một khoảng cách khá xa , nghĩ : “ Nhiều fan nữ thật , cậu ấy là người đứng nhất toàn trường sao ? “
Nó nhìn hắn chằm chằm , hắn vô tình đưa mắt nhìn lại nó , nó khẽ giật mình . Thấy nó , hắn cười toe toét , khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp . Nó ngại ngùng quay mặt bước đi
Giờ nghỉ trưa , trước khi nó định xuống căng-tin ăn trưa thì lại chạy tới xem bảng điểm một chút , nó thở dài , đúng là chẳng cao cả gì , 859/1025 học sinh .
Xem xong điểm rồi , nó chạy xuống căng-tin , vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy hắn cùng các bạn hắn đang ngồi ăn , nó bước vào , bỗng “ Huỵch “ là cậu : Hoàng Tuấn Tiệp đã ngáng chân nó , kèm theo là tiếng cười của cả nhóm . Nó ngồi dưới đất , mắt có một chút nước . Nhưng nó nén đau , đứng dậy , cậu cất tiếng : “ gặp đàn anh không chào hả cô bé ? “ một giọng điệu khinh miệt hiện rõ trên khẩu hình môi làm nó suýt khóc to lên khi thấy mình bị khinh thường . “ Ai ? Là ….đàn anh “ Nó hỏi . “ Thì anh chứ ai , anh học lớp 10-1 , còn em học lớp 10-9 , khác biệt quá rõ ràng còn gì ? Với lại ….gì thế kia ? Cẩn thận đau đầu gối , em đang quỳ kìa ! “
Nó đánh thót mình , từ từ đứng dậy , đúng là nó đang quỳ thật , thật nực cười , đâu có làm gì mà phải quỳ chứ ? Nó mím chặt môi cố không bật ra tiếng khóc và quay người bước đi , đi ra ngoài , không quên đóng cửa , thế là buổi đó , nó không được ăn trưa . Nó bấm bụng chịu đưng suốt buổi chiều hôm đó .
“ Hoàng Tuấn Tiệp , cậu chơi cô bé hay thật đó ! “ Trong căng-tin , tiếng đập tay nhau chan chát của cậu và nhóm bạn , hắn chỉ ngồi yên không nói gì .
2 phút sau ……
“ Tống Nhậm Hàn , sao ngồi im lặng vậy , cậu không mau ăn đi ! “ Cậu hỏi hắn . “ Ừ , chẳng hiểu sao hôm nay mình lại không muốn ăn , chắc do thiếu không khí quá ! “ Hắn cười rồi kéo ghế đứng dậy , đặt tiền lên trên bàn . “ Tiền hôm qua đây , trả cậu , giờ mình lên lớp đây ! “ Hắn đi tới quầy hàng , lấy thêm một phần ăn trưa nữa rồi đi lên lớp học .
Hắn đi tới lớp 10-9 , là lớp mà nó học . Nó đang ngồi một mình trong lớp , một tay đang ôm bụng vì đói , hắn bước vào , nhẹ nhàng , không một tiếng động . “ Cộp “ Hắn đặt đĩa cơm lên bàn học của nó , nó khẽ nheo mắt rồi tỉnh dậy . Nó thấy hắn đang ngồi trước mặt mình thì lấy làm lạ , nó hỏi : “ tại sao ? Cậu ……” Nó chưa kịp nói hết thì hắn đã lấy cái dĩa , nhét vào tay nó nói : “ Không cần hỏi nhiều đâu , mau ăn đi , cậu định nhịn từ giờ tới chiều à ?”
Nó trầm ngâm nhìn hắn , hóa ra là hắn không muốn nó bị đói nên mới mang cơm lên ăn cùng . Tay nó sờ tới cái balo . “ Bao nhiêu vậy ? Mình sẽ trả tiền cho cậu ! “ Vừa nói nó vừa mở ngăn cặp ra . “ Không cần làm vậy đâu , cậu mau ăn đi , không mọi người lên mà bắt gặp là to chuyện đấy ! “ Hắn nói . “ Nhưng ….làm vậy sao được ?” Nó khẽ nói .
Thấy nó cứ chần chừ , hắn nhét vào tay nó cái dĩa một lần nữa rồi ngồi ăn ngon lành . Nó không nói gì chỉ ngồi yên , nắm chặt cái dĩa vào tay . “ Mau ăn đi , tôi biết cậu đói ! “
“ Làm ơn …..nói giá tiền cho mình biết được không ? Mình không muốn mắc nợ đâu ! “ Nó nói , đưa ánh mắt xa xăm xanh biếc nhìn hắn . Hắn thở dài : “ rốt cục tôi muốn tốt cho cậu cũng không được , số tiền đó không lớn , sau này cậu làm việc gì đó trả tôi cũng được rồi ! “
“ Thật chứ ? “ Nó hỏi . “ Vậy …..cảm ơn cậu “ Nói rồi nó bắt đầu ăn , hắn nhìn nó …..mỉm cười .
Cất cặp xong , nó chạy tới , nhưng chẳng xem được gì vì thứ nhất là đông học sinh , thứ hai là vì nó quá thấp mà các bạn đứng đằng trước thì quá cao . Nó phải nhảy nhảy lên nhưng cũng chẳng ích lợi gì . Bỗng một học sinh nữ lên tiếng . “ Nhìn nè , vị trí thứ nhất lại của cậu ấy đó , người đâu vừa đẹp trai vừa học giỏi quá trời ! “ “ Đúng đúng “ học sinh nữ thứ hai tiếp lời rồi cả khu vực đó , reo hò ầm ĩ cả lên . Chỉ riêng nó đứng không nói gì , cũng chỉ thầm tự khen người đứng vị trí đầu đó một chút thôi .
Đứng một lúc lâu , thấy không thể tự xem được , nó lẳng lặng quay người đi về lớp thì tiếng giày lộp cộp của mấy nam học sinh mà đứng ở giữa là hắn đi tới làm nó chú ý và đứng lại xem thế nào . Hắn vừa bước tới liền cất tiếng hỏi : “ Có chuyện gì mà ồn ào thế ? “ Ngay lập tức làm cả hội trường im bặt . “ RẦM RẦM RẦM “ Tiếng giày dép đâm loạn xạ vào nhau , tất cả các học sinh nữ trừ nó đều chạy tới vây quanh hắn , nhao nhao : “ Tống Nhậm Hàn , cậu lại đứng nhất nữa kìa ! “ “ Tống Nhậm Hàn , cậu giỏi thật đó , cậu có muốn mình làm bữa trưa cho cậu vào ngày mai không ?” “ Ê , nhỏ kia , sao dám cướp lời của tôi hả ? Tôi cũng muốn làm bữa trưa cho Nhậm Hàn chứ bộ “ v…v…
Hắn đứng im , gãi gãi đầu , chuyện này đối với hắn cứ như chuyện cơm bữa vậy . Chẳng trốn tránh được nên hắn mặc kệ luôn . Nó đứng lặng , đối diện với hắn ở một khoảng cách khá xa , nghĩ : “ Nhiều fan nữ thật , cậu ấy là người đứng nhất toàn trường sao ? “
Nó nhìn hắn chằm chằm , hắn vô tình đưa mắt nhìn lại nó , nó khẽ giật mình . Thấy nó , hắn cười toe toét , khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp . Nó ngại ngùng quay mặt bước đi
Giờ nghỉ trưa , trước khi nó định xuống căng-tin ăn trưa thì lại chạy tới xem bảng điểm một chút , nó thở dài , đúng là chẳng cao cả gì , 859/1025 học sinh .
Xem xong điểm rồi , nó chạy xuống căng-tin , vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy hắn cùng các bạn hắn đang ngồi ăn , nó bước vào , bỗng “ Huỵch “ là cậu : Hoàng Tuấn Tiệp đã ngáng chân nó , kèm theo là tiếng cười của cả nhóm . Nó ngồi dưới đất , mắt có một chút nước . Nhưng nó nén đau , đứng dậy , cậu cất tiếng : “ gặp đàn anh không chào hả cô bé ? “ một giọng điệu khinh miệt hiện rõ trên khẩu hình môi làm nó suýt khóc to lên khi thấy mình bị khinh thường . “ Ai ? Là ….đàn anh “ Nó hỏi . “ Thì anh chứ ai , anh học lớp 10-1 , còn em học lớp 10-9 , khác biệt quá rõ ràng còn gì ? Với lại ….gì thế kia ? Cẩn thận đau đầu gối , em đang quỳ kìa ! “
Nó đánh thót mình , từ từ đứng dậy , đúng là nó đang quỳ thật , thật nực cười , đâu có làm gì mà phải quỳ chứ ? Nó mím chặt môi cố không bật ra tiếng khóc và quay người bước đi , đi ra ngoài , không quên đóng cửa , thế là buổi đó , nó không được ăn trưa . Nó bấm bụng chịu đưng suốt buổi chiều hôm đó .
“ Hoàng Tuấn Tiệp , cậu chơi cô bé hay thật đó ! “ Trong căng-tin , tiếng đập tay nhau chan chát của cậu và nhóm bạn , hắn chỉ ngồi yên không nói gì .
2 phút sau ……
“ Tống Nhậm Hàn , sao ngồi im lặng vậy , cậu không mau ăn đi ! “ Cậu hỏi hắn . “ Ừ , chẳng hiểu sao hôm nay mình lại không muốn ăn , chắc do thiếu không khí quá ! “ Hắn cười rồi kéo ghế đứng dậy , đặt tiền lên trên bàn . “ Tiền hôm qua đây , trả cậu , giờ mình lên lớp đây ! “ Hắn đi tới quầy hàng , lấy thêm một phần ăn trưa nữa rồi đi lên lớp học .
Hắn đi tới lớp 10-9 , là lớp mà nó học . Nó đang ngồi một mình trong lớp , một tay đang ôm bụng vì đói , hắn bước vào , nhẹ nhàng , không một tiếng động . “ Cộp “ Hắn đặt đĩa cơm lên bàn học của nó , nó khẽ nheo mắt rồi tỉnh dậy . Nó thấy hắn đang ngồi trước mặt mình thì lấy làm lạ , nó hỏi : “ tại sao ? Cậu ……” Nó chưa kịp nói hết thì hắn đã lấy cái dĩa , nhét vào tay nó nói : “ Không cần hỏi nhiều đâu , mau ăn đi , cậu định nhịn từ giờ tới chiều à ?”
Nó trầm ngâm nhìn hắn , hóa ra là hắn không muốn nó bị đói nên mới mang cơm lên ăn cùng . Tay nó sờ tới cái balo . “ Bao nhiêu vậy ? Mình sẽ trả tiền cho cậu ! “ Vừa nói nó vừa mở ngăn cặp ra . “ Không cần làm vậy đâu , cậu mau ăn đi , không mọi người lên mà bắt gặp là to chuyện đấy ! “ Hắn nói . “ Nhưng ….làm vậy sao được ?” Nó khẽ nói .
Thấy nó cứ chần chừ , hắn nhét vào tay nó cái dĩa một lần nữa rồi ngồi ăn ngon lành . Nó không nói gì chỉ ngồi yên , nắm chặt cái dĩa vào tay . “ Mau ăn đi , tôi biết cậu đói ! “
“ Làm ơn …..nói giá tiền cho mình biết được không ? Mình không muốn mắc nợ đâu ! “ Nó nói , đưa ánh mắt xa xăm xanh biếc nhìn hắn . Hắn thở dài : “ rốt cục tôi muốn tốt cho cậu cũng không được , số tiền đó không lớn , sau này cậu làm việc gì đó trả tôi cũng được rồi ! “
“ Thật chứ ? “ Nó hỏi . “ Vậy …..cảm ơn cậu “ Nói rồi nó bắt đầu ăn , hắn nhìn nó …..mỉm cười .
/19
|