Chết tiệt, đội trưởng Lục quả nhiên như thần! Phùng Thế Xuyên này đúng thật là bác sĩ chủ chẩn ngoại khoa của viện thẩm mỹ Y Mỹ, và cũng là tiến sĩ ngoại khoa lâm sàng ngành chỉnh hình.
Màn hình máy tính dừng lại trên trang web giới thiệu đội ngũ chuyên gia y bác sĩ của viện thẩm mỹ Y Mỹ, phía bên trái là một người đàn ông với vẻ ngoài nho nhã tuấn lãng, người đó chính là Phùng Thế Xuyên.
Nam Mộc ngước mắt nhìn, ánh sáng trong mắt thoáng lướt qua gương mặt bình tĩnh anh tuấn của Lục Kỳ, sau đó đối diện với gương mặt tràn đầy tò mò của Vương Toàn Dập, dứt khoát không thừa nước đục thả câu nữa.
- Lần trước khi tìm chứng cứ trong nhà nạn nhân, sư phụ hẳn đã xem qua phiếu sổ bệnh chỉnh hình của nạn nhân.
Bất luận là chi tiết nhỏ đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Lục Kỳ đã để ý tới thì tuyệt đối không quên, cô nhớ rõ khi Lục Kỳ cầm một thứ giống sổ bệnh viện gì đó, hẳn là sổ báo chỉnh hình của Đồng Sênh.
Anh nhớ rõ tên bệnh viện cũng không có gì kỳ lạ.
- Khi còn sống, nạn nhân từng liên lạc qua tin nhắn với Phùng Thế Xuyên, vài lần nhắc tới chuyện tới bệnh viện tìm Phùng Thế Xuyên, nhưng trong hai tháng nay, nạn nhân không bị bệnh nhưng lại nhập viện thường xuyên, cho nên có thể nạn nhân đã tới bệnh viện thẩm mỹ.
Căn cứ theo điều này, không khó đoán ra được Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của viện thẩm mĩ Y Mỹ.
- Chú đã nói rồi, đội trưởng Lục quá có trình!
Thẩm Toán không ngừng gật đầu, vẻ mặt biểu lộ vô cùng hứng khởi.
- Phải thực sự cẩn trọng quan sát các chi tiết, mấy người các cậu còn ít kinh nghiệm, phải học tập đội trưởng Lục đây…
Lời Thẩm Toán chưa dứt đã bị Lục Kỳ ngắt lời.
- Lão Thẩm, chú và Tiểu Vương đi tìm hiểu hành tung gần đây của Phùng Thế Xuyên, xem có gì dị thường không.
- Sư phụ, vậy còn em thì sao?
Nam Mộc vốn còn tưởng rằng Lục Kỳ sẽ để mình tới bệnh viện.
Nghĩ lại có một lần, lúc cô xung phong nhận việc liền bị Lục Kỳ từ chối, sau đó được sắp xếp một công việc “cực tệ”, Nam Mộc nhất thời có một loại dự cảm không lành.
Có khi nào lần này lại bảo cô đi tìm Tần Cận Bắc không?
- Đi ăn cơm tối với anh.
- …
- …
Người đàn ông anh tuấn đứng dậy, đôi chân thon dài sải bước đi về phía cô.
- Hôm nay em không ăn cơm thì cũng chẳng phá được án, đi thôi.
Nam Mộc còn đang giật mình, chưa kịp phản ứng lại, Vương Toàn Dập đứng một bên thực sự sợ hãi nói:
- Đội trưởng Lục, anh làm vậy sẽ đánh mất bọn em đấy.
- Thằng nhóc này thật không có mắt, tâm tư của đội trưởng Lục, đội cảnh sát hình sự ai mà không biết đây?
Thấy bóng dáng Nam Mộc và Lục Kỳ đã đi xa, Thẩm Toán trợn mắt liếc Vương Toàn Dập
- Còn Tiểu Mộc Đầu nữa, lực suy đoán tốt mà vẫn có nhiều lúc hồ đồ.
- Chú Thần Côn, chú không hiểu, chuyện tình cảm phải hợp bằng mắt mới được. Đội trưởng Lục của chúng ta có ngoại hình, có gia thế, là kiểu người không cần phải bàn cãi nữa, nhưng Tiểu Mộc Đầu chưa chắc đã thích.
Vương Toàn Dập nói dứt lời, có chút tiếc hận lắc đầu.
Thẩm Toán nhìn Vương Toàn Dập, đáp lại anh ta bằng hai tiếng:
- Ha ha.
Vương Toàn Dập nếu hiểu thật, còn phải chịu kiếp trạch nam độc thân lâu thế sao?
*
Lục Kỳ đưa Nam Mộc tới một nhà hàng phục vụ món ăn riêng, vị trí của nhà hàng hơi vắng vẻ, cũng không dễ tìm, chiếc audi màu trắng đi vòng quanh trong ngõ nhỏ có lịch sử lâu đời, cuối cùng dừng lại gần một căn nhà cũ xây bằng gạch đỏ.
Bảng hiệu của nhà hàng là một hộp đèn phục cổ, làm nổi bật bức tường gạch đỏ sơn trắng rất đặc biệt.
Lần đầu khi nhìn thấy căn nhà cũ kia, Nam Mộc còn có chút kinh ngạc, đường đến chỗ này không dễ tìm, Lục Kỳ lại có thể nhẹ nhàng lái xe tới đây, điều này nói rõ ràng rằng anh thường xuyên tới đây dùng bữa.
Nhưng với sự hiểu biết của cô về Lục Kỳ thì người đàn ông này thực ra rất thích soi mói đồ ăn, dường như có vẻ không giống kiểu người sẽ thích tới dạng nhà hàng lâu đời cũ kỹ như thế này.
Đi thẳng vào nhà hàng, Nam Mộc mới phát hiện bên ngoài căn nhà có vẻ cũ kĩ, thật ra bên trong lại khác hẳn.
Phạm vi nhà hàng rất thoáng, xuyên qua cửa sổ sát đất bên phải có thể thấy rừng cây xanh um, ghế và bàn ăn trong đây được làm từ dây mây, vô cùng lịch sự tao nhã.
- Sư phụ…
Tầm mắt Nam Mộc dừng lại ở một điểm, khoé môi hơi cong lên trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Là Tần Cận Bắc.
Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gợi lên ý cười nhạt vui vẻ.
Cô gái ngồi đối diện Tần Cận Bắc cười tươi như tỏa nắng, từ vị trí của Nam Mộc chỉ thấy được sườn mặt nhìn nghiêng, mái tóc màu trà dài buông xuống đầu vai, tôn lên làn da trắng nõn sáng ngời.
- Tam ca.
Lục Kỳ đi thẳng về phía Tần Cận Bắc, trong giọng nói ẩn chứa ý thân thiết.
Nam Mộc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lục Kỳ mà ngẩn người.
Nhìn phản ứng của Lục Kỳ, quan hệ giữa anh và Tần Cận Bắc có vẻ rất thân thiết, nhưng Nam Mộc vào đội cảnh sát hình sự lâu như vậy rồi cũng chưa từng nghe Lục Kỳ nói qua chuyện Tần Cận Bắc.
Bình tĩnh quan sát, tính tình hai người đàn ông này có chút tương tự, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống nhau.
Lục Kỳ và Tần Cận Bắc đều là những người đàn ông giấu kín tâm tư của bản thân, vui giận không biểu hiện trên mặt.
Lục Kỳ không giống Tần Cận Bắc, anh ấm áp chính trực như ánh mặt trời ban ngày.
Còn Tần Cận Bắc là một người đàn ông bị giáng từ trên Thần giới xuống, nếu nói Lục Kỳ là ánh sáng, thì Tần Cận Bắc kia chính là ánh sáng bị huỷ diệt.
Có người nói, người sống quá lâu trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ bị bóng tối cắn nuốt.
Tần Cận Bắc chính là người đàn ông như vậy.
Nhìn thì bình tĩnh giữ mình, thực ra rất khó tiếp cận.
- Lão Tứ.
Giọng người đàn ông thuần hậu trầm khàn vang lên, đánh thẳng vào màng nhĩ của cô.
Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi đen âm trầm của Tần Cận Bắc, nhưng chỉ một giây sau, anh đã thu lại tầm mắt.
Hai người đàn ông hàn huyên vài câu, Lục Kỳ nhìn người phụ nữ ngồi đối diện Tần Cận Bắc, khoé môi cong lên, cười nói:
- Đây là chị dâu?
- Không phải.
Tần Cận Bắc phủ nhận rất dứt khoát.
- Hôm nay không làm phiền anh nữa, ngày khác tụ tập một bữa.
- Được, lần sau kêu cả lão Ngũ, lão Lục nữa.
Chờ Lục Kỳ nói chuyện với Tần Cận Bắc xong, Nam Mộc mới đi qua đó, tiếp tục bước sau lưng Lục Kỳ đi về phía trước.
Khi đi ngang qua chỗ Tần Cận Bắc, mu bàn tay của người đàn ông quá gần tay cô rồi.
Tay anh mát lạnh như ngọc, lòng ngón tay có vết chai cọ sát mu bàn tay cô, vừa sần vừa ngứa.
Cuối cùng Nam Mộc và Lục Kỳ cũng chọn một chỗ gần cửa sổ mà ngồi xuống, nơi này có tầm nhìn rất tốt, từ chỗ Nam Mộc ngồi có thể nhìn thấy một khoảng cây cối xanh tươi um tùm.
Nam Mộc nhéo cái tay phải đang hơi run, trong đầu vẫn còn quanh quẩn một màn xảy ra khi nãy.
Một khắc cô đi lướt qua Tần Cận Bắc, người đàn ông nhìn không chớp mắt, buông tay phải sang bên người, giống như vô tình cọ mu bàn tay cô.
Tay cô không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Mu bàn tay cô vẫn luôn rất sợ ngứa.
Ngay sau đó, bộ dạng người đàn ông kia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi ngồi xuống.
Mãi tới khi người phục vụ dọn đồ ăn lên, Nam Mộc mới khôi phục lại tinh thần.
- Sư phụ, anh quen Tần Cận Bắc sao?
Cô một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ.
Tuy bình thường tính tình Lục Kỳ cũng coi là ôn hòa, có nhiều khi lãnh đạm, nhưng ít nhất trong trí nhớ của Nam Mộc, anh chưa từng thân thiện như vậy với ai.
Hai mắt Nam Mộc đen trắng rõ ràng đảo vòng, đột nhiên bĩu môi nói:
- Sư phụ, anh rõ ràng thân với anh ta như vậy, sao lần trước còn bắt em đi tìm anh ta?
- Cho em cơ hội học lén còn không vui sao?
Lục Kỳ nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa chứa ý cười nhẹ nhàng vui vẻ, đẹp tới mức có chút chói mắt.
Nam Mộc thoáng sửng sốt, đúng như Lục Kỳ nói, cô vẫn luôn cảm thấy hứng thú với tâm lý học tội phạm, mà Tần Cận Bắc lại là chuyên gia của lĩnh vực này.
Chẳng qua cô thích tâm lý học tội phạm, lại không thích Tần Cận Bắc.
Đúng, cô không thích anh ta, rất rất không thích.
Màn hình máy tính dừng lại trên trang web giới thiệu đội ngũ chuyên gia y bác sĩ của viện thẩm mỹ Y Mỹ, phía bên trái là một người đàn ông với vẻ ngoài nho nhã tuấn lãng, người đó chính là Phùng Thế Xuyên.
Nam Mộc ngước mắt nhìn, ánh sáng trong mắt thoáng lướt qua gương mặt bình tĩnh anh tuấn của Lục Kỳ, sau đó đối diện với gương mặt tràn đầy tò mò của Vương Toàn Dập, dứt khoát không thừa nước đục thả câu nữa.
- Lần trước khi tìm chứng cứ trong nhà nạn nhân, sư phụ hẳn đã xem qua phiếu sổ bệnh chỉnh hình của nạn nhân.
Bất luận là chi tiết nhỏ đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Lục Kỳ đã để ý tới thì tuyệt đối không quên, cô nhớ rõ khi Lục Kỳ cầm một thứ giống sổ bệnh viện gì đó, hẳn là sổ báo chỉnh hình của Đồng Sênh.
Anh nhớ rõ tên bệnh viện cũng không có gì kỳ lạ.
- Khi còn sống, nạn nhân từng liên lạc qua tin nhắn với Phùng Thế Xuyên, vài lần nhắc tới chuyện tới bệnh viện tìm Phùng Thế Xuyên, nhưng trong hai tháng nay, nạn nhân không bị bệnh nhưng lại nhập viện thường xuyên, cho nên có thể nạn nhân đã tới bệnh viện thẩm mỹ.
Căn cứ theo điều này, không khó đoán ra được Phùng Thế Xuyên là bác sĩ của viện thẩm mĩ Y Mỹ.
- Chú đã nói rồi, đội trưởng Lục quá có trình!
Thẩm Toán không ngừng gật đầu, vẻ mặt biểu lộ vô cùng hứng khởi.
- Phải thực sự cẩn trọng quan sát các chi tiết, mấy người các cậu còn ít kinh nghiệm, phải học tập đội trưởng Lục đây…
Lời Thẩm Toán chưa dứt đã bị Lục Kỳ ngắt lời.
- Lão Thẩm, chú và Tiểu Vương đi tìm hiểu hành tung gần đây của Phùng Thế Xuyên, xem có gì dị thường không.
- Sư phụ, vậy còn em thì sao?
Nam Mộc vốn còn tưởng rằng Lục Kỳ sẽ để mình tới bệnh viện.
Nghĩ lại có một lần, lúc cô xung phong nhận việc liền bị Lục Kỳ từ chối, sau đó được sắp xếp một công việc “cực tệ”, Nam Mộc nhất thời có một loại dự cảm không lành.
Có khi nào lần này lại bảo cô đi tìm Tần Cận Bắc không?
- Đi ăn cơm tối với anh.
- …
- …
Người đàn ông anh tuấn đứng dậy, đôi chân thon dài sải bước đi về phía cô.
- Hôm nay em không ăn cơm thì cũng chẳng phá được án, đi thôi.
Nam Mộc còn đang giật mình, chưa kịp phản ứng lại, Vương Toàn Dập đứng một bên thực sự sợ hãi nói:
- Đội trưởng Lục, anh làm vậy sẽ đánh mất bọn em đấy.
- Thằng nhóc này thật không có mắt, tâm tư của đội trưởng Lục, đội cảnh sát hình sự ai mà không biết đây?
Thấy bóng dáng Nam Mộc và Lục Kỳ đã đi xa, Thẩm Toán trợn mắt liếc Vương Toàn Dập
- Còn Tiểu Mộc Đầu nữa, lực suy đoán tốt mà vẫn có nhiều lúc hồ đồ.
- Chú Thần Côn, chú không hiểu, chuyện tình cảm phải hợp bằng mắt mới được. Đội trưởng Lục của chúng ta có ngoại hình, có gia thế, là kiểu người không cần phải bàn cãi nữa, nhưng Tiểu Mộc Đầu chưa chắc đã thích.
Vương Toàn Dập nói dứt lời, có chút tiếc hận lắc đầu.
Thẩm Toán nhìn Vương Toàn Dập, đáp lại anh ta bằng hai tiếng:
- Ha ha.
Vương Toàn Dập nếu hiểu thật, còn phải chịu kiếp trạch nam độc thân lâu thế sao?
*
Lục Kỳ đưa Nam Mộc tới một nhà hàng phục vụ món ăn riêng, vị trí của nhà hàng hơi vắng vẻ, cũng không dễ tìm, chiếc audi màu trắng đi vòng quanh trong ngõ nhỏ có lịch sử lâu đời, cuối cùng dừng lại gần một căn nhà cũ xây bằng gạch đỏ.
Bảng hiệu của nhà hàng là một hộp đèn phục cổ, làm nổi bật bức tường gạch đỏ sơn trắng rất đặc biệt.
Lần đầu khi nhìn thấy căn nhà cũ kia, Nam Mộc còn có chút kinh ngạc, đường đến chỗ này không dễ tìm, Lục Kỳ lại có thể nhẹ nhàng lái xe tới đây, điều này nói rõ ràng rằng anh thường xuyên tới đây dùng bữa.
Nhưng với sự hiểu biết của cô về Lục Kỳ thì người đàn ông này thực ra rất thích soi mói đồ ăn, dường như có vẻ không giống kiểu người sẽ thích tới dạng nhà hàng lâu đời cũ kỹ như thế này.
Đi thẳng vào nhà hàng, Nam Mộc mới phát hiện bên ngoài căn nhà có vẻ cũ kĩ, thật ra bên trong lại khác hẳn.
Phạm vi nhà hàng rất thoáng, xuyên qua cửa sổ sát đất bên phải có thể thấy rừng cây xanh um, ghế và bàn ăn trong đây được làm từ dây mây, vô cùng lịch sự tao nhã.
- Sư phụ…
Tầm mắt Nam Mộc dừng lại ở một điểm, khoé môi hơi cong lên trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Là Tần Cận Bắc.
Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gợi lên ý cười nhạt vui vẻ.
Cô gái ngồi đối diện Tần Cận Bắc cười tươi như tỏa nắng, từ vị trí của Nam Mộc chỉ thấy được sườn mặt nhìn nghiêng, mái tóc màu trà dài buông xuống đầu vai, tôn lên làn da trắng nõn sáng ngời.
- Tam ca.
Lục Kỳ đi thẳng về phía Tần Cận Bắc, trong giọng nói ẩn chứa ý thân thiết.
Nam Mộc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lục Kỳ mà ngẩn người.
Nhìn phản ứng của Lục Kỳ, quan hệ giữa anh và Tần Cận Bắc có vẻ rất thân thiết, nhưng Nam Mộc vào đội cảnh sát hình sự lâu như vậy rồi cũng chưa từng nghe Lục Kỳ nói qua chuyện Tần Cận Bắc.
Bình tĩnh quan sát, tính tình hai người đàn ông này có chút tương tự, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống nhau.
Lục Kỳ và Tần Cận Bắc đều là những người đàn ông giấu kín tâm tư của bản thân, vui giận không biểu hiện trên mặt.
Lục Kỳ không giống Tần Cận Bắc, anh ấm áp chính trực như ánh mặt trời ban ngày.
Còn Tần Cận Bắc là một người đàn ông bị giáng từ trên Thần giới xuống, nếu nói Lục Kỳ là ánh sáng, thì Tần Cận Bắc kia chính là ánh sáng bị huỷ diệt.
Có người nói, người sống quá lâu trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ bị bóng tối cắn nuốt.
Tần Cận Bắc chính là người đàn ông như vậy.
Nhìn thì bình tĩnh giữ mình, thực ra rất khó tiếp cận.
- Lão Tứ.
Giọng người đàn ông thuần hậu trầm khàn vang lên, đánh thẳng vào màng nhĩ của cô.
Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi đen âm trầm của Tần Cận Bắc, nhưng chỉ một giây sau, anh đã thu lại tầm mắt.
Hai người đàn ông hàn huyên vài câu, Lục Kỳ nhìn người phụ nữ ngồi đối diện Tần Cận Bắc, khoé môi cong lên, cười nói:
- Đây là chị dâu?
- Không phải.
Tần Cận Bắc phủ nhận rất dứt khoát.
- Hôm nay không làm phiền anh nữa, ngày khác tụ tập một bữa.
- Được, lần sau kêu cả lão Ngũ, lão Lục nữa.
Chờ Lục Kỳ nói chuyện với Tần Cận Bắc xong, Nam Mộc mới đi qua đó, tiếp tục bước sau lưng Lục Kỳ đi về phía trước.
Khi đi ngang qua chỗ Tần Cận Bắc, mu bàn tay của người đàn ông quá gần tay cô rồi.
Tay anh mát lạnh như ngọc, lòng ngón tay có vết chai cọ sát mu bàn tay cô, vừa sần vừa ngứa.
Cuối cùng Nam Mộc và Lục Kỳ cũng chọn một chỗ gần cửa sổ mà ngồi xuống, nơi này có tầm nhìn rất tốt, từ chỗ Nam Mộc ngồi có thể nhìn thấy một khoảng cây cối xanh tươi um tùm.
Nam Mộc nhéo cái tay phải đang hơi run, trong đầu vẫn còn quanh quẩn một màn xảy ra khi nãy.
Một khắc cô đi lướt qua Tần Cận Bắc, người đàn ông nhìn không chớp mắt, buông tay phải sang bên người, giống như vô tình cọ mu bàn tay cô.
Tay cô không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Mu bàn tay cô vẫn luôn rất sợ ngứa.
Ngay sau đó, bộ dạng người đàn ông kia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi ngồi xuống.
Mãi tới khi người phục vụ dọn đồ ăn lên, Nam Mộc mới khôi phục lại tinh thần.
- Sư phụ, anh quen Tần Cận Bắc sao?
Cô một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ.
Tuy bình thường tính tình Lục Kỳ cũng coi là ôn hòa, có nhiều khi lãnh đạm, nhưng ít nhất trong trí nhớ của Nam Mộc, anh chưa từng thân thiện như vậy với ai.
Hai mắt Nam Mộc đen trắng rõ ràng đảo vòng, đột nhiên bĩu môi nói:
- Sư phụ, anh rõ ràng thân với anh ta như vậy, sao lần trước còn bắt em đi tìm anh ta?
- Cho em cơ hội học lén còn không vui sao?
Lục Kỳ nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa chứa ý cười nhẹ nhàng vui vẻ, đẹp tới mức có chút chói mắt.
Nam Mộc thoáng sửng sốt, đúng như Lục Kỳ nói, cô vẫn luôn cảm thấy hứng thú với tâm lý học tội phạm, mà Tần Cận Bắc lại là chuyên gia của lĩnh vực này.
Chẳng qua cô thích tâm lý học tội phạm, lại không thích Tần Cận Bắc.
Đúng, cô không thích anh ta, rất rất không thích.
/11
|