Edit | Beta: Manh & MDL
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Nhạc Dư theo đội ngũ đến Điệp Sơn. Ngoài mục đích vẽ phác vật sống, cô còn muốn mượn cơ hội này để xử lý quan hệ giữa mình và Hoắc Tuân.
Nhưng ông trời thích trêu người đã để cô và Hoắc Tuân gặp nhau tại Điệp Sơn khi cô lên cơn đau dạ dày.
Quen nhau đã hơn nửa năm nhưng hai người rất ít khi đụng chạm, thế ôm công chúa lúc này đây là tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết.
“Cô đã ăn gì thế?”
Dạ dày như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, Nhạc Dư hít sâu một hơi, phun ra hai chữ: “Đồ nướng.”
“Đáng đời.”
Nhạc Dư bĩu môi, cảm thấy có phần tủi thân.
Cô gái ở trong lòng thực sự quá nhẹ, khiến Hoắc Tuân không nỡ tiếp tục quở trách, giọng anh dịu đi: “Chắc là chưa ăn được mấy phải không? Giờ có đói không?”
“… Có.” Cô mới ăn được mấy xiên thì bệnh tái phát, nào dám ăn gì nhiều.
“Tôi gọi đồ ăn rồi, tí nữa cô thấy đỡ hơn thì ăn.”
Cơn co thắt bất chợt khiến mặt mày Nhạc Dư rúm ró, cô gắng nói thật rành rọt: “Anh gọi cháo đến đâu thế?”
Hoắc Tuân ôm chặt cô: “Phòng của tôi.”
“…” Nhạc Dư sợ đến độ quên cả cơn đau dạ dày, “Khoan đã, bây giờ anh đang đưa tôi về khách sạn đúng không?”
Hoắc Tuân buông mắt, ấn đầu cô xuống: “Trên núi chỉ có mỗi một khách sạn kia thôi, tôi không đưa cô về đó thì về đâu?”
Nhạc Dư thả lỏng cơ thể: “Vậy thì tốt.”
“Nhưng cô tạm ở trong phòng tôi một lát nhé, để tôi tiện chăm sóc cho cô.” Những người đồng hành cùng cô đều không ở bên cạnh, một căn phòng có hai chiếc giường tầng không phải là điều kiện nghỉ ngơi tốt cho cô.
“Không cần đâu!” Nhạc Dư vô thức từ chối, thấy Hoắc Tuân lạnh mặt, cô líu lưỡi: “Ý… Ý tôi là, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.” Khi nói câu ấy, ngay cả cô cũng không thuyết phục được chính mình.
Hoắc Tuân thẳng thừng phớt lờ sự vùng vẫy của cô: “Phản đối vô hiệu.”
Sau cùng, anh bồi thêm: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì đâu.”
Ở một góc độ ngoài tầm nhìn của Hoắc Tuân, Nhạc Dư khẽ nhíu mày, phiền muộn nói: “Tôi không có suy nghĩ đấy.”
“Vậy tức là cô đồng ý rồi.”
Nhạc Dư quên cả từ chối, não bộ như bị một sức mạnh thần bí khống chế, mà khởi nguồn của sức mạnh thần bí ấy là khoảnh khắc trái tim cô xốn xang khi được anh bế lên.
Căn phòng Hoắc Tuân ở tốt hơn hẳn phòng của nhóm sinh viên bọn họ.
“Rõ ràng bà chủ bảo khách sạn toàn phòng ở chung mà nhỉ.” Đúng là điêu chác, đầu năm nay cứ có tiền là có tất.
Hoắc Tuân lẳng lặng rót một cốc nước cho Nhạc Dư, ý bảo cô uống hết. Cô uống từng ngụm từng ngụm hết non nửa cốc, rồi uống nửa cốc còn lại với thuốc, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
“Sao anh biết tôi bị đau dạ dày?” Ngay cả thuốc cũng có sẵn.
“Đây là thuốc cô tặng tôi đấy.”
Vỉ thuốc Nhạc Dư từng đưa cho Hoắc Tuân vẫn luôn được anh để trong xe. Vừa rồi trợ lý Sử sắp sửa mang cháo lên, anh nhân cơ hội đó bảo anh ta cầm cả thuốc lên.
“Anh không dùng tí nào luôn à?” Vừa nói dứt lời, Nhạc Dư lập tức hối hận, cứ như thể cô đang ước anh ấy bị bệnh đau dạ dày không bằng!
“Tôi không bị đau dạ dày.” Hoắc Tuân lại không để ý đến điều này, anh rót cho cô một cốc nước khác: “Chỉ lấy cớ thế thôi.”
Nhạc Dư gãi gãi cổ họng đắng ngắt: “Tôi biết ngay mà, anh tự giác thế thì sao có thể bị đau dạ dày được.”
“Vậy còn cô?”
“Tôi cái gì?”
“Gần đây cô đang trốn tôi đúng không?”
Nhạc Dư lùi về phía sau: “Sao đổi đề tài nhanh quá vậy?” Cô chỉ từ chối lời mời của anh ba lần thôi, có rõ đến thế sao?
“Trả lời tôi đi.”
Nhạc Dư nào dám trả lời? Hết câu hỏi này thì sẽ đến câu hỏi tiếp theo, nếu cứ đáp lời thì chẳng phải là đang nói cho anh biết, cô không dám gặp anh vì cảm thấy rối bời trước tình cảm của anh sao?
Còn lâu nhé.
“Ui ui…” Nhạc Dư đột nhiên ôm bụng: “Đau quá đau quá đau quá!”
Kỹ thuật diễn của cô kém cỏi là thế, song Hoắc Tuân không dám không tin. Anh ném những câu hỏi đã suy nghĩ kỹ ra sau đầu, đỡ Nhạc Dư lên giường, kê gối, đắp chăn, động tác liền mạch lưu loát.
“Cô nằm nghỉ một lát đi.”
Ánh mắt quá đỗi quan tâm của anh khiến Nhạc Dư sinh lòng áy náy, tay cô còn chưa rời bụng: “Có lẽ ăn xong sẽ đỡ hơn.”
“Đói rồi à? Thế ăn cháo trước đã nhé.” Hoắc Tuân vươn tay bê bát cháo đã mở nắp chờ nguội: “Để tôi xúc cho cô.”
“Tôi chưa đau đến độ mất hết sức đâu.”
Hoắc Tuân lộ vẻ xem trò vui: “Giờ lại có sức để ăn rồi à?”
Nhạc Dư như gặp phải kẻ địch, bắt đầu xoa bụng, kêu oai oái: “Anh bón anh bón, bụng tôi lại đau rồi.”
Hoắc Tuân nín cười, múc nửa thìa cháo, cẩn thận thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng Nhạc Dư: “A.”
Nhạc Dư máy móc há miệng, không nếm được mùi vị gì từ bát cháo trắng, nhưng độ ấm vừa khéo, lan đến tận dạ dày, tiện đà khiến trái tim sục sôi.
Cứ thế qua vài phút anh bón tôi ăn, bát cháo vơi đi non nửa, Nhạc Dư toát một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Tuân ngừng tay: “Cô cởi áo khoác ra đi, có máy sưởi trong phòng là đủ ấm rồi, nóng quá cũng không tốt đâu.”
Bên trong áo khoác là một chiếc váy len kín đáo, không có gì là không dám để cho người khác nhìn, Nhạc Dư ung dung cởi đồ, chợt phát hiện Hoắc Tuân đỏ mặt. Cô khó hiểu cúi đầu nhìn mình, váy len bó sát tuy phác họa đường cong, nhưng lại tối màu, chẳng có vẻ gì là hấp dẫn, có gì mà phải đỏ mặt chứ.
Thật không ngờ Hoắc Tuân lại cảm thấy xấu hổ chỉ vì cô cởi đồ ở trước mặt anh.
“Khụ khụ.” Hoắc Tuân đặt bát cháo sang bên cạnh: “No rồi thì ngủ một giấc đi.”
Nhạc Dư kéo cao chăn để che thân: “Anh ngủ ở đâu?”
Anh chỉ về phía chiếc sofa đôi cách đó không xa: “Nếu thấy khó chịu thì cứ gọi là tôi sẽ nghe thấy.”
“Thôi, tôi vẫn nên về thì hơn.”
Khách sạn này rất rộng, tòa nhà của Hoắc Tuân cách nơi cô ở một quãng, thế nên Hoắc Tuân lắc đầu chẳng cần nghĩ ngợi: “Nằm yên đấy.”
Dứt lời, anh lập tức tắt đèn.
Dưới ánh trăng, Nhạc Dư trông thấy Hoắc tuân khom lưng đặt gối ôm xuống sàn rồi leo lên sofa, phủ một tấm chăn mỏng trên người. Anh nằm bất động, không biết đã nhắm mắt hay chưa.
Một hồi lâu sau.
“Hoắc Tuân, anh đang theo đuổi tôi đấy à?” Cô nghe thấy chính mình hỏi như vậy.
Rất lâu sau, Hoắc Tuân mới lên tiếng: “Anh nhớ em đã từng hỏi anh câu này rồi.” Anh xoay người, mặt hướng về phía giường lớn: “Khi ấy anh vừa thừa nhận thì em đã từ chối anh ngay. Bây giờ em hỏi lại là muốn từ chối anh thêm một lần nữa sao?”
“Không phải thế…”
Hoắc Tuân bắt được trọng điểm: “Vậy là em đồng ý?”
“… Cũng không phải.”
Hoắc Tuân nở nụ cười, lại một lần nữa thừa nhận: “Đúng vậy, anh đang theo đuổi em.” Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này anh đã biểu hiện đủ rõ ràng.
Nhạc Dư siết chặt nắm tay trong phút chốc rồi buông lơi, cô kìm nén dòng cảm xúc đang cuộn trào ở trong lòng, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Không, em không biết.”
Hoắc Tuân bật dậy, phớt lờ chiếc chăn rơi xuống đất: “Nhạc Nhạc, em trốn tránh anh là vì em cũng thích anh phải không?”
Nhạc Dư im lặng.
Giờ phút này, im lặng chính là lời cổ vũ lớn nhất.
Hoắc Tuân lập tức đứng dậy, bước đến bên mép giường, anh quỳ một gối, dù không bật đèn nhưng anh vẫn có thể bắt được ánh mắt của Nhạc Dư.
“Em ngầm thừa nhận.”
Đây là câu khẳng định.
Nhạc Dư vẫn lặng thinh, nhìn đồng tử của anh dần hóa lớn trong bóng đêm, căn phòng yên tĩnh tới mức, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên quấn quýt vấn vương.
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần.
Trái tim Nhạc Dư run rẩy, vào khoảnh khắc chóp mũi anh sắp chạm vào cô, cô quay đầu né tránh: “Hoắc Tuân, bụng tôi khó chịu.”
Hoắc Tuân khựng lại.
Hơi thở nóng bỏng dần dần biến mất, Nhạc Dư nhẹ nhõm thở phào.
Thật lâu sau, Hoắc Tuân chán nản ngồi xuống đất, cất giọng khàn khàn như đang tự nói với bản thân: “Có muốn mấy cũng không được.” Người đàn ông với khóe mắt ửng đỏ quay lại bên sô-pha, không nghỉ ngơi trên đó mà nằm xuống sàn nhà, dang rộng tay chân.
Nhạc Dư nhìn Hoắc Tuân rồi lại nhìn trần nhà, trong lòng thầm buông tiếng thở dài.
Làm thế nào đây? Vừa rồi chính cô tự nhiên cũng rất muốn, rất muốn hôn anh ——
Lúc này Nhạc Dư không biết, Hoắc Tuân…
Còn muốn nhiều hơn cả những gì cô nghĩ.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Nhạc Dư theo đội ngũ đến Điệp Sơn. Ngoài mục đích vẽ phác vật sống, cô còn muốn mượn cơ hội này để xử lý quan hệ giữa mình và Hoắc Tuân.
Nhưng ông trời thích trêu người đã để cô và Hoắc Tuân gặp nhau tại Điệp Sơn khi cô lên cơn đau dạ dày.
Quen nhau đã hơn nửa năm nhưng hai người rất ít khi đụng chạm, thế ôm công chúa lúc này đây là tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết.
“Cô đã ăn gì thế?”
Dạ dày như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, Nhạc Dư hít sâu một hơi, phun ra hai chữ: “Đồ nướng.”
“Đáng đời.”
Nhạc Dư bĩu môi, cảm thấy có phần tủi thân.
Cô gái ở trong lòng thực sự quá nhẹ, khiến Hoắc Tuân không nỡ tiếp tục quở trách, giọng anh dịu đi: “Chắc là chưa ăn được mấy phải không? Giờ có đói không?”
“… Có.” Cô mới ăn được mấy xiên thì bệnh tái phát, nào dám ăn gì nhiều.
“Tôi gọi đồ ăn rồi, tí nữa cô thấy đỡ hơn thì ăn.”
Cơn co thắt bất chợt khiến mặt mày Nhạc Dư rúm ró, cô gắng nói thật rành rọt: “Anh gọi cháo đến đâu thế?”
Hoắc Tuân ôm chặt cô: “Phòng của tôi.”
“…” Nhạc Dư sợ đến độ quên cả cơn đau dạ dày, “Khoan đã, bây giờ anh đang đưa tôi về khách sạn đúng không?”
Hoắc Tuân buông mắt, ấn đầu cô xuống: “Trên núi chỉ có mỗi một khách sạn kia thôi, tôi không đưa cô về đó thì về đâu?”
Nhạc Dư thả lỏng cơ thể: “Vậy thì tốt.”
“Nhưng cô tạm ở trong phòng tôi một lát nhé, để tôi tiện chăm sóc cho cô.” Những người đồng hành cùng cô đều không ở bên cạnh, một căn phòng có hai chiếc giường tầng không phải là điều kiện nghỉ ngơi tốt cho cô.
“Không cần đâu!” Nhạc Dư vô thức từ chối, thấy Hoắc Tuân lạnh mặt, cô líu lưỡi: “Ý… Ý tôi là, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.” Khi nói câu ấy, ngay cả cô cũng không thuyết phục được chính mình.
Hoắc Tuân thẳng thừng phớt lờ sự vùng vẫy của cô: “Phản đối vô hiệu.”
Sau cùng, anh bồi thêm: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì đâu.”
Ở một góc độ ngoài tầm nhìn của Hoắc Tuân, Nhạc Dư khẽ nhíu mày, phiền muộn nói: “Tôi không có suy nghĩ đấy.”
“Vậy tức là cô đồng ý rồi.”
Nhạc Dư quên cả từ chối, não bộ như bị một sức mạnh thần bí khống chế, mà khởi nguồn của sức mạnh thần bí ấy là khoảnh khắc trái tim cô xốn xang khi được anh bế lên.
Căn phòng Hoắc Tuân ở tốt hơn hẳn phòng của nhóm sinh viên bọn họ.
“Rõ ràng bà chủ bảo khách sạn toàn phòng ở chung mà nhỉ.” Đúng là điêu chác, đầu năm nay cứ có tiền là có tất.
Hoắc Tuân lẳng lặng rót một cốc nước cho Nhạc Dư, ý bảo cô uống hết. Cô uống từng ngụm từng ngụm hết non nửa cốc, rồi uống nửa cốc còn lại với thuốc, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
“Sao anh biết tôi bị đau dạ dày?” Ngay cả thuốc cũng có sẵn.
“Đây là thuốc cô tặng tôi đấy.”
Vỉ thuốc Nhạc Dư từng đưa cho Hoắc Tuân vẫn luôn được anh để trong xe. Vừa rồi trợ lý Sử sắp sửa mang cháo lên, anh nhân cơ hội đó bảo anh ta cầm cả thuốc lên.
“Anh không dùng tí nào luôn à?” Vừa nói dứt lời, Nhạc Dư lập tức hối hận, cứ như thể cô đang ước anh ấy bị bệnh đau dạ dày không bằng!
“Tôi không bị đau dạ dày.” Hoắc Tuân lại không để ý đến điều này, anh rót cho cô một cốc nước khác: “Chỉ lấy cớ thế thôi.”
Nhạc Dư gãi gãi cổ họng đắng ngắt: “Tôi biết ngay mà, anh tự giác thế thì sao có thể bị đau dạ dày được.”
“Vậy còn cô?”
“Tôi cái gì?”
“Gần đây cô đang trốn tôi đúng không?”
Nhạc Dư lùi về phía sau: “Sao đổi đề tài nhanh quá vậy?” Cô chỉ từ chối lời mời của anh ba lần thôi, có rõ đến thế sao?
“Trả lời tôi đi.”
Nhạc Dư nào dám trả lời? Hết câu hỏi này thì sẽ đến câu hỏi tiếp theo, nếu cứ đáp lời thì chẳng phải là đang nói cho anh biết, cô không dám gặp anh vì cảm thấy rối bời trước tình cảm của anh sao?
Còn lâu nhé.
“Ui ui…” Nhạc Dư đột nhiên ôm bụng: “Đau quá đau quá đau quá!”
Kỹ thuật diễn của cô kém cỏi là thế, song Hoắc Tuân không dám không tin. Anh ném những câu hỏi đã suy nghĩ kỹ ra sau đầu, đỡ Nhạc Dư lên giường, kê gối, đắp chăn, động tác liền mạch lưu loát.
“Cô nằm nghỉ một lát đi.”
Ánh mắt quá đỗi quan tâm của anh khiến Nhạc Dư sinh lòng áy náy, tay cô còn chưa rời bụng: “Có lẽ ăn xong sẽ đỡ hơn.”
“Đói rồi à? Thế ăn cháo trước đã nhé.” Hoắc Tuân vươn tay bê bát cháo đã mở nắp chờ nguội: “Để tôi xúc cho cô.”
“Tôi chưa đau đến độ mất hết sức đâu.”
Hoắc Tuân lộ vẻ xem trò vui: “Giờ lại có sức để ăn rồi à?”
Nhạc Dư như gặp phải kẻ địch, bắt đầu xoa bụng, kêu oai oái: “Anh bón anh bón, bụng tôi lại đau rồi.”
Hoắc Tuân nín cười, múc nửa thìa cháo, cẩn thận thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng Nhạc Dư: “A.”
Nhạc Dư máy móc há miệng, không nếm được mùi vị gì từ bát cháo trắng, nhưng độ ấm vừa khéo, lan đến tận dạ dày, tiện đà khiến trái tim sục sôi.
Cứ thế qua vài phút anh bón tôi ăn, bát cháo vơi đi non nửa, Nhạc Dư toát một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Tuân ngừng tay: “Cô cởi áo khoác ra đi, có máy sưởi trong phòng là đủ ấm rồi, nóng quá cũng không tốt đâu.”
Bên trong áo khoác là một chiếc váy len kín đáo, không có gì là không dám để cho người khác nhìn, Nhạc Dư ung dung cởi đồ, chợt phát hiện Hoắc Tuân đỏ mặt. Cô khó hiểu cúi đầu nhìn mình, váy len bó sát tuy phác họa đường cong, nhưng lại tối màu, chẳng có vẻ gì là hấp dẫn, có gì mà phải đỏ mặt chứ.
Thật không ngờ Hoắc Tuân lại cảm thấy xấu hổ chỉ vì cô cởi đồ ở trước mặt anh.
“Khụ khụ.” Hoắc Tuân đặt bát cháo sang bên cạnh: “No rồi thì ngủ một giấc đi.”
Nhạc Dư kéo cao chăn để che thân: “Anh ngủ ở đâu?”
Anh chỉ về phía chiếc sofa đôi cách đó không xa: “Nếu thấy khó chịu thì cứ gọi là tôi sẽ nghe thấy.”
“Thôi, tôi vẫn nên về thì hơn.”
Khách sạn này rất rộng, tòa nhà của Hoắc Tuân cách nơi cô ở một quãng, thế nên Hoắc Tuân lắc đầu chẳng cần nghĩ ngợi: “Nằm yên đấy.”
Dứt lời, anh lập tức tắt đèn.
Dưới ánh trăng, Nhạc Dư trông thấy Hoắc tuân khom lưng đặt gối ôm xuống sàn rồi leo lên sofa, phủ một tấm chăn mỏng trên người. Anh nằm bất động, không biết đã nhắm mắt hay chưa.
Một hồi lâu sau.
“Hoắc Tuân, anh đang theo đuổi tôi đấy à?” Cô nghe thấy chính mình hỏi như vậy.
Rất lâu sau, Hoắc Tuân mới lên tiếng: “Anh nhớ em đã từng hỏi anh câu này rồi.” Anh xoay người, mặt hướng về phía giường lớn: “Khi ấy anh vừa thừa nhận thì em đã từ chối anh ngay. Bây giờ em hỏi lại là muốn từ chối anh thêm một lần nữa sao?”
“Không phải thế…”
Hoắc Tuân bắt được trọng điểm: “Vậy là em đồng ý?”
“… Cũng không phải.”
Hoắc Tuân nở nụ cười, lại một lần nữa thừa nhận: “Đúng vậy, anh đang theo đuổi em.” Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này anh đã biểu hiện đủ rõ ràng.
Nhạc Dư siết chặt nắm tay trong phút chốc rồi buông lơi, cô kìm nén dòng cảm xúc đang cuộn trào ở trong lòng, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Không, em không biết.”
Hoắc Tuân bật dậy, phớt lờ chiếc chăn rơi xuống đất: “Nhạc Nhạc, em trốn tránh anh là vì em cũng thích anh phải không?”
Nhạc Dư im lặng.
Giờ phút này, im lặng chính là lời cổ vũ lớn nhất.
Hoắc Tuân lập tức đứng dậy, bước đến bên mép giường, anh quỳ một gối, dù không bật đèn nhưng anh vẫn có thể bắt được ánh mắt của Nhạc Dư.
“Em ngầm thừa nhận.”
Đây là câu khẳng định.
Nhạc Dư vẫn lặng thinh, nhìn đồng tử của anh dần hóa lớn trong bóng đêm, căn phòng yên tĩnh tới mức, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên quấn quýt vấn vương.
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần.
Trái tim Nhạc Dư run rẩy, vào khoảnh khắc chóp mũi anh sắp chạm vào cô, cô quay đầu né tránh: “Hoắc Tuân, bụng tôi khó chịu.”
Hoắc Tuân khựng lại.
Hơi thở nóng bỏng dần dần biến mất, Nhạc Dư nhẹ nhõm thở phào.
Thật lâu sau, Hoắc Tuân chán nản ngồi xuống đất, cất giọng khàn khàn như đang tự nói với bản thân: “Có muốn mấy cũng không được.” Người đàn ông với khóe mắt ửng đỏ quay lại bên sô-pha, không nghỉ ngơi trên đó mà nằm xuống sàn nhà, dang rộng tay chân.
Nhạc Dư nhìn Hoắc Tuân rồi lại nhìn trần nhà, trong lòng thầm buông tiếng thở dài.
Làm thế nào đây? Vừa rồi chính cô tự nhiên cũng rất muốn, rất muốn hôn anh ——
Lúc này Nhạc Dư không biết, Hoắc Tuân…
Còn muốn nhiều hơn cả những gì cô nghĩ.
/108
|