Trước khi ngủ, Nhạc Dư bôi kem dưỡng ẩm, đột nhiên nhớ tới sự kiện Cao Vân báo với cô trước lúc tan trường. Cô bò lên giường, dựa sát vào Hoắc Tuân, nói: Hôm nay trưởng khối nói với em một chuyện.
Cô thuật lại lời của Cao Vân, đoạn hỏi: Anh thấy em có nên đi không?
Hoắc Tuân liếc cô, đưa ra kết luận: Thú vị thật.
Anh trả lời kiểu gì đấy? Nhạc Dư trừng anh, Anh chỉ cần nói xem em có nên đi hay không thôi.
Đi chứ, tội gì mà không đi? Em tới đó rồi tiện thể câu luôn một con cá lớn béo bở đi, tốt nhất là mang về nhà nuôi mấy ngày xem có thể ăn được vào bụng không.
Lời này kỳ quái vô cùng, cứ như thể mang theo một cạm bẫy nào đó.
Nhạc Dư ngờ vực ngồi thẳng dậy, thử hỏi dò: Vậy ý của anh là không nên hả?
Chậc, anh nghiêm túc đấy chứ. Vẻ mặt Hoắc Tuân trở nên nghiêm trang, Em đi đi, quen biết thêm nhiều người cũng tốt.
Nhạc Dư cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, ngập ngừng nói đã biết, mãi cho đến ngày chủ nhật, cô mới thực sự hiểu vì sao anh lại khác thường như vậy.
Bữa cơm được đặt tại vườn Hải Đường trên đường Tây Hà.
Nhạc Dư chưa bao giờ tới đây, cho dù đã ra cửa từ sớm nhưng cô vẫn đến trễ vì ùn tắc giao thông. Đợi đến khi cô có mặt tại vườn Hải Đường, Cao Vân đã đợi cô gần mười phút.
Xin lỗi chị, đường tắc quá ạ.
Cao Vân dịu dàng cười nói: Đường Tây Hà mà, không tắc mới là lạ.
Chị quàng tay qua vai Nhạc Dư, Đi thôi, vào thang máy rồi lên phòng 602 nào.
602?
602 làm sao?
Cô vội vã xua tay: Không có gì, không có gì ạ.
Đúng lúc này, thang máy dừng ở tầng một, cô nghiêng người để Cao Vân vào trước, Thang máy đến rồi chị ơi.
Đề tài kia cứ thế bị bỏ qua.
Phòng 602 nằm ở cuối hành lang, Nhạc Dư đi song song với Cao Vân, trong đầu không ngừng ngẫm lại xem rốt cuộc bản thân đã từng nghe qua con số này ở nơi nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Đến rồi.
Nhạc Dư vô thức ngẩng đầu, ngay khi nhìn biển số phòng, cô chợt nhớ rốt cuộc mình đã nghe được con số 602 từ nơi nào.
Hoắc Tuân đã từng nói qua.
Ngay tối thứ sáu, sau khi vừa tắm xong, cô thấy anh tựa lên giường trò chuyện với người khác, con số 602 này từng xuất hiện trong miệng anh một lần.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, Nhạc Dư theo sau Cao Vân, mắt thoáng đảo qua, đã có hơn nửa số người đến. Cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt mà chính mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Hoắc Tuân thối tha, hèn gì đêm đó lại bảo cô tới câu cá lớn, hóa ra là tới để câu anh sao?
Đúng là không biết xấu hổ, còn dám tự nhận mình là một con cá béo bở!
Nhạc Dư bực mình, định trừng Hoắc Tuân một cái, song lại hiểu rằng bản thân phải có chừng mực. Kể từ khi cô bước vào phòng, anh vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, chỉ liếc cô một cái rồi thôi, quả thực xem cô như không khí.
Cô lập tức hiểu ra, lúc này cô và anh chỉ là hai kẻ xa lạ mới gặp mặt, phải giả bộ không quen biết.
Hơn nữa, chỉ có thể trách cô không chịu công khai chứ chẳng thể trách gì Hoắc Tuân.
Ái chà, tổ trưởng Cao còn dẫn theo cả mỹ nữ cơ à, giới thiệu một chút đi nào.
Ngoài Nhạc Dư và Cao Vân chưa ngồi vào bàn, hiện đã có năm nam một nữ an vị. Trong đó có hai người quen của cô, một người là Hoắc Tuân, người còn lại là ông Cao, hiệu trưởng của trường Bắc Hoài.
Người mở miệng đầu tiên là một người đàn ông mắt híp mũi cao, treo một cặp kính trên sống mũi, giọng rất lớn, có phần trái ngược với vẻ bề ngoài, hẳn là thuộc loại người ồn ào, chuyên hâm nóng bầu không khí trên các bàn tiệc.
Cao Vân cười nói bị kẹt xe trên đường đến, nhưng không nói rõ là ai kẹt, chỉ hàm hồ cho qua chuyện. Sau đó, chị mở lời giới thiệu: Đây là Nhạc Dư, giáo viên ngữ văn tài giỏi của trường Bắc Hoài chúng tôi, năng lực làm việc rất xuất sắc.
Nhạc Dư được khen cảm thấy có phần mờ mịt, cô ở Bắc Hoài gần hai, ba năm mới được lên chức chủ nhiệm, nào có tài giỏi như lời Cao Vân phóng đại?
Nhưng trong trường hợp này, ngoài tiếp tục gật đầu cười nói, một nhân vật tiểu tốt như cô đâu thể làm gì khác? Cô cũng không dám vênh váo như Hoắc Tuân đang ngồi trên ghế chủ vị.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm bực bội.
Sau khi Nhạc Dư chào hỏi, gã đàn ông đeo kính cũng giới thiệu những người có mặt tại đây. Lúc này cô mới biết, Hoắc Tuân xuất hiện ở đây là vì trường Bắc Hoài muốn mở rộng khu ký túc xá, hợp tác với công ty của anh trong hạng mục công trình[1] này.
[1] 工程项目: Hạng mục công trình là một phần công trình có công năng có thể vận hành một cách độc lập. (Ví dụ khi xây một công trình là tòa nhà làm việc có nhiều hạng mục, trong đó tường rào bảo vệ có thể coi là một hạng mục công trình) (Shac.vn).
Nhạc Dư không ngờ anh lại đột nhiên trở thành cha nuôi[2] của Bắc Hoài. Cô làm quen với từng người trên bàn ăn, khi đến lượt Hoắc Tuân, nụ cười càng thêm khách sáo, sát khí ẩn trong đôi mắt lại là thứ anh thấu hiểu nhất, Giấu cũng kỹ đấy nhỉ!
[2] Sugar daddy (hay Cha nuôi): Thường là người có tài chính khá giả, chu cấp tiền bạc cho một cô gái cách biệt về tuổi tác để đổi lấy mối quan hệ gần gũi , mà nhiều người hiểu là nhu cầu tình dục.
Nào nào nào, cô đừng vội ngồi xuống như vậy, giới thiệu xong rồi nhưng nợ còn chưa tính đâu.
Thấy Nhạc Dư định ngồi xuống, gã đeo kính ngăn cô lại, Cô giáo Nhạc đến trễ, không phải nên tự phạt một ly sao?
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Nhạc Dư tham gia tiệc xã giao kiểu này, cô đã cảm thấy không thoải mái nhiều lần, thận trọng tới mức không biết đặt hai tay ở nơi nào cho phải.
Hoắc Tuân nói đúng, vòng tròn xã hội của cô quá bé nhỏ, trời sinh ngoài lạnh trong nóng, không ưa tiếp xúc với người lạ, cùng chung một đức hạnh với Đâu Đâu, con mèo mà mẹ Hoắc Tuân nuôi.
Trước mắt đang gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên của Nhạc Dư chính là nhìn Hoắc Tuân, anh tặng cho cô một cái gật nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện, đưa trái tim của cô về lại vị trí ban đầu.
Lúc Hoắc Tuân nói cô giống Đâu Đâu, kỳ thực anh còn kèm theo một câu: Nhưng dù sao cũng có anh nuôi rồi, nên em như vậy cũng chẳng sao cả.
Đợi mãi cũng không nhận được câu trả lời, gã đeo kính nheo đôi mắt híp, Cô giáo Nhạc nể mặt tôi được không?
Cô mím môi, nói: Tôi không biết uống rượu.
Người kia lại không dễ gạt như vậy, gã rót rượu, nâng ly lên, Ừ thì không biết uống, nhưng một ly thôi cũng có thể chứ nhỉ?
Nhạc Dư chán ghét văn hóa trên bàn rượu, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần uống ly này xuống bụng thì sẽ có càng nhiều ly hơn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì còn có Hoắc Tuân ở đây, anh giúp cô có lòng tin để nói lời từ chối, vì thế nên cô vẫn mỉm cười, lắc đầu khước từ ly rượu của gã đàn ông.
Gã không chịu bỏ qua, tựa như một con chó đang nhìn chằm chằm vào khúc xương: Thế thì uống một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi.
Lần này, Nhạc Dư dứt khoát đầu không động, miệng không nói, ngán phải đưa lời khách sáo.
Khi bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, Cao Vân vừa định giảng hòa bị Hoắc Tuân giành trước một tiếng. Anh lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng: Ngày mai cô Nhạc và cô Cao còn phải tới trường, lấy trà thay rượu đi.
Tuy gã đeo kính chĩa mũi nhọn vào Nhạc Dư, nhưng Hoắc Tuân kéo theo cả Cao Vân để tránh dẫn đến những phiền toái không cần thiết. Mà anh làm đến nước này, cũng đủ để tâm tư của những người ngồi ở đây xoay chuyển trăm ngàn lần, thầm nghĩ, không phải là Hoắc Tuân coi trọng người đẹp này chứ?
Đúng vậy đúng vậy, lấy trà thay rượu đi.
Phải đấy, ngày mai cô giáo còn phải đến trường, cũng không thể dạy học trong cơn đau đầu được.
Có người trải bậc thang, tiếp đó liền dễ nói chuyện hơn nhiều. Sự hờn giận của Nhạc Dư đối với Hoắc Tuân bay mất phân nửa, cô uống cạn chén trà, vừa định ngồi xuống cạnh Cao Vân, người đàn ông đeo kính lại kêu cô đổi chỗ.
Cô giáo Nhạc, tới đây ngồi đi.
Vị trí kia ở ngay bên cạnh Hoắc Tuâ
Nhạc Dư thầm nghĩ, gã đeo kính này quả là chân chó. Cô cởi bỏ vẻ lạnh lùng mới nãy, dịu dàng cười: Được.
Nghe thấy thế, mọi người biến sắc, đương sự lại vô cùng bình tĩnh ——
Ngồi bên cạnh bạn trai, chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao.
Cô thuật lại lời của Cao Vân, đoạn hỏi: Anh thấy em có nên đi không?
Hoắc Tuân liếc cô, đưa ra kết luận: Thú vị thật.
Anh trả lời kiểu gì đấy? Nhạc Dư trừng anh, Anh chỉ cần nói xem em có nên đi hay không thôi.
Đi chứ, tội gì mà không đi? Em tới đó rồi tiện thể câu luôn một con cá lớn béo bở đi, tốt nhất là mang về nhà nuôi mấy ngày xem có thể ăn được vào bụng không.
Lời này kỳ quái vô cùng, cứ như thể mang theo một cạm bẫy nào đó.
Nhạc Dư ngờ vực ngồi thẳng dậy, thử hỏi dò: Vậy ý của anh là không nên hả?
Chậc, anh nghiêm túc đấy chứ. Vẻ mặt Hoắc Tuân trở nên nghiêm trang, Em đi đi, quen biết thêm nhiều người cũng tốt.
Nhạc Dư cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, ngập ngừng nói đã biết, mãi cho đến ngày chủ nhật, cô mới thực sự hiểu vì sao anh lại khác thường như vậy.
Bữa cơm được đặt tại vườn Hải Đường trên đường Tây Hà.
Nhạc Dư chưa bao giờ tới đây, cho dù đã ra cửa từ sớm nhưng cô vẫn đến trễ vì ùn tắc giao thông. Đợi đến khi cô có mặt tại vườn Hải Đường, Cao Vân đã đợi cô gần mười phút.
Xin lỗi chị, đường tắc quá ạ.
Cao Vân dịu dàng cười nói: Đường Tây Hà mà, không tắc mới là lạ.
Chị quàng tay qua vai Nhạc Dư, Đi thôi, vào thang máy rồi lên phòng 602 nào.
602?
602 làm sao?
Cô vội vã xua tay: Không có gì, không có gì ạ.
Đúng lúc này, thang máy dừng ở tầng một, cô nghiêng người để Cao Vân vào trước, Thang máy đến rồi chị ơi.
Đề tài kia cứ thế bị bỏ qua.
Phòng 602 nằm ở cuối hành lang, Nhạc Dư đi song song với Cao Vân, trong đầu không ngừng ngẫm lại xem rốt cuộc bản thân đã từng nghe qua con số này ở nơi nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Đến rồi.
Nhạc Dư vô thức ngẩng đầu, ngay khi nhìn biển số phòng, cô chợt nhớ rốt cuộc mình đã nghe được con số 602 từ nơi nào.
Hoắc Tuân đã từng nói qua.
Ngay tối thứ sáu, sau khi vừa tắm xong, cô thấy anh tựa lên giường trò chuyện với người khác, con số 602 này từng xuất hiện trong miệng anh một lần.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, Nhạc Dư theo sau Cao Vân, mắt thoáng đảo qua, đã có hơn nửa số người đến. Cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt mà chính mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Hoắc Tuân thối tha, hèn gì đêm đó lại bảo cô tới câu cá lớn, hóa ra là tới để câu anh sao?
Đúng là không biết xấu hổ, còn dám tự nhận mình là một con cá béo bở!
Nhạc Dư bực mình, định trừng Hoắc Tuân một cái, song lại hiểu rằng bản thân phải có chừng mực. Kể từ khi cô bước vào phòng, anh vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, chỉ liếc cô một cái rồi thôi, quả thực xem cô như không khí.
Cô lập tức hiểu ra, lúc này cô và anh chỉ là hai kẻ xa lạ mới gặp mặt, phải giả bộ không quen biết.
Hơn nữa, chỉ có thể trách cô không chịu công khai chứ chẳng thể trách gì Hoắc Tuân.
Ái chà, tổ trưởng Cao còn dẫn theo cả mỹ nữ cơ à, giới thiệu một chút đi nào.
Ngoài Nhạc Dư và Cao Vân chưa ngồi vào bàn, hiện đã có năm nam một nữ an vị. Trong đó có hai người quen của cô, một người là Hoắc Tuân, người còn lại là ông Cao, hiệu trưởng của trường Bắc Hoài.
Người mở miệng đầu tiên là một người đàn ông mắt híp mũi cao, treo một cặp kính trên sống mũi, giọng rất lớn, có phần trái ngược với vẻ bề ngoài, hẳn là thuộc loại người ồn ào, chuyên hâm nóng bầu không khí trên các bàn tiệc.
Cao Vân cười nói bị kẹt xe trên đường đến, nhưng không nói rõ là ai kẹt, chỉ hàm hồ cho qua chuyện. Sau đó, chị mở lời giới thiệu: Đây là Nhạc Dư, giáo viên ngữ văn tài giỏi của trường Bắc Hoài chúng tôi, năng lực làm việc rất xuất sắc.
Nhạc Dư được khen cảm thấy có phần mờ mịt, cô ở Bắc Hoài gần hai, ba năm mới được lên chức chủ nhiệm, nào có tài giỏi như lời Cao Vân phóng đại?
Nhưng trong trường hợp này, ngoài tiếp tục gật đầu cười nói, một nhân vật tiểu tốt như cô đâu thể làm gì khác? Cô cũng không dám vênh váo như Hoắc Tuân đang ngồi trên ghế chủ vị.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm bực bội.
Sau khi Nhạc Dư chào hỏi, gã đàn ông đeo kính cũng giới thiệu những người có mặt tại đây. Lúc này cô mới biết, Hoắc Tuân xuất hiện ở đây là vì trường Bắc Hoài muốn mở rộng khu ký túc xá, hợp tác với công ty của anh trong hạng mục công trình[1] này.
[1] 工程项目: Hạng mục công trình là một phần công trình có công năng có thể vận hành một cách độc lập. (Ví dụ khi xây một công trình là tòa nhà làm việc có nhiều hạng mục, trong đó tường rào bảo vệ có thể coi là một hạng mục công trình) (Shac.vn).
Nhạc Dư không ngờ anh lại đột nhiên trở thành cha nuôi[2] của Bắc Hoài. Cô làm quen với từng người trên bàn ăn, khi đến lượt Hoắc Tuân, nụ cười càng thêm khách sáo, sát khí ẩn trong đôi mắt lại là thứ anh thấu hiểu nhất, Giấu cũng kỹ đấy nhỉ!
[2] Sugar daddy (hay Cha nuôi): Thường là người có tài chính khá giả, chu cấp tiền bạc cho một cô gái cách biệt về tuổi tác để đổi lấy mối quan hệ gần gũi , mà nhiều người hiểu là nhu cầu tình dục.
Nào nào nào, cô đừng vội ngồi xuống như vậy, giới thiệu xong rồi nhưng nợ còn chưa tính đâu.
Thấy Nhạc Dư định ngồi xuống, gã đeo kính ngăn cô lại, Cô giáo Nhạc đến trễ, không phải nên tự phạt một ly sao?
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Nhạc Dư tham gia tiệc xã giao kiểu này, cô đã cảm thấy không thoải mái nhiều lần, thận trọng tới mức không biết đặt hai tay ở nơi nào cho phải.
Hoắc Tuân nói đúng, vòng tròn xã hội của cô quá bé nhỏ, trời sinh ngoài lạnh trong nóng, không ưa tiếp xúc với người lạ, cùng chung một đức hạnh với Đâu Đâu, con mèo mà mẹ Hoắc Tuân nuôi.
Trước mắt đang gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên của Nhạc Dư chính là nhìn Hoắc Tuân, anh tặng cho cô một cái gật nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện, đưa trái tim của cô về lại vị trí ban đầu.
Lúc Hoắc Tuân nói cô giống Đâu Đâu, kỳ thực anh còn kèm theo một câu: Nhưng dù sao cũng có anh nuôi rồi, nên em như vậy cũng chẳng sao cả.
Đợi mãi cũng không nhận được câu trả lời, gã đeo kính nheo đôi mắt híp, Cô giáo Nhạc nể mặt tôi được không?
Cô mím môi, nói: Tôi không biết uống rượu.
Người kia lại không dễ gạt như vậy, gã rót rượu, nâng ly lên, Ừ thì không biết uống, nhưng một ly thôi cũng có thể chứ nhỉ?
Nhạc Dư chán ghét văn hóa trên bàn rượu, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần uống ly này xuống bụng thì sẽ có càng nhiều ly hơn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì còn có Hoắc Tuân ở đây, anh giúp cô có lòng tin để nói lời từ chối, vì thế nên cô vẫn mỉm cười, lắc đầu khước từ ly rượu của gã đàn ông.
Gã không chịu bỏ qua, tựa như một con chó đang nhìn chằm chằm vào khúc xương: Thế thì uống một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi.
Lần này, Nhạc Dư dứt khoát đầu không động, miệng không nói, ngán phải đưa lời khách sáo.
Khi bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, Cao Vân vừa định giảng hòa bị Hoắc Tuân giành trước một tiếng. Anh lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng: Ngày mai cô Nhạc và cô Cao còn phải tới trường, lấy trà thay rượu đi.
Tuy gã đeo kính chĩa mũi nhọn vào Nhạc Dư, nhưng Hoắc Tuân kéo theo cả Cao Vân để tránh dẫn đến những phiền toái không cần thiết. Mà anh làm đến nước này, cũng đủ để tâm tư của những người ngồi ở đây xoay chuyển trăm ngàn lần, thầm nghĩ, không phải là Hoắc Tuân coi trọng người đẹp này chứ?
Đúng vậy đúng vậy, lấy trà thay rượu đi.
Phải đấy, ngày mai cô giáo còn phải đến trường, cũng không thể dạy học trong cơn đau đầu được.
Có người trải bậc thang, tiếp đó liền dễ nói chuyện hơn nhiều. Sự hờn giận của Nhạc Dư đối với Hoắc Tuân bay mất phân nửa, cô uống cạn chén trà, vừa định ngồi xuống cạnh Cao Vân, người đàn ông đeo kính lại kêu cô đổi chỗ.
Cô giáo Nhạc, tới đây ngồi đi.
Vị trí kia ở ngay bên cạnh Hoắc Tuâ
Nhạc Dư thầm nghĩ, gã đeo kính này quả là chân chó. Cô cởi bỏ vẻ lạnh lùng mới nãy, dịu dàng cười: Được.
Nghe thấy thế, mọi người biến sắc, đương sự lại vô cùng bình tĩnh ——
Ngồi bên cạnh bạn trai, chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao.
/108
|