Trình Hoan ngồi trông coi trước giường bệnh, hễ cứ nhắm mắt là cảnh Bành Vĩ hất Trình Tú Hân xuống đất lại hiện lên trong đầu cô bé.
Hai ngày trước, Trình Tú Hân gọi điện bảo nhớ con gái.
Giọng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng và nghẹn ngào, chợt nghĩ mình đã không về nhà gần hai tháng, Trình Hoan nhất thời mềm lòng, đồng ý sẽ trở về vào cuối tuần.
Nhưng khi về đến nhà, cô bé lại gặp phải hiện thực tàn khốc.
Trước kia, Bành Vĩ chỉ trút giận lên mình cô chứ chẳng nỡ động tay với Trình Tú Hân. Không ngờ, cô chỉ vắng nhà hơn một tháng, chứng hưng cảm(1) của Bành Vĩ không có chỗ phát tiết, thế là vạ lây sang Trình Tú Hân.
(1) 狂躁症: Hưng cảm hay mania, là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng. Mania là từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp μανία (mania), nghĩa là điên cuồng, điên rồ , xuất phát từ động từ μαίνομαι (mainomai), nghĩa là nổi giận, thịnh nộ, giận dữ .
Trình Hoan nhìn những vết thương sưng tấy nằm ngang dọc trên tay, có chỗ còn rỉ máu, nom vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Lần này có thể xem như Bành Vĩ đã nhẹ tay, có lẽ là vì đã dùng hết sức lực để đánh Trình Tú Hân trước đó, lão chỉ cầm chổi lông gà quất cô bé mấy cái cho có rồi lấy tiền ra cửa.
Nhưng mà... Vẫn đau quá.
Trình Hoan nuốt nước mắt vào trong, khàn giọng nói: Mẹ, con biết mẹ đã tỉnh rồi.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh có vẻ ngoài dịu dàng, mặt bà nom lành lặn, song ẩn dưới lớp quần áo là những tấc da bầm tím cùng vết thương.
Mí mắt Trình Tú Hân khẽ động đậy, bà hơi nghiêng đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Trình Hoan thấy vậy thì vừa mệt mỏi vừa suy sụp, cô bé che mặt, đôi tay nhuốm nước mắt, Mẹ, hai người ly hôn đi, xem như con van mẹ đấy.
Thật lâu sau, sự yên lặng trong phòng bệnh mới bị phá vỡ, Trình Tú Hân vẫn đưa lưng về phía Trình Hoan khẩn khoản nói: Hoan Hoan, ông ấy đã bảo mẹ là khi nào con về, cả nhà ta sẽ sống thật tốt.
Trình Hoan hít sâu một hơi, rút di động ra từ trong túi, Mẹ đừng kể chuyện năm đó cho con nữa, con sẽ chỉ thấy buồn nôn thôi. Giờ con sẽ báo cảnh sát, dù gì cũng có báo cáo xét nghiệm, đủ để...
Cốp.
Trình Hoan sửng sốt nhìn chiếc di động bị đánh bay trên mặt đất, the thé nói: Mẹ?
Con có biết mình đang làm gì không? Ông ấy là ba của con đấy!
Ông ta không phải ba của con! Ba của con đã sớm chết rồi!
Trình Tú Hân nghe xong, sự tàn nhẫn hiếm thấy bộc phát, bà nhíu mày, gằn từng chữ: Con báo cảnh sát cũng không có tác dụng, mẹ sẽ không thừa nhận đâu.
Sau khi xử lý thủ tục và thanh toán viện phí, vừa tới trước cửa phòng bệnh, Nhạc Dư và Hoắc Tuân liền nghe thấy câu nói ấy.
Ý định bước chân vào phòng biến mất, Nhạc Dư nuốt khan, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuân, Chúng ta ra ngoài một chút đi.
Em muốn giúp cô bé hả? Trước lúc Trình Tú Hân tỉnh, Trình Hoan từng hỏi liệu Nhạc Dư có thể giúp mẹ con cô bé thoát khỏi lão cha dượng ma quỷ hay không, khi ấy cô không trực tiếp trả lời mà đáp: Nếu em cần thì cô có thể trưng cầu ý kiến của luật sư giúp em.
Hiện tại, Hoắc Tuân lại một lần nữa nêu lên vấn đề, Nhạc Dư trực tiếp lắc đầu.
Cô ngồi trên ghế đá, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nói: Trước kia em giúp cô bé là đang làm hết chức trách của một giáo viên, nhưng nếu dính tới việc quản lý chuyện nhà người ta thì đó lại là chuyện khác. Chuyện nhà thì nhà tự giải quyết, lý nào lại tới lượt một người ngoài như em huơ chân múa tay?
Tuy Nhạc Dư nói thế, nhưng Hoắc Tuân vẫn nhận ra vẻ mất mát trong giọng cô. Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: Nhạc Nhạc, em chỉ là giáo viên của cô bé mà thôi.
Có lẽ sau này Nhạc Dư sẽ càng ngày càng có nhiều học sinh, nếu cô phải gồng gánh những chuyện vượt quá khả năng của bản thân thì thà đừng làm giáo viên chủ nhiệm còn hơn. Hoắc Tuân không nhẫn tâm nói thẳng như vậy, nhưng anh biết cô hiểu ý mình.
Cô hỏi Hoắc Tuân: Nếu em gặp chuyện như vậy thì anh sẽ làm thế nào?
Chuyện của em chính là chuyện của anh, đương nhiên là không giống bọn họ rồi. Giọng Hoắc Tuân dịu dàng mà hùng hồn, Nhất định anh sẽ giải quyết vấn đề giúp em, cho dù có phải dùng đến mánh khóe.
Nhạc Dư nghe xong, trái tim như lỡ nửa nhịp, nâng tay che miệng anh: Lại nói linh tinh rồi đấy.
Thấy cô tạm thời bứt ra khỏi sự mất mát, Hoắc Tuân cười, cầm tay cô: Đừng tạo áp lực cho bản thân, em đã làm rất tốt rồi. Nếu học trò của em có thể thuyết phục mẹ cô bé, đến lúc lên tòa, anh cũng có thể nhờ luật sư Ngô giúp cô bé một chút.
Ông Ngô là luật sư riêng của Hoắc Tuân. Trái tim Nhạc Dư ê ẩm, cảm thấy mình càng ngày càng mắc nợ Hoắc Tuân nhiều hơn, cô ôm anh: Bảo bối, anh tốt với em quá.
Vậy em hôn anh một chút đi.
Đây là bệnh viện đấy...
Trình Hoan đứng đằng sau thân cây nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, bàn tay run rẩy, trước mắt tối sầm như thể không thấy rõ tương lai. Khi tận mắt trông thấy Nhạc Dư đỏ mặt hôn lên tai Hoắc Tuân, sự ghen tuông mà cô bé vất vả lắm mới nén được lúc còn ở phòng bệnh lại xộc lên.
Hai ngày trước, Trình Tú Hân gọi điện bảo nhớ con gái.
Giọng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng và nghẹn ngào, chợt nghĩ mình đã không về nhà gần hai tháng, Trình Hoan nhất thời mềm lòng, đồng ý sẽ trở về vào cuối tuần.
Nhưng khi về đến nhà, cô bé lại gặp phải hiện thực tàn khốc.
Trước kia, Bành Vĩ chỉ trút giận lên mình cô chứ chẳng nỡ động tay với Trình Tú Hân. Không ngờ, cô chỉ vắng nhà hơn một tháng, chứng hưng cảm(1) của Bành Vĩ không có chỗ phát tiết, thế là vạ lây sang Trình Tú Hân.
(1) 狂躁症: Hưng cảm hay mania, là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng. Mania là từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp μανία (mania), nghĩa là điên cuồng, điên rồ , xuất phát từ động từ μαίνομαι (mainomai), nghĩa là nổi giận, thịnh nộ, giận dữ .
Trình Hoan nhìn những vết thương sưng tấy nằm ngang dọc trên tay, có chỗ còn rỉ máu, nom vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Lần này có thể xem như Bành Vĩ đã nhẹ tay, có lẽ là vì đã dùng hết sức lực để đánh Trình Tú Hân trước đó, lão chỉ cầm chổi lông gà quất cô bé mấy cái cho có rồi lấy tiền ra cửa.
Nhưng mà... Vẫn đau quá.
Trình Hoan nuốt nước mắt vào trong, khàn giọng nói: Mẹ, con biết mẹ đã tỉnh rồi.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh có vẻ ngoài dịu dàng, mặt bà nom lành lặn, song ẩn dưới lớp quần áo là những tấc da bầm tím cùng vết thương.
Mí mắt Trình Tú Hân khẽ động đậy, bà hơi nghiêng đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Trình Hoan thấy vậy thì vừa mệt mỏi vừa suy sụp, cô bé che mặt, đôi tay nhuốm nước mắt, Mẹ, hai người ly hôn đi, xem như con van mẹ đấy.
Thật lâu sau, sự yên lặng trong phòng bệnh mới bị phá vỡ, Trình Tú Hân vẫn đưa lưng về phía Trình Hoan khẩn khoản nói: Hoan Hoan, ông ấy đã bảo mẹ là khi nào con về, cả nhà ta sẽ sống thật tốt.
Trình Hoan hít sâu một hơi, rút di động ra từ trong túi, Mẹ đừng kể chuyện năm đó cho con nữa, con sẽ chỉ thấy buồn nôn thôi. Giờ con sẽ báo cảnh sát, dù gì cũng có báo cáo xét nghiệm, đủ để...
Cốp.
Trình Hoan sửng sốt nhìn chiếc di động bị đánh bay trên mặt đất, the thé nói: Mẹ?
Con có biết mình đang làm gì không? Ông ấy là ba của con đấy!
Ông ta không phải ba của con! Ba của con đã sớm chết rồi!
Trình Tú Hân nghe xong, sự tàn nhẫn hiếm thấy bộc phát, bà nhíu mày, gằn từng chữ: Con báo cảnh sát cũng không có tác dụng, mẹ sẽ không thừa nhận đâu.
Sau khi xử lý thủ tục và thanh toán viện phí, vừa tới trước cửa phòng bệnh, Nhạc Dư và Hoắc Tuân liền nghe thấy câu nói ấy.
Ý định bước chân vào phòng biến mất, Nhạc Dư nuốt khan, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuân, Chúng ta ra ngoài một chút đi.
Em muốn giúp cô bé hả? Trước lúc Trình Tú Hân tỉnh, Trình Hoan từng hỏi liệu Nhạc Dư có thể giúp mẹ con cô bé thoát khỏi lão cha dượng ma quỷ hay không, khi ấy cô không trực tiếp trả lời mà đáp: Nếu em cần thì cô có thể trưng cầu ý kiến của luật sư giúp em.
Hiện tại, Hoắc Tuân lại một lần nữa nêu lên vấn đề, Nhạc Dư trực tiếp lắc đầu.
Cô ngồi trên ghế đá, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nói: Trước kia em giúp cô bé là đang làm hết chức trách của một giáo viên, nhưng nếu dính tới việc quản lý chuyện nhà người ta thì đó lại là chuyện khác. Chuyện nhà thì nhà tự giải quyết, lý nào lại tới lượt một người ngoài như em huơ chân múa tay?
Tuy Nhạc Dư nói thế, nhưng Hoắc Tuân vẫn nhận ra vẻ mất mát trong giọng cô. Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: Nhạc Nhạc, em chỉ là giáo viên của cô bé mà thôi.
Có lẽ sau này Nhạc Dư sẽ càng ngày càng có nhiều học sinh, nếu cô phải gồng gánh những chuyện vượt quá khả năng của bản thân thì thà đừng làm giáo viên chủ nhiệm còn hơn. Hoắc Tuân không nhẫn tâm nói thẳng như vậy, nhưng anh biết cô hiểu ý mình.
Cô hỏi Hoắc Tuân: Nếu em gặp chuyện như vậy thì anh sẽ làm thế nào?
Chuyện của em chính là chuyện của anh, đương nhiên là không giống bọn họ rồi. Giọng Hoắc Tuân dịu dàng mà hùng hồn, Nhất định anh sẽ giải quyết vấn đề giúp em, cho dù có phải dùng đến mánh khóe.
Nhạc Dư nghe xong, trái tim như lỡ nửa nhịp, nâng tay che miệng anh: Lại nói linh tinh rồi đấy.
Thấy cô tạm thời bứt ra khỏi sự mất mát, Hoắc Tuân cười, cầm tay cô: Đừng tạo áp lực cho bản thân, em đã làm rất tốt rồi. Nếu học trò của em có thể thuyết phục mẹ cô bé, đến lúc lên tòa, anh cũng có thể nhờ luật sư Ngô giúp cô bé một chút.
Ông Ngô là luật sư riêng của Hoắc Tuân. Trái tim Nhạc Dư ê ẩm, cảm thấy mình càng ngày càng mắc nợ Hoắc Tuân nhiều hơn, cô ôm anh: Bảo bối, anh tốt với em quá.
Vậy em hôn anh một chút đi.
Đây là bệnh viện đấy...
Trình Hoan đứng đằng sau thân cây nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, bàn tay run rẩy, trước mắt tối sầm như thể không thấy rõ tương lai. Khi tận mắt trông thấy Nhạc Dư đỏ mặt hôn lên tai Hoắc Tuân, sự ghen tuông mà cô bé vất vả lắm mới nén được lúc còn ở phòng bệnh lại xộc lên.
/108
|