Trước kia Hoắc Tuân công tác liên miên, nên Nhạc Dư thường xuyên trở về tiểu khu Hạnh Kiều. Do có thói quen tản bộ sau khi ăn, hàng xóm tầng trên tầng dưới đều biết cô.
Lúc vào thang máy, Nhạc Dư tình cờ gặp bác gái sống ở cách vách. Bác là người miền Nam, nói giọng địa phương, thấy cô thì lấy làm kinh hãi: Ôi cha, dì còn tưởng là con dọn đi thiệt rồi chớ.
Nhạc Dư cười cười: Dạ không, con ra ngoài một chuyến thôi dì ạ.
Dạo này dì toàn thấy một cô bé ra vào nhà con thôi, em gái con đó hở?
Nhạc Dư không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu đáp đúng, nhưng vì thấy lạ nên cô bèn hỏi: Gần đây em con có tới không dì?
Cô còn tưởng kể từ lần Trình Tú Hân nằm viện, Trình Hoan không còn đến đây nữa, bởi vì chính cô bé đã nhắn với cô như vậy.
Bác gái gật đầu cái rụp: Có chớ, lúc đi mua đồ ăn dì còn trông thấy cô bé mà.
Nụ cười của Nhạc Dư chững lại: Vậy chắc giờ con bé đang ở nhà.
Dừng trước cửa nhà, Nhạc Dư vô thức lục túi tìm chìa khóa, nhưng rồi cô ngừng giữa chừng, nâng tay ấn chuông cửa.
Sau ba hồi chuông, trong nhà mới truyền ra động tĩnh.
Khi cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Trình Hoan, Nhạc Dư đột nhiên không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
... Cô Nhạc, cô... cô về rồi ạ.
Ừ, Nhạc Dư cúi đầu đổi giày, Cô về đây ở mấy ngày.
Cô bước qua Trình Hoan, lướt nhìn phòng khách, chậu xương rồng trên bệ cửa sổ, cốc sứ trên bàn, chiếc gối tròn trên sofa,... Tuy phòng ốc ngăn nắp hệt như trước khi cô đi, song vẫn có vẻ gì đó khang khác.
Nhạc Dư biết chính mình là người cho phép Trình Hoan tự do ra vào nhà riêng, nhưng kể từ lúc Trình Hoan nói dối, hay đúng hơn là lấy lệ với cô, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Thực ra Nhạc Dư vốn không phải là người như vậy.
Trong mắt cô, giúp đỡ Trình Hoan là một chuyện, Trình Hoan lừa cô lại là một chuyện khác. Nhưng kì lạ thay, có lẽ là vì một ánh mắt nào đó của Trình Hoan, cũng có lẽ là vì chi tiết nào đó mà chính cô cũng không chú ý đến, cô cảm thấy có gì đó không đúng, như thể... Trình Hoan đã làm một việc quá quắt hơn cả nói dối cô.
Em về đây để thu dọn đồ đạc cô ạ. Giọng Trình Hoan vang lên ở sau lưng, Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, em không thể làm phiền cô mãi được.
Nhạc Dư nhớ tới cuộc gặp với Bành Vĩ vào ngày thăm hỏi gia đình, cô xem nhẹ cảm giác không thoải mái trong lòng, ân cần hỏi: Bố dượng của em sẽ không như vậy nữa chứ?
Ánh mắt Trình Hoan chợt lóe lên, rồi tức khắc cười đáp: Vâng! Sau này ông ấy sẽ không đánh em nữa đâu.
Nhạc Dư nhìn theo tầm mắt của cô bé, quả nhiên trông thấy một túi hành lý nhỏ, Em ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi.
Trình Hoan vội vàng xua tay cự tuyệt: Dạ thôi, có người còn đang chờ em ở dưới tầng cô ạ.
Nhạc Dư gật đầu: Nếu đã vậy thì cô cũng không giữ em nữa. Mai thi cho tốt nhé, chúc em một năm mới vui vẻ.
Em cảm ơn cô. Dứt lời, Trình Hoan đột nhiên muốn khóc. Sợ Nhạc Dư thấy, cô bé vội vã xoay người lấy hành lý, không dám ngẩng lên, Cô ơi, em đi đây ạ.
Đường ra trơn đấy, em đi cẩn thận nhé.
Thế là lại chỉ còn mỗi một mình.
Nhạc Dư quay mặt về phía phòng khách thầm nghĩ, Trình Hoan để lại thật nhiều đồ.
Không có đồng hồ sinh học Hoắc Tuân ở bên, Nhạc Dư suýt chút nữa đến muộn, khi cô có mặt tại phòng học cũng là lúc một giám thị khác đang nói đến sắp xếp chỗ ngồi. Vì cảm thấy xấu hổ nên hai ngày sau cô đều đến rất sớm, chỉ sợ bản thân lại trễ nải.
Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Nhạc Dư thở phào nhẹ nhõm. Các học sinh thi xong phải tập hợp tại lớp. Cô giao bài thi đã kẹp cẩn thận cho Cao Vân rồi bước về phía phòng học, trong lúc xuống tầng thì nhận được tin nhắn từ Hoắc Tuân.
Sau khi đọc xong, cô thiếu chút nữa đánh rơi di động.
Song, tin xấu sẽ chỉ ùn ùn kéo tới chứ chẳng bao giờ suy xét xem liệu con người ta có chịu được hay không.
Cô Nhạc, cô mau ra cổng trường đi, Trình Hoan lớp cô xảy ra chuyện rồi!
Khi Nhạc Dư chạy đến, cổng trường đã chật như nêm cối, ngoài một số em học sinh ra thì phần lớn là người qua đường dừng chân xem trò hay. Nhạc Dư len lỏi trong đám người, tiếng mắng chửi ngày một rõ ràng, cứ một câu truyền vào tai là lòng cô lại thêm nặng nề.
Tầm nhìn dần trở nên thoáng đãng hơn, Nhạc Dư trông thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ này hẳn là nên ngồi trong quán cà phê ấm áp, chứ không phải ở đây túm tóc của Trình Hoan và phun ra những lời tục tĩu không hợp với hình tượng,
Cảnh hoang đường trước mắt cùng tin nhắn của Hoắc Tuân luân phiên hiện lên trong đầu Nhạc Dư, như thể có người nào đó đang khống chế toàn bộ cảm giác của cô ——
Đúng rồi, biển số em hỏi lần trước là của Nhiếp Sướng, em trông thấy cậu ta ở đâu vậy?
Lúc vào thang máy, Nhạc Dư tình cờ gặp bác gái sống ở cách vách. Bác là người miền Nam, nói giọng địa phương, thấy cô thì lấy làm kinh hãi: Ôi cha, dì còn tưởng là con dọn đi thiệt rồi chớ.
Nhạc Dư cười cười: Dạ không, con ra ngoài một chuyến thôi dì ạ.
Dạo này dì toàn thấy một cô bé ra vào nhà con thôi, em gái con đó hở?
Nhạc Dư không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu đáp đúng, nhưng vì thấy lạ nên cô bèn hỏi: Gần đây em con có tới không dì?
Cô còn tưởng kể từ lần Trình Tú Hân nằm viện, Trình Hoan không còn đến đây nữa, bởi vì chính cô bé đã nhắn với cô như vậy.
Bác gái gật đầu cái rụp: Có chớ, lúc đi mua đồ ăn dì còn trông thấy cô bé mà.
Nụ cười của Nhạc Dư chững lại: Vậy chắc giờ con bé đang ở nhà.
Dừng trước cửa nhà, Nhạc Dư vô thức lục túi tìm chìa khóa, nhưng rồi cô ngừng giữa chừng, nâng tay ấn chuông cửa.
Sau ba hồi chuông, trong nhà mới truyền ra động tĩnh.
Khi cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Trình Hoan, Nhạc Dư đột nhiên không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
... Cô Nhạc, cô... cô về rồi ạ.
Ừ, Nhạc Dư cúi đầu đổi giày, Cô về đây ở mấy ngày.
Cô bước qua Trình Hoan, lướt nhìn phòng khách, chậu xương rồng trên bệ cửa sổ, cốc sứ trên bàn, chiếc gối tròn trên sofa,... Tuy phòng ốc ngăn nắp hệt như trước khi cô đi, song vẫn có vẻ gì đó khang khác.
Nhạc Dư biết chính mình là người cho phép Trình Hoan tự do ra vào nhà riêng, nhưng kể từ lúc Trình Hoan nói dối, hay đúng hơn là lấy lệ với cô, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Thực ra Nhạc Dư vốn không phải là người như vậy.
Trong mắt cô, giúp đỡ Trình Hoan là một chuyện, Trình Hoan lừa cô lại là một chuyện khác. Nhưng kì lạ thay, có lẽ là vì một ánh mắt nào đó của Trình Hoan, cũng có lẽ là vì chi tiết nào đó mà chính cô cũng không chú ý đến, cô cảm thấy có gì đó không đúng, như thể... Trình Hoan đã làm một việc quá quắt hơn cả nói dối cô.
Em về đây để thu dọn đồ đạc cô ạ. Giọng Trình Hoan vang lên ở sau lưng, Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, em không thể làm phiền cô mãi được.
Nhạc Dư nhớ tới cuộc gặp với Bành Vĩ vào ngày thăm hỏi gia đình, cô xem nhẹ cảm giác không thoải mái trong lòng, ân cần hỏi: Bố dượng của em sẽ không như vậy nữa chứ?
Ánh mắt Trình Hoan chợt lóe lên, rồi tức khắc cười đáp: Vâng! Sau này ông ấy sẽ không đánh em nữa đâu.
Nhạc Dư nhìn theo tầm mắt của cô bé, quả nhiên trông thấy một túi hành lý nhỏ, Em ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi.
Trình Hoan vội vàng xua tay cự tuyệt: Dạ thôi, có người còn đang chờ em ở dưới tầng cô ạ.
Nhạc Dư gật đầu: Nếu đã vậy thì cô cũng không giữ em nữa. Mai thi cho tốt nhé, chúc em một năm mới vui vẻ.
Em cảm ơn cô. Dứt lời, Trình Hoan đột nhiên muốn khóc. Sợ Nhạc Dư thấy, cô bé vội vã xoay người lấy hành lý, không dám ngẩng lên, Cô ơi, em đi đây ạ.
Đường ra trơn đấy, em đi cẩn thận nhé.
Thế là lại chỉ còn mỗi một mình.
Nhạc Dư quay mặt về phía phòng khách thầm nghĩ, Trình Hoan để lại thật nhiều đồ.
Không có đồng hồ sinh học Hoắc Tuân ở bên, Nhạc Dư suýt chút nữa đến muộn, khi cô có mặt tại phòng học cũng là lúc một giám thị khác đang nói đến sắp xếp chỗ ngồi. Vì cảm thấy xấu hổ nên hai ngày sau cô đều đến rất sớm, chỉ sợ bản thân lại trễ nải.
Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Nhạc Dư thở phào nhẹ nhõm. Các học sinh thi xong phải tập hợp tại lớp. Cô giao bài thi đã kẹp cẩn thận cho Cao Vân rồi bước về phía phòng học, trong lúc xuống tầng thì nhận được tin nhắn từ Hoắc Tuân.
Sau khi đọc xong, cô thiếu chút nữa đánh rơi di động.
Song, tin xấu sẽ chỉ ùn ùn kéo tới chứ chẳng bao giờ suy xét xem liệu con người ta có chịu được hay không.
Cô Nhạc, cô mau ra cổng trường đi, Trình Hoan lớp cô xảy ra chuyện rồi!
Khi Nhạc Dư chạy đến, cổng trường đã chật như nêm cối, ngoài một số em học sinh ra thì phần lớn là người qua đường dừng chân xem trò hay. Nhạc Dư len lỏi trong đám người, tiếng mắng chửi ngày một rõ ràng, cứ một câu truyền vào tai là lòng cô lại thêm nặng nề.
Tầm nhìn dần trở nên thoáng đãng hơn, Nhạc Dư trông thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ này hẳn là nên ngồi trong quán cà phê ấm áp, chứ không phải ở đây túm tóc của Trình Hoan và phun ra những lời tục tĩu không hợp với hình tượng,
Cảnh hoang đường trước mắt cùng tin nhắn của Hoắc Tuân luân phiên hiện lên trong đầu Nhạc Dư, như thể có người nào đó đang khống chế toàn bộ cảm giác của cô ——
Đúng rồi, biển số em hỏi lần trước là của Nhiếp Sướng, em trông thấy cậu ta ở đâu vậy?
/108
|