Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Vừa xuống máy bay, Nhạc Dư bèn cởi ngay hai cái áo khoác. Cô thấy thoải mái hơn hẳn khi chỉ mặc độc một chiếc sơ mi mỏng tang, bởi bến cảng đang nóng như thiêu đốt.
Cô mở bản ghi nhớ trong di động, trên cùng là tên khách sạn nơi Hoắc Tuân đang ở, được tiết lộ bởi trợ lý Sử. Tuy nhiên, cô không định tới cửa tìm người mà đã nhờ trợ lý Sử thuê một phòng ở cùng tầng, định bụng tắm rửa một phen rồi mới tính tới việc kinh hỉ.
Cách đây hai hôm, học sinh trường Bắc Hoài đến trường để nhận bảng điểm. Lớp 11-6 vắng mặt hai học sinh, một là Lục Thương, một là Trình Hoan. Lục Thương có điểm cao thứ năm toàn khối, đứng thứ nhất trong lớp, tiến bộ vượt bậc, còn Trình Hoan thì không có điểm, bởi vì hôm trước Trình Hoan đã làm thủ tục thôi học, không cần nói cũng biết là vì lý do gì. Nhạc Dư cố ý không đề cập đến hai người, điềm nhiên dặn dò những chuyện cần lưu ý trong kỳ nghỉ, giao bài tập rồi kết thúc buổi họp lớp.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Hoắc Tuân thường dành những ngày đầu năm ở Bắc Hoài, đây cũng là khoảng thời gian sớm chiều bên nhau hiếm hoi của anh và Nhạc Dư trong một năm. Nhưng khác với những năm trước, năm nay anh dành nhiều thời gian cho cô trước, sau đó mới đi công tác tại đây. Nhạc Dư không muốn ngồi chờ, cũng chẳng muốn về Hồi Thành, thế là dứt khoát gói ghém hành lý rồi lén lút liên lạc với trợ lý Sử, định bụng cho Hoắc Tuân một niềm vui bất ngờ.
Ngồi trên chiếc xe đón đưa do trợ lý Sử gọi đến, Nhạc Dư ngáp một cái, buổi sáng cô phải dậy sớm để lên máy bay, chuyến bay ngắn nên không kịp ngủ bù, nay vừa ngồi thì mí mắt sụp xuống.
Cô ơi, đến nơi rồi.
Nhạc Dư sực tỉnh: Cảm ơn anh. Suýt nữa thì ngủ gật.
Nhạc Dư xuống xe, đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng, bởi vì biết lúc này Hoắc Tuân không ở khách sạn, cô chẳng thèm che lấp, trước khi vào thang máy còn đắc ý gửi tin nhắn cho anh: Em vừa dậy xong, Bắc Hoài lạnh quá.
Lúc cô ra khỏi thang máy, anh nhắn lại: Em kiểm tra máy sưởi đi, đừng uống sữa lúc đói.
Nhạc Dư cắn ngón tay, sau đó viết: Hôm nay em chuẩn bị đi gặp hán tử đây, anh thử đoán xem đó là ai?
Hoắc Tuân trực tiếp gọi điện thoại, cô chột dạ ngắt máy, mất bò mới vội lo làm chuồng: Lừa anh thôi. Đừng gọi, em đang đánh răng.
Hoắc Tuân: Còn nói vớ vẩn nữa là anh cho mông em nở hoa đấy.
Nhạc Dư vô thức sờ mông, khẽ rầm rì: Người kia chính là anh đó... Nhưng nói nữa thì mất vui nên cô không nhắn lại.
Cô quét thẻ, vào phòng rồi mở vali. Tiết trời ở hải cảng tuy không lạnh nhưng lại dính dấp, cô phải tắm một phen cho người khoan khoái. Cô cầm quần áo và đồ dùng vào phòng tắm, chẳng hề trông thấy chiếc di động ở đầu giường đã sáng lên nhiều lần.
...
Sức gió máy sấy quá mạnh khiến đầu Nhạc Dư nhức nhối, sấy được nửa chừng thì rút dây cắm. Cô kéo khăn tắm xuống, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, đang suy nghĩ xem lát nữa nên làm Hoắc Tuân bất ngờ bằng cách nào thì ---
Á! Tiếng thét chói tai cất lên cùng lúc chiếc khăn rơi xuống đất, Nhạc Dư trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp: Hoắc Hoắc Hoắc......
Người đàn ông ngồi ở cuối giường khoanh tay nhìn cô, như cười như không: Em đang hát hay là đang nói lắp thế?
Nhạc Dư từ từ tỉnh táo, chống nạnh nghiến răng nghiến lợi: Trợ lý Sử bán đứng em!
Hoắc Tuân sửa lại: Anh mới là ông chủ của cậu ta.
Cô không phản bác được, thế là bèn đổi sang vẻ tủi thân, ngón tay còn vờ xoắn xuýt: Vậy mà hôm nay anh còn diễn kịch với em! Có phải lúc thấy tin nhắn anh đã mừng đến nỗi lăn lê dưới đất không?
Chưa tới mức ấy. Hoắc Tuân nghiêm túc suy ngẫm rồi đáp: Nhưng lại cảm thấy rất muốn ôm em.
Chóp mũi Nhạc Dư cay cay, vờ khóc òa một tiếng rồi chạy ào về phía Hoắc Tuân, đánh rơi cả dép lê. Cô đặt mông lên đùi anh, hoàn toàn yên lòng: Bảo bối à, nhớ anh quá.
Hoắc Tuân hít một hơi thật sâu, nói: Anh cũng nhớ em lắm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Manh: Chương sau có H, rule cũ nha ~
Edit || Beta: Manh
Vừa xuống máy bay, Nhạc Dư bèn cởi ngay hai cái áo khoác. Cô thấy thoải mái hơn hẳn khi chỉ mặc độc một chiếc sơ mi mỏng tang, bởi bến cảng đang nóng như thiêu đốt.
Cô mở bản ghi nhớ trong di động, trên cùng là tên khách sạn nơi Hoắc Tuân đang ở, được tiết lộ bởi trợ lý Sử. Tuy nhiên, cô không định tới cửa tìm người mà đã nhờ trợ lý Sử thuê một phòng ở cùng tầng, định bụng tắm rửa một phen rồi mới tính tới việc kinh hỉ.
Cách đây hai hôm, học sinh trường Bắc Hoài đến trường để nhận bảng điểm. Lớp 11-6 vắng mặt hai học sinh, một là Lục Thương, một là Trình Hoan. Lục Thương có điểm cao thứ năm toàn khối, đứng thứ nhất trong lớp, tiến bộ vượt bậc, còn Trình Hoan thì không có điểm, bởi vì hôm trước Trình Hoan đã làm thủ tục thôi học, không cần nói cũng biết là vì lý do gì. Nhạc Dư cố ý không đề cập đến hai người, điềm nhiên dặn dò những chuyện cần lưu ý trong kỳ nghỉ, giao bài tập rồi kết thúc buổi họp lớp.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Hoắc Tuân thường dành những ngày đầu năm ở Bắc Hoài, đây cũng là khoảng thời gian sớm chiều bên nhau hiếm hoi của anh và Nhạc Dư trong một năm. Nhưng khác với những năm trước, năm nay anh dành nhiều thời gian cho cô trước, sau đó mới đi công tác tại đây. Nhạc Dư không muốn ngồi chờ, cũng chẳng muốn về Hồi Thành, thế là dứt khoát gói ghém hành lý rồi lén lút liên lạc với trợ lý Sử, định bụng cho Hoắc Tuân một niềm vui bất ngờ.
Ngồi trên chiếc xe đón đưa do trợ lý Sử gọi đến, Nhạc Dư ngáp một cái, buổi sáng cô phải dậy sớm để lên máy bay, chuyến bay ngắn nên không kịp ngủ bù, nay vừa ngồi thì mí mắt sụp xuống.
Cô ơi, đến nơi rồi.
Nhạc Dư sực tỉnh: Cảm ơn anh. Suýt nữa thì ngủ gật.
Nhạc Dư xuống xe, đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng, bởi vì biết lúc này Hoắc Tuân không ở khách sạn, cô chẳng thèm che lấp, trước khi vào thang máy còn đắc ý gửi tin nhắn cho anh: Em vừa dậy xong, Bắc Hoài lạnh quá.
Lúc cô ra khỏi thang máy, anh nhắn lại: Em kiểm tra máy sưởi đi, đừng uống sữa lúc đói.
Nhạc Dư cắn ngón tay, sau đó viết: Hôm nay em chuẩn bị đi gặp hán tử đây, anh thử đoán xem đó là ai?
Hoắc Tuân trực tiếp gọi điện thoại, cô chột dạ ngắt máy, mất bò mới vội lo làm chuồng: Lừa anh thôi. Đừng gọi, em đang đánh răng.
Hoắc Tuân: Còn nói vớ vẩn nữa là anh cho mông em nở hoa đấy.
Nhạc Dư vô thức sờ mông, khẽ rầm rì: Người kia chính là anh đó... Nhưng nói nữa thì mất vui nên cô không nhắn lại.
Cô quét thẻ, vào phòng rồi mở vali. Tiết trời ở hải cảng tuy không lạnh nhưng lại dính dấp, cô phải tắm một phen cho người khoan khoái. Cô cầm quần áo và đồ dùng vào phòng tắm, chẳng hề trông thấy chiếc di động ở đầu giường đã sáng lên nhiều lần.
...
Sức gió máy sấy quá mạnh khiến đầu Nhạc Dư nhức nhối, sấy được nửa chừng thì rút dây cắm. Cô kéo khăn tắm xuống, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, đang suy nghĩ xem lát nữa nên làm Hoắc Tuân bất ngờ bằng cách nào thì ---
Á! Tiếng thét chói tai cất lên cùng lúc chiếc khăn rơi xuống đất, Nhạc Dư trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp: Hoắc Hoắc Hoắc......
Người đàn ông ngồi ở cuối giường khoanh tay nhìn cô, như cười như không: Em đang hát hay là đang nói lắp thế?
Nhạc Dư từ từ tỉnh táo, chống nạnh nghiến răng nghiến lợi: Trợ lý Sử bán đứng em!
Hoắc Tuân sửa lại: Anh mới là ông chủ của cậu ta.
Cô không phản bác được, thế là bèn đổi sang vẻ tủi thân, ngón tay còn vờ xoắn xuýt: Vậy mà hôm nay anh còn diễn kịch với em! Có phải lúc thấy tin nhắn anh đã mừng đến nỗi lăn lê dưới đất không?
Chưa tới mức ấy. Hoắc Tuân nghiêm túc suy ngẫm rồi đáp: Nhưng lại cảm thấy rất muốn ôm em.
Chóp mũi Nhạc Dư cay cay, vờ khóc òa một tiếng rồi chạy ào về phía Hoắc Tuân, đánh rơi cả dép lê. Cô đặt mông lên đùi anh, hoàn toàn yên lòng: Bảo bối à, nhớ anh quá.
Hoắc Tuân hít một hơi thật sâu, nói: Anh cũng nhớ em lắm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Manh: Chương sau có H, rule cũ nha ~
/108
|