Edit | Beta: Manh
Trong phòng bao chỉ có ba người đàn ông.
Ngoại trừ Hồ Đông Du, hai người còn lại Nhạc Dư đều đã từng gặp qua. Hai bên chào hỏi đơn giản, cứ thế vượt qua phút bối rối.
Tựa như lời Hoắc Tuân, mặt mày Hồ Đông Du hồng hào, chẳng hề có dáng vẻ mất ngủ rụng tóc. Vừa trông thấy Nhạc Dư, anh chàng tiến lên đón, giang tay đòi ôm ấp như thường lệ, cười tình: “Tiểu Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp!”
Nhạc Dư trốn ra sau lưng Hoắc Tuân, hỏi anh chàng: “Tôn Thiến có đến không?”
Hồ Đông Du suýt nữa ôm phải Hoắc Tuân, ghét bỏ vòng qua người anh, đáp: “Cô ấy vẫn đang ở nhà bà ngoại chơi chưa về.”
Thật ra Nhạc Dư còn muốn hỏi lý do hai người kia không đưa bạn gái đến, nhưng cuối cùng cô không nói gì vì chẳng mấy tò mò.
Tuy cô không tò mò về người ta song không có nghĩa là đối phương cũng vậy. Hai người đàn ông kia đã từng ăn bữa cơm hữu nghị năm đó cùng cô, họ thực sự không ngờ bốn năm sau vẫn còn gặp được cô.
Thật hiếm lạ! Phải là người phi thường cỡ nào mới hạ gục được tên nghiện việc khuyết thiếu tình cảm như Hoắc Tuân chứ? Cũng đâu thể chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt và vóc dáng, đúng không? Người sống trong cái vòng này như bọn họ chẳng nhẽ còn gặp được ít người đẹp hay sao?
Chỉ tiếc là Hoắc Tuân đang ngồi cạnh che chở cho cô, họ có muốn hỏi cũng phải nhịn.
Lúc Mạnh Đinh vào phòng, đằng sau còn có một nam một nữ, ba người vừa nói vừa cười, có vẻ như đều quen biết đối phương. Nhạc Dư khẽ nghiêng đầu liếc qua, trông thấy Cao Nhân Nhân và… Hình Khoát. Cô biến sắc, cúi đầu.
Hoắc Tuân hỏi cô, sao thế em.
Cô lắc đầu: “Không có gì.” Dứt lời, cô cầm cốc uống một ngụm nước, mắt nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ, cái vòng tròn này cũng chỉ lớn như vậy, mấy năm trôi qua, vẫn cứ là những người đó, chẳng hề đa dạng tẹo nào.
Mắt Cao Nhân Nhân sáng lên, cồm cộp rảo giày cao gót về phía Nhạc Dư rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nở nụ cười thân thiết: “Chúc mừng năm mới!”
Nhạc Dư cũng cười: “Chúc mừng năm mới.”
Mạnh Đinh trêu: “Hai người thân nhau vậy từ bao giờ thế?” Thấy chỗ bên cạnh Cao Nhân Nhân đã có người ngồi, cô nàng hơi nhíu mày, ra chiều miễn cưỡng ngồi cạnh Hoắc Tuân, còn bình tĩnh uống hết cốc nước trước mặt, xem như an vị tại đó.
Có người không ngại lớn chuyện bép xép: “Mạnh Đinh này, cậu không biết chuyện Nhân Nhân bị một học sinh đào góc tường nhỉ?”
Nhạc Dư cúi đầu, nhìn không ra cảm xúc, còn Cao Nhân Nhân thì cười vô tư, không tiếp lời. Mạnh Đinh nhìn sắc mặt hai người, tò mò hỏi: “Mình mới về nước thôi, đã có ai kể cho mình đâu? Thế rốt cuộc chuyện này là sao?”
Vừa dứt lời, Hồ Đông Du vỗ tay cái chát, cắt ngang: “Mấy tuổi rồi mà lắm miệng thế, nói cái gì mà nói! Hôm nay các anh các chị tới là để thử món giúp tôi, vai chính ở ngay đây này, nể mặt nhau chút được không hả?”
Bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng dịu xuống.
Mạnh Đinh không có được câu trả lời, nhưng trong lòng cũng đoán chuyện Cao Nhân Nhân bị cắm sừng nhất định có liên quan đến Nhạc Dư. Cô nàng quan sát bằng đuôi mắt, thân là người trong cuộc, hai người họ chẳng có vẻ gì là ghét nhau, trái lại còn rất thân thiết. Thật kỳ quái, rốt cuộc Nhạc Dư có bản lĩnh gì mà hết người này đến người khác đều có ấn tượng tốt với cô ta như vậy?
Ngay cả Hình Khoát cũng thế.
Trước khi vào phòng bao, cô nàng từng vô ý nhắc đến Nhạc Dư. Cao Nhân Nhân khen Nhạc Dư không tệ đã đành, nhưng Hình Khoát là ai? Một người suốt ngày trưng vẻ lạnh lùng, tích chữ như vàng như anh ta mà cũng nói Nhạc Dư là người đáng để kết giao.
Càng nghĩ càng buồn bực, nước trong cốc cũng đổi vị. Mạnh Đinh dứt khoát ngừng uống, mượn di động để trộm liếc đôi tình nhân ngồi bên cạnh.
Hoắc Tuân tựa lên thành ghế, không tham gia vào cuộc trò chuyện mà thờ ơ ngồi chơi với ngón tay của Nhạc Dư; cô cảm thấy ngứa, không chịu cho anh nghịch. Trong mắt người khác, cảnh tượng này tựa như một bộ phim tình cảm, khiến tay ai nấy nổi đầy da gà.
Sao lại có vẻ dính hơn cả bốn năm trước thế nhỉ?
Khi món đầu tiên được bưng lên, một người đàn ông mặc âu phục vội vã bước vào phòng, ghé bên tai Hồ Đông Du thầm thì đôi câu. Anh chàng trợn mắt, liếc Cao Nhân Nhân, buột miệng thốt: “Tôi không hề gọi cậu ta tới nhé!”
Nhạc Dư ngồi ở giữa hai người đương nhiên nghe được câu này, cô ngẫm nghĩ, sẽ không phải là Nhiếp Sướng chứ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cánh cửa mở ra lần thứ hai, Nhiếp Sướng dẫn một người phụ nữ vào, câu đầu tiên chính là: “Sao không giữ chỗ cho tôi?”
Nhạc Dư chưa bao giờ cảm thấy tai mình lại thính đến vậy.
Cô nghe thấy tiếng chửi rủa của Cao Nhân Nhân, nghe thấy tiếng hít sâu của Hồ Đông Du, và cả lời của người ngồi phía đối diện: “Ấy, chẳng phải là không được dẫn theo phụ nữ sao?”
Không được dẫn theo phụ nữ? Thế vì sao cô lại có mặt ở đây?
Nhạc Dư vỡ lẽ mà chẳng phải suy nghĩ nhiều. Cô chủ động nắm tay Hoắc Tuân, không cần mở miệng hỏi, trong lòng đã có câu trả lời.
Hóa ra anh nói gặp bạn bè thì thực sự chỉ là gặp bạn bè. Chắc hẳn anh cho rằng, những cô ả bẻm mép mà bạn bè anh dẫn theo bốn năm về trước chính là nguyên nhân khiến cô đột nhiên thay đổi. Vì suy nghĩ cho tâm trạng của cô, vì loại bỏ mầm họa mà phải cẩn thận đến nước này sao?
“Không ngại ngứa nữa à?”
Nhạc Dư lắc đầu, nói: “Không. Bảo bối, tay anh ấm quá.”
Hoắc Tuân siết chặt tay cô: “Không ấm thì anh đã chẳng cầm tay em.”
Trái với bầu không khí êm dịu giữa bọn họ, xung quang căng thẳng đến độ muốn nổ tung.
Hồ Đông Du bảo nhân viên xếp thêm hai cái ghế cách xa Cao Nhân Nhân nhất có thể, ở dưới bàn thì đè tay cô ta lại, không cho cựa quậy.
Cao Nhân Nhân vừa thấy Nhiếp Sướng thì nổi cơn tam bành, tuy không thể động tay động chân, nhưng cái miệng vẫn còn tự do. Cô ta nói bóng nói gió, giọng điệu quái gở: “Có một số người ấy mà, thay người yêu còn nhanh hơn cả thay giày. Giày dép càng thay càng thấy vừa chân, nhưng người thì lại không như thế, mới mẻ bao giờ cũng tốt hơn nhỉ.”
Hồ Đông Du vỗ vỗ trán, thôi xong.
Nhạc Dư không rõ giữa Cao Nhân Nhân và Nhiếp Sướng đã xảy ra chuyện gì mà lại ầm ĩ đến mức này. Vì không muốn bị cuốn vào cuộc chiến, nhân lúc Nhiếp Sướng còn chưa phản kích, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh. Hoắc Tuân vốn định đi cùng, song cô bảo không cần: “Em sẽ về nhanh thôi.” Họ đâu phải là song sinh dính liền.
Hoắc Tuân do dự trong phút chốc, đoạn nói: “Em cầm cả di động đi.”
Đông Phong rất rộng lớn, nhà vệ sinh cách phòng bao một đoạn đường. Sau khi rửa tay rồi ra ngoài, Nhạc Dư không vội quay về mà ngồi xuống băng ghế đá trên hành lang, trò chuyện với Hoắc Tuân qua di động.
Hoắc Tuân phát sóng trực tiếp tình hình trận chiến cho cô, đến khi anh bảo Nhiếp Sướng đã dẫn người đi mất, cô bật cười thành tiếng. Không hổ là Cao Nhân Nhân, đánh đâu thắng đấy.
Chiến tranh đã kết thúc, cũng là lúc nên trở về. Nhạc Dư đứng dậy, cúi đầu nhắn tin báo cho Hoắc Tuân, mắt không nhìn đường, suýt nữa va phải người khác.
“Sao bất cẩn thế?”
Nhạc Dư ngẩng đầu.
Hình Khoát nhìn cô, cười: “Vẫn đang hẹn hò với Hoắc Tuân à?”
Trong phòng bao chỉ có ba người đàn ông.
Ngoại trừ Hồ Đông Du, hai người còn lại Nhạc Dư đều đã từng gặp qua. Hai bên chào hỏi đơn giản, cứ thế vượt qua phút bối rối.
Tựa như lời Hoắc Tuân, mặt mày Hồ Đông Du hồng hào, chẳng hề có dáng vẻ mất ngủ rụng tóc. Vừa trông thấy Nhạc Dư, anh chàng tiến lên đón, giang tay đòi ôm ấp như thường lệ, cười tình: “Tiểu Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp!”
Nhạc Dư trốn ra sau lưng Hoắc Tuân, hỏi anh chàng: “Tôn Thiến có đến không?”
Hồ Đông Du suýt nữa ôm phải Hoắc Tuân, ghét bỏ vòng qua người anh, đáp: “Cô ấy vẫn đang ở nhà bà ngoại chơi chưa về.”
Thật ra Nhạc Dư còn muốn hỏi lý do hai người kia không đưa bạn gái đến, nhưng cuối cùng cô không nói gì vì chẳng mấy tò mò.
Tuy cô không tò mò về người ta song không có nghĩa là đối phương cũng vậy. Hai người đàn ông kia đã từng ăn bữa cơm hữu nghị năm đó cùng cô, họ thực sự không ngờ bốn năm sau vẫn còn gặp được cô.
Thật hiếm lạ! Phải là người phi thường cỡ nào mới hạ gục được tên nghiện việc khuyết thiếu tình cảm như Hoắc Tuân chứ? Cũng đâu thể chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt và vóc dáng, đúng không? Người sống trong cái vòng này như bọn họ chẳng nhẽ còn gặp được ít người đẹp hay sao?
Chỉ tiếc là Hoắc Tuân đang ngồi cạnh che chở cho cô, họ có muốn hỏi cũng phải nhịn.
Lúc Mạnh Đinh vào phòng, đằng sau còn có một nam một nữ, ba người vừa nói vừa cười, có vẻ như đều quen biết đối phương. Nhạc Dư khẽ nghiêng đầu liếc qua, trông thấy Cao Nhân Nhân và… Hình Khoát. Cô biến sắc, cúi đầu.
Hoắc Tuân hỏi cô, sao thế em.
Cô lắc đầu: “Không có gì.” Dứt lời, cô cầm cốc uống một ngụm nước, mắt nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ, cái vòng tròn này cũng chỉ lớn như vậy, mấy năm trôi qua, vẫn cứ là những người đó, chẳng hề đa dạng tẹo nào.
Mắt Cao Nhân Nhân sáng lên, cồm cộp rảo giày cao gót về phía Nhạc Dư rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nở nụ cười thân thiết: “Chúc mừng năm mới!”
Nhạc Dư cũng cười: “Chúc mừng năm mới.”
Mạnh Đinh trêu: “Hai người thân nhau vậy từ bao giờ thế?” Thấy chỗ bên cạnh Cao Nhân Nhân đã có người ngồi, cô nàng hơi nhíu mày, ra chiều miễn cưỡng ngồi cạnh Hoắc Tuân, còn bình tĩnh uống hết cốc nước trước mặt, xem như an vị tại đó.
Có người không ngại lớn chuyện bép xép: “Mạnh Đinh này, cậu không biết chuyện Nhân Nhân bị một học sinh đào góc tường nhỉ?”
Nhạc Dư cúi đầu, nhìn không ra cảm xúc, còn Cao Nhân Nhân thì cười vô tư, không tiếp lời. Mạnh Đinh nhìn sắc mặt hai người, tò mò hỏi: “Mình mới về nước thôi, đã có ai kể cho mình đâu? Thế rốt cuộc chuyện này là sao?”
Vừa dứt lời, Hồ Đông Du vỗ tay cái chát, cắt ngang: “Mấy tuổi rồi mà lắm miệng thế, nói cái gì mà nói! Hôm nay các anh các chị tới là để thử món giúp tôi, vai chính ở ngay đây này, nể mặt nhau chút được không hả?”
Bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng dịu xuống.
Mạnh Đinh không có được câu trả lời, nhưng trong lòng cũng đoán chuyện Cao Nhân Nhân bị cắm sừng nhất định có liên quan đến Nhạc Dư. Cô nàng quan sát bằng đuôi mắt, thân là người trong cuộc, hai người họ chẳng có vẻ gì là ghét nhau, trái lại còn rất thân thiết. Thật kỳ quái, rốt cuộc Nhạc Dư có bản lĩnh gì mà hết người này đến người khác đều có ấn tượng tốt với cô ta như vậy?
Ngay cả Hình Khoát cũng thế.
Trước khi vào phòng bao, cô nàng từng vô ý nhắc đến Nhạc Dư. Cao Nhân Nhân khen Nhạc Dư không tệ đã đành, nhưng Hình Khoát là ai? Một người suốt ngày trưng vẻ lạnh lùng, tích chữ như vàng như anh ta mà cũng nói Nhạc Dư là người đáng để kết giao.
Càng nghĩ càng buồn bực, nước trong cốc cũng đổi vị. Mạnh Đinh dứt khoát ngừng uống, mượn di động để trộm liếc đôi tình nhân ngồi bên cạnh.
Hoắc Tuân tựa lên thành ghế, không tham gia vào cuộc trò chuyện mà thờ ơ ngồi chơi với ngón tay của Nhạc Dư; cô cảm thấy ngứa, không chịu cho anh nghịch. Trong mắt người khác, cảnh tượng này tựa như một bộ phim tình cảm, khiến tay ai nấy nổi đầy da gà.
Sao lại có vẻ dính hơn cả bốn năm trước thế nhỉ?
Khi món đầu tiên được bưng lên, một người đàn ông mặc âu phục vội vã bước vào phòng, ghé bên tai Hồ Đông Du thầm thì đôi câu. Anh chàng trợn mắt, liếc Cao Nhân Nhân, buột miệng thốt: “Tôi không hề gọi cậu ta tới nhé!”
Nhạc Dư ngồi ở giữa hai người đương nhiên nghe được câu này, cô ngẫm nghĩ, sẽ không phải là Nhiếp Sướng chứ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cánh cửa mở ra lần thứ hai, Nhiếp Sướng dẫn một người phụ nữ vào, câu đầu tiên chính là: “Sao không giữ chỗ cho tôi?”
Nhạc Dư chưa bao giờ cảm thấy tai mình lại thính đến vậy.
Cô nghe thấy tiếng chửi rủa của Cao Nhân Nhân, nghe thấy tiếng hít sâu của Hồ Đông Du, và cả lời của người ngồi phía đối diện: “Ấy, chẳng phải là không được dẫn theo phụ nữ sao?”
Không được dẫn theo phụ nữ? Thế vì sao cô lại có mặt ở đây?
Nhạc Dư vỡ lẽ mà chẳng phải suy nghĩ nhiều. Cô chủ động nắm tay Hoắc Tuân, không cần mở miệng hỏi, trong lòng đã có câu trả lời.
Hóa ra anh nói gặp bạn bè thì thực sự chỉ là gặp bạn bè. Chắc hẳn anh cho rằng, những cô ả bẻm mép mà bạn bè anh dẫn theo bốn năm về trước chính là nguyên nhân khiến cô đột nhiên thay đổi. Vì suy nghĩ cho tâm trạng của cô, vì loại bỏ mầm họa mà phải cẩn thận đến nước này sao?
“Không ngại ngứa nữa à?”
Nhạc Dư lắc đầu, nói: “Không. Bảo bối, tay anh ấm quá.”
Hoắc Tuân siết chặt tay cô: “Không ấm thì anh đã chẳng cầm tay em.”
Trái với bầu không khí êm dịu giữa bọn họ, xung quang căng thẳng đến độ muốn nổ tung.
Hồ Đông Du bảo nhân viên xếp thêm hai cái ghế cách xa Cao Nhân Nhân nhất có thể, ở dưới bàn thì đè tay cô ta lại, không cho cựa quậy.
Cao Nhân Nhân vừa thấy Nhiếp Sướng thì nổi cơn tam bành, tuy không thể động tay động chân, nhưng cái miệng vẫn còn tự do. Cô ta nói bóng nói gió, giọng điệu quái gở: “Có một số người ấy mà, thay người yêu còn nhanh hơn cả thay giày. Giày dép càng thay càng thấy vừa chân, nhưng người thì lại không như thế, mới mẻ bao giờ cũng tốt hơn nhỉ.”
Hồ Đông Du vỗ vỗ trán, thôi xong.
Nhạc Dư không rõ giữa Cao Nhân Nhân và Nhiếp Sướng đã xảy ra chuyện gì mà lại ầm ĩ đến mức này. Vì không muốn bị cuốn vào cuộc chiến, nhân lúc Nhiếp Sướng còn chưa phản kích, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh. Hoắc Tuân vốn định đi cùng, song cô bảo không cần: “Em sẽ về nhanh thôi.” Họ đâu phải là song sinh dính liền.
Hoắc Tuân do dự trong phút chốc, đoạn nói: “Em cầm cả di động đi.”
Đông Phong rất rộng lớn, nhà vệ sinh cách phòng bao một đoạn đường. Sau khi rửa tay rồi ra ngoài, Nhạc Dư không vội quay về mà ngồi xuống băng ghế đá trên hành lang, trò chuyện với Hoắc Tuân qua di động.
Hoắc Tuân phát sóng trực tiếp tình hình trận chiến cho cô, đến khi anh bảo Nhiếp Sướng đã dẫn người đi mất, cô bật cười thành tiếng. Không hổ là Cao Nhân Nhân, đánh đâu thắng đấy.
Chiến tranh đã kết thúc, cũng là lúc nên trở về. Nhạc Dư đứng dậy, cúi đầu nhắn tin báo cho Hoắc Tuân, mắt không nhìn đường, suýt nữa va phải người khác.
“Sao bất cẩn thế?”
Nhạc Dư ngẩng đầu.
Hình Khoát nhìn cô, cười: “Vẫn đang hẹn hò với Hoắc Tuân à?”
/108
|