Edit | Beta: Manh & MDL
Hai người vốn dĩ định chơi trò cô giáo và học sinh, sau cùng Hoắc Tuân lại đổi ý. Tuy anh không nói rõ là mình cảm thấy khó chịu vì nghĩ đến Lục Thương, nhưng Nhạc Dư cũng đoán được phần nào. Cô giễu bảo anh là thùng giấm chua, sau đó hỏi: “Thế mình chơi cái gì?”
Người đang mải cởi quần áo của cô khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ: “Em thử gọi thầy Hoắc xem nào.”
Nhạc Dư: “… Thầy… thầy Hoắc…?
Hoắc Tuân có phần lâng lâng: “Được đấy, chơi cái này đi.”
Nhạc Dư không nói gì, thầm nghĩ Hoắc Tuân quả là một người có hai mặt cực kỳ trái ngược. Lúc thì dịu dàng, lúc lại độc đoán; khi thì trưởng thành, khi lại trẻ con… Song chung quy cô vẫn thích anh như vậy, vì ấy mới là một Hoắc Tuân hoàn chỉnh. Người có tính cách tẻ nhạt quá đỗi vô vị, có lẽ sẽ thích hợp với ai khác, nhưng tuyệt đối không phải là cô.
Hiện tiết trời đang lạnh nên Nhạc Dư mặc rất nhiều lớp, Hoắc Tuân giúp cô cởi hết món này đến món khác, mở khóa áo lót, đôi gò bồng đào như thạch hoa quả nhảy ra. Anh đùa nghịch nhũ hoa trong chốc lát, vừa hôn vừa nắn, khiến Nhạc Dư đổ cả mồ hôi.
“Em nóng à?”
Nhạc Dư gật đầu, tự cởi quần lót rồi bảo anh: “Ướt rồi.”
Trên người Hoắc Tuân cũng không còn một mảnh vải, anh kéo lớp bao của vật nam tính đã cương cứng đến phát trướng, bôi chút chất nhầy lên phần đầu, rồi thâm nhập vào khe hẹp ướt át một cách trơn tru.
“A……” Cả người Nhạc Dư ửng đỏ, vật nóng bỏng dần dần lấp đầy cơ thể của cô; cô ưỡn thân dưới, vòng tay ôm Hoắc Tuân, cơ mông siết chặt, nhanh chóng cảm nhận được cảm giác quy đầu đè ép hoa huyệt.
Thấy vẻ đã ăn thử sinh nghiện trong mắt Nhạc Dư, Hoắc Tuân hôn lên mí mắt cô: “Gọi thầy Hoắc nữa đi em.”
Nhạc Dư hờn dỗi: “Anh… anh ghiền lắm rồi ha…” Tiếng ha ở cuối câu hết sức mê hồn, bởi vì anh vừa nhấn mạnh lên tận hoa tâm của cô.
Hoắc Tuân: “Cũng hơi hơi, sẽ làm anh không nhịn được mà muốn dạy em học bài.”
Nhạc Dư dở khóc dở cười, khoái cảm dưới thân không ngừng kéo đến, những giọt lệ sung sướng tuôn trào từ khóe mắt.
“Thật đấy, anh không lừa em đâu.” Hoắc Tuân cảm thấy nghề nhà giáo rất hợp với Nhạc Dư. Cô vô cùng kiên nhẫn, tiến lùi có chừng mực, phàm là học sinh bình thường thì đều nghe lời cô. Thế nên khi cô ý loạn tình mê ở dưới thân anh, gọi anh là thầy, sẽ mang lại kích thích vô hình, khiến anh không nhịn được mà chuyển động mạnh hơn. Anh tiếp tục: “Hay em thử hỏi anh một cộng một bằng mấy xem, để anh được đã nghiền.”
Một dòng nước lại rỏ ra từ phía dưới Nhạc Dư không hỏi ngay mà rầm rì đòi quay người, cô thích tư thế làm tình từ phía sau, như vậy có thể vào càng thêm sâu.
Gậy thịt ướt dính còn đang rỏ nước, Hoắc Tuân không muốn lãng phí, nâng mông Nhạc Dư rồi lập tức thâm nhập, dỗ dành: “Nào bảo bối, em hỏi thử đi?”
Nhạc Dư mơ màng vì cơn đê mê, tiếng rên khi cao khi thấp, cô cắn môi hỏi: “…… Một cộng một bằng mấy?”
Câu hỏi này quá đỗi kỳ quặc và xấu hổ, khiến cô đỏ mày đỏ mặt.
Hoắc Tuân xoa cái tai nóng bừng của cô, đáp: “Bằng ba.”
Nhạc Dư chợt nhận ra là bầu ngực đang rất ngứa ngáy, cô phải tự tay xoa nắn mới dễ chịu hơn chút đỉnh. Nghe được đáp án, cô hơi hơi quay đầu: “Sai rồi.”
“Đâu có.” Hoắc Tuân nằm ở trên cô, tỉ mẩn liếm mút phần gáy: “Nhạc Nhạc, mình sinh một đứa đi.” Rồi anh lập tức bổ sung: “Thuận theo tự nhiên.”
Gần đây họ làm tình đều không sử dụng bao cao su, cũng không uống thuốc tránh thai, nhưng bụng Nhạc Dư vẫn im hơi lặng tiếng. Hoắc Tuân không sốt ruột, chỉ là anh đột nhiên rất muốn biết kết tinh của mình và Nhạc Dư sẽ có hình hài như thế nào, tính cách ra sao, cứ đáng yêu như cô là tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của việc sinh con là phải kết hôn cái đã.
Nhạc Dư bỗng siết chặt cửa mình, cô lắp bắp, giọng thoáng vẻ vui sướng: “Anh… anh nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh không nói bậy bạ.” Hoắc Tuân yên lặng trong giây lát, anh biết đây hiện tại chưa phải là thời điểm tốt: “Bao giờ thời tiết đẹp hơn thì mình cố gắng nhé.”
Nhạc Dư băn khoăn vì sao lại phải phụ thuộc vào thời tiết, song không hỏi thành lời, bởi tâm trí cô lúc này đang rối bời với đủ mọi loại suy nghĩ. Đây không phải là lời cầu hôn, nhưng lại ám chỉ đến chuyện sau khi kết hôn, chứng tỏ anh có nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của bọn họ.
Niềm phấn khởi cực độ đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng.
Hoa huyệt khít khao khiến Hoắc Tuân cảm thấy gốc rễ như sắp đứt đoạn. Anh không dám ngừng, chỉ có thể tăng tốc, đợi đến khi thành huyệt giãn ra mới dần dần chậm lại.
Anh mút tấm lưng mượt mà của Nhạc Dư, dưới thân không ngừng thọc vào rút ra, nhân lúc dòng nước trong hoa tâm trào dâng, anh lật người cô lại, về với tư thế cổ điển. Anh thích ngắm gương mặt khi đạt cực khoái của cô, vẻ mềm mại mà xinh đẹp ấy có thể mang lại cho anh niềm hân hoan tức thì.
Song anh hẵng còn chưa đầu hàng.
Cơ thể của Nhạc Dư vô cùng dẻo dai, Hoắc Tuân ấn hai đùi của cô xuống, gậy thịt ra vào giữa môi hoa như thoi đưa, dịch nhầy hóa thành bọt trắng, bắn tóe lên bụi cỏ.
“Nhẹ thôi anh… Đừng làm em trầy da…”
“Anh biết.”
“Thế sao anh còn làm nhanh vậy? A….”
Cuộc trao đổi dần biến mất trong tiếng nước phát ra từ hai cơ thể đang va chạm và tiếng rên mềm mại đứt quãng.
Ngoài trời đông giá lạnh rét buốt, trong phòng lại ngập tràn sắc xuân.
Cuối cùng, Hoắc Tuân bắn lâu thật lâu, trút tất cả tinh dịch vào trong cơ thể của Nhạc Dư.
…
Sau trận mây mưa, Nhạc Dư chìm vào giấc ngủ. Dịch chăn cho cô xong, Hoắc Tuân ôm tâm sự ra ban công hút thuốc.
Tuy lúc này đã là rạng sáng, nhưng với nhiều người, cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu.
Hoắc Tuân gửi tin nhắn cho Nhiếp Sướng.
Có lẽ Nhiếp Sướng đang dùng di động, thế nên trả lời rất nhanh. Nội dung chỉ gói gọn trong hai chữ, song lại khiến Hoắc Tuân phải cau mày.
“Hình Khoát.”
Hai người vốn dĩ định chơi trò cô giáo và học sinh, sau cùng Hoắc Tuân lại đổi ý. Tuy anh không nói rõ là mình cảm thấy khó chịu vì nghĩ đến Lục Thương, nhưng Nhạc Dư cũng đoán được phần nào. Cô giễu bảo anh là thùng giấm chua, sau đó hỏi: “Thế mình chơi cái gì?”
Người đang mải cởi quần áo của cô khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ: “Em thử gọi thầy Hoắc xem nào.”
Nhạc Dư: “… Thầy… thầy Hoắc…?
Hoắc Tuân có phần lâng lâng: “Được đấy, chơi cái này đi.”
Nhạc Dư không nói gì, thầm nghĩ Hoắc Tuân quả là một người có hai mặt cực kỳ trái ngược. Lúc thì dịu dàng, lúc lại độc đoán; khi thì trưởng thành, khi lại trẻ con… Song chung quy cô vẫn thích anh như vậy, vì ấy mới là một Hoắc Tuân hoàn chỉnh. Người có tính cách tẻ nhạt quá đỗi vô vị, có lẽ sẽ thích hợp với ai khác, nhưng tuyệt đối không phải là cô.
Hiện tiết trời đang lạnh nên Nhạc Dư mặc rất nhiều lớp, Hoắc Tuân giúp cô cởi hết món này đến món khác, mở khóa áo lót, đôi gò bồng đào như thạch hoa quả nhảy ra. Anh đùa nghịch nhũ hoa trong chốc lát, vừa hôn vừa nắn, khiến Nhạc Dư đổ cả mồ hôi.
“Em nóng à?”
Nhạc Dư gật đầu, tự cởi quần lót rồi bảo anh: “Ướt rồi.”
Trên người Hoắc Tuân cũng không còn một mảnh vải, anh kéo lớp bao của vật nam tính đã cương cứng đến phát trướng, bôi chút chất nhầy lên phần đầu, rồi thâm nhập vào khe hẹp ướt át một cách trơn tru.
“A……” Cả người Nhạc Dư ửng đỏ, vật nóng bỏng dần dần lấp đầy cơ thể của cô; cô ưỡn thân dưới, vòng tay ôm Hoắc Tuân, cơ mông siết chặt, nhanh chóng cảm nhận được cảm giác quy đầu đè ép hoa huyệt.
Thấy vẻ đã ăn thử sinh nghiện trong mắt Nhạc Dư, Hoắc Tuân hôn lên mí mắt cô: “Gọi thầy Hoắc nữa đi em.”
Nhạc Dư hờn dỗi: “Anh… anh ghiền lắm rồi ha…” Tiếng ha ở cuối câu hết sức mê hồn, bởi vì anh vừa nhấn mạnh lên tận hoa tâm của cô.
Hoắc Tuân: “Cũng hơi hơi, sẽ làm anh không nhịn được mà muốn dạy em học bài.”
Nhạc Dư dở khóc dở cười, khoái cảm dưới thân không ngừng kéo đến, những giọt lệ sung sướng tuôn trào từ khóe mắt.
“Thật đấy, anh không lừa em đâu.” Hoắc Tuân cảm thấy nghề nhà giáo rất hợp với Nhạc Dư. Cô vô cùng kiên nhẫn, tiến lùi có chừng mực, phàm là học sinh bình thường thì đều nghe lời cô. Thế nên khi cô ý loạn tình mê ở dưới thân anh, gọi anh là thầy, sẽ mang lại kích thích vô hình, khiến anh không nhịn được mà chuyển động mạnh hơn. Anh tiếp tục: “Hay em thử hỏi anh một cộng một bằng mấy xem, để anh được đã nghiền.”
Một dòng nước lại rỏ ra từ phía dưới Nhạc Dư không hỏi ngay mà rầm rì đòi quay người, cô thích tư thế làm tình từ phía sau, như vậy có thể vào càng thêm sâu.
Gậy thịt ướt dính còn đang rỏ nước, Hoắc Tuân không muốn lãng phí, nâng mông Nhạc Dư rồi lập tức thâm nhập, dỗ dành: “Nào bảo bối, em hỏi thử đi?”
Nhạc Dư mơ màng vì cơn đê mê, tiếng rên khi cao khi thấp, cô cắn môi hỏi: “…… Một cộng một bằng mấy?”
Câu hỏi này quá đỗi kỳ quặc và xấu hổ, khiến cô đỏ mày đỏ mặt.
Hoắc Tuân xoa cái tai nóng bừng của cô, đáp: “Bằng ba.”
Nhạc Dư chợt nhận ra là bầu ngực đang rất ngứa ngáy, cô phải tự tay xoa nắn mới dễ chịu hơn chút đỉnh. Nghe được đáp án, cô hơi hơi quay đầu: “Sai rồi.”
“Đâu có.” Hoắc Tuân nằm ở trên cô, tỉ mẩn liếm mút phần gáy: “Nhạc Nhạc, mình sinh một đứa đi.” Rồi anh lập tức bổ sung: “Thuận theo tự nhiên.”
Gần đây họ làm tình đều không sử dụng bao cao su, cũng không uống thuốc tránh thai, nhưng bụng Nhạc Dư vẫn im hơi lặng tiếng. Hoắc Tuân không sốt ruột, chỉ là anh đột nhiên rất muốn biết kết tinh của mình và Nhạc Dư sẽ có hình hài như thế nào, tính cách ra sao, cứ đáng yêu như cô là tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của việc sinh con là phải kết hôn cái đã.
Nhạc Dư bỗng siết chặt cửa mình, cô lắp bắp, giọng thoáng vẻ vui sướng: “Anh… anh nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh không nói bậy bạ.” Hoắc Tuân yên lặng trong giây lát, anh biết đây hiện tại chưa phải là thời điểm tốt: “Bao giờ thời tiết đẹp hơn thì mình cố gắng nhé.”
Nhạc Dư băn khoăn vì sao lại phải phụ thuộc vào thời tiết, song không hỏi thành lời, bởi tâm trí cô lúc này đang rối bời với đủ mọi loại suy nghĩ. Đây không phải là lời cầu hôn, nhưng lại ám chỉ đến chuyện sau khi kết hôn, chứng tỏ anh có nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của bọn họ.
Niềm phấn khởi cực độ đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng.
Hoa huyệt khít khao khiến Hoắc Tuân cảm thấy gốc rễ như sắp đứt đoạn. Anh không dám ngừng, chỉ có thể tăng tốc, đợi đến khi thành huyệt giãn ra mới dần dần chậm lại.
Anh mút tấm lưng mượt mà của Nhạc Dư, dưới thân không ngừng thọc vào rút ra, nhân lúc dòng nước trong hoa tâm trào dâng, anh lật người cô lại, về với tư thế cổ điển. Anh thích ngắm gương mặt khi đạt cực khoái của cô, vẻ mềm mại mà xinh đẹp ấy có thể mang lại cho anh niềm hân hoan tức thì.
Song anh hẵng còn chưa đầu hàng.
Cơ thể của Nhạc Dư vô cùng dẻo dai, Hoắc Tuân ấn hai đùi của cô xuống, gậy thịt ra vào giữa môi hoa như thoi đưa, dịch nhầy hóa thành bọt trắng, bắn tóe lên bụi cỏ.
“Nhẹ thôi anh… Đừng làm em trầy da…”
“Anh biết.”
“Thế sao anh còn làm nhanh vậy? A….”
Cuộc trao đổi dần biến mất trong tiếng nước phát ra từ hai cơ thể đang va chạm và tiếng rên mềm mại đứt quãng.
Ngoài trời đông giá lạnh rét buốt, trong phòng lại ngập tràn sắc xuân.
Cuối cùng, Hoắc Tuân bắn lâu thật lâu, trút tất cả tinh dịch vào trong cơ thể của Nhạc Dư.
…
Sau trận mây mưa, Nhạc Dư chìm vào giấc ngủ. Dịch chăn cho cô xong, Hoắc Tuân ôm tâm sự ra ban công hút thuốc.
Tuy lúc này đã là rạng sáng, nhưng với nhiều người, cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu.
Hoắc Tuân gửi tin nhắn cho Nhiếp Sướng.
Có lẽ Nhiếp Sướng đang dùng di động, thế nên trả lời rất nhanh. Nội dung chỉ gói gọn trong hai chữ, song lại khiến Hoắc Tuân phải cau mày.
“Hình Khoát.”
/108
|