Vào thứ bảy, Nhạc Dư ngủ thẳng đến trưa mới mở mắt. Trông thấy tin nhắn của Hoắc Tuân, cô vừa trả lời vừa cảm khái: Đây chính là chỗ tốt của nghề dạy học, cái gì cũng ít, chỉ có ngày nghỉ là nhiều.
Đợi mãi không thấy Hoắc Tuân nhắn lại, cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi mới lề mề xuống giường. Hôm nay, cô hẹn Phan Bối ra ngoài uống trà, vì vẫn còn nhiều thời gian nên chẳng hề vội vã.
Phan Bối vừa là bạn đại học vừa là bạn cùng phòng của Nhạc Dư. Thời còn đi học, quan hệ giữa hai người không tồi, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Tháng mười chưa đến, hiện đang là thời điểm mát mẻ trong năm. Khi Nhạc Dư nhàn nhã xuất hiện ở chỗ hẹn, Phan Bối đã có mặt tại đó, còn gọi sẵn cho cô một ly nước chanh leo.
Phan Bối là một cô gái xinh đẹp dáng thon thả. Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó màu đỏ, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng phong cảnh vô hạn trước ngực.
Nhạc Dư thả túi xuống, đôi mắt quét tới quét lui trước vùng đồi núi của cô nàng ba lần: Lại to lên đấy à?
Phan Bối nhướn mày ưỡn ngực: Lên một cup. Tiếp đó, cô đề cập đến một phương thuốc dân gian, nói chỉ cần kiên trì nửa tháng là sẽ có hiệu quả.
Nhạc Dư tặc lưỡi: Có tác dụng thật sao?
Phan Bối nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, Cậu còn có đàn ông xoa cho, tớ đương nhiên phải tự túc rồi.
Nhạc Dư không còn lời nào để nói.
Nhắc đến đàn ông, Phan Bối chợt hào hứng hơn hẳn. Cô chống tay lên bàn, xích lại gần Nhạc Dư, Này, thế bao giờ cậu và Hoắc Tuân mới kết hôn?
Nhạc Dư giả vờ cười hai tiếng, hỏi ngược: Sao cậu không hỏi lúc nào bọn tớ mới chia tay?
Dẹp đi, chia là chia thế nào?
Sao lại không thể? Nhạc Dư khuấy đá trong ly, Bọn tớ không dễ đi đến cuối cùng như vậy đâu. Bây giờ chỉ đang hẹn hò nên mọi thứ có vẻ tốt đẹp, nhưng nếu dính tới kết hôn thì sẽ phải suy xét rất nhiều chuyện.
Gia đình, công việc, khoảng cách... Tất cả đều là vấn đề.
Phan Bối không thích thấy Nhạc Dư bi quan, tư tưởng của cô phóng khoáng, làm gì cũng chỉ để ý đến niềm vui trước mắt. Tuy cô hiểu rõ ý của Nhạc Dư, nhưng cô đồng thời tin tưởng năng lực của Hoắc Tuân một cách mù quáng.
Bởi vì Hoắc Tuân đã thành công cưa đổ Nhạc Dư khi còn học đại học, cũng bởi vì hai người có thể ở bên nhau 5 năm.
Phan Bối khẳng định: Nếu Hoắc Tuân muốn cưới cậu thì chẳng ai cản được đâu, đến lúc đấy, cậu chỉ cần gật đầu là được.
Nhạc Dư cười cười, không tiếp tục đề tài này, dưới đáy lòng lại tự hỏi, nếu Hoắc Tuân muốn cưới cô, vì sao đã năm năm rồi mà anh còn chưa đề xuất?
Thứ gọi là tâm tư thiếu nữ đã sớm bị cô vứt bỏ từ hai năm trước.
*
Ngày hôm sau, Nhạc Dư trở về chính ổ nhỏ của mình để ngủ một ngày, thiếu chút nữa đi làm trễ vào thứ hai.
Trình Hoan đứng đọc dẫn trên bục giảng, khi Nhạc Dư vừa xuất hiện ở cửa sau của phòng học, những tiếng đọc sách thưa thớt lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
Nhưng cô lại không quá để ý đến việc này, bởi vì cô đang đứng ở một vị trí khá xấu hổ, ngay bên cạnh Lục Thương đang nằm ngủ, mà Lục Thương lại cố tình không có bạn ngồi cùng bàn.
Nhạc Dư không thể không tự đẩy bả vai cậu, nói: Lục Thương, đừng ngủ nữa, dậy đọc sách đi.
Phải đẩy mấy lần Lục Thương mới tỉnh, cậu mở đôi mắt nhập nhèm mà nhổm dậy, quay đầu nhìn Nhạc Dư. Đầu tiên là sửng sốt, đoạn lau mặt tỉnh táo lại, Cô ạ?
Nhạc Dư vô thức đứng thẳng người, nghiêm mặt nói: Bây đang giờ là giờ tự đọc buổi sáng.
Lục Thương không kiên nhẫn vò vò tóc, lấy sách ngữ văn từ hộc bàn ra, lại đá ghế người ngồi bàn trước, hỏi: Trang bao nhiêu?
Bàn trước như đứng đống lửa, như ngồi đống than: T... Trang 159.
Lật đến trang 159, Lục Thương lơ đãng nheo mắt, miệng không động, hẳn là đang tìm vị trí của bài đọc.
Thấy hôm nay cậu có vẻ nghe lời, Nhạc Dư âm thầm hài lòng -- Đây là lần đầu tiên cô làm những việc như thế này, tuy luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng khi làm xong, cuối cùng cô cũng có cảm giác mình thực sự đã trở thành giáo viên chủ nhiệm.
Cảm giác này còn khá tuyệt.
Trường học có rất nhiều sự vụ vào thứ hai, khi Nhạc Dư tất bật xong thì đã là buổi chiều. Nâng tay đỡ cổ, hoạt động gân cốt, cô chợt nhớ đến chuyện của Trình Hoan. Vừa chuẩn bị đi tìm người, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trình Hoan xuất hiện ở văn phòng.
Có chuyện gì thế? Cô bé nom có vẻ vội vã, trán ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ thấy Trình Hoan nói: Cô ơi, bạn học sinh mới chuyển đến trốn học rồi ạ.
...
Nhạc Dư nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Vị học sinh đang mách lẻo ở trước mắt là loại người mà cô từng phản cảm nhất, nhưng thân phận của cô nay đã khác xưa. Là một chủ nhiệm lớp, cô phải quen với sự tồn tại của loại người này.
Trình Hoan không phát hiện vẻ mặt khác thường của Nhạc Dư, cô bé tiếp tục: Sau đó cậu ấy trở về với khuôn mặt bầm dập, hiện đang ở trong phòng y tế ạ.
Kiểu nói chuyện đứt quãng này đúng là khiến người nghe phải thở hổn hển.
Học sinh bị thương không phải là chuyện nhỏ, Nhạc Dư không kịp hỏi đến cùng, lập tức ra khỏi văn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cô nói mà không quay đầu: Trình Hoan, em về lớp trước đi, việc học quan trọng hơn.
Trình Hoan lập tức chôn chân tại chỗ, khi cô bé hồi thần thì bóng cô chủ nhiệm đã biến mất khỏi hành lang.
Không ai biết di động Nhạc Dư bỏ quên trong túi đã sáng lên rất nhiều lần, đương nhiên cũng không có người nào nghe điện thoại.
Tám cuộc gọi nhỡ đều đến từ Hoắc Tuân.
Tác giả: Đây là lần đầu tiên Nhạc Dư làm chủ nhiệm nên mới cảm thấy gò bó, phải từ từ thích ứng.
Phương thuốc dân gian giúp tăng cup ngực là tôi nghe được từ bạn, cô ấy bảo đảm là sẽ có tác dụng, nhưng tôi lại quên không còn một mảnh, nên chỉ có thể viết sơ qua như vậy thôi.
Đợi mãi không thấy Hoắc Tuân nhắn lại, cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi mới lề mề xuống giường. Hôm nay, cô hẹn Phan Bối ra ngoài uống trà, vì vẫn còn nhiều thời gian nên chẳng hề vội vã.
Phan Bối vừa là bạn đại học vừa là bạn cùng phòng của Nhạc Dư. Thời còn đi học, quan hệ giữa hai người không tồi, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Tháng mười chưa đến, hiện đang là thời điểm mát mẻ trong năm. Khi Nhạc Dư nhàn nhã xuất hiện ở chỗ hẹn, Phan Bối đã có mặt tại đó, còn gọi sẵn cho cô một ly nước chanh leo.
Phan Bối là một cô gái xinh đẹp dáng thon thả. Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó màu đỏ, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng phong cảnh vô hạn trước ngực.
Nhạc Dư thả túi xuống, đôi mắt quét tới quét lui trước vùng đồi núi của cô nàng ba lần: Lại to lên đấy à?
Phan Bối nhướn mày ưỡn ngực: Lên một cup. Tiếp đó, cô đề cập đến một phương thuốc dân gian, nói chỉ cần kiên trì nửa tháng là sẽ có hiệu quả.
Nhạc Dư tặc lưỡi: Có tác dụng thật sao?
Phan Bối nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, Cậu còn có đàn ông xoa cho, tớ đương nhiên phải tự túc rồi.
Nhạc Dư không còn lời nào để nói.
Nhắc đến đàn ông, Phan Bối chợt hào hứng hơn hẳn. Cô chống tay lên bàn, xích lại gần Nhạc Dư, Này, thế bao giờ cậu và Hoắc Tuân mới kết hôn?
Nhạc Dư giả vờ cười hai tiếng, hỏi ngược: Sao cậu không hỏi lúc nào bọn tớ mới chia tay?
Dẹp đi, chia là chia thế nào?
Sao lại không thể? Nhạc Dư khuấy đá trong ly, Bọn tớ không dễ đi đến cuối cùng như vậy đâu. Bây giờ chỉ đang hẹn hò nên mọi thứ có vẻ tốt đẹp, nhưng nếu dính tới kết hôn thì sẽ phải suy xét rất nhiều chuyện.
Gia đình, công việc, khoảng cách... Tất cả đều là vấn đề.
Phan Bối không thích thấy Nhạc Dư bi quan, tư tưởng của cô phóng khoáng, làm gì cũng chỉ để ý đến niềm vui trước mắt. Tuy cô hiểu rõ ý của Nhạc Dư, nhưng cô đồng thời tin tưởng năng lực của Hoắc Tuân một cách mù quáng.
Bởi vì Hoắc Tuân đã thành công cưa đổ Nhạc Dư khi còn học đại học, cũng bởi vì hai người có thể ở bên nhau 5 năm.
Phan Bối khẳng định: Nếu Hoắc Tuân muốn cưới cậu thì chẳng ai cản được đâu, đến lúc đấy, cậu chỉ cần gật đầu là được.
Nhạc Dư cười cười, không tiếp tục đề tài này, dưới đáy lòng lại tự hỏi, nếu Hoắc Tuân muốn cưới cô, vì sao đã năm năm rồi mà anh còn chưa đề xuất?
Thứ gọi là tâm tư thiếu nữ đã sớm bị cô vứt bỏ từ hai năm trước.
*
Ngày hôm sau, Nhạc Dư trở về chính ổ nhỏ của mình để ngủ một ngày, thiếu chút nữa đi làm trễ vào thứ hai.
Trình Hoan đứng đọc dẫn trên bục giảng, khi Nhạc Dư vừa xuất hiện ở cửa sau của phòng học, những tiếng đọc sách thưa thớt lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
Nhưng cô lại không quá để ý đến việc này, bởi vì cô đang đứng ở một vị trí khá xấu hổ, ngay bên cạnh Lục Thương đang nằm ngủ, mà Lục Thương lại cố tình không có bạn ngồi cùng bàn.
Nhạc Dư không thể không tự đẩy bả vai cậu, nói: Lục Thương, đừng ngủ nữa, dậy đọc sách đi.
Phải đẩy mấy lần Lục Thương mới tỉnh, cậu mở đôi mắt nhập nhèm mà nhổm dậy, quay đầu nhìn Nhạc Dư. Đầu tiên là sửng sốt, đoạn lau mặt tỉnh táo lại, Cô ạ?
Nhạc Dư vô thức đứng thẳng người, nghiêm mặt nói: Bây đang giờ là giờ tự đọc buổi sáng.
Lục Thương không kiên nhẫn vò vò tóc, lấy sách ngữ văn từ hộc bàn ra, lại đá ghế người ngồi bàn trước, hỏi: Trang bao nhiêu?
Bàn trước như đứng đống lửa, như ngồi đống than: T... Trang 159.
Lật đến trang 159, Lục Thương lơ đãng nheo mắt, miệng không động, hẳn là đang tìm vị trí của bài đọc.
Thấy hôm nay cậu có vẻ nghe lời, Nhạc Dư âm thầm hài lòng -- Đây là lần đầu tiên cô làm những việc như thế này, tuy luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng khi làm xong, cuối cùng cô cũng có cảm giác mình thực sự đã trở thành giáo viên chủ nhiệm.
Cảm giác này còn khá tuyệt.
Trường học có rất nhiều sự vụ vào thứ hai, khi Nhạc Dư tất bật xong thì đã là buổi chiều. Nâng tay đỡ cổ, hoạt động gân cốt, cô chợt nhớ đến chuyện của Trình Hoan. Vừa chuẩn bị đi tìm người, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trình Hoan xuất hiện ở văn phòng.
Có chuyện gì thế? Cô bé nom có vẻ vội vã, trán ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ thấy Trình Hoan nói: Cô ơi, bạn học sinh mới chuyển đến trốn học rồi ạ.
...
Nhạc Dư nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Vị học sinh đang mách lẻo ở trước mắt là loại người mà cô từng phản cảm nhất, nhưng thân phận của cô nay đã khác xưa. Là một chủ nhiệm lớp, cô phải quen với sự tồn tại của loại người này.
Trình Hoan không phát hiện vẻ mặt khác thường của Nhạc Dư, cô bé tiếp tục: Sau đó cậu ấy trở về với khuôn mặt bầm dập, hiện đang ở trong phòng y tế ạ.
Kiểu nói chuyện đứt quãng này đúng là khiến người nghe phải thở hổn hển.
Học sinh bị thương không phải là chuyện nhỏ, Nhạc Dư không kịp hỏi đến cùng, lập tức ra khỏi văn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cô nói mà không quay đầu: Trình Hoan, em về lớp trước đi, việc học quan trọng hơn.
Trình Hoan lập tức chôn chân tại chỗ, khi cô bé hồi thần thì bóng cô chủ nhiệm đã biến mất khỏi hành lang.
Không ai biết di động Nhạc Dư bỏ quên trong túi đã sáng lên rất nhiều lần, đương nhiên cũng không có người nào nghe điện thoại.
Tám cuộc gọi nhỡ đều đến từ Hoắc Tuân.
Tác giả: Đây là lần đầu tiên Nhạc Dư làm chủ nhiệm nên mới cảm thấy gò bó, phải từ từ thích ứng.
Phương thuốc dân gian giúp tăng cup ngực là tôi nghe được từ bạn, cô ấy bảo đảm là sẽ có tác dụng, nhưng tôi lại quên không còn một mảnh, nên chỉ có thể viết sơ qua như vậy thôi.
/108
|