Edit | Beta: Manh & MDL
Khi Nhạc Dư biết Cao Nhân Nhân từng tìm mình thì đã là chuyện của một tháng sau.
“Hoắc Tuân không nói gì với cô hả?”
Nhạc Dư lắc đầu, thấy vẻ mặt cô ta là lạ thì hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì.” Cao Nhân Nhân lắc đầu: “Tôi chỉ không ngờ Hoắc Tuân sẽ tốt với cô đến mức ấy thôi.”
Người nợ ân tình là Nhạc Dư, song Hoắc Tuân chẳng những chủ động trả nợ thay cô khi cô chưa ngỏ lời mà còn không thèm tranh công, như thể chuyện ném tiền qua cửa sổ ấy chẳng là gì, làm cô ta ghen tỵ muốn chết.
Nhạc Dư thẹn thùng cười: “Thì anh ấy tốt thật mà. Nhưng lúc trước cô tìm tôi có chuyện gì hả?”
Cao Nhân Nhân biếng nhác nhìn cô: “Hoắc Tuân nhà cô giải quyết xong xuôi hết rồi.” Dứt lời, cô ta có phần hờn giận: “Biết ngày đấy Hoắc Tuân nhà cô đã nói gì với tôi không?”
“Không, anh ấy đã nói gì thế?”
Cao Nhân Nhân đằng hắng rồi giả giọng Hoắc Tuân: “Tôi không sợ cô ấy nợ ân tình thay tôi, tôi còn ước cô ấy lợi dụng tên tuổi của tôi để giải quyết vấn đề, làm cho chuyện giữa chúng tôi vĩnh viễn không thể tính rõ là tốt nhất.” Sau đó, cô ta mếu máo chê bai: “Bỉ ổi chết đi được!”
Nhạc Dư lại hiểu vì sao Hoắc Tuân nói như thế.
Anh thấu hiểu cô, tựa như cô hiểu thấu anh, thậm chí còn nắm rõ lối sống, thói quen và sở thích của cô hơn chính bản thân cô. Cô thích giữ khoảng cách giữa bọn họ, luôn suy nghĩ về cuộc sống sau khi chia tay, còn Hoắc Tuân ư? Anh biết cô ngoài nóng trong lạnh, nhưng lại chẳng hề buông tay. Cô càng muốn giữ kẽ thì anh càng muốn biến khoảng cách giữa hai người thành con số âm, cho dù có phải mất bao nhiêu năm trời.
Cô muốn cho tất cả mọi người biết Hoắc Tuân tốt đến nhường nào, rồi lại ích kỷ muốn giấu anh đi.
“Đấy không phải là bỉ ổi.” Cô nhìn vào đôi mắt hẵng còn vẻ đùa giỡn của Cao Nhân Nhân: “Sau này cô nhất định cũng sẽ gặp được một người bằng lòng đào tim móc phổi vì cô, khi ấy cô sẽ hiểu.”
***
Tháng sáu là thời điểm kỳ thi đại học diễn ra, là một trong số những nơi được chọn làm điểm thi, trường Bắc Hoài phải tạm đóng cửa trước một tuần, học sinh khối mười một có thêm năm ngày nghỉ trong khoảng thời gian này.
Nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Nhạc Dư đến bệnh viện một chuyến.
Khi có kết quả kiểm tra, cô ngơ ngác ngồi vuốt bụng trên dãy ghế nằm trong hành lang, đôi mắt mơ màng, ngơ ngẩn vì tin vui đến quá bất ngờ.
Cô… thực sự có thai rồi.
Kể từ lúc Hoắc Tuân nói muốn có con, mỗi khi làm tình, anh đều không dùng bao cao su. Bụng im hơi lặng tiếng mấy tháng, Nhạc Dư đã sắp sửa quên mất chuyện này, nếu kinh nguyệt không đến trễ một tháng thì cô đã chẳng nghĩ tới việc ghé bệnh viện để kiểm tra.
Hết xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa nội dung trong khung chat, Nhạc Dư không biết nên nói với Hoắc Tuân thế nào, cuối cùng vẫn dùng những con chữ dễ hiểu nhất: “Anh sắp được làm bố rồi.”
Hai mươi phút sau, Hoắc Tuân có mặt tại bệnh viện, trong khi lái từ công ty đến đây cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút.
Nhạc Dư vẫn giữ tư thế như lúc vừa cầm giấy xét nghiệm, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh đến nhanh thế?”
“Không chậm được.” Chẳng mấy khi Hoắc Tuân hoảng loạn như vậy, anh vuốt mặt một phen, nếp nhăn nơi mí mắt càng hằn rõ: “Thật à?”
“Sáu tuần rồi.” Nhạc Dư mất hứng: “Sao anh chỉ hỏi mỗi con vậy?”
Hoắc Tuân bật cười, lấy lại bình tĩnh, anh ngồi xuống, đặt tay lên bụng cô: “Anh cứ đắn đo mãi lý do làm em chán ăn mấy ngày gần đây, hóa ra là vì con đến.”
“Em vẫn thấy hơi buồn.” Nhạc Dư nhấc tay anh ra: “Hoắc Tuân, sau này con chào đời thì anh có thương con bỏ em không?”
Hoắc Tuân lắc đầu không chút do dự: “Không đâu.”
Sắc mặt Nhạc Dư dịu đi phần nào, cô từ từ buông tiếng thở dài: “Con đến đột ngột quá, em còn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
Hoắc Tuân hôn lên trán cô: “Tương lai còn dài mà.”
“Ừm…” Vừa dứt lời, Nhạc Dư thình lình quay trở lại đề tài vừa rồi: “Anh vẫn sẽ yêu em thật chứ?”
“Thật. Dù có con thì mình cũng nên sống vì chính mình, đúng không nào? Vợ của anh là em cơ mà.”
“Thế còn được.”
Nhạc Dư nép vào lòng anh, nở nụ cười dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô nhìn vạt nắng xuyên qua ô cửa sổ cuối hành lang và in nghiêng trên mặt đất, như thể mặt trời thiếu đi một cái miệng, những đốm sáng rải rác như nốt nhạc, lộng lẫy vô cùng.
Thật đẹp biết bao.
Hoàn chính văn.
Tác giả: Chúc cả nhà Trung Thu vui vẻ!
Hôm nay kết truyện đúng ngày lành!
Việc nên thông báo đều đã thông báo, những cái khác sẽ được viết trong phiên ngoại (lần này tui sẽ không “nhây” viết phiên ngoại đâu).
Tui đã trưng cầu ý kiến trên Weibo rồi, phiên ngoại sẽ gồm bốn phần: trước lần đầu tiên, sau lần đầu tiên, quá trình theo đuổi và tuần trăng mật (trong phiên ngoại tuần trăng mật, bé con sẽ được lên sâu khấu).
Khoảng trước tháng mười (2018) sẽ viết xong phiên ngoại.
Rồi, chính văn của quyển sách này xin được kết thúc tại đây, hẹn gặp lại các bạn trong truyện tiếp theo! Truyện tới sẽ viết theo kiểu cưới trước yêu sau, bao giờ tui mở hố thì sẽ thông báo trên Weibo, mọi người nhớ đến cổ vũ và lưu trữ truyện hen, yêu mọi người!
(Là bộ Anh/em/người nghe gió nam thổi đã được edit hoàn ở đâu đó ấy, quên sồi)
Khi Nhạc Dư biết Cao Nhân Nhân từng tìm mình thì đã là chuyện của một tháng sau.
“Hoắc Tuân không nói gì với cô hả?”
Nhạc Dư lắc đầu, thấy vẻ mặt cô ta là lạ thì hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì.” Cao Nhân Nhân lắc đầu: “Tôi chỉ không ngờ Hoắc Tuân sẽ tốt với cô đến mức ấy thôi.”
Người nợ ân tình là Nhạc Dư, song Hoắc Tuân chẳng những chủ động trả nợ thay cô khi cô chưa ngỏ lời mà còn không thèm tranh công, như thể chuyện ném tiền qua cửa sổ ấy chẳng là gì, làm cô ta ghen tỵ muốn chết.
Nhạc Dư thẹn thùng cười: “Thì anh ấy tốt thật mà. Nhưng lúc trước cô tìm tôi có chuyện gì hả?”
Cao Nhân Nhân biếng nhác nhìn cô: “Hoắc Tuân nhà cô giải quyết xong xuôi hết rồi.” Dứt lời, cô ta có phần hờn giận: “Biết ngày đấy Hoắc Tuân nhà cô đã nói gì với tôi không?”
“Không, anh ấy đã nói gì thế?”
Cao Nhân Nhân đằng hắng rồi giả giọng Hoắc Tuân: “Tôi không sợ cô ấy nợ ân tình thay tôi, tôi còn ước cô ấy lợi dụng tên tuổi của tôi để giải quyết vấn đề, làm cho chuyện giữa chúng tôi vĩnh viễn không thể tính rõ là tốt nhất.” Sau đó, cô ta mếu máo chê bai: “Bỉ ổi chết đi được!”
Nhạc Dư lại hiểu vì sao Hoắc Tuân nói như thế.
Anh thấu hiểu cô, tựa như cô hiểu thấu anh, thậm chí còn nắm rõ lối sống, thói quen và sở thích của cô hơn chính bản thân cô. Cô thích giữ khoảng cách giữa bọn họ, luôn suy nghĩ về cuộc sống sau khi chia tay, còn Hoắc Tuân ư? Anh biết cô ngoài nóng trong lạnh, nhưng lại chẳng hề buông tay. Cô càng muốn giữ kẽ thì anh càng muốn biến khoảng cách giữa hai người thành con số âm, cho dù có phải mất bao nhiêu năm trời.
Cô muốn cho tất cả mọi người biết Hoắc Tuân tốt đến nhường nào, rồi lại ích kỷ muốn giấu anh đi.
“Đấy không phải là bỉ ổi.” Cô nhìn vào đôi mắt hẵng còn vẻ đùa giỡn của Cao Nhân Nhân: “Sau này cô nhất định cũng sẽ gặp được một người bằng lòng đào tim móc phổi vì cô, khi ấy cô sẽ hiểu.”
***
Tháng sáu là thời điểm kỳ thi đại học diễn ra, là một trong số những nơi được chọn làm điểm thi, trường Bắc Hoài phải tạm đóng cửa trước một tuần, học sinh khối mười một có thêm năm ngày nghỉ trong khoảng thời gian này.
Nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Nhạc Dư đến bệnh viện một chuyến.
Khi có kết quả kiểm tra, cô ngơ ngác ngồi vuốt bụng trên dãy ghế nằm trong hành lang, đôi mắt mơ màng, ngơ ngẩn vì tin vui đến quá bất ngờ.
Cô… thực sự có thai rồi.
Kể từ lúc Hoắc Tuân nói muốn có con, mỗi khi làm tình, anh đều không dùng bao cao su. Bụng im hơi lặng tiếng mấy tháng, Nhạc Dư đã sắp sửa quên mất chuyện này, nếu kinh nguyệt không đến trễ một tháng thì cô đã chẳng nghĩ tới việc ghé bệnh viện để kiểm tra.
Hết xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa nội dung trong khung chat, Nhạc Dư không biết nên nói với Hoắc Tuân thế nào, cuối cùng vẫn dùng những con chữ dễ hiểu nhất: “Anh sắp được làm bố rồi.”
Hai mươi phút sau, Hoắc Tuân có mặt tại bệnh viện, trong khi lái từ công ty đến đây cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút.
Nhạc Dư vẫn giữ tư thế như lúc vừa cầm giấy xét nghiệm, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh đến nhanh thế?”
“Không chậm được.” Chẳng mấy khi Hoắc Tuân hoảng loạn như vậy, anh vuốt mặt một phen, nếp nhăn nơi mí mắt càng hằn rõ: “Thật à?”
“Sáu tuần rồi.” Nhạc Dư mất hứng: “Sao anh chỉ hỏi mỗi con vậy?”
Hoắc Tuân bật cười, lấy lại bình tĩnh, anh ngồi xuống, đặt tay lên bụng cô: “Anh cứ đắn đo mãi lý do làm em chán ăn mấy ngày gần đây, hóa ra là vì con đến.”
“Em vẫn thấy hơi buồn.” Nhạc Dư nhấc tay anh ra: “Hoắc Tuân, sau này con chào đời thì anh có thương con bỏ em không?”
Hoắc Tuân lắc đầu không chút do dự: “Không đâu.”
Sắc mặt Nhạc Dư dịu đi phần nào, cô từ từ buông tiếng thở dài: “Con đến đột ngột quá, em còn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
Hoắc Tuân hôn lên trán cô: “Tương lai còn dài mà.”
“Ừm…” Vừa dứt lời, Nhạc Dư thình lình quay trở lại đề tài vừa rồi: “Anh vẫn sẽ yêu em thật chứ?”
“Thật. Dù có con thì mình cũng nên sống vì chính mình, đúng không nào? Vợ của anh là em cơ mà.”
“Thế còn được.”
Nhạc Dư nép vào lòng anh, nở nụ cười dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô nhìn vạt nắng xuyên qua ô cửa sổ cuối hành lang và in nghiêng trên mặt đất, như thể mặt trời thiếu đi một cái miệng, những đốm sáng rải rác như nốt nhạc, lộng lẫy vô cùng.
Thật đẹp biết bao.
Hoàn chính văn.
Tác giả: Chúc cả nhà Trung Thu vui vẻ!
Hôm nay kết truyện đúng ngày lành!
Việc nên thông báo đều đã thông báo, những cái khác sẽ được viết trong phiên ngoại (lần này tui sẽ không “nhây” viết phiên ngoại đâu).
Tui đã trưng cầu ý kiến trên Weibo rồi, phiên ngoại sẽ gồm bốn phần: trước lần đầu tiên, sau lần đầu tiên, quá trình theo đuổi và tuần trăng mật (trong phiên ngoại tuần trăng mật, bé con sẽ được lên sâu khấu).
Khoảng trước tháng mười (2018) sẽ viết xong phiên ngoại.
Rồi, chính văn của quyển sách này xin được kết thúc tại đây, hẹn gặp lại các bạn trong truyện tiếp theo! Truyện tới sẽ viết theo kiểu cưới trước yêu sau, bao giờ tui mở hố thì sẽ thông báo trên Weibo, mọi người nhớ đến cổ vũ và lưu trữ truyện hen, yêu mọi người!
(Là bộ Anh/em/người nghe gió nam thổi đã được edit hoàn ở đâu đó ấy, quên sồi)
/108
|