“Đúng vậy, thật sự đã lâu không gặp, cũng đã hơn mười bảy năm!” Vẻ mặt nguyên soái hiện lên vẻ hoài niệm, Lăng Tiêu chính là tuyệt thế yêu nghiệt do một tay ông bồi dưỡng, từng là niềm kiêu ngạo của ông. Lúc trước khi nghe tin dữ của Lăng Tiêu, ông cũng đâu đớn bi thống vạn phần.
“Lăng Tiêu, lần này thuận lợi trở về, quân bộ hứa sẽ cho mở cuộc họp mặt báo chí để thông báo về sự trở về của cậu. Còn có chúc mừng cậu trở thành vị đại tướng thứ chin của Liên Bang chúng ta, đây là vinh dự và địa vi mà cậu nhất định phải có được.” Cảm xúc của nguyên soái trăm mối ngổn ngang, sau khi vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu thì ngồi xuống chiếc sofa đơn, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống nói chuyện.
“Cảm ơn nguyên soái ưu ái!” Lăng Tiêu nhàn nhạt mà cười nói, sau đó mới ngồi ở phía bên kia ghế sofa. Ông cũng không bởi vì địa vị của mình được thăng cao mà đắc ý khinh cuồng, hình tượng này khác hoàn toàn so với lúc hồi trẻ của ông, điều này khiến cho nguyên soái âm thầm gật đầu trong lòng, càng nhìn càng vừa lòng.
Sau mười bảy bị gian khổ mài dũa, Lăng Tiêu cũng không còn chính khí vạn phần như trước, cả người có vẻ ổn trọng và vững vàng hơn, ngồi trên địa vị đại tượng cũng khiến nhiều người tín phục hơn.
“Về việc an bài cho cậu…. Quân đoàn bảy trước kia đã được trùng kiến gần mười năm, các phương diện của quân đoàn cũng đã thành thục, không thích hợp để điều chuyển quân.” Nguyên soái nói có chút cẩn thận, ông biết rõ ý nghĩa của quân đoàn thứu bảy đối với Lăng Tiêu, chỉ là bây giờ thời thế, hoàn cảnh thay đối, quân đoàn thứu bảy đã không còn vị trí của Lăng Tiêu.
“Quân bộ, nghĩ an bài tôi như thế nào?” Lăng Tiêu cũng không phản ứng giống như trong tưởng tượng của nguyên soái, ông chỉ nhàn nhạt hỏi an bài của quân đội với mình.
“Quân bộ chuẩn bị điều động một bộ phận quân đội để thành lập quân đoàn mới, quân đoàn thứ 23, mà cậu, Lăng Tiêu, sẽ là quân đoàn trưởng duy nhất của quân đoàn 23, những chức vụ còn lại sẽ do cậu tự minh lựa chọn.”
Nguyên soái nói an bài của quân bộ dành cho Lăng Tiêu, nếu Lăng Tiêu trở thành đại tướng thứ chin của Liên Bang thì cần phải có một quân đoàn độc lập, chỉ là bây giờ các quân đoàn đều đã có quân đoàn truowrngt, trừ phi một trong các quân đoàn trưởng làm ra sai phạm gì cực kỳ nghiêm trọng nếu không vị trí quân đoàn trưởng, quan chỉ huy tối cao của quân đoàn là không thể thay đổi. Cuối cùng quân bộ liền quyết định thành lập một quân đoàn mới do Lăng Tiêu tự mình phụ trách. Để trấn an Lăng Tiêu, bọn họ cũng cấp có thể cấp cho một ít ưu đãi và đặc quyền.
“Như vậy cũng tốt!” Lăng Tiêu cho rằng an bài như vậy cũng không tồi, tuy rằng quân đoàn thứ bảy với ông quả thực có ý nghĩa không nhỏ, nhưng ý nghĩa đó không phải là ở cái tên quân đoàn thứ bảy mà là chỉ những người anh chị em đã từng ở trong đó.
Thời gian mười bảy năm cũng đủ làm cho hết thảy cảnh còn người mất, quân đoàn thứ bảy tuy rằng vẫn là cái tên kia, nhưng những người anh em, những chiến hữu từng vào sinh ra tử của ông đã không còn trong đó nữa, cho nên việc có trở lại nơi đó không đối với Lăng Tiêu cũng không sao cả.
Bất quá. Lăng Tiêu sẽ không lộ ra ý tưởng của mình để những người cấp cao trong quân bộ nghĩ rằng bọn họ thiếu Lăng Tiêu ông, chỉ cần như vậy ông mới có thể đưa ra một số yêu cầu quá phận.
“Cậu còn có yêu cầu gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định giúp cậu làm.” Quả nhiên như Lăng Tiêu sở liệu, đệ nhất nguyên soái là người thứ nhất trúng chiêu.
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó nói: “Tôi muốn biết những sự kiện đã phát sinh trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng và Lăng Lan, tôi muốn bu đắp lại tất cả những thiếu hụt trong suốt mười bảy năm qua.”
Nguyên soái nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một cái thật sâu rồi thở dài một hơi sau đó ra lệnh cho tham mưu trưởng của mình đem hồ sơ đã chuẩn bị sẳn từ trước mang vào.Kỳ thật từ lúc biết Lăng Tiêu còn sống và đang trên đường trở về, ông đã cho người chuẩn bị tập hồ sơ này. Là một trong số những người hiểu biết Lăng Tiêu, ông biết Lăng Tiêu nhất định sẽ yêu cầu những tư liệu này.
Nhìn hồ sơ từ tham mưu đưa tới, trong mắt Lăng Tiêu chợt léo tia kích động. Ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay tiếp nhận.
Lăng Tiêu gấp không chờ nổi mà mở hồ sơ, đây là hồ sơ về cuộc sống trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng.
.Lam Lạc Phượng bởi vì vẫn luôn ở trong nhà nên nội dung tư liệu cũng không nhiều, Lăng Tiêu rất nhanh liền xem xong phần tư liệu này.
Lúc Lăng Tiêu cầm tư liệu mang tên Lăng Lan thì hít một hơi thật sâu mới mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt ông chính là tấm hình Lăng Lan lúc mười ba tuổi, mặc bộ đồng phục màu đỏ của học viện đồng quân trung tâm. Bộ đồng phục màu đỏ khiến cho đứa trẻ trở nên anh khí bừng bừng, phấn chấn khôn kể, khuôn mặt ra vẻ như người lớn, ít nói, ít cười, như báo với người khác muốn sống chớ tới gần khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đây là con ông- Lăng Lan sao? Đây chính là sự kết hợp tuyệt đối từ tất cả ưu điểm của ông và Lam Lạc Phượng. Trong nháy mắt, Lăng Tiêu trở thành người cha nhị thập tứ hiếu, xem con trai mình chính là đứa trẻ ưu tú nhất trên đời.
Tâm tinh cực tốt, ông bắt đầu mở trang đầu tiên để xem, bên trong bắt đầu giới thiệu tất cả mọi chuyện lien quan đến Lăng Lan từ khi mới ra đời, đương nhiên cũng có nhắc tới sự kiện thị tộc Lăng gia từng muốn nhúng chàm quyền thừa kế quân công vinh dự của Lăng Lan, ánh mắt ông lạnh xuống. Nguyên bản lo lắng những kẻ tham lam trong tộc nhất định sẽ mang đến phiền toái cho mẹ con Lam Lạc Phượng, không nghĩ tới khẩu vị của bọn họ lại lớn như vậy, dám trực tiếp tới cướp đoạt những thứ mà ông để lại cho con, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một chút.
Lại nhìn thấy Lam Lạc Phượng lợi dụng hai bên quân chính đem toàn bộ gia tộc Lăng thị đuổi khỏi Doha thì nhịn không được mà tươi cười. Ông biết Lam Lạc Phượng của ông sẽ không nhu nhược như vẻ bề ngoài.
Bất quá tâm tình của ông cũng không tốt được bao lâu, bởi vì ông nhìn thấy tin Lăng Lan bị người khác ám sát giữa đường trong ngày nhập học, không chỉ thế, người ám sát lại là tử sĩ của Lăng gia, trong những tử sĩ của Lăng gia vậy mà xuất hiện kẻ phản bội…. Nhìn đến đây thì Lăng Tiêu thiếu chút nữa tức đến vỡ ngực, ông quyết định lần trở về này nhất định phải rửa sạch tử sĩ của Lăng gia, tuyệt đối không thể để kẻ nguy hiểm nào có cơ hỗi ẩn núp bên cạnh Lăng Lan.
Bất quá những tin tức tiếp theo khiến cho lửa giận của Lăng Tiêu dần hạ xuống, nhìn thấy Lăng Lan đều tự động nhận thua mỗi khi lọt vào trận chung kết trong cuộc thi tranh ngôi vị, nhìn thấy Lăng Lan rõ ràng là người được công nhận là mạnh nhất niên cấp cũng không bao giờ xuất đầu, cuối cùng trở thành vua không ngai thì trong lòng ông trăm mối ngổn ngang. Con của ông lựa chọn con đường khác với ông, ông vẫn luôn là người mạnh nhất, vẫn luôn là người được mọi người ngóng nhìn, là tiêu điểm của mọi người, mà Lăng Lan lại lựa chọn che dấu, cho dù thủ đoạn che dấu có chút thô, người có tâm chỉ cần nhìn qua là có thể nhìn thấy.
Trong tư liệu viết đầy những công tích vĩ đại của Lăng Lan ở học viện đồng quân trung tâm, đặc biệt là về sự kiện đấu đại giới được Lăng Lan mở ra thành công, ông cực kỳ tự hào! Đây chính là con trai ông!
Tâm tình kích động của Lăng Tiêu cũng chỉ tới đây, nhìn nội dung phía dưới thì khuôn mặt thất ông trực tiếp sắc.
Không nghĩ tới trong trận đấu đại giới lại có gian tế của địch lẻn vào ngụy trang thành giáo viên với ý đồ giết chết Lăng Lan, cuối cùng Lăng Lan may mắn gặp được vị cường giả có thể đã đến mức thần cấp cứu sống, tuy rằng không chết nhưng Lăng Lan cũng bị thương rất nặng, thậm chí cơ thể thiếu chút nữa bị hủy.
“Chết tiệt!” Lăng Tiêu bạo nộ, ngón tay căng thẳng bóp chặt, tờ giấy mà ông đang cầm trực tiếp bị bóp nát hóa thành bột phấn bay khắp nơi trong không trung.
Lần này, khi Lăng Tiêu khôi phục bình tĩnh thì cực kỳ đau lòng mà nhìn lớp bụi phấn kia, chết tiệt, những thông tin ở sau ông vẫn chưa đọc được….
Lăng Tiêu bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy đến tờ giấy cuối cùng nhưng lại phát hiện nó cũng đã không còn…..
“Nguyên soái, con trai của tôi bị thương năm 13 tuổi bây giờ như thế nào rồi?” trong lòng Lăng Tiêu nôn nóng muốn biết tình huống hiện tại của Lăng Lan liền mở miệng dò hỏi nguyên soái.
Nguyên soái nghe thấy Lăng Tiêu hỏi liền biết Lăng Tiêu chưa đọc nội dung phía sau liền trả lời: “Bởi vì Lăng Lan bị thương quá nặng, trải qua sự chẩn đoán của những bác sĩ chuyên nghiệp, Lăng Lan cần phải nghĩ dưỡng trong vòng ba đến bốn năm để dưỡng thương, bên cạnh đó cũng cần tránh những vận động quá mạnh, nếu không thương thế sẽ trở nên nặng hơn, có thể để lại những tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể.”
Nguyên soái nói tới đây thì cảm giác có chút xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào. Lăng Lan ở học viện bị ám sát cũng có phần trách nhiện của bọn họ. Ông ý bảo thư ký riêng lấy cho mình điếu thuốc rồi tiếp nói: “Xét thấy tình huống đặc biệt này của Lăng Lan nên trường học quyết định cho Lăng Lan trở về nhà tĩnh dưỡng trong vòng 3 năm, có điều cần phải trở về học viện để tham gia cuộc khảo hạch ghi danh vào trường quân đội cuối cùng của học viện.”
“Nói như vậy thân thể của nó bây giờ đã được tĩnh dưỡng tốt?” Lăng Tiêu mong đợi chờ đáp án.
Nguyên soái hít sâu một ngụm thuốc rồi chậm rãi nói: “Không! Theo tin tức mới nhất thì thân thể Lăng Lan bị thương quá nặng, thời gian ba năm không đủ để cho nó khang phục, bác sĩ chẩn đoán còn phải cần thêm ít nhất một năm nữa mới có khả năng hồi phục.”
Cả khuôn mặt Lăng Tiêu trở nên lạnh lẽo, đôi môi ông mím chặt. Hai tay nắm chặt, xương ngón tay bởi vì bị bóp quá mạnh àm phát ra tiếng rắc rắc…
Nguyên soái còn nói tiếp: “Mấy ngày trước con trai cậu đã đến trường để tham dự cuộc khảo hạch cuối cùng để vào trường quân đội, cậu cũng biết trường quân đội yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nhất là năm đầu, thể năng được rèn luyện hàng đầu, nếu không thể đạt tiêu chuẩn thấp nhất thì nhất định phải bị đuổi học. Dù không biết cuối cùng Lăng Lan sẽ lựa chọn ghi danh vào trường nào, nhưng chắc chắn nó sẽ không ghi danh vào trường quân đội.”
“Hiện tại có thể tra được không?” Lăng Tiêu hỏi.
Nguyên soái nhìn về phía tham mưu, tham mưu lập tức gật đầu nói: “Nguyên soái, đã có thể kiểm tra được.”
Lăng Tiêu cũng không nhìn về phía tham mưu mà nhìn chăm chú về phía nguyên soái, chờ đợi nguyên soái trả lời.
“Thật là phục cậu, tính tình vẫn quật cường như cũ!” Nhìn thái độ không biết kết quả liền không bỏ qua của Lăng Tiêu khiến cho nguyên soái chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ông ra hiệu cho tham mưu của mình đi xem kết quả ghi danh của Lăng Lan.
Rất nhanh tham mưu đã trở lại, vẻ mặt cực kỳ quái dị, hơi hơi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu muốn nói lại thôi. Bất quá anh ta vẫn nhớ thân phận của chính mình, nhịn xuống điều muốn nói rồi đem tư liệu trên tay giao cho Lăng Tiêu.
“Cái gì, Lăng Lan ghi danh vào học viện duy tu cơ giáp? Đây là học viện gì vì sao chưa từng nghe qua?”Lăng Tiêu bị tin tức trước mắt làm cho choáng váng, cho dù không thể ghi danh vào trường quân đội nhưng Liên Bang cũng còn có rất nhiều trường tổng hợp nổi tiếng để Lăng Lan lựa chọn mà.
“Đó là một học viện do dân quản lý, thuộc cấp F.” Tham mưu nhỏ giọng giải thích nói, cấp F là cấp thấp nhất dành cho học viện, cơ hồ không có học viện nào kém hơn, lúc nhìn thấy tin tức này, anh ta cũng khiếp sợ vô cùng nên đã đi tra xét những thông tin liên quan của học viện này.
“Ha, con trai của Lăng Tiêu tôi lại nghèo túng đến tiến mức phải tiến vào học viện cấp F do người dân quản lý …… Nguyên soái, tôi tưởng ngài cho một cái công đạo.” Cả người Lăng Tiêu bị tin tức này đả kích cũng không còn cung kính như lúc đầu nữa, nói chuyện không chút khách khí. Có một sốt người, có một số việc là nghịch lân của ông, tuyệt không cho phép người nào đụng vào, trước kia là Lam Lạc Phượng, hiện tại là Lăng Lan.
Nguyên soái đương nhiên sẽ không để ý điểm này, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân vì sao ông đem Lăng Tiêu trở thành con cháu trong nhà để yêu thương, lúc cần thì dứt khoát, gọn gàng. Ông buồn rầu mà xoa xoa ấn đường, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Hồi này khi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của tham mưu lúc bước vào ông đã cảm thấy không tốt, không nghĩ tới chuyện lại không ổn đến mức ấy.
“Vậy cậu nói xem bây giờ cậu muốn làm sao?” Ông quả thật đã để Lăng Tiêu chịu nhiều thua thiệt, bây giờ không thể cự tuyệt.
“Tôi muốn con trai có thể tiến vào trường quân đội đệ nhất nam tử quân giáo!” Lăng Tiêu chém đinh chặt sắt nói, ở trong lòng ông chỉ có nơi đó mới có tư cách để cho con mình theo học.
“Lăng Tiêu, lần này thuận lợi trở về, quân bộ hứa sẽ cho mở cuộc họp mặt báo chí để thông báo về sự trở về của cậu. Còn có chúc mừng cậu trở thành vị đại tướng thứ chin của Liên Bang chúng ta, đây là vinh dự và địa vi mà cậu nhất định phải có được.” Cảm xúc của nguyên soái trăm mối ngổn ngang, sau khi vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu thì ngồi xuống chiếc sofa đơn, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống nói chuyện.
“Cảm ơn nguyên soái ưu ái!” Lăng Tiêu nhàn nhạt mà cười nói, sau đó mới ngồi ở phía bên kia ghế sofa. Ông cũng không bởi vì địa vị của mình được thăng cao mà đắc ý khinh cuồng, hình tượng này khác hoàn toàn so với lúc hồi trẻ của ông, điều này khiến cho nguyên soái âm thầm gật đầu trong lòng, càng nhìn càng vừa lòng.
Sau mười bảy bị gian khổ mài dũa, Lăng Tiêu cũng không còn chính khí vạn phần như trước, cả người có vẻ ổn trọng và vững vàng hơn, ngồi trên địa vị đại tượng cũng khiến nhiều người tín phục hơn.
“Về việc an bài cho cậu…. Quân đoàn bảy trước kia đã được trùng kiến gần mười năm, các phương diện của quân đoàn cũng đã thành thục, không thích hợp để điều chuyển quân.” Nguyên soái nói có chút cẩn thận, ông biết rõ ý nghĩa của quân đoàn thứu bảy đối với Lăng Tiêu, chỉ là bây giờ thời thế, hoàn cảnh thay đối, quân đoàn thứu bảy đã không còn vị trí của Lăng Tiêu.
“Quân bộ, nghĩ an bài tôi như thế nào?” Lăng Tiêu cũng không phản ứng giống như trong tưởng tượng của nguyên soái, ông chỉ nhàn nhạt hỏi an bài của quân đội với mình.
“Quân bộ chuẩn bị điều động một bộ phận quân đội để thành lập quân đoàn mới, quân đoàn thứ 23, mà cậu, Lăng Tiêu, sẽ là quân đoàn trưởng duy nhất của quân đoàn 23, những chức vụ còn lại sẽ do cậu tự minh lựa chọn.”
Nguyên soái nói an bài của quân bộ dành cho Lăng Tiêu, nếu Lăng Tiêu trở thành đại tướng thứ chin của Liên Bang thì cần phải có một quân đoàn độc lập, chỉ là bây giờ các quân đoàn đều đã có quân đoàn truowrngt, trừ phi một trong các quân đoàn trưởng làm ra sai phạm gì cực kỳ nghiêm trọng nếu không vị trí quân đoàn trưởng, quan chỉ huy tối cao của quân đoàn là không thể thay đổi. Cuối cùng quân bộ liền quyết định thành lập một quân đoàn mới do Lăng Tiêu tự mình phụ trách. Để trấn an Lăng Tiêu, bọn họ cũng cấp có thể cấp cho một ít ưu đãi và đặc quyền.
“Như vậy cũng tốt!” Lăng Tiêu cho rằng an bài như vậy cũng không tồi, tuy rằng quân đoàn thứ bảy với ông quả thực có ý nghĩa không nhỏ, nhưng ý nghĩa đó không phải là ở cái tên quân đoàn thứ bảy mà là chỉ những người anh chị em đã từng ở trong đó.
Thời gian mười bảy năm cũng đủ làm cho hết thảy cảnh còn người mất, quân đoàn thứ bảy tuy rằng vẫn là cái tên kia, nhưng những người anh em, những chiến hữu từng vào sinh ra tử của ông đã không còn trong đó nữa, cho nên việc có trở lại nơi đó không đối với Lăng Tiêu cũng không sao cả.
Bất quá. Lăng Tiêu sẽ không lộ ra ý tưởng của mình để những người cấp cao trong quân bộ nghĩ rằng bọn họ thiếu Lăng Tiêu ông, chỉ cần như vậy ông mới có thể đưa ra một số yêu cầu quá phận.
“Cậu còn có yêu cầu gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định giúp cậu làm.” Quả nhiên như Lăng Tiêu sở liệu, đệ nhất nguyên soái là người thứ nhất trúng chiêu.
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó nói: “Tôi muốn biết những sự kiện đã phát sinh trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng và Lăng Lan, tôi muốn bu đắp lại tất cả những thiếu hụt trong suốt mười bảy năm qua.”
Nguyên soái nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một cái thật sâu rồi thở dài một hơi sau đó ra lệnh cho tham mưu trưởng của mình đem hồ sơ đã chuẩn bị sẳn từ trước mang vào.Kỳ thật từ lúc biết Lăng Tiêu còn sống và đang trên đường trở về, ông đã cho người chuẩn bị tập hồ sơ này. Là một trong số những người hiểu biết Lăng Tiêu, ông biết Lăng Tiêu nhất định sẽ yêu cầu những tư liệu này.
Nhìn hồ sơ từ tham mưu đưa tới, trong mắt Lăng Tiêu chợt léo tia kích động. Ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay tiếp nhận.
Lăng Tiêu gấp không chờ nổi mà mở hồ sơ, đây là hồ sơ về cuộc sống trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng.
.Lam Lạc Phượng bởi vì vẫn luôn ở trong nhà nên nội dung tư liệu cũng không nhiều, Lăng Tiêu rất nhanh liền xem xong phần tư liệu này.
Lúc Lăng Tiêu cầm tư liệu mang tên Lăng Lan thì hít một hơi thật sâu mới mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt ông chính là tấm hình Lăng Lan lúc mười ba tuổi, mặc bộ đồng phục màu đỏ của học viện đồng quân trung tâm. Bộ đồng phục màu đỏ khiến cho đứa trẻ trở nên anh khí bừng bừng, phấn chấn khôn kể, khuôn mặt ra vẻ như người lớn, ít nói, ít cười, như báo với người khác muốn sống chớ tới gần khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đây là con ông- Lăng Lan sao? Đây chính là sự kết hợp tuyệt đối từ tất cả ưu điểm của ông và Lam Lạc Phượng. Trong nháy mắt, Lăng Tiêu trở thành người cha nhị thập tứ hiếu, xem con trai mình chính là đứa trẻ ưu tú nhất trên đời.
Tâm tinh cực tốt, ông bắt đầu mở trang đầu tiên để xem, bên trong bắt đầu giới thiệu tất cả mọi chuyện lien quan đến Lăng Lan từ khi mới ra đời, đương nhiên cũng có nhắc tới sự kiện thị tộc Lăng gia từng muốn nhúng chàm quyền thừa kế quân công vinh dự của Lăng Lan, ánh mắt ông lạnh xuống. Nguyên bản lo lắng những kẻ tham lam trong tộc nhất định sẽ mang đến phiền toái cho mẹ con Lam Lạc Phượng, không nghĩ tới khẩu vị của bọn họ lại lớn như vậy, dám trực tiếp tới cướp đoạt những thứ mà ông để lại cho con, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một chút.
Lại nhìn thấy Lam Lạc Phượng lợi dụng hai bên quân chính đem toàn bộ gia tộc Lăng thị đuổi khỏi Doha thì nhịn không được mà tươi cười. Ông biết Lam Lạc Phượng của ông sẽ không nhu nhược như vẻ bề ngoài.
Bất quá tâm tình của ông cũng không tốt được bao lâu, bởi vì ông nhìn thấy tin Lăng Lan bị người khác ám sát giữa đường trong ngày nhập học, không chỉ thế, người ám sát lại là tử sĩ của Lăng gia, trong những tử sĩ của Lăng gia vậy mà xuất hiện kẻ phản bội…. Nhìn đến đây thì Lăng Tiêu thiếu chút nữa tức đến vỡ ngực, ông quyết định lần trở về này nhất định phải rửa sạch tử sĩ của Lăng gia, tuyệt đối không thể để kẻ nguy hiểm nào có cơ hỗi ẩn núp bên cạnh Lăng Lan.
Bất quá những tin tức tiếp theo khiến cho lửa giận của Lăng Tiêu dần hạ xuống, nhìn thấy Lăng Lan đều tự động nhận thua mỗi khi lọt vào trận chung kết trong cuộc thi tranh ngôi vị, nhìn thấy Lăng Lan rõ ràng là người được công nhận là mạnh nhất niên cấp cũng không bao giờ xuất đầu, cuối cùng trở thành vua không ngai thì trong lòng ông trăm mối ngổn ngang. Con của ông lựa chọn con đường khác với ông, ông vẫn luôn là người mạnh nhất, vẫn luôn là người được mọi người ngóng nhìn, là tiêu điểm của mọi người, mà Lăng Lan lại lựa chọn che dấu, cho dù thủ đoạn che dấu có chút thô, người có tâm chỉ cần nhìn qua là có thể nhìn thấy.
Trong tư liệu viết đầy những công tích vĩ đại của Lăng Lan ở học viện đồng quân trung tâm, đặc biệt là về sự kiện đấu đại giới được Lăng Lan mở ra thành công, ông cực kỳ tự hào! Đây chính là con trai ông!
Tâm tình kích động của Lăng Tiêu cũng chỉ tới đây, nhìn nội dung phía dưới thì khuôn mặt thất ông trực tiếp sắc.
Không nghĩ tới trong trận đấu đại giới lại có gian tế của địch lẻn vào ngụy trang thành giáo viên với ý đồ giết chết Lăng Lan, cuối cùng Lăng Lan may mắn gặp được vị cường giả có thể đã đến mức thần cấp cứu sống, tuy rằng không chết nhưng Lăng Lan cũng bị thương rất nặng, thậm chí cơ thể thiếu chút nữa bị hủy.
“Chết tiệt!” Lăng Tiêu bạo nộ, ngón tay căng thẳng bóp chặt, tờ giấy mà ông đang cầm trực tiếp bị bóp nát hóa thành bột phấn bay khắp nơi trong không trung.
Lần này, khi Lăng Tiêu khôi phục bình tĩnh thì cực kỳ đau lòng mà nhìn lớp bụi phấn kia, chết tiệt, những thông tin ở sau ông vẫn chưa đọc được….
Lăng Tiêu bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy đến tờ giấy cuối cùng nhưng lại phát hiện nó cũng đã không còn…..
“Nguyên soái, con trai của tôi bị thương năm 13 tuổi bây giờ như thế nào rồi?” trong lòng Lăng Tiêu nôn nóng muốn biết tình huống hiện tại của Lăng Lan liền mở miệng dò hỏi nguyên soái.
Nguyên soái nghe thấy Lăng Tiêu hỏi liền biết Lăng Tiêu chưa đọc nội dung phía sau liền trả lời: “Bởi vì Lăng Lan bị thương quá nặng, trải qua sự chẩn đoán của những bác sĩ chuyên nghiệp, Lăng Lan cần phải nghĩ dưỡng trong vòng ba đến bốn năm để dưỡng thương, bên cạnh đó cũng cần tránh những vận động quá mạnh, nếu không thương thế sẽ trở nên nặng hơn, có thể để lại những tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể.”
Nguyên soái nói tới đây thì cảm giác có chút xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào. Lăng Lan ở học viện bị ám sát cũng có phần trách nhiện của bọn họ. Ông ý bảo thư ký riêng lấy cho mình điếu thuốc rồi tiếp nói: “Xét thấy tình huống đặc biệt này của Lăng Lan nên trường học quyết định cho Lăng Lan trở về nhà tĩnh dưỡng trong vòng 3 năm, có điều cần phải trở về học viện để tham gia cuộc khảo hạch ghi danh vào trường quân đội cuối cùng của học viện.”
“Nói như vậy thân thể của nó bây giờ đã được tĩnh dưỡng tốt?” Lăng Tiêu mong đợi chờ đáp án.
Nguyên soái hít sâu một ngụm thuốc rồi chậm rãi nói: “Không! Theo tin tức mới nhất thì thân thể Lăng Lan bị thương quá nặng, thời gian ba năm không đủ để cho nó khang phục, bác sĩ chẩn đoán còn phải cần thêm ít nhất một năm nữa mới có khả năng hồi phục.”
Cả khuôn mặt Lăng Tiêu trở nên lạnh lẽo, đôi môi ông mím chặt. Hai tay nắm chặt, xương ngón tay bởi vì bị bóp quá mạnh àm phát ra tiếng rắc rắc…
Nguyên soái còn nói tiếp: “Mấy ngày trước con trai cậu đã đến trường để tham dự cuộc khảo hạch cuối cùng để vào trường quân đội, cậu cũng biết trường quân đội yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nhất là năm đầu, thể năng được rèn luyện hàng đầu, nếu không thể đạt tiêu chuẩn thấp nhất thì nhất định phải bị đuổi học. Dù không biết cuối cùng Lăng Lan sẽ lựa chọn ghi danh vào trường nào, nhưng chắc chắn nó sẽ không ghi danh vào trường quân đội.”
“Hiện tại có thể tra được không?” Lăng Tiêu hỏi.
Nguyên soái nhìn về phía tham mưu, tham mưu lập tức gật đầu nói: “Nguyên soái, đã có thể kiểm tra được.”
Lăng Tiêu cũng không nhìn về phía tham mưu mà nhìn chăm chú về phía nguyên soái, chờ đợi nguyên soái trả lời.
“Thật là phục cậu, tính tình vẫn quật cường như cũ!” Nhìn thái độ không biết kết quả liền không bỏ qua của Lăng Tiêu khiến cho nguyên soái chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ông ra hiệu cho tham mưu của mình đi xem kết quả ghi danh của Lăng Lan.
Rất nhanh tham mưu đã trở lại, vẻ mặt cực kỳ quái dị, hơi hơi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu muốn nói lại thôi. Bất quá anh ta vẫn nhớ thân phận của chính mình, nhịn xuống điều muốn nói rồi đem tư liệu trên tay giao cho Lăng Tiêu.
“Cái gì, Lăng Lan ghi danh vào học viện duy tu cơ giáp? Đây là học viện gì vì sao chưa từng nghe qua?”Lăng Tiêu bị tin tức trước mắt làm cho choáng váng, cho dù không thể ghi danh vào trường quân đội nhưng Liên Bang cũng còn có rất nhiều trường tổng hợp nổi tiếng để Lăng Lan lựa chọn mà.
“Đó là một học viện do dân quản lý, thuộc cấp F.” Tham mưu nhỏ giọng giải thích nói, cấp F là cấp thấp nhất dành cho học viện, cơ hồ không có học viện nào kém hơn, lúc nhìn thấy tin tức này, anh ta cũng khiếp sợ vô cùng nên đã đi tra xét những thông tin liên quan của học viện này.
“Ha, con trai của Lăng Tiêu tôi lại nghèo túng đến tiến mức phải tiến vào học viện cấp F do người dân quản lý …… Nguyên soái, tôi tưởng ngài cho một cái công đạo.” Cả người Lăng Tiêu bị tin tức này đả kích cũng không còn cung kính như lúc đầu nữa, nói chuyện không chút khách khí. Có một sốt người, có một số việc là nghịch lân của ông, tuyệt không cho phép người nào đụng vào, trước kia là Lam Lạc Phượng, hiện tại là Lăng Lan.
Nguyên soái đương nhiên sẽ không để ý điểm này, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân vì sao ông đem Lăng Tiêu trở thành con cháu trong nhà để yêu thương, lúc cần thì dứt khoát, gọn gàng. Ông buồn rầu mà xoa xoa ấn đường, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Hồi này khi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của tham mưu lúc bước vào ông đã cảm thấy không tốt, không nghĩ tới chuyện lại không ổn đến mức ấy.
“Vậy cậu nói xem bây giờ cậu muốn làm sao?” Ông quả thật đã để Lăng Tiêu chịu nhiều thua thiệt, bây giờ không thể cự tuyệt.
“Tôi muốn con trai có thể tiến vào trường quân đội đệ nhất nam tử quân giáo!” Lăng Tiêu chém đinh chặt sắt nói, ở trong lòng ông chỉ có nơi đó mới có tư cách để cho con mình theo học.
/561
|