Edit: Jane McAdam
Beta: Beheonhoxinh
Thời hạn cuối báo danh là khi nào vậy?” Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan đang nhìn mình làm Tề Long chột dạ, cậu nhanh chóng đánh trống lãng quay sang hỏi Hàn Kế Quân bên cạnh. Được rồi, cậu thừa nhận, cậu thật sự không thể nói được với Lăng Lan mấy câu kiểu như hẹn gặp lại các loại.
Trước mười hai giờ!” Hàn Kế Quân không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời luôn. Phản xạ này là do bao năm rèn luyện được khi ở bên cạnh người bạn lúc nào cũng sơ ý, lơ đễnh, quên chuyện này chuyện nọ, nhờ vậy mà Hàn Kế Quân đã biến trở thành Hàn thành bách khoa toàn thư phục vụ riêng cho Tề Long.
Tề Long liếc nhìn liên lạc khí, phát hiện mới mười giờ rưỡi, vẫn còn chút thời gian ở cạnh lão đại, cậu bỗng nhiên có chút hối hận, sao lại chạy tới đây làm gì mà không cùng mọi người đi cà phê rồi từ từ tâm sự kia chứ.
Vừa nghĩ tới là muốn hành động ngay, Tề Long dè dặt dò hỏi “Lão đại, nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự đi, dù sao cũng còn sớm quá.”
Lăng Lan mắt lạnh nhìn qua “Có cái gì mà tán gẫu? Ai biết lúc vào đó có phải làm thêm thủ tục gì hay không, lỡ không đủ thời gian thì sao?”
Tề Long bị Lăng Lan nói cho ngậm miệng lại, chẳng lẽ muốn cậu tự thú rằng cậu luyến tiếc thời gian đứng cùng lão đại hay sao? Được rồi, cậu là nam tử hán đại trượng phu, cậu mới không thèm làm cái hành vi nhi nữ thường tình này.
Mấy người còn lại cũng nhìn ra tâm ý đã định của Lăng Lan, cho dù rất muốn hùa theo đề nghị của Tề Long nhưng ở chung với Lăng Lan một thời gian dài nên cũng quá hiểu lão đại nhà mình, cả đám đành im re không dám cho ý kiến.
Lăng Lan nhìn năm người từng bước quay đầu, vẻ mặt đau khổ bi thương, ly tình lả lướt làm cô nhịn không được việc bảo trì vẻ mặt lạnh lẽo quan tài mà nhíu mày. Haizz, xem ra công phu tu luyện mặt lạnh của cô vẫn là chưa đủ mà, nhìn cái bản mẹt (mặt) đáng yêu của tiểu đồng bọn khiến cô suýt rơi mặt nạ nha, xem ra còn phải luyện tập nhiều.
Lăng Lan nhíu mày làm bọn Tề Long cho rằng lão đại không thích biểu hiện ướt át, dây dưa lề mề của mình nên cố nhẫn tâm không quay đầu lại, từng người lấy thư thông báo nhập học ra áp vào hộc cảm ứng.
Píp! Ghi lại tin tức. Học sinh Đệ nhất nam tử quân giáo. Tề Long! Đề nghị cung cấp chứng minh thân phận” Theo yêu cầu của máy, Tề Long vươn cổ tay phải, lộ ra liên lạc khí đưa vào máy quét qua.
Píp! Đã xác nhận chính xác chứng minh thư không sai, chấp thuận tiến vào!” Cây chắn đầu đường đột nhiên mở ra hai bên làm xuất hiện một thông đạo rộng chừng một thước, Tề Long tiến vào, lập tức cây chắn lại lần nữa hạ xuống phong tỏa lối vào.
Tề Long đứng ở bên trong, chờ đợi mấy người khác tiến vào. Sau khi năm người toàn bộ đã vào khu vực bên trong, đang muốn cùng lão đại nói vài câu từ biệt thì bọn họ kinh ngạc phát hiện Lăng Lan thế mà cũng tiến vào khu vực máy quét.
Chẳng lẽ lão đại còn có cái gì muốn nhắn nhủ? Năm người đồng thời nín thở chờ đợi, nhưng mà màn tiếp theo lại khiến cả bọn giật mình há miệng, thật lâu không thể ngậm mỏ được.
Chỉ thấy Lăng Lan rút từ trong túi ra một tấm card chừng bằng bàn tay, hướng bọn họ quơ quơ. Cả bọn tựa hồ thấy sau lưng Lan lão đại xuất hiện một tiểu ác ma đang âm hiểm cười xảo trá.
Píp. Ghi lại tin tức. Học sinh Đệ nhất nam tử quân giáo. Lăng Lan! Đề nghị cung cấp chứng minh thân phận” Vẫn câu nói quen thuộc kia vang vang trong tai mỗi người.
Cả đám ngơ ngác nhìn Lăng Lan dùng liên lạc khí quét qua máy cảm ứng, sau đó thản nhiên đi đến …
Tề Long dùng sức xoa xoa mắt, lúc cậu cùng Lan lão đại ghi danh, cậu thấy rõ lão đại vẫn ở lại học viện, vì sao vừa xoay người phát đã thành trúng tuyển vào Đệ nhất nam tử quân giáo thế này? Chưa kể, thân thể lão đại không phải có việc gì sao? Phải biết rằng năm nhất chủ yếu là thể năng huấn luyện cường độ cao, thể chất kém chút còn chống đỡ không nỗi huống chi lão đại vẫn chưa hồi phục lại như cũ. Trong lòng Tề Long khiếp sợ không tự chủ hỏi luôn nghi vấn này.
Lăng Lan cố nén trong lòng ý cười, vẻ mặt lạnh nhạt giải thích Lấy được thư nhập học này cũng là do cha nhà tớ đi cửa sau mới có được, còn về vấn đề huấn luyện thể năng năm nhất, ông ấy cũng nhờ quan hệ giúp tớ được miễn toàn bộ luôn …”
Hàn Kế Quân là người đầu tiên phản ứng lại, cũng đúng, làm một trong chín vị Đại tướng của Liên Bang, Lăng Tiêu tuyệt đối có năng lực đưa con mình vào Đệ nhất nam tử quân giáo mà khỏi cần khảo hạch … Bất quá Hàn Kế Quân hình như cũng chưa từng nghe nói có người làm được.
Đang lúc Hàn Kế Quân nghĩ mãi không ra đáp án thì đột nhiên linh quang chợt lóe kinh hô “Lan lão đại, hiện tại cậu đã có quân hàm rồi phải không?” Chỉ có học sinh đã trở thành quan quân mới có tư cách miễn khảo thí, bởi vì huấn luyện về thể năng của họ đã được quân đội tiếp quản rồi.
Chỉ cần là người hiểu biết về quân đội đều biết huấn luyện thể năng trong quân đội còn tàn khốc hơn nhiều so với Đệ nhất nam tử quân giáo. Phải biết rằng, Đệ nhất nam tử quân giáo chỉ có thể xưng là huấn luyện chuẩn quân sự, dĩ nhiên sẽ ít hơn so với chân chính huấn luyện thể năng quân đội, cho nên vượt qua được quân đội thử thách tuyệt đối có thể thông qua thể năng quân giáo.
Uhm, cha già đã dọn dẹp giúp tớ hết rồi, năm thứ nhất chỉ cần an tâm dưỡng thương là được” Lăng Lan càng nói càng cảm thấy bản thân đã trở thành kẻ ăn chơi trác táng chính hiệu, điều này đối với một người ưa thích nói chuyện bằng thực lực như cô có phần chột dạ, xem ra muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng cũng cần tố chất tâm lý cứng rắn để vượt qua thử thách, bằng không cũng sẽ lo lắng nhiều...
Lăng đại tướng quá ngưu bức! Bọn Tề Long đều bắt đầu lấy lại phản ứng, tập thể kinh hô, ánh mắt đầy các loại sùng bái cùng hâm mộ sáng rỡ. Đối mặt với thần tượng, bọn họ tuyệt đối làm như không thấy hành động lấy quyền mưu tư này của Lăng Tiêu.
Thật tốt quá, lão đại, chúng ta lại có thể ở bên nhau!” Hưng phấn qua đi, Tề Long ôm cổ Lăng Lan kiên quyết không buông, bàng hoàng hoàn toàn biến mất. Cậu hiểu rằng, nhiều năm qua, Lan lão đại đã trở thành trụ cột của bản thân, chỉ cần đứng cạnh Lăng Lan, cậu sẽ có dũng khí, có tin tưởng, có lực lượng. Phía trước cho dù có vô vàn gian khổ, cậu cũng có thể hào khí tận trời, dù đánh ra một vùng trời ở Liên Bang cậu cũng không sợ hãi.
Lão đại, cậu quá đáng giận, vậy mà gạt chúng tớ! Lạc Lãng không cam lòng yếu thế xông đến cùng Tề Long ôm cổ Lăng Lan, còn cọ cọ chỗ cổ cô, cậu ta căn bản không nhận ra âm thanh bản thân hơi hơi kéo dài, rõ ràng là một kiểu làm nũng.
Thanh âm và động tác của Lạc Lãng làm lòng Lăng Lan lạnh giá, cô đẩy Lạc Lãng qua một bên quát “Lạc Lãng, không được ôm tớ làm nũng, cậu phải nhớ kỹ cậu là đàn ông! Đàn ông!” Âm thanh cuối của cô gần như là gầm gừ, có thể thấy trong lòng cô oán niệm sâu nặng cỡ nào.
Oa, vì sao âm thanh cô lạnh như thế? Cô cố ý chọn âm cuối vì nghĩ rằng cô vừa muốn làm không khí hòa dịu nhưng cũng không kém phần uy hiếp người khác … Được rồi, kiếp này của cô, làm nũng là thứ mà cô không bao giờ có được, thiên phú này từ bé lão mẹ của cô chưa từng cho cô, cô muốn mạnh mẽ cầu cũng không được, đành phải buông tay…
Lạc Lãng mặt đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng càng tỏa ra diễm quang làm những người khác không dám nhìn thẳng mà quay đầu lãng tránh. Lạc Lãng có chút thương tâm phản bác “Lão đại, tớ đâu có đâu. Tại cao hứng quá thôi ta. Còn có, tớ vốn là đàn ông a, dung mạo này cũng đâu phải là tớ muốn …”
Hai mắt ẩn chứa hơi nước mông lung, bởi vì khổ sở mà mang theo một điểm giọng mũi, âm thanh mềm yếu vô lực phản bác làm cho mọi người cảm thấy trong lòng thăng thiên, hận không thể an ủi con người khả ái xinh đẹp trước mắt...
Lăng Lan chịu đựng không nổi, mặt run rẩy kịch liệt, cô đau đầu ấn ấn mi tâm. Với bộ dạng tên này, tiến vào nam tử quân giáo làm là một hành động sáng suốt sao? Một đống tiểu thuyết kiếp trước xuất hiện trong ý thức hải, nam tử quân giáo chính là mảnh đất nuôi dưỡng tình yêu tốt đẹp.
Tiểu Tứ, ngươi thu liễm một chút cho ta!” Lăng Lan càng đau đầu hơn khi Tiểu Tứ nhân cơ hội này xuất ra gây sự, cái đống sách vừa xuất hiện ở ý thức hải của cô chính là do nó lôi ra từ trong kho.
Tiểu Tứ ở ý thức hải vung tay hô to gọi nhỏ Wow, vùng đất tình yêu nha” Nó vụng trộm ảo tưởng, lão đại nhà mình có phải hay không ở quân giáo cũng tìm ra được một mối tình khắc cốt ghi tâm nhỉ? Nó hưng phấn đánh hơi thấy có trò chơi thú vị.
Lăng Lan cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Tiểu Tứ, cô trực tiếp ném nó vào không gian học tập để cho nó khỏi quấy rối tư duy của mình. Nhìn thoáng qua Lạc Lãng đang mắt ướt nhạt nhòa, lại liên tưởng đến tình cảnh bản thân mà khẽ than thầm một tiếng.
Quên đi, không cẩn thận cô lại chọn con đường lãnh khốc cuồng bá, bên người có một kẻ phát triển theo xu hướng xinh đẹp vô tận là Lạc Lãng cũng khiến lòng cô cân bằng chút chút. Có lẽ đây là một phần lễ vật mà ông Trời ban cho cô, đặc biệt tặng cho cô một đồng chí âm dương khó hiểu sống chết bên cạnh. Con đường này cũng sẽ không khiến cô cô đơn!!! .
Lăng Lan tự an ủi bản thân, thấy rằng chấp nhận Lạc Lãng cũng không sao. Cô buông bỏ những khúc mắc trong lòng đi qua vỗ vỗ vai Lạc Lãng an ủi “Cứ như vậy đi, chỉ cần làm chính mình là ổn rồi”
Lăng Lan một câu hai nghĩa, mà hàm nghĩa thứ hai chưa chắc năm tên kia hiểu, chỉ có cô rõ ràng, an ủi họ Lạc cũng là an ủi chính mình.
Dung mạo xinh đẹp như con gái luôn là tâm ma của Lạc Lãng, cậu luôn hận vì sự xinh đẹp của mình, cậu luôn nghĩ rằng lão đại cũng như đồng bọn sẽ không thích mình, lại không nghĩ đến Lan lão đại an ủi cậu như vậy, điều này khiến lòng cậu cảm động không thôi, lập tức lĩnh ngộ tình cảm chết vì tri kỷ “Lão đại, cảm ơn cậu!”
Lão đại, chỉ có cậu hiểu rõ nội tâm của tớ, Lạc Lãng nguyên bản vẫn là Lạc Lãng, không vì vẻ bề ngoài mà thay đổi. Cảm ơn lão đại, vì sự tín nhiệm của cậu cho dù trên đời này ai cũng khinh bỉ bộ dáng của tớ, tớ cũng sẽ không phẫn nộ, không thương tâm, không dao động chính mình!
Nỗi oán hận về dung nhan họa thuỷ trong lòng Lạc Lãng thoáng cái tiêu thất. Cậu thoải mái nở nụ cười sáng lạn, nụ cười càng thêm xinh đẹp. Nếu trước đây nụ cười có phần che lấp thì giờ phút này hoàn toàn nở rộ khiến những người khác có cảm giác không thể nhìn thẳng…
Nhưng trong lòng tiểu đồng bọn minh bạch, Lạc Lãng đã trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì sức quyến rũ của cậu lại đạt tới một tầm cao mới. Cả đám đã lăn lộn bên nhau từ nhỏ, nên quá hiểu rõ thực lực và sức quyến rũ của người bạn này có quan hệ trực tiếp với nhau, thực lực càng mạnh, diễm quang càng bắn ra bốn phía!
Mà đầu sỏ của việc này cũng không biết, chỉ vì một câu an ủi vô tình đã khiến Lạc Lãng mở ra khúc mắc, tâm tình dâng cao làm cảnh giới thể thuật một lần nữa được đề thăng. Sau này, đây cũng là nguyên nhân dẫn phát một hồi đại phong ba, làm cho cả nhóm ở trong quân giáo nếm nhiều gian khổ, phân tranh không ngừng! Những sóng gió này cũng làm cho một quân giáo sinh (học sinh trường quân giáo) nào đó che giấu rất tốt, ngoài ý muốn bước vào bên trong sinh mệnh của Lăng Lan ….
Beta: Beheonhoxinh
Thời hạn cuối báo danh là khi nào vậy?” Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan đang nhìn mình làm Tề Long chột dạ, cậu nhanh chóng đánh trống lãng quay sang hỏi Hàn Kế Quân bên cạnh. Được rồi, cậu thừa nhận, cậu thật sự không thể nói được với Lăng Lan mấy câu kiểu như hẹn gặp lại các loại.
Trước mười hai giờ!” Hàn Kế Quân không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời luôn. Phản xạ này là do bao năm rèn luyện được khi ở bên cạnh người bạn lúc nào cũng sơ ý, lơ đễnh, quên chuyện này chuyện nọ, nhờ vậy mà Hàn Kế Quân đã biến trở thành Hàn thành bách khoa toàn thư phục vụ riêng cho Tề Long.
Tề Long liếc nhìn liên lạc khí, phát hiện mới mười giờ rưỡi, vẫn còn chút thời gian ở cạnh lão đại, cậu bỗng nhiên có chút hối hận, sao lại chạy tới đây làm gì mà không cùng mọi người đi cà phê rồi từ từ tâm sự kia chứ.
Vừa nghĩ tới là muốn hành động ngay, Tề Long dè dặt dò hỏi “Lão đại, nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự đi, dù sao cũng còn sớm quá.”
Lăng Lan mắt lạnh nhìn qua “Có cái gì mà tán gẫu? Ai biết lúc vào đó có phải làm thêm thủ tục gì hay không, lỡ không đủ thời gian thì sao?”
Tề Long bị Lăng Lan nói cho ngậm miệng lại, chẳng lẽ muốn cậu tự thú rằng cậu luyến tiếc thời gian đứng cùng lão đại hay sao? Được rồi, cậu là nam tử hán đại trượng phu, cậu mới không thèm làm cái hành vi nhi nữ thường tình này.
Mấy người còn lại cũng nhìn ra tâm ý đã định của Lăng Lan, cho dù rất muốn hùa theo đề nghị của Tề Long nhưng ở chung với Lăng Lan một thời gian dài nên cũng quá hiểu lão đại nhà mình, cả đám đành im re không dám cho ý kiến.
Lăng Lan nhìn năm người từng bước quay đầu, vẻ mặt đau khổ bi thương, ly tình lả lướt làm cô nhịn không được việc bảo trì vẻ mặt lạnh lẽo quan tài mà nhíu mày. Haizz, xem ra công phu tu luyện mặt lạnh của cô vẫn là chưa đủ mà, nhìn cái bản mẹt (mặt) đáng yêu của tiểu đồng bọn khiến cô suýt rơi mặt nạ nha, xem ra còn phải luyện tập nhiều.
Lăng Lan nhíu mày làm bọn Tề Long cho rằng lão đại không thích biểu hiện ướt át, dây dưa lề mề của mình nên cố nhẫn tâm không quay đầu lại, từng người lấy thư thông báo nhập học ra áp vào hộc cảm ứng.
Píp! Ghi lại tin tức. Học sinh Đệ nhất nam tử quân giáo. Tề Long! Đề nghị cung cấp chứng minh thân phận” Theo yêu cầu của máy, Tề Long vươn cổ tay phải, lộ ra liên lạc khí đưa vào máy quét qua.
Píp! Đã xác nhận chính xác chứng minh thư không sai, chấp thuận tiến vào!” Cây chắn đầu đường đột nhiên mở ra hai bên làm xuất hiện một thông đạo rộng chừng một thước, Tề Long tiến vào, lập tức cây chắn lại lần nữa hạ xuống phong tỏa lối vào.
Tề Long đứng ở bên trong, chờ đợi mấy người khác tiến vào. Sau khi năm người toàn bộ đã vào khu vực bên trong, đang muốn cùng lão đại nói vài câu từ biệt thì bọn họ kinh ngạc phát hiện Lăng Lan thế mà cũng tiến vào khu vực máy quét.
Chẳng lẽ lão đại còn có cái gì muốn nhắn nhủ? Năm người đồng thời nín thở chờ đợi, nhưng mà màn tiếp theo lại khiến cả bọn giật mình há miệng, thật lâu không thể ngậm mỏ được.
Chỉ thấy Lăng Lan rút từ trong túi ra một tấm card chừng bằng bàn tay, hướng bọn họ quơ quơ. Cả bọn tựa hồ thấy sau lưng Lan lão đại xuất hiện một tiểu ác ma đang âm hiểm cười xảo trá.
Píp. Ghi lại tin tức. Học sinh Đệ nhất nam tử quân giáo. Lăng Lan! Đề nghị cung cấp chứng minh thân phận” Vẫn câu nói quen thuộc kia vang vang trong tai mỗi người.
Cả đám ngơ ngác nhìn Lăng Lan dùng liên lạc khí quét qua máy cảm ứng, sau đó thản nhiên đi đến …
Tề Long dùng sức xoa xoa mắt, lúc cậu cùng Lan lão đại ghi danh, cậu thấy rõ lão đại vẫn ở lại học viện, vì sao vừa xoay người phát đã thành trúng tuyển vào Đệ nhất nam tử quân giáo thế này? Chưa kể, thân thể lão đại không phải có việc gì sao? Phải biết rằng năm nhất chủ yếu là thể năng huấn luyện cường độ cao, thể chất kém chút còn chống đỡ không nỗi huống chi lão đại vẫn chưa hồi phục lại như cũ. Trong lòng Tề Long khiếp sợ không tự chủ hỏi luôn nghi vấn này.
Lăng Lan cố nén trong lòng ý cười, vẻ mặt lạnh nhạt giải thích Lấy được thư nhập học này cũng là do cha nhà tớ đi cửa sau mới có được, còn về vấn đề huấn luyện thể năng năm nhất, ông ấy cũng nhờ quan hệ giúp tớ được miễn toàn bộ luôn …”
Hàn Kế Quân là người đầu tiên phản ứng lại, cũng đúng, làm một trong chín vị Đại tướng của Liên Bang, Lăng Tiêu tuyệt đối có năng lực đưa con mình vào Đệ nhất nam tử quân giáo mà khỏi cần khảo hạch … Bất quá Hàn Kế Quân hình như cũng chưa từng nghe nói có người làm được.
Đang lúc Hàn Kế Quân nghĩ mãi không ra đáp án thì đột nhiên linh quang chợt lóe kinh hô “Lan lão đại, hiện tại cậu đã có quân hàm rồi phải không?” Chỉ có học sinh đã trở thành quan quân mới có tư cách miễn khảo thí, bởi vì huấn luyện về thể năng của họ đã được quân đội tiếp quản rồi.
Chỉ cần là người hiểu biết về quân đội đều biết huấn luyện thể năng trong quân đội còn tàn khốc hơn nhiều so với Đệ nhất nam tử quân giáo. Phải biết rằng, Đệ nhất nam tử quân giáo chỉ có thể xưng là huấn luyện chuẩn quân sự, dĩ nhiên sẽ ít hơn so với chân chính huấn luyện thể năng quân đội, cho nên vượt qua được quân đội thử thách tuyệt đối có thể thông qua thể năng quân giáo.
Uhm, cha già đã dọn dẹp giúp tớ hết rồi, năm thứ nhất chỉ cần an tâm dưỡng thương là được” Lăng Lan càng nói càng cảm thấy bản thân đã trở thành kẻ ăn chơi trác táng chính hiệu, điều này đối với một người ưa thích nói chuyện bằng thực lực như cô có phần chột dạ, xem ra muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng cũng cần tố chất tâm lý cứng rắn để vượt qua thử thách, bằng không cũng sẽ lo lắng nhiều...
Lăng đại tướng quá ngưu bức! Bọn Tề Long đều bắt đầu lấy lại phản ứng, tập thể kinh hô, ánh mắt đầy các loại sùng bái cùng hâm mộ sáng rỡ. Đối mặt với thần tượng, bọn họ tuyệt đối làm như không thấy hành động lấy quyền mưu tư này của Lăng Tiêu.
Thật tốt quá, lão đại, chúng ta lại có thể ở bên nhau!” Hưng phấn qua đi, Tề Long ôm cổ Lăng Lan kiên quyết không buông, bàng hoàng hoàn toàn biến mất. Cậu hiểu rằng, nhiều năm qua, Lan lão đại đã trở thành trụ cột của bản thân, chỉ cần đứng cạnh Lăng Lan, cậu sẽ có dũng khí, có tin tưởng, có lực lượng. Phía trước cho dù có vô vàn gian khổ, cậu cũng có thể hào khí tận trời, dù đánh ra một vùng trời ở Liên Bang cậu cũng không sợ hãi.
Lão đại, cậu quá đáng giận, vậy mà gạt chúng tớ! Lạc Lãng không cam lòng yếu thế xông đến cùng Tề Long ôm cổ Lăng Lan, còn cọ cọ chỗ cổ cô, cậu ta căn bản không nhận ra âm thanh bản thân hơi hơi kéo dài, rõ ràng là một kiểu làm nũng.
Thanh âm và động tác của Lạc Lãng làm lòng Lăng Lan lạnh giá, cô đẩy Lạc Lãng qua một bên quát “Lạc Lãng, không được ôm tớ làm nũng, cậu phải nhớ kỹ cậu là đàn ông! Đàn ông!” Âm thanh cuối của cô gần như là gầm gừ, có thể thấy trong lòng cô oán niệm sâu nặng cỡ nào.
Oa, vì sao âm thanh cô lạnh như thế? Cô cố ý chọn âm cuối vì nghĩ rằng cô vừa muốn làm không khí hòa dịu nhưng cũng không kém phần uy hiếp người khác … Được rồi, kiếp này của cô, làm nũng là thứ mà cô không bao giờ có được, thiên phú này từ bé lão mẹ của cô chưa từng cho cô, cô muốn mạnh mẽ cầu cũng không được, đành phải buông tay…
Lạc Lãng mặt đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng càng tỏa ra diễm quang làm những người khác không dám nhìn thẳng mà quay đầu lãng tránh. Lạc Lãng có chút thương tâm phản bác “Lão đại, tớ đâu có đâu. Tại cao hứng quá thôi ta. Còn có, tớ vốn là đàn ông a, dung mạo này cũng đâu phải là tớ muốn …”
Hai mắt ẩn chứa hơi nước mông lung, bởi vì khổ sở mà mang theo một điểm giọng mũi, âm thanh mềm yếu vô lực phản bác làm cho mọi người cảm thấy trong lòng thăng thiên, hận không thể an ủi con người khả ái xinh đẹp trước mắt...
Lăng Lan chịu đựng không nổi, mặt run rẩy kịch liệt, cô đau đầu ấn ấn mi tâm. Với bộ dạng tên này, tiến vào nam tử quân giáo làm là một hành động sáng suốt sao? Một đống tiểu thuyết kiếp trước xuất hiện trong ý thức hải, nam tử quân giáo chính là mảnh đất nuôi dưỡng tình yêu tốt đẹp.
Tiểu Tứ, ngươi thu liễm một chút cho ta!” Lăng Lan càng đau đầu hơn khi Tiểu Tứ nhân cơ hội này xuất ra gây sự, cái đống sách vừa xuất hiện ở ý thức hải của cô chính là do nó lôi ra từ trong kho.
Tiểu Tứ ở ý thức hải vung tay hô to gọi nhỏ Wow, vùng đất tình yêu nha” Nó vụng trộm ảo tưởng, lão đại nhà mình có phải hay không ở quân giáo cũng tìm ra được một mối tình khắc cốt ghi tâm nhỉ? Nó hưng phấn đánh hơi thấy có trò chơi thú vị.
Lăng Lan cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Tiểu Tứ, cô trực tiếp ném nó vào không gian học tập để cho nó khỏi quấy rối tư duy của mình. Nhìn thoáng qua Lạc Lãng đang mắt ướt nhạt nhòa, lại liên tưởng đến tình cảnh bản thân mà khẽ than thầm một tiếng.
Quên đi, không cẩn thận cô lại chọn con đường lãnh khốc cuồng bá, bên người có một kẻ phát triển theo xu hướng xinh đẹp vô tận là Lạc Lãng cũng khiến lòng cô cân bằng chút chút. Có lẽ đây là một phần lễ vật mà ông Trời ban cho cô, đặc biệt tặng cho cô một đồng chí âm dương khó hiểu sống chết bên cạnh. Con đường này cũng sẽ không khiến cô cô đơn!!! .
Lăng Lan tự an ủi bản thân, thấy rằng chấp nhận Lạc Lãng cũng không sao. Cô buông bỏ những khúc mắc trong lòng đi qua vỗ vỗ vai Lạc Lãng an ủi “Cứ như vậy đi, chỉ cần làm chính mình là ổn rồi”
Lăng Lan một câu hai nghĩa, mà hàm nghĩa thứ hai chưa chắc năm tên kia hiểu, chỉ có cô rõ ràng, an ủi họ Lạc cũng là an ủi chính mình.
Dung mạo xinh đẹp như con gái luôn là tâm ma của Lạc Lãng, cậu luôn hận vì sự xinh đẹp của mình, cậu luôn nghĩ rằng lão đại cũng như đồng bọn sẽ không thích mình, lại không nghĩ đến Lan lão đại an ủi cậu như vậy, điều này khiến lòng cậu cảm động không thôi, lập tức lĩnh ngộ tình cảm chết vì tri kỷ “Lão đại, cảm ơn cậu!”
Lão đại, chỉ có cậu hiểu rõ nội tâm của tớ, Lạc Lãng nguyên bản vẫn là Lạc Lãng, không vì vẻ bề ngoài mà thay đổi. Cảm ơn lão đại, vì sự tín nhiệm của cậu cho dù trên đời này ai cũng khinh bỉ bộ dáng của tớ, tớ cũng sẽ không phẫn nộ, không thương tâm, không dao động chính mình!
Nỗi oán hận về dung nhan họa thuỷ trong lòng Lạc Lãng thoáng cái tiêu thất. Cậu thoải mái nở nụ cười sáng lạn, nụ cười càng thêm xinh đẹp. Nếu trước đây nụ cười có phần che lấp thì giờ phút này hoàn toàn nở rộ khiến những người khác có cảm giác không thể nhìn thẳng…
Nhưng trong lòng tiểu đồng bọn minh bạch, Lạc Lãng đã trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì sức quyến rũ của cậu lại đạt tới một tầm cao mới. Cả đám đã lăn lộn bên nhau từ nhỏ, nên quá hiểu rõ thực lực và sức quyến rũ của người bạn này có quan hệ trực tiếp với nhau, thực lực càng mạnh, diễm quang càng bắn ra bốn phía!
Mà đầu sỏ của việc này cũng không biết, chỉ vì một câu an ủi vô tình đã khiến Lạc Lãng mở ra khúc mắc, tâm tình dâng cao làm cảnh giới thể thuật một lần nữa được đề thăng. Sau này, đây cũng là nguyên nhân dẫn phát một hồi đại phong ba, làm cho cả nhóm ở trong quân giáo nếm nhiều gian khổ, phân tranh không ngừng! Những sóng gió này cũng làm cho một quân giáo sinh (học sinh trường quân giáo) nào đó che giấu rất tốt, ngoài ý muốn bước vào bên trong sinh mệnh của Lăng Lan ….
/561
|