Sắc mặt hai người Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt biến đổi, chợt phun một bãi nước miếng xuống mặt đất, điên tiết trừng mắt nhìn về phía khu vực của Lôi Đình. Những lời nói đó của Tề Á không chỉ có vũ nhục Lạc Lãng và Lăng Lan, mà đồng thời còn vũ nhục mỗi người trong đoàn tân sinh, điều này làm cho bọn họ cực kỳ phẫn nộ.
Cũng coi như là bạn học cùng lớn lên với đám Lăng Lan, Lạc Lãng, Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đương nhiên rất rõ ràng tình cảm giữa những thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan, tuyệt đối là tình anh em thuần túy nhất. Bắt đầu từ năm một, Lăng Lan vốn thành thục đã trở thành một người giống như anh cả luôn bao dung, yêu thương những thành viên trong tiểu đội, đối xử giống như đối với em trai ruột thịt, thậm chí tình cảm giữa bọn họ trở thành một loại ăn ý mà chỉ cần một cái nháy mắt cũng có thể hiểu ý đối phương. Thứ tình cảm này luôn khiến cho Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt hâm mộ, bọn họ không thể tưởng tượng có người lại xấu xa, hoài nghi loại quan hệ này.
Lý Anh Kiệt vốn là một người không biết lựa lời liền bất mãn nói: “Nói Lan lão Đại cùng Lạc Lãng có loại quan hệ đó còn không bằng nói là Tề Long và Lạc Lãng, hai người đó từ nhỏ đã lăn lộn chung một chỗ, đánh đấm lẫn nhau, thời gian bọn họ ở chung còn nhiều hơn ở với Lan lão địa nhiều.”
Lời này vừa ra Tề Long liền phẫn nộ mà ôm lấy cổ của Lý Anh Kiệt, hung hãn mà dùng nấm đấm giày vò đỉnh đầu của Lý Anh Kiệt khiến Lý Anh Kiệt kêu đau không thôi, nhưng vì giá trị vũ lực không bằng người nên cậu căn bản không thể tránh khỏi độc thủ của Tề Long, chỉ đành phải liên tục xin lỗi mới làm cho Tề Long thả một con ngựa cho cậu chạy thoát.
Mà Tề Long đương nhiên muốn nổi giận, cậu là người đàn ông to lớn vĩ đại như vậy sao có thể thích đàn ông được chứ…. So sánh một chút, Tề Long vẫn là thích mấy em gái xinh đẹp dáng người lồi lõm hơn.
Vừa lúc đó, tiểu Tứ thông báo Lăng Lan danh sách tuyển thủ mà đối phương vừa gửi đi, lần này bọn họ lựa chọn chính là người mạnh thứ tư của bọn họ, Tống Liêm Lộ.
Đối với sự an bài này của đối phương, Lăng Lan rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhần. Trận đầu Lôi Đình gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Tề Á nhưng đã thua cuộc nên bọn họ không thể không cẩn thận, bọn họ vừa sợ nếu phái ra người yếu nhất mà đụng phải người có thực lực mạnh bên này thì lại thua thêm một trận nữa, nhưng cũng đồng thời không muốn phái ra người mạnh nhất vì sợ không có Đại tướng áp trận cuối cùng, vì vậy sau khi cân nhắc một phen mới phái ra người mạnh thú tư, tranh thủ giành lại phần thắng trong trận đấu này.
Lăng Lan quay đầu lại nhìn về phía mấy người Tề Long, vừa muốn nói Tề Long chuẩn bị thì liền nhìn thấy Lý Anh Kiệt tiến lên một bước tự động xin đi giết giặc nói: “Lan lão đại, trận này tớ đi.”
Lăng Lan chỉ cảm thấy khớp hàm đột nhiên đau xót. Đều là khí kình sơ cấp sơ đoạn giống như Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt nếu đánh đôi với đối thủ có khí kình sơ cấp cao nhất thì phần thắng gần như là không, trừ phi Lý Anh Kiệt cũng có loại thiên phú không thể xác định như Lạc Lãng còn không khả năng nghịch tập chắc chắn là không thành công.
Thấy Lan lão đại mặt lạnh lùng nhìn mình, Lý Anh Kiệt khẩn trương mà nắm chặt quả đấm của mình, tuy rằng biết chính mình chủ động xin xuất chiến là lỗ mãng, rất có thể ảnh hưởng đến thứ tự bài binh bố trận của Lan lão đại, nhưng mà cậu không muốn bại bởi Lạc Lãng, đồng thời cậu cũng muốn chứng minh chính mình không phải là người nhát gan. Vừa rồi vô tình rùng mình một cái khiến Lạc Lãng hiểu lầm mình nhát gan khiến Lý Anh Kiệt hết sức khó chịu, cho nên khi nhìn thấy Lạc Lãng gian khổ thắng được trận đầu tiên, Lý Anh Kiệt cũng không muốn mình bị Lạc Lãng bỏ lại phía sau quá xa.
Ý chí chiến đấu trong mắt Lý Anh Kiệt làm Lăng Lan nháy mắt thay đổi chú ý, cô gật gật đầu nói: “Được, đừng để đoàn tân sinh của chúng ta mất mặt.”
Lăng Lan sở dĩ thay đổi chủ ý là bởi vì Lạc Lãng ngoài ý muốn thắng một ván, cho nên dù Lý Anh Kiệt thua trận này thì cũng sẽ không thay đổi đại cục, dù sao vẫn còn có một người yếu nhất, cho dù là Vũ Cảnh hay Tề Long lên đài thì chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đều thắng chắc. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan đồng ý để Lý Anh Kiệt xuất chiến.
Chỉ cần không ảnh hưởng kết cục cuối cùng, Lăng Lan vẫn là nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của bạn nhỏ này.
Nghe được Lăng Lan cho phép, ánh mắt Lý Anh Kiệt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Cậu vốn cho rằng Lan lão đại không thể nào thích mình vì những hành động khiến người khác chán ghét lúc trước, nhưng vừa rồi trong mắt Lăng Lan không hề có vẻ ghét bỏ qua loa có lệ mà là thần thái cực kỳ nghiêm túc. Trong nháy mắt đó, Lý Anh Kiệt hoàn toàn cảm nhận được tín nhiệm mà Lăng Lan đối với mình.
Không biết vì cái gì, cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của người anh họ thứ hai Lý Thì Du: “Khi hiểu được cái gì là tình nghĩa anh em thì mày sẽ hiểu quyền lực cũng không phải là thứ không thể thay thế.” (để “mày” vì tình cảm giữa anh em nhà họ Lý không được tốt nha)
Lúc này Lý Anh Kiệt tựa hồ hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cậu nhìn về phía Lăng Lan, nếu cậu nói cậu sẽ không đi tranh cái vị trí đoàn trưởng kia thì ……
Trên đài, thượng tá Đường Ngọc đã nhận được danh sách xuất chiến của hai phe, thời gian vừa đến liền lớn tiếng tuyên bố: “Đoàn Tân sinh vs Đoàn cơ giáp Lôi Đình, trận thi đấu thứ hai, năm một Lý Anh Kiệt đánh với năm bốn Tống Liêm Lộ!”
Trong khu ghế lô, Vân Tu nghe thấy tuyên bố này thì tinh thần tức khắc rung lên vội quay đầu lại hô: “Thì Du, là em họ của cậu xuất chiến, đối thủ là Tống Liêm Lộ cùng năm với chúng ta.”
Đang ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần Lý Thì Du đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Lý Anh Kiệt khí phách hăng hái mà đi lên lôi đài thì không khỏi nhăn mày: “Tống Liêm Lộ đã là khí kình cấp cao thủ, chỉ sợ Lý Anh Kiệt không phải đối thủ của cậu ta.” Cho dù trong miệng lúc nào cũng nói xem thường Lý Anh Kiệt, nhưng Lý Thì Du lúc này cũng nhịn không được mà lo lắng.
Vân Tu nhưng lại phản đối ý kiến này: “Chưa chắc, cậu không thấy người thiếu niên có vẻ yếu ớt vừa rồi có thể đánh thắng Tề Á cũng là cao thủ khí kình sao, tớ cảm thấy đoàn Tân sinh này sẽ không yếu như chúng ta vẫn tưởng, có lẽ em họ của cậu cũng có thể đã tiến vào cấp khí kình.”
Lý Thì Du trầm mặc một chút cuối cùng buồn bã nói: “Hy vọng như thế…… Bất quá, nếu nó thua thì tớ sẽ cho nó biết hậu quả của thua cuộc là cái gì.” Nếu như anh họ lớn không thể trở thành gia chủ Lý gia thì Lý Anh Kiệt chính là hy vọng cuối cùng của Lý gia, Lý Thì Du cũng hy vọng Lý Anh Kiệt có thể trở thành gia chủ đem Lý gia tiến xa thêm mấy bước nữa trên con đường quân chính, cho dù không thích cảnh lãnh huyết vô tình của Lý gia, nhưng là một người được Lý gia nuối lớn và dạy dỗ, Lý Thì Du không hy vọng Lý gia suy tàn.
Nhìn hai bên tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, thượng tá Đường Ngọc tay phải đột nhiên vung lên hô to: “Bắt đầu!”
Theo một tiếng này, hai người vẫn đứng cách xa nhau như cũ không ai tiến lên tấn công trước. Ván đầu Tề Á bị thua làm Tống Liêm Lộ trở nên cực kỳ cẩn thận, hắn không biết đối thủ của mình là mạnh hay yếu cho nên hắn muốn xem tình hình trước rồi mới quyết định tiến hay thủ.
Mà Lý Anh Kiệt trước khi lên lôi đài cũng đã được Lăng Lan chỉ điểm, cậu cùng Lạc Lãng giống nhau đều vừa mới tiến vào khí kình, khí kình còn chưa ổn định nên không thích hợp tấn công trước, cần phải dây dưa với đối phương trước rồi mới tính tiếp, dù sao trên lôi đài mọi tình huống đề có thể xảy ra, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào ý chí của mình.
Lý Anh Kiệt tuy rằng là người kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng không phải là người xúc động, khả năng vận dụng trí thông minh vào cận chiến của cậu là rất tốt, nếu không cũng sẽ không an ổn ngồi trên vị trí top năm trong suốt mười năm, vì vậy cậu cũng lựa chọn giống như Tống Liêm Lộ, đứng từ xa quan sát đối phương, sau đó vòng quanh lôi đài để tìm cơ hội ra tay.
Hoàn toàn khác biệt với trận giao phong của Lạc Lãng và Tề Á, hai người Lý Anh Kiệt và Tống Liêm Lộ đã đi quanh lôi đài khoảng ba phút mà chưa có người ra tay. Một màn chậm rãi này khiến cho học sinh đang xem trận đấu có chút mất kiên nhẫn, có mấy người thậm chí bắt đầu ngáp lên, không ít người bắt đầu nghị luận sôi nổi suy đoán xem hai người trên lôi đài còn muốn đi quanh đến bao giờ nữa…
Chính lúc này, Tống Liêm Lộ vốn đang đi loanh quanh đột nhiên chân ngừng lại, cả người giống như mũi tên bắn đi ra ngoài, chớp mắt liền đến trước mặt Lý Anh Kiệt, tay phải nắm thành quyền đánh về phía sườn trái của Lý Anh Kiệt, ngay vừa rồi, tư thế phòng ngự của Lý Anh Kiệt bỗng lộ ra một nhược điểm trí mạng ở vị trí này.
Tống Liêm Lộ biết đây có lẽ chỉ là một cái mồi, nhưng hắn cũng biết, nếu không thử xuất kích, cho dù vòng quanh lôi đài cả buổi sáng cũng chưa chắc sẽ có cơ hội tốt hơn để ra tay, vì thế, Tống Liêm Lộ vẫn quyết định xuất kích.
Bất quá ngay tại vị trí mà Tống Liêm Lộ tấn công, cái nhược điểm kia đã biến mất không còn, thay vào đó là đòn khóa sở trường mà Lý Anh Kiệt đã chuẩn bị sẵn. Đây là tuyệt học gia truyền của Lý gia, là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất để đối phó với chiêu tấn công mạnh nhất của đối thủ.
Lăng Lan nhìn một màn như vậy khẽ cau mày. Cô biết Lý Anh Kiệt chỉ sợ sẽ bị thua thiệt. Chiêu này của Lý Anh Kiệt để mồi đối phương là không sai, cái sai duy nhất của cậu là đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ, một chiêu này nếu đấu với người cùng cấp bậc thì chắc chắn thành công nhưng lần này thì chưa chắc.
Quả nhiên, khi sở trường khóa đòn của Lý Anh Kiệt đụng vào tay phải của Tống Liêm Lộ thì Lý Anh Kiệt liền cảm thấy một cổ sức mạnh cực lớn từ tay đối phương đánh tới thiếu chút nào đánh văng đòn khóa sở trường của mình.
Lý Anh Kiệt biết nếu bị đối phương phá được đòn khóa này, cậu tất nhiên sẽ ăn một đòn đánh cực kỳ mạnh của đối phương, như vậy, việc bị thương là tuyệt đối chắc chắn, thậm chí là lời tuyên cáo cho thất bại của cậu…. Cậu không muốn để Lạc Lãng cười nhạo mình, vì thế cắn răng, nén cảm giác đau nhức nơi cánh tay, kiên định mà cuốn lấy tay phải của đối phương…
Tống Liêm Lộ cảm giác chính mình sắp thành công phá được đòn khóa của đối phương thì bỗng cảm thấy cái khóa đó trở nên chắc chắn vô cùng, nó càng ngày càng quấn chặt lấy tay hắn, sau đó hắn cảm giác tay mình như bị kéo ra ngoài, cả người như cũng bị sức mạnh đó kéo theo, không thể khống chế mà va vào vùng phòng hộ bên cạnh lôi đài…
Liền thấy vùng phòng hộ phát ra một ánh sáng chói mắt, trong ánh sáng xuất hiện những mãnh thủy tinh bể văng lên, mà Lý Anh Kiệt sau khi ném đối phương ra ngoài liền ngay lập tức nâng tay phải đã chuẩn bị tốt đánh xuống ngực của Tống Liêm Lộ.
Phòng ngự chỉ là sự chuẩn bị cho tấn công, mục đích thật sự của Lý Anh Kiệt chính là vì một chiêu sau cùng này…
Nhưng Tống Liêm Lộ cũng đồng thời phản ứng nhanh nhạy, tay trái trong lúc nguy cấp chắn trước ngực, gắng gượng tiếp đòn công kích ngoài dự đoán này của Lý Anh Kiệt!
“Phanh” một tiếng, tay hai người va chạm vào nhau phát ra một tiếng giòn vang, chỉ thấy hai người đồng thời bay ngược ra, Tống Liêm Lộ rơi xuống đất lui về phía sau ba bước mới đứng vững, mà Lý Anh Kiệt cũng đồng dạng rơi xuống đất lùi sau ba bước mới đứng vững. Ở trong mắt những người theo dõi trận đấu, sức đánh của hai người là như nhau không phân biệt được cao thấp.
Chỉ có những người mắt sắc mới phát hiện cánh tay trái của Lý Anh Kiệt buông xuống, không thể khống chế mà run rẩy, đòn vừa rồi đã khiến cho tay trái của cậu bị thương rõ ràng.
Vũ Cảnh và Tề Long cũng đều nhìn ra việc này, cả hai nhịn không được sắc mặt biến đổi, Vũ Cảnh càng lo lắng nói: “Tay trái Lý Anh Kiệt đã bị thương, xem ra tiếp tục sẽ rất khó đánh.”
Lăng Lan nhàn nhạt nói: “Trận thi đấu này Lý Anh Kiệt vốn ở thế yếu, cho nên thắng hay thua cũng không quan trọng, tớ chỉ muốn nhìn một chút cậu ta có thể đánh đến trình độ nào.”
Lý Anh Kiệt có một nhược điểm trí mạng đó chính là khi biết mình lâm vào thế yếu, cậu rất dễ dàng buông tha chính mình, trong tính cách khuyết thiếu sự kiên trì, đây cũng là lý do cậu vẫn luôn thua Lạc Lãng và luôn đứng ở hàng thứ năm trong top năm đầu.
Lăng Lan nghĩ nếu Lý Anh Kiệt thật tình nhận cô là lão đại thì cô cũng muốn giúp Lý Anh Kiệt giải quyết vấn đề này, mà hôm nay là cơ hội tốt để làm điều đó, khó được có lúc Lý Anh Kiệt mãnh liệt muốn chiến đấu như vậy ……
Cũng coi như là bạn học cùng lớn lên với đám Lăng Lan, Lạc Lãng, Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đương nhiên rất rõ ràng tình cảm giữa những thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan, tuyệt đối là tình anh em thuần túy nhất. Bắt đầu từ năm một, Lăng Lan vốn thành thục đã trở thành một người giống như anh cả luôn bao dung, yêu thương những thành viên trong tiểu đội, đối xử giống như đối với em trai ruột thịt, thậm chí tình cảm giữa bọn họ trở thành một loại ăn ý mà chỉ cần một cái nháy mắt cũng có thể hiểu ý đối phương. Thứ tình cảm này luôn khiến cho Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt hâm mộ, bọn họ không thể tưởng tượng có người lại xấu xa, hoài nghi loại quan hệ này.
Lý Anh Kiệt vốn là một người không biết lựa lời liền bất mãn nói: “Nói Lan lão Đại cùng Lạc Lãng có loại quan hệ đó còn không bằng nói là Tề Long và Lạc Lãng, hai người đó từ nhỏ đã lăn lộn chung một chỗ, đánh đấm lẫn nhau, thời gian bọn họ ở chung còn nhiều hơn ở với Lan lão địa nhiều.”
Lời này vừa ra Tề Long liền phẫn nộ mà ôm lấy cổ của Lý Anh Kiệt, hung hãn mà dùng nấm đấm giày vò đỉnh đầu của Lý Anh Kiệt khiến Lý Anh Kiệt kêu đau không thôi, nhưng vì giá trị vũ lực không bằng người nên cậu căn bản không thể tránh khỏi độc thủ của Tề Long, chỉ đành phải liên tục xin lỗi mới làm cho Tề Long thả một con ngựa cho cậu chạy thoát.
Mà Tề Long đương nhiên muốn nổi giận, cậu là người đàn ông to lớn vĩ đại như vậy sao có thể thích đàn ông được chứ…. So sánh một chút, Tề Long vẫn là thích mấy em gái xinh đẹp dáng người lồi lõm hơn.
Vừa lúc đó, tiểu Tứ thông báo Lăng Lan danh sách tuyển thủ mà đối phương vừa gửi đi, lần này bọn họ lựa chọn chính là người mạnh thứ tư của bọn họ, Tống Liêm Lộ.
Đối với sự an bài này của đối phương, Lăng Lan rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhần. Trận đầu Lôi Đình gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Tề Á nhưng đã thua cuộc nên bọn họ không thể không cẩn thận, bọn họ vừa sợ nếu phái ra người yếu nhất mà đụng phải người có thực lực mạnh bên này thì lại thua thêm một trận nữa, nhưng cũng đồng thời không muốn phái ra người mạnh nhất vì sợ không có Đại tướng áp trận cuối cùng, vì vậy sau khi cân nhắc một phen mới phái ra người mạnh thú tư, tranh thủ giành lại phần thắng trong trận đấu này.
Lăng Lan quay đầu lại nhìn về phía mấy người Tề Long, vừa muốn nói Tề Long chuẩn bị thì liền nhìn thấy Lý Anh Kiệt tiến lên một bước tự động xin đi giết giặc nói: “Lan lão đại, trận này tớ đi.”
Lăng Lan chỉ cảm thấy khớp hàm đột nhiên đau xót. Đều là khí kình sơ cấp sơ đoạn giống như Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt nếu đánh đôi với đối thủ có khí kình sơ cấp cao nhất thì phần thắng gần như là không, trừ phi Lý Anh Kiệt cũng có loại thiên phú không thể xác định như Lạc Lãng còn không khả năng nghịch tập chắc chắn là không thành công.
Thấy Lan lão đại mặt lạnh lùng nhìn mình, Lý Anh Kiệt khẩn trương mà nắm chặt quả đấm của mình, tuy rằng biết chính mình chủ động xin xuất chiến là lỗ mãng, rất có thể ảnh hưởng đến thứ tự bài binh bố trận của Lan lão đại, nhưng mà cậu không muốn bại bởi Lạc Lãng, đồng thời cậu cũng muốn chứng minh chính mình không phải là người nhát gan. Vừa rồi vô tình rùng mình một cái khiến Lạc Lãng hiểu lầm mình nhát gan khiến Lý Anh Kiệt hết sức khó chịu, cho nên khi nhìn thấy Lạc Lãng gian khổ thắng được trận đầu tiên, Lý Anh Kiệt cũng không muốn mình bị Lạc Lãng bỏ lại phía sau quá xa.
Ý chí chiến đấu trong mắt Lý Anh Kiệt làm Lăng Lan nháy mắt thay đổi chú ý, cô gật gật đầu nói: “Được, đừng để đoàn tân sinh của chúng ta mất mặt.”
Lăng Lan sở dĩ thay đổi chủ ý là bởi vì Lạc Lãng ngoài ý muốn thắng một ván, cho nên dù Lý Anh Kiệt thua trận này thì cũng sẽ không thay đổi đại cục, dù sao vẫn còn có một người yếu nhất, cho dù là Vũ Cảnh hay Tề Long lên đài thì chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đều thắng chắc. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan đồng ý để Lý Anh Kiệt xuất chiến.
Chỉ cần không ảnh hưởng kết cục cuối cùng, Lăng Lan vẫn là nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của bạn nhỏ này.
Nghe được Lăng Lan cho phép, ánh mắt Lý Anh Kiệt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Cậu vốn cho rằng Lan lão đại không thể nào thích mình vì những hành động khiến người khác chán ghét lúc trước, nhưng vừa rồi trong mắt Lăng Lan không hề có vẻ ghét bỏ qua loa có lệ mà là thần thái cực kỳ nghiêm túc. Trong nháy mắt đó, Lý Anh Kiệt hoàn toàn cảm nhận được tín nhiệm mà Lăng Lan đối với mình.
Không biết vì cái gì, cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của người anh họ thứ hai Lý Thì Du: “Khi hiểu được cái gì là tình nghĩa anh em thì mày sẽ hiểu quyền lực cũng không phải là thứ không thể thay thế.” (để “mày” vì tình cảm giữa anh em nhà họ Lý không được tốt nha)
Lúc này Lý Anh Kiệt tựa hồ hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cậu nhìn về phía Lăng Lan, nếu cậu nói cậu sẽ không đi tranh cái vị trí đoàn trưởng kia thì ……
Trên đài, thượng tá Đường Ngọc đã nhận được danh sách xuất chiến của hai phe, thời gian vừa đến liền lớn tiếng tuyên bố: “Đoàn Tân sinh vs Đoàn cơ giáp Lôi Đình, trận thi đấu thứ hai, năm một Lý Anh Kiệt đánh với năm bốn Tống Liêm Lộ!”
Trong khu ghế lô, Vân Tu nghe thấy tuyên bố này thì tinh thần tức khắc rung lên vội quay đầu lại hô: “Thì Du, là em họ của cậu xuất chiến, đối thủ là Tống Liêm Lộ cùng năm với chúng ta.”
Đang ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần Lý Thì Du đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Lý Anh Kiệt khí phách hăng hái mà đi lên lôi đài thì không khỏi nhăn mày: “Tống Liêm Lộ đã là khí kình cấp cao thủ, chỉ sợ Lý Anh Kiệt không phải đối thủ của cậu ta.” Cho dù trong miệng lúc nào cũng nói xem thường Lý Anh Kiệt, nhưng Lý Thì Du lúc này cũng nhịn không được mà lo lắng.
Vân Tu nhưng lại phản đối ý kiến này: “Chưa chắc, cậu không thấy người thiếu niên có vẻ yếu ớt vừa rồi có thể đánh thắng Tề Á cũng là cao thủ khí kình sao, tớ cảm thấy đoàn Tân sinh này sẽ không yếu như chúng ta vẫn tưởng, có lẽ em họ của cậu cũng có thể đã tiến vào cấp khí kình.”
Lý Thì Du trầm mặc một chút cuối cùng buồn bã nói: “Hy vọng như thế…… Bất quá, nếu nó thua thì tớ sẽ cho nó biết hậu quả của thua cuộc là cái gì.” Nếu như anh họ lớn không thể trở thành gia chủ Lý gia thì Lý Anh Kiệt chính là hy vọng cuối cùng của Lý gia, Lý Thì Du cũng hy vọng Lý Anh Kiệt có thể trở thành gia chủ đem Lý gia tiến xa thêm mấy bước nữa trên con đường quân chính, cho dù không thích cảnh lãnh huyết vô tình của Lý gia, nhưng là một người được Lý gia nuối lớn và dạy dỗ, Lý Thì Du không hy vọng Lý gia suy tàn.
Nhìn hai bên tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, thượng tá Đường Ngọc tay phải đột nhiên vung lên hô to: “Bắt đầu!”
Theo một tiếng này, hai người vẫn đứng cách xa nhau như cũ không ai tiến lên tấn công trước. Ván đầu Tề Á bị thua làm Tống Liêm Lộ trở nên cực kỳ cẩn thận, hắn không biết đối thủ của mình là mạnh hay yếu cho nên hắn muốn xem tình hình trước rồi mới quyết định tiến hay thủ.
Mà Lý Anh Kiệt trước khi lên lôi đài cũng đã được Lăng Lan chỉ điểm, cậu cùng Lạc Lãng giống nhau đều vừa mới tiến vào khí kình, khí kình còn chưa ổn định nên không thích hợp tấn công trước, cần phải dây dưa với đối phương trước rồi mới tính tiếp, dù sao trên lôi đài mọi tình huống đề có thể xảy ra, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào ý chí của mình.
Lý Anh Kiệt tuy rằng là người kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng không phải là người xúc động, khả năng vận dụng trí thông minh vào cận chiến của cậu là rất tốt, nếu không cũng sẽ không an ổn ngồi trên vị trí top năm trong suốt mười năm, vì vậy cậu cũng lựa chọn giống như Tống Liêm Lộ, đứng từ xa quan sát đối phương, sau đó vòng quanh lôi đài để tìm cơ hội ra tay.
Hoàn toàn khác biệt với trận giao phong của Lạc Lãng và Tề Á, hai người Lý Anh Kiệt và Tống Liêm Lộ đã đi quanh lôi đài khoảng ba phút mà chưa có người ra tay. Một màn chậm rãi này khiến cho học sinh đang xem trận đấu có chút mất kiên nhẫn, có mấy người thậm chí bắt đầu ngáp lên, không ít người bắt đầu nghị luận sôi nổi suy đoán xem hai người trên lôi đài còn muốn đi quanh đến bao giờ nữa…
Chính lúc này, Tống Liêm Lộ vốn đang đi loanh quanh đột nhiên chân ngừng lại, cả người giống như mũi tên bắn đi ra ngoài, chớp mắt liền đến trước mặt Lý Anh Kiệt, tay phải nắm thành quyền đánh về phía sườn trái của Lý Anh Kiệt, ngay vừa rồi, tư thế phòng ngự của Lý Anh Kiệt bỗng lộ ra một nhược điểm trí mạng ở vị trí này.
Tống Liêm Lộ biết đây có lẽ chỉ là một cái mồi, nhưng hắn cũng biết, nếu không thử xuất kích, cho dù vòng quanh lôi đài cả buổi sáng cũng chưa chắc sẽ có cơ hội tốt hơn để ra tay, vì thế, Tống Liêm Lộ vẫn quyết định xuất kích.
Bất quá ngay tại vị trí mà Tống Liêm Lộ tấn công, cái nhược điểm kia đã biến mất không còn, thay vào đó là đòn khóa sở trường mà Lý Anh Kiệt đã chuẩn bị sẵn. Đây là tuyệt học gia truyền của Lý gia, là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất để đối phó với chiêu tấn công mạnh nhất của đối thủ.
Lăng Lan nhìn một màn như vậy khẽ cau mày. Cô biết Lý Anh Kiệt chỉ sợ sẽ bị thua thiệt. Chiêu này của Lý Anh Kiệt để mồi đối phương là không sai, cái sai duy nhất của cậu là đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ, một chiêu này nếu đấu với người cùng cấp bậc thì chắc chắn thành công nhưng lần này thì chưa chắc.
Quả nhiên, khi sở trường khóa đòn của Lý Anh Kiệt đụng vào tay phải của Tống Liêm Lộ thì Lý Anh Kiệt liền cảm thấy một cổ sức mạnh cực lớn từ tay đối phương đánh tới thiếu chút nào đánh văng đòn khóa sở trường của mình.
Lý Anh Kiệt biết nếu bị đối phương phá được đòn khóa này, cậu tất nhiên sẽ ăn một đòn đánh cực kỳ mạnh của đối phương, như vậy, việc bị thương là tuyệt đối chắc chắn, thậm chí là lời tuyên cáo cho thất bại của cậu…. Cậu không muốn để Lạc Lãng cười nhạo mình, vì thế cắn răng, nén cảm giác đau nhức nơi cánh tay, kiên định mà cuốn lấy tay phải của đối phương…
Tống Liêm Lộ cảm giác chính mình sắp thành công phá được đòn khóa của đối phương thì bỗng cảm thấy cái khóa đó trở nên chắc chắn vô cùng, nó càng ngày càng quấn chặt lấy tay hắn, sau đó hắn cảm giác tay mình như bị kéo ra ngoài, cả người như cũng bị sức mạnh đó kéo theo, không thể khống chế mà va vào vùng phòng hộ bên cạnh lôi đài…
Liền thấy vùng phòng hộ phát ra một ánh sáng chói mắt, trong ánh sáng xuất hiện những mãnh thủy tinh bể văng lên, mà Lý Anh Kiệt sau khi ném đối phương ra ngoài liền ngay lập tức nâng tay phải đã chuẩn bị tốt đánh xuống ngực của Tống Liêm Lộ.
Phòng ngự chỉ là sự chuẩn bị cho tấn công, mục đích thật sự của Lý Anh Kiệt chính là vì một chiêu sau cùng này…
Nhưng Tống Liêm Lộ cũng đồng thời phản ứng nhanh nhạy, tay trái trong lúc nguy cấp chắn trước ngực, gắng gượng tiếp đòn công kích ngoài dự đoán này của Lý Anh Kiệt!
“Phanh” một tiếng, tay hai người va chạm vào nhau phát ra một tiếng giòn vang, chỉ thấy hai người đồng thời bay ngược ra, Tống Liêm Lộ rơi xuống đất lui về phía sau ba bước mới đứng vững, mà Lý Anh Kiệt cũng đồng dạng rơi xuống đất lùi sau ba bước mới đứng vững. Ở trong mắt những người theo dõi trận đấu, sức đánh của hai người là như nhau không phân biệt được cao thấp.
Chỉ có những người mắt sắc mới phát hiện cánh tay trái của Lý Anh Kiệt buông xuống, không thể khống chế mà run rẩy, đòn vừa rồi đã khiến cho tay trái của cậu bị thương rõ ràng.
Vũ Cảnh và Tề Long cũng đều nhìn ra việc này, cả hai nhịn không được sắc mặt biến đổi, Vũ Cảnh càng lo lắng nói: “Tay trái Lý Anh Kiệt đã bị thương, xem ra tiếp tục sẽ rất khó đánh.”
Lăng Lan nhàn nhạt nói: “Trận thi đấu này Lý Anh Kiệt vốn ở thế yếu, cho nên thắng hay thua cũng không quan trọng, tớ chỉ muốn nhìn một chút cậu ta có thể đánh đến trình độ nào.”
Lý Anh Kiệt có một nhược điểm trí mạng đó chính là khi biết mình lâm vào thế yếu, cậu rất dễ dàng buông tha chính mình, trong tính cách khuyết thiếu sự kiên trì, đây cũng là lý do cậu vẫn luôn thua Lạc Lãng và luôn đứng ở hàng thứ năm trong top năm đầu.
Lăng Lan nghĩ nếu Lý Anh Kiệt thật tình nhận cô là lão đại thì cô cũng muốn giúp Lý Anh Kiệt giải quyết vấn đề này, mà hôm nay là cơ hội tốt để làm điều đó, khó được có lúc Lý Anh Kiệt mãnh liệt muốn chiến đấu như vậy ……
/561
|