“Tôi tìm “cậu” thật lâu.” Lăng Lan lạnh lùng mà trả lời, “Nghĩ đến hẳn cậu đã cảm giác được tình huống trước của mắt thân thể này.”
“Tìm tôi chỉ vì việc này sao?” Cực hạn lãnh cảm nhân cách sau khi biết rõ nguyên nhân mình xuất hiện thì không khỏi phỉ nhổ nói: “Loại vấn đề nhỏ này liền chịu không nổi nữa, quá mất mặt.”
Bởi vì tác dụng của xuân dược cho nên dù đã bị đánh cho bầm tím cả mặt, bộ dạng của Lạc Lãng vẫn lóa mắt hồng hào như cũ, chỉ là ánh mắt lại thanh minh tỉnh táo vô cùng, giống như không hề cảm giác được sự xôn xao trong cơ thể. Cực hạn lãnh cảm nhân cách quả nhiên có được năng lực chặt đứt thất tình lục dục, cho nên mới có thể gặp biến bất kinh như thế.
Bất quá, Lăng Lan lại ẩn ẩn cảm giác có chút không thích hợp, cô bắt đầu nhớ lại sự xuất hiện của những nhân cách trước, những nhân cách đó cũng không bởi vì tác dụng của xuân dược mà mất đi tính không chế, đánh mất lý trí mà đi làm điều lung tung. Thậm chí cho dù là nhân cách thú tính xuất hiện cũng như thế, chỉ có làm theo bản năng muốn giết cô chứ không có cảm giác gì khác…
Chẳng lẽ nói chỉ cần có nhân cách khác xuất hiện thì ai cũng đều có năng lực không chế tác dụng của xuân dược? Vậy vì sao mỗi lần chế phục được một nhân cách, tác dụng của xuân dược lên Lạc Lãng lại mạnh thêm một phần? Lăng Lan có chút không rõ.
Nghi vấn này chỉ vừa chợt lóe thì biến mất, Lăng Lan cũng không có thời gian để đi suy nghĩ thâm sâu trong đó, bởi vì bây giờ, chuyện mấu chốt chính là giúp Lạc Lãng thu phục nhân cách cực lãnh này, để Lạc Lãng có thể khống chế xuân dược hoàn toàn.
Lăng Lan không nghĩ xuân dược trong tương lai lại mạnh như vậy, một buổi tối đã trôi qua mà Lạc Lãng vẫn chưa thoát khỏi tác dụng của xuân dược, mỗi lần thay đổi nhân cách đều có thể nhìn thấy biểu cảm nhẫn nại thống khổ của Lạc Lãng, điều này làm cho Lăng Lan có chút lo lắng cho thân thể của Lạc Lãng, không biết có thể chịu đựng tiếp hay không, bị cô đánh đến như vậy…… Hy vọng giống như những điều Nhất hào đạo sư nói, không để lại di chứng gì!
Lăng Lan áp cảm xúc lo lắng trong lòng xuống, bắt đầu bàn điều kiện với nhân cách cực lãnh: “Nói đi, cậu muốn thế nào thì mới nguyện ý thuần phục chủ nhân cách?”
Có thể không động thủ là tốt nhất, Lăng Lan một khi đụng tới một nhân cách không thể hiểu chuyện thì sẽ không động thủ trước mà bắt đầu đàm phán, cô sợ nếu cứ dùng mạnh đánh Lạc Lãng thì thân thể Lạc Lãng sẽ không chịu nỗi.
“Thần phục? Cậu ta hiện tại còn chưa đủ tư cách.” Cực hạn lãnh cảm lạnh nhạt mà trả lời.
“Hiện tại? Vậy tương lai là được? Như vậy có nghĩa là cậu cũng rất xem trọng Lạc Lãng?” Lăng Lan bắt đúng sơ hở mà hỏi.
“Cậu ta là chủ nhân cách của chúng ta, chờ cậu ta mạnh hơn chúng ta thì tự nhiên chúng ta sẽ thần phục.” Cực hạn lãnh cảm nhàn nhạt mà trả lời. Đây là sự thật, thiên phú của Lạc Lãng không thể tự do khống chế chính là vì chủ nhân cách Lạc Lãng quá yếu, không thể trách nhóm phó nhân cách bạo động được.
“Vì sao bây giờ không thần phục, kỳ thật như vậy đối với cậu cũng rất tốt.” Lăng Lan đưa kiến nghị.
Cực hạn lãnh cảm lạnh nhạt lắc đầu cự tuyệt nói: “Chúng ta có tôn nghiêm của chúng ta, chúng ta chỉ thần phục cường giả, nếu chủ nhân cách vẫn luôn không có biện pháp mạnh hơn chúng ta thì cậu ta liền vĩnh viễn không thể khống chế chúng ta, đây là đại giới mà cậu ta phải trả, không có đường tắt để đi.”
“Thật sự không có sao?” Lăng Lan cười như không cười mà hỏi lại. Từ lúc bắt đầu chế phục phó nhân cách đầu tiên, cô liền biết đường tắt là luôn luôn có, chỉ là nó có bị phát hiện ra hay không.
Lăng Lan hỏi lại làm cực hạn lãnh cảm cứng đờ, trầm mặc vài giây mới mở miệng nói: “Đương nhiên, không phải không có, nếu có một người có thể làm nhóm nhân cách chúng ta đều thần phục và xưng người đó là lão đại thì chỉ cần lão đại lên tiếng, chúng ta có thể nhận chủ nhân cách là chủ thể.”
Cực hạn lãnh cảm nhân cách lạnh lùng mà nhìn về phía Lăng Lan tiếp tục nói. “Chắc hẳn cậu cũng phát hiện ra con đường tắt này nên mới khiến những phó nhân cách trước thần phục chủ nhân cách, nếu như cậu có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ nguyện ý thần phục cậu, khi đó tôi sẽ nghe lệnh của cậu.”
“Thì ra là thế.” Lăng Lan hiện tại mới chân chính hiểu rõ phương pháp mà Nhất hào đạo sư đưa ra, cũng không phải bảo cô tìm cực hạn lãnh cảm nhân cách không mà là bảo cô từng bước từng bước đánh cho những nhân cách kia bội phục, từ đó giúp Lạc Lãng khống chế thiên phú của mình.
“Không biết còn có bao nhiêu nhân cách? Chẳng lẽ tôi phải đánh bại hết tất cả các phó nhân cách thì mọi chuyện mới có thể kết thúc sao?” Lăng Lan lầm bầm lầu bầu, trong lòng cười khổ không thôi. Một cái không khéo, có khi cô còn phải ở chỗ này tới mấy ngày mới thu phục hết tất cả phó nhân cách được, thật là một chuyện đau khổ mà, cho nên mới nói làm lão Đại cũng không phải dễ dàng……
“Không cần, chỉ cần cậu đánh bại tôi thì những phó nhân cách khác cũng sẽ tán thành cậu là lão Đại, bởi vì tôi là phó nhân cách mạnh nhất.”Cực hạn lãnh cảm nghe được Lăng Lan lầm bầm lầu bầu liền trả lời. Dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng Lăng Lan vẫn nghe ra ngạo khí và tự tin trong lời nói của cực hạn lãnh nhân cách.
Những lời này của nhân cách cực hạn đã khiến cho Lăng Lan hiểu ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của Nhất hào đại sư, xem ra việc đi tìm nhân cách cực hạn lần này không chỉ để giải quyết xuân dược mà còn là để thuyết phục đối phương, giúp Lạc Lãng có thể hoàn toàn khống chế thiên phú.
Cái gọi là cơ hội chỉ là cái cớ mà Nhất hào đạo sư nói để cô ra tay, cũng khó trách càng về sau, lực chống cự của Lạc Lãng đối với xuân dược càng mạnh, không giống như lúc đầu gần như mất hoàn toàn lý trí, có thể thuận lợi mà mở ra thiên phú, duy trì đến lúc có thể mở ra nhân cách mới. Kỳ thật trong quá trình cách đấu, xuân dược cũng đã mất hiệu nghiệm, cũng giống như nhân cách cực hạn đã nói, xuân dược trong cơ thể Lạc Lãng chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ đã gần như không còn mạnh nữa.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lăng Lan đột nhiên buông lỏng, nếu xuân dược không còn là vấn đề thì chỉ cần lại đánh bại nhân cách trước mắt, Lạc Lãng chắc chắn có thể tự do khống chế thiên phục, như vậy mọi chuyện liền viên mãn.
“Được, để tôi thử xem, cực hạn nhân cách cậu đến cùng mạnh đến mức nào.” Lăng Lan bình tĩnh mà vươn tay phải, ý bảo cực hạn lãnh cảm nhân cách ra tay.
Đây là động tác đầu tiên cần làm trước mỗi một trận đấu.
Nhân cách cực lãnh thấy Lăng Lan làm thế thì cũng chuẩn bị, cậu cũng không coi thường đối phương, bởi vì cậu cảm nhận được một sức mạnh vô cùng khủng bố ẩn sâu trong con người Lăng Lan. Nhân cách cực hạn biết, người đang đứng trước mặt này không giống với đối thủ đầu tiên của cậu, người này mạnh hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có cơ hội thắng.
Cực hạn lãnh cảm nhân cách lộ ra nụ cười trào phúng, đột nhiên dậm chân một cái, bóng người liền biến mất, một giây tiếp theo, nắm tay cậu liền đến trước mặt Lăng Lan, tốc độ này rõ ràng đã đột phá tốc độ vốn có của Lạc Lãng, là tốc độ của Lạc Lãng “cực hạn”….
“Tốt!” Lăng Lan khen ngợi mà hô một tiếng, đầu đột nhiên ngã ra sau, né qua một quyền này, bàn tay không chút do dự vung lên đánh trả, đánh về phía nhược điểm duy nhất của Lạc Lãng—— ngực!
Lăng Lan cho rằng cực hạn lãnh cảm sẽ lựa chọn né tránh, bởi vì một chưởng này nếu đánh trúng thì dựa vào sự chênh lệch về thực lực của cô và Lạc Lãng, Lạc Lãng nhất định sẽ bị thương nặng, chỉ cần là người thông minh thì sẽ không ai chịu chết ngu như vậy…
Nhưng, hành động của cực hạn lãnh cảm lại làm Lăng Lan cả kinh, bởi vì đối phương căn bản là không tránh mà cứ như thế lao lên dùng thân thể để đón đòn.
“Chết tiệt, kẻ điên!” Hành vi của đối phương làm Lăng Lan không tưởng được, hơn nữa đối phương cố ý đưa lên, trong nháy mắt, bàn tay Lăng Lan liền đụng phải ngực Lạc Lãng.
Đã không có thời gian biến chiêu, Lăng Lan chỉ phải thu hồi phần lớn sức mạnh trong lòng bàn tay, một chưởng vừa rồi cho dù đánh trúng ngực Lạc Lãng nhưng bởi vì không có nội kình nên cũng không làm Lạc Lãng bị thương. Vừa lúc này, một nguồn lực cực lớn xuất hiện, một chiêu thức khác đã chuẩn bị sẵn từ trong nắm tay Lạc Lãng đánh về phía Lăng Lan, là tấc kính tam đoạn.
Chiêu thức đột ngột này khiến Lăng Lan không có khả năng né tránh, nhưng Lăng Lan là người nào, phản ứng của người khí kình đỉnh đại viên mãn căn bản không thể so sánh cùng với khí kình sơ đoạn. Lăng Lan dùng một cánh tay khác cản lại, hai cổ lực lượng va chạm lẫn nhau, năng lượng cường đại ở giữa hai người nháy mắt phát ra.
“Phanh” một tiếng, va chạm qua đi, hai người không tự chủ mà bắn ngược ra, cả hai đồng thời lùi lại mấy bước rồi mới có thể đứng vững.
Bởi vì Lăng Lan bị đánh bất ngờ, không đủ thời gian để chuẩn bị nên cũng bị lực đánh vừa rồi làm bị thương, giờ phút này cô cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào trong lòng ngực, một mùi tanh ngọt trào lên tới yết hầu. Phải nói tính toán của cực hạn lãnh cảm vô cùng chính xác, hơn nữa còn dùng tấc kính tam đoạn nên làm Lăng Lan ăn một chút đau khổ.
“Cũng dám dùng mạng của Lạc Lãng để tính kế tôi……” hai mắt Lăng Lan đột nhiên lạnh lẽo, một luồng khí lạnh lẽo phát ra, giờ phút này, trong lòng Lăng Lan giận tái đi.
Cô phát hiện nhân cách cực hạn lãnh cảm trước mắt này quả nhiên không có thất tình lục dục, chỉ còn lại có vô tận bình tĩnh, vì thắng lợi, cậu ta dám đem tình nghĩa anh em Lăng Lan đối với Lạc Lãng ra để tính kế, ngay từ đầu công kích cậu ta đã sớm biết rằng mình sẽ không thành công, nhưng cậu ta cũng biết, Lăng Lan cực kỳ quý trọng thân thể, sẽ không thật sự muốn đả thương thân thể này, mà cái này chính là cơ hội. Trên thực tế, cậu ta thiếu chút nữa đã thành công, chỉ là thực lực của Lăng Lan quá mức cường đại, cho dù bị tính kế thì bằng vào thực lực siêu cường cũng có thể tránh thoát.
“Nếu trong lòng cậu không đành lòng đánh thì kế của tôi sẽ không thể thành công.” Cực hạn lãnh cảm nhân cách trả lời, “Cho nên, này không phải tôi sai.”
Lăng Lan nghe vậy thiếu chút nữa phụn một ngụm máu, cái này quả thật là do cô tìm, có thể nói cực hạn nhân cách cũng không sai, là do cô không nỡ ra tay nên đối phương mới có cơ hội.
“Thật đê tiện, chẳng lẽ cậu không sợ tôi làm giả hoá thật, thật sự giết cậu?” Lăng Lan buồn bực nói.
“Nếu như vậy thì là do tôii tính sai, như thế thì chết cũng được.” Cực hạn lãnh cảm vẻ mặt đạm mạc, ở trong lòng cậu, nếu mưu kế không thành công thì tử vong chính là điều phải chấp nhận, không cần nói nhiều.
Đối mặt với một nhân cách không có cảm tình chỉ có tính kế, không sợ chết lại dầu muối không ăn như cực hạn lãnh cảm nhân cách, Lăng Lan cũng cảm thấy có chút bó tay không biện pháp, trời, nhân cách này thật sự quá khó đối phó, chẳng lẽ thật muốn cô hạ độc thủ?
Không thể không nói, nhân cách cực hạn lãnh cảm quả thật đã bắt được điểm yếu của Lăng Lan, Lăng Lan không muốn gây tổn thương Lạc Lãng, cho dù bây giờ Lạc Lãng bị đánh cho thê thảm, cả khuôn mặt tím tím xanh xanh, trên người đều là vết sưng đỏ ứ xanh, không một nơi nào là lành lặn, nhưng đó chỉ là vết thương bề ngoài, chỉ cần nằm trong khoang trị liệu hai giờ thì Lạc Lãng liền có thể khôi phục như thường. Nhưng nếu Lăng Lan thật sự tàn nhẫn hạ ngoan tay thì chỉ sợ Lạc Lãng lại phải về Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y nằm trong đó mười ngày nửa tháng mới ra được….
“Lão đại, trời muốn sáng, có cần chế tạo ra hình ảnh giả của cô và Lạc Lãng rời khỏi ký túc xá để đến đây hay không?” Đúng lúc này, tiểu Tứ từ trong ý thức hải lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Lan nghe vậy trong lòng vừa động, đúng vậy, nếu chế tạo cái hình ảnh giả như vậy thì cô liền có lý do đem Lạc Lãng trở về Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y tìm Lý Thì Du rồi……
Có thể nói là lúc bọn họ đang luyện tập thì vết thương của Lạc Lãng tái phát, như vậy, là một bác sĩ chủ trị, Lý Thì Du nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc điều trị.
“Tìm tôi chỉ vì việc này sao?” Cực hạn lãnh cảm nhân cách sau khi biết rõ nguyên nhân mình xuất hiện thì không khỏi phỉ nhổ nói: “Loại vấn đề nhỏ này liền chịu không nổi nữa, quá mất mặt.”
Bởi vì tác dụng của xuân dược cho nên dù đã bị đánh cho bầm tím cả mặt, bộ dạng của Lạc Lãng vẫn lóa mắt hồng hào như cũ, chỉ là ánh mắt lại thanh minh tỉnh táo vô cùng, giống như không hề cảm giác được sự xôn xao trong cơ thể. Cực hạn lãnh cảm nhân cách quả nhiên có được năng lực chặt đứt thất tình lục dục, cho nên mới có thể gặp biến bất kinh như thế.
Bất quá, Lăng Lan lại ẩn ẩn cảm giác có chút không thích hợp, cô bắt đầu nhớ lại sự xuất hiện của những nhân cách trước, những nhân cách đó cũng không bởi vì tác dụng của xuân dược mà mất đi tính không chế, đánh mất lý trí mà đi làm điều lung tung. Thậm chí cho dù là nhân cách thú tính xuất hiện cũng như thế, chỉ có làm theo bản năng muốn giết cô chứ không có cảm giác gì khác…
Chẳng lẽ nói chỉ cần có nhân cách khác xuất hiện thì ai cũng đều có năng lực không chế tác dụng của xuân dược? Vậy vì sao mỗi lần chế phục được một nhân cách, tác dụng của xuân dược lên Lạc Lãng lại mạnh thêm một phần? Lăng Lan có chút không rõ.
Nghi vấn này chỉ vừa chợt lóe thì biến mất, Lăng Lan cũng không có thời gian để đi suy nghĩ thâm sâu trong đó, bởi vì bây giờ, chuyện mấu chốt chính là giúp Lạc Lãng thu phục nhân cách cực lãnh này, để Lạc Lãng có thể khống chế xuân dược hoàn toàn.
Lăng Lan không nghĩ xuân dược trong tương lai lại mạnh như vậy, một buổi tối đã trôi qua mà Lạc Lãng vẫn chưa thoát khỏi tác dụng của xuân dược, mỗi lần thay đổi nhân cách đều có thể nhìn thấy biểu cảm nhẫn nại thống khổ của Lạc Lãng, điều này làm cho Lăng Lan có chút lo lắng cho thân thể của Lạc Lãng, không biết có thể chịu đựng tiếp hay không, bị cô đánh đến như vậy…… Hy vọng giống như những điều Nhất hào đạo sư nói, không để lại di chứng gì!
Lăng Lan áp cảm xúc lo lắng trong lòng xuống, bắt đầu bàn điều kiện với nhân cách cực lãnh: “Nói đi, cậu muốn thế nào thì mới nguyện ý thuần phục chủ nhân cách?”
Có thể không động thủ là tốt nhất, Lăng Lan một khi đụng tới một nhân cách không thể hiểu chuyện thì sẽ không động thủ trước mà bắt đầu đàm phán, cô sợ nếu cứ dùng mạnh đánh Lạc Lãng thì thân thể Lạc Lãng sẽ không chịu nỗi.
“Thần phục? Cậu ta hiện tại còn chưa đủ tư cách.” Cực hạn lãnh cảm lạnh nhạt mà trả lời.
“Hiện tại? Vậy tương lai là được? Như vậy có nghĩa là cậu cũng rất xem trọng Lạc Lãng?” Lăng Lan bắt đúng sơ hở mà hỏi.
“Cậu ta là chủ nhân cách của chúng ta, chờ cậu ta mạnh hơn chúng ta thì tự nhiên chúng ta sẽ thần phục.” Cực hạn lãnh cảm nhàn nhạt mà trả lời. Đây là sự thật, thiên phú của Lạc Lãng không thể tự do khống chế chính là vì chủ nhân cách Lạc Lãng quá yếu, không thể trách nhóm phó nhân cách bạo động được.
“Vì sao bây giờ không thần phục, kỳ thật như vậy đối với cậu cũng rất tốt.” Lăng Lan đưa kiến nghị.
Cực hạn lãnh cảm lạnh nhạt lắc đầu cự tuyệt nói: “Chúng ta có tôn nghiêm của chúng ta, chúng ta chỉ thần phục cường giả, nếu chủ nhân cách vẫn luôn không có biện pháp mạnh hơn chúng ta thì cậu ta liền vĩnh viễn không thể khống chế chúng ta, đây là đại giới mà cậu ta phải trả, không có đường tắt để đi.”
“Thật sự không có sao?” Lăng Lan cười như không cười mà hỏi lại. Từ lúc bắt đầu chế phục phó nhân cách đầu tiên, cô liền biết đường tắt là luôn luôn có, chỉ là nó có bị phát hiện ra hay không.
Lăng Lan hỏi lại làm cực hạn lãnh cảm cứng đờ, trầm mặc vài giây mới mở miệng nói: “Đương nhiên, không phải không có, nếu có một người có thể làm nhóm nhân cách chúng ta đều thần phục và xưng người đó là lão đại thì chỉ cần lão đại lên tiếng, chúng ta có thể nhận chủ nhân cách là chủ thể.”
Cực hạn lãnh cảm nhân cách lạnh lùng mà nhìn về phía Lăng Lan tiếp tục nói. “Chắc hẳn cậu cũng phát hiện ra con đường tắt này nên mới khiến những phó nhân cách trước thần phục chủ nhân cách, nếu như cậu có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ nguyện ý thần phục cậu, khi đó tôi sẽ nghe lệnh của cậu.”
“Thì ra là thế.” Lăng Lan hiện tại mới chân chính hiểu rõ phương pháp mà Nhất hào đạo sư đưa ra, cũng không phải bảo cô tìm cực hạn lãnh cảm nhân cách không mà là bảo cô từng bước từng bước đánh cho những nhân cách kia bội phục, từ đó giúp Lạc Lãng khống chế thiên phú của mình.
“Không biết còn có bao nhiêu nhân cách? Chẳng lẽ tôi phải đánh bại hết tất cả các phó nhân cách thì mọi chuyện mới có thể kết thúc sao?” Lăng Lan lầm bầm lầu bầu, trong lòng cười khổ không thôi. Một cái không khéo, có khi cô còn phải ở chỗ này tới mấy ngày mới thu phục hết tất cả phó nhân cách được, thật là một chuyện đau khổ mà, cho nên mới nói làm lão Đại cũng không phải dễ dàng……
“Không cần, chỉ cần cậu đánh bại tôi thì những phó nhân cách khác cũng sẽ tán thành cậu là lão Đại, bởi vì tôi là phó nhân cách mạnh nhất.”Cực hạn lãnh cảm nghe được Lăng Lan lầm bầm lầu bầu liền trả lời. Dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng Lăng Lan vẫn nghe ra ngạo khí và tự tin trong lời nói của cực hạn lãnh nhân cách.
Những lời này của nhân cách cực hạn đã khiến cho Lăng Lan hiểu ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của Nhất hào đại sư, xem ra việc đi tìm nhân cách cực hạn lần này không chỉ để giải quyết xuân dược mà còn là để thuyết phục đối phương, giúp Lạc Lãng có thể hoàn toàn khống chế thiên phú.
Cái gọi là cơ hội chỉ là cái cớ mà Nhất hào đạo sư nói để cô ra tay, cũng khó trách càng về sau, lực chống cự của Lạc Lãng đối với xuân dược càng mạnh, không giống như lúc đầu gần như mất hoàn toàn lý trí, có thể thuận lợi mà mở ra thiên phú, duy trì đến lúc có thể mở ra nhân cách mới. Kỳ thật trong quá trình cách đấu, xuân dược cũng đã mất hiệu nghiệm, cũng giống như nhân cách cực hạn đã nói, xuân dược trong cơ thể Lạc Lãng chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ đã gần như không còn mạnh nữa.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lăng Lan đột nhiên buông lỏng, nếu xuân dược không còn là vấn đề thì chỉ cần lại đánh bại nhân cách trước mắt, Lạc Lãng chắc chắn có thể tự do khống chế thiên phục, như vậy mọi chuyện liền viên mãn.
“Được, để tôi thử xem, cực hạn nhân cách cậu đến cùng mạnh đến mức nào.” Lăng Lan bình tĩnh mà vươn tay phải, ý bảo cực hạn lãnh cảm nhân cách ra tay.
Đây là động tác đầu tiên cần làm trước mỗi một trận đấu.
Nhân cách cực lãnh thấy Lăng Lan làm thế thì cũng chuẩn bị, cậu cũng không coi thường đối phương, bởi vì cậu cảm nhận được một sức mạnh vô cùng khủng bố ẩn sâu trong con người Lăng Lan. Nhân cách cực hạn biết, người đang đứng trước mặt này không giống với đối thủ đầu tiên của cậu, người này mạnh hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có cơ hội thắng.
Cực hạn lãnh cảm nhân cách lộ ra nụ cười trào phúng, đột nhiên dậm chân một cái, bóng người liền biến mất, một giây tiếp theo, nắm tay cậu liền đến trước mặt Lăng Lan, tốc độ này rõ ràng đã đột phá tốc độ vốn có của Lạc Lãng, là tốc độ của Lạc Lãng “cực hạn”….
“Tốt!” Lăng Lan khen ngợi mà hô một tiếng, đầu đột nhiên ngã ra sau, né qua một quyền này, bàn tay không chút do dự vung lên đánh trả, đánh về phía nhược điểm duy nhất của Lạc Lãng—— ngực!
Lăng Lan cho rằng cực hạn lãnh cảm sẽ lựa chọn né tránh, bởi vì một chưởng này nếu đánh trúng thì dựa vào sự chênh lệch về thực lực của cô và Lạc Lãng, Lạc Lãng nhất định sẽ bị thương nặng, chỉ cần là người thông minh thì sẽ không ai chịu chết ngu như vậy…
Nhưng, hành động của cực hạn lãnh cảm lại làm Lăng Lan cả kinh, bởi vì đối phương căn bản là không tránh mà cứ như thế lao lên dùng thân thể để đón đòn.
“Chết tiệt, kẻ điên!” Hành vi của đối phương làm Lăng Lan không tưởng được, hơn nữa đối phương cố ý đưa lên, trong nháy mắt, bàn tay Lăng Lan liền đụng phải ngực Lạc Lãng.
Đã không có thời gian biến chiêu, Lăng Lan chỉ phải thu hồi phần lớn sức mạnh trong lòng bàn tay, một chưởng vừa rồi cho dù đánh trúng ngực Lạc Lãng nhưng bởi vì không có nội kình nên cũng không làm Lạc Lãng bị thương. Vừa lúc này, một nguồn lực cực lớn xuất hiện, một chiêu thức khác đã chuẩn bị sẵn từ trong nắm tay Lạc Lãng đánh về phía Lăng Lan, là tấc kính tam đoạn.
Chiêu thức đột ngột này khiến Lăng Lan không có khả năng né tránh, nhưng Lăng Lan là người nào, phản ứng của người khí kình đỉnh đại viên mãn căn bản không thể so sánh cùng với khí kình sơ đoạn. Lăng Lan dùng một cánh tay khác cản lại, hai cổ lực lượng va chạm lẫn nhau, năng lượng cường đại ở giữa hai người nháy mắt phát ra.
“Phanh” một tiếng, va chạm qua đi, hai người không tự chủ mà bắn ngược ra, cả hai đồng thời lùi lại mấy bước rồi mới có thể đứng vững.
Bởi vì Lăng Lan bị đánh bất ngờ, không đủ thời gian để chuẩn bị nên cũng bị lực đánh vừa rồi làm bị thương, giờ phút này cô cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào trong lòng ngực, một mùi tanh ngọt trào lên tới yết hầu. Phải nói tính toán của cực hạn lãnh cảm vô cùng chính xác, hơn nữa còn dùng tấc kính tam đoạn nên làm Lăng Lan ăn một chút đau khổ.
“Cũng dám dùng mạng của Lạc Lãng để tính kế tôi……” hai mắt Lăng Lan đột nhiên lạnh lẽo, một luồng khí lạnh lẽo phát ra, giờ phút này, trong lòng Lăng Lan giận tái đi.
Cô phát hiện nhân cách cực hạn lãnh cảm trước mắt này quả nhiên không có thất tình lục dục, chỉ còn lại có vô tận bình tĩnh, vì thắng lợi, cậu ta dám đem tình nghĩa anh em Lăng Lan đối với Lạc Lãng ra để tính kế, ngay từ đầu công kích cậu ta đã sớm biết rằng mình sẽ không thành công, nhưng cậu ta cũng biết, Lăng Lan cực kỳ quý trọng thân thể, sẽ không thật sự muốn đả thương thân thể này, mà cái này chính là cơ hội. Trên thực tế, cậu ta thiếu chút nữa đã thành công, chỉ là thực lực của Lăng Lan quá mức cường đại, cho dù bị tính kế thì bằng vào thực lực siêu cường cũng có thể tránh thoát.
“Nếu trong lòng cậu không đành lòng đánh thì kế của tôi sẽ không thể thành công.” Cực hạn lãnh cảm nhân cách trả lời, “Cho nên, này không phải tôi sai.”
Lăng Lan nghe vậy thiếu chút nữa phụn một ngụm máu, cái này quả thật là do cô tìm, có thể nói cực hạn nhân cách cũng không sai, là do cô không nỡ ra tay nên đối phương mới có cơ hội.
“Thật đê tiện, chẳng lẽ cậu không sợ tôi làm giả hoá thật, thật sự giết cậu?” Lăng Lan buồn bực nói.
“Nếu như vậy thì là do tôii tính sai, như thế thì chết cũng được.” Cực hạn lãnh cảm vẻ mặt đạm mạc, ở trong lòng cậu, nếu mưu kế không thành công thì tử vong chính là điều phải chấp nhận, không cần nói nhiều.
Đối mặt với một nhân cách không có cảm tình chỉ có tính kế, không sợ chết lại dầu muối không ăn như cực hạn lãnh cảm nhân cách, Lăng Lan cũng cảm thấy có chút bó tay không biện pháp, trời, nhân cách này thật sự quá khó đối phó, chẳng lẽ thật muốn cô hạ độc thủ?
Không thể không nói, nhân cách cực hạn lãnh cảm quả thật đã bắt được điểm yếu của Lăng Lan, Lăng Lan không muốn gây tổn thương Lạc Lãng, cho dù bây giờ Lạc Lãng bị đánh cho thê thảm, cả khuôn mặt tím tím xanh xanh, trên người đều là vết sưng đỏ ứ xanh, không một nơi nào là lành lặn, nhưng đó chỉ là vết thương bề ngoài, chỉ cần nằm trong khoang trị liệu hai giờ thì Lạc Lãng liền có thể khôi phục như thường. Nhưng nếu Lăng Lan thật sự tàn nhẫn hạ ngoan tay thì chỉ sợ Lạc Lãng lại phải về Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y nằm trong đó mười ngày nửa tháng mới ra được….
“Lão đại, trời muốn sáng, có cần chế tạo ra hình ảnh giả của cô và Lạc Lãng rời khỏi ký túc xá để đến đây hay không?” Đúng lúc này, tiểu Tứ từ trong ý thức hải lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Lan nghe vậy trong lòng vừa động, đúng vậy, nếu chế tạo cái hình ảnh giả như vậy thì cô liền có lý do đem Lạc Lãng trở về Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y tìm Lý Thì Du rồi……
Có thể nói là lúc bọn họ đang luyện tập thì vết thương của Lạc Lãng tái phát, như vậy, là một bác sĩ chủ trị, Lý Thì Du nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc điều trị.
/561
|