Lăng Lan chỉ cảm thấy bản thân quay cuồng, người bị lốc xoáy kéo vào trong cái động đen mới hình thành ấy, cô không biết mình đã ở trong đó bao lâu, có thể là một giây, có lẽ là mười phút, hay một giờ, thậm chí là đã một ngày trôi qua.
Ý thức của Lăng Lan trở nên trì độn, lúc cô bắt đầu mê mang thì đột nhiên ánh sáng chiếu vào ánh mắt, cô bị lốc xoáy ném văng ra ngoài.
Lăng Lan cảm giác bản thân đang rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, cô thấy mình bị bắn ra từ một cái hốc và nơi mình sắp đáp xuống là một bãi cỏ rậm rạp.
Lăng Lan không biết trong lùm cỏ đó có gì nguy hiểm hay không nên nhanh chóng xoay người, làm động tác vận khí xuống chân để đạp lên cỏ, rồi xoay người thêm một vòng nữa để đáp xuống vùng đất trống bên cạnh. Mặc dù đã tiếp đất an toàn và không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm gì nhưng Lăng Lan cũng không dám thả lỏng, cô biết ở một thế giới xa lạ thì dù là chuyện đơn giản nhất cũng trở nên nguy hiểm nhất.
Lăng Lan nhanh chóng xem xét xung quanh nơi mình đang đứng, sau khi dò tìm cẩn thận và biết chắc không có thứ nguy hiểm gì tồn tại thì mới đánh giá khung cảnh xung quanh.
Đây là một sơn cốc rất đẹp, đây là đánh giá đầu tiên của Lăng Lan về nơi mình mới đến.
Trong sơn cốc, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, sườn núi xa xa, vô số cây cối, chỗ này là một mảnh lúa vàng óng ánh, chỗ kia là một sắc trời đỏ tươi, xa hơn là cảnh sông xanh nước biếc. Nơi chân núi, từ giữa đám cỏ xanh, những bông hoa muôn hình muôn màu đang ẩn nấp mà lay động.
Còn có một dòng suối nhỏ chạy xuyên qua giữa lùm cây, lúc ẩn lúc hiện như người con gái xinh đẹp che mặt ngượng ngùng. Con sông càng rộng ra khi hướng tới gần cô, nó hình thành một con sông nhỏ, bên trong có rất nhiều chú cá to nhỏ đang vui vẻ bơi lội tung tăng.
Cạnh bờ sông là những bông hoa dại nhiều màu, nước sông nhẹ nhàng chảy qua cuốn theo những bông hoa từ nơi khác tới, vờn qua những viên đá cuội nổi lên giữa mặt sông, chúng cùng nhau hòa làm một nhưng cũng giống như đang tỏa vẻ đẹp nên thơ của riêng mình, khung cảnh tuyệt đẹp khiến Lăng Lan tưởng mình như đang ở chốn thần tiên…
Ở thế giới khoa học phát triển như ở đây thì việc nhìn thấy những cảnh sắc tự nhiên như vậy là không còn khả năng nữa. Khoa học càng phát triển thì thiên nhiên cũng ngày càng bị phá hoại, xấu đi, cho dù Liên Bang có vô số tinh cầu thì cũng không nơi nào có vẻ đẹp tự nhiên như ở đây được.
Bên cạnh dòng suối, một con đường hẹp quanh co, khúc khuỷu chia thành hai hướng kéo ra xa. Như vậy chứng minh ngọn núi này cũng không phải không có người ở, bằng không cũng sẽ không có con đường xuất hiện ở đây.
Nhìn đến đây, Lăng Lan không thể không cao hứng, như vậy cô có thể nhanh chóng biết mình đang ở nơi nào, hoặc có thể biết được tiếp theo mình nên làm gì.
Tuy phương pháp đi vào chỗ này của Lăng Lan có chút quỷ dị. Nhưng cô khẳng định, phải hoàn thành cái nhiệm vụ bí ẩn này thì mình mới có khả năng ra ngoài được, hay ít nhất cũng có thể tới được chỗ của người đạo sư nào khác.
Lăng Lan hoài nghi người tạo ra cái nhiệm cụ biến thái không có bất kỳ chỉ dẫn nào này chính là của Ngũ hào đạo sư, chỉ có anh ta mới có thể làm ra loại chuyện không có trách nhiệm như vậy, không báo trước gì cứ thế mà quăng cô vào đây, Nhất hào và Cửu hào mỗi khi giao nhiệm vụ thì đều nói với cô một ít thông tin gì đó.
Đương nhiên những suy luận này của Lăng Lan vẫn chưa thể xác nhận, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này trở về mới có thể biết kết quả chính xác được. Việc Lăng Lan cần phải làm đầu tiên là biết nhiệm vụ lần này là làm cái gì, bằng không thì không thể đi bước tiếp theo, mà đây cũng chính là điểm khó khăn nhất của Lăng Lan hiện nay. Không giống trước kia, đạo sư sẽ nói thẳng ra nhiệm vụ gì hoặc hệ thống sẽ thông báo trước, bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Rốt cuộc nhiệm vụ lần này có liên quan gì tới những bức họa hồi nảy mà cô đã nhìn thấy không?? Không hiểu vì sao mà Lăng Lan đối với những bức họa lúc nảy không thể buông tha được, luôn cảm thấy điểm mấu chốt của nhiệm vụ nằm ở trong đó, nhưng kết quả là cái gì thì Lăng Lan cũng không thể nói ra.
Nếu như không thể tìm thấy thông tin hữu ích nào từ những bức hình đó thì cô sẽ bắt đầu tìm manh mối từ đây.
Lăng Lan vừa quyết định liền bắt đầu hành động, cô nhìn thoáng qua con suối, sau đó đi dọc theo con đường hẹp quanh co bắt đầu đi lên. Lăng Lan luôn là người làm gì cũng phải làm từ đầu, cô cho rằng, dù giải quyết bất kỳ chuyện gì thì việc giải quyết theo trật tự từ đầu tới cuối, từ trên xuống dưới sẽ nhanh chóng, rõ ràng, và không dễ xảy ra sai sót.
Cứ như vậy, Lăng Lan chậm rãi đi dọc theo những bậc thềm này, từng bước một hướng lên trên, đi khoảng 30 phút thì Lăng Lan phát hiện cách chỗ mình đang đứng không xa, một ngọn núi lớn đang chắn trước con đường.
Đây là một cái tử lộ rồi! Nếu muốn tiết kiệm thời gian, Lăng Lan chỉ cần trực tiếp quay đầu, tìm manh mối ở phương hướng khác, nhưng lúc này cô lại nhíu mày nhìn lên, do dự không biết mình có nên đi tiếp để xem xét hết hay quay đầu.
Lăng Lan, cô phải nhớ kỹ, học tập thể thuật là không có đường tắt. Nó thông qua khổ luyện, nắm giữ toàn bộ thì thể thuật mới có thể là của mình, không có nắm giữ toàn bộ thì cái gì cũng không có. Thể thuật chỉ có hai loại này, hoặc có hoặc không, không có cái thứ ba.” Trong đầu Lăng Lan bỗng nhiên vọng lại giọng nói thanh lãnh của Cửu hào đại sư.
Lúc đó là khi cô đang học trụ cột thể thuật, Cửu hào đạo sư hỏi cô đã lĩnh hội được mọi chiêu thức chưa, lúc đó Lăng Lan trả lời mình đã lĩnh hội được gần hết. Cô vẫn nhớ lúc đó mình đã bị Cửu hảo phê phán, cảnh cáo một trận. Lúc đó, Cửu hào đã nhấn mạnh với cô rằng, cho dù làm chuyện gì cũng phải xác định 100% mới có thể đi thực hiện tiếp.
Muốn xác định 100% sao? Lăng Lan nhức đầu than nhẹ một tiếng, từ bỏ ý định quay về. Dù sao nhiệm vụ lần này cũng không hạn chế thời gian, nếu như vậy thì đi tới xem một chút.
Lăng Lan biết nếu không đi xác nhận thì cô không thể an tâm .
Lăng Lan tiếp tục hướng lên tòa núi cao trước mặt mà đi, lại qua thêm nữa giờ nữa thì Lăng Lan đã đến đỉnh núi.
Ngọn núi này hình vòng cung, chân núi hướng ra nhưng ở giữa lại để một vùng đất hơi lõm hình thành một cái hồ nhỏ, xung quanh cái hồ ấy có vô số cây cối lớn nhỏ mọc um tùm, thậm chí còn có mấy cây đại thụ vô cùng to lớn, không biết đó đã sinh trưởng được bao lâu, có thể là trăm năm, mà cũng có thể là ngàn năm.
Mà Lăng Lan liếc mắt một cái thì ánh mắt liền sáng ngời. Bởi vì cô phát hiện một con đường nhỏ có thể đi xuyên qua khu rừng. Lúc này cô cảm thấy thật cảm ơn Nhất hào đạo sư vì trước đây đã từng ném mình vào rừng rậm nguyên sinh, cho tự sinh tự diệt. Nhờ đó cô học được làm cách nào để có thể tìm thấy con đường an toàn nhất, ẩn kín nhất.
Lăng Lan hơi cười, quả nhiên làm bất cứ chuyện gì đều phải xác định 100%, bằng không thì có thể dễ dàng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Lăng Lan tâm tình vui vẻ bước vào bên trong dọc theo con đường mà cô phát hiện để tiến vào khu rừng, không bao lâu, một cái khe nhỏ được che dấu vô cùng cẩn thận đập vào mắt cô.
Cái khe rất nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy từ xa, cho dù tới gần thì nó cũng có thể bị mấy thân cây đại thụ xung quanh che dấu, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện.
Thật sự là che dấu đủ cẩn thận, tầm mắt bị lừa gạt, tư duy theo quán tính khiến cho rất nhiều người đều xem nhẹ cái khe nhỏ này. Mà Lăng Lan cũng kém chút nữa không phát hiện ra, may mắn cô còn nhớ lời dặn dò của Cửu hào đạo sư.
Lăng Lan có chút kích động, có phải đây chính là đáp án không?
Lăng Lan chậm rãi tới gần cái khe kia, quả nhiên cái khe rất nhỏ, chỉ đủ cho một người bình thường không mập không gầy đi qua, nếu mà người hơi mập một chút muốn đi qua cái khe này thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Đương nhiên cái khe này không thể gây khó khăn gì cho Lăng Lan, lúc này ngoại trừ ý thức bị già trước tuổi ra thì vẻ ngoài của cô chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Lăng Lan thuận lợi đi qua cái khe kia, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô ở phía bên kia chính là một dòng sông, nó phát ra hơi lạnh khiến Lăng Lan vô thức hơi rùng mình, cô đoán dòng sông này chính là nước đá chảy từ trên đỉnh của ngọn núi trước mặt xuống.
Lăng Lan vòng qua dòng sông này tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, đi được ba phút thì một khung cảnh vàng óng ánh đập vào mắt cô, Lăng Lan theo bản năng nheo ánh mắt lại.
Là một ruộng lúa vàng ươm, cơ hồ có thể nói mênh mông vô bờ, gió thổi qua, ruộng lúa lay động như một cơn sóng nước, đã tới mùa thu hoạch rồi. Lăng Lan cố nén cảm giác muốn lao lên thu hoạch sạch sẽ ruộng lúa này.
Ách, tư tưởng nông dân ở kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng đến cảm xúc của Lăng Lan, Lăng Lan không tự chủ được nở nụ cười.
Trong lúc Lăng Lan muốn đi tiếp về phía trước thì đầu óc đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới bức hình đã hút mình vào, không phải nó cũng có khung cảnh đồng lúa như vậy sao?
Chẳng lẽ cô đang ở thế giới trong bức họa kia sao?
Rất có khả năng! Cô đã bị nó hút vào như vậy chắc chắn cô đang ở trong bức tranh ấy, nhưng Lăng Lan càng thêm lo lắng vì không hiểu không gian học tập đưa mình vào đây là để làm gì?
Nhớ lại nụ cười của bức hình đầu tiên và cuối cùng, đều là cười giống nhau nhưng lại có hàm nghĩa khác nhau. Lăng Lan có chút giật mình, có phải nhiệm vụ của cô có liên quan đến sự khác biệt của 2 nụ cười này hay không?
Lăng Lan vừa mới nghĩ đến điểm này, chợt nghe thấy giọng nói máy móc từ trong sơn cốc vọng ra: Chúc mừng bạn đã thành công lĩnh ngộ được manh mối mấu chốt, hiện tại không gian học tập công bố nhiệm vụ của lần này, tìm kiếm chính xác con đường phát triển.
Ý thức của Lăng Lan trở nên trì độn, lúc cô bắt đầu mê mang thì đột nhiên ánh sáng chiếu vào ánh mắt, cô bị lốc xoáy ném văng ra ngoài.
Lăng Lan cảm giác bản thân đang rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, cô thấy mình bị bắn ra từ một cái hốc và nơi mình sắp đáp xuống là một bãi cỏ rậm rạp.
Lăng Lan không biết trong lùm cỏ đó có gì nguy hiểm hay không nên nhanh chóng xoay người, làm động tác vận khí xuống chân để đạp lên cỏ, rồi xoay người thêm một vòng nữa để đáp xuống vùng đất trống bên cạnh. Mặc dù đã tiếp đất an toàn và không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm gì nhưng Lăng Lan cũng không dám thả lỏng, cô biết ở một thế giới xa lạ thì dù là chuyện đơn giản nhất cũng trở nên nguy hiểm nhất.
Lăng Lan nhanh chóng xem xét xung quanh nơi mình đang đứng, sau khi dò tìm cẩn thận và biết chắc không có thứ nguy hiểm gì tồn tại thì mới đánh giá khung cảnh xung quanh.
Đây là một sơn cốc rất đẹp, đây là đánh giá đầu tiên của Lăng Lan về nơi mình mới đến.
Trong sơn cốc, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, sườn núi xa xa, vô số cây cối, chỗ này là một mảnh lúa vàng óng ánh, chỗ kia là một sắc trời đỏ tươi, xa hơn là cảnh sông xanh nước biếc. Nơi chân núi, từ giữa đám cỏ xanh, những bông hoa muôn hình muôn màu đang ẩn nấp mà lay động.
Còn có một dòng suối nhỏ chạy xuyên qua giữa lùm cây, lúc ẩn lúc hiện như người con gái xinh đẹp che mặt ngượng ngùng. Con sông càng rộng ra khi hướng tới gần cô, nó hình thành một con sông nhỏ, bên trong có rất nhiều chú cá to nhỏ đang vui vẻ bơi lội tung tăng.
Cạnh bờ sông là những bông hoa dại nhiều màu, nước sông nhẹ nhàng chảy qua cuốn theo những bông hoa từ nơi khác tới, vờn qua những viên đá cuội nổi lên giữa mặt sông, chúng cùng nhau hòa làm một nhưng cũng giống như đang tỏa vẻ đẹp nên thơ của riêng mình, khung cảnh tuyệt đẹp khiến Lăng Lan tưởng mình như đang ở chốn thần tiên…
Ở thế giới khoa học phát triển như ở đây thì việc nhìn thấy những cảnh sắc tự nhiên như vậy là không còn khả năng nữa. Khoa học càng phát triển thì thiên nhiên cũng ngày càng bị phá hoại, xấu đi, cho dù Liên Bang có vô số tinh cầu thì cũng không nơi nào có vẻ đẹp tự nhiên như ở đây được.
Bên cạnh dòng suối, một con đường hẹp quanh co, khúc khuỷu chia thành hai hướng kéo ra xa. Như vậy chứng minh ngọn núi này cũng không phải không có người ở, bằng không cũng sẽ không có con đường xuất hiện ở đây.
Nhìn đến đây, Lăng Lan không thể không cao hứng, như vậy cô có thể nhanh chóng biết mình đang ở nơi nào, hoặc có thể biết được tiếp theo mình nên làm gì.
Tuy phương pháp đi vào chỗ này của Lăng Lan có chút quỷ dị. Nhưng cô khẳng định, phải hoàn thành cái nhiệm vụ bí ẩn này thì mình mới có khả năng ra ngoài được, hay ít nhất cũng có thể tới được chỗ của người đạo sư nào khác.
Lăng Lan hoài nghi người tạo ra cái nhiệm cụ biến thái không có bất kỳ chỉ dẫn nào này chính là của Ngũ hào đạo sư, chỉ có anh ta mới có thể làm ra loại chuyện không có trách nhiệm như vậy, không báo trước gì cứ thế mà quăng cô vào đây, Nhất hào và Cửu hào mỗi khi giao nhiệm vụ thì đều nói với cô một ít thông tin gì đó.
Đương nhiên những suy luận này của Lăng Lan vẫn chưa thể xác nhận, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này trở về mới có thể biết kết quả chính xác được. Việc Lăng Lan cần phải làm đầu tiên là biết nhiệm vụ lần này là làm cái gì, bằng không thì không thể đi bước tiếp theo, mà đây cũng chính là điểm khó khăn nhất của Lăng Lan hiện nay. Không giống trước kia, đạo sư sẽ nói thẳng ra nhiệm vụ gì hoặc hệ thống sẽ thông báo trước, bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Rốt cuộc nhiệm vụ lần này có liên quan gì tới những bức họa hồi nảy mà cô đã nhìn thấy không?? Không hiểu vì sao mà Lăng Lan đối với những bức họa lúc nảy không thể buông tha được, luôn cảm thấy điểm mấu chốt của nhiệm vụ nằm ở trong đó, nhưng kết quả là cái gì thì Lăng Lan cũng không thể nói ra.
Nếu như không thể tìm thấy thông tin hữu ích nào từ những bức hình đó thì cô sẽ bắt đầu tìm manh mối từ đây.
Lăng Lan vừa quyết định liền bắt đầu hành động, cô nhìn thoáng qua con suối, sau đó đi dọc theo con đường hẹp quanh co bắt đầu đi lên. Lăng Lan luôn là người làm gì cũng phải làm từ đầu, cô cho rằng, dù giải quyết bất kỳ chuyện gì thì việc giải quyết theo trật tự từ đầu tới cuối, từ trên xuống dưới sẽ nhanh chóng, rõ ràng, và không dễ xảy ra sai sót.
Cứ như vậy, Lăng Lan chậm rãi đi dọc theo những bậc thềm này, từng bước một hướng lên trên, đi khoảng 30 phút thì Lăng Lan phát hiện cách chỗ mình đang đứng không xa, một ngọn núi lớn đang chắn trước con đường.
Đây là một cái tử lộ rồi! Nếu muốn tiết kiệm thời gian, Lăng Lan chỉ cần trực tiếp quay đầu, tìm manh mối ở phương hướng khác, nhưng lúc này cô lại nhíu mày nhìn lên, do dự không biết mình có nên đi tiếp để xem xét hết hay quay đầu.
Lăng Lan, cô phải nhớ kỹ, học tập thể thuật là không có đường tắt. Nó thông qua khổ luyện, nắm giữ toàn bộ thì thể thuật mới có thể là của mình, không có nắm giữ toàn bộ thì cái gì cũng không có. Thể thuật chỉ có hai loại này, hoặc có hoặc không, không có cái thứ ba.” Trong đầu Lăng Lan bỗng nhiên vọng lại giọng nói thanh lãnh của Cửu hào đại sư.
Lúc đó là khi cô đang học trụ cột thể thuật, Cửu hào đạo sư hỏi cô đã lĩnh hội được mọi chiêu thức chưa, lúc đó Lăng Lan trả lời mình đã lĩnh hội được gần hết. Cô vẫn nhớ lúc đó mình đã bị Cửu hảo phê phán, cảnh cáo một trận. Lúc đó, Cửu hào đã nhấn mạnh với cô rằng, cho dù làm chuyện gì cũng phải xác định 100% mới có thể đi thực hiện tiếp.
Muốn xác định 100% sao? Lăng Lan nhức đầu than nhẹ một tiếng, từ bỏ ý định quay về. Dù sao nhiệm vụ lần này cũng không hạn chế thời gian, nếu như vậy thì đi tới xem một chút.
Lăng Lan biết nếu không đi xác nhận thì cô không thể an tâm .
Lăng Lan tiếp tục hướng lên tòa núi cao trước mặt mà đi, lại qua thêm nữa giờ nữa thì Lăng Lan đã đến đỉnh núi.
Ngọn núi này hình vòng cung, chân núi hướng ra nhưng ở giữa lại để một vùng đất hơi lõm hình thành một cái hồ nhỏ, xung quanh cái hồ ấy có vô số cây cối lớn nhỏ mọc um tùm, thậm chí còn có mấy cây đại thụ vô cùng to lớn, không biết đó đã sinh trưởng được bao lâu, có thể là trăm năm, mà cũng có thể là ngàn năm.
Mà Lăng Lan liếc mắt một cái thì ánh mắt liền sáng ngời. Bởi vì cô phát hiện một con đường nhỏ có thể đi xuyên qua khu rừng. Lúc này cô cảm thấy thật cảm ơn Nhất hào đạo sư vì trước đây đã từng ném mình vào rừng rậm nguyên sinh, cho tự sinh tự diệt. Nhờ đó cô học được làm cách nào để có thể tìm thấy con đường an toàn nhất, ẩn kín nhất.
Lăng Lan hơi cười, quả nhiên làm bất cứ chuyện gì đều phải xác định 100%, bằng không thì có thể dễ dàng bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Lăng Lan tâm tình vui vẻ bước vào bên trong dọc theo con đường mà cô phát hiện để tiến vào khu rừng, không bao lâu, một cái khe nhỏ được che dấu vô cùng cẩn thận đập vào mắt cô.
Cái khe rất nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy từ xa, cho dù tới gần thì nó cũng có thể bị mấy thân cây đại thụ xung quanh che dấu, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện.
Thật sự là che dấu đủ cẩn thận, tầm mắt bị lừa gạt, tư duy theo quán tính khiến cho rất nhiều người đều xem nhẹ cái khe nhỏ này. Mà Lăng Lan cũng kém chút nữa không phát hiện ra, may mắn cô còn nhớ lời dặn dò của Cửu hào đạo sư.
Lăng Lan có chút kích động, có phải đây chính là đáp án không?
Lăng Lan chậm rãi tới gần cái khe kia, quả nhiên cái khe rất nhỏ, chỉ đủ cho một người bình thường không mập không gầy đi qua, nếu mà người hơi mập một chút muốn đi qua cái khe này thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Đương nhiên cái khe này không thể gây khó khăn gì cho Lăng Lan, lúc này ngoại trừ ý thức bị già trước tuổi ra thì vẻ ngoài của cô chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Lăng Lan thuận lợi đi qua cái khe kia, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô ở phía bên kia chính là một dòng sông, nó phát ra hơi lạnh khiến Lăng Lan vô thức hơi rùng mình, cô đoán dòng sông này chính là nước đá chảy từ trên đỉnh của ngọn núi trước mặt xuống.
Lăng Lan vòng qua dòng sông này tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, đi được ba phút thì một khung cảnh vàng óng ánh đập vào mắt cô, Lăng Lan theo bản năng nheo ánh mắt lại.
Là một ruộng lúa vàng ươm, cơ hồ có thể nói mênh mông vô bờ, gió thổi qua, ruộng lúa lay động như một cơn sóng nước, đã tới mùa thu hoạch rồi. Lăng Lan cố nén cảm giác muốn lao lên thu hoạch sạch sẽ ruộng lúa này.
Ách, tư tưởng nông dân ở kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng đến cảm xúc của Lăng Lan, Lăng Lan không tự chủ được nở nụ cười.
Trong lúc Lăng Lan muốn đi tiếp về phía trước thì đầu óc đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới bức hình đã hút mình vào, không phải nó cũng có khung cảnh đồng lúa như vậy sao?
Chẳng lẽ cô đang ở thế giới trong bức họa kia sao?
Rất có khả năng! Cô đã bị nó hút vào như vậy chắc chắn cô đang ở trong bức tranh ấy, nhưng Lăng Lan càng thêm lo lắng vì không hiểu không gian học tập đưa mình vào đây là để làm gì?
Nhớ lại nụ cười của bức hình đầu tiên và cuối cùng, đều là cười giống nhau nhưng lại có hàm nghĩa khác nhau. Lăng Lan có chút giật mình, có phải nhiệm vụ của cô có liên quan đến sự khác biệt của 2 nụ cười này hay không?
Lăng Lan vừa mới nghĩ đến điểm này, chợt nghe thấy giọng nói máy móc từ trong sơn cốc vọng ra: Chúc mừng bạn đã thành công lĩnh ngộ được manh mối mấu chốt, hiện tại không gian học tập công bố nhiệm vụ của lần này, tìm kiếm chính xác con đường phát triển.
/561
|