Mấy ngày gần đây, ở phủ tam, tứ hoàng tử số quan viên đến tiếp kiến đột nhiên tăng lên. Hoàng Phủ Dũ nguyên bản còn đang đề phòng Hoàng Phủ Nhật đối Nguyên Nguyên hạ độc thủ, nhưng hành động của đại hoàng tử nằm ngoài dự liệu của hắn. Một người mười một năm qua chẳng bao giờ thèm để mắt tới thoáng cái đã biến thành một đại ca tốt quan tâm đến tiểu đệ, trong một thời gian ngắn đã thay đổi thái độ, Hoàng Phủ Nhật mang đến cho Nguyên Nguyên gần trăm món đồ chơi quý hiếm, trong đó có mấy thứ thật là khiến Tứ đệ vui muốn chết đi được.
Cùng lúc hắn nhận được một phong thư: Nếu như không theo mặt trời (Nhật_ tên của đại hoàng tử a) thì sẽ không thể nhìn được mặt trời nữa, mang đầy hàm nghĩa uy hiếp, rồi hôm sau Hoàng Phủ Nhật lại mang tới cho hắn bốn thiếu nữ xinh đẹp giỏi ca múa. Tính tình hắn tuy rằng mềm yếu nhưng cũng rất quật cường, Hoàng Phủ Dũ thấy đại hoàng huynh dùng loại nữ sắc này để dụ dỗ chỉ thêm lạnh lùng, tức giận định đem bọn họ trả lại. Nhưng sau đó hắn lại lo lắng lòng dạ của Hoàng Phủ Nhật rất tiểu nhân, có thể vì chuyện này trả thù hắn và tứ đệ.
Thoán cũng không có hành động gì lớn bên tam, tứ hoàng tử. Hiện tại tâm tư của hắn đặt nặng ở điều kiện cuối cùng của Phụng Chân Đế:làm ông ta mỉm cười an nghỉ.
Hai người một trước một sau chậm rãi tản bộ trong cung.
“Điện hạ, trong cung cũng có nơi như thế này sao? Hình như ở đây không có người ở, cửa cũng bị khoá lại…”Thấy cửa cung màu hồng mà có nằm mơ hắn cũng không nghĩ sẽ quay lại, ngẩng đầu tìm kiếm tên cung được khắc trên tường. Trong đám dây leo cuốn quanh, hắn loáng thoáng nhìn ra ba chữ:”Úc Vinh Cung”.
Trên mặt mang theo biểu tình hờ hững, cũng không thèm liếc mắt nhìn cửa cung lấy một cái, “Đây là nơi trước đây Vinh quý phi ở, sau đó người được hoàng thượng ban cái chết. Không biết vì nguyên nhân gì mà phụ hoàng không cho các phi tần khác ở lại đây, cũng không cho quét tước, lâu dần biến thành như hiện nay.”
“Vinh… quý phi… nương… nương, chỉ nghe tên cũng đủ biết là một vị tuyệt thế mỹ nhân. Thương cảm hồng nhan bạc mệnh… chẳng biết vị này vì cớ gì mà chết?” Trái tim mơ hồ đau xót, nhịn xuống sống mũi cay cay, Đường Trì muốn biết Thoán Thoán đối với mẫu thân cảm thấy như thế nào.
Tựa hồ không muốn tiếp tục câu chuyện này, nhị điện hạ lộ ra thần sắc dường như không nhịn được nữa nói:” Nữ nhân trong hậu cung một năm chết đi ba bốn người, cần gì quan tâm một phi tử thất sủng vì sao mà chết! Đi! Ngươi muốn ở nơi này đến khi nào?”
“Xin lỗi! Điện hạ, thuộc hạ thất lễ.” Lẽ nào hắn không biết người bị chết là mẹ hắn? Nếu có thì tại sao lại không muốn nhắc đến mẹ đẻ của mình? Biểu tình chán ghét trên mặt hắn vì đâu mà có? Thoán Thoán… , có phải ngươi đang oán hận hay không? Hận mẫu thân và ta để ngươi – một hài nhi ba tuổi một mình lưu lại nơi hoàng cung lãnh khốc…
Đường Trì một mực lo lắng cảm giác của Thoán Thoán, nhưng hắn đã quên rằng khi rời đi hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi mà thôi. Sáu tuổi, hắn có năng lực gì để bảo vệ cho đệ đệ mà hắn yêu quý?
“Ta không phải là đang trách cứ ngươi.”Đưa mắt nhìn thiếp thân thị vệ của mình, Hoàng Phủ Thoán bước tiếp về hướng chính cung, nói tiếp:” Hiện tại Chu quý phi không phải là mẹ đẻ của ta, ngươi biết không?”
“Đã nghe đồn qua.”
“Mẹ đẻ của ta là một nữ nhân độc ác, bởi vì ham vinh hoa phú quý đã dùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ phụ hoàng, bỏ lại người yêu mà tiến cung. Phụ hoàng ta vì nhất thời mê luyến sắc đẹp của bà mà bất chấp việc bà đang mang thai cũng đồng ý cho tiến cung, còn để bà sinh hạ ra đứa trẻ kia. Thế nhưng dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng sẽ già đi, khi phụ hoàng mất đi hứng thú với bà thì bà vì đố kị, vì tranh giành tình cảm mà đầu độc sủng phi của phụ hoàng lúc bấy giờ. Sau đó bà được ban cái chết, hừ, đúng là bụng dạ đàn bà mà!”
Không phải như thế! Thoán Thoán! Không phải như thế! Mẫu thân không phải là người như thế!
“Vậy còn hài tử mà nàng sinh ra thì sao?” Thanh âm lặng lẽ ẩn chứa một tia tha thiết.
“Ân… Lúc đó quá nhỏ, ta không nhớ rõ. Có lẽ đã chết cùng nữ nhân kia rồi. Phụ hoàng sao có thể cho phép một tiện nhân như thế ở lại trong cung. Để hắn sống vài năm đã là ân điển cho hắn rồi.”
” Vậy là… nguyên lai hắn đã… đã chết…”
“Sở dĩ thế nên ta mới ghét nữ nhân tranh giành tình nhân! Thật là ghê tởm! Để bảo vệ địa vị sủng ái của mình mà sẵn sàng dùng thủ đoạn độc ác hại chết người khác, thật là ngu xuẩn!”
Cố gắng gượng cười, “Ha hả, đây là nguyên nhân đến nay điện hạkhông nạp phi sao?”
“Ta không nạp phi cũng có thể phát tiết a. Đường Trì, ngươi ở quê đã có người thương chưa?” U ám trên mặt nhị hoàng tử dần dần tán đi.
“Bẩm điện hạ, chưa có.”
“Thật không? Ngươi có muốn ta thưởng cho ngươi hai người thị thiếp hay không ? Ha ha, nam nhân không cần phải ngượng ngùng những chuyện như thế.”
Không biết nên nói tiếp thế nào, vừa đúng lúc tứ hoàng tử đến, nam tử mang vẻ mặt đỏ bừng đã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Nghe nói mấy ngày này, đại hoàng tử điện hạ dường như muốn lôi kéo tam, tứ hoàng tử. Điện hạ, ngườikhông sợ hai vị hoàng tử hướng về phe đại hoàng tử sao?”
Bước đi chậm lại, Hoàng Phủ Thoán rơi vào suy tư. Nửa ngày mới mở miệng nói rằng:”Nếu như dựa vào quan hệ ban đầu mà nói, tam đệ, tứ đệ có khả năng sẽ ủng hộ ta.Nhưng tam đệ sợ phiền phức, tứ đệ mọi việc đều nghe theo tam đệ, cũng khó có thể nói trước họ không vì một nguyên nhân nào đó mà hướng về phía của đại hoàng tử. Nếu như vậy quả thực sẽ rất phiền phức ! Ngươi có ý kiến gì hay không?
Sau một hồi kĩ càng suy nghĩ, Đường Trì quyết định nói thật: “Bẩm điện hạ, kỳ thực thuộc hạ đã có hành động. Vốn là muốn chờ có kết quả mới thông báo cho điện hạ, nếu điện hạ đã hỏi, xin hãy tha thứ cho tội tiền trảm hậu tấu của thuộc hạ, nghe thuộc hạ báo cáo…”
“Chẳng lẽ thư đe doạ là do ngươi đưa tới sao? Ngươi không sợ tam đệ sẽ cầm phong thư đến chất vấn Hoàng Phủ Nhật?” Tuy bị kế hoạch của Đường Trì làm cho hoảng sợ nhưng Hoàng Phủ Thoán vẫn không khỏi tán thưởng.
“Thuộc hạ cũng đã suy nghĩ đến chuyện này, mặc kệ tam điện hạ có mang phong thư đến chất vấn đại hoàng tử hay không, cũng không cần biết đại hoàng tử điện hạ trả lời làm sao cũng đều khiến tam điện hạ trong lòng sinh ra sự cảnh giác và phẫn nộ với đại điện hạ. Hơn nữa nghe điện hạ nói thì trong đợt săn bắn vừa rồi, tiểu điện hạ dường như đắc tội với đại điện hạ, hai bên bất đồng, khả năng kế hoạch thành công là phi thường lớn.” Hiện tại Đường Trì nói vô cùng bình tĩnh nhưng ai biết rằng hắn đã phải lao tâm khổ tứ, chịu bao dằn vặt của lương tâm để thực hiện kế hoạch này?
“Ngô, kế trong kế… Cách làm của ngươi không sai! Nhưng cái kế hoạch này có một khuyết điểm lớn đó là cơ hội. Làm thế nào để an bài thời gian hoàn hảo, cho dù ngươi và ta có tính toán tốt đến mấy vẫn không thể chờ đợi sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Chính là cần người hỗ trợ.”
Lưu Ly điện, tiểu tứ Hoàng Tử Nguyên Nguyên sau khi chơi đùa mệt mỏi, ghé vào trên ghế nằm nghỉ, bên cạnh có một thái giám giúp hắn đắp chăn, luôn chú ý bếp cháy, cẩn thận duy trì độ ấm trong điện.
Một nén nhang sau, không biết có phải vì không khí trong điện ấm áp vừa phải, thái giám đang ngồi cạnh lò lửa hầu hạ không thể chống lại sự buồn ngủ rốt cục cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Một bóng đen phi thân tiến vào Lưu Ly điện, mặt được che kín bằng khăn đen, đến cả con mắt cũng không lộ ra. (Ặc, nhìn bằng niềm à?)
Tự nhiện như vào chính nhà mình, hắn bước tới trước mặt tứ Hoàng Tử, từ trong ngực móc ra một bao giấy màu tro, rõ ràng là một mũi tiêu sắc nhọn, xem màu sắc có thể nói là đã bôi kịch độc bậc nhất. Tính toán thời gian biết không thể do dự, hắn quyết tâm lấy phi tiêu tẩm độc hướng tới cắt vào tay trái tứ Hoàng Tử.
Nguyên Nguyên đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy tay trái đau đớn, sau đó liền thấy cảm giác dần dần biến mất như bị tê liệt. Cùng lúc đó, hắn nghe được một tiếng thết lớn:” Ngươi đang làm cái gì? ! Đứng lại!”
” Tặc tử kia! Đừng chạy!”
Nguyên Nguyên cố sức mở mắt, mơ mơ hồ hồ thấy một cái bóng đen từ trong cung thoát ra, chỉ một lát sau, một người mang theo cái gì đó vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào, đi thẳng đến trước mặt hắn. Buông đồ vật trong tay ra, người đó thấy trên tay hắn có cắm phi tiêu, vội vã nhổ xuống, từ từ mở mắt của hắn. Dùng ngón tay mở hàm coi đầu lưỡi của hắn, sau đó bắt mạch kiểm tra, rồi thấp giọng nói:” Là xà độc!” Lời nói vừa dứt người đó lại cúi đầu giúp hắn hút độc.
Một ngụm rồi một ngụm máu độc nhổ ra, người đó móc từ túi áo ra hai bình sứ, một màu tím nhạt, một màu trắng, sau đó lấy bột thuốc màu trắng đổ ra bôi lên vết thương, rồi lại ôn nhu nhìn hắn cười nói:”Tứ điện hạ, người đừng lo lắng, ta hiện tại sẽ cho người ăn giải dược.”
A, là thị vệ hàng ngày bên cạnh nhị hoàng huynh. Là hắn đã cứu ta!
Nước thuốc vừa chảy vào trong miệng, cảm giác khó chịu dần dần tan biến, Nguyên Nguyên muốn nói cảm tạ, tuy nhiên cơn buồn ngủ lại kéo tới, khiến hắn chưa nói câu nào đã lăn ra ngủ.
Đường Trì thấy Hoàng Phủ Nguyên thoát khỏi nguy hiểm, thở ra một hơi nhẹ nhõm, đóng lại bình thuốc màu tím, chuẩn bị cho vào túi áo.
“Ngươi là người ở đâu? ! Ngươi đã làm gì Nguyên Nguyên? ! Người a! Có thích khách!” Buổi chiều, Hoàng Phủ Dũ tìm đến tứ đệ để dạy bài, nghe tiếng kêu thì liền chạy tới, đúng lúc nhìn thấy có người đang cho tứ đệ của hắn ăn cái gì đó, bên cạnh là một cái phi tiêu, nhất thời hoảng loạn trong lòng mà kêu lên!
Tin tức thiếp thân thị vệ Đường Trì của Nhị hoàng tử ám sát tứ Hoàng Tử điện hạ không thành đã ngay lập tức truyền khắp trong cung, Phụng Thực Đế giận dữ triệu nhị hoàng tử lập tức yết kiến, đại hoàng tử biết tin này thoải mái cười to nói thẳng ngôi vị hoàng đế chắc chắn đã là của hắn, mưu thần Đỗ Uyên dâng lên một kế, cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất để lung lạc tam, tứ Hoàng Tử, chỉ cần tìm được giải dược dâng lên không lo hai vị hoàng tử không ủng hộ bên này.
Trường Xuân cung.
“Ngươi,đã làm một việc thật tốt a!” Phụng Thực Đế chỉ vào Thoán, tức nói không ra lời, cung nữ đứng ở một bên hầu hạ vội vã giúp hắn đấm lưng.
“Phụ hoàng, xin phụ hoàng bớt giận! Chuyện này nhi thần cũng knông biết tại sao, bất quá hiện tại có giải thích cũng là vô dụng. Tứ đệ bây giờ ra sao?” Cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhị hoàng tử khom người đối đáp phụ hoàng, rồi đứng thẳng lên hướng tam đệđứng ở một bên mặt lộ vẻ bi phẫn.
“Không làm phiền ngươi mất công hỏi thăm! Hiện tại mới giả vẻ hảo tâm, ngươi không thấy đã quá muộn sao?” Hoàng Phủ Dũ thấy Thoán xuất hiện gần như là bổ nhào về phía trước.
Thở dài, Thoán xoay người hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng, tứ đệ hắn…”
“Hồi bẩm điện hạ, thái y đang khám và chữa bệnh, tứ điện hạ đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu như người bị cái gì…” Hà công công nhìn thoáng qua Phụng Thực Đế một cái, khônng nói thêm gì nữa. Nhưng ngụ ý, đều đã minh bạch.
“Phụ hoàng, tam đệ, chuyện này xin hãy diều tra rõ ràng. Hai người hãy nghĩ lại thử xem, ta cùng tứ đệ không thù không oán, vì cớ gì lại muốn hại hắn? Lại ngay vào đúng thời gian này… Hơn nữa ta tin tưởng thị vệ của ta – Ðường Trì không phải là người làm ra những chuyện thế này. Trong việc này chắc chắn có ẩn tình, khẩn cầu phụ hoàng cho Ðường Trì một cơ hội giải thích.”
Tam hoàng tử lên cơn thịnh nộ, bỏ ngoài tai lời biện giải của Thoán.
“Phụ hoàng, chuyện này nhân chứng vật chứng rõ ràng, nhi thần cũng tận mắt chứng kiến, hơn nữa tên tặc tử kia cũng thừa nhận chính Hoàng Phủ Thoán phái hắn đến đấy. Khẩn cầu phụ hoàng ra lệnh lăng trì tên tặc tử kia! Về phần Nhị hoàng huynh…, hừ! Đến lúc đó chớ có trách ta không để ý tình nghĩa huynh đệ!”
Lăng trì? Không thể nào! “Phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, thỉnh cầu để cho Ðường Trì có cõ hội giải thích! Nếu như quả thực hắn làm việc này, nhi thần chắc chắn sẽ tận tay xử lí hắn!”
“Tên tặc tử kia không phải do ngươi phái đi hay sao?! Hắn đã thừa nhận tất cả rồi, ngươi còn muốn phủ nhận?!” Quá lo lắng cho tiểu đệ, Hoàng Phủ Dũ không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều nữa, nói như đang cãi nhau.
“Phải, chính ta đã phái hắn đi vấn an tiểu Tứ, vài hôm trước ta đã cho tiểu Tứ một con bạch điêu, cách đây hai ngày ta lại tìm được một chiếc ***g sắt rất đẹp, nghĩ rằng hắn sẽ thích liền sai Ðường Trì mang đến. Nhưng việc hạ độc này…”
“Ngươi vẫn không thừa nhận sao…”
“Đừng cãi nhau! Tất cả câm miệng cho trẫm! Người đâu, mang…Ðường Trì… đến… đến…khụ khụ…đây…” Nghe xong lời giải thích của Thoán, Phụng Thực Đế chưa hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, cảm thấy có thể có chuyện tình cờ không may, phất tay cho người mang Ðường Trì vào.
Đường Trì bị lôi vào!
Thoán mặc dù cũng nghĩ tới việc hắn chắc chắn bị hành hạ, Nhưng khi tận mắt thấy tâm phúc của mình bị người ta đánh cho máu chảy khắp mình, không thể tự đi mà phải để kéo vào, thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Điện tiền thị vệ đẩy nghi phạm ngã xuống giữa điện, sau đó xoay người đứng sang hai bên.
Hà công công thấy hoàng đế nhìn hắn, vội vã gật đầu tỏ vẻ biết ý.
“Ngưoi là ai? Hãy xưng tên ra!”
Hít một hồi sâu, cẩn thận cử động để không động đến vết thương, nhịn xuống cơn đau đớn, nửa quì nửa úp sấp, Đường Trì thấp giọng nói:” Thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử…Ðường Trì, khấu kiến bệ hạ, điện hạ, tam điện hạ…”
“Đường trì, ngươi biết tội chưa?” Hà công công tiếp tục thay Phụng Thực Đế hỏi.
”Vi thần chẳng hay… tội gì?”
“Phụ hoàng, tặc tử rất cứng đầu, dù đã dùng nghiêm hình bức cung như thế nào, hắn đều chỉ nói là nhị hoàng tử phái hắn đến đây tặng lễ, thấy tứ Hoàng Tử bị đầu độc nên muốn điều trị, còn lại cái gì cũng không chịu khai!” Tam hoàng tử tiến thêm lên một bước, một lòng muốn đẩy Ðường Trì vào tử địa.
“Phụ hoàng, Ðường Trì biết y thuật, có thể lời hắn nói là thật, thỉnh phụ hoàng minh xét!” Nhị hoàng tử cũng tiến về phía trước một bước, cầu khẩn.
“Trẫm… hỏi ngươi, có phải Thoán nhi phái ngươii đi hạ độc tiểu tứ?” Đường Trì… ? Cái tên này rất quen thuộc…
“Hồi bẩm thánh thượng, tuyệt đối không có chuyện này, ! Ðiện hạ chỉ là sai… vi thần tặng lễ vật cho… Tứ Hoàng Tử điện hạ.” Hoàng thượng có thể nhận ra ta hay không? Ðường Trì bắt đầu cảm thấy lo lắng, tuy biết rõ là đã cách xa mười ba năm, Phụng Thực đế không thể nào nhớ rõ một tiểu nhân vật như hắn, thế nhưng vạn nhất… , Đường Trì cúi đầu thật thấp.
“Ngươi… Ngẩng đầu lên…”
“…Vâng.” Lòng hoảng sợ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ta cũng không tin ngươi còn có thể nhận đýợc ta!
Máu đã che đậy đi vẻ mặt vốn đoan chính thanh tú, Phụng Thực đế nhíu mày, suy nghĩ xem đã gặp qua người này hay chưa.
Ánh mắt liếc khẽ về phía Nhị Hoàng Tử đang đứng, thấy Thoán đang dùng ánh mắt khổ cực cùng lo lắng nhìn mình, Ðường Trì trong lòng cảm thấy êm ái, đau đớn cũng bớt đi rất nhiều.
“Ngươi…hãy kể lại rõ ràng…những chuyện đã diễn ra…” Thân thể Phụng Thực Đếdường như ngày càng kém, thanh âm cũng là hữu khí vô lực.( uể oải; yếu ớt)
“Vâng, sự tình là như vậy…”Ðường Trì mang hết mọi chuyện kể ra rõ ràng.
“Ngươi nói ngươi thấy một bóng đen đứng ở bên người Tiểu tứ? Thoán lại gần hỏi.
“Vâng. Thần đi vào Lưu Ly điện… phát hiện thị vệ ngã xuống đất…ở ngoại viên…
Sau đó nghĩ thầm không ổn…thần vội vã đẩy của tiến vào, kết quả… thấy một bóng đen đứng bên cạnh tứ Hoàng Tử…đang vung tay lên… trên cánh tay trái Tứ Hoàng Tử có một phi tiêu ghim vào.”
Lần này bị thương không nhẹ a! Đáng đời! Ðây là ngươi đáng phải nhận! Ai kêu ngươi bất chấp lương tâm nghĩ ra chủ ý này! Ðường Trì trong lòng tự giễu chính bản thân mình.
“Phụ hoàng, nếu như lời Đường Trì nói là thật thì không chỉ hung thủ là người khác mà Ðường Trì nói không chừng còn cứu Tiểu tứ một mạng!” Thoán ôm quyền hướng phụ hoàng khiếu nại.
“Ta không tin! Những lời… này đều là hắn bịa ra! Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế! Nếu như hắn không phải hung thủ, vậy hung thủ ở đâu? !” Hoàng Phủ Dũ căn bản không tin vào chuyện này.
”Tam đệ, ngươi nên tỉ mỉ ngẫm lại, tiểu tứ trong khoảng thời gian này liệu có đắc tội với người nào? Ta vì sao lại muốn hại tiểu tứ chứ? Hại chết hắn ta có lợi gì chứ? Tam đệ!”
Dần dần cũng bắt đầu cảm thấy nhị hoàng tử muốn giết tiểu tứ quả là việc quái dị, thế nhưng hắn tận mắt thấy Đường Trì đổ thứ nước gì đó vào trong miệng tiểu tứ, mà tiểu tứ đến nay còn chưa tỉnh lại…
”Báo ——” ngoài điện truyền đến tiếng báo, “Thái y Phong Thập yết kiến —— “
Thái y? Tiểu tứ hắn…”Phụ hoàng!” Hoàng Phủ Dũ hô to.
“Tuyên —— “
”Vi thần khấu kiến hoàng thượng,vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Thấy nam tử đang quì trên mặt đất, , Phong Thập trong lòng cảm thấy khổ sở.
“Bình thân. Nói mau, là…là… tiểu tứ… hắn…”
“Hồi bẩm bệ hạ, tứ Hoàng Tử điện hạ đã tỉnh lại.”
“A! Thật tốt quá! Hắn không sao chứ? Hắn không sao chứ?” Tam hoàng tử vui vẻ xông lên hỏi thái y.
“Ách… , cái này, ” Phong Thái y hiện ra sự do dự.
”Cái này cái gì! Ngươi nói mau a!”
“Hồi bẩm bệ hạ, nhị điện hạ, tam điện hạ, tứ điện hạ đã không sao. Độc mà người trúng phải chính là xà độc, còn nguyên nhân dẫn tới hôn mê cũng giông như các thị vệ và thái giám khác, chính là trúng thiên hạ nhất phẩm mê hồn dược.
Xà độc? Chẳng phải là cùng loại với độc trên mũi tên bắn lén nhị hoàng tử?
”Thái y, là ngươi cho tiểu tứ uống thuốc giải ư?” Thoán đột nhiên hỏi.
“Vi thần không dám, vi thần cùng các thái y khác cùng cộng chẩm, khi chúng thần tìm ra được đó là xà độc thì cũng đồng thời phát hiện độc trên ngýời tứ Hoàng Tử đã được giải hết.”
”Cái gì? ! Độc đã được giải? Là ai?” Hoàng Phủ Dũ dừng vui vẻ, bắt đầu hoài nghi.
“Sau khi Tứ điện hạ tỉnh lại đã nói, là thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử đã làm thich khách kinh sợ bỏ chạy, cứu người, nhưng người không biết tên mà chỉ biết mặt người đó.” Phong thái y nói rõ từ đầu đến cuối mọi việc.
Tất cả mọi người ở chính điện đều rơi vào trầm mặc, lập tức mọi ánh mắt đều tập trung vào người vừa ngã ra sàn, hôn mê bất tỉnh – thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử – Ðường Trì.
Thoán không nói lời nào, đi tới ôm lấy Ðường Trì, thi lễ với hoàng đế , xoay ngýời đưa Ðường Trì ra ngoài.
Nhị ca… , huynh chờ một chút… , ta…” Nhìn bóng lưng của nhị ca, Hoàng Phủ Dũ thật chẳng biết nên nói cái gì cho tốt.
Ngay khi tam hoàng tử mang theo lòng tràn đầy áy náy và hối hận vội vội vàng vàng chạy tới Lưu Ly điện thăm tứ hoàng tử, thì đại hoàng tử đột nhiên phái người đến đây, nói là đưa tới giải dược, thái y xác nhận, kỳ thực đấy chính là giải dược của xà độc.
Hoàng Phủ Dũ nhìn giải dược, không những không cảm kích mà trong lòng còn xuất hiện tia phẫn nộ.———– Hoàng Phủ Nhật ngươi làm thế nào biết tiểu tứ trúng xà độc?! Ta cũng chỉ vừa mới biết, ngươi hiện tại sao có thể mang tới giải dược ngay tức khắc?! Hoàng Phủ Nhật! Tâm địa ngươi cũng thật là độc ác! Thật là một kế hiểm độc! Dĩ nhiên một cục đá bắn hạ ba con chim! Không những giáo huấn được Nguyên Nguyên người đã đắc tội với ngươi mà còn vu cáo nhị hoàng huynh, sau đó lại giả hảo tâm đưa tới giải dược vọng tưởng hai chúng ta đối với ngươi sinh lòng cảm kích giúp ngươi leo lên ngôi vị hoàng ðế. Hoàng Phủ Nhật! Ngươi đốn mạt! Ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế!
Ngày hôm sau, tin về việc thị vệ của nhị hoàng tử ám sát tứ Hoàng Tử đã được thay đổi lại thành người thị vệ ấy bởi vì trùng hợp chạy tới, lại tinh thông y dược , trước đây cũng từng bị trúng loại độc này. Vì đề phòng nên lúc nào cũng mang trong mình giải dược, cứu mạng tứ hoàng tử. Tất cả mọi việc đều có đương sự Hoàng Phủ Nguyên làm chứng.
Bởi vì sự oan uổng cùng thân thể đầy thương tích do nghiêm hình của Ðường Trì, thêm vào đó lại nói vũ nhục nhị ca trước mặt hoàng thượng nên tam hoàng tử đối với Thoán tràn ngập hổ thẹn cùng cảm kích, tứ Hoàng Tử bởi vì được Đường Trì cứu, mấy ngày nay lại tìm hắn chơi đùa. Trong phút chốc, tam tứ Hoàng Tử đã trở nên cực kỳ thân thiết với nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán.
Về phần tên hung thủ rốt cục là do ai phái đến, tất cả mọi người đều không nhắc đến. Bởi vì trong lòng tất cả đều đã có đối tượng hoài nghi.
Cùng lúc hắn nhận được một phong thư: Nếu như không theo mặt trời (Nhật_ tên của đại hoàng tử a) thì sẽ không thể nhìn được mặt trời nữa, mang đầy hàm nghĩa uy hiếp, rồi hôm sau Hoàng Phủ Nhật lại mang tới cho hắn bốn thiếu nữ xinh đẹp giỏi ca múa. Tính tình hắn tuy rằng mềm yếu nhưng cũng rất quật cường, Hoàng Phủ Dũ thấy đại hoàng huynh dùng loại nữ sắc này để dụ dỗ chỉ thêm lạnh lùng, tức giận định đem bọn họ trả lại. Nhưng sau đó hắn lại lo lắng lòng dạ của Hoàng Phủ Nhật rất tiểu nhân, có thể vì chuyện này trả thù hắn và tứ đệ.
Thoán cũng không có hành động gì lớn bên tam, tứ hoàng tử. Hiện tại tâm tư của hắn đặt nặng ở điều kiện cuối cùng của Phụng Chân Đế:làm ông ta mỉm cười an nghỉ.
Hai người một trước một sau chậm rãi tản bộ trong cung.
“Điện hạ, trong cung cũng có nơi như thế này sao? Hình như ở đây không có người ở, cửa cũng bị khoá lại…”Thấy cửa cung màu hồng mà có nằm mơ hắn cũng không nghĩ sẽ quay lại, ngẩng đầu tìm kiếm tên cung được khắc trên tường. Trong đám dây leo cuốn quanh, hắn loáng thoáng nhìn ra ba chữ:”Úc Vinh Cung”.
Trên mặt mang theo biểu tình hờ hững, cũng không thèm liếc mắt nhìn cửa cung lấy một cái, “Đây là nơi trước đây Vinh quý phi ở, sau đó người được hoàng thượng ban cái chết. Không biết vì nguyên nhân gì mà phụ hoàng không cho các phi tần khác ở lại đây, cũng không cho quét tước, lâu dần biến thành như hiện nay.”
“Vinh… quý phi… nương… nương, chỉ nghe tên cũng đủ biết là một vị tuyệt thế mỹ nhân. Thương cảm hồng nhan bạc mệnh… chẳng biết vị này vì cớ gì mà chết?” Trái tim mơ hồ đau xót, nhịn xuống sống mũi cay cay, Đường Trì muốn biết Thoán Thoán đối với mẫu thân cảm thấy như thế nào.
Tựa hồ không muốn tiếp tục câu chuyện này, nhị điện hạ lộ ra thần sắc dường như không nhịn được nữa nói:” Nữ nhân trong hậu cung một năm chết đi ba bốn người, cần gì quan tâm một phi tử thất sủng vì sao mà chết! Đi! Ngươi muốn ở nơi này đến khi nào?”
“Xin lỗi! Điện hạ, thuộc hạ thất lễ.” Lẽ nào hắn không biết người bị chết là mẹ hắn? Nếu có thì tại sao lại không muốn nhắc đến mẹ đẻ của mình? Biểu tình chán ghét trên mặt hắn vì đâu mà có? Thoán Thoán… , có phải ngươi đang oán hận hay không? Hận mẫu thân và ta để ngươi – một hài nhi ba tuổi một mình lưu lại nơi hoàng cung lãnh khốc…
Đường Trì một mực lo lắng cảm giác của Thoán Thoán, nhưng hắn đã quên rằng khi rời đi hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi mà thôi. Sáu tuổi, hắn có năng lực gì để bảo vệ cho đệ đệ mà hắn yêu quý?
“Ta không phải là đang trách cứ ngươi.”Đưa mắt nhìn thiếp thân thị vệ của mình, Hoàng Phủ Thoán bước tiếp về hướng chính cung, nói tiếp:” Hiện tại Chu quý phi không phải là mẹ đẻ của ta, ngươi biết không?”
“Đã nghe đồn qua.”
“Mẹ đẻ của ta là một nữ nhân độc ác, bởi vì ham vinh hoa phú quý đã dùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ phụ hoàng, bỏ lại người yêu mà tiến cung. Phụ hoàng ta vì nhất thời mê luyến sắc đẹp của bà mà bất chấp việc bà đang mang thai cũng đồng ý cho tiến cung, còn để bà sinh hạ ra đứa trẻ kia. Thế nhưng dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng sẽ già đi, khi phụ hoàng mất đi hứng thú với bà thì bà vì đố kị, vì tranh giành tình cảm mà đầu độc sủng phi của phụ hoàng lúc bấy giờ. Sau đó bà được ban cái chết, hừ, đúng là bụng dạ đàn bà mà!”
Không phải như thế! Thoán Thoán! Không phải như thế! Mẫu thân không phải là người như thế!
“Vậy còn hài tử mà nàng sinh ra thì sao?” Thanh âm lặng lẽ ẩn chứa một tia tha thiết.
“Ân… Lúc đó quá nhỏ, ta không nhớ rõ. Có lẽ đã chết cùng nữ nhân kia rồi. Phụ hoàng sao có thể cho phép một tiện nhân như thế ở lại trong cung. Để hắn sống vài năm đã là ân điển cho hắn rồi.”
” Vậy là… nguyên lai hắn đã… đã chết…”
“Sở dĩ thế nên ta mới ghét nữ nhân tranh giành tình nhân! Thật là ghê tởm! Để bảo vệ địa vị sủng ái của mình mà sẵn sàng dùng thủ đoạn độc ác hại chết người khác, thật là ngu xuẩn!”
Cố gắng gượng cười, “Ha hả, đây là nguyên nhân đến nay điện hạkhông nạp phi sao?”
“Ta không nạp phi cũng có thể phát tiết a. Đường Trì, ngươi ở quê đã có người thương chưa?” U ám trên mặt nhị hoàng tử dần dần tán đi.
“Bẩm điện hạ, chưa có.”
“Thật không? Ngươi có muốn ta thưởng cho ngươi hai người thị thiếp hay không ? Ha ha, nam nhân không cần phải ngượng ngùng những chuyện như thế.”
Không biết nên nói tiếp thế nào, vừa đúng lúc tứ hoàng tử đến, nam tử mang vẻ mặt đỏ bừng đã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Nghe nói mấy ngày này, đại hoàng tử điện hạ dường như muốn lôi kéo tam, tứ hoàng tử. Điện hạ, ngườikhông sợ hai vị hoàng tử hướng về phe đại hoàng tử sao?”
Bước đi chậm lại, Hoàng Phủ Thoán rơi vào suy tư. Nửa ngày mới mở miệng nói rằng:”Nếu như dựa vào quan hệ ban đầu mà nói, tam đệ, tứ đệ có khả năng sẽ ủng hộ ta.Nhưng tam đệ sợ phiền phức, tứ đệ mọi việc đều nghe theo tam đệ, cũng khó có thể nói trước họ không vì một nguyên nhân nào đó mà hướng về phía của đại hoàng tử. Nếu như vậy quả thực sẽ rất phiền phức ! Ngươi có ý kiến gì hay không?
Sau một hồi kĩ càng suy nghĩ, Đường Trì quyết định nói thật: “Bẩm điện hạ, kỳ thực thuộc hạ đã có hành động. Vốn là muốn chờ có kết quả mới thông báo cho điện hạ, nếu điện hạ đã hỏi, xin hãy tha thứ cho tội tiền trảm hậu tấu của thuộc hạ, nghe thuộc hạ báo cáo…”
“Chẳng lẽ thư đe doạ là do ngươi đưa tới sao? Ngươi không sợ tam đệ sẽ cầm phong thư đến chất vấn Hoàng Phủ Nhật?” Tuy bị kế hoạch của Đường Trì làm cho hoảng sợ nhưng Hoàng Phủ Thoán vẫn không khỏi tán thưởng.
“Thuộc hạ cũng đã suy nghĩ đến chuyện này, mặc kệ tam điện hạ có mang phong thư đến chất vấn đại hoàng tử hay không, cũng không cần biết đại hoàng tử điện hạ trả lời làm sao cũng đều khiến tam điện hạ trong lòng sinh ra sự cảnh giác và phẫn nộ với đại điện hạ. Hơn nữa nghe điện hạ nói thì trong đợt săn bắn vừa rồi, tiểu điện hạ dường như đắc tội với đại điện hạ, hai bên bất đồng, khả năng kế hoạch thành công là phi thường lớn.” Hiện tại Đường Trì nói vô cùng bình tĩnh nhưng ai biết rằng hắn đã phải lao tâm khổ tứ, chịu bao dằn vặt của lương tâm để thực hiện kế hoạch này?
“Ngô, kế trong kế… Cách làm của ngươi không sai! Nhưng cái kế hoạch này có một khuyết điểm lớn đó là cơ hội. Làm thế nào để an bài thời gian hoàn hảo, cho dù ngươi và ta có tính toán tốt đến mấy vẫn không thể chờ đợi sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Chính là cần người hỗ trợ.”
Lưu Ly điện, tiểu tứ Hoàng Tử Nguyên Nguyên sau khi chơi đùa mệt mỏi, ghé vào trên ghế nằm nghỉ, bên cạnh có một thái giám giúp hắn đắp chăn, luôn chú ý bếp cháy, cẩn thận duy trì độ ấm trong điện.
Một nén nhang sau, không biết có phải vì không khí trong điện ấm áp vừa phải, thái giám đang ngồi cạnh lò lửa hầu hạ không thể chống lại sự buồn ngủ rốt cục cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Một bóng đen phi thân tiến vào Lưu Ly điện, mặt được che kín bằng khăn đen, đến cả con mắt cũng không lộ ra. (Ặc, nhìn bằng niềm à?)
Tự nhiện như vào chính nhà mình, hắn bước tới trước mặt tứ Hoàng Tử, từ trong ngực móc ra một bao giấy màu tro, rõ ràng là một mũi tiêu sắc nhọn, xem màu sắc có thể nói là đã bôi kịch độc bậc nhất. Tính toán thời gian biết không thể do dự, hắn quyết tâm lấy phi tiêu tẩm độc hướng tới cắt vào tay trái tứ Hoàng Tử.
Nguyên Nguyên đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy tay trái đau đớn, sau đó liền thấy cảm giác dần dần biến mất như bị tê liệt. Cùng lúc đó, hắn nghe được một tiếng thết lớn:” Ngươi đang làm cái gì? ! Đứng lại!”
” Tặc tử kia! Đừng chạy!”
Nguyên Nguyên cố sức mở mắt, mơ mơ hồ hồ thấy một cái bóng đen từ trong cung thoát ra, chỉ một lát sau, một người mang theo cái gì đó vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào, đi thẳng đến trước mặt hắn. Buông đồ vật trong tay ra, người đó thấy trên tay hắn có cắm phi tiêu, vội vã nhổ xuống, từ từ mở mắt của hắn. Dùng ngón tay mở hàm coi đầu lưỡi của hắn, sau đó bắt mạch kiểm tra, rồi thấp giọng nói:” Là xà độc!” Lời nói vừa dứt người đó lại cúi đầu giúp hắn hút độc.
Một ngụm rồi một ngụm máu độc nhổ ra, người đó móc từ túi áo ra hai bình sứ, một màu tím nhạt, một màu trắng, sau đó lấy bột thuốc màu trắng đổ ra bôi lên vết thương, rồi lại ôn nhu nhìn hắn cười nói:”Tứ điện hạ, người đừng lo lắng, ta hiện tại sẽ cho người ăn giải dược.”
A, là thị vệ hàng ngày bên cạnh nhị hoàng huynh. Là hắn đã cứu ta!
Nước thuốc vừa chảy vào trong miệng, cảm giác khó chịu dần dần tan biến, Nguyên Nguyên muốn nói cảm tạ, tuy nhiên cơn buồn ngủ lại kéo tới, khiến hắn chưa nói câu nào đã lăn ra ngủ.
Đường Trì thấy Hoàng Phủ Nguyên thoát khỏi nguy hiểm, thở ra một hơi nhẹ nhõm, đóng lại bình thuốc màu tím, chuẩn bị cho vào túi áo.
“Ngươi là người ở đâu? ! Ngươi đã làm gì Nguyên Nguyên? ! Người a! Có thích khách!” Buổi chiều, Hoàng Phủ Dũ tìm đến tứ đệ để dạy bài, nghe tiếng kêu thì liền chạy tới, đúng lúc nhìn thấy có người đang cho tứ đệ của hắn ăn cái gì đó, bên cạnh là một cái phi tiêu, nhất thời hoảng loạn trong lòng mà kêu lên!
Tin tức thiếp thân thị vệ Đường Trì của Nhị hoàng tử ám sát tứ Hoàng Tử điện hạ không thành đã ngay lập tức truyền khắp trong cung, Phụng Thực Đế giận dữ triệu nhị hoàng tử lập tức yết kiến, đại hoàng tử biết tin này thoải mái cười to nói thẳng ngôi vị hoàng đế chắc chắn đã là của hắn, mưu thần Đỗ Uyên dâng lên một kế, cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất để lung lạc tam, tứ Hoàng Tử, chỉ cần tìm được giải dược dâng lên không lo hai vị hoàng tử không ủng hộ bên này.
Trường Xuân cung.
“Ngươi,đã làm một việc thật tốt a!” Phụng Thực Đế chỉ vào Thoán, tức nói không ra lời, cung nữ đứng ở một bên hầu hạ vội vã giúp hắn đấm lưng.
“Phụ hoàng, xin phụ hoàng bớt giận! Chuyện này nhi thần cũng knông biết tại sao, bất quá hiện tại có giải thích cũng là vô dụng. Tứ đệ bây giờ ra sao?” Cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhị hoàng tử khom người đối đáp phụ hoàng, rồi đứng thẳng lên hướng tam đệđứng ở một bên mặt lộ vẻ bi phẫn.
“Không làm phiền ngươi mất công hỏi thăm! Hiện tại mới giả vẻ hảo tâm, ngươi không thấy đã quá muộn sao?” Hoàng Phủ Dũ thấy Thoán xuất hiện gần như là bổ nhào về phía trước.
Thở dài, Thoán xoay người hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng, tứ đệ hắn…”
“Hồi bẩm điện hạ, thái y đang khám và chữa bệnh, tứ điện hạ đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu như người bị cái gì…” Hà công công nhìn thoáng qua Phụng Thực Đế một cái, khônng nói thêm gì nữa. Nhưng ngụ ý, đều đã minh bạch.
“Phụ hoàng, tam đệ, chuyện này xin hãy diều tra rõ ràng. Hai người hãy nghĩ lại thử xem, ta cùng tứ đệ không thù không oán, vì cớ gì lại muốn hại hắn? Lại ngay vào đúng thời gian này… Hơn nữa ta tin tưởng thị vệ của ta – Ðường Trì không phải là người làm ra những chuyện thế này. Trong việc này chắc chắn có ẩn tình, khẩn cầu phụ hoàng cho Ðường Trì một cơ hội giải thích.”
Tam hoàng tử lên cơn thịnh nộ, bỏ ngoài tai lời biện giải của Thoán.
“Phụ hoàng, chuyện này nhân chứng vật chứng rõ ràng, nhi thần cũng tận mắt chứng kiến, hơn nữa tên tặc tử kia cũng thừa nhận chính Hoàng Phủ Thoán phái hắn đến đấy. Khẩn cầu phụ hoàng ra lệnh lăng trì tên tặc tử kia! Về phần Nhị hoàng huynh…, hừ! Đến lúc đó chớ có trách ta không để ý tình nghĩa huynh đệ!”
Lăng trì? Không thể nào! “Phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, thỉnh cầu để cho Ðường Trì có cõ hội giải thích! Nếu như quả thực hắn làm việc này, nhi thần chắc chắn sẽ tận tay xử lí hắn!”
“Tên tặc tử kia không phải do ngươi phái đi hay sao?! Hắn đã thừa nhận tất cả rồi, ngươi còn muốn phủ nhận?!” Quá lo lắng cho tiểu đệ, Hoàng Phủ Dũ không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều nữa, nói như đang cãi nhau.
“Phải, chính ta đã phái hắn đi vấn an tiểu Tứ, vài hôm trước ta đã cho tiểu Tứ một con bạch điêu, cách đây hai ngày ta lại tìm được một chiếc ***g sắt rất đẹp, nghĩ rằng hắn sẽ thích liền sai Ðường Trì mang đến. Nhưng việc hạ độc này…”
“Ngươi vẫn không thừa nhận sao…”
“Đừng cãi nhau! Tất cả câm miệng cho trẫm! Người đâu, mang…Ðường Trì… đến… đến…khụ khụ…đây…” Nghe xong lời giải thích của Thoán, Phụng Thực Đế chưa hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, cảm thấy có thể có chuyện tình cờ không may, phất tay cho người mang Ðường Trì vào.
Đường Trì bị lôi vào!
Thoán mặc dù cũng nghĩ tới việc hắn chắc chắn bị hành hạ, Nhưng khi tận mắt thấy tâm phúc của mình bị người ta đánh cho máu chảy khắp mình, không thể tự đi mà phải để kéo vào, thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Điện tiền thị vệ đẩy nghi phạm ngã xuống giữa điện, sau đó xoay người đứng sang hai bên.
Hà công công thấy hoàng đế nhìn hắn, vội vã gật đầu tỏ vẻ biết ý.
“Ngưoi là ai? Hãy xưng tên ra!”
Hít một hồi sâu, cẩn thận cử động để không động đến vết thương, nhịn xuống cơn đau đớn, nửa quì nửa úp sấp, Đường Trì thấp giọng nói:” Thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử…Ðường Trì, khấu kiến bệ hạ, điện hạ, tam điện hạ…”
“Đường trì, ngươi biết tội chưa?” Hà công công tiếp tục thay Phụng Thực Đế hỏi.
”Vi thần chẳng hay… tội gì?”
“Phụ hoàng, tặc tử rất cứng đầu, dù đã dùng nghiêm hình bức cung như thế nào, hắn đều chỉ nói là nhị hoàng tử phái hắn đến đây tặng lễ, thấy tứ Hoàng Tử bị đầu độc nên muốn điều trị, còn lại cái gì cũng không chịu khai!” Tam hoàng tử tiến thêm lên một bước, một lòng muốn đẩy Ðường Trì vào tử địa.
“Phụ hoàng, Ðường Trì biết y thuật, có thể lời hắn nói là thật, thỉnh phụ hoàng minh xét!” Nhị hoàng tử cũng tiến về phía trước một bước, cầu khẩn.
“Trẫm… hỏi ngươi, có phải Thoán nhi phái ngươii đi hạ độc tiểu tứ?” Đường Trì… ? Cái tên này rất quen thuộc…
“Hồi bẩm thánh thượng, tuyệt đối không có chuyện này, ! Ðiện hạ chỉ là sai… vi thần tặng lễ vật cho… Tứ Hoàng Tử điện hạ.” Hoàng thượng có thể nhận ra ta hay không? Ðường Trì bắt đầu cảm thấy lo lắng, tuy biết rõ là đã cách xa mười ba năm, Phụng Thực đế không thể nào nhớ rõ một tiểu nhân vật như hắn, thế nhưng vạn nhất… , Đường Trì cúi đầu thật thấp.
“Ngươi… Ngẩng đầu lên…”
“…Vâng.” Lòng hoảng sợ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ta cũng không tin ngươi còn có thể nhận đýợc ta!
Máu đã che đậy đi vẻ mặt vốn đoan chính thanh tú, Phụng Thực đế nhíu mày, suy nghĩ xem đã gặp qua người này hay chưa.
Ánh mắt liếc khẽ về phía Nhị Hoàng Tử đang đứng, thấy Thoán đang dùng ánh mắt khổ cực cùng lo lắng nhìn mình, Ðường Trì trong lòng cảm thấy êm ái, đau đớn cũng bớt đi rất nhiều.
“Ngươi…hãy kể lại rõ ràng…những chuyện đã diễn ra…” Thân thể Phụng Thực Đếdường như ngày càng kém, thanh âm cũng là hữu khí vô lực.( uể oải; yếu ớt)
“Vâng, sự tình là như vậy…”Ðường Trì mang hết mọi chuyện kể ra rõ ràng.
“Ngươi nói ngươi thấy một bóng đen đứng ở bên người Tiểu tứ? Thoán lại gần hỏi.
“Vâng. Thần đi vào Lưu Ly điện… phát hiện thị vệ ngã xuống đất…ở ngoại viên…
Sau đó nghĩ thầm không ổn…thần vội vã đẩy của tiến vào, kết quả… thấy một bóng đen đứng bên cạnh tứ Hoàng Tử…đang vung tay lên… trên cánh tay trái Tứ Hoàng Tử có một phi tiêu ghim vào.”
Lần này bị thương không nhẹ a! Đáng đời! Ðây là ngươi đáng phải nhận! Ai kêu ngươi bất chấp lương tâm nghĩ ra chủ ý này! Ðường Trì trong lòng tự giễu chính bản thân mình.
“Phụ hoàng, nếu như lời Đường Trì nói là thật thì không chỉ hung thủ là người khác mà Ðường Trì nói không chừng còn cứu Tiểu tứ một mạng!” Thoán ôm quyền hướng phụ hoàng khiếu nại.
“Ta không tin! Những lời… này đều là hắn bịa ra! Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế! Nếu như hắn không phải hung thủ, vậy hung thủ ở đâu? !” Hoàng Phủ Dũ căn bản không tin vào chuyện này.
”Tam đệ, ngươi nên tỉ mỉ ngẫm lại, tiểu tứ trong khoảng thời gian này liệu có đắc tội với người nào? Ta vì sao lại muốn hại tiểu tứ chứ? Hại chết hắn ta có lợi gì chứ? Tam đệ!”
Dần dần cũng bắt đầu cảm thấy nhị hoàng tử muốn giết tiểu tứ quả là việc quái dị, thế nhưng hắn tận mắt thấy Đường Trì đổ thứ nước gì đó vào trong miệng tiểu tứ, mà tiểu tứ đến nay còn chưa tỉnh lại…
”Báo ——” ngoài điện truyền đến tiếng báo, “Thái y Phong Thập yết kiến —— “
Thái y? Tiểu tứ hắn…”Phụ hoàng!” Hoàng Phủ Dũ hô to.
“Tuyên —— “
”Vi thần khấu kiến hoàng thượng,vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Thấy nam tử đang quì trên mặt đất, , Phong Thập trong lòng cảm thấy khổ sở.
“Bình thân. Nói mau, là…là… tiểu tứ… hắn…”
“Hồi bẩm bệ hạ, tứ Hoàng Tử điện hạ đã tỉnh lại.”
“A! Thật tốt quá! Hắn không sao chứ? Hắn không sao chứ?” Tam hoàng tử vui vẻ xông lên hỏi thái y.
“Ách… , cái này, ” Phong Thái y hiện ra sự do dự.
”Cái này cái gì! Ngươi nói mau a!”
“Hồi bẩm bệ hạ, nhị điện hạ, tam điện hạ, tứ điện hạ đã không sao. Độc mà người trúng phải chính là xà độc, còn nguyên nhân dẫn tới hôn mê cũng giông như các thị vệ và thái giám khác, chính là trúng thiên hạ nhất phẩm mê hồn dược.
Xà độc? Chẳng phải là cùng loại với độc trên mũi tên bắn lén nhị hoàng tử?
”Thái y, là ngươi cho tiểu tứ uống thuốc giải ư?” Thoán đột nhiên hỏi.
“Vi thần không dám, vi thần cùng các thái y khác cùng cộng chẩm, khi chúng thần tìm ra được đó là xà độc thì cũng đồng thời phát hiện độc trên ngýời tứ Hoàng Tử đã được giải hết.”
”Cái gì? ! Độc đã được giải? Là ai?” Hoàng Phủ Dũ dừng vui vẻ, bắt đầu hoài nghi.
“Sau khi Tứ điện hạ tỉnh lại đã nói, là thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử đã làm thich khách kinh sợ bỏ chạy, cứu người, nhưng người không biết tên mà chỉ biết mặt người đó.” Phong thái y nói rõ từ đầu đến cuối mọi việc.
Tất cả mọi người ở chính điện đều rơi vào trầm mặc, lập tức mọi ánh mắt đều tập trung vào người vừa ngã ra sàn, hôn mê bất tỉnh – thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử – Ðường Trì.
Thoán không nói lời nào, đi tới ôm lấy Ðường Trì, thi lễ với hoàng đế , xoay ngýời đưa Ðường Trì ra ngoài.
Nhị ca… , huynh chờ một chút… , ta…” Nhìn bóng lưng của nhị ca, Hoàng Phủ Dũ thật chẳng biết nên nói cái gì cho tốt.
Ngay khi tam hoàng tử mang theo lòng tràn đầy áy náy và hối hận vội vội vàng vàng chạy tới Lưu Ly điện thăm tứ hoàng tử, thì đại hoàng tử đột nhiên phái người đến đây, nói là đưa tới giải dược, thái y xác nhận, kỳ thực đấy chính là giải dược của xà độc.
Hoàng Phủ Dũ nhìn giải dược, không những không cảm kích mà trong lòng còn xuất hiện tia phẫn nộ.———– Hoàng Phủ Nhật ngươi làm thế nào biết tiểu tứ trúng xà độc?! Ta cũng chỉ vừa mới biết, ngươi hiện tại sao có thể mang tới giải dược ngay tức khắc?! Hoàng Phủ Nhật! Tâm địa ngươi cũng thật là độc ác! Thật là một kế hiểm độc! Dĩ nhiên một cục đá bắn hạ ba con chim! Không những giáo huấn được Nguyên Nguyên người đã đắc tội với ngươi mà còn vu cáo nhị hoàng huynh, sau đó lại giả hảo tâm đưa tới giải dược vọng tưởng hai chúng ta đối với ngươi sinh lòng cảm kích giúp ngươi leo lên ngôi vị hoàng ðế. Hoàng Phủ Nhật! Ngươi đốn mạt! Ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế!
Ngày hôm sau, tin về việc thị vệ của nhị hoàng tử ám sát tứ Hoàng Tử đã được thay đổi lại thành người thị vệ ấy bởi vì trùng hợp chạy tới, lại tinh thông y dược , trước đây cũng từng bị trúng loại độc này. Vì đề phòng nên lúc nào cũng mang trong mình giải dược, cứu mạng tứ hoàng tử. Tất cả mọi việc đều có đương sự Hoàng Phủ Nguyên làm chứng.
Bởi vì sự oan uổng cùng thân thể đầy thương tích do nghiêm hình của Ðường Trì, thêm vào đó lại nói vũ nhục nhị ca trước mặt hoàng thượng nên tam hoàng tử đối với Thoán tràn ngập hổ thẹn cùng cảm kích, tứ Hoàng Tử bởi vì được Đường Trì cứu, mấy ngày nay lại tìm hắn chơi đùa. Trong phút chốc, tam tứ Hoàng Tử đã trở nên cực kỳ thân thiết với nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán.
Về phần tên hung thủ rốt cục là do ai phái đến, tất cả mọi người đều không nhắc đến. Bởi vì trong lòng tất cả đều đã có đối tượng hoài nghi.
/43
|