Hạ Hầu Lan thản nhiên liếc nhìn Vong Nguyệt, cười lạnh lùng: “Ngươi yên tâm, ta cũng muốn xem trong Vương phủ này có kẻ nào dám ngang ngược như vậy.” Nói xong liền ra lệnh cho mọi người lui hết, chỉ còn lại mình hắn và Dịch Thủy ngồi lại trong các; lúc đó hắn mới cười hỏi: “Hai câu này đối với học giả thường thường mà nói, cũng chưa chắc đã hiểu biết tới. Ngươi thế nào lại chọn để viết vậy? Không lẽ là có thâm ý gì sao?”
Hắn vừa rời mắt khỏi tờ giấy trên bàn, nhãn thần đã lập tức lóe sáng như tên nhọn chiếu thẳng về phía Dịch Thủy.
Nhưng Dịch Thủy chỉ cười đáp: “Vương gia cho là ta có thể có thâm ý gì đây? Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Vốn hôm qua ta được nghe Vong Nguyệt cô nương kể một cố sự* thế này: Một tiểu hòa thượng cùng một lão hòa thượng qua sông, lại có một cô gái xuất hiện muốn nhờ bọn họ giúp nàng qua sông cùng. Tiểu hòa thượng không chịu cõng nàng, sợ phạm vào sắc giới; lão hòa thượng liền cõng nàng qua sông. Qua bờ bên kia rồi, tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng vì sao dám gần nữ sắc, lão hòa thượng chỉ đáp: ‘Ta sớm đã thả nàng xuống, chỉ có ngươi vẫn còn cõng mà thôi.’
Vương gia à, ngươi không cảm thấy lúc này mình cũng giống tiểu hòa thượng kia sao? Thân phận nô lệ của ta chính là ngươi mãi để trong lòng, luôn sợ ta sinh ý nghĩ không an phận.”
Trong một thoáng Hạ Hầu Lan chỉ chăm chú nhìn hắn, rồi đột nhiên thở dài: “Ngươi sao lại là nô lệ chứ; nếu không phải vì thân phận này… bằng tài trí của ngươi nhất định phải trở thành Vương phi ưu tú nhất.”
“Vương gia không nên nói vậy, không chừng Dịch Thủy thực tâm lại sinh vọng tưởng mất. Nhân hướng chỗ cao, có ai không hy vọng mình được hơn người khác chứ?” Dịch Thủy nói thế rồi khẽ mỉm cười, tự nhiên toát ra một vẻ thoát tục mà vô hạn quyến rũ.
Hạ Hầu Lan thoáng chốc thấy ngực nóng ấm, kéo hắn vào lòng, nhẹ giọng: “Ngươi thật là… thông minh như thế lẽ nào không biết đạo tạng* càng phải cất giấu sao? Hay ngươi thực không hiểu chủ nhân ngươi kiêng kỵ nhất chính là người thông minh?”
Dịch Thủy lạnh lùng cười đáp: “Ta chính là thế này, Vương gia tùy ý xử trí thế nào cũng được. Ta dù bất tài cũng biết một câu: ‘Vô dục tắc cương*’, ta đối với ngươi chẳng ước vọng gì, thì còn gì phải sợ ngươi? Giờ ngươi đem ta trả về nông trường, để ta lại làm khổ nô; ta cũng không mong hơn. Cuộc sống hưởng thụ đổi bằng thân xác thế này mà hòng mãi mãi được sao.”
Hạ Hầu Lan nắm tay hắn kéo ra khỏi các, vừa đi vừa nói: “Nói cho cùng ngươi vẫn là muốn ly khai ta. Nhưng không có khả năng đâu, ta muốn ngươi ở cạnh cả đời hầu hạ ta, không được phép xa rời.”
Dịch Thủy chằm chằm nhìn hắn, chợt tươi cười nói: “Thật sao? Vương gia đối với ta lưu tâm thế sao, ta lại chẳng hay biết gì cả. Cái này cũng không trách ta được a, xưa nay đâu nghe nói có tính nô nào được ân sủng đến…”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan đã bất ngờ giữ chặt người hắn, xoay Dịch Thủy lại đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Dịch Thủy, ngươi yên tâm. Ta muốn ngươi ở bên ta, quyết sẽ không để ngươi mãi mãi mang thân phận tính nô. Ta biết ngươi để tâm chuyện ấy, ngày nào đó ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.”
Dịch Thủy nhìn thần sắc hắn nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên trào lên một cảm giác khó tả; hắn là người thông minh, làm sao không nhận ra ánh mắt Hạ Hầu Lan nhìn mình bây giờ chính là đang nhìn người hắn yêu mến, chứ hoàn toàn không phải nhìn một nô lệ. Không thể phủ nhận rằng một người trời sinh ưu tú, xuất sắc như vậy giờ lại lộ ra tình cảm chân thành, tha thiết với mình… thực là tột cùng khiến hắn muốn động lòng.
Thế nhưng kết cục sẽ ra sao? Dịch Thủy không dám nghĩ tiếp, dù sao suy nghĩ của hắn bây giờ trong mắt bao người khác đã là tham lam tới mức đáng bị Thiên lôi trừng phạt. Thậm chí nếu có ngày vì những ý niệm này mà hắn phải thịt nát xương tan, có lẽ cũng chẳng ai muốn thương tiếc.
Bởi vậy hắn không thể đáp trả quá nhiều tình cảm, hắn biết rằng thứ tình cảm này một ngày mở lòng trao đi tức là vô phương thu hồi. Nếu thật có hậu thì may được thành đôi, vạn nhất không thể… đối với hắn sẽ không khác gì tột cùng nhục nhã.
Nhếch lên một nụ cười cay đắng, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi Hạ Hầu Lan, nhẹ giọng nói: “Cho ta danh phận? Vương gia định cho ta danh phận gì? Ta mặc dù không tham, nhưng danh phận ở trong Vương phủ này mà nói… ngoại trừ Vương phi đối với ta đáng giá, còn lại… không có còn hơn.”
Hạ Hầu Lan bật cười, nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ việc giành thử xem.”
Hắn nói câu này vốn chỉ là giỡn chơi, nhưng Dịch Thủy nghe được lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Hạ Hầu Lan vẫn gật đầu, đáp: “Dĩ nhiên là thật, quân vô hí ngôn, ta dù không phải Hoàng đế nhưng thân là Vương gia, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.”
Khóe miệng Dịch Thủy dần hé ra một nụ cười, hắn quay đầu bước đi, miệng nói: “Đây là chính ngươi nói ra đó, không được đổi ý.”
“Sẽ không đổi ý.” Hạ Hầu Lan cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ hắn liệu có được thủ đoạn gì khả dĩ tranh đua được với những nàng công hậu* tiểu thư kia đây? Chỉ là… Chậc, tuy rằng danh môn khuê tú có nhiều, nhưng chẳng ai giống như Dịch Thủy, có thể khiến mình đang tiêu diêu tự tại như vậy, giờ một chốc lát không có hắn ở bên lòng đã không muốn yên?
Hắn nghĩ tới đây chợt không khỏi chăm chú nhìn theo bóng lưng dong dỏng thanh tú đằng trước, thầm tự vấn: “Lẽ nào Bản vương thật đối với hắn đã động lòng sao? Đây vạn phần không phải chuyện tốt… Không được! Tuyệt đối không thể được!!”
Hạ Hầu Lan cứ thế tự suy tự diễn sau lưng Dịch Thủy… có điều hắn không biết rằng vài lời nói hôm nay cuối cùng lại trở thành căn nguyên gây ra mối họa khôn cùng đến tương lai cả hai người sau này.
Lại nói về hai người thiếp kia, mắt thấy Vương gia bất kể lý lẽ mà bỏ đi, cả hai đều bực bội vô cùng. Nàng tên Yến Niếp tức tối nói: “Hừ, bất quá chỉ là một tính nô ti tiện, đáng quan tâm đến thế sao!?”
Nàng còn lại lập tức phụ họa theo: “Tỷ tỷ à, Vương gia quan tâm hắn không ít đâu. Ngươi xem ngài tỏ vẻ hăng hái như thế, chỉ sợ cũng chẳng buồn nhớ tên Dịch Thủy kia chính là hạng tiện nô nữa rồi. Lâu dài sau này, theo muội muội thấy… sớm muộn ngài cũng vứt bỏ tỷ muội chúng ta, chẳng thèm dòm ngó nữa a.”
Yến Niếp liếc nhìn nàng, đột nhiên lạnh giọng cười: “San Hô muội nói phải lắm, giờ ngươi bảo phải làm sao để Vương gia hồi tâm chuyển ý đây?”
Người thiếp kêu tên San Hô trả lời: “Muội muội vốn ngu dốt, đâu nghĩ ra cách nào được. Giá như đã có chủ ý, muội đâu chịu chờ đến hôm nay.”
Yến Niếp nghe thế mới nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng có một cách này… có điều phải nhờ tới uy danh tài năng của muội muội, ngươi có dám làm không?”
Nàng ta vừa dứt lời, San Hô vốn vẫn ỷ vào tước vị tướng quân của cha mình, lập tức cao ngạo đáp: “Ta có gì không dám chứ, dù gì cũng chỉ là một tính nô; Vương gia không lẽ vì hắn mà vứt bỏ được ta sao? Tỷ tỷ có chủ ý gì cứ việc nói ra đi.”
Yến Niếp gật đầu mỉm cười: “Hảo, đã quyết vậy thì ngươi theo ta. Chuyện này còn phải bàn tính cho kỹ càng đã.” Nàng nói xong liền dẫn San Hô đi về phòng mình.
—-
*cố sự: chuyện xưa, tích xưa.
*đạo tạng: kho kinh, kho tàng kinh điển đạo giáo. (Có lẽ ở đây Lan Lan ảnh muốn nói phô trương kiến thức không phải điều hay.)
*Vô dục tắc cương: Vách đá cao ngàn trượng sở dĩ có thể sừng sững uy nghi được như thế chính là bởi vì vách đá không có ham muốn thế thường.
Ý nói người không có dục vọng thế tục mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt. [đã xuất hiện ở
Hắn vừa rời mắt khỏi tờ giấy trên bàn, nhãn thần đã lập tức lóe sáng như tên nhọn chiếu thẳng về phía Dịch Thủy.
Nhưng Dịch Thủy chỉ cười đáp: “Vương gia cho là ta có thể có thâm ý gì đây? Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Vốn hôm qua ta được nghe Vong Nguyệt cô nương kể một cố sự* thế này: Một tiểu hòa thượng cùng một lão hòa thượng qua sông, lại có một cô gái xuất hiện muốn nhờ bọn họ giúp nàng qua sông cùng. Tiểu hòa thượng không chịu cõng nàng, sợ phạm vào sắc giới; lão hòa thượng liền cõng nàng qua sông. Qua bờ bên kia rồi, tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng vì sao dám gần nữ sắc, lão hòa thượng chỉ đáp: ‘Ta sớm đã thả nàng xuống, chỉ có ngươi vẫn còn cõng mà thôi.’
Vương gia à, ngươi không cảm thấy lúc này mình cũng giống tiểu hòa thượng kia sao? Thân phận nô lệ của ta chính là ngươi mãi để trong lòng, luôn sợ ta sinh ý nghĩ không an phận.”
Trong một thoáng Hạ Hầu Lan chỉ chăm chú nhìn hắn, rồi đột nhiên thở dài: “Ngươi sao lại là nô lệ chứ; nếu không phải vì thân phận này… bằng tài trí của ngươi nhất định phải trở thành Vương phi ưu tú nhất.”
“Vương gia không nên nói vậy, không chừng Dịch Thủy thực tâm lại sinh vọng tưởng mất. Nhân hướng chỗ cao, có ai không hy vọng mình được hơn người khác chứ?” Dịch Thủy nói thế rồi khẽ mỉm cười, tự nhiên toát ra một vẻ thoát tục mà vô hạn quyến rũ.
Hạ Hầu Lan thoáng chốc thấy ngực nóng ấm, kéo hắn vào lòng, nhẹ giọng: “Ngươi thật là… thông minh như thế lẽ nào không biết đạo tạng* càng phải cất giấu sao? Hay ngươi thực không hiểu chủ nhân ngươi kiêng kỵ nhất chính là người thông minh?”
Dịch Thủy lạnh lùng cười đáp: “Ta chính là thế này, Vương gia tùy ý xử trí thế nào cũng được. Ta dù bất tài cũng biết một câu: ‘Vô dục tắc cương*’, ta đối với ngươi chẳng ước vọng gì, thì còn gì phải sợ ngươi? Giờ ngươi đem ta trả về nông trường, để ta lại làm khổ nô; ta cũng không mong hơn. Cuộc sống hưởng thụ đổi bằng thân xác thế này mà hòng mãi mãi được sao.”
Hạ Hầu Lan nắm tay hắn kéo ra khỏi các, vừa đi vừa nói: “Nói cho cùng ngươi vẫn là muốn ly khai ta. Nhưng không có khả năng đâu, ta muốn ngươi ở cạnh cả đời hầu hạ ta, không được phép xa rời.”
Dịch Thủy chằm chằm nhìn hắn, chợt tươi cười nói: “Thật sao? Vương gia đối với ta lưu tâm thế sao, ta lại chẳng hay biết gì cả. Cái này cũng không trách ta được a, xưa nay đâu nghe nói có tính nô nào được ân sủng đến…”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan đã bất ngờ giữ chặt người hắn, xoay Dịch Thủy lại đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Dịch Thủy, ngươi yên tâm. Ta muốn ngươi ở bên ta, quyết sẽ không để ngươi mãi mãi mang thân phận tính nô. Ta biết ngươi để tâm chuyện ấy, ngày nào đó ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.”
Dịch Thủy nhìn thần sắc hắn nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên trào lên một cảm giác khó tả; hắn là người thông minh, làm sao không nhận ra ánh mắt Hạ Hầu Lan nhìn mình bây giờ chính là đang nhìn người hắn yêu mến, chứ hoàn toàn không phải nhìn một nô lệ. Không thể phủ nhận rằng một người trời sinh ưu tú, xuất sắc như vậy giờ lại lộ ra tình cảm chân thành, tha thiết với mình… thực là tột cùng khiến hắn muốn động lòng.
Thế nhưng kết cục sẽ ra sao? Dịch Thủy không dám nghĩ tiếp, dù sao suy nghĩ của hắn bây giờ trong mắt bao người khác đã là tham lam tới mức đáng bị Thiên lôi trừng phạt. Thậm chí nếu có ngày vì những ý niệm này mà hắn phải thịt nát xương tan, có lẽ cũng chẳng ai muốn thương tiếc.
Bởi vậy hắn không thể đáp trả quá nhiều tình cảm, hắn biết rằng thứ tình cảm này một ngày mở lòng trao đi tức là vô phương thu hồi. Nếu thật có hậu thì may được thành đôi, vạn nhất không thể… đối với hắn sẽ không khác gì tột cùng nhục nhã.
Nhếch lên một nụ cười cay đắng, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi Hạ Hầu Lan, nhẹ giọng nói: “Cho ta danh phận? Vương gia định cho ta danh phận gì? Ta mặc dù không tham, nhưng danh phận ở trong Vương phủ này mà nói… ngoại trừ Vương phi đối với ta đáng giá, còn lại… không có còn hơn.”
Hạ Hầu Lan bật cười, nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ việc giành thử xem.”
Hắn nói câu này vốn chỉ là giỡn chơi, nhưng Dịch Thủy nghe được lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Hạ Hầu Lan vẫn gật đầu, đáp: “Dĩ nhiên là thật, quân vô hí ngôn, ta dù không phải Hoàng đế nhưng thân là Vương gia, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.”
Khóe miệng Dịch Thủy dần hé ra một nụ cười, hắn quay đầu bước đi, miệng nói: “Đây là chính ngươi nói ra đó, không được đổi ý.”
“Sẽ không đổi ý.” Hạ Hầu Lan cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ hắn liệu có được thủ đoạn gì khả dĩ tranh đua được với những nàng công hậu* tiểu thư kia đây? Chỉ là… Chậc, tuy rằng danh môn khuê tú có nhiều, nhưng chẳng ai giống như Dịch Thủy, có thể khiến mình đang tiêu diêu tự tại như vậy, giờ một chốc lát không có hắn ở bên lòng đã không muốn yên?
Hắn nghĩ tới đây chợt không khỏi chăm chú nhìn theo bóng lưng dong dỏng thanh tú đằng trước, thầm tự vấn: “Lẽ nào Bản vương thật đối với hắn đã động lòng sao? Đây vạn phần không phải chuyện tốt… Không được! Tuyệt đối không thể được!!”
Hạ Hầu Lan cứ thế tự suy tự diễn sau lưng Dịch Thủy… có điều hắn không biết rằng vài lời nói hôm nay cuối cùng lại trở thành căn nguyên gây ra mối họa khôn cùng đến tương lai cả hai người sau này.
Lại nói về hai người thiếp kia, mắt thấy Vương gia bất kể lý lẽ mà bỏ đi, cả hai đều bực bội vô cùng. Nàng tên Yến Niếp tức tối nói: “Hừ, bất quá chỉ là một tính nô ti tiện, đáng quan tâm đến thế sao!?”
Nàng còn lại lập tức phụ họa theo: “Tỷ tỷ à, Vương gia quan tâm hắn không ít đâu. Ngươi xem ngài tỏ vẻ hăng hái như thế, chỉ sợ cũng chẳng buồn nhớ tên Dịch Thủy kia chính là hạng tiện nô nữa rồi. Lâu dài sau này, theo muội muội thấy… sớm muộn ngài cũng vứt bỏ tỷ muội chúng ta, chẳng thèm dòm ngó nữa a.”
Yến Niếp liếc nhìn nàng, đột nhiên lạnh giọng cười: “San Hô muội nói phải lắm, giờ ngươi bảo phải làm sao để Vương gia hồi tâm chuyển ý đây?”
Người thiếp kêu tên San Hô trả lời: “Muội muội vốn ngu dốt, đâu nghĩ ra cách nào được. Giá như đã có chủ ý, muội đâu chịu chờ đến hôm nay.”
Yến Niếp nghe thế mới nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng có một cách này… có điều phải nhờ tới uy danh tài năng của muội muội, ngươi có dám làm không?”
Nàng ta vừa dứt lời, San Hô vốn vẫn ỷ vào tước vị tướng quân của cha mình, lập tức cao ngạo đáp: “Ta có gì không dám chứ, dù gì cũng chỉ là một tính nô; Vương gia không lẽ vì hắn mà vứt bỏ được ta sao? Tỷ tỷ có chủ ý gì cứ việc nói ra đi.”
Yến Niếp gật đầu mỉm cười: “Hảo, đã quyết vậy thì ngươi theo ta. Chuyện này còn phải bàn tính cho kỹ càng đã.” Nàng nói xong liền dẫn San Hô đi về phòng mình.
—-
*cố sự: chuyện xưa, tích xưa.
*đạo tạng: kho kinh, kho tàng kinh điển đạo giáo. (Có lẽ ở đây Lan Lan ảnh muốn nói phô trương kiến thức không phải điều hay.)
*Vô dục tắc cương: Vách đá cao ngàn trượng sở dĩ có thể sừng sững uy nghi được như thế chính là bởi vì vách đá không có ham muốn thế thường.
Ý nói người không có dục vọng thế tục mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt. [đã xuất hiện ở
/78
|