A Ba Kim tức ói máu, hắn căn bản không thể không ói máu! Chính mình chỉ chờ xem bộ dạng phát điên của Hạ Hầu Lan, ai ngờ rốt cuộc tên hỗn đản kia vì bảo toàn hình tượng cao ngạo mà kìm nén được bản thân, lại còn làm ra vẻ ngọc thụ lâm phong, vừa bộc bạch chân tình vừa thành toàn đại cục; báo hại Dịch Thủy ngay lập tức cảm động đến lệ nóng tuôn trào. Chuyện ấy tạm cho qua, nhưng nghiêm trọng hơn là đám binh sĩ Tuyết Duyên kia, vừa nghe nói Vương phi bị bắt cóc, bọn chúng đã phát khùng như Hắc Bạch Vô Thường đội đất chui lên, hùng hổ chém giết quân tướng liên quân tơi bời tan tác, còn may A Ba Kim nhanh chóng hạ lệnh lui quân, nếu không sợ rằng đại quân đã bị tận diệt. Thật chẳng ngờ tối hậu lại thành chính hắn phải phát điên.
Sao? Hắn thiếu bình ổn lãnh tĩnh?? Lời vô ích, giờ còn muốn bình ổn lãnh tĩnh cái gì?! Tướng lĩnh các nước liên quân kia đã bắt đầu hoài nghi hắn ngầm cấu kết với Tuyết Duyên, thực là ngậm đắng nuốt cay mà! Bất quá xưa nay hắn cũng quá quen làm theo ý mình, vốn chẳng bận tâm đến mồm miệng kẻ khác. Thổ huyết thì uống đỡ hai tô thuốc tẩm bổ, xong xuôi rồi lại khí lực dồi dào ra ngoài nghị sự.
Tam Vương gia A Ba Thái nhăn tít chân mày, vừa ôm Phong Nhiễm vừa nói: “Đến nước này thì đã sao? Tuy trận vừa rồi chúng ta bại, nhưng thành trì vẫn trong tay chúng ta. Hạ Hầu Lan muốn hạ thành cũng đâu phải dễ a.”
A Ba Kim hừ một tiếng, độp lại: “Ngươi thì biết gì? Đám tướng lĩnh liên quân đã mất năm tên cúp đuôi xin bàn hiệp nghị đình chiến với Hạ Hầu Lan, chúng ta nếu cứ tiếp tục tình trạng này, sớm muộn cũng bị bọn chúng bán đứng. Hừ, vốn Trẫm cũng không thực nghĩ có thể hạ được Tuyết Duyên, mà kể ra tới giờ chúng ta cũng chiếm được không ít rồi… huống hồ còn thắng được cả một Hoàng hậu, tính ra cũng đâu có thiệt phân nào.”
A Ba Thái tức tối gằn giọng: “Quên đi, suy nghĩ của ngươi ta hết đời cũng không lý giải nổi. Hoàng hậu?! Một nữ nhân thì đáng chi? Ngươi là Hoa Lặc quốc chủ a, ngươi muốn loại người nào mà không có…” Hắn nói chưa dứt lời đã rùng mình cảm thấy một luồng sát khí dày đặc cùng với ánh mắt bất mãn vô vàn cùng lúc xoáy vào mình, A Ba Thái khó hiểu nghênh mặt nhìn về phía Dịch Thủy đã giận tím mặt và hoàng huynh đang tỏ vẻ khó chịu của mình: “Làm sao? Ta nói sai chỗ nào hả?”
“Dịch Thủy là nam nhân.” A Ba Kim trịnh trọng sửa lời hắn. Thấy A Ba Thái làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, Dịch Thủy thực hận không thể phang cho cái đầu hắn bầm dập như đầu heo: ‘Hoa Lặc quốc chết tiệt, rốt cuộc là thứ quốc gia đần độn gì mà dưỡng dục ra được nhiều loại quái thai thế này a~’
“Được rồi, truyền ý chỉ của Trẫm, tam quân tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, ba ngày sau rút khỏi Lam Thủy thành, trở về Hoa Lặc.” A Ba Kim đắc ý phân phó nội thị chuẩn bị nghiên bút thảo thánh chỉ. Dịch Thủy đứng bên cạnh nhìn hắn mà chỉ biết lắc đầu không ngớt, một lần nữa xác định Hoa Lặc quốc có những Quân chủ, Vương gia, đại thần kiểu này mà vẫn chưa vong quốc, đích thị là được hưởng hồng phúc thiên địa.
“Còn nữa, còn nữa, Phong Nhiễm, ngươi lại đi một chuyến cho Trẫm, thông báo với Hạ Hầu Lan, Trẫm muốn ký hiệp nghị đình chiến với hắn, thời gian địa điểm tùy hắn chọn.”
Phong Nhiễm lập tức so vai rụt cổ, rồi lại lén liếc mắt về phía tam Vương gia A Ba Thái vẫn đang âm thầm theo dõi mình, hắn rốt cuộc hai mắt rưng rưng, gật đầu đáp lí nhí: “Thần nhất định không để nhục sứ mệnh.” Thiên a, miệng hùm vuốt lang a~ Hắn chỉ còn biết chọn miệng hùm, ít ra con ‘hùm’ lần này cũng là loại hùm quang minh chính đại, không tàn nhẫn giảo hoạt như ‘lang’ a.
Có lẽ mấy ngày qua đã chứng kiến đủ hoàn cảnh bi đát của Phong Nhiễm, Dịch Thủy lúc này thập phần đồng cảm, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi chớ sợ, Phong Nhiễm, Hạ Hầu Lan là người tốt mà.”
“Hắn đối với ngươi đương nhiên rất tốt.” Phong Nhiễm đổi giọng ấm ức: “Đến nước này rồi, ngươi an ủi có ích chi nữa?!”
Dịch Thủy ngẫm nghĩ một lát rồi chợt như vừa hạ một quyết định trọng đại, hắn đưa tay vào trong áo lấy ra một cuộn vải hoàng sắc, đưa cho Phong Nhiễm: “Ngươi nói không sai, Hạ Hầu Lan một khi nổi giận, quả nhiên không dám chắc hắn sẽ làm gì ngươi. Ngươi cầm vật này đi, rồi chuyển lời của ta, nói hắn hảo hảo đối đãi ngươi. Nếu hắn ưng thuận, coi như ta công nhận lòng trân trọng của hắn với ta, vậy hắn khả dĩ đến trước mặt ta đòi phần thưởng.”
Phong Nhiễm cười tươi tỉnh lui ra, thầm nghĩ Dịch Thủy quả là người tốt. Còn lại Dịch Thủy đứng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rốt cuộc thở dài tự nhủ: ‘Được rồi, Hạ Hầu Lan, ta thừa nhận tới thời khắc này mà vẫn còn tính tới chuyện thử lòng dạ ngươi, lại viện đến hạ sách kém chính đáng này… cũng là ta quá phận. Nhưng dù gì ta cũng muốn mượn cơ hội này gửi cho ngươi một ám hiệu, ngươi… ngươi liệu có hiểu được ta dụng tâm cực khổ hay không? Ngươi… nhất định phải hiểu, ta có chết cũng không muốn chung sống cùng những tên quái vật Hoa Lặc này, ngươi hiểu không?! Tên hỗn đản ngươi nhất định phải thủ ước a.’
Toan tính là toan tính, nhưng mỗi lần chợt nhớ tới lời hứa với A Ba Kim, lòng dạ Dịch Thủy không sao kìm được cảm giác rối ren, bất ổn.
Mười ngày sau, A Ba Kim mang theo Dịch Thủy, Hạ Hầu Lan mang theo Hạ Hầu Thư, cùng ngồi xuống bàn đàm phán. Phải nói rằng từ thời khắc đôi bên đụng mặt, nhân mã song phương đã bùng lên khí thế, giương cung bạt kiếm, so với giữa chiến trường còn có phần căng thẳng hơn nhiều. Mà nhân vật trung tâm, đầu sỏ gây nên màn hằm hè vô thanh vô động này, đích thị là Dịch Thủy. Từ đầu hắn đã ngồi cạnh A Ba Kim, mặt nguyên một vẻ thờ ơ nhìn Hạ Hầu Lan hai con mắt muốn lọt khỏi tròng, đồng thời làm bộ hoàn toàn không nghe không thấy trước ánh mắt hắn ta ám chỉ mình sang ngồi bên cạnh.
Hạ Hầu Lan quả thực ức muốn nổ phổi, bụng chắc mẩm Dịch Thủy tội nghiệp của mình nhất định bị ép buộc chi rồi, chứ hắn tuyệt đối không thể lạnh lùng với mình như thế được. Một lòng một dạ tin tưởng đến vậy, khiến chính hắn đôi lúc cũng tự thấy ngạc nhiên, không ngờ lòng tin của mình với Dịch Thủy vững chắc đến thế, đến tận lúc này, ngoại trừ tức tối phẫn nộ, còn lại một tia khủng hoảng, lo lắng cũng không có.
***
Sao? Hắn thiếu bình ổn lãnh tĩnh?? Lời vô ích, giờ còn muốn bình ổn lãnh tĩnh cái gì?! Tướng lĩnh các nước liên quân kia đã bắt đầu hoài nghi hắn ngầm cấu kết với Tuyết Duyên, thực là ngậm đắng nuốt cay mà! Bất quá xưa nay hắn cũng quá quen làm theo ý mình, vốn chẳng bận tâm đến mồm miệng kẻ khác. Thổ huyết thì uống đỡ hai tô thuốc tẩm bổ, xong xuôi rồi lại khí lực dồi dào ra ngoài nghị sự.
Tam Vương gia A Ba Thái nhăn tít chân mày, vừa ôm Phong Nhiễm vừa nói: “Đến nước này thì đã sao? Tuy trận vừa rồi chúng ta bại, nhưng thành trì vẫn trong tay chúng ta. Hạ Hầu Lan muốn hạ thành cũng đâu phải dễ a.”
A Ba Kim hừ một tiếng, độp lại: “Ngươi thì biết gì? Đám tướng lĩnh liên quân đã mất năm tên cúp đuôi xin bàn hiệp nghị đình chiến với Hạ Hầu Lan, chúng ta nếu cứ tiếp tục tình trạng này, sớm muộn cũng bị bọn chúng bán đứng. Hừ, vốn Trẫm cũng không thực nghĩ có thể hạ được Tuyết Duyên, mà kể ra tới giờ chúng ta cũng chiếm được không ít rồi… huống hồ còn thắng được cả một Hoàng hậu, tính ra cũng đâu có thiệt phân nào.”
A Ba Thái tức tối gằn giọng: “Quên đi, suy nghĩ của ngươi ta hết đời cũng không lý giải nổi. Hoàng hậu?! Một nữ nhân thì đáng chi? Ngươi là Hoa Lặc quốc chủ a, ngươi muốn loại người nào mà không có…” Hắn nói chưa dứt lời đã rùng mình cảm thấy một luồng sát khí dày đặc cùng với ánh mắt bất mãn vô vàn cùng lúc xoáy vào mình, A Ba Thái khó hiểu nghênh mặt nhìn về phía Dịch Thủy đã giận tím mặt và hoàng huynh đang tỏ vẻ khó chịu của mình: “Làm sao? Ta nói sai chỗ nào hả?”
“Dịch Thủy là nam nhân.” A Ba Kim trịnh trọng sửa lời hắn. Thấy A Ba Thái làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, Dịch Thủy thực hận không thể phang cho cái đầu hắn bầm dập như đầu heo: ‘Hoa Lặc quốc chết tiệt, rốt cuộc là thứ quốc gia đần độn gì mà dưỡng dục ra được nhiều loại quái thai thế này a~’
“Được rồi, truyền ý chỉ của Trẫm, tam quân tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, ba ngày sau rút khỏi Lam Thủy thành, trở về Hoa Lặc.” A Ba Kim đắc ý phân phó nội thị chuẩn bị nghiên bút thảo thánh chỉ. Dịch Thủy đứng bên cạnh nhìn hắn mà chỉ biết lắc đầu không ngớt, một lần nữa xác định Hoa Lặc quốc có những Quân chủ, Vương gia, đại thần kiểu này mà vẫn chưa vong quốc, đích thị là được hưởng hồng phúc thiên địa.
“Còn nữa, còn nữa, Phong Nhiễm, ngươi lại đi một chuyến cho Trẫm, thông báo với Hạ Hầu Lan, Trẫm muốn ký hiệp nghị đình chiến với hắn, thời gian địa điểm tùy hắn chọn.”
Phong Nhiễm lập tức so vai rụt cổ, rồi lại lén liếc mắt về phía tam Vương gia A Ba Thái vẫn đang âm thầm theo dõi mình, hắn rốt cuộc hai mắt rưng rưng, gật đầu đáp lí nhí: “Thần nhất định không để nhục sứ mệnh.” Thiên a, miệng hùm vuốt lang a~ Hắn chỉ còn biết chọn miệng hùm, ít ra con ‘hùm’ lần này cũng là loại hùm quang minh chính đại, không tàn nhẫn giảo hoạt như ‘lang’ a.
Có lẽ mấy ngày qua đã chứng kiến đủ hoàn cảnh bi đát của Phong Nhiễm, Dịch Thủy lúc này thập phần đồng cảm, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi chớ sợ, Phong Nhiễm, Hạ Hầu Lan là người tốt mà.”
“Hắn đối với ngươi đương nhiên rất tốt.” Phong Nhiễm đổi giọng ấm ức: “Đến nước này rồi, ngươi an ủi có ích chi nữa?!”
Dịch Thủy ngẫm nghĩ một lát rồi chợt như vừa hạ một quyết định trọng đại, hắn đưa tay vào trong áo lấy ra một cuộn vải hoàng sắc, đưa cho Phong Nhiễm: “Ngươi nói không sai, Hạ Hầu Lan một khi nổi giận, quả nhiên không dám chắc hắn sẽ làm gì ngươi. Ngươi cầm vật này đi, rồi chuyển lời của ta, nói hắn hảo hảo đối đãi ngươi. Nếu hắn ưng thuận, coi như ta công nhận lòng trân trọng của hắn với ta, vậy hắn khả dĩ đến trước mặt ta đòi phần thưởng.”
Phong Nhiễm cười tươi tỉnh lui ra, thầm nghĩ Dịch Thủy quả là người tốt. Còn lại Dịch Thủy đứng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rốt cuộc thở dài tự nhủ: ‘Được rồi, Hạ Hầu Lan, ta thừa nhận tới thời khắc này mà vẫn còn tính tới chuyện thử lòng dạ ngươi, lại viện đến hạ sách kém chính đáng này… cũng là ta quá phận. Nhưng dù gì ta cũng muốn mượn cơ hội này gửi cho ngươi một ám hiệu, ngươi… ngươi liệu có hiểu được ta dụng tâm cực khổ hay không? Ngươi… nhất định phải hiểu, ta có chết cũng không muốn chung sống cùng những tên quái vật Hoa Lặc này, ngươi hiểu không?! Tên hỗn đản ngươi nhất định phải thủ ước a.’
Toan tính là toan tính, nhưng mỗi lần chợt nhớ tới lời hứa với A Ba Kim, lòng dạ Dịch Thủy không sao kìm được cảm giác rối ren, bất ổn.
Mười ngày sau, A Ba Kim mang theo Dịch Thủy, Hạ Hầu Lan mang theo Hạ Hầu Thư, cùng ngồi xuống bàn đàm phán. Phải nói rằng từ thời khắc đôi bên đụng mặt, nhân mã song phương đã bùng lên khí thế, giương cung bạt kiếm, so với giữa chiến trường còn có phần căng thẳng hơn nhiều. Mà nhân vật trung tâm, đầu sỏ gây nên màn hằm hè vô thanh vô động này, đích thị là Dịch Thủy. Từ đầu hắn đã ngồi cạnh A Ba Kim, mặt nguyên một vẻ thờ ơ nhìn Hạ Hầu Lan hai con mắt muốn lọt khỏi tròng, đồng thời làm bộ hoàn toàn không nghe không thấy trước ánh mắt hắn ta ám chỉ mình sang ngồi bên cạnh.
Hạ Hầu Lan quả thực ức muốn nổ phổi, bụng chắc mẩm Dịch Thủy tội nghiệp của mình nhất định bị ép buộc chi rồi, chứ hắn tuyệt đối không thể lạnh lùng với mình như thế được. Một lòng một dạ tin tưởng đến vậy, khiến chính hắn đôi lúc cũng tự thấy ngạc nhiên, không ngờ lòng tin của mình với Dịch Thủy vững chắc đến thế, đến tận lúc này, ngoại trừ tức tối phẫn nộ, còn lại một tia khủng hoảng, lo lắng cũng không có.
***
/78
|