Cuộc thi chọn lựa trao đổi sinh tới Hồng Kông diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thành tích học tập trên trường của Nam Phong trong học kỳ vừa rồi rất tốt, cũng rất tích cực tham gia những hoạt động tập thể của khoa. Mà cuộc thi viết lần này không tệ, chính cô cũng cảm thấy hài lòng, nhất là thi nói Tiếng Anh, mấy giáo sư phỏng vấn đều khen cô không dứt.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, mấy lời của giáo viên hướng dẫn làm cô thêm yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định sẽ được chọn.
Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn.
Ba ngày sau, danh sách trúng tuyển dán trên bảng tin của trường.
Danh sách trúng cử chính là một nam một nữ. Nam sinh là người mà đều được tung hô là học thần, nữ sinh lại không phải là Nam Phong, là một cô gái thường ngày rất sôi động, nhưng rõ ràng thành tích Anh Ngữ lại không bằng cô.
Có lẽ là do đã từng đối mặt với sinh tử, nội tâm Nam Phong vô cùng mạnh mẽ, cô chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Song, khi chứng kiến kết quả này, vẫn còn cảm thấy hơi khổ sở.
Dù sao cũng là một cơ hội hiếm có, cô nhận thức được điều đó nên vô cùng nghiêm túc chuẩn bị, mọi người xung quanh đều cho rằng không có vấn đề gì. Du Tĩnh cùng Hiểu Mẫn thậm chí cũng đã lên danh sách đồ đạc cần mua để gửi cô khi đi đến Hồng Kông.
Kết quả này khiến cô không phản ứng kịp.
Danh sách công bố vào xế chiều hôm ấy, cô hướng dẫn gọi Nam Phong lên văn phòng.
Cô Chu.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại giáo viên hướng dẫn.
Cô bảo Nam Phong ngồi xuống: Hôm nay danh sách trao đổi sinh được chọn đi Hồng Kông được công bố, tôi sợ em có ý kiến nên mới gọi em lên đây để nói rõ về tình huống của em một chút.
Nam Phong miễn cưỡng cười nói: Trường học tuyển chọn sinh viên đi trao đổi, đều phải có tiêu chuẩn. Em không được chọn nhất định là do phương diện nào đó không đạt tiêu chuẩn.
Cô giáo hướng dẫn là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, kỳ thật so với những sinh viên như Nam Phong cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Cô thật sự rất thích nữ sinh này, xinh đẹp, lại nghiêm túc. Nếu như không phải cơ thể không trọn vẹn, cô ấy nhất định khiến ai cũng phải nhìn chăm chú, là người khiến mọi nữ sinh hâm mộ chứ không phải vừa nhắc tới cô, tất cả mọi người đều thổn thức.
Cô nhìn Nam Phong, đầu lông mày hơi nhăn, cố gắng tìm từ ngữ phù hợp. Kỳ thật, trong cuộc tuyển trọn trao đổi sinh viên này em vô cùng cùng xuất sắc, chỉ là về sau bên phía lãnh đạo có thảo luận qua một chút, cân nhắc cuộc trao đổi lần này không chỉ liên quan đến văn hóa tri thức mà còn tổ chức những hoạt động ngoại khóa, đều sợ em bất tiện. Vì vậy, cuối cùng quyết định cho Ngô Thành Nhã tham gia. Sinh viên đi trao đổi, chính là gương mặt đại diện cho trường, cũng là hy vọng của học sinh mình, bạn nữ sinh đó mọi mặt đều biểu hiện rất tốt.
Nam Phong hơi sững sờ, mũi chua xót, như nghẹn ở cổ họng nhưng vẫn cố gắng cười nói: Cô Chu, em hiểu mà.
Cô giáo vỗ vỗ bờ vai Nam Phong: Em bây giờ rất tốt, đi ra ngoài còn rất nhiều cơ hội, việc đầu tiên là phải cố gắng học tập. Được rồi, trở về đi.
Nam Phong gật đầu, đứng lên lễ phép cúi chào.
Chờ cô đi tới cửa, Du Tĩnh lén lút ngó đầu dò xét bên trong.
Thấy Nam Phong đi ra, lôi kéo cô nhỏ giọng: Cô Chu có phải đã nói rõ sự tình với cậu rồi không?
Hai người cùng đi vào thang máy, Nam Phong mới gật đầu: Nói là vì có hoạt động ngoại khóa, vì vậy không tiện cho mình.
Du Tĩnh nhe răng trợn mắt: Sao lại có hoạt động ngoại khóa? Đây là trao đổi sinh viên trường học văn hóa, cũng không phải đi chiến đấu. Hơn nữa, Ngô Thành Nhã không chừng chạy bộ cũng chẳng bằng cậu.
Nam Phong giả bộ nhẹ nhõm nói: Chỉ là trao đổi sinh viên thôi mà, có đi hay không cũng chẳng sao cả, chỉ là mình không thể để các cậu gửi mua đồ đấy.
Có đi hay không thật sự không quan trọng, chẳng qua là khi cô hướng dẫn nói: Sinh viên trao đổi là bộ mặt của nhà trường mấy chữ khi ấy khiến cô hiểu ra rằng có một số việc dù bản thân có cố gắng đi nữa, thì cũng không làm nên chuyện gì.
Cô vô cùng không đồng tình với ý kiến ấy.
Ánh mắt Du Tĩnh rơi trên khuôn mặt Nam Phong, thấy bộ dạng cô không giống đau khổ, cũng thoáng yên lòng, phất tay nói: Cậu cảm thấy không sao là được, mua đồ là chuyện nhỏ mà. Ra khỏi thang máy, cô kéo tay Nam Phong: Đi, chúng ta đi ăn cơm.
Nam phong dừng lại, cười nói: Mình còn có chút việc, cậu đi ăn trước đi.
Du Tĩnh buông cô ta, nhìn cô một cái, thấy không có gì khác thường, mới yên tâm nói: Mình đi đây.
Nam Phong gật đầu cười, đưa mắt nhìn Du Tĩnh quay người đi vài bước, nụ cười trên khuôn mặt chậm rãi trầm xuống.
Sau bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết ấy, mấy năm nay chuyện gì đối với cô cũng không là gì cả, bởi vì chẳng còn điều gì quan trọng hơn sự sống. Nhưng là do cô đánh giá cao bản thân, lúc đầu đến chính mình cũng chẳng dám tưởng tượng.
Có lẽ vẫn luôn vì như vậy, cho nên mỗi ngày cô đều đeo tay giả dẫu biết nó không có tác dụng gì, cô không thích người khác nhìn vào tay trái của mình, cũng phản cảm khi người khác hỏi, càng thêm kháng cự khi đem phần còn lại của tay đã mất trần trụi đặt trước mặt người khác.
Bốn năm qua, cô cho là bản thân cũng đã sớm thản nhiên tiếp nhận sự khác biệt của bản thân so với người khác, nhưng cho tới bây giờ cô mới biết được, cô không đủ thản nhiên như vậy.
Nam Phong không đi đến nhà ăn, mà là đi về phía hồ.
Lúc này là giữa tháng tư, hàng liễu xanh mướt. Mặt trời chiều ngả về Tây, chiếu vào sóng xanh trên hồ, có gió mát lướt nhẹ qua, lay động lòng người.
Nam Phong thích mùa Xuân, bởi vì cô cho rằng đây là mùa đẹp nhất. Cho nên cô không hiểu người xưa nói xuân buồn từ đâu mà đến.
Hiện tại cô mới biết được, cảnh đẹp có thể vì con người mà thay đổi.
Nam Phong của tuổi mười chín cũng có chút thất vọng.
Cô chọn một chiếc ghế dài ngồi xuống, bởi vì là giờ ăn trưa nên cũng chẳng có mấy ai.
Ngồi ngẩn người một mình, bỗng nhiên Nam Phong cảm giác được sau lưng giống như có người đứng, lại đụng mặt người quen.
Cô không biết Chu Dục đã đứng ở đó bao lâu rồi, nhưng cô biết bộ dạng cô lúc này nhất định rất khó coi.
Cô không khóc, nhưng vành mắt lại đỏ lên.
Cô không muốn để cho người khác thấy bộ dạng lúc này của mình, vì vậy khi hai ánh mắt chạm nhau cô lập tức quay đầu.
Chu Dục tiến về phía trước ngồi xuống cạnh cô.
Anh không ngồi gần cô, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách.
Anh lấy trong túi quần ra hộp thuốc lá, đang muốn rút ra một điếu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó lại thả trở về.
Là vì tuyển chọn trao đổi sinh viên đi Hồng Kông có vấn đề? Anh quay sang nhìn cô,hời hợt hỏi.
Mấy hôm trước anh có nghe Bùi Vân nói về chuyện này, hôm nay đi ngang khoa Nhân Văn,trong lúc vô tình vừa vặn nghe được mấy sinh viên thảo luận.
Tuy rằng không có nghe kỹ càng nhưng cũng đoán được một số chuyện.
Đơn giản bởi vì tay của Nam Phong có vấn đề, bị người khác coi thường.
Nam Phong có chút kỳ quái nhìn anh: Làm sao anh biết?
Chu Dục không đếm xỉa tới vấn đề của nàng nói: Thật ra đi Hồng Kông cũng chẳng có gì hay ho, tôi trước kia cũng đã đi, kiến trúc chen chúc, khắp nơi toàn là người.
Có lẽ là anh đang an ủi cô khiến Nam Phong vô cùng sửng sốt, không kịp phản ứng.
Nhưng hiển nhiên anh lại chẳng giỏi trong việc an ủi người khác.
Có lẽ vì anh và cô đều có những bí mật, vì vậy giống như trước mặt anh, khác với những người thân lại càng thấy thản nhiên hơn.
Nam Phong chỉ lặng yên chốc lát: Có đi Hồng Kông hay không, tôi thực sự không sao cả. Chỉ là bỗng nhiên mới ý thức được, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nhưng so với người khác cũng chẳng là gì. Nói xong, cô gượng cười cười, Loại cảm giác này quả thật không thoải mái chút nào.
Rõ ràng là cười nhưng Chu Dục dường như lại nhìn thấy nước mắt của cô.
Lòng anh mơ hồ có chút đau, ánh mắt không dám lưu lại trên khuôn mặt cô, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dưới chân, thấp giọng nói: Trong mắt tôi, cô và người khác không có khác nhau.
Dù cho không giống nhau, đó cũng là do cô hơn người khác.
Nam Phong lắc đầu đứng lên: Không! Không giống vậy. Trước kia tôi cảm thấy nếu có đeo tay giả, thoạt nhìn cũng không có khác biệt, thực sự là không có khác biệt. Cô bắt lấy tay giả dưới cánh tay, cô ngừng trong chốc lát, tiếp tục nói, Nhưng cái này cuối cùng cũng chỉ là một đoạn nhựa bỏ đi, không thể cảm nhận, tôi không thể dùng nó để đánh đàn, cũng không thể chia sẻ công việc mà tay phải phải làm, vì cái này chỉ để ngụy trang nên tôi nghĩ mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí đeo nó vào, dù là nhẫn nhịn đau đớn do thời gian mang quá lâu, nhưng cuối cùng thì nó cũng chẳng thay đổi được sự thật.
Chu Dục nhìn cô vén tay áo lên, gỡ chiếc tay giả kia xuống.
Vì vậy...tôi quyết định tiếp nhận sự thật này, tiếp nhận tôi thực sự không lành lặn. Cô nói xong câu này, quay người đi về phía hồ, dùng lực ném cánh tay giả trên tay xuống hồ nước.
Chu Dục kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, không nói một lời đứng lên đi đến về phía sau cô.
Gió làm mái tóc của anh rối loạn, che đi ánh mắt phức tạp khó phân biệt tâm tình.
Nam Phong.... Anh nhẹ giọng.
Lần đầu tiên anh gọi trực tiếp tên cô dù cho trong lòng đã kêu lên rất nhiều lần.
Hai chữ này từ miệng anh, lại có chút mùi vị lạ.
Ngực giống như đang hơi đau.
Nam Phong xoay người, dường như đã trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm, cô cười với anh: Yên tâm, tôi không hờn dỗi, chỉ là hiểu ra một chuyện. Tôi chấp nhận việc bản thân và mọi người không giống nhau nhưng tôi tin bản thân mình nhất định không thua kém kẻ nào cả.
Lần này cô thực sự đang cười, nụ cười này giống như đã thông suốt được mọi chuyện.
Gió thổi nhẹ mái tóc dài.
Cô đương nhiên không hề thua kém kẻ khác, trong mắt anh tất cả những gì thuộc về cô đều tuyệt vời.
Nụ cười tươi không ai bằng.
Chu Dục nhớ tới một ca khúc.
Gió xuân tuy đẹp nhưng cũng chẳng bằng em, cuộc sống em chưa rõ ràng bởi vì chưa gặp được người thích hợp.
Anh yên lặng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi của cô: Hiện tại Khoa Học Kỹ Thuật phát triển, thiết bị càng ngày càng cao cấp, một ngày nào đó, trí tuệ nhân tạo sẽ cùng con người phát minh ra những thứ tuyệt vời, tay giả không chỉ để làm đồ trang trí, nó có thể cảm nhận. Cô có thể dùng nó đánh đàn, viết chữ, cũng có thể nắm tay người mình thích. Y học không thể làm được, nhưng Khoa Học Kỹ Thuật sẽ lấp đầy khoảng trống đó.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, ngón tay khẽ chạm vào trán cô.
Hành động ấy có chút mập mờ.
Nhưng bởi vì vừa rồi tâm trạng bị chấn động quá lớn, Nam Phong cũng không có ý thức được điều này. Chỉ nghe thấy những lời an ủi của anh, thậm chí có chút chờ mong, mở to đôi mắt đen láy, cười hỏi: Thật vậy sao?
Chu Dục gật đầu: Nhất định.
Nam Phong khẽ thở dài một chút, rốt cuộc cũng phản ứng về những hành động của bản thân, lại ở trước mắt người khác, quả thật có chút buồn cười.
Cô bỗng nhiên đỏ tai: Thật sự là xấu hổ, bắt anh phải nghe những lời bừa bãi của tôi.
Anh cho tới bây giờ vẫn là bộ dạng không đếm xỉa tới.
Chu Dục lắc đầu, cười: Không đâu.
Trước mặt là cô gái đỏ ửng tai, cúi đầu ngượng ngùng, bộ dạng ấy khiến lòng anh bỗng nhiên trở lên mềm mại, ngực giống như có ai đó xoa nhẹ.
Đã xong!
Anh muốn.
Thực sự đã xong.
Thành tích học tập trên trường của Nam Phong trong học kỳ vừa rồi rất tốt, cũng rất tích cực tham gia những hoạt động tập thể của khoa. Mà cuộc thi viết lần này không tệ, chính cô cũng cảm thấy hài lòng, nhất là thi nói Tiếng Anh, mấy giáo sư phỏng vấn đều khen cô không dứt.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, mấy lời của giáo viên hướng dẫn làm cô thêm yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định sẽ được chọn.
Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn.
Ba ngày sau, danh sách trúng tuyển dán trên bảng tin của trường.
Danh sách trúng cử chính là một nam một nữ. Nam sinh là người mà đều được tung hô là học thần, nữ sinh lại không phải là Nam Phong, là một cô gái thường ngày rất sôi động, nhưng rõ ràng thành tích Anh Ngữ lại không bằng cô.
Có lẽ là do đã từng đối mặt với sinh tử, nội tâm Nam Phong vô cùng mạnh mẽ, cô chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Song, khi chứng kiến kết quả này, vẫn còn cảm thấy hơi khổ sở.
Dù sao cũng là một cơ hội hiếm có, cô nhận thức được điều đó nên vô cùng nghiêm túc chuẩn bị, mọi người xung quanh đều cho rằng không có vấn đề gì. Du Tĩnh cùng Hiểu Mẫn thậm chí cũng đã lên danh sách đồ đạc cần mua để gửi cô khi đi đến Hồng Kông.
Kết quả này khiến cô không phản ứng kịp.
Danh sách công bố vào xế chiều hôm ấy, cô hướng dẫn gọi Nam Phong lên văn phòng.
Cô Chu.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại giáo viên hướng dẫn.
Cô bảo Nam Phong ngồi xuống: Hôm nay danh sách trao đổi sinh được chọn đi Hồng Kông được công bố, tôi sợ em có ý kiến nên mới gọi em lên đây để nói rõ về tình huống của em một chút.
Nam Phong miễn cưỡng cười nói: Trường học tuyển chọn sinh viên đi trao đổi, đều phải có tiêu chuẩn. Em không được chọn nhất định là do phương diện nào đó không đạt tiêu chuẩn.
Cô giáo hướng dẫn là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, kỳ thật so với những sinh viên như Nam Phong cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Cô thật sự rất thích nữ sinh này, xinh đẹp, lại nghiêm túc. Nếu như không phải cơ thể không trọn vẹn, cô ấy nhất định khiến ai cũng phải nhìn chăm chú, là người khiến mọi nữ sinh hâm mộ chứ không phải vừa nhắc tới cô, tất cả mọi người đều thổn thức.
Cô nhìn Nam Phong, đầu lông mày hơi nhăn, cố gắng tìm từ ngữ phù hợp. Kỳ thật, trong cuộc tuyển trọn trao đổi sinh viên này em vô cùng cùng xuất sắc, chỉ là về sau bên phía lãnh đạo có thảo luận qua một chút, cân nhắc cuộc trao đổi lần này không chỉ liên quan đến văn hóa tri thức mà còn tổ chức những hoạt động ngoại khóa, đều sợ em bất tiện. Vì vậy, cuối cùng quyết định cho Ngô Thành Nhã tham gia. Sinh viên đi trao đổi, chính là gương mặt đại diện cho trường, cũng là hy vọng của học sinh mình, bạn nữ sinh đó mọi mặt đều biểu hiện rất tốt.
Nam Phong hơi sững sờ, mũi chua xót, như nghẹn ở cổ họng nhưng vẫn cố gắng cười nói: Cô Chu, em hiểu mà.
Cô giáo vỗ vỗ bờ vai Nam Phong: Em bây giờ rất tốt, đi ra ngoài còn rất nhiều cơ hội, việc đầu tiên là phải cố gắng học tập. Được rồi, trở về đi.
Nam Phong gật đầu, đứng lên lễ phép cúi chào.
Chờ cô đi tới cửa, Du Tĩnh lén lút ngó đầu dò xét bên trong.
Thấy Nam Phong đi ra, lôi kéo cô nhỏ giọng: Cô Chu có phải đã nói rõ sự tình với cậu rồi không?
Hai người cùng đi vào thang máy, Nam Phong mới gật đầu: Nói là vì có hoạt động ngoại khóa, vì vậy không tiện cho mình.
Du Tĩnh nhe răng trợn mắt: Sao lại có hoạt động ngoại khóa? Đây là trao đổi sinh viên trường học văn hóa, cũng không phải đi chiến đấu. Hơn nữa, Ngô Thành Nhã không chừng chạy bộ cũng chẳng bằng cậu.
Nam Phong giả bộ nhẹ nhõm nói: Chỉ là trao đổi sinh viên thôi mà, có đi hay không cũng chẳng sao cả, chỉ là mình không thể để các cậu gửi mua đồ đấy.
Có đi hay không thật sự không quan trọng, chẳng qua là khi cô hướng dẫn nói: Sinh viên trao đổi là bộ mặt của nhà trường mấy chữ khi ấy khiến cô hiểu ra rằng có một số việc dù bản thân có cố gắng đi nữa, thì cũng không làm nên chuyện gì.
Cô vô cùng không đồng tình với ý kiến ấy.
Ánh mắt Du Tĩnh rơi trên khuôn mặt Nam Phong, thấy bộ dạng cô không giống đau khổ, cũng thoáng yên lòng, phất tay nói: Cậu cảm thấy không sao là được, mua đồ là chuyện nhỏ mà. Ra khỏi thang máy, cô kéo tay Nam Phong: Đi, chúng ta đi ăn cơm.
Nam phong dừng lại, cười nói: Mình còn có chút việc, cậu đi ăn trước đi.
Du Tĩnh buông cô ta, nhìn cô một cái, thấy không có gì khác thường, mới yên tâm nói: Mình đi đây.
Nam Phong gật đầu cười, đưa mắt nhìn Du Tĩnh quay người đi vài bước, nụ cười trên khuôn mặt chậm rãi trầm xuống.
Sau bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết ấy, mấy năm nay chuyện gì đối với cô cũng không là gì cả, bởi vì chẳng còn điều gì quan trọng hơn sự sống. Nhưng là do cô đánh giá cao bản thân, lúc đầu đến chính mình cũng chẳng dám tưởng tượng.
Có lẽ vẫn luôn vì như vậy, cho nên mỗi ngày cô đều đeo tay giả dẫu biết nó không có tác dụng gì, cô không thích người khác nhìn vào tay trái của mình, cũng phản cảm khi người khác hỏi, càng thêm kháng cự khi đem phần còn lại của tay đã mất trần trụi đặt trước mặt người khác.
Bốn năm qua, cô cho là bản thân cũng đã sớm thản nhiên tiếp nhận sự khác biệt của bản thân so với người khác, nhưng cho tới bây giờ cô mới biết được, cô không đủ thản nhiên như vậy.
Nam Phong không đi đến nhà ăn, mà là đi về phía hồ.
Lúc này là giữa tháng tư, hàng liễu xanh mướt. Mặt trời chiều ngả về Tây, chiếu vào sóng xanh trên hồ, có gió mát lướt nhẹ qua, lay động lòng người.
Nam Phong thích mùa Xuân, bởi vì cô cho rằng đây là mùa đẹp nhất. Cho nên cô không hiểu người xưa nói xuân buồn từ đâu mà đến.
Hiện tại cô mới biết được, cảnh đẹp có thể vì con người mà thay đổi.
Nam Phong của tuổi mười chín cũng có chút thất vọng.
Cô chọn một chiếc ghế dài ngồi xuống, bởi vì là giờ ăn trưa nên cũng chẳng có mấy ai.
Ngồi ngẩn người một mình, bỗng nhiên Nam Phong cảm giác được sau lưng giống như có người đứng, lại đụng mặt người quen.
Cô không biết Chu Dục đã đứng ở đó bao lâu rồi, nhưng cô biết bộ dạng cô lúc này nhất định rất khó coi.
Cô không khóc, nhưng vành mắt lại đỏ lên.
Cô không muốn để cho người khác thấy bộ dạng lúc này của mình, vì vậy khi hai ánh mắt chạm nhau cô lập tức quay đầu.
Chu Dục tiến về phía trước ngồi xuống cạnh cô.
Anh không ngồi gần cô, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách.
Anh lấy trong túi quần ra hộp thuốc lá, đang muốn rút ra một điếu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó lại thả trở về.
Là vì tuyển chọn trao đổi sinh viên đi Hồng Kông có vấn đề? Anh quay sang nhìn cô,hời hợt hỏi.
Mấy hôm trước anh có nghe Bùi Vân nói về chuyện này, hôm nay đi ngang khoa Nhân Văn,trong lúc vô tình vừa vặn nghe được mấy sinh viên thảo luận.
Tuy rằng không có nghe kỹ càng nhưng cũng đoán được một số chuyện.
Đơn giản bởi vì tay của Nam Phong có vấn đề, bị người khác coi thường.
Nam Phong có chút kỳ quái nhìn anh: Làm sao anh biết?
Chu Dục không đếm xỉa tới vấn đề của nàng nói: Thật ra đi Hồng Kông cũng chẳng có gì hay ho, tôi trước kia cũng đã đi, kiến trúc chen chúc, khắp nơi toàn là người.
Có lẽ là anh đang an ủi cô khiến Nam Phong vô cùng sửng sốt, không kịp phản ứng.
Nhưng hiển nhiên anh lại chẳng giỏi trong việc an ủi người khác.
Có lẽ vì anh và cô đều có những bí mật, vì vậy giống như trước mặt anh, khác với những người thân lại càng thấy thản nhiên hơn.
Nam Phong chỉ lặng yên chốc lát: Có đi Hồng Kông hay không, tôi thực sự không sao cả. Chỉ là bỗng nhiên mới ý thức được, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nhưng so với người khác cũng chẳng là gì. Nói xong, cô gượng cười cười, Loại cảm giác này quả thật không thoải mái chút nào.
Rõ ràng là cười nhưng Chu Dục dường như lại nhìn thấy nước mắt của cô.
Lòng anh mơ hồ có chút đau, ánh mắt không dám lưu lại trên khuôn mặt cô, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dưới chân, thấp giọng nói: Trong mắt tôi, cô và người khác không có khác nhau.
Dù cho không giống nhau, đó cũng là do cô hơn người khác.
Nam Phong lắc đầu đứng lên: Không! Không giống vậy. Trước kia tôi cảm thấy nếu có đeo tay giả, thoạt nhìn cũng không có khác biệt, thực sự là không có khác biệt. Cô bắt lấy tay giả dưới cánh tay, cô ngừng trong chốc lát, tiếp tục nói, Nhưng cái này cuối cùng cũng chỉ là một đoạn nhựa bỏ đi, không thể cảm nhận, tôi không thể dùng nó để đánh đàn, cũng không thể chia sẻ công việc mà tay phải phải làm, vì cái này chỉ để ngụy trang nên tôi nghĩ mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí đeo nó vào, dù là nhẫn nhịn đau đớn do thời gian mang quá lâu, nhưng cuối cùng thì nó cũng chẳng thay đổi được sự thật.
Chu Dục nhìn cô vén tay áo lên, gỡ chiếc tay giả kia xuống.
Vì vậy...tôi quyết định tiếp nhận sự thật này, tiếp nhận tôi thực sự không lành lặn. Cô nói xong câu này, quay người đi về phía hồ, dùng lực ném cánh tay giả trên tay xuống hồ nước.
Chu Dục kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, không nói một lời đứng lên đi đến về phía sau cô.
Gió làm mái tóc của anh rối loạn, che đi ánh mắt phức tạp khó phân biệt tâm tình.
Nam Phong.... Anh nhẹ giọng.
Lần đầu tiên anh gọi trực tiếp tên cô dù cho trong lòng đã kêu lên rất nhiều lần.
Hai chữ này từ miệng anh, lại có chút mùi vị lạ.
Ngực giống như đang hơi đau.
Nam Phong xoay người, dường như đã trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm, cô cười với anh: Yên tâm, tôi không hờn dỗi, chỉ là hiểu ra một chuyện. Tôi chấp nhận việc bản thân và mọi người không giống nhau nhưng tôi tin bản thân mình nhất định không thua kém kẻ nào cả.
Lần này cô thực sự đang cười, nụ cười này giống như đã thông suốt được mọi chuyện.
Gió thổi nhẹ mái tóc dài.
Cô đương nhiên không hề thua kém kẻ khác, trong mắt anh tất cả những gì thuộc về cô đều tuyệt vời.
Nụ cười tươi không ai bằng.
Chu Dục nhớ tới một ca khúc.
Gió xuân tuy đẹp nhưng cũng chẳng bằng em, cuộc sống em chưa rõ ràng bởi vì chưa gặp được người thích hợp.
Anh yên lặng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi của cô: Hiện tại Khoa Học Kỹ Thuật phát triển, thiết bị càng ngày càng cao cấp, một ngày nào đó, trí tuệ nhân tạo sẽ cùng con người phát minh ra những thứ tuyệt vời, tay giả không chỉ để làm đồ trang trí, nó có thể cảm nhận. Cô có thể dùng nó đánh đàn, viết chữ, cũng có thể nắm tay người mình thích. Y học không thể làm được, nhưng Khoa Học Kỹ Thuật sẽ lấp đầy khoảng trống đó.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, ngón tay khẽ chạm vào trán cô.
Hành động ấy có chút mập mờ.
Nhưng bởi vì vừa rồi tâm trạng bị chấn động quá lớn, Nam Phong cũng không có ý thức được điều này. Chỉ nghe thấy những lời an ủi của anh, thậm chí có chút chờ mong, mở to đôi mắt đen láy, cười hỏi: Thật vậy sao?
Chu Dục gật đầu: Nhất định.
Nam Phong khẽ thở dài một chút, rốt cuộc cũng phản ứng về những hành động của bản thân, lại ở trước mắt người khác, quả thật có chút buồn cười.
Cô bỗng nhiên đỏ tai: Thật sự là xấu hổ, bắt anh phải nghe những lời bừa bãi của tôi.
Anh cho tới bây giờ vẫn là bộ dạng không đếm xỉa tới.
Chu Dục lắc đầu, cười: Không đâu.
Trước mặt là cô gái đỏ ửng tai, cúi đầu ngượng ngùng, bộ dạng ấy khiến lòng anh bỗng nhiên trở lên mềm mại, ngực giống như có ai đó xoa nhẹ.
Đã xong!
Anh muốn.
Thực sự đã xong.
/22
|