· Chương 3: vô tình gặp lại
· Chuyển ngữ: Manh
· Beta: Nại
Du Tĩnh nói là làm, rất nhanh cô đã dò tìm ra được tin tức của Bùi Vân từ chỗ bạn học quen biết bên khoa công nghệ.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Bùi Vân bên khoa công nghệ là một nhân vật làm mưa gió, muốn hỏi thăm chút tin tức cũng không tính là chuyện khó khăn gì.
Chỉ là khi nhận được tin tức, Du Tĩnh cảm thấy khá giật mình.
Nam Phong... lúc này Du Tĩnh nói chuyện khó tránh khỏi có chút ấp úng.
Nam Phong nhíu mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Du Tĩnh gãi gãi đầu: Có thể là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng mình cảm thấy Bùi Vân...
Chẳng biết tại sao, trong đầu Nam Phong cảm thấy khó hiểu, giả bộ buồn cười nói: Người ta có bạn gái rồi ư?
Du Tĩnh lắc đầu: Đây... cũng không phải, chỉ là mình thấy anh ấy rất không thích hợp làm bạn trai.
Nam Phong nhìn cô khó hiểu.
Du Tĩnh nói: Mình nghe nói, gia cảnh Bùi Vân không tốt lắm, mồ côi mẹ, bố vốn là trụ cột gia đình, nhưng mà mấy năm trước bố anh ấy bị bệnh nặng, mấy năm này vì phải điều trị thường xuyên nên tốn kém rất nhiều. Bùi Vân ngoại trừ học tập, còn phải làm thêm bên ngoài để kiếm tiền suốt, nào có thời gian nói yêu đương!
Du Tĩnh nói xong, đợi cả buổi cũng không thấy Nam Phong có phản ứng, liền đẩy cô: Này! Cậu làm sao vậy?
Nam Phong hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ: Có chút ngoài ý muốn đây.
Du Tĩnh bĩu môi: Mình cũng không có ý gì khác, chính là cảm thấy trong tình huống này, nhất định là anh ấy không có tâm tư tìm bạn gái, cậu đừng để trong lòng nha.
Nam Phong bật cười: Có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi hay không? Mình vốn dĩ làm gì có ý với anh ấy, mới chỉ gặp qua hai lần mà thôi. Không biết cậu không ngừng ồn ào cái gì nữa?
Du Tĩnh cười hắc hắc: Cậu không có ý là tốt rồi. Đại Giang chúng ta, tuấn tài nghìn vạn, còn sợ không có trai đẹp để cho chúng ta thoát khỏi kếp Fa ư? Huống chi chỉ là một lần gặp gỡ đơn thuần này?
Nam Phong lắc đầu cười lớn: Cậu là đến trường để học đấy, sao suốt ngày chỉ nói yêu đương thế?
Du Tĩnh nghiêng đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: Ba năm cấp ba mình đều chăm chỉ học hành, rốt cuộc cũng thi đỗ đại học coi như là không phụ lòng cha mẹ. Mấy năm Đại học này mình phải sống thật thoải mái, cũng coi như là bù đắp khổ đau ngày trước. Nói xong, Du Tĩnh đẩy đẩy cô. Nam Phong, cậu đừng nói với mình, đại học không được nói yêu đương nha.
Ánh mắt cô rơi xuống cánh tay trái của Nam Phong, sợ cô phát hiện, Du Tĩnh nhanh chóng dời đi.
Lúc trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nam Phong, cô gần như giật nảy mình, biết rõ Nam Phong gặp chuyện sau một trận động đất, không may cánh tay trái ấy đã không còn, cũng không có gì quá đáng, chỉ cảm thấy cảm thương mà thôi.
Nếu như Du Tĩnh là con trai, cô nhất định sẽ không để ý đến điểm tàn tật ấy, thậm chí cô còn cảm thấy đau lòng nữa.
Cô đương nhiên cũng biết, không phải ai cũng có suy nghĩ giống cô.
Nhưng sẽ luôn có người cùng nghĩ giống cô.
Nam Phong giả bộ như không thấy được ánh mắt của Du Tĩnh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên bóng dáng của Bùi Vân, cô cười nói: Thuận theo tự nhiên đi.
Nam Phong biết mình đang nói dối với Du Tĩnh.
Cô nói cô không có ý gì với Bùi Vân là nói dối, có lẽ trước lúc cô biết chuyện của Bùi Vân, cô thực sự không có ý gì cả.
Nhưng sau khi cô nghe xong, ở một nơi nào đó trong nội tâm cô bỗng nhiên kêu than, sụp đổ xuống.
Cô không có cách nào miêu tả được loại cảm giác này, có lẽ chỉ đơn thuần là thích, đơn thuần là bệnh tương tư.
Hai lần gặp mặt, Nam Phong nhận ra Bùi Vân là con người thiện lương, tính cách lại ôn hòa, nhiệt tình trong đám nam sinh. Cô hoàn toàn không nhìn ra nhà anh đã gặp phải biến cố, còn đang phải sống một cuộc sống khó khăn.
Có lẽ anh là người không vì khổ cực mà làm ảnh hưởng đến bản thân mình.
Cô rất thích người như thế,vậy nên tình cảm thầm mến từ nay bắt đầu.
...
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, những học sinh mới chính thức bước vào cuộc sống đại học đầy mới lạ.
Đại học năm nhất là khoảng thời gian vô cùng phong phú, có đầy đủ mọi hoạt động, Nam Phong bắt đầu công việc bù lu bù loa, lấy bận bịu ấy che giấu đi cảm xúc thiếu nữ của mình.
Ở trên đường, cô gặp lại Bùi Vân, anh đạp xe đạp nói tiếng chào hỏi với cô, sau đó nhanh chóng đi mất.
Anh ấy vừa phải học tập lại vừa phải đi làm kiếm tiền, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Nam Phong biết rõ là vậy nên cũng không có ý định quấy rầy anh, trong đầu cẩn thận sắp xếp lại những tâm tư ngổn ngang.
Trường học có một hồ nước tự nhiên, đi từ ký túc đến thư viện vừa vặn đi qua hồ này.
Nam Phong là một học sinh chăm chỉ, nhập học không lâu, mỗi lúc trời tối cô đều xuống thư viện tự học.
Trong ký túc xá, mọi người vẫn còn đang bộn bề với những hoạt động của tân sinh viên, vẫn chưa có ai lo lắng cho học tập, vì vậy mỗi tối ngồi tự học dưới thư viện Nam Phong không tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Cô rất thích đi qua hồ nước của trường. Chạng vạng tối, có liễu rủ, ban đêm có nhà nhà đốt đèn.
Mới vào mùa thu, buổi tối bên hồ, gió thổi nhè nhẹ, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Trên đường quay trở về ký túc xá, Nam Phong ngẫu nhiên ngồi lại trên ghế dài bên hồ chốc lát.
Hôm ấy, cô đang ngồi ở trên ghế dài, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm thổi mát, bỗng nhiên có cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống.
Chu Dục, con mẹ nó, anh tưởng anh là cái gì?
Là giọng con gái, xen lẫn tiếng khóc nức nở, sau tiếng nói này là lời mắng chửi người có chút không được dễ nghe, chắc là tức giận đến cực điểm mới có những lời mắng chửi này.
Nam Phong mở to mắt, quay đầu nhìn, cô thấy một nam sinh đang ngồi ở ghế bên cạnh
Đèn đường mờ xuống, điều đầu tiên cô nhìn thấy là tai trái anh ta lóe lên ánh sáng của chiếc khuyên tai.
Đứng bên cạnh anh ta là một nữ sinh, cô ấy nhìn anh ta mà rơi lệ.
Cô nhận ra anh là ai.
Thoạt nhìn giống như mấy đôi yêu nhau đang cãi vã.
Nam Phong suy nghĩ mình có nên tránh đi? Tuy rằng cái ghế này là do mình ngồi vào trước.
Nam sinh ngậm một điếu thuốc trong miệng, mặt không cảm xúc ngẩng đầu liếc nhìn nữ sinh, thản nhiên nói: Tôi là cái gì không phải cô đã sớm nghe nói qua rồi hay sao?
Thanh âm anh mang theo chút bội bạc, lạnh lùng, cùng giọng nói mỉa mai, đối với người con gái xinh đẹp trước mặt quả thật có chút quá đáng.
Nữ sinh định đưa tay ra định tát anh, lại bị anh đẩy ra cùng với đó là âm thanh càng lạnh hơn: Đã yêu nhau thì cũng sẽ phải có lúc chia tay, đừng quá khó coi như thế.
Nữ sinh càng khóc lớn hơn, rốt cuộc cũng chỉ dám oán hận nhìn anh, rồi quay đầu bỏ chạy.
Nam Phong chưa kịp rời đi, cứ như vậy mà chứng kiến toàn bộ màn chia tay.
Lúc này cô chỉ muốn yên lặng đứng dậy rời đi, Chu Dục đã quay đầu lại nhìn cô.
Nam Phong không còn khách nào khác, vờ làm người tàng hình, có chút lúng túng cười với anh: Em...đi ngang qua ký túc xá đưa đồ.
Chu Dục lạnh nhạt, mặt không biểu cảm quay đầu tiếp tục hút thuốc.
Nam Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói: Bùi Vân nói là hai người đưa em vào phòng y tế.
Chu Dục nói: Tôi chỉ đi theo cậu ấy.
Nam Phong nhớ lại, tại phòng y tế lúc mở mắt ra cô chỉ thấy mình Bùi Vân.
Cô tiếp tục nói: Anh ấy nói tay giả của em là do anh sửa.
Chu Dục không thèm đếm xỉa, liếc nhìn cô một cái: Tôi chỉ giúp cậu ấy sửa lại một chút.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến cho Nam Phong không biết nói gì. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn anh.
Chu Dục không nói gì, khom người dập tắt đi tàn thuốc trong tay, một lát sau giống như là thuận miệng hỏi: Tay cô làm sao mà thành như vậy?
Nam Phong nói: Do động đất 3 năm trước.
Chu Dục bỗng run người, anh từ từ móc trong túi quần ra một hộp thuốc lá, nhưng phát hiện ra bên trong trống không. Anh bực bội, thấp giọng chửi thề một câu, quay đầu nhìn về phía Nam Phong:
Không phải muốn cảm ơn tôi sao? Đi mua giúp tôi bao thuốc.
Nam Phong A một tiếng mới phản ứng, ánh mắt rơi trên hộp thuốc lá.
Tuy rằng cô đối với người nay có một chút phản cảm, nhưng cảm thấy không nên nợ người ta, gật đầu nhận lời: Anh chờ một chút, em sẽ lập tức quay lại.
Cánh đó không xa có một siêu thị nhỏ, Nam Phong mua một bao thuốc giống của Chu Dục.
Cô đi nhanh về nhanh, hơn 10 phút sau quay lại, trên ghế dài kia đã không còn một bóng người.
Nam Phong nhìn cái ghế trống không, khóe miệng giật giật.
Trở lại ký túc xá, nhìn bao thuốc lá trong tay mà lòng nóng như lửa đốt, cô quyết định ra ngoài.
Cô đi tới tầng dưới khu ký túc nam.
Lúc này đã quá 10 giờ, Nam Phong đứng ở cổng canh thời gian, vào thời điểm này nam sinh ra ra vào vào, khó tránh khỏi những ánh mắt liếc nhìn. Có chút bực bội trong lòng, cô thầm nghĩ hoàn cảnh này có phải như hoa tươi cắm trên bãi phân trâu?
Cũng may ký túc xá mà Nam Phong muốn tìm nằm ngay tại lầu hai.
Phòng 205, bên trong có âm thanh cười đùa huyên náo.
Nam Phong đưa tay gõ cửa, có chút khẩn trương.
Ai vậy?
Chu Dục....Chu Dục có ở đây không? Nam phong ấp úng, kỳ thật có khẩn trương.
Bên trong có người cười: Tên đầu bảng kia, không phải ngày hôm qua mới chia tay mỹ nữ sao? Nhanh như vậy đã có mỹ nữ khác tới gõ cửa? còn trực tiếp tìm đến ký túc xá? Cậu có cho lũ người Fa như chúng tôi đường sống không đây?
Có người cười rồi chửi thề mấy câu.
Cửa từ bên trong mở ra, Chu Dục bất thình lình xuất hiện trước mặt Nam Phong.
Chắc là anh vừa rửa mặt, tóc trên trán ướt sũng, gương mặt ưa nhìn.
Nhìn người đứng ngoài cửa, anh có chút kinh ngạc.
Nam Phong trầm mặc không nói, đưa bao thuốc trong tay cho anh.
Thực ra cô có chút tức giận, cảm giác mình đang bị người ta đùa giỡn.
Chu Dục sửng sốt nhìn xuống, nhận thấy bao thuốc, cười khẽ một tiếng.
Đúng lúc này, âm thanh Bùi Vân vang lên sau lưng Nam Phong: Ồ? Nam Phong, tại sao em lại ở đây?
Nam Phong quay đầu chứng kiến Bùi Vân, tâm tình lập tức có chút vui vẻ. Em đến cảm ơn học trưởng Chu Dục.
Bùi Vân gật đầu, mắt anh nhìn bao thuốc trên tay Chu Dục, khẽ nhíu mày.
Nam Phong cảm thấy ở lâu ở ký túc xá nam không tốt bèn chào tạm biệt Bùi Vân rồi vội vã rời đi.
Bùi Vân đứng ở cổng ký túc xá, nhìn cô biến mất tại cầu thang mới đẩy cửa đi vào.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Dục ngồi trên ghế, liếc nhìn anh một cái rồi lấy ra một điếu thuốc, không đếm xỉa tới nói: Buổi tối gặp được cô ta, nói muốn cảm ơn mình, mình bảo cô ta đi mua giúp bao thuốc. Vốn chỉ là thuận miệng, ai ngờ đâu cô ta đem đến thật.
giọng điệu của anh có chút buồn cười.
Bùi Vân nhíu mày bước lên trước: Chu Dục, cậu đừng trêu chọc người ta, cô ấy và những người con gái khác không giống nhau.
Chu Dục cười ta, nhìn anh: Không giống nhau? Cậu thương người ta à?
Bùi Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Dù sao cậu cũng đừng đùa giỡn với cô ấy.
Ơ ơ nhé! Nam sinh ngồi bên cạnh dường như nghe thấy cuộc đối thoại, rời mắt khỏi máy tính ngẩng đầu bắt chuyện, cười nói: Đang nói tới cô bé vừa nãy à? Người nào thế? Tôi liếc nhìn qua đúng là đại mỹ nữ nha! Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, các cậu muốn tay chân hay muốn cướp nữ nhân đây?
Quan hệ của bọn họ trong ký túc xá cũng không tệ, bởi vì có một tên đã sớm ra ngoài ở chung cùng bạn gái nên chỉ còn lại ba người ngồi tám chuyện.
Nói xong cũng không đợi ai trả lời, bản thân cười lên ha hả, hiển nhiên là đang nói đùa.
Chu Dục đứng lên, nhìn Bùi Vân cười nói: Yên tâm đi, mình không đói khát đến mức vừa gặp cái đẹp đã nổi hứng trêu chọc ngay đâu.
Nói xong, Chu Dục cầm chiếc áo trên ghế như muốn đi ra ngoài.
Đã trễ như vậy, cậu còn muốn đi đâu? Bùi Vân hỏi.
Chu Dục nói: Hôm nay ký túc xá bắt đầu tắt điện, không chơi được máy tính, mình ra tiệm net.
Bùi Vân thở dài: Chu Dục, cậu không muốn tốt nghiệp à?
Chu Dục trong miệng ngậm điếu thuốc, điệu bộ bất cần, nhíu mày, cười nói: Cậu tự mà đi làm học sinh xuất sắc đi của cậu đi, không cần quản mình.
Bùi Vân nhìn anh đi ra ngoài, lắc đầu, ngồi xuống chỗ mình.
Vương Thụy cười nói: Bùi Vân, không phải tôi xen vào, cậu ta á...dù sao nói gì cũng không nghe. Hơn nữa, cậu ta lại bừa bãi, không phải còn cha tốt này?
Bùi Vân than nhẹ: Cậu ấy thông minh như vậy, lại có thiên bẩm, tôi là đang đáng tiếc thay cậu ấy.
Còn có một chút mất mát, bọn họ kề vai sát cánh nhiều năm, nhưng hôm nay lại giống càng chạy càng xa cách.
[....]
· Chuyển ngữ: Manh
· Beta: Nại
Du Tĩnh nói là làm, rất nhanh cô đã dò tìm ra được tin tức của Bùi Vân từ chỗ bạn học quen biết bên khoa công nghệ.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Bùi Vân bên khoa công nghệ là một nhân vật làm mưa gió, muốn hỏi thăm chút tin tức cũng không tính là chuyện khó khăn gì.
Chỉ là khi nhận được tin tức, Du Tĩnh cảm thấy khá giật mình.
Nam Phong... lúc này Du Tĩnh nói chuyện khó tránh khỏi có chút ấp úng.
Nam Phong nhíu mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Du Tĩnh gãi gãi đầu: Có thể là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng mình cảm thấy Bùi Vân...
Chẳng biết tại sao, trong đầu Nam Phong cảm thấy khó hiểu, giả bộ buồn cười nói: Người ta có bạn gái rồi ư?
Du Tĩnh lắc đầu: Đây... cũng không phải, chỉ là mình thấy anh ấy rất không thích hợp làm bạn trai.
Nam Phong nhìn cô khó hiểu.
Du Tĩnh nói: Mình nghe nói, gia cảnh Bùi Vân không tốt lắm, mồ côi mẹ, bố vốn là trụ cột gia đình, nhưng mà mấy năm trước bố anh ấy bị bệnh nặng, mấy năm này vì phải điều trị thường xuyên nên tốn kém rất nhiều. Bùi Vân ngoại trừ học tập, còn phải làm thêm bên ngoài để kiếm tiền suốt, nào có thời gian nói yêu đương!
Du Tĩnh nói xong, đợi cả buổi cũng không thấy Nam Phong có phản ứng, liền đẩy cô: Này! Cậu làm sao vậy?
Nam Phong hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ: Có chút ngoài ý muốn đây.
Du Tĩnh bĩu môi: Mình cũng không có ý gì khác, chính là cảm thấy trong tình huống này, nhất định là anh ấy không có tâm tư tìm bạn gái, cậu đừng để trong lòng nha.
Nam Phong bật cười: Có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi hay không? Mình vốn dĩ làm gì có ý với anh ấy, mới chỉ gặp qua hai lần mà thôi. Không biết cậu không ngừng ồn ào cái gì nữa?
Du Tĩnh cười hắc hắc: Cậu không có ý là tốt rồi. Đại Giang chúng ta, tuấn tài nghìn vạn, còn sợ không có trai đẹp để cho chúng ta thoát khỏi kếp Fa ư? Huống chi chỉ là một lần gặp gỡ đơn thuần này?
Nam Phong lắc đầu cười lớn: Cậu là đến trường để học đấy, sao suốt ngày chỉ nói yêu đương thế?
Du Tĩnh nghiêng đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: Ba năm cấp ba mình đều chăm chỉ học hành, rốt cuộc cũng thi đỗ đại học coi như là không phụ lòng cha mẹ. Mấy năm Đại học này mình phải sống thật thoải mái, cũng coi như là bù đắp khổ đau ngày trước. Nói xong, Du Tĩnh đẩy đẩy cô. Nam Phong, cậu đừng nói với mình, đại học không được nói yêu đương nha.
Ánh mắt cô rơi xuống cánh tay trái của Nam Phong, sợ cô phát hiện, Du Tĩnh nhanh chóng dời đi.
Lúc trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nam Phong, cô gần như giật nảy mình, biết rõ Nam Phong gặp chuyện sau một trận động đất, không may cánh tay trái ấy đã không còn, cũng không có gì quá đáng, chỉ cảm thấy cảm thương mà thôi.
Nếu như Du Tĩnh là con trai, cô nhất định sẽ không để ý đến điểm tàn tật ấy, thậm chí cô còn cảm thấy đau lòng nữa.
Cô đương nhiên cũng biết, không phải ai cũng có suy nghĩ giống cô.
Nhưng sẽ luôn có người cùng nghĩ giống cô.
Nam Phong giả bộ như không thấy được ánh mắt của Du Tĩnh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên bóng dáng của Bùi Vân, cô cười nói: Thuận theo tự nhiên đi.
Nam Phong biết mình đang nói dối với Du Tĩnh.
Cô nói cô không có ý gì với Bùi Vân là nói dối, có lẽ trước lúc cô biết chuyện của Bùi Vân, cô thực sự không có ý gì cả.
Nhưng sau khi cô nghe xong, ở một nơi nào đó trong nội tâm cô bỗng nhiên kêu than, sụp đổ xuống.
Cô không có cách nào miêu tả được loại cảm giác này, có lẽ chỉ đơn thuần là thích, đơn thuần là bệnh tương tư.
Hai lần gặp mặt, Nam Phong nhận ra Bùi Vân là con người thiện lương, tính cách lại ôn hòa, nhiệt tình trong đám nam sinh. Cô hoàn toàn không nhìn ra nhà anh đã gặp phải biến cố, còn đang phải sống một cuộc sống khó khăn.
Có lẽ anh là người không vì khổ cực mà làm ảnh hưởng đến bản thân mình.
Cô rất thích người như thế,vậy nên tình cảm thầm mến từ nay bắt đầu.
...
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, những học sinh mới chính thức bước vào cuộc sống đại học đầy mới lạ.
Đại học năm nhất là khoảng thời gian vô cùng phong phú, có đầy đủ mọi hoạt động, Nam Phong bắt đầu công việc bù lu bù loa, lấy bận bịu ấy che giấu đi cảm xúc thiếu nữ của mình.
Ở trên đường, cô gặp lại Bùi Vân, anh đạp xe đạp nói tiếng chào hỏi với cô, sau đó nhanh chóng đi mất.
Anh ấy vừa phải học tập lại vừa phải đi làm kiếm tiền, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Nam Phong biết rõ là vậy nên cũng không có ý định quấy rầy anh, trong đầu cẩn thận sắp xếp lại những tâm tư ngổn ngang.
Trường học có một hồ nước tự nhiên, đi từ ký túc đến thư viện vừa vặn đi qua hồ này.
Nam Phong là một học sinh chăm chỉ, nhập học không lâu, mỗi lúc trời tối cô đều xuống thư viện tự học.
Trong ký túc xá, mọi người vẫn còn đang bộn bề với những hoạt động của tân sinh viên, vẫn chưa có ai lo lắng cho học tập, vì vậy mỗi tối ngồi tự học dưới thư viện Nam Phong không tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Cô rất thích đi qua hồ nước của trường. Chạng vạng tối, có liễu rủ, ban đêm có nhà nhà đốt đèn.
Mới vào mùa thu, buổi tối bên hồ, gió thổi nhè nhẹ, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Trên đường quay trở về ký túc xá, Nam Phong ngẫu nhiên ngồi lại trên ghế dài bên hồ chốc lát.
Hôm ấy, cô đang ngồi ở trên ghế dài, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm thổi mát, bỗng nhiên có cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống.
Chu Dục, con mẹ nó, anh tưởng anh là cái gì?
Là giọng con gái, xen lẫn tiếng khóc nức nở, sau tiếng nói này là lời mắng chửi người có chút không được dễ nghe, chắc là tức giận đến cực điểm mới có những lời mắng chửi này.
Nam Phong mở to mắt, quay đầu nhìn, cô thấy một nam sinh đang ngồi ở ghế bên cạnh
Đèn đường mờ xuống, điều đầu tiên cô nhìn thấy là tai trái anh ta lóe lên ánh sáng của chiếc khuyên tai.
Đứng bên cạnh anh ta là một nữ sinh, cô ấy nhìn anh ta mà rơi lệ.
Cô nhận ra anh là ai.
Thoạt nhìn giống như mấy đôi yêu nhau đang cãi vã.
Nam Phong suy nghĩ mình có nên tránh đi? Tuy rằng cái ghế này là do mình ngồi vào trước.
Nam sinh ngậm một điếu thuốc trong miệng, mặt không cảm xúc ngẩng đầu liếc nhìn nữ sinh, thản nhiên nói: Tôi là cái gì không phải cô đã sớm nghe nói qua rồi hay sao?
Thanh âm anh mang theo chút bội bạc, lạnh lùng, cùng giọng nói mỉa mai, đối với người con gái xinh đẹp trước mặt quả thật có chút quá đáng.
Nữ sinh định đưa tay ra định tát anh, lại bị anh đẩy ra cùng với đó là âm thanh càng lạnh hơn: Đã yêu nhau thì cũng sẽ phải có lúc chia tay, đừng quá khó coi như thế.
Nữ sinh càng khóc lớn hơn, rốt cuộc cũng chỉ dám oán hận nhìn anh, rồi quay đầu bỏ chạy.
Nam Phong chưa kịp rời đi, cứ như vậy mà chứng kiến toàn bộ màn chia tay.
Lúc này cô chỉ muốn yên lặng đứng dậy rời đi, Chu Dục đã quay đầu lại nhìn cô.
Nam Phong không còn khách nào khác, vờ làm người tàng hình, có chút lúng túng cười với anh: Em...đi ngang qua ký túc xá đưa đồ.
Chu Dục lạnh nhạt, mặt không biểu cảm quay đầu tiếp tục hút thuốc.
Nam Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói: Bùi Vân nói là hai người đưa em vào phòng y tế.
Chu Dục nói: Tôi chỉ đi theo cậu ấy.
Nam Phong nhớ lại, tại phòng y tế lúc mở mắt ra cô chỉ thấy mình Bùi Vân.
Cô tiếp tục nói: Anh ấy nói tay giả của em là do anh sửa.
Chu Dục không thèm đếm xỉa, liếc nhìn cô một cái: Tôi chỉ giúp cậu ấy sửa lại một chút.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến cho Nam Phong không biết nói gì. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn anh.
Chu Dục không nói gì, khom người dập tắt đi tàn thuốc trong tay, một lát sau giống như là thuận miệng hỏi: Tay cô làm sao mà thành như vậy?
Nam Phong nói: Do động đất 3 năm trước.
Chu Dục bỗng run người, anh từ từ móc trong túi quần ra một hộp thuốc lá, nhưng phát hiện ra bên trong trống không. Anh bực bội, thấp giọng chửi thề một câu, quay đầu nhìn về phía Nam Phong:
Không phải muốn cảm ơn tôi sao? Đi mua giúp tôi bao thuốc.
Nam Phong A một tiếng mới phản ứng, ánh mắt rơi trên hộp thuốc lá.
Tuy rằng cô đối với người nay có một chút phản cảm, nhưng cảm thấy không nên nợ người ta, gật đầu nhận lời: Anh chờ một chút, em sẽ lập tức quay lại.
Cánh đó không xa có một siêu thị nhỏ, Nam Phong mua một bao thuốc giống của Chu Dục.
Cô đi nhanh về nhanh, hơn 10 phút sau quay lại, trên ghế dài kia đã không còn một bóng người.
Nam Phong nhìn cái ghế trống không, khóe miệng giật giật.
Trở lại ký túc xá, nhìn bao thuốc lá trong tay mà lòng nóng như lửa đốt, cô quyết định ra ngoài.
Cô đi tới tầng dưới khu ký túc nam.
Lúc này đã quá 10 giờ, Nam Phong đứng ở cổng canh thời gian, vào thời điểm này nam sinh ra ra vào vào, khó tránh khỏi những ánh mắt liếc nhìn. Có chút bực bội trong lòng, cô thầm nghĩ hoàn cảnh này có phải như hoa tươi cắm trên bãi phân trâu?
Cũng may ký túc xá mà Nam Phong muốn tìm nằm ngay tại lầu hai.
Phòng 205, bên trong có âm thanh cười đùa huyên náo.
Nam Phong đưa tay gõ cửa, có chút khẩn trương.
Ai vậy?
Chu Dục....Chu Dục có ở đây không? Nam phong ấp úng, kỳ thật có khẩn trương.
Bên trong có người cười: Tên đầu bảng kia, không phải ngày hôm qua mới chia tay mỹ nữ sao? Nhanh như vậy đã có mỹ nữ khác tới gõ cửa? còn trực tiếp tìm đến ký túc xá? Cậu có cho lũ người Fa như chúng tôi đường sống không đây?
Có người cười rồi chửi thề mấy câu.
Cửa từ bên trong mở ra, Chu Dục bất thình lình xuất hiện trước mặt Nam Phong.
Chắc là anh vừa rửa mặt, tóc trên trán ướt sũng, gương mặt ưa nhìn.
Nhìn người đứng ngoài cửa, anh có chút kinh ngạc.
Nam Phong trầm mặc không nói, đưa bao thuốc trong tay cho anh.
Thực ra cô có chút tức giận, cảm giác mình đang bị người ta đùa giỡn.
Chu Dục sửng sốt nhìn xuống, nhận thấy bao thuốc, cười khẽ một tiếng.
Đúng lúc này, âm thanh Bùi Vân vang lên sau lưng Nam Phong: Ồ? Nam Phong, tại sao em lại ở đây?
Nam Phong quay đầu chứng kiến Bùi Vân, tâm tình lập tức có chút vui vẻ. Em đến cảm ơn học trưởng Chu Dục.
Bùi Vân gật đầu, mắt anh nhìn bao thuốc trên tay Chu Dục, khẽ nhíu mày.
Nam Phong cảm thấy ở lâu ở ký túc xá nam không tốt bèn chào tạm biệt Bùi Vân rồi vội vã rời đi.
Bùi Vân đứng ở cổng ký túc xá, nhìn cô biến mất tại cầu thang mới đẩy cửa đi vào.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Dục ngồi trên ghế, liếc nhìn anh một cái rồi lấy ra một điếu thuốc, không đếm xỉa tới nói: Buổi tối gặp được cô ta, nói muốn cảm ơn mình, mình bảo cô ta đi mua giúp bao thuốc. Vốn chỉ là thuận miệng, ai ngờ đâu cô ta đem đến thật.
giọng điệu của anh có chút buồn cười.
Bùi Vân nhíu mày bước lên trước: Chu Dục, cậu đừng trêu chọc người ta, cô ấy và những người con gái khác không giống nhau.
Chu Dục cười ta, nhìn anh: Không giống nhau? Cậu thương người ta à?
Bùi Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Dù sao cậu cũng đừng đùa giỡn với cô ấy.
Ơ ơ nhé! Nam sinh ngồi bên cạnh dường như nghe thấy cuộc đối thoại, rời mắt khỏi máy tính ngẩng đầu bắt chuyện, cười nói: Đang nói tới cô bé vừa nãy à? Người nào thế? Tôi liếc nhìn qua đúng là đại mỹ nữ nha! Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, các cậu muốn tay chân hay muốn cướp nữ nhân đây?
Quan hệ của bọn họ trong ký túc xá cũng không tệ, bởi vì có một tên đã sớm ra ngoài ở chung cùng bạn gái nên chỉ còn lại ba người ngồi tám chuyện.
Nói xong cũng không đợi ai trả lời, bản thân cười lên ha hả, hiển nhiên là đang nói đùa.
Chu Dục đứng lên, nhìn Bùi Vân cười nói: Yên tâm đi, mình không đói khát đến mức vừa gặp cái đẹp đã nổi hứng trêu chọc ngay đâu.
Nói xong, Chu Dục cầm chiếc áo trên ghế như muốn đi ra ngoài.
Đã trễ như vậy, cậu còn muốn đi đâu? Bùi Vân hỏi.
Chu Dục nói: Hôm nay ký túc xá bắt đầu tắt điện, không chơi được máy tính, mình ra tiệm net.
Bùi Vân thở dài: Chu Dục, cậu không muốn tốt nghiệp à?
Chu Dục trong miệng ngậm điếu thuốc, điệu bộ bất cần, nhíu mày, cười nói: Cậu tự mà đi làm học sinh xuất sắc đi của cậu đi, không cần quản mình.
Bùi Vân nhìn anh đi ra ngoài, lắc đầu, ngồi xuống chỗ mình.
Vương Thụy cười nói: Bùi Vân, không phải tôi xen vào, cậu ta á...dù sao nói gì cũng không nghe. Hơn nữa, cậu ta lại bừa bãi, không phải còn cha tốt này?
Bùi Vân than nhẹ: Cậu ấy thông minh như vậy, lại có thiên bẩm, tôi là đang đáng tiếc thay cậu ấy.
Còn có một chút mất mát, bọn họ kề vai sát cánh nhiều năm, nhưng hôm nay lại giống càng chạy càng xa cách.
[....]
/22
|