Kể từ ngày đó Tuệ An ít khi gặp Kiều Nam vì anh luôn phải đi học còn cô thì rúc ở nhà 24/24. Cùng lắm là buổi tối lúc ăn cơm thì hai người nhìn nhau được một tẹo rồi ai về phòng người ấy. Để có thể hoàn thành quá trình học tập cho con gái mình thì ông Lục cũng đã nộp hồ sơ học bạ của Tuệ An vào trường Tử Đằng - ngôi trường danh giá nhất Hà Nội đồng thời cũng là trường THPT Lục Kiều Nam học. Vì còn nhiều thời gian nên Tuệ An chưa đi học vội, cô muốn nghỉ ngơi thêm đã.
Nói là trường Tử Đằng toàn học sinh giỏi và chỉ con nhà giàu mới vô được nhưng đối với Tuệ An lại rất bình thường. Ở thế giới kia cô liên tục giành học sinh giỏi 12 năm lại còn liên tục đứng nhất khối khi học đại học, việc học đối với cô giờ này chỉ là học lại mà thôi (Vâng...chị thì giỏi rồi.)
Điều Tuệ An lo lắng nhất là làm cánh nào để khiến Lục Kiều Nam khóc, thật sự việc này đã khiến cô muộn phiền suốt mấy ngày. Một buổi tối, khi đang ngồi ăn xoài trong phòng thì Tuệ An thì giật mình bởi một cái bóng trắng.
- Ức..ức..nghẹn chết cha tôi ra
Bụt vừa xuất hiện thấy cảnh này liền tái mét mặt:
- Cha con vẫn sống yên lắm
Tuệ An tức tối:
- Không phải...Tôi sắp nghẹn chết rồi...lấy hộ chai nước
Bụt cạn lời nhưng vẫn chạy đi lấy nước cho cô. Xong xuối mọi việc Tuệ An mới vỗ vỗ ngực nói:
- Đến đây làm gì?
- Ta muốn coi xem tình hình của con thế nào rồi - Bụt tỏ ra vẻ đang thương, gõ gõ hai ngón tay trỏ vào nhau
- Tôi chưa xử tội ông vì khiến tôi xuyên không vào cái thân xác khỉ gió này là may rồi đấy. Giờ bắt đền ông, làm sao mới hoàn thành nhiệm vụ được đây - Tuệ An giãy nảy
Bụt ngồi xuống giường cạnh cô:
- Ta cũng nghĩ qua rồi. Cách duy nhất khiến hoàng tử vừa thoát khỏi cái chết lại khôi phục trí nhớ chính là cô phải khiến hoàng tử yêu con.
Mặt Tuệ An nhăn nhó:
- Tôi cũng nghĩ rồi. Nhưng giờ đang trong thân phận là chị em, tôi có tán thì cậu ta cũng chẳng đổ (Chắc gì ý).
Bụt nhét một miếng xoài vào miệng:
- Ta cũng đọc thử cái cốt truyện rồi, mẹ ruột Lục Kiều Nam chưa từng xuất hiện. Rất có khả năng hoàng tử không cùng huyết thống với con đâu.
- Thật á? - Tuệ An vui sướng đứng dậy
Bụt ăn thêm miếng nữa:
- Ta đang bảo là "rất có khả năng" chứ không chắc chắn nhé! Nhưng con vẫn nên điều tra đi.
- Được. Tôi cũng nghi lắm. - Ánh mắt Tuệ An lóe sáng
- Ta phải khuyên con nên lấy được trái tim của hoàng tử trước khi người yêu cái cô nữ chính đi. Trong lúc con ở nhà ăn như con heo thì họ đang tiến triển tình cảm đó...rất nguy hiểm.
Tuệ An lườm bụt một cái:
- Ông cũng vừa ăn đó. Tôi lại quên không nghĩ đến việc bọn họ ở trường cùng nhau, thật ức chế mà. Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta yêu tôi
Bụt lại ăn:
- Ta tin vào nhan sắc của con sẽ khiến hoàng tử động lòng.
- Cảm ơn... Ông ăn ít thôi.
Sau khi buôn dưa lê thêm một chút thì Bụt cũng quyết định ra về, trước khi đi ông quay lại nhìn Tuệ An với ánh mắt phức tạp:
- Ta phải nói với con một điều. Khi con xuyên vào đây đã trực tiếp thay đổi cốt truyện rồi. Con phải nhớ cốt truyện chưa chắc đã như con đọc đâu, phải cẩn trọng đó.
- Được.
Chờ bụt đi xong Tuệ An mới nặng nề ngồi xuống. Cô cũng rất lo lắng về việc cốt truyện. Theo nguyên bản thì cô chị gái Lục Tuệ An không hề về nước cho đến khi Lục Kiều Nam chết. Giờ cô đột nhiên quay về nhà nhất định sẽ tạo nên sóng gió. Cô nhất định phải tìm được mẹ đẻ Lục Kiều Nam và chứng minh xem anh có phải em ruột của cô hay không. Còn về việc chiếm được trai tim anh là nhiệm vụ bắt buộc, anh không yêu cô thí yêu nữ chính. Như vậy chẳng phải vô cùng bất lợi cho nhiệm vụ của cô sao.
Bỗng cửa phòng Tuệ An mở ra, một thiếu nên mặc bộ đồ ngủ dễ thương đi vào:
- Chị vừa nói chuyện với ai vậy?
Tuệ An bất giác giật mình nhưng lại trấm tính ngay sau đó:
- Cậu nghe nhầm thôi...tôi ngồi đây một mình mà
- Dạ
Tuệ An liếc nhìn Lục Kiều Nam:
- Có chuyện gì sao?
Vừa nói xong cô liền thấy mình quá lạnh lùng, đáng lẽ cô nên dịu dàng hơn một chút mới phải. Kiều Nam cũng chẳng để ý, chỉ cười ấm áp:
- Mai là ngày chị đi học...
- Ồ! Nhanh thật nhỉ?
Tất nhiên cô phải tỏ vẻ bất ngờ nhưng thâm tâm cô vô cùng vui sướng. Càng đi học sớm càng dễ chia cắt đôi tình nhân kia mà.
- Mai chị đi cùng em chứ?
Tuệ Anh khá bất ngờ khi nghe câu này:
- Tất nhiên rồi cùng trường mà.
- Dạ.
Lục Kiều Nam định xoay người đi ra ngoaì thì bị tiếng của Tuệ An gọi lại:
- Này Kiều Nam. Cậu muốn tôi xưng chị - em không? Tôi thấy nghe hơi sến nhưng cậu có thích không?
Kiều Nam bất giác vô cùng mừng rỡ trong lòng. Anh muốn được cô gọi là "em" từ rất rất lâu về trước rồi (Tình chị em sâu đạm quá ha):
- Dạ...được...được ạ!
- Vậy ô kê nhé em yêu.
Mặt Lục Kiều Nam đỏ đến tận mang tai:
- Chị ngủ..ngủ ngon.
Anh chạy vội ra khỏi phòng mà không biết ở bên trong có một con sói đang cười gian ác. Lục Kiều Nam dựa vào cửa phòng Tuệ An, tim đập loạn nhịp, miệng anh lẩm bẩm:"Chị ấy...chị ấy...gọi...mình là...em.....YÊU"
Nói là trường Tử Đằng toàn học sinh giỏi và chỉ con nhà giàu mới vô được nhưng đối với Tuệ An lại rất bình thường. Ở thế giới kia cô liên tục giành học sinh giỏi 12 năm lại còn liên tục đứng nhất khối khi học đại học, việc học đối với cô giờ này chỉ là học lại mà thôi (Vâng...chị thì giỏi rồi.)
Điều Tuệ An lo lắng nhất là làm cánh nào để khiến Lục Kiều Nam khóc, thật sự việc này đã khiến cô muộn phiền suốt mấy ngày. Một buổi tối, khi đang ngồi ăn xoài trong phòng thì Tuệ An thì giật mình bởi một cái bóng trắng.
- Ức..ức..nghẹn chết cha tôi ra
Bụt vừa xuất hiện thấy cảnh này liền tái mét mặt:
- Cha con vẫn sống yên lắm
Tuệ An tức tối:
- Không phải...Tôi sắp nghẹn chết rồi...lấy hộ chai nước
Bụt cạn lời nhưng vẫn chạy đi lấy nước cho cô. Xong xuối mọi việc Tuệ An mới vỗ vỗ ngực nói:
- Đến đây làm gì?
- Ta muốn coi xem tình hình của con thế nào rồi - Bụt tỏ ra vẻ đang thương, gõ gõ hai ngón tay trỏ vào nhau
- Tôi chưa xử tội ông vì khiến tôi xuyên không vào cái thân xác khỉ gió này là may rồi đấy. Giờ bắt đền ông, làm sao mới hoàn thành nhiệm vụ được đây - Tuệ An giãy nảy
Bụt ngồi xuống giường cạnh cô:
- Ta cũng nghĩ qua rồi. Cách duy nhất khiến hoàng tử vừa thoát khỏi cái chết lại khôi phục trí nhớ chính là cô phải khiến hoàng tử yêu con.
Mặt Tuệ An nhăn nhó:
- Tôi cũng nghĩ rồi. Nhưng giờ đang trong thân phận là chị em, tôi có tán thì cậu ta cũng chẳng đổ (Chắc gì ý).
Bụt nhét một miếng xoài vào miệng:
- Ta cũng đọc thử cái cốt truyện rồi, mẹ ruột Lục Kiều Nam chưa từng xuất hiện. Rất có khả năng hoàng tử không cùng huyết thống với con đâu.
- Thật á? - Tuệ An vui sướng đứng dậy
Bụt ăn thêm miếng nữa:
- Ta đang bảo là "rất có khả năng" chứ không chắc chắn nhé! Nhưng con vẫn nên điều tra đi.
- Được. Tôi cũng nghi lắm. - Ánh mắt Tuệ An lóe sáng
- Ta phải khuyên con nên lấy được trái tim của hoàng tử trước khi người yêu cái cô nữ chính đi. Trong lúc con ở nhà ăn như con heo thì họ đang tiến triển tình cảm đó...rất nguy hiểm.
Tuệ An lườm bụt một cái:
- Ông cũng vừa ăn đó. Tôi lại quên không nghĩ đến việc bọn họ ở trường cùng nhau, thật ức chế mà. Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta yêu tôi
Bụt lại ăn:
- Ta tin vào nhan sắc của con sẽ khiến hoàng tử động lòng.
- Cảm ơn... Ông ăn ít thôi.
Sau khi buôn dưa lê thêm một chút thì Bụt cũng quyết định ra về, trước khi đi ông quay lại nhìn Tuệ An với ánh mắt phức tạp:
- Ta phải nói với con một điều. Khi con xuyên vào đây đã trực tiếp thay đổi cốt truyện rồi. Con phải nhớ cốt truyện chưa chắc đã như con đọc đâu, phải cẩn trọng đó.
- Được.
Chờ bụt đi xong Tuệ An mới nặng nề ngồi xuống. Cô cũng rất lo lắng về việc cốt truyện. Theo nguyên bản thì cô chị gái Lục Tuệ An không hề về nước cho đến khi Lục Kiều Nam chết. Giờ cô đột nhiên quay về nhà nhất định sẽ tạo nên sóng gió. Cô nhất định phải tìm được mẹ đẻ Lục Kiều Nam và chứng minh xem anh có phải em ruột của cô hay không. Còn về việc chiếm được trai tim anh là nhiệm vụ bắt buộc, anh không yêu cô thí yêu nữ chính. Như vậy chẳng phải vô cùng bất lợi cho nhiệm vụ của cô sao.
Bỗng cửa phòng Tuệ An mở ra, một thiếu nên mặc bộ đồ ngủ dễ thương đi vào:
- Chị vừa nói chuyện với ai vậy?
Tuệ An bất giác giật mình nhưng lại trấm tính ngay sau đó:
- Cậu nghe nhầm thôi...tôi ngồi đây một mình mà
- Dạ
Tuệ An liếc nhìn Lục Kiều Nam:
- Có chuyện gì sao?
Vừa nói xong cô liền thấy mình quá lạnh lùng, đáng lẽ cô nên dịu dàng hơn một chút mới phải. Kiều Nam cũng chẳng để ý, chỉ cười ấm áp:
- Mai là ngày chị đi học...
- Ồ! Nhanh thật nhỉ?
Tất nhiên cô phải tỏ vẻ bất ngờ nhưng thâm tâm cô vô cùng vui sướng. Càng đi học sớm càng dễ chia cắt đôi tình nhân kia mà.
- Mai chị đi cùng em chứ?
Tuệ Anh khá bất ngờ khi nghe câu này:
- Tất nhiên rồi cùng trường mà.
- Dạ.
Lục Kiều Nam định xoay người đi ra ngoaì thì bị tiếng của Tuệ An gọi lại:
- Này Kiều Nam. Cậu muốn tôi xưng chị - em không? Tôi thấy nghe hơi sến nhưng cậu có thích không?
Kiều Nam bất giác vô cùng mừng rỡ trong lòng. Anh muốn được cô gọi là "em" từ rất rất lâu về trước rồi (Tình chị em sâu đạm quá ha):
- Dạ...được...được ạ!
- Vậy ô kê nhé em yêu.
Mặt Lục Kiều Nam đỏ đến tận mang tai:
- Chị ngủ..ngủ ngon.
Anh chạy vội ra khỏi phòng mà không biết ở bên trong có một con sói đang cười gian ác. Lục Kiều Nam dựa vào cửa phòng Tuệ An, tim đập loạn nhịp, miệng anh lẩm bẩm:"Chị ấy...chị ấy...gọi...mình là...em.....YÊU"
/30
|