Hoàng cung Tề quốc, Trắc Thiên điện.
Bên ngoài mặt trời treo cao rạng rỡ, không ai nghĩ đến mấy ngày trước vừa đổ một trận mưa lớn tẩy rửa cả cung điện, giờ đây khắp nơi hoa hoa lệ lệ một màu xanh ngát. Lại có một ngọn đăng lẳng lặng nằm một bên không ai động đến.
Trong điện hoàn toàn tương phản với vẻ sáng sủa bên ngoài mà âm u ươn ướt, gạch đá lạnh như băng ăn mòn thân thể Vũ Nhân khiến người nhìn thấy cũng phải lạnh run.
Lúc này Vũ Nhân bị khóa sắt lạnh lẽo giam cầm tay chân, trên thân thể trải rộng vết thương thê thảm không nỡ nhìn, mái tóc dài bị xoã tung, Vũ Nhân cố nén đau đớn nhẹ giọng nức nở.
Cửa cung bật mở, có tiếng bước chân chậm rãi đi tới, Tề Công từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Vũ Nhân, ánh mắt sắc bén ngó chừng Vũ Nhân run rẩy liên hồi, vén lên cằm của gã: “Chỉ cần ngươi chịu nói Thịnh Lật ở nơi nào, ta liền thả ngươi, bằng không......”
Nói đến đây Tề Công cầm qua cây nến trên giá cắm, nghiêng thân để giọt sáp nóng bỏng rơi xuống ngay vết thương trên người Vũ Nhân.
“A ——” Vũ Nhân đau lớn la hét khàn cổ họng bất quá hành hạ này so với những gì tối nay gã phải chịu chẳng thấm vào đâu.
Tối hôm qua người nam nhân này phát hiện gã không phải Thịnh Lật liền nổi giận lôi đình dùng roi quất gã xuống trên mặt đất. Khi đám thị vệ lần lượt chạy vào thông báo Thịnh Lật đã chạy trốn, người nam nhân này đã cởi ra vẻ ngoài tài đức của một minh quân hung hăng cường bạo gã.
Một lần lại một lần đau đớn khiến thân thể gã dần dần chết lặng. Vũ Nhân khàn giọng gào rống: “Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết, ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi!”
“Thác Bạt Hoàn Thành rốt cuộc cho ngươi lợi lộc gì? Đáng giá để ngươi vì hắn hy sinh nhiều như vậy?”
“Hắn không cho ta bất cứ thứ gì nhưng hắn đối đãi xem ta như một con người, chứ không như ngươi nuôi ta rồi xem ta như một vật phẩm tặng hết quan viên này đến quan viên khác!” Vũ Nhân khổ sở nói.
“Ngươi vốn chính là một tiểu súc sinh, ta xem ngươi sắp quên mất thân phận của mình rồi!” Tề Công tiếp tục nói: “Ngươi hy sinh vì hắn để làm gì, theo ta biết, hắn căn bản không chạm vào ngươi, ngay cả một lần liếc nhìn cũng không nguyện ý. Có lẽ hắn hiện tại đang cùng Thịnh Lật hưởng thụ niềm vui thú vu sơn mây mưa, đã sớm quên mất có một người như ngươi!”
“Ha ha thật ra ta vì muốn hắn nhớ mãi ơn này cho nên mới thay thế Thịnh Lật vào đây, như vậy hắn sẽ cảm kích ta, nhớ kỹ ta cả đời...... Ha ha......” Vũ Nhân càng nói càng cười một cách điên cuồng.
Tề Công đùa bỡn cây nến trong tay đem nó từ từ dời xuống phía lông mu dưới hạ thể Thịnh Lật, lửa trên đầu ngọn nến vẫn còn đang cháy rừng rựng bị dời xuống phía dưới động, Vũ Nhân sợ đến cả người run rẩy.
“Không nói đúng không, ta đây cũng muốn xem là miệng ngươi cứng rắn hay cây nến này nóng hơn! Ha ha không biết hạ thể của ngươi có chịu nổi nó không......” Lời còn chưa dứt ngón tay của Tề Công liền đâm vào bên trong dũng đạo Vũ Nhân, đâm vào mấy cái lại chen thêm một ngón, hai ngón tay tách ra hoa cúc non nớt, bàn tay còn lại đưa cây nến còn đang cháy đến gần.
“Không nên, không nên, không nên a ——” Vũ Nhân hoảng sợ đến khóc nức nở, tên này là một kẻ điên! Phụt! Một dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra dập tắc ngọn lửa trên cây nến.
Tề Công nhìn cơ thể Vũ Nhân trào ra một dòng chất lỏng dập tắt cây nến mà cười khẽ”Xem ra, Thác Bạt Hoàn Thành rất biết cách điều giáo ngươi, nhạy cảm như vậy!” Chất lỏng nhũ bạch sắc theo nến đỏ chảy lên tay Tề Công, trong mắt Tề Công bỗng nhiên lóe lên một cỗ hận ý, cây nến thô kệch dài chừng hai mươi centimet ngay lập tức xông vào dũng đạo Vũ Nhân.
“A ——!”
Tề Công một cước đá cây nến đem toàn bộ xộc vào người, tay chân Vũ Nhân đều bị khóa sắt kiềm kẹp không cách nào nhúc nhích chứ đừng nói đến phản kháng. Không quan tâm nhiều Tề Công đứng lên một cước giẫm trên mông Vũ Nhân, hung hăng giáng xuống từng cước, cây nến bên trong dưới sức chèn ép từ từ trượt ra ngoài.
Vũ Nhân đau đớn chỉ có thể gục trên mặt đất để mặt thân thể bị giày xép, Tề Công dường như phát điên cười ha ha, sau đó giật xuống thắt lưng của mình, nhìn chằm chằm Vũ Nhân dưới thân, tiếp nửa nhanh chóng bỏ đi triều phục hoa đệ hướng về phía hoa cúc mềm mại đâm vào.
Tề Công năm nay tuổi gần sáu mươi, thân thể đã sớm lực bất tòng tâm hơn nữa ngày thường tầm hoan tác nhạc quá độ, hiện tại đút vào đâm vài chục cái liền tiết, nhưng phương pháp hành hạ Vũ Nhân ông còn rất nhiều. Tề Công mặc lại y phục, vỗ tay mấy cái, bên ngoài lập tức đi vào năm tráng hán.
Tề Công ung dung sải bước ngồi xuống bàn dài bên cạnh, không nhịn được nói: “Còn không lên!”
“Tuân Lệnh” Ba đại hán thấy Vũ Nhân gầy yếu đã sớm không nhịn được, nghe được Tề Công ra lệnh liền lập tức nhào tới chỗ Vũ Nhân!
Nam tử đầu đội khăn đỏ trực tiếp nhấc cao hai chân Vũ Nhân, bị thứ nóng bỏng khổng lồ đột ngột xộc vào người, Vũ Nhân muốn khóc thét lại bị một nam tử đầu đội khăn xanh khác dùng miệng ngậm lấy đôi môi,nam tử khăn hồng thì thích đùa bỡn thân thể Vũ Nhân, tần số nhanh đến khiến Vũ Nhân chịu không nổi.
Nam tử đầu đội khăn xanh không chỉ đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Vũ Nhân, đôi tay thô ráp còn giày xéo da thịt trước ngực Vũ Nhân. Nam tử đầu đội khăn vàng thì đùa bỡn hạ thân Vũ Nhân, thứ đó cứ giãy giụa lên xuống nam tử khăn vàng dứt khoát tiểu Vũ Nhân ngậm trong miệng, thưởng thức hương vị thơm ngon.
Vũ Nhân chưa từng có bị mấy nam nhân cùng một lúc đùa bỡn, nước mắt lã chã rơi xuống, ngay vào lúc này dư quang khóe mắt liếc thấy Tề Công vui vẻ ngồi trước bàn dài, vừa uống rượu ngon vừa thưởng thức y bị tao đạp giày xéo!
“A ——” Trong cơ thể Vũ Nhân bị bắn đầy chất nhầy bỏng kinh người, không để cho Vũ Nhân nghỉ ngơi, nam tử khăn hồng liền tiếp tục công việc, Vũ Nhân kinh ngạc chưa kịp nhìn đã bị nam tử khăn vàng dùng khăn bịt kín hai mắt, trong nháy mắt Vũ Nhân bị bóng tối bao trùm! Chính vì không nhìn thấy mới càng thêm sợ hãi!
Vũ Nhân toàn thân vô lực nằm yên để mặc bọn họ giày vò, bị hành hạ suốt cả đêm, ba người thay phiên đổi đủ kiểu tư thế, Vũ Nhân không biết đã ngất bao nhiêu lần, một đêm dài thống khổ cứ thế trôi qua.
+++++
Nửa tháng sau.
Khi Tề Công lần nữa đến thiên điện, cảnh tượng bên trong làm ông hơi sững sờ. Tiểu nam sủng Vũ Nhân đã đem năm đại hán hầu hạ đến thư thái ngất trời. Gã đã sớm không còn mị lực như dĩ vãng, trên da thịt mềm mại trải rộng vết thương. Lúc này Vũ Nhân đang chơi đùa thỏa thích cùng nam hán kia “Ư ư a a......”
Nam tử còn đang trừu động phía sau Vũ Nhân thấy Tề Công từ ngoài cửa đi vào, từ từ rút ra, mấy người khác cũng chầm chậm dừng lại động tác.
Chỉ có Vũ Nhân mang theo ánh mắt yêu nghiệt cùng thân thể cực kỳ mê người xoay người, đầu lưỡi khéo léo từ từ lướt khóe miệng rướm máu,giãy dụa thân thể mềm mại ngồi dậy, ánh mắt mị hoặc nhìn Tề Công, trong miệng thỉnh thoảng bật ra rên rĩ khe khẽ. Vũ Nhân trần truồng bò đến dưới chân Tề Công, dùng da thị cả người nhẹ nhàng ma sát Tề Công.
Tề Công không có bất kỳ phản ứng, mấy nam nhân khác thấy vậy biết điều lui ra ngoài.
Vũ Nhân trèo lên thân thể Tề Công, từ từ cởi ra từng lớp y phục trên người y đồng thời hôn hít từng nếp nhăn trên cơ thể. Mấy phen cọ sát, Tề Công rất nhanh bị trêu chọc nổi lửa, bình thường chỉ có uống thuốc mới có cảm giác hôm nay bị Vũ Nhân trêu chọc nổi lên khoái cảm.
“A ~” Vũ Nhân nhân lúc Tề Công đang có cảm giác liền chạy tới góc tường, như một thằng bé trai bảy tuổi trần truồng trước mặt một ông lão đầu tóc hoa râm. Vũ Nhân nắm xiềng xích trên tường bày ra đủ loại tư thế mê người câu dẫn Tề Công.
Tề Công cười ha ha nhào về phía Vũ Nhân, Vũ Nhân vội ôm Tề Công đè bên tường triền miên. Không biết tay chân lúc nào đã bị Vũ Nhân trói lại, phát giác Tề Công thầm kêu không tốt, muốn tránh thoát lại bị Vũ Nhân che miệng.
Vũ Nhân lè lưỡi liếm qua thân thể Tề Công.”Đừng lên tiếng, ta sẽ cho ông một món quà cả đời khó quên~ ha ha ha ~~~” Cố gắng hết sức mới câu khởi được phân thân héo rút của Tề Công có phản ứng, mặc dù rất nhỏ bất quá đã là cực hạn của ông ta.
Vũ Nhân cười yêu mị một tiếng
“A ——!”
+++++
Khi thị vệ bên ngoài nghe được tiếng rên la của Tề Công, xông vào thì phát hiện Tề Công đã không còn hạ thể, mà từ trong miệng Vũ Nhân lại phun ra một miếng thịt, khóe môi đầy máu, ngửa đầu cười ha ha!
Tề Công vì đau đớn quá độ mà rơi vào trạng thái hôn mê!
Bên ngoài mặt trời treo cao rạng rỡ, không ai nghĩ đến mấy ngày trước vừa đổ một trận mưa lớn tẩy rửa cả cung điện, giờ đây khắp nơi hoa hoa lệ lệ một màu xanh ngát. Lại có một ngọn đăng lẳng lặng nằm một bên không ai động đến.
Trong điện hoàn toàn tương phản với vẻ sáng sủa bên ngoài mà âm u ươn ướt, gạch đá lạnh như băng ăn mòn thân thể Vũ Nhân khiến người nhìn thấy cũng phải lạnh run.
Lúc này Vũ Nhân bị khóa sắt lạnh lẽo giam cầm tay chân, trên thân thể trải rộng vết thương thê thảm không nỡ nhìn, mái tóc dài bị xoã tung, Vũ Nhân cố nén đau đớn nhẹ giọng nức nở.
Cửa cung bật mở, có tiếng bước chân chậm rãi đi tới, Tề Công từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Vũ Nhân, ánh mắt sắc bén ngó chừng Vũ Nhân run rẩy liên hồi, vén lên cằm của gã: “Chỉ cần ngươi chịu nói Thịnh Lật ở nơi nào, ta liền thả ngươi, bằng không......”
Nói đến đây Tề Công cầm qua cây nến trên giá cắm, nghiêng thân để giọt sáp nóng bỏng rơi xuống ngay vết thương trên người Vũ Nhân.
“A ——” Vũ Nhân đau lớn la hét khàn cổ họng bất quá hành hạ này so với những gì tối nay gã phải chịu chẳng thấm vào đâu.
Tối hôm qua người nam nhân này phát hiện gã không phải Thịnh Lật liền nổi giận lôi đình dùng roi quất gã xuống trên mặt đất. Khi đám thị vệ lần lượt chạy vào thông báo Thịnh Lật đã chạy trốn, người nam nhân này đã cởi ra vẻ ngoài tài đức của một minh quân hung hăng cường bạo gã.
Một lần lại một lần đau đớn khiến thân thể gã dần dần chết lặng. Vũ Nhân khàn giọng gào rống: “Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết, ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi!”
“Thác Bạt Hoàn Thành rốt cuộc cho ngươi lợi lộc gì? Đáng giá để ngươi vì hắn hy sinh nhiều như vậy?”
“Hắn không cho ta bất cứ thứ gì nhưng hắn đối đãi xem ta như một con người, chứ không như ngươi nuôi ta rồi xem ta như một vật phẩm tặng hết quan viên này đến quan viên khác!” Vũ Nhân khổ sở nói.
“Ngươi vốn chính là một tiểu súc sinh, ta xem ngươi sắp quên mất thân phận của mình rồi!” Tề Công tiếp tục nói: “Ngươi hy sinh vì hắn để làm gì, theo ta biết, hắn căn bản không chạm vào ngươi, ngay cả một lần liếc nhìn cũng không nguyện ý. Có lẽ hắn hiện tại đang cùng Thịnh Lật hưởng thụ niềm vui thú vu sơn mây mưa, đã sớm quên mất có một người như ngươi!”
“Ha ha thật ra ta vì muốn hắn nhớ mãi ơn này cho nên mới thay thế Thịnh Lật vào đây, như vậy hắn sẽ cảm kích ta, nhớ kỹ ta cả đời...... Ha ha......” Vũ Nhân càng nói càng cười một cách điên cuồng.
Tề Công đùa bỡn cây nến trong tay đem nó từ từ dời xuống phía lông mu dưới hạ thể Thịnh Lật, lửa trên đầu ngọn nến vẫn còn đang cháy rừng rựng bị dời xuống phía dưới động, Vũ Nhân sợ đến cả người run rẩy.
“Không nói đúng không, ta đây cũng muốn xem là miệng ngươi cứng rắn hay cây nến này nóng hơn! Ha ha không biết hạ thể của ngươi có chịu nổi nó không......” Lời còn chưa dứt ngón tay của Tề Công liền đâm vào bên trong dũng đạo Vũ Nhân, đâm vào mấy cái lại chen thêm một ngón, hai ngón tay tách ra hoa cúc non nớt, bàn tay còn lại đưa cây nến còn đang cháy đến gần.
“Không nên, không nên, không nên a ——” Vũ Nhân hoảng sợ đến khóc nức nở, tên này là một kẻ điên! Phụt! Một dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra dập tắc ngọn lửa trên cây nến.
Tề Công nhìn cơ thể Vũ Nhân trào ra một dòng chất lỏng dập tắt cây nến mà cười khẽ”Xem ra, Thác Bạt Hoàn Thành rất biết cách điều giáo ngươi, nhạy cảm như vậy!” Chất lỏng nhũ bạch sắc theo nến đỏ chảy lên tay Tề Công, trong mắt Tề Công bỗng nhiên lóe lên một cỗ hận ý, cây nến thô kệch dài chừng hai mươi centimet ngay lập tức xông vào dũng đạo Vũ Nhân.
“A ——!”
Tề Công một cước đá cây nến đem toàn bộ xộc vào người, tay chân Vũ Nhân đều bị khóa sắt kiềm kẹp không cách nào nhúc nhích chứ đừng nói đến phản kháng. Không quan tâm nhiều Tề Công đứng lên một cước giẫm trên mông Vũ Nhân, hung hăng giáng xuống từng cước, cây nến bên trong dưới sức chèn ép từ từ trượt ra ngoài.
Vũ Nhân đau đớn chỉ có thể gục trên mặt đất để mặt thân thể bị giày xép, Tề Công dường như phát điên cười ha ha, sau đó giật xuống thắt lưng của mình, nhìn chằm chằm Vũ Nhân dưới thân, tiếp nửa nhanh chóng bỏ đi triều phục hoa đệ hướng về phía hoa cúc mềm mại đâm vào.
Tề Công năm nay tuổi gần sáu mươi, thân thể đã sớm lực bất tòng tâm hơn nữa ngày thường tầm hoan tác nhạc quá độ, hiện tại đút vào đâm vài chục cái liền tiết, nhưng phương pháp hành hạ Vũ Nhân ông còn rất nhiều. Tề Công mặc lại y phục, vỗ tay mấy cái, bên ngoài lập tức đi vào năm tráng hán.
Tề Công ung dung sải bước ngồi xuống bàn dài bên cạnh, không nhịn được nói: “Còn không lên!”
“Tuân Lệnh” Ba đại hán thấy Vũ Nhân gầy yếu đã sớm không nhịn được, nghe được Tề Công ra lệnh liền lập tức nhào tới chỗ Vũ Nhân!
Nam tử đầu đội khăn đỏ trực tiếp nhấc cao hai chân Vũ Nhân, bị thứ nóng bỏng khổng lồ đột ngột xộc vào người, Vũ Nhân muốn khóc thét lại bị một nam tử đầu đội khăn xanh khác dùng miệng ngậm lấy đôi môi,nam tử khăn hồng thì thích đùa bỡn thân thể Vũ Nhân, tần số nhanh đến khiến Vũ Nhân chịu không nổi.
Nam tử đầu đội khăn xanh không chỉ đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Vũ Nhân, đôi tay thô ráp còn giày xéo da thịt trước ngực Vũ Nhân. Nam tử đầu đội khăn vàng thì đùa bỡn hạ thân Vũ Nhân, thứ đó cứ giãy giụa lên xuống nam tử khăn vàng dứt khoát tiểu Vũ Nhân ngậm trong miệng, thưởng thức hương vị thơm ngon.
Vũ Nhân chưa từng có bị mấy nam nhân cùng một lúc đùa bỡn, nước mắt lã chã rơi xuống, ngay vào lúc này dư quang khóe mắt liếc thấy Tề Công vui vẻ ngồi trước bàn dài, vừa uống rượu ngon vừa thưởng thức y bị tao đạp giày xéo!
“A ——” Trong cơ thể Vũ Nhân bị bắn đầy chất nhầy bỏng kinh người, không để cho Vũ Nhân nghỉ ngơi, nam tử khăn hồng liền tiếp tục công việc, Vũ Nhân kinh ngạc chưa kịp nhìn đã bị nam tử khăn vàng dùng khăn bịt kín hai mắt, trong nháy mắt Vũ Nhân bị bóng tối bao trùm! Chính vì không nhìn thấy mới càng thêm sợ hãi!
Vũ Nhân toàn thân vô lực nằm yên để mặc bọn họ giày vò, bị hành hạ suốt cả đêm, ba người thay phiên đổi đủ kiểu tư thế, Vũ Nhân không biết đã ngất bao nhiêu lần, một đêm dài thống khổ cứ thế trôi qua.
+++++
Nửa tháng sau.
Khi Tề Công lần nữa đến thiên điện, cảnh tượng bên trong làm ông hơi sững sờ. Tiểu nam sủng Vũ Nhân đã đem năm đại hán hầu hạ đến thư thái ngất trời. Gã đã sớm không còn mị lực như dĩ vãng, trên da thịt mềm mại trải rộng vết thương. Lúc này Vũ Nhân đang chơi đùa thỏa thích cùng nam hán kia “Ư ư a a......”
Nam tử còn đang trừu động phía sau Vũ Nhân thấy Tề Công từ ngoài cửa đi vào, từ từ rút ra, mấy người khác cũng chầm chậm dừng lại động tác.
Chỉ có Vũ Nhân mang theo ánh mắt yêu nghiệt cùng thân thể cực kỳ mê người xoay người, đầu lưỡi khéo léo từ từ lướt khóe miệng rướm máu,giãy dụa thân thể mềm mại ngồi dậy, ánh mắt mị hoặc nhìn Tề Công, trong miệng thỉnh thoảng bật ra rên rĩ khe khẽ. Vũ Nhân trần truồng bò đến dưới chân Tề Công, dùng da thị cả người nhẹ nhàng ma sát Tề Công.
Tề Công không có bất kỳ phản ứng, mấy nam nhân khác thấy vậy biết điều lui ra ngoài.
Vũ Nhân trèo lên thân thể Tề Công, từ từ cởi ra từng lớp y phục trên người y đồng thời hôn hít từng nếp nhăn trên cơ thể. Mấy phen cọ sát, Tề Công rất nhanh bị trêu chọc nổi lửa, bình thường chỉ có uống thuốc mới có cảm giác hôm nay bị Vũ Nhân trêu chọc nổi lên khoái cảm.
“A ~” Vũ Nhân nhân lúc Tề Công đang có cảm giác liền chạy tới góc tường, như một thằng bé trai bảy tuổi trần truồng trước mặt một ông lão đầu tóc hoa râm. Vũ Nhân nắm xiềng xích trên tường bày ra đủ loại tư thế mê người câu dẫn Tề Công.
Tề Công cười ha ha nhào về phía Vũ Nhân, Vũ Nhân vội ôm Tề Công đè bên tường triền miên. Không biết tay chân lúc nào đã bị Vũ Nhân trói lại, phát giác Tề Công thầm kêu không tốt, muốn tránh thoát lại bị Vũ Nhân che miệng.
Vũ Nhân lè lưỡi liếm qua thân thể Tề Công.”Đừng lên tiếng, ta sẽ cho ông một món quà cả đời khó quên~ ha ha ha ~~~” Cố gắng hết sức mới câu khởi được phân thân héo rút của Tề Công có phản ứng, mặc dù rất nhỏ bất quá đã là cực hạn của ông ta.
Vũ Nhân cười yêu mị một tiếng
“A ——!”
+++++
Khi thị vệ bên ngoài nghe được tiếng rên la của Tề Công, xông vào thì phát hiện Tề Công đã không còn hạ thể, mà từ trong miệng Vũ Nhân lại phun ra một miếng thịt, khóe môi đầy máu, ngửa đầu cười ha ha!
Tề Công vì đau đớn quá độ mà rơi vào trạng thái hôn mê!
/31
|