Hôm sau, Lưu công công muốn rời đi, Thịnh Lật đi theo phía sau Thác Bạt Hoàn Thành cùng mấy vị tướng quân tiễn đưa ông.
Lúc gần đi, Lưu công công từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, đem nó đưa cho Thác Bạt Hoàn Thành: “Đây là tâm ý nho nhỏ của nô tài, hi vọng tướng quân nhận lấy, không nên từ chối......”
Lưu công công dứt lời lại có thâm ý khác nhìn sang Thịnh Lật, che đôi môi thoa son khe khẽ cười, lại quay sang Thác Bạt Hoàn Thành nói: “Chủ công nói chỉ cần điều giáo thường xuyên sẽ là một cực phẩm!”
Thịnh Lật không hiểu, tại sao Lưu công công thỉnh thoảng ngoái sang nhìn mình.
Sau khi Lưu công công rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành đem cái hộp mộc đàn hương cất vào. Thịnh Lật nhận lấy cái hộp, lại thấy hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn y, chốc chốc vươn tay vuốt mặt y, y thẹn thùng cúi đầu, thế là hắn siết chặt cằm y ép y ngẩng đầu lên, tiếp theo hôn lên. Đầu lưỡi của hắn ở trong hàm răng y mặc sức du động di chuyển qua lại.
“A”! Thịnh Lật bị hắn nắm chặt cằm đau đến rên rĩ thành tiếng. Sau đó Thác Bạt Hoàn Thành lập tức đưa lưỡi vào trong cổ họng y, khuấy đảo một hồi, bắt lấy cái lưỡi đinh hương khéo léo mút lấy.
Mấy ngày qua, vì để thân thể Thịnh Lật khôi phục mà Thác Bạt Hoàn Thành hàng đêm chịu khổ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ lập tức xuất hiện dáng người lõa lồ của y, làn da ửng đỏ, mỗi một nơi mềm mại đều câu khởi dục vọng ẩn nhẫn của mình.
“Tướng quân, Hàn Phó thống lĩnh có chuyện quan trọng cần bẩm báo!” Gã thị vệ đi đến bên ngoài doanh trướng bẩm báo.
Thác Bạt Hoàn Thành không gấp không vội buông ra Thịnh Lật, sửa sang lại y trang, khoát tay ý bảo y đi vào trong. Còn mình yên vị ngồi trước bàn dài, hướng thị vệ phía ngoài nói: “Đi vào!”
Một vị tướng quân người mặc khôi giáp, cầm theo Trảm Nguyệt Trường Đao phong trần mệt mỏi sải bước đến trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, hai tay ôm quyền, quỳ một chân trên đất bẩm báo: “Tướng quân, căn cứ thám tử phái đi hồi báo ba ngày sau quân địch sẽ tới Tang Giang Thành!”
Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy nghĩ, ngón trỏ bên trái không ngừng gõ xuống mặt bàn,từng nhịp từng nhịp.
“Tướng quân, không bằng chúng ta bố trí phòng tuyến ngay tại nơi này, giết bọn họ không còn manh giáp! Tướng quân, ngài đừng tiếp tục do dự nửa, cơ hội tốt thế này mất đi sẽ rất khó tìm được cái khác!” Hàn Phó thống lĩnh căm phẫn trào dâng nói.
“Không, chờ một chút......” Thác Bạt Hoàn Thành điềm tĩnh nói.
Đến khi Hàn Phó thống lĩnh rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành như cũ ngồi trước bàn dài, ngón trỏ vẫn gõ lên mặt bàn.Thịnh Lật đứng phía sau nhìn Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy tính, ngoài mặt nhìn hắn bình tĩnh thư thả nhưng Thịnh Lật cảm giác được tiếng gõ bàn càng lúc càng lớn.
Bất quá Thịnh Lật nhanh lui vào bên trong, những chuyện này không liên quan đến y, trước mắt quan trọng nhất phải khiến Thác Bạt Hoàn Thành chú ý, gợi cho hắn hứng thú với y là được!
+++++
Buổi tối, Thác Bạt Hoàn Thành để xuống binh thư, ngón tay thon dài xoa lông mày nhíu chặt, con ngươi đen nhánh có phần xót đau. Hắn đứng lên đi vào phòng trong lại thấy Thịnh Lật ngồi xổm trên giường đợi hắn.
“Lần sau cứ ngủ trước không cần chờ ta.” Thác Bạt Hoàn Thành mỏi mệt ngồi vào bên giường.
“Vâng” Thịnh Lật ngồi bệt trên giường, thở dài một hơi đứng trước mặt hắn, bắt đầu vươn tay giải khai thắt lưng của mình, sau đó đến ngoại bào, trường sam, áo lót bên trong.
Từng kiện y phục rơi xuống trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, lúc này trời tối, ánh sáng bên ngoài doanh trướng sải vào khiến gian phòng trở nên mờ ảo. Sau khi rút đi áo ngủ, Thịnh Lật bắt chước động tác Lưu công công xoay người sang nơi khác, tiếp tục cởi quần. Đợi đến y làm xong những thứ này, trong mắt có chút thất vọng, Thác Bạt Hoàn Thành không giống những binh lính kia, nhào đầu về phía mình mà chỉ híp mắt đánh giá thân thể y.
Thịnh Lật cả người lỏa lồ quỳ rạp dưới chân Thác Bạt Hoàn Thành, từ từ vươn tay cởi ra đai lưng hắn, rút đi quần áo, cúi người hôn thân thể hắn.
Thác Bạt Hoàn Thành đã dục hỏa đốt người, đối mặt vưu vật như thế lại nẩn nhẫn nhiều ngày đã sớm không kìm lòng nổ. Lúc này Thác Bạt Hoàn Thành đã không còn trầm ổn như vẻ bề ngoài mà giống như một con dã thú đã lâu chưa ngửi được mùi máu tanh nhìn chằm chằm nai con ngon miệng trước mắt.
Hắn hai tay hơi dùng lực nhấc bổng Thịnh Lật ném lên giường, sau đó nghiêng người ép sát, y chịu đựmg đau đớn đột nhiên bị người ném đi, chưa kịp phục hồi tinh thần đã phát giác bị hắn kìm không thể nhúc nhích, giường trong quân doanh đều là tấm ván gỗ được đặc chế, Thịnh Lật da mịn thịt mềm sống lưng rất nhanh để lại vết máu ứ đọng.
Khi Thịnh Lật mở mắt, phát giác cặp mắt thâm thúy kia không ngừng lóe ra lục quang, hơi thở nặng nề của Thác Bạt Hoàn Thành phả trên mặt y, giờ phút này thân thể y bỗng co lại, bản năng sinh ra ý thức tự bảo vệ, hiện tại hắn thật đáng sợ, tuy không có bất kỳ động tác đã khiến y run lập cập.
Nếu Thác Bạt Hoàn Thành hiện tại phát động công kích, quân lính tan rã cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.Thịnh Lật nằm trong lòng hắn từ từ di động hướng góc giường.
“A!” Thịnh Lật bỗng nhiên sợ hãi hét lên, thì ra mắc cá chân chân y bị Thác Bạt Hoàn Thành nắm giật mạnh thuận thế trở lại trong vòng ôm mạnh mẽ.Thác Bạt Hoàn Thành bóp chặt cằm dưới y, cúi đầu gặm cắn đôi môi, bàn tay to xé đi lớp áo cuối cùng không thể che hết thân thể Thịnh Lật.
Hai người ở trên giường triền miên, y ở phía dưới thân hắn run sợ rên rỉ, toàn thân phủ lên một tầng hồng sắc khiến người ta nhìn mà nổi thú tính.
Mỗi lần đầu lưỡi hắn chạm đến làn da y, y sẽ không ngừng run rẩy. Khi đầu lưỡi kia tiếp tục lần mò dọc theo sống lưng y từ từ xuống dưới, xuyên qua sồ cúc đỏ tươi ẩm ướt giữa đùi, y đều sẽ không thể nhịn được không ngừng ngọa nguậy dưới thân thể cường tráng kia.
“Ack ——!”
Đột nhiên ngón tay Thác Bạt Hoàn Thành dùng sức đâm vào, khiến y chịu không nổi. Còn chưa tiêu hóa một ngón tay, ngón thứ hai đã duỗi thân đi vào, vết chai trên đầi ngón tay kén không ngừng ma sát tràng vách tường bên trong dũng đạo, tùy tiện trừu động.
“Thật chặc, buông lỏng ~” Thác Bạt Hoàn Thành hướng dẫn Thịnh Lật.
Bởi vì hai người trước đó đã từng làm cho nên Thác Bạt Hoàn Thành thừa cơ hội đem ngón tay thứ ba đâm vào.Trong lúc nhất thời y không cách nào tiếp nhận ba ngón tay đang cố tạo ra độ rộng.
Thác Bạt Hoàn Thành vẫn khuấy động tràng vách tường, mỗi một lần đều cố ý tăng thêm độ nặng nhẹ khiến y vô cùng sợ hãi.Tiếp theo hắn rút ra ngón tay, y cho rằng đã kết thúc, bản thân có thể nghỉ ngơi thì có một dòng nhiệt lưu phun tại cửa động, mặc dù không phun bên trong nhưng cũng để y theo đó phóng ra.
Thác Bạt Hoàn Thành hiển nhiên chưa hài lòng, thân thể Thịnh Lật chỉ có thể làm hắn tạm thỏa mãn, trên giường rộng nửa thước, hai người phiên vân phúc vũ, triền miên quất quýt......
Khi Thịnh Lật tự giác tách ra hai chân nghênh đón hắn, Thác Bạt Hoàn Thành lại cự tuyệt.
“Ngươi bây giờ còn chưa được.” Thác Bạt Hoàn Thành ôm Thịnh Lật vào trong ngực, trêu chọc”Đi lấy lễ vật Lưu công công tặng cho ta đem đến đây.”
“Vâng” Thịnh Lật cứ thế trần truồng xuống giường, đi tới cái tủ thấp bên cạnh, lấy ra một cái hộp. Quay đầu lại, phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành chăm chú nhìn chất nhầy chảy tại bắp đùi, Thịnh Lật mắc cở cúi thấp đầu.
Trở lại trên giường, Thác Bạt Hoàn Thành ra lệnh y mở ra nắp hộp.Thịnh Lật nghe lời mở ra đưa đến trước mặt để hắn nhìn. Bên trong có năm viên trân châu lớn nhỏ không đều, nhỏ nhất cỡ đầu ngón tay, lớn nhất bằng nửa quả đấm!
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn trân châu trong hộp, khóe miệng bất giác nhếch lên nụ cười đắc ý, vươn ngón tay thon dài cầm lấy viên trân châu nhỏ nhất lên xem kỹ.
“Xoay người lại, đưa lưng về phía ta!” Thác Bạt Hoàn Thành ra mệnh lệnh.
Thịnh Lật đành phải nghe theo, không dám phản kháng, đến khi bị viên trân châu hoa lệ nhét vào trong cúc hoa, Thịnh Lật mới kinh ngạc hét lên.Viên trân châu trơn bóng rất dễ đưa vào còn có khuynh hướng trượt xuống.
“Không có mệnh lệnh của ta, ngươi nếu dám lấy ra viên trân châu này, ta sẽ cắt đứt hai chân của ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành giọng mang theo bốn phần tàn sát ba phần bá đạo ba phần đe dọa!
“Vâng” Thịnh Lật nén xuống khó chịu đáp trả.
Sau đó, Thác Bạt Hoàn Thành ôm lấy Thịnh Lật ngủ, thế nhưng Thịnh Lật căn bản không thể chợp mắt, viên trân châu ở trong thân thể không ngừng ngọa nguậy, mỗi lần động một cái liền co rút, ngứa ngáy, vừa thoải mái vừa khó chịu ~
Hôm sau, canh năm đã có thám tử đến hồi báo, nói quân địch ở Tang Giang thành thiết kế mai phục, Thác Bạt Hoàn Thành liền mở hội nghị khẩn cấp, triệu bảy tên tướng lãnh trong quân doanh đến thương thảo!
Ở bên trong Thịnh Lật pha sẳn trà cua bưng ra bên ngoài cho các tướng lãnh, mỗi bức đi đều thật cẩn thận không để trà sái ra bên ngoài, sau khi châm trà xong Thác Bạt Hoàn Thành không cho Thịnh Lật trở lại lều vải mà bắt đứng sang bên cạnh. Những tướng lãnh khác cũng không để ý, dưới trướng tướng quân nào mà không có nam sủng?
Điều này thật sự đã làm khó Thịnh Lật, dựa theo lễ nghi y phải ngồi xổm bên trái hắn nhưng bên trong thân thể hiện đang có hạt châu chỉ cần y động cái nó sẽ trượt xuống khiến y khổ sở vô cùng!
Hội nghị thương thảo chiến lược diễn ra suốt hai canh giờ, trong khỏng thời gian đó Thác Bạt Hoàn Thành không ngừng bảo Thịnh Lật bưng trà dâng nước, đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, có nhiều lần Thịnh Lật thiếu chút chịu không nổi.
+++++
Mấy ngày nay, mọi người trong quân đều tất bật chuẩn bị chinh chiến, Thịnh Lật không hiểu lắm chỉ chuẩn bị cho Thác Bạt Hoàn Thành mấy bộ y phục cùng lương thực dọc đường.
Màn đêm buông xuống, Thác Bạt Hoàn Thành cùng Thịnh Lật thân mật triền miên một hồi, rồi mới giúp hắn mặc tốt khôi giáp: “Các tướng lãnh bên ngoài đã sẵn sàng chờ lệnh, hi vọng ngài sớm ngày trở về......”
Thịnh Lật vừa dứt lời thẹn thùng cúi đầu, không nói nhiều thêm, mái tóc vừa vặt lướt qua cằm dưới Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn vòng tay qua sau lưng Thịnh Lật, ép y đến gần người mình dúi đầu vào cổ hắn.
Thác Bạt Hoàn Thành thật sâu hít mùi hương trên người Thịnh Lật, thô lỗ ném y lên trên giường. Thịnh Lật nằm xỏa trên giường bị Thác Bạt Hoàn Thành thô lỗ kéo ra quần, lật người lại, giày Hổ Long Kim giẫm mạnh lên cánh mông bóng loáng của Thịnh Lật, hung hăng dùng lực kéo viên trân châu ra khỏi cúc hoa y, phía trên viên trân châu còn thấm đầy chất lỏng.
Thác Bạt Hoàn Thành lại lấy ra viên trân châu lớn nhất trong hộp, không quan tâm cảm giác Thịnh Lật ra sao liền nhét vào, đau đến Thịnh Lật đầu tịn mịn mồ hôi.
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn cúc hoa đỏ tươi xuất hiện tơ máu, thân thể có phản ứng nhưng vì đại chiến sắp tới mà nhịn xuống.
“Một ngày ta chinh chiến còn chưa trở lại, không cho phép ngươi lấy ra! Nếu như bị ta phát hiện, ta sẽ chém tứ chi của ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành cường thế nói.
“Ưm ~” Thịnh Lật nằm rạp trên giường, đau đến không thể ngồi dậy, nức nở đáp trả.
Lúc gần đi, Lưu công công từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, đem nó đưa cho Thác Bạt Hoàn Thành: “Đây là tâm ý nho nhỏ của nô tài, hi vọng tướng quân nhận lấy, không nên từ chối......”
Lưu công công dứt lời lại có thâm ý khác nhìn sang Thịnh Lật, che đôi môi thoa son khe khẽ cười, lại quay sang Thác Bạt Hoàn Thành nói: “Chủ công nói chỉ cần điều giáo thường xuyên sẽ là một cực phẩm!”
Thịnh Lật không hiểu, tại sao Lưu công công thỉnh thoảng ngoái sang nhìn mình.
Sau khi Lưu công công rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành đem cái hộp mộc đàn hương cất vào. Thịnh Lật nhận lấy cái hộp, lại thấy hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn y, chốc chốc vươn tay vuốt mặt y, y thẹn thùng cúi đầu, thế là hắn siết chặt cằm y ép y ngẩng đầu lên, tiếp theo hôn lên. Đầu lưỡi của hắn ở trong hàm răng y mặc sức du động di chuyển qua lại.
“A”! Thịnh Lật bị hắn nắm chặt cằm đau đến rên rĩ thành tiếng. Sau đó Thác Bạt Hoàn Thành lập tức đưa lưỡi vào trong cổ họng y, khuấy đảo một hồi, bắt lấy cái lưỡi đinh hương khéo léo mút lấy.
Mấy ngày qua, vì để thân thể Thịnh Lật khôi phục mà Thác Bạt Hoàn Thành hàng đêm chịu khổ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ lập tức xuất hiện dáng người lõa lồ của y, làn da ửng đỏ, mỗi một nơi mềm mại đều câu khởi dục vọng ẩn nhẫn của mình.
“Tướng quân, Hàn Phó thống lĩnh có chuyện quan trọng cần bẩm báo!” Gã thị vệ đi đến bên ngoài doanh trướng bẩm báo.
Thác Bạt Hoàn Thành không gấp không vội buông ra Thịnh Lật, sửa sang lại y trang, khoát tay ý bảo y đi vào trong. Còn mình yên vị ngồi trước bàn dài, hướng thị vệ phía ngoài nói: “Đi vào!”
Một vị tướng quân người mặc khôi giáp, cầm theo Trảm Nguyệt Trường Đao phong trần mệt mỏi sải bước đến trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, hai tay ôm quyền, quỳ một chân trên đất bẩm báo: “Tướng quân, căn cứ thám tử phái đi hồi báo ba ngày sau quân địch sẽ tới Tang Giang Thành!”
Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy nghĩ, ngón trỏ bên trái không ngừng gõ xuống mặt bàn,từng nhịp từng nhịp.
“Tướng quân, không bằng chúng ta bố trí phòng tuyến ngay tại nơi này, giết bọn họ không còn manh giáp! Tướng quân, ngài đừng tiếp tục do dự nửa, cơ hội tốt thế này mất đi sẽ rất khó tìm được cái khác!” Hàn Phó thống lĩnh căm phẫn trào dâng nói.
“Không, chờ một chút......” Thác Bạt Hoàn Thành điềm tĩnh nói.
Đến khi Hàn Phó thống lĩnh rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành như cũ ngồi trước bàn dài, ngón trỏ vẫn gõ lên mặt bàn.Thịnh Lật đứng phía sau nhìn Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy tính, ngoài mặt nhìn hắn bình tĩnh thư thả nhưng Thịnh Lật cảm giác được tiếng gõ bàn càng lúc càng lớn.
Bất quá Thịnh Lật nhanh lui vào bên trong, những chuyện này không liên quan đến y, trước mắt quan trọng nhất phải khiến Thác Bạt Hoàn Thành chú ý, gợi cho hắn hứng thú với y là được!
+++++
Buổi tối, Thác Bạt Hoàn Thành để xuống binh thư, ngón tay thon dài xoa lông mày nhíu chặt, con ngươi đen nhánh có phần xót đau. Hắn đứng lên đi vào phòng trong lại thấy Thịnh Lật ngồi xổm trên giường đợi hắn.
“Lần sau cứ ngủ trước không cần chờ ta.” Thác Bạt Hoàn Thành mỏi mệt ngồi vào bên giường.
“Vâng” Thịnh Lật ngồi bệt trên giường, thở dài một hơi đứng trước mặt hắn, bắt đầu vươn tay giải khai thắt lưng của mình, sau đó đến ngoại bào, trường sam, áo lót bên trong.
Từng kiện y phục rơi xuống trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, lúc này trời tối, ánh sáng bên ngoài doanh trướng sải vào khiến gian phòng trở nên mờ ảo. Sau khi rút đi áo ngủ, Thịnh Lật bắt chước động tác Lưu công công xoay người sang nơi khác, tiếp tục cởi quần. Đợi đến y làm xong những thứ này, trong mắt có chút thất vọng, Thác Bạt Hoàn Thành không giống những binh lính kia, nhào đầu về phía mình mà chỉ híp mắt đánh giá thân thể y.
Thịnh Lật cả người lỏa lồ quỳ rạp dưới chân Thác Bạt Hoàn Thành, từ từ vươn tay cởi ra đai lưng hắn, rút đi quần áo, cúi người hôn thân thể hắn.
Thác Bạt Hoàn Thành đã dục hỏa đốt người, đối mặt vưu vật như thế lại nẩn nhẫn nhiều ngày đã sớm không kìm lòng nổ. Lúc này Thác Bạt Hoàn Thành đã không còn trầm ổn như vẻ bề ngoài mà giống như một con dã thú đã lâu chưa ngửi được mùi máu tanh nhìn chằm chằm nai con ngon miệng trước mắt.
Hắn hai tay hơi dùng lực nhấc bổng Thịnh Lật ném lên giường, sau đó nghiêng người ép sát, y chịu đựmg đau đớn đột nhiên bị người ném đi, chưa kịp phục hồi tinh thần đã phát giác bị hắn kìm không thể nhúc nhích, giường trong quân doanh đều là tấm ván gỗ được đặc chế, Thịnh Lật da mịn thịt mềm sống lưng rất nhanh để lại vết máu ứ đọng.
Khi Thịnh Lật mở mắt, phát giác cặp mắt thâm thúy kia không ngừng lóe ra lục quang, hơi thở nặng nề của Thác Bạt Hoàn Thành phả trên mặt y, giờ phút này thân thể y bỗng co lại, bản năng sinh ra ý thức tự bảo vệ, hiện tại hắn thật đáng sợ, tuy không có bất kỳ động tác đã khiến y run lập cập.
Nếu Thác Bạt Hoàn Thành hiện tại phát động công kích, quân lính tan rã cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.Thịnh Lật nằm trong lòng hắn từ từ di động hướng góc giường.
“A!” Thịnh Lật bỗng nhiên sợ hãi hét lên, thì ra mắc cá chân chân y bị Thác Bạt Hoàn Thành nắm giật mạnh thuận thế trở lại trong vòng ôm mạnh mẽ.Thác Bạt Hoàn Thành bóp chặt cằm dưới y, cúi đầu gặm cắn đôi môi, bàn tay to xé đi lớp áo cuối cùng không thể che hết thân thể Thịnh Lật.
Hai người ở trên giường triền miên, y ở phía dưới thân hắn run sợ rên rỉ, toàn thân phủ lên một tầng hồng sắc khiến người ta nhìn mà nổi thú tính.
Mỗi lần đầu lưỡi hắn chạm đến làn da y, y sẽ không ngừng run rẩy. Khi đầu lưỡi kia tiếp tục lần mò dọc theo sống lưng y từ từ xuống dưới, xuyên qua sồ cúc đỏ tươi ẩm ướt giữa đùi, y đều sẽ không thể nhịn được không ngừng ngọa nguậy dưới thân thể cường tráng kia.
“Ack ——!”
Đột nhiên ngón tay Thác Bạt Hoàn Thành dùng sức đâm vào, khiến y chịu không nổi. Còn chưa tiêu hóa một ngón tay, ngón thứ hai đã duỗi thân đi vào, vết chai trên đầi ngón tay kén không ngừng ma sát tràng vách tường bên trong dũng đạo, tùy tiện trừu động.
“Thật chặc, buông lỏng ~” Thác Bạt Hoàn Thành hướng dẫn Thịnh Lật.
Bởi vì hai người trước đó đã từng làm cho nên Thác Bạt Hoàn Thành thừa cơ hội đem ngón tay thứ ba đâm vào.Trong lúc nhất thời y không cách nào tiếp nhận ba ngón tay đang cố tạo ra độ rộng.
Thác Bạt Hoàn Thành vẫn khuấy động tràng vách tường, mỗi một lần đều cố ý tăng thêm độ nặng nhẹ khiến y vô cùng sợ hãi.Tiếp theo hắn rút ra ngón tay, y cho rằng đã kết thúc, bản thân có thể nghỉ ngơi thì có một dòng nhiệt lưu phun tại cửa động, mặc dù không phun bên trong nhưng cũng để y theo đó phóng ra.
Thác Bạt Hoàn Thành hiển nhiên chưa hài lòng, thân thể Thịnh Lật chỉ có thể làm hắn tạm thỏa mãn, trên giường rộng nửa thước, hai người phiên vân phúc vũ, triền miên quất quýt......
Khi Thịnh Lật tự giác tách ra hai chân nghênh đón hắn, Thác Bạt Hoàn Thành lại cự tuyệt.
“Ngươi bây giờ còn chưa được.” Thác Bạt Hoàn Thành ôm Thịnh Lật vào trong ngực, trêu chọc”Đi lấy lễ vật Lưu công công tặng cho ta đem đến đây.”
“Vâng” Thịnh Lật cứ thế trần truồng xuống giường, đi tới cái tủ thấp bên cạnh, lấy ra một cái hộp. Quay đầu lại, phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành chăm chú nhìn chất nhầy chảy tại bắp đùi, Thịnh Lật mắc cở cúi thấp đầu.
Trở lại trên giường, Thác Bạt Hoàn Thành ra lệnh y mở ra nắp hộp.Thịnh Lật nghe lời mở ra đưa đến trước mặt để hắn nhìn. Bên trong có năm viên trân châu lớn nhỏ không đều, nhỏ nhất cỡ đầu ngón tay, lớn nhất bằng nửa quả đấm!
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn trân châu trong hộp, khóe miệng bất giác nhếch lên nụ cười đắc ý, vươn ngón tay thon dài cầm lấy viên trân châu nhỏ nhất lên xem kỹ.
“Xoay người lại, đưa lưng về phía ta!” Thác Bạt Hoàn Thành ra mệnh lệnh.
Thịnh Lật đành phải nghe theo, không dám phản kháng, đến khi bị viên trân châu hoa lệ nhét vào trong cúc hoa, Thịnh Lật mới kinh ngạc hét lên.Viên trân châu trơn bóng rất dễ đưa vào còn có khuynh hướng trượt xuống.
“Không có mệnh lệnh của ta, ngươi nếu dám lấy ra viên trân châu này, ta sẽ cắt đứt hai chân của ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành giọng mang theo bốn phần tàn sát ba phần bá đạo ba phần đe dọa!
“Vâng” Thịnh Lật nén xuống khó chịu đáp trả.
Sau đó, Thác Bạt Hoàn Thành ôm lấy Thịnh Lật ngủ, thế nhưng Thịnh Lật căn bản không thể chợp mắt, viên trân châu ở trong thân thể không ngừng ngọa nguậy, mỗi lần động một cái liền co rút, ngứa ngáy, vừa thoải mái vừa khó chịu ~
Hôm sau, canh năm đã có thám tử đến hồi báo, nói quân địch ở Tang Giang thành thiết kế mai phục, Thác Bạt Hoàn Thành liền mở hội nghị khẩn cấp, triệu bảy tên tướng lãnh trong quân doanh đến thương thảo!
Ở bên trong Thịnh Lật pha sẳn trà cua bưng ra bên ngoài cho các tướng lãnh, mỗi bức đi đều thật cẩn thận không để trà sái ra bên ngoài, sau khi châm trà xong Thác Bạt Hoàn Thành không cho Thịnh Lật trở lại lều vải mà bắt đứng sang bên cạnh. Những tướng lãnh khác cũng không để ý, dưới trướng tướng quân nào mà không có nam sủng?
Điều này thật sự đã làm khó Thịnh Lật, dựa theo lễ nghi y phải ngồi xổm bên trái hắn nhưng bên trong thân thể hiện đang có hạt châu chỉ cần y động cái nó sẽ trượt xuống khiến y khổ sở vô cùng!
Hội nghị thương thảo chiến lược diễn ra suốt hai canh giờ, trong khỏng thời gian đó Thác Bạt Hoàn Thành không ngừng bảo Thịnh Lật bưng trà dâng nước, đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, có nhiều lần Thịnh Lật thiếu chút chịu không nổi.
+++++
Mấy ngày nay, mọi người trong quân đều tất bật chuẩn bị chinh chiến, Thịnh Lật không hiểu lắm chỉ chuẩn bị cho Thác Bạt Hoàn Thành mấy bộ y phục cùng lương thực dọc đường.
Màn đêm buông xuống, Thác Bạt Hoàn Thành cùng Thịnh Lật thân mật triền miên một hồi, rồi mới giúp hắn mặc tốt khôi giáp: “Các tướng lãnh bên ngoài đã sẵn sàng chờ lệnh, hi vọng ngài sớm ngày trở về......”
Thịnh Lật vừa dứt lời thẹn thùng cúi đầu, không nói nhiều thêm, mái tóc vừa vặt lướt qua cằm dưới Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn vòng tay qua sau lưng Thịnh Lật, ép y đến gần người mình dúi đầu vào cổ hắn.
Thác Bạt Hoàn Thành thật sâu hít mùi hương trên người Thịnh Lật, thô lỗ ném y lên trên giường. Thịnh Lật nằm xỏa trên giường bị Thác Bạt Hoàn Thành thô lỗ kéo ra quần, lật người lại, giày Hổ Long Kim giẫm mạnh lên cánh mông bóng loáng của Thịnh Lật, hung hăng dùng lực kéo viên trân châu ra khỏi cúc hoa y, phía trên viên trân châu còn thấm đầy chất lỏng.
Thác Bạt Hoàn Thành lại lấy ra viên trân châu lớn nhất trong hộp, không quan tâm cảm giác Thịnh Lật ra sao liền nhét vào, đau đến Thịnh Lật đầu tịn mịn mồ hôi.
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn cúc hoa đỏ tươi xuất hiện tơ máu, thân thể có phản ứng nhưng vì đại chiến sắp tới mà nhịn xuống.
“Một ngày ta chinh chiến còn chưa trở lại, không cho phép ngươi lấy ra! Nếu như bị ta phát hiện, ta sẽ chém tứ chi của ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành cường thế nói.
“Ưm ~” Thịnh Lật nằm rạp trên giường, đau đến không thể ngồi dậy, nức nở đáp trả.
/31
|