“Tướng công ~ không nên a!” Thịnh Lật bị Thác Bạt Hoàn Thành đặt tại trên giường.
Phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành con quái vật trướng tím kia đang đặt ngay cánh mông bóng mịn của Thịnh Lật. Hắn cố ý ở chung quanh hoa cúc từ từ ma sát, hai tay không ngừng vuốt ve trước ngực y, đầu lưỡi nóng bỏng cũng không nhàn rỗi vẽ một bức tranh trên sống lưng bóng loáng của Thịnh Lật. Rõ nàng nhắm ngay cửa huyệt từ từ đẩy mạnh vào, sau một lát Thác Bạt Hoàn Thành lại như có ý xấu đem thứ đó rút ra đổi dành dạo chơi ngoài cửa động.Cắn nhẹ lên vành tai khéo léo của Thịnh Lật, nói: “Có muốn hay không ~”
“Ô, Ô, không nên ~ ư ư ~” Thịnh Lật kiên quyết liều chết cắn răng không để bản thân hé lời!”Muốn ~~~~~”
“Ngon!” Thác Bạt Hoàn Thành tặng phần thưởng bằng cách hôn lên mông Thịnh Lật, sau đó toàn tâm vùi đầu vào cúc hoa mềm mại, mặc sức rong duỗi ~~
“Nóng quá a..... a...... Thật thật khó chịu...... Ta còn muốn, còn muốn a......” Thịnh Lật đột nhiên có loại dục hỏa đốt người chỉ muốn nhanh thoát khỏi nó. Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Thịnh Lật đổ mồ hôi lâm ly, bản thân cũng sắp giữ không được.
“A a ~~! Chịu không được! Ô...... Không nên...... huynh ~ ô ~......” Thịnh Lật ở phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành run sợ rên rỉ.
Trận này đánh trường kỳ khiến Thịnh Lật không còn chút khí lực nằm sống soãi phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành biến thành một vũng Xuân Thủy.
“A ——” Sau đó, một cổ nhiệt lưu kéo dài đánh sâu vào trong cơ thể.
Hôm sau, lần nửa Thịnh Lật tỉnh lại, Thác Bạt Hoàn Thành đã không biết đi nơi nào.
Thịnh Lật oán trách: “Làm sao mỗi lần xong chuyện hắn đều thức sớm hơn y vậy!”
Đợi đến buổi trưa, Thác Bạt Hoàn Thành vẫn không trở lại, Thịnh Lật đã chuẩn bị xong cơm, ngồi trên bàn ăn dưới táng cây đào chờ hắn trở về. Ánh chiều tà rất nhanh rải xuống bàn thức ăn đã nguội lạnh, Thịnh Lật không nhúc nhích vẫn ngồi trước bàn.
Đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, Thịnh Lật quay đầu lại, nhìn thấy người đến liền mếu máo “Huynh đi đâu vậy ~ ô ô ~”
Thịnh Lật chạy đến ôm thật chặc Thác Bạt Hoàn Thành, nước mắt đua nhau tuôn rơi “Ta...... Ta nghĩ huynh...... Không..... Không quan tâm ta nửa, vứt ta một mình ở nơi này..... Ô ô ~~~”
“Hư, nhỏ giọng một chút......” Ngược lại Thác Bạt Hoàn Thành không chỉ không có an ủi y, còn bảo y không được lên tiếng. Thác Bạt Hoàn Thành từ từ để xuống cái sọt trên vai, bên trong sọt có một đứa bé trắng nõn quấn vải đỏ ngủ một cách ngon lành.
Thịnh Lật kinh hô: “Huynh trộm từ chỗ nào nha?”
“Hừ ~” Thác Bạt Hoàn Thành mệt mỏi té trên mặt đất, giải thích: “Trộm, ở đâu có mà trộm, sáng nay ta ra bờ sông đánh cá, ai biết có một chậu gỗ trôi tới đây, ta tò mò mở ra nhìn thì phát hiện đứa bé này.Dọc đường đi, nó cứ khóc không ngừng, chỉ cần ta động một chút nó sẽ khóc, hết cách ta đành ôm nó bất động, ngồi chồm hổm trên mặt đất cả ngày. Đợi tiểu tổ tông này ngủ thiếp đi ta mới đem nó bỏ vào sọt mang về, mệt chết ta rồi!”
Thịnh Lật đem đứa bé ôm vào trong ngực, biểu tình hết sức vui vẻ.
Ban đêm, Thịnh Lật đem đứa bé ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm nó ngủ yên. Thác Bạt Hoàn Thành thì ôm cả hai người, nhìn Thịnh Lật vui vẻ như vậy hắn cũng rất vui.
” Huynh nói xem ta nên đặt tên cho nó ha?” Thịnh Lật hỏi.
“Nhìn dáng dấp đứa bé này hẳn cha mẹ nó vì chiến loạn mới đành bỏ nó nơi đây, như vậy gọi nó là Thanh Bình đi!” Thác Bạt Hoàn Thành nói.
“Thanh Bình thịnh thế, hạnh phúc khoẻ mạnh, tốt, từ nay gọi nó là Thanh Bình......” Thịnh Lật nhìn đứa bé trong ngực cười không ngớt miệng.
Tiểu Thanh lớn rất nhanh, may mắn nó đã sớm dứt sữa, ngày thường chỉ cần dùng một ít thức ăn lỏng. Bất quá Thác Bạt Hoàn Thành không phải rất thích tiểu Thanh này, kể từ ngày nó đến đây hắn liền phát hiện Thịnh Lật căn bản không thèm nhìn lấy hắn một lần, toàn tâm toàn ý đặt trên người tiểu Thanh, thật ghen tị ~
Đặc biệt vào tối hôm qua, hai người mới vừa vận động đến đỉnh điểm, tên tiểu tử này lại khóc, thế là xong, Thịnh Lật lập tức xuống giường chăm sóc nó, còn hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.
Thác Bạt Hoàn Thành nài nĩ: “Thịnh Lật, khuya hôm nay đem nó bỏ vào phòng đệ ngủ sẽ ngon mà, tay của ta rất mỏi a ~”
Thịnh Lật liếc mắt xem thường nhưng đảo mắt cái liền nghĩ ra sáng ý, ‘tay chua?” Huynh không nên dạy hư tiểu Thanh! Tối nay huynh sang phòng khác ngủ đi!”
Phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành con quái vật trướng tím kia đang đặt ngay cánh mông bóng mịn của Thịnh Lật. Hắn cố ý ở chung quanh hoa cúc từ từ ma sát, hai tay không ngừng vuốt ve trước ngực y, đầu lưỡi nóng bỏng cũng không nhàn rỗi vẽ một bức tranh trên sống lưng bóng loáng của Thịnh Lật. Rõ nàng nhắm ngay cửa huyệt từ từ đẩy mạnh vào, sau một lát Thác Bạt Hoàn Thành lại như có ý xấu đem thứ đó rút ra đổi dành dạo chơi ngoài cửa động.Cắn nhẹ lên vành tai khéo léo của Thịnh Lật, nói: “Có muốn hay không ~”
“Ô, Ô, không nên ~ ư ư ~” Thịnh Lật kiên quyết liều chết cắn răng không để bản thân hé lời!”Muốn ~~~~~”
“Ngon!” Thác Bạt Hoàn Thành tặng phần thưởng bằng cách hôn lên mông Thịnh Lật, sau đó toàn tâm vùi đầu vào cúc hoa mềm mại, mặc sức rong duỗi ~~
“Nóng quá a..... a...... Thật thật khó chịu...... Ta còn muốn, còn muốn a......” Thịnh Lật đột nhiên có loại dục hỏa đốt người chỉ muốn nhanh thoát khỏi nó. Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Thịnh Lật đổ mồ hôi lâm ly, bản thân cũng sắp giữ không được.
“A a ~~! Chịu không được! Ô...... Không nên...... huynh ~ ô ~......” Thịnh Lật ở phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành run sợ rên rỉ.
Trận này đánh trường kỳ khiến Thịnh Lật không còn chút khí lực nằm sống soãi phía dưới Thác Bạt Hoàn Thành biến thành một vũng Xuân Thủy.
“A ——” Sau đó, một cổ nhiệt lưu kéo dài đánh sâu vào trong cơ thể.
Hôm sau, lần nửa Thịnh Lật tỉnh lại, Thác Bạt Hoàn Thành đã không biết đi nơi nào.
Thịnh Lật oán trách: “Làm sao mỗi lần xong chuyện hắn đều thức sớm hơn y vậy!”
Đợi đến buổi trưa, Thác Bạt Hoàn Thành vẫn không trở lại, Thịnh Lật đã chuẩn bị xong cơm, ngồi trên bàn ăn dưới táng cây đào chờ hắn trở về. Ánh chiều tà rất nhanh rải xuống bàn thức ăn đã nguội lạnh, Thịnh Lật không nhúc nhích vẫn ngồi trước bàn.
Đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, Thịnh Lật quay đầu lại, nhìn thấy người đến liền mếu máo “Huynh đi đâu vậy ~ ô ô ~”
Thịnh Lật chạy đến ôm thật chặc Thác Bạt Hoàn Thành, nước mắt đua nhau tuôn rơi “Ta...... Ta nghĩ huynh...... Không..... Không quan tâm ta nửa, vứt ta một mình ở nơi này..... Ô ô ~~~”
“Hư, nhỏ giọng một chút......” Ngược lại Thác Bạt Hoàn Thành không chỉ không có an ủi y, còn bảo y không được lên tiếng. Thác Bạt Hoàn Thành từ từ để xuống cái sọt trên vai, bên trong sọt có một đứa bé trắng nõn quấn vải đỏ ngủ một cách ngon lành.
Thịnh Lật kinh hô: “Huynh trộm từ chỗ nào nha?”
“Hừ ~” Thác Bạt Hoàn Thành mệt mỏi té trên mặt đất, giải thích: “Trộm, ở đâu có mà trộm, sáng nay ta ra bờ sông đánh cá, ai biết có một chậu gỗ trôi tới đây, ta tò mò mở ra nhìn thì phát hiện đứa bé này.Dọc đường đi, nó cứ khóc không ngừng, chỉ cần ta động một chút nó sẽ khóc, hết cách ta đành ôm nó bất động, ngồi chồm hổm trên mặt đất cả ngày. Đợi tiểu tổ tông này ngủ thiếp đi ta mới đem nó bỏ vào sọt mang về, mệt chết ta rồi!”
Thịnh Lật đem đứa bé ôm vào trong ngực, biểu tình hết sức vui vẻ.
Ban đêm, Thịnh Lật đem đứa bé ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm nó ngủ yên. Thác Bạt Hoàn Thành thì ôm cả hai người, nhìn Thịnh Lật vui vẻ như vậy hắn cũng rất vui.
” Huynh nói xem ta nên đặt tên cho nó ha?” Thịnh Lật hỏi.
“Nhìn dáng dấp đứa bé này hẳn cha mẹ nó vì chiến loạn mới đành bỏ nó nơi đây, như vậy gọi nó là Thanh Bình đi!” Thác Bạt Hoàn Thành nói.
“Thanh Bình thịnh thế, hạnh phúc khoẻ mạnh, tốt, từ nay gọi nó là Thanh Bình......” Thịnh Lật nhìn đứa bé trong ngực cười không ngớt miệng.
Tiểu Thanh lớn rất nhanh, may mắn nó đã sớm dứt sữa, ngày thường chỉ cần dùng một ít thức ăn lỏng. Bất quá Thác Bạt Hoàn Thành không phải rất thích tiểu Thanh này, kể từ ngày nó đến đây hắn liền phát hiện Thịnh Lật căn bản không thèm nhìn lấy hắn một lần, toàn tâm toàn ý đặt trên người tiểu Thanh, thật ghen tị ~
Đặc biệt vào tối hôm qua, hai người mới vừa vận động đến đỉnh điểm, tên tiểu tử này lại khóc, thế là xong, Thịnh Lật lập tức xuống giường chăm sóc nó, còn hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.
Thác Bạt Hoàn Thành nài nĩ: “Thịnh Lật, khuya hôm nay đem nó bỏ vào phòng đệ ngủ sẽ ngon mà, tay của ta rất mỏi a ~”
Thịnh Lật liếc mắt xem thường nhưng đảo mắt cái liền nghĩ ra sáng ý, ‘tay chua?” Huynh không nên dạy hư tiểu Thanh! Tối nay huynh sang phòng khác ngủ đi!”
/31
|