Cửa nhà bà ngoại Tiểu Đường.
Anh họ Tô Tiểu Đường mở cửa ra, vẻ mặt hoài nghi nghiên cứu người đàn ông ăn mặc gọn gàng đẹp nhưng lạnh lùng không phù hợp với nơi này của bọn họ, "Xin hỏi cậu tìm ai?"
"Tô Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm trả lời, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái, phán đoán thân phận của anh ta , "Anh là?"
Cảm giác áp bức vô hình trên người đàn ông này khiến đồng chí anh họ có chút khó chịu, "Tôi là anh họ của Tiểu Đường, cậu tìm nó có chuyện gì?"
Thì ra là anh họ...
Phương Cảnh Thâm để lộ nụ cười thật sâu, "Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Đường."
Cảm giác áp bức vô hình kia đột nhiên biến mất, anh họ thở phào nhẹ nhõm, lẽ nào vừa rồi là ảo giác, người đàn ông này rõ ràng thoạt nhìn rất thân thiết mà!
"À, Tiểu Đường nó đi hẹn hò với bạn trai rồi, cậu có muốn hôm khác lại đến không?" Anh họ tùy tiện trả lời.
Vừa rồi Tiểu Đường không dám nói là đi gặp mẹ Trang Nghị, đành phải lấy cớ là đi gặp Trang Nghị.
Cảm giác áp lực so với lúc nãy càng rõ nét hơn, anh họ không tự chủ được mà đổ mồ hôi hột, "À, hay là cậu vào nhà chờ một chút? Không biết khi nào nó mới trở về, chỉ sợ cậu chờ lâu ..."
Chờ lâu, chờ lâu...
Sắc mặt Phương Cảnh Thâm từ mây đen trở thành tuyết lạnh ở Bắc cực khiến cỏ cây không sống nổi.
Vẻ mặt anh họ ngo ngác, mình nói sai cái gì sao?
"Ở chỗ nào? Phương Cảnh Thâm trầm giọng hỏi.
"Cái gì?"
"Hẹn hò ở chỗ nào?"
"Chắc là ở quán mì lão Hắc trấn trên..." Anh họ gãi đầu trả lời.
Vừa dứt lời Phương Cảnh Thâm liền xoay người đi, chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc...
Kẻ vùi đầu vào ổ gà mẹ gặm xương không phải là Thịt Viên mà anh đã quá quen thuộc sao?
"Gâuuu... ?" Thịt Viên dường như cũng chú ý đến Phương Cảnh Thâm, đột nhiên thẳng người dậy buông cục xương xuống, chậm rãi bước chân về phía anh.
Thịt Viên dường như có chút sợ anh, một lúc lâu cũng không dám đến gần, mãi cho đến khi Phương Cảnh Thâm vươn tay ra, mới dám tiến lên tay anh cọ cọ, ngửi ngửi rồi lại ngửi một cái, sau đó mới kích động há miệng đùa giỡn, rồi như Tiểu Mã lao nhanh tới, phe phẩy cái đuôi.
"Chân bị làm sao đây hả?" Phương Cảnh Thâm nhặt cái lông gà dính trên đầu nó, sau đó nhíu mày nhìn cái chân đang được băng bó.
"Mấy ngày trước nó đuổi con thỏ trên núi không cẩn thận bị bẫy thú kẹp vào, may mà gặp được Trang Nghị, à đó chính là bạn trai hiện nay của Tiểu Đường..." Biểu ca bên cạnh hào hứng nói hết mọi chuyện sau đó còn cảm thán nói, "Thịt Viên cũng coi như là một bà mai rồi!"
Thịt Viên vốn đang ghé vào chân Phương Cảnh Thâm làm nũng đột nhiên bất động, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó ánh mắt lập tức tránh né.
Phương Cảnh Thâm nhấc chân đi, Thịt Viên tuy rằng bẩm sinh đã sợ anh nhưng do dự một chút vẫn đuổi theo anh.
"Này, Thịt Viên, trở lại đây, mày chạy đi đâu thế?" Anh họ chạy theo ở phía sau.
"Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đưa nó về." Phương Cảnh Thâm mang Thịt Viên cùng lên xe.
Phương Cảnh Thâm dứt khoát mang theo Thịt Viên đi, anh họ không yên tâm đi tới đi lui, Thịt Viên là bảo bối của Tiểu Đường đấy, nếu mất thì phải làm thế nào bây giờ?
Nhưng chắc không thể nào, người đàn ông kia nhìn cũng không giống là người tùy tiện lừa chó của người khác, hơn nữa nhìn thái độ của Thịt Viên với anh ta hẳn là quen biết, có thể nói là rất quen thuộc, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Trong quán.
Mẹ Trang Nghị thấy Tô Tiểu Đường mãi không lên tiếng tiếp tục nói: "Trang Nghị nhà chúng tôi tính tình quá tốt, không có thói quen từ chối người khác, nếu nó nói gì khiến cô hiểu lầm, Tô tiểu thư đừng tưởng thật."
Tô Tiểu Đường bị bà ta nói vòng vo đau hết cả đầu,"Tôi nghĩ tôi không có hiểu lầm gì, vì tôi và Trang Nghị chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm mà thôi, lúc đó Trang Nghị chỉ mới đề nghị thử xem, nhưng tôi..."
Mẹ Trang Nghị lập tức cắt ngang lời cô: "Ha ha, theo ý của cô là con trai tôi theo đuổi cô sao? Con trai tôi loại phụ nữ nào mà không tìm được, cần phải đến chỗ hoang vu hẻo lánh này để tìm vợ sao?
Hoang vu hẻo lánh, bà không phải cũng sinh ra từ chỗ này sao, sao lại có thể nói quê hương của mình như thế chứ? Chẳng qua cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Trang Nghị điều kiện tốt như thế mà mãi đến năm ba mươi tuổi vẫn còn chưa có bạn gái.
Tô Tiểu Đường cũng không biết bản thân đã nói cái gì mà khiến bà ta kích động như thế, cô cũng không muốn xung đột với bà ta, có chút mệt mỏi nói, "Dì à, ý của dì cháu hiểu rồi, cứ như vậy đi."
Thế nhưng mẹ Trang Nghị cũng không bỏ qua, "Hiểu rồi, cô hiểu được cái gì? Cô phải cam đoan với tôi không được dây dưa với con tôi nữa!"
Dứt lời liếc cô một cái từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy khinh thường.
Tô Tiểu Đường vì muốn bà ngoại vui vẻ, hai ngày nay đều mặc áo bông bà mua, bộ đồ này là kiểu dáng vui tươi, nhưng không tránh được có chút quê mùa, chẳng qua Tô Tiểu Đường có làn da trắng nõn, nhìn qua cũng không đến nỗi nào, còn rất là hợp với không khí vui vẻ này, tuy nhiên ở trong mắt mẹ Trang Nghị lại là tầm thường thấp hèn.
Tranh cãi bên này quá lớn, hơn nữa tình huống cẩu huyết thế này khiến người xung quanh để ý quan sát, vì thế rất nhanh liền có những người chỉ trỏ và xì xào bàn tán, có người nói người mẹ cố tình gây sự, cũng có người nói cô gái kia béo như thế khó trách mẹ người ta nghĩ không xứng với con trai mình, còn có người nhìn quần áo mẹ Trang Nghị lộng lẫy như thế mà Tô Tiểu Đường lại ăn mặc như người nhà quê nói Tô Tiểu Đường thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ầm ĩ thành như vậy, Tô TTiểu Đường cũng có chút tức giận, giọng điệu cứng rắn trả lời: "Tôi không thể cam đoan."
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ muốn dây dưa, thì cam đoan không dây dưa thế nào được chứ!
Mẹ Trang Nghị lập tức nóng nảy, "Cô, cô gái này sao lại có thể như thế, tôi cũng không muốn nói những lời khó nghe, cũng không phải người thích lên lớp người khác, nhưng cô là một cô gái, chẳng lẽ vì không ai muốn lại chạy tới gieo họa cho con trai tôi sao!"
Mọi người xung quanh vốn đang say sưa đứng ngoài xem tranh cãi, đột nhiên nhìn về phía cửa không lên tiếng.
Lúc đó Tô Tiểu Đường đang nói chuyện với mẹ Trang Nghị, quay lưng về phía cửa, cho nên cũng không biết xảy ra chuyện gì.
"Tùy bà nghĩ gì thì nghĩ!" Tô Tiểu Đường nén giận xoay người, sau đó lại ngây ngốc ngay tại chỗ.
Có một người, mỗi lần xuất hiện ở trước mắt cô đều mang theo âm nhạc và hội họa, người đó là Phương Cảnh Thâm, cũng chỉ có thể là Phương Cảnh Thâm.
Đầu Tô Tiểu Đường ù ù, khung cảnh hư ảo ùn ùn kéo đến cùng âm nhạc xuất hiện trước mặt thật lâu mới biến mất, nhưng cô vẫn ngơ ngác không thốt lên lời.
Nhìn cô phản ứng như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Phương Cảnh Thâm vốn bừng bừng Phương bỗng khá hơn một chút, chẳng qua vẫn nghiêm mặt, bước từng bước tới chỗ cô.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Cảnh Thâm Tô Tiểu Đường càng thêm khẩn trương, rõ ràng cô không làm gì sai lại cảm thấy chột dạ.
"Không muốn giải thích gì với anh sao?" Phương Cảnh Thâm nhìn cô.
Woa ai ui -- có JQ nha. Tại sao lại đột nhiên có một chàng trai đẹp như thế lại dùng vẻ mặt như bị cắm sừng nói chuyện với cô gái béo! Suy nghĩ bát quái của mọi người trở nên bừng bừng.
"Giải... Giải thích?" Tô Tiểu Đường lắp bắp hỏi, cô cũng không biết là nên giải thích cái gì mà.
"Vì sao tắt máy? Em có biết tôi tìm em bao lâu rồi không?"
"A! Đó... Đó là bởi vì lúc trước điện thoại em hết pin, sau đó..." Sau đó là bởi vì Tống Minh Huy dây dưa nên dứt khoát không có mở máy, vế sau Tô Tiểu Đường không dám nói, sau đó...
"Ở đây tín hiệu không tốt lắm, em lại dùng mạng dây..."
Cho nên từ lúc về đây cô hoàn toàn chưa từng dùng điện thoại di động.
Tô Tiểu Đường giải thích đứt quãng.
Nét mặt Phương Cảnh Thâm hiện lên vẻ miễn cưỡng tin tưởng, Tô Tiểu Đường vừa thở phào một hơi, lại gặp phải tra khảo nghiêm khắc: "Anh họ em nói em đi hẹn hò với bạn trai, tại sao anh không biết ngoài anh, em còn có bạn trai khác thế?"
Oa oa oa -- ông trời ơi, soái ca này lại là bạn trai của cô gái này?! Không có lầm đấy chứ!
So với phản ứng kinh ngạc của mọi người, Tô Tiểu Đường lại hoàn toàn sụp đổ, vì sao những từ nam thần nói cô đều hiểu, nhưng liên quan tới cô thì cô lại không lý giải được thế?
"Em... Không có... Bạn trai... Anh... Trang Nghị không phải..." Ngay cả lời Tô Tiểu Đường nói cũng lắp bắp.
Đôi mắt Phương Cảnh Thâm nheo lại nguy hiểm: "Không phải? Thế sao vừa rồi em nói không có cách nào cam đoan?"
Ngay cả câu này anh ấy cũng nghe thấy rồi ư?
Cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng hơi có chút tỉnh táo, giải thích trúc trắc: "Ý của em là, em và Trang Nghị hoàn toàn không có gì, em cũng không dây dưa với anh ta, nhưng muốn em cam đoan không dây dưa với anh ta nữa, như thế chẳng phải là không nói lý lẽ sao?"
Lông mày Phương Cảnh Thâm thoáng giãn ra, nhưng mặt mẹ Trang Nghị lại đen lại, bà đang muốn nói vài câu hạ thấp cô, đột nhiên lại xuất hiện người đàn ông này đúng là như đánh vào mặt bà, bất đắc dĩ quay ra nhìn anh nhưng không tìm được điểm nào khiến người ta tin đó là người xấu.
"Nhưng em đi ăn cơm với anh ta." Phương Cảnh Thâm lại bắt đầu tiếp tục hỏi, trong con mắt thế nhưng lại có vài phần ủy khuất.
Tô Tiểu Đường sao có thể chịu được, vội vàng nói: "Đó là bà ngoại em lo lắng cho em, vẫn khuyên em đi xem mặt, chỉ có một lần như vậy ... Hơn nữa em cũng không đồng ý chuyện gì..."
Phương Cảnh Thâm đưa tay xoa xoa tóc của cô, "Sau này giận dỗi với anh là được rồi, không được tiếp tục gây họa với người khác."
Tô Tiểu Đường mất đi khả năng suy nghĩ chỉ có thể không ngừng gật đầu .
"Muốn gây họa cũng chỉ có thể gây họa mình anh thôi." Giọng điệu này dịu dàng như nước, lưu luyến không thôi.
Mặt Tô Tiểu Đường đỏ đến mức có thể luộc được trứng gà.
"Về nhà thôi." Phương Cảnh Thâm nắm lấy tay của cô, rời khỏi quán mì.
"A a a trời ơi, thật là lãng mạn!"
"Vì sao không có ai đối xử với tôi như thế! Đàn ông của tôi cứ như một tên ngốc chẳng hiểu tình cảm là gì!"
"Người anh em này thật là đẹp trai, nhưng hình như gu thẩm mỹ có chút không bình thường nhỉ?"
"Nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài, nói không chừng hai người họ đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió trong tình cảm ấy chứ! Ngược lại có một số người ở đây, trong đầu chỉ có tiền tài vật chất, tự cho là đúng, còn mắc bệnh hoang tưởng ấy..."
Mẹ Trang Nghị vừa rồi còn mắng hăng say thấy Tô Tiểu Đường được người đàn ông nắm tay kéo đi, chiếc xe bên ngoài xa xỉ thế nào, trong lúc mọi người đang chế nhạo, giậm chân chạy mất.
Anh họ Tô Tiểu Đường mở cửa ra, vẻ mặt hoài nghi nghiên cứu người đàn ông ăn mặc gọn gàng đẹp nhưng lạnh lùng không phù hợp với nơi này của bọn họ, "Xin hỏi cậu tìm ai?"
"Tô Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm trả lời, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái, phán đoán thân phận của anh ta , "Anh là?"
Cảm giác áp bức vô hình trên người đàn ông này khiến đồng chí anh họ có chút khó chịu, "Tôi là anh họ của Tiểu Đường, cậu tìm nó có chuyện gì?"
Thì ra là anh họ...
Phương Cảnh Thâm để lộ nụ cười thật sâu, "Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Đường."
Cảm giác áp bức vô hình kia đột nhiên biến mất, anh họ thở phào nhẹ nhõm, lẽ nào vừa rồi là ảo giác, người đàn ông này rõ ràng thoạt nhìn rất thân thiết mà!
"À, Tiểu Đường nó đi hẹn hò với bạn trai rồi, cậu có muốn hôm khác lại đến không?" Anh họ tùy tiện trả lời.
Vừa rồi Tiểu Đường không dám nói là đi gặp mẹ Trang Nghị, đành phải lấy cớ là đi gặp Trang Nghị.
Cảm giác áp lực so với lúc nãy càng rõ nét hơn, anh họ không tự chủ được mà đổ mồ hôi hột, "À, hay là cậu vào nhà chờ một chút? Không biết khi nào nó mới trở về, chỉ sợ cậu chờ lâu ..."
Chờ lâu, chờ lâu...
Sắc mặt Phương Cảnh Thâm từ mây đen trở thành tuyết lạnh ở Bắc cực khiến cỏ cây không sống nổi.
Vẻ mặt anh họ ngo ngác, mình nói sai cái gì sao?
"Ở chỗ nào? Phương Cảnh Thâm trầm giọng hỏi.
"Cái gì?"
"Hẹn hò ở chỗ nào?"
"Chắc là ở quán mì lão Hắc trấn trên..." Anh họ gãi đầu trả lời.
Vừa dứt lời Phương Cảnh Thâm liền xoay người đi, chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc...
Kẻ vùi đầu vào ổ gà mẹ gặm xương không phải là Thịt Viên mà anh đã quá quen thuộc sao?
"Gâuuu... ?" Thịt Viên dường như cũng chú ý đến Phương Cảnh Thâm, đột nhiên thẳng người dậy buông cục xương xuống, chậm rãi bước chân về phía anh.
Thịt Viên dường như có chút sợ anh, một lúc lâu cũng không dám đến gần, mãi cho đến khi Phương Cảnh Thâm vươn tay ra, mới dám tiến lên tay anh cọ cọ, ngửi ngửi rồi lại ngửi một cái, sau đó mới kích động há miệng đùa giỡn, rồi như Tiểu Mã lao nhanh tới, phe phẩy cái đuôi.
"Chân bị làm sao đây hả?" Phương Cảnh Thâm nhặt cái lông gà dính trên đầu nó, sau đó nhíu mày nhìn cái chân đang được băng bó.
"Mấy ngày trước nó đuổi con thỏ trên núi không cẩn thận bị bẫy thú kẹp vào, may mà gặp được Trang Nghị, à đó chính là bạn trai hiện nay của Tiểu Đường..." Biểu ca bên cạnh hào hứng nói hết mọi chuyện sau đó còn cảm thán nói, "Thịt Viên cũng coi như là một bà mai rồi!"
Thịt Viên vốn đang ghé vào chân Phương Cảnh Thâm làm nũng đột nhiên bất động, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó ánh mắt lập tức tránh né.
Phương Cảnh Thâm nhấc chân đi, Thịt Viên tuy rằng bẩm sinh đã sợ anh nhưng do dự một chút vẫn đuổi theo anh.
"Này, Thịt Viên, trở lại đây, mày chạy đi đâu thế?" Anh họ chạy theo ở phía sau.
"Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đưa nó về." Phương Cảnh Thâm mang Thịt Viên cùng lên xe.
Phương Cảnh Thâm dứt khoát mang theo Thịt Viên đi, anh họ không yên tâm đi tới đi lui, Thịt Viên là bảo bối của Tiểu Đường đấy, nếu mất thì phải làm thế nào bây giờ?
Nhưng chắc không thể nào, người đàn ông kia nhìn cũng không giống là người tùy tiện lừa chó của người khác, hơn nữa nhìn thái độ của Thịt Viên với anh ta hẳn là quen biết, có thể nói là rất quen thuộc, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Trong quán.
Mẹ Trang Nghị thấy Tô Tiểu Đường mãi không lên tiếng tiếp tục nói: "Trang Nghị nhà chúng tôi tính tình quá tốt, không có thói quen từ chối người khác, nếu nó nói gì khiến cô hiểu lầm, Tô tiểu thư đừng tưởng thật."
Tô Tiểu Đường bị bà ta nói vòng vo đau hết cả đầu,"Tôi nghĩ tôi không có hiểu lầm gì, vì tôi và Trang Nghị chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm mà thôi, lúc đó Trang Nghị chỉ mới đề nghị thử xem, nhưng tôi..."
Mẹ Trang Nghị lập tức cắt ngang lời cô: "Ha ha, theo ý của cô là con trai tôi theo đuổi cô sao? Con trai tôi loại phụ nữ nào mà không tìm được, cần phải đến chỗ hoang vu hẻo lánh này để tìm vợ sao?
Hoang vu hẻo lánh, bà không phải cũng sinh ra từ chỗ này sao, sao lại có thể nói quê hương của mình như thế chứ? Chẳng qua cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Trang Nghị điều kiện tốt như thế mà mãi đến năm ba mươi tuổi vẫn còn chưa có bạn gái.
Tô Tiểu Đường cũng không biết bản thân đã nói cái gì mà khiến bà ta kích động như thế, cô cũng không muốn xung đột với bà ta, có chút mệt mỏi nói, "Dì à, ý của dì cháu hiểu rồi, cứ như vậy đi."
Thế nhưng mẹ Trang Nghị cũng không bỏ qua, "Hiểu rồi, cô hiểu được cái gì? Cô phải cam đoan với tôi không được dây dưa với con tôi nữa!"
Dứt lời liếc cô một cái từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy khinh thường.
Tô Tiểu Đường vì muốn bà ngoại vui vẻ, hai ngày nay đều mặc áo bông bà mua, bộ đồ này là kiểu dáng vui tươi, nhưng không tránh được có chút quê mùa, chẳng qua Tô Tiểu Đường có làn da trắng nõn, nhìn qua cũng không đến nỗi nào, còn rất là hợp với không khí vui vẻ này, tuy nhiên ở trong mắt mẹ Trang Nghị lại là tầm thường thấp hèn.
Tranh cãi bên này quá lớn, hơn nữa tình huống cẩu huyết thế này khiến người xung quanh để ý quan sát, vì thế rất nhanh liền có những người chỉ trỏ và xì xào bàn tán, có người nói người mẹ cố tình gây sự, cũng có người nói cô gái kia béo như thế khó trách mẹ người ta nghĩ không xứng với con trai mình, còn có người nhìn quần áo mẹ Trang Nghị lộng lẫy như thế mà Tô Tiểu Đường lại ăn mặc như người nhà quê nói Tô Tiểu Đường thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ầm ĩ thành như vậy, Tô TTiểu Đường cũng có chút tức giận, giọng điệu cứng rắn trả lời: "Tôi không thể cam đoan."
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ muốn dây dưa, thì cam đoan không dây dưa thế nào được chứ!
Mẹ Trang Nghị lập tức nóng nảy, "Cô, cô gái này sao lại có thể như thế, tôi cũng không muốn nói những lời khó nghe, cũng không phải người thích lên lớp người khác, nhưng cô là một cô gái, chẳng lẽ vì không ai muốn lại chạy tới gieo họa cho con trai tôi sao!"
Mọi người xung quanh vốn đang say sưa đứng ngoài xem tranh cãi, đột nhiên nhìn về phía cửa không lên tiếng.
Lúc đó Tô Tiểu Đường đang nói chuyện với mẹ Trang Nghị, quay lưng về phía cửa, cho nên cũng không biết xảy ra chuyện gì.
"Tùy bà nghĩ gì thì nghĩ!" Tô Tiểu Đường nén giận xoay người, sau đó lại ngây ngốc ngay tại chỗ.
Có một người, mỗi lần xuất hiện ở trước mắt cô đều mang theo âm nhạc và hội họa, người đó là Phương Cảnh Thâm, cũng chỉ có thể là Phương Cảnh Thâm.
Đầu Tô Tiểu Đường ù ù, khung cảnh hư ảo ùn ùn kéo đến cùng âm nhạc xuất hiện trước mặt thật lâu mới biến mất, nhưng cô vẫn ngơ ngác không thốt lên lời.
Nhìn cô phản ứng như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Phương Cảnh Thâm vốn bừng bừng Phương bỗng khá hơn một chút, chẳng qua vẫn nghiêm mặt, bước từng bước tới chỗ cô.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Cảnh Thâm Tô Tiểu Đường càng thêm khẩn trương, rõ ràng cô không làm gì sai lại cảm thấy chột dạ.
"Không muốn giải thích gì với anh sao?" Phương Cảnh Thâm nhìn cô.
Woa ai ui -- có JQ nha. Tại sao lại đột nhiên có một chàng trai đẹp như thế lại dùng vẻ mặt như bị cắm sừng nói chuyện với cô gái béo! Suy nghĩ bát quái của mọi người trở nên bừng bừng.
"Giải... Giải thích?" Tô Tiểu Đường lắp bắp hỏi, cô cũng không biết là nên giải thích cái gì mà.
"Vì sao tắt máy? Em có biết tôi tìm em bao lâu rồi không?"
"A! Đó... Đó là bởi vì lúc trước điện thoại em hết pin, sau đó..." Sau đó là bởi vì Tống Minh Huy dây dưa nên dứt khoát không có mở máy, vế sau Tô Tiểu Đường không dám nói, sau đó...
"Ở đây tín hiệu không tốt lắm, em lại dùng mạng dây..."
Cho nên từ lúc về đây cô hoàn toàn chưa từng dùng điện thoại di động.
Tô Tiểu Đường giải thích đứt quãng.
Nét mặt Phương Cảnh Thâm hiện lên vẻ miễn cưỡng tin tưởng, Tô Tiểu Đường vừa thở phào một hơi, lại gặp phải tra khảo nghiêm khắc: "Anh họ em nói em đi hẹn hò với bạn trai, tại sao anh không biết ngoài anh, em còn có bạn trai khác thế?"
Oa oa oa -- ông trời ơi, soái ca này lại là bạn trai của cô gái này?! Không có lầm đấy chứ!
So với phản ứng kinh ngạc của mọi người, Tô Tiểu Đường lại hoàn toàn sụp đổ, vì sao những từ nam thần nói cô đều hiểu, nhưng liên quan tới cô thì cô lại không lý giải được thế?
"Em... Không có... Bạn trai... Anh... Trang Nghị không phải..." Ngay cả lời Tô Tiểu Đường nói cũng lắp bắp.
Đôi mắt Phương Cảnh Thâm nheo lại nguy hiểm: "Không phải? Thế sao vừa rồi em nói không có cách nào cam đoan?"
Ngay cả câu này anh ấy cũng nghe thấy rồi ư?
Cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng hơi có chút tỉnh táo, giải thích trúc trắc: "Ý của em là, em và Trang Nghị hoàn toàn không có gì, em cũng không dây dưa với anh ta, nhưng muốn em cam đoan không dây dưa với anh ta nữa, như thế chẳng phải là không nói lý lẽ sao?"
Lông mày Phương Cảnh Thâm thoáng giãn ra, nhưng mặt mẹ Trang Nghị lại đen lại, bà đang muốn nói vài câu hạ thấp cô, đột nhiên lại xuất hiện người đàn ông này đúng là như đánh vào mặt bà, bất đắc dĩ quay ra nhìn anh nhưng không tìm được điểm nào khiến người ta tin đó là người xấu.
"Nhưng em đi ăn cơm với anh ta." Phương Cảnh Thâm lại bắt đầu tiếp tục hỏi, trong con mắt thế nhưng lại có vài phần ủy khuất.
Tô Tiểu Đường sao có thể chịu được, vội vàng nói: "Đó là bà ngoại em lo lắng cho em, vẫn khuyên em đi xem mặt, chỉ có một lần như vậy ... Hơn nữa em cũng không đồng ý chuyện gì..."
Phương Cảnh Thâm đưa tay xoa xoa tóc của cô, "Sau này giận dỗi với anh là được rồi, không được tiếp tục gây họa với người khác."
Tô Tiểu Đường mất đi khả năng suy nghĩ chỉ có thể không ngừng gật đầu .
"Muốn gây họa cũng chỉ có thể gây họa mình anh thôi." Giọng điệu này dịu dàng như nước, lưu luyến không thôi.
Mặt Tô Tiểu Đường đỏ đến mức có thể luộc được trứng gà.
"Về nhà thôi." Phương Cảnh Thâm nắm lấy tay của cô, rời khỏi quán mì.
"A a a trời ơi, thật là lãng mạn!"
"Vì sao không có ai đối xử với tôi như thế! Đàn ông của tôi cứ như một tên ngốc chẳng hiểu tình cảm là gì!"
"Người anh em này thật là đẹp trai, nhưng hình như gu thẩm mỹ có chút không bình thường nhỉ?"
"Nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài, nói không chừng hai người họ đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió trong tình cảm ấy chứ! Ngược lại có một số người ở đây, trong đầu chỉ có tiền tài vật chất, tự cho là đúng, còn mắc bệnh hoang tưởng ấy..."
Mẹ Trang Nghị vừa rồi còn mắng hăng say thấy Tô Tiểu Đường được người đàn ông nắm tay kéo đi, chiếc xe bên ngoài xa xỉ thế nào, trong lúc mọi người đang chế nhạo, giậm chân chạy mất.
/52
|