Hạ Lăng liền cứ như vậy ngơ ngác đứng ở một chỗ, trong đầu trống rỗng, duy nhất quanh quẩn trong đầu, chỉ có một câu nói kia của Tô Vũ: “Anh rất nhớ em.”
Nói hắn không nhớ Tô Vũ là nói dối, hệ thống mặc dù ở trước kia đã xóa đi tình cảm của hắn đối với Tô Vũ, nhưng mà cũng không có hủy diệt toàn bộ trí nhớ của hắn. Nói cách khác, trong lòng của hắn thủy chung vẫn luôn nhớ rõ mỗi một mục tiêu công lược mà mình từng công lược qua. Chỉ là thời điểm rời đi, bộ dạng điên cuồng kia của Tô Vũ, hắn hiện tại vẫn không thể quên được.
Không biết hiện tại phải đối mặt với Tô Vũ như thế nào, Hạ Lăng chỉ có thể chậm rãi đi tới trước, chủ động ôm lấy y.
“Tô Vũ, thực xin lỗi.”
….
Tô Vũ không hỏi Hạ Lăng vì cái gì lại đột nhiên biến mất không thấy, cũng không có hỏi Hạ Lăng trong ba năm nay rốt cuộc đi nơi nào. Y chỉ như vậy, lẳng lẳng ôm lấy Hạ Lăng, sau đó hôn lên môi của hắn. Độ ấm từ trên môi truyền tới, khiến cho Tô Vũ hiểu được lần này không phải là một giấc mơ nữa, Hạ Lăng thực sự đã trở lại.
Y không cần phải tiếp tục tìm kiếm, có thể lại một lần nữa đem Hạ Lăng ôm vào trong ***g ngực, đây là chuyện tình hạnh phúc nhất trong ba năm qua của y. Hắn rời đi rồi, không nói một tiếng, đi nơi nào cũng không ai biết. Nhưng mà hiện tại Hạ Lăng đã trở về tìm y, có thể chứng mình Hạ Lăng vẫn để ý tới y. Hạ Lăng đem y từ trong phòng thí nghiệm cứu ra, rồi giúp y dẫn bớt những người muốn bắt y rời đi, một chút rồi một chút, y toàn bộ đều nhìn ở trong mắt.
….
Hạ Lăng đứng dậy ngồi tới bên người Tô Vũ, nhìn thấy y lục lọi lấy ra một chiếc rương nhỏ, bên trong rương chứa đầy tinh hạch. Hắn không biết vì sao Tô Vũ lại đem tinh hạch đều để vào trong này, hơn nữa những viên tinh hạch này, cấp thấp nhất cũng phải trên cấp 3.
Tang thin gang cấp tinh hạch rơi xuống đều có màu sắc giống nhau, nhưng mà tang thi động vật biến dị ngang cấp thì lại có tinh hạch với màu sắc cực kỳ phong phú. Một rương nhỏ tinh hạch kia, màu sắc chiếu vào trong mắt của Hạ Lăng, khiến cho ánh mắt hắn có chút phát đau. Tô Vũ đưa tay với vào trong rương, tùy ý lẩm nhẩm vài từ, sờ sờ tựa như muốn lấy thứ gì đó, sau đó liền chậm rãi cầm ra.
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Tô Vũ, trong đó là gì hắn căn bản không thấy được, khi còn đang nghi hoặc, Tô Vũ đã đem tay vươn tới trước mặt hắn, hé ra một chút. Bên trong là một viên tinh hạch rất rất nhỏ có màu bạc, có chút giống với kim cương, nhưng mà so với kim cương còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Đây là tinh hạch anh ở trên người con sâu biến dị kia tìm thấy được, nhìn ra hẳn là đã đạt tới cấp 4 đỉnh giai. Nếu không phải khi đó vận khí tốt, anh phỏng chừng đã sớm bị con sâu kia ăn tới ngay cả xương cốt cũng không thừa.” Tô Vũ cúi đầu nhìn thấy viên tinh hạch, khóe miệng giương lên tươi cười, khiến cho y so với bộ dạng lúc trước khi Hạ Lăng mới gặp lại, càng giống một người còn sống hơn: “Sau đó anh lại tìm người đem viên tinh hạch này, một lần nữa khắc lại thành hình một viên kim cương, muốn dùng nó để hướng em cầu hôn…”
Tô Vũ nói tới, chính là cái ngày mà y biến mất sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ. Hắn không muốn làm cho Tô Vũ khổ sở, cho dù biết y chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ, không phải là một người chân thực, Hạ Lăng cũng hiểu được, Tô Vũ đối với hắn mà nói là một người thực sự rất quan trọng: “Tô Vũ, thực xin lỗi, bởi vì thời điểm em rời đi, đã khiến cho anh trong ba năm nay thống khổ. Em không biết anh có thể hay không phủ nhận câu giải thích của em, nhưng mà em vẫn muốn nói, em thực sự rất thích anh.”
Thời điểm công lược, hắn cũng đã bất tri bất giác đem tình cảm của bản thân xen lẫn vào bên trong. Cho tới cuối cùng, cũng không phải chỉ có một mình mục tiêu công lược là Tô Vũ đơn phương thích hắn. Hạ Lăng chính là một người như vậy, ở chung lâu sẽ đối với người quan tâm mình sinh ra cảm tình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia đối với hắn mà nói là một sự tồn tại cực kỳ trọng yếu.
Tô Vũ muốn nói gì đó, ngoài kho hàng đã vang lên tiếng gầm rú thật lớn, cửa kho hàng đóng chặt bị người mạnh mẽ đập phá. Hạ Lăng trước kia còn có thể kêu hệ thống tận lực che giấu vị trí của Tô Vũ, nhưng mà không nghĩ tới đám người kia tốc độ lại nhanh tới như vậy. Một đám người mặc trang phục phòng hộ đem Hạ Lăng cùng Tô Vũ vây lại.
“A, đây là tiểu tử có dị năng kim loại ở trong tư liệu của các người sao?” Thanh âm ở giữa đám người truyền tới khiến cho da đầu của Hạ Lăng run lên một trận, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng thanh âm, nhìn thấy chính là một nam nhân dùng khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt. Ánh mắt của nam nhân hơi nheo lại, khiến cho Hạ Lăng cảm giác được lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
“Ha, thoạt nhìn lại là một cơ thể mẹ không tồi, nhớ rõ phải bắt sống cậu ta cho tôi, về phần về sau bị đánh thành bộ dạng gì, các người không cần để ý. Dù sao đối với loại thương tổn nhó, dị năng giả căn bản không cần phải lo lắng tới.” Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng lại với những lời nói của nam nhân, thì đám người đang vây quanh bọn họ từng người bắt đầu nổi lên những dòng điện lưu.
Là dị năng!
Không phải nói, trên thế giới này, dị năng giả đều đã bị bắt giữ để làm cơ thể mẹ của thực nghiệm rồi sao. Vì cái gì còn nhiều dị năng giả hệ lôi tồn tại tới như vậy?
Đại khái nhìn ra được biểu tình nghi hoặc của Hạ Lăng, khiến cho nam nhân tâm tình tốt. Gã nhìn hai người đang bị vây lại trong võng điện của thủ hạ, thực nhàn nhã giải thích: “Đây đều là nhân loại thể thực nghiệm. Bọn họ đều từng là dị năng giả, nhưng mà bởi vì tràng thiên tai kia mà mất đi dị năng, biến trở lại thành người thường. Tôi đưa bọn họ tập trung lại, áp dụng hàng mẫu dị năng trên người của cơ thể mẹ số 1, phân biệt tiến hành dung hợp vào trong thân thể của bọn họ. Thế nào, cảm giác bị dị năng của chính mình công kích không tồi đi?”
Tô Vũ nguy hiểm tránh được một lôi điện đang hướng y đánh tới, nhưng mà bởi vì tốc độ chậm một chút, trên mặt của y trong nháy mắt vẫn bị lôi điện đánh trúng một chút. Dù sao y cũng là dị năng giả hệ lôi, ngay cả lôi điện vừa rồi cũng chỉ được coi là một bộ phận dị năng ở trong cơ thể của y mà thôi. Cho nên thương tổn này đối với y mà nói không có gì đáng nói. Tuy nhiên, vẫn có thể chế tạo ra cho y phiền toái không hề nhỏ.
Dị năng tiêu hao quá nhanh, muốn bổ sung lại chỉ có thể dựa vào hấp thu năng lượng tinh hạch. Nhưng mà không ngừng hấp thu năng lượng tinh hạch cũng không phải là một biện pháp tốt, nếu làm không tốt, sẽ bị tinh hạch phản phệ. Hạ Lăng trước hết chỉ có thể cùng Tô Vũ đi vào trong không gian, chuyện kế tiếp đành phải quyết định sau.
Chỉ là khi hắn muốn trở lại trong không gian, hắn phát hiện ra không gian tựa như bị ngăn cách bởi một tầng gì đó. Vô luận hắn muốn đi vào như thế nào, cũng sẽ bị bắn ngược trở ra. Vấn đề về không gian tuyệt đối không phải là trùng hợp, ánh mắt của Hạ Lăng trong nhất thời liền mãnh liệt dừng lại trên người của nam nhân. Nam nhân thấy Hạ Lăng nhìn mình như vậy, cũng hướng hắn gật đầu.
“Máy ngăn cách không gian có phải hay không là một phát minh tuyệt vời? Chuyên môn dùng để đối phó với những dị năng giả có được dị năng không gian, để cho bọn họ ở trong phạm vi do máy móc khống chế, không thể nào sử dụng được không gian. Căn cứ vào trên tư liệu, tôi hoài nghi cậu là một dị năng giả sở hữu song song hệ kim cùng hệ không gian, không nghĩ tới cư nhiên lại là thật. Tôi còn chưa từng gặp qua dị năng giả song hệ dị năng đâu, thực sự là một phát hiện vĩ đại.”
Hạ Lăng thử lại một chút, tựa như người nọ nói, hắn căn bản không có biện pháp để lấy đồ từ trong không gian ra, cho dù là tinh hạch. Loại tình hình này không thể nghi ngờ là đã chặt đứt đường lui của hắn cùng Tô Vũ. Muốn hướng hệ thống cầu cứu, nhưng mà hệ thống lại nói cho hắn biết, bởi vì duyên cớ cái thứ máy móc kia, ngay cả chính nó cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Tô Vũ cấp cho Hạ Lăng mấy viên tinh hạch cấp 4, chính mình cũng cầm lấy một viên, rất nhanh liền hấp thụ xong toàn bộ năng lượng bên trong. Hiện tại chỉ có thể khôi phục được một ít dị năng. Loại chiến đấu luân phiên này đối với hai người bọn họ mà nói là không thể chống đỡ được bao lâu, phải mau chóng nghĩ ra được biện pháp để rời khỏi đây. Hạ Lăng sau khi hấp thu xong tinh hạch, đối với nam nhân kia đánh ra một thanh kim loại. Tuy rằng biết đánh không trúng, nhưng mà sau khi nhìn thấy gã biến sắc, tất cả sự không thoải mái của Hạ Lăng trong nháy mắt đều tiêu tan.╮(╯▽╰)╭ cho ông đắc ý, tôi đây không có không gian nhưng vẫn có thể đánh chết ông.
Không đợi Hạ Lăng đùa giỡn thêm, người đang vây quanh bọn họ toàn bộ đều tản ra địch ý. Tuy không rõ lắm là chuyện gì đang xảy ra, Hạ Lăng mau chóng hấp thu viên tinh hạch cấp 3 ở trong tay, mới vừa định hướng xung quanh đánh ra mấy mảnh kim loại nhỏ, Tô Vũ ở phía sau đột nhiên vang lên thanh âm khiến cho Hạ Lăng bị hoảng sợ.
“Hạ Lăng.”
“Ừ?” Không biết Tô Vũ muốn làm gì, Hạ Lăng thời điểm quay đầu lại nhìn y, mới phát hiện ra Tô Vũ đang đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Một loại dự cảm không tốt chậm rãi từ trong lòng của Hạ Lăng dâng lên: “Tô Vũ, anh làm sao vậy?”
Tô Vũ thấy Hạ Lăng muốn xoay người, trực tiếp nâng tay lên, đè lại bả vai của Hạ Lăng, đem thân thể của hắn chuyển tới phía mình. Xác định toàn bộ lực chú ý của Hạ Lăng đều chuyển dời tới trên người mình, y mới nói: “Anh phát hiện ra một chuyện, có thể từ nơi này chạy đi.” Sau khi Tô Vũ nói xong, vươn tay đặt lên khóe miệng khẽ nhếch của Hạ Lăng, đôi môi rõ ràng là đang muốn nói gì đó.
“Hiện tại em chỉ cần trả lời anh một vấn đề.”
“Nếu anh lại một lần nữa hướng em cầu hôn, em có thể hay không đồng ý với anh?”
Đối với vấn đề này của Tô Vũ, Hạ Lăng cũng không biết nên trả lời như thế nào cho thích hợp. Hắn chần chứ một hồi lâu, mới vươn tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên môi mình của Tô Vũ: “Có thể, đương nhiên sẽ đáp ứng em.” Tô Vũ nghe được câu trả lời của Hạ Lăng liền nhẹ nhàng nở nụ cười. Tựa như thời điểm Hạ Lăng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ ở trước mạt thế, tươi cười của y lúc đó cùng hiện tại giống nhau như đúc, bộ dáng ôn nhu khiến cho lòng người ấm áp.
“Anh vĩnh viễn sẽ nhớ câu trả lời này của em.” Sau đó Tô Vũ ở ngay tại trước mặt của Hạ Lăng, trở nên từng chút một trong suốt. Cuối cùng, Tô Vũ liền hoàn toàn biến mất ở trước mặt của hắn. Sau khi Tô Vũ biến mất, cả thế giới bắt đầu trở nên vặn vẹo, cuối cùng biến thành một mảnh hắc ám tĩnh mịch. Ở trong bóng tối, một mảnh nhỏ phát ra ánh sáng hiện ra trước mắt của Hạ Lăng.
[Chúc mừng Player tìm được mảnh nhỏ trí nhớ đầu tiên.]
Tô Vũ đâu? Anh ấy làm sao rồi?
[Mục tiêu công lược Tô Vũ đã phát hiện ra tầm quan trọng của bản thân đối với thế giới này, anh ta đối với thế giới mà nói, tựa như tồn tại của trục trung tâm. Nếu anh ta đã phát hiện điểm này, hơn nữa cũng tự nguyện biến mất, như vậy mảnh nhỏ trí nhớ sẽ xuất hiện.]
Mảnh nhỏ kia lẳng lặng cuốn lấy bên người Hạ Lăng, thỉnh thoảng lại dao động. Thời điểm Hạ Lăng vươn tay chạm vào mảnh nhỏ kia, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Trên mặt cỏ xanh rì, xung quanh tràn ngập toàn là hoa, một cậu bé có mái tóc màu rám nắng nằm ngửa ở trên, cậu ta nhìn đứa bé đang nằm tựa vào bên người của mình, nghĩ nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Hạ Lăng, em có thích anh không?”
“Hả?” Tiểu Hạ Lăng ở trên cỏ lăn một vòng, sau đó mới lè lưỡi nói: “Không biết, cái gì gọi là thích nha?”
“Chính là Hạ Lăng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Anh thực thích Hạ Lăng, chẳng lẽ Hạ Lăng không thích anh sao?” Lâm Quân Ngạn trên mặt lộ ra biểu tình bi thương. Tiểu Hạ Lăng nhìn thấy vậy liền sốt ruột, lập tức lao vào trong bẫy rập: “Thích, em thích Quân Ngạn nhất.”
Lâm Quân Ngạn đúng thời cơ, xoay người ôm lấy Hạ Lăng, cùng nhau lăn qua lăn lại ở trên cỏ, cọ cọ cổ của nhóc. Sau đó thừa dịp Hạ Lăng không chú ý, hướng tới trên mặt của nhóc, hôn một cái: “Chúng ta về sau kết hôn có được không?”
“Được a.” Tuy rằng không biết kết hôn là gì, nhưng mà Tiểu Lăng Hạ vẫn đáp ứng. Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, Lâm Quân Ngạn xoa nhẹ mái tóc của Hạ Lăng: “Nha, Hạ Lăng, anh vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ câu trả lời này của em.”
Vĩnh viễn.
Trong nháy mắt trí nhớ kết thúc, tinh hạch màu bạc phát ra ánh sáng cũng lập tức lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, từng chút một hóa thành bột phấn, biến mất ở trong bóng tối vô tận.
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: A, lại quên cho Tô Vũ ăn chút đường ╮(╯▽╰)╭
Nam thần ở trong từng thế giới đều có ý nghĩa khác nhau, cho nên cách thức bọn họ kết thúc thế giới cũng không giống nhau.
Tô Vũ có thể xem như là hơi ngược một chút, bởi vì cậu ta tự nguyện lấy phương thức ‘chết’ để làm cho Hạ Lăng sống sót rời đi.
_(:3)∠)_ sau đó tô liền vì cậu ta mà đau lòng. (Má nó bà tác giả, bà ngược Tô Vũ của tôi xong rồi mới kêu đau lòng cái mông ấy. Khổ thân Tô Vũ của tôi TT.TT)
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Diệp Thừa của ngài sẽ ở ngày mai online.]
Nói hắn không nhớ Tô Vũ là nói dối, hệ thống mặc dù ở trước kia đã xóa đi tình cảm của hắn đối với Tô Vũ, nhưng mà cũng không có hủy diệt toàn bộ trí nhớ của hắn. Nói cách khác, trong lòng của hắn thủy chung vẫn luôn nhớ rõ mỗi một mục tiêu công lược mà mình từng công lược qua. Chỉ là thời điểm rời đi, bộ dạng điên cuồng kia của Tô Vũ, hắn hiện tại vẫn không thể quên được.
Không biết hiện tại phải đối mặt với Tô Vũ như thế nào, Hạ Lăng chỉ có thể chậm rãi đi tới trước, chủ động ôm lấy y.
“Tô Vũ, thực xin lỗi.”
….
Tô Vũ không hỏi Hạ Lăng vì cái gì lại đột nhiên biến mất không thấy, cũng không có hỏi Hạ Lăng trong ba năm nay rốt cuộc đi nơi nào. Y chỉ như vậy, lẳng lẳng ôm lấy Hạ Lăng, sau đó hôn lên môi của hắn. Độ ấm từ trên môi truyền tới, khiến cho Tô Vũ hiểu được lần này không phải là một giấc mơ nữa, Hạ Lăng thực sự đã trở lại.
Y không cần phải tiếp tục tìm kiếm, có thể lại một lần nữa đem Hạ Lăng ôm vào trong ***g ngực, đây là chuyện tình hạnh phúc nhất trong ba năm qua của y. Hắn rời đi rồi, không nói một tiếng, đi nơi nào cũng không ai biết. Nhưng mà hiện tại Hạ Lăng đã trở về tìm y, có thể chứng mình Hạ Lăng vẫn để ý tới y. Hạ Lăng đem y từ trong phòng thí nghiệm cứu ra, rồi giúp y dẫn bớt những người muốn bắt y rời đi, một chút rồi một chút, y toàn bộ đều nhìn ở trong mắt.
….
Hạ Lăng đứng dậy ngồi tới bên người Tô Vũ, nhìn thấy y lục lọi lấy ra một chiếc rương nhỏ, bên trong rương chứa đầy tinh hạch. Hắn không biết vì sao Tô Vũ lại đem tinh hạch đều để vào trong này, hơn nữa những viên tinh hạch này, cấp thấp nhất cũng phải trên cấp 3.
Tang thin gang cấp tinh hạch rơi xuống đều có màu sắc giống nhau, nhưng mà tang thi động vật biến dị ngang cấp thì lại có tinh hạch với màu sắc cực kỳ phong phú. Một rương nhỏ tinh hạch kia, màu sắc chiếu vào trong mắt của Hạ Lăng, khiến cho ánh mắt hắn có chút phát đau. Tô Vũ đưa tay với vào trong rương, tùy ý lẩm nhẩm vài từ, sờ sờ tựa như muốn lấy thứ gì đó, sau đó liền chậm rãi cầm ra.
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Tô Vũ, trong đó là gì hắn căn bản không thấy được, khi còn đang nghi hoặc, Tô Vũ đã đem tay vươn tới trước mặt hắn, hé ra một chút. Bên trong là một viên tinh hạch rất rất nhỏ có màu bạc, có chút giống với kim cương, nhưng mà so với kim cương còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Đây là tinh hạch anh ở trên người con sâu biến dị kia tìm thấy được, nhìn ra hẳn là đã đạt tới cấp 4 đỉnh giai. Nếu không phải khi đó vận khí tốt, anh phỏng chừng đã sớm bị con sâu kia ăn tới ngay cả xương cốt cũng không thừa.” Tô Vũ cúi đầu nhìn thấy viên tinh hạch, khóe miệng giương lên tươi cười, khiến cho y so với bộ dạng lúc trước khi Hạ Lăng mới gặp lại, càng giống một người còn sống hơn: “Sau đó anh lại tìm người đem viên tinh hạch này, một lần nữa khắc lại thành hình một viên kim cương, muốn dùng nó để hướng em cầu hôn…”
Tô Vũ nói tới, chính là cái ngày mà y biến mất sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ. Hắn không muốn làm cho Tô Vũ khổ sở, cho dù biết y chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ, không phải là một người chân thực, Hạ Lăng cũng hiểu được, Tô Vũ đối với hắn mà nói là một người thực sự rất quan trọng: “Tô Vũ, thực xin lỗi, bởi vì thời điểm em rời đi, đã khiến cho anh trong ba năm nay thống khổ. Em không biết anh có thể hay không phủ nhận câu giải thích của em, nhưng mà em vẫn muốn nói, em thực sự rất thích anh.”
Thời điểm công lược, hắn cũng đã bất tri bất giác đem tình cảm của bản thân xen lẫn vào bên trong. Cho tới cuối cùng, cũng không phải chỉ có một mình mục tiêu công lược là Tô Vũ đơn phương thích hắn. Hạ Lăng chính là một người như vậy, ở chung lâu sẽ đối với người quan tâm mình sinh ra cảm tình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia đối với hắn mà nói là một sự tồn tại cực kỳ trọng yếu.
Tô Vũ muốn nói gì đó, ngoài kho hàng đã vang lên tiếng gầm rú thật lớn, cửa kho hàng đóng chặt bị người mạnh mẽ đập phá. Hạ Lăng trước kia còn có thể kêu hệ thống tận lực che giấu vị trí của Tô Vũ, nhưng mà không nghĩ tới đám người kia tốc độ lại nhanh tới như vậy. Một đám người mặc trang phục phòng hộ đem Hạ Lăng cùng Tô Vũ vây lại.
“A, đây là tiểu tử có dị năng kim loại ở trong tư liệu của các người sao?” Thanh âm ở giữa đám người truyền tới khiến cho da đầu của Hạ Lăng run lên một trận, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng thanh âm, nhìn thấy chính là một nam nhân dùng khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt. Ánh mắt của nam nhân hơi nheo lại, khiến cho Hạ Lăng cảm giác được lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
“Ha, thoạt nhìn lại là một cơ thể mẹ không tồi, nhớ rõ phải bắt sống cậu ta cho tôi, về phần về sau bị đánh thành bộ dạng gì, các người không cần để ý. Dù sao đối với loại thương tổn nhó, dị năng giả căn bản không cần phải lo lắng tới.” Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng lại với những lời nói của nam nhân, thì đám người đang vây quanh bọn họ từng người bắt đầu nổi lên những dòng điện lưu.
Là dị năng!
Không phải nói, trên thế giới này, dị năng giả đều đã bị bắt giữ để làm cơ thể mẹ của thực nghiệm rồi sao. Vì cái gì còn nhiều dị năng giả hệ lôi tồn tại tới như vậy?
Đại khái nhìn ra được biểu tình nghi hoặc của Hạ Lăng, khiến cho nam nhân tâm tình tốt. Gã nhìn hai người đang bị vây lại trong võng điện của thủ hạ, thực nhàn nhã giải thích: “Đây đều là nhân loại thể thực nghiệm. Bọn họ đều từng là dị năng giả, nhưng mà bởi vì tràng thiên tai kia mà mất đi dị năng, biến trở lại thành người thường. Tôi đưa bọn họ tập trung lại, áp dụng hàng mẫu dị năng trên người của cơ thể mẹ số 1, phân biệt tiến hành dung hợp vào trong thân thể của bọn họ. Thế nào, cảm giác bị dị năng của chính mình công kích không tồi đi?”
Tô Vũ nguy hiểm tránh được một lôi điện đang hướng y đánh tới, nhưng mà bởi vì tốc độ chậm một chút, trên mặt của y trong nháy mắt vẫn bị lôi điện đánh trúng một chút. Dù sao y cũng là dị năng giả hệ lôi, ngay cả lôi điện vừa rồi cũng chỉ được coi là một bộ phận dị năng ở trong cơ thể của y mà thôi. Cho nên thương tổn này đối với y mà nói không có gì đáng nói. Tuy nhiên, vẫn có thể chế tạo ra cho y phiền toái không hề nhỏ.
Dị năng tiêu hao quá nhanh, muốn bổ sung lại chỉ có thể dựa vào hấp thu năng lượng tinh hạch. Nhưng mà không ngừng hấp thu năng lượng tinh hạch cũng không phải là một biện pháp tốt, nếu làm không tốt, sẽ bị tinh hạch phản phệ. Hạ Lăng trước hết chỉ có thể cùng Tô Vũ đi vào trong không gian, chuyện kế tiếp đành phải quyết định sau.
Chỉ là khi hắn muốn trở lại trong không gian, hắn phát hiện ra không gian tựa như bị ngăn cách bởi một tầng gì đó. Vô luận hắn muốn đi vào như thế nào, cũng sẽ bị bắn ngược trở ra. Vấn đề về không gian tuyệt đối không phải là trùng hợp, ánh mắt của Hạ Lăng trong nhất thời liền mãnh liệt dừng lại trên người của nam nhân. Nam nhân thấy Hạ Lăng nhìn mình như vậy, cũng hướng hắn gật đầu.
“Máy ngăn cách không gian có phải hay không là một phát minh tuyệt vời? Chuyên môn dùng để đối phó với những dị năng giả có được dị năng không gian, để cho bọn họ ở trong phạm vi do máy móc khống chế, không thể nào sử dụng được không gian. Căn cứ vào trên tư liệu, tôi hoài nghi cậu là một dị năng giả sở hữu song song hệ kim cùng hệ không gian, không nghĩ tới cư nhiên lại là thật. Tôi còn chưa từng gặp qua dị năng giả song hệ dị năng đâu, thực sự là một phát hiện vĩ đại.”
Hạ Lăng thử lại một chút, tựa như người nọ nói, hắn căn bản không có biện pháp để lấy đồ từ trong không gian ra, cho dù là tinh hạch. Loại tình hình này không thể nghi ngờ là đã chặt đứt đường lui của hắn cùng Tô Vũ. Muốn hướng hệ thống cầu cứu, nhưng mà hệ thống lại nói cho hắn biết, bởi vì duyên cớ cái thứ máy móc kia, ngay cả chính nó cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Tô Vũ cấp cho Hạ Lăng mấy viên tinh hạch cấp 4, chính mình cũng cầm lấy một viên, rất nhanh liền hấp thụ xong toàn bộ năng lượng bên trong. Hiện tại chỉ có thể khôi phục được một ít dị năng. Loại chiến đấu luân phiên này đối với hai người bọn họ mà nói là không thể chống đỡ được bao lâu, phải mau chóng nghĩ ra được biện pháp để rời khỏi đây. Hạ Lăng sau khi hấp thu xong tinh hạch, đối với nam nhân kia đánh ra một thanh kim loại. Tuy rằng biết đánh không trúng, nhưng mà sau khi nhìn thấy gã biến sắc, tất cả sự không thoải mái của Hạ Lăng trong nháy mắt đều tiêu tan.╮(╯▽╰)╭ cho ông đắc ý, tôi đây không có không gian nhưng vẫn có thể đánh chết ông.
Không đợi Hạ Lăng đùa giỡn thêm, người đang vây quanh bọn họ toàn bộ đều tản ra địch ý. Tuy không rõ lắm là chuyện gì đang xảy ra, Hạ Lăng mau chóng hấp thu viên tinh hạch cấp 3 ở trong tay, mới vừa định hướng xung quanh đánh ra mấy mảnh kim loại nhỏ, Tô Vũ ở phía sau đột nhiên vang lên thanh âm khiến cho Hạ Lăng bị hoảng sợ.
“Hạ Lăng.”
“Ừ?” Không biết Tô Vũ muốn làm gì, Hạ Lăng thời điểm quay đầu lại nhìn y, mới phát hiện ra Tô Vũ đang đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Một loại dự cảm không tốt chậm rãi từ trong lòng của Hạ Lăng dâng lên: “Tô Vũ, anh làm sao vậy?”
Tô Vũ thấy Hạ Lăng muốn xoay người, trực tiếp nâng tay lên, đè lại bả vai của Hạ Lăng, đem thân thể của hắn chuyển tới phía mình. Xác định toàn bộ lực chú ý của Hạ Lăng đều chuyển dời tới trên người mình, y mới nói: “Anh phát hiện ra một chuyện, có thể từ nơi này chạy đi.” Sau khi Tô Vũ nói xong, vươn tay đặt lên khóe miệng khẽ nhếch của Hạ Lăng, đôi môi rõ ràng là đang muốn nói gì đó.
“Hiện tại em chỉ cần trả lời anh một vấn đề.”
“Nếu anh lại một lần nữa hướng em cầu hôn, em có thể hay không đồng ý với anh?”
Đối với vấn đề này của Tô Vũ, Hạ Lăng cũng không biết nên trả lời như thế nào cho thích hợp. Hắn chần chứ một hồi lâu, mới vươn tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên môi mình của Tô Vũ: “Có thể, đương nhiên sẽ đáp ứng em.” Tô Vũ nghe được câu trả lời của Hạ Lăng liền nhẹ nhàng nở nụ cười. Tựa như thời điểm Hạ Lăng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ ở trước mạt thế, tươi cười của y lúc đó cùng hiện tại giống nhau như đúc, bộ dáng ôn nhu khiến cho lòng người ấm áp.
“Anh vĩnh viễn sẽ nhớ câu trả lời này của em.” Sau đó Tô Vũ ở ngay tại trước mặt của Hạ Lăng, trở nên từng chút một trong suốt. Cuối cùng, Tô Vũ liền hoàn toàn biến mất ở trước mặt của hắn. Sau khi Tô Vũ biến mất, cả thế giới bắt đầu trở nên vặn vẹo, cuối cùng biến thành một mảnh hắc ám tĩnh mịch. Ở trong bóng tối, một mảnh nhỏ phát ra ánh sáng hiện ra trước mắt của Hạ Lăng.
[Chúc mừng Player tìm được mảnh nhỏ trí nhớ đầu tiên.]
Tô Vũ đâu? Anh ấy làm sao rồi?
[Mục tiêu công lược Tô Vũ đã phát hiện ra tầm quan trọng của bản thân đối với thế giới này, anh ta đối với thế giới mà nói, tựa như tồn tại của trục trung tâm. Nếu anh ta đã phát hiện điểm này, hơn nữa cũng tự nguyện biến mất, như vậy mảnh nhỏ trí nhớ sẽ xuất hiện.]
Mảnh nhỏ kia lẳng lặng cuốn lấy bên người Hạ Lăng, thỉnh thoảng lại dao động. Thời điểm Hạ Lăng vươn tay chạm vào mảnh nhỏ kia, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Trên mặt cỏ xanh rì, xung quanh tràn ngập toàn là hoa, một cậu bé có mái tóc màu rám nắng nằm ngửa ở trên, cậu ta nhìn đứa bé đang nằm tựa vào bên người của mình, nghĩ nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Hạ Lăng, em có thích anh không?”
“Hả?” Tiểu Hạ Lăng ở trên cỏ lăn một vòng, sau đó mới lè lưỡi nói: “Không biết, cái gì gọi là thích nha?”
“Chính là Hạ Lăng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Anh thực thích Hạ Lăng, chẳng lẽ Hạ Lăng không thích anh sao?” Lâm Quân Ngạn trên mặt lộ ra biểu tình bi thương. Tiểu Hạ Lăng nhìn thấy vậy liền sốt ruột, lập tức lao vào trong bẫy rập: “Thích, em thích Quân Ngạn nhất.”
Lâm Quân Ngạn đúng thời cơ, xoay người ôm lấy Hạ Lăng, cùng nhau lăn qua lăn lại ở trên cỏ, cọ cọ cổ của nhóc. Sau đó thừa dịp Hạ Lăng không chú ý, hướng tới trên mặt của nhóc, hôn một cái: “Chúng ta về sau kết hôn có được không?”
“Được a.” Tuy rằng không biết kết hôn là gì, nhưng mà Tiểu Lăng Hạ vẫn đáp ứng. Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, Lâm Quân Ngạn xoa nhẹ mái tóc của Hạ Lăng: “Nha, Hạ Lăng, anh vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ câu trả lời này của em.”
Vĩnh viễn.
Trong nháy mắt trí nhớ kết thúc, tinh hạch màu bạc phát ra ánh sáng cũng lập tức lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, từng chút một hóa thành bột phấn, biến mất ở trong bóng tối vô tận.
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: A, lại quên cho Tô Vũ ăn chút đường ╮(╯▽╰)╭
Nam thần ở trong từng thế giới đều có ý nghĩa khác nhau, cho nên cách thức bọn họ kết thúc thế giới cũng không giống nhau.
Tô Vũ có thể xem như là hơi ngược một chút, bởi vì cậu ta tự nguyện lấy phương thức ‘chết’ để làm cho Hạ Lăng sống sót rời đi.
_(:3)∠)_ sau đó tô liền vì cậu ta mà đau lòng. (Má nó bà tác giả, bà ngược Tô Vũ của tôi xong rồi mới kêu đau lòng cái mông ấy. Khổ thân Tô Vũ của tôi TT.TT)
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Diệp Thừa của ngài sẽ ở ngày mai online.]
/96
|