“Hạ Lăng?” Phó Hàn thời điểm mới tỉnh dậy, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng mà nghe vào trong tai của Hạ Lăng lại mang tới một loại cảm giác ‘lỗ tai lập tức muốn mang thai’. Thừa dịp Phó Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Lăng có thể nói là dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời để ngồi thẳng tư thế, sau đó sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch cùng với mái tóc đang xù lên của bản thân.
* lỗ tai muốn mang thai: ngôn ngữ mạng, ám chỉ sự yêu thích của một người đối với thanh âm, bài hát hoặc là giọng nói của ai đó
Phó Hàn hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại với động tác của Hạ Lăng, vươn tay xoa xoa cặp mắt màu vàng kim kia của mình, thẳng tới một lúc sau mới ngáp một cái. Sườn mặt của Phó Hàn có chút đỏ lên, mấy nhúm tóc rơi xuống bên tai của y. Theo động tác của Phó Hàn, chiếc bông tai có gắn bảo thạch màu xanh nước biển lộ ra bên ngoài.
Hoan nghênh tới xem hình ảnh mới nhất của [đường gạch bỏ] nam thần xuất ra mị lực [đường gạch bỏ],.
“Chào buổi sáng.” Phòng ngừa Phó Hàn nhắc tới chuyện tình vừa rồi, Hạ Lăng cố ý đổi đề tài. Hắn đứng lên nhặt lấy khăn quàng cùng mũ mà trước đó đã được Phó Hàn sắp xếp lại, sau đó vỗ vỗ đầu của Phó Hàn: “Chúng ta trước hết trở về ký túc xá để rửa mặt đã, đợi tí nữa đi ăn sáng. Đã qua một tối rồi, tôi nghĩ [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết hẳn là đã giải quyết xong chuyện riêng của bọn họ.”
“Được.”
Bởi vì hôm nay không cần đi học, nhà trường chấp nhận để cho học sinh được đi ra ngoài chơi một ngày, cho nên Hạ Lăng cùng Phó Hàn cũng không tính toán ở lại trong trường để ăn sáng. Thời điểm vừa mới đi ra khỏi nhà thể chất, phóng nhãn nhìn lại, cơ hồ tất cả đều bị bao trùm bởi một màu trắng. Mặc kệ là trên mặt đất, trên cây hay là trên mái nhà. Khi Hạ Lăng nhấc chân giẫm lên trên một tầng tuyết thật dày, hắn còn nghe thấy được cả tiếng vang khe khẽ do giày cùng với tuyết đọng ma sát với nhau.
Đại khái bởi vì nguyên nhân thời tiết rất lạnh, đại bộ phận mọi người đều nguyện ý ở lại trong ký túc xá để làm bạn với hệ thống lò sưởi, hoặc là đang ngủ, hoặc là đang nằm ở trên giường để chơi di động, hoặc là dọn dẹp đồ đạc, hoặc là nghịch máy tính xách tay. Bởi vì trên mặt đất hiện tại đều là một mảnh tuyết dày phẳng phiu, căn bản nhìn không ra dấu vết dấu chân người để lại.
Tuy rằng ký túc xá cùng với nhà thể chất ở rất gần nhau, nhưng mà nhìn một mảnh toàn là tuyết trắng xóa, Hạ Lăng vừa mới đi vài bước đã thấy ánh mắt có chút đau nhức. Hiện tại nhiệt độ đã không còn lạnh như ngày hôm qua, nhưng mà Phó Hàn vẫn lo lắng tới thân thể của Hạ Lăng, cho nên y liền giúp hắn đội mũ cùng đeo vào khăn quàng cổ. Kỳ thực Phó Hàn làm như vậy, Hạ Lăng rất cảm động, bất quá cảm động thì cũng phải quay lại vài phút trước mới có hiệu quả.
“Phó Hàn”.
“Làm sao vậy?”
“Cậu là tên ngốc sao?”
“…”
“Chúng ta đã tới trước cổng của ký túc xá rồi, cậu còn đưa cho tôi khăn quàng cổ để làm chi?”
# bàn luận về lịch sự chua xót, khi nam thần từ thuộc tính ngạo kiều biến thành ngốc manh #
Hạ Lăng cũng không thèm quan tâm tới vẻ mặt tràn ngập máu tươi của Phó Hàn, trực tiếp trở lại phòng ký túc xá của mình. Sự tình liền đúng như Hạ Lăng đã nghĩ, vấn đề giữa [Hạ Lăng] cùng với Ngô Triết đã giải quyết xong không sai biệt lắm. Hiện tại [Hạ Lăng] đang nằm ở trên giường ngủ say, mà Ngô Triết đi đang ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, trên mặt không chút biểu tình.
Khi Hạ Lăng đem cửa của ký túc xá mở ra, ánh mắt của Ngô Triết cũng dừng lại ở trên người của Hạ Lăng. Theo lý thuyết, trừ [Hạ Lăng] ra, Ngô Triết đối với những người khác hẳn là không có hứng thú mới đúng, lại càng không có khả năng đem ánh mắt của mình bố thí cho người khác. Nhưng mà lúc này, Ngô Triết lại gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Lăng không rời.
Cái loại ánh mắt này khiến cho Hạ Lăng cả người lông tơ dựng đứng lên, ở sau lưng có chút lạnh run. Nguyên bản ở trong ký túc xá có mở hệ thống lò sưởi, nhưng Hạ Lăng lại cảm nhận được kỳ thực mình đang đứng ở giữa một đống tuyết nhưng trên người lại không có mặc quần áo giữ ấm, loại cảm giác này thực sự quá mức đáng sợ. Cũng không biết vì sao Ngô Triết lại ôm địch ý đối với mình, Hạ Lăng chỉ có thể đem nguyên nhân quy về ‘chó điên gặp ai cũng muốn cắn’.
Lần trước anh ta còn không phải là đã đem Phó Hàn cắn một ngụm hay sao, chẳng qua bản thân liền chủ động thay Phó Hàn chịu một ngụm cắn kia mà thôi. Chó điên cắn bạn, bạn cũng không thể cắn ngược lại nó, đúng không. Cho nên Hạ Lăng ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ngô Triết, bình tình đi vào trong phòng tắm để rửa mặt. Thời điểm khi hắn đi ra, vừa vặn thấy được Ngô Triết cùng Phó Hàn đang ngồi ở trên ghế, mỗi người một bên, bộ dạng giống nhau tới mức khiến cho Hạ Lăng có ảo giác ở giữa một một chiếc gương.
Biểu tình ai đó thiếu bọn họ 180 vạn, thật sự là giống như cùng một khuôn khắc ra.
_(:3)∠)_ Lại nói, hai người này sẽ không phải là anh em đi?
[Player, tôi có quen một bệnh viện chuyên chữa trị căn bệnh bổ não quá độ, khả năng chữa trị không tồi, tôi cảm thấy cậu có thể đi tới đó khám thử xem sao, có thể giảm giá năm phần.]
À à…
Phó Hàn thấy Hạ Lăng đã từ trong phòng tắm đi ra, mới đứng dậy đi tới trước mặt của Hạ Lăng, đem vài sợi tóc đang dựng ngược ở trên đỉnh đầu của hắn vuốt xuống, “Cậu trước hết nghỉ ngơi một lát đi, đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài tìm xem có chỗ nào ăn ngon.” Ăn cái gì cũng được, Hạ Lăng hướng Phó Hàn gật gật đầu, sau đó bộ dáng ngoan ngoãn ngồi xuống ở trên ghế.
Mà đúng lúc này, [Hạ Lăng] vốn đang ngủ thực an ổn đột nhiên xoay chuyển thân thể. Từ vị trí của Hạ Lăng có thể vừa vặn nhìn thấy rõ ràng giờ phút này [Hạ Lăng] đang cau mày, hiển nhiên là vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Nhìn trạng thái này của cậu ta, hẳn là mơ thấy ác mộng gì đó.
Bất quá Hạ Lăng cũng mặc kệ [Hạ Lăng] rốt cuộc là mơ thấy ác mộng hay là mơ thấy mộng đẹp, dù sao cái tên bạn từ nhỏ Ngô Triết của người ta còn đang ngồi ở trên ghế dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn mình chằm chằm còn chưa lo lắng, hắn cần gì phải bận tâm chứ? Thuần túy đúng là không có việc gì làm nên đi rước phiền toái mà bản thân. Cũng may Phó Hàn rửa mặt rất nhanh, chờ sau khi y ra khỏi phòng tắm, Hạ Lăng liền lôi kéo Phó Hàn mau chóng rời khỏi cái phòng ký túc xá tràn ngập rắc rối này.
╮(╯▽╰)╭ Tiếp tục thế giới của hai người các người đi, hỗn đản.
….
Hai người thời điểm rời khỏi học viện đại khái là vào khoảng 6, 7 giờ gì đó. Hạ Lăng từ sau khi đi vào trong thế giới này, trừ bỏ học viện cùng với phố ăn vặt ở ngay sát học viện ra, thì cũng chưa từng đi qua chỗ nào khác. Cho nên lần này coi như là lần đầu tiên hắn từ cổng chính của học viên để đi ra ngoài. Ừ, hẳn là phải để Phó Hàn mời hắn một bữa cơm ngon để chúc mừng một chút.
Tuy rằng hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nhưng mà Hạ Lăng đã sớm đói bụng vô cùng. Hơn nữa Phó Hàn sau khi dẫn hắn rời khỏi học viện, dường như không có ý định dẫn hắn đi ăn sáng ngay. Cuối cùng Hạ Lăng thực sự nhịn không nổi nữa, quay đầu về phía Phó Hàn ở bên cạnh: “Chúng ta buổi sáng ăn cái gì? Hoặc là nên nói, chúng ta tới lúc nào thì ăn sáng?”
“Hiện tại liền đi.” Khi nói chuyện, Phó Hàn liền lôi kéo tay của Hạ Lăng, đem hắn đi vào trong một tiệm cơm nhỏ nằm ở phía bên trái. Tiệm cơm tuy rằng không lớn, nhưng mà bên trong trang hoàng lại khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại cảm giác thực hưởng thụ. Tiệm cơm này trang trí đặc biệt đẹp đẽ, vách tường cùng sàn nhà nhìn qua giống như đều được làm từ gỗ. nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đây kỳ thực đều là giấy dán.
Bàn ở bên trong được sắp xếp chỉnh tề, hơn nữa sau khi đi vào trong, Hạ Lăng có một loại cảm giác từ trong mùa đông đi tới mùa xuân. Giống như ở trong tiệm cơm cùng với bên ngoài tiệm cơm là hai thế giới không có liên quan gì tới nhau, bên trong là một thế giới hoàn toàn mới lạ. Ở trong buổi sáng, được ăn cơm tại một nơi cảnh đẹp ý vui như vậy, khiến cho Hạ Lăng cảm thấy bản thân có thể một hơi ăn được hết mười chiếc bánh bao ở trong thế giới của Diệp đại _(:3)∠)_
Phó Hàn cùng Hạ Lăng đi tới một chiếc bàn ở bên trong ngồi xuống, Hạ Lăng không biết nên ăn gì, vì thế loại chuyện như gọi đồ ăn liền giao cho Phó Hàn làm. Nhân viên phục vụ thời điểm nhìn thấy Hạ Lăng rõ ràng cũng sửng sốt, tùy ý quay đầu nhìn hắn, sau đó đối phương liền thấy được ở trên vành tai của Hạ Lăng có đeo một chiếc bông tai giống hết với chiếc bông tai mà Phó Hàn đang đeo.
Lộ ra biểu tình ‘à, hóa ra các người quan hệ là như vậy’, đối phương ghé tới bên người của Phó Hàn, đè thấp thanh âm của chính mình, hỏi: “Cậu mang theo bạn tới ăn sáng sao?” Nhân viên phục vụ tuổi cũng không lớn, đại khái cùng Hạ Lăng không sai biệt lắm, vóc dáng có chút cao, nhưng mà bộ dạng ngoài ý muốn lại khá đẹp trai.
Không biết Phó Hàn cùng nhân viên phục vụ kia nói cái gì, dù sao Hạ Lăng cũng chỉ cần chờ có đồ ăn là được, cho nên hắn cũng không quá để ý tới tình huống của Phó Hàn bên kia. Phó Hàn trắng mắt liếc nhân viên phục vụ một cái, sau đó đem đối phương đẩy ra, thanh âm có chút lạnh lẽo: “Chúng tôi tới đây là để ăn sáng, anh quản nhiều như vậy để làm gì.”
“Quả thực cùng tôi không có bao nhiêu quan hệ.” Nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ nhún vai, muốn quay trở về chỗ đứng của mình, sau đó dường như nhớ ra gì đó, lại xoay người nhìn về phía Phó Hàn: “Này, các cậu ăn cái gì? Sữa đậu nành, cháo bánh quẩy, rau cải muối ớt, hay là gọi hai cốc nước lọc tới để ăn no?”
“Cút.”
“Được rồi, cậu tùy ý đi.”
Hình thức ở chung của hai người này kỳ dị tới mức ngay cả Hạ Lăng cũng cảm giác được quan hệ của bọn họ không phải chỉ là tốt bình thường. Vươn tay chọc chọc lên mặt của Phó Hàn, như ý nguyện thấy được Phó Hàn đem ánh mắt dừng lại ở trên người mình, Hạ Lăng mới hỏi: “Hai người quen biết a? Thấy đối thoại của hai người, cảm thấy hình như quan hệ tốt lắm.”
“Tôi từ rất lâu trước kia đã quen biết cái tên này.” Phó Hàn giúp Hạ Lăng cởi ra khăn quàng cùng với mũ, đem chúng đặt qua một bên, “Anh ta gọi là Sở Dịch, từng học ở Học viện St. Timya, thành tích lúc ấy không tồi, bất quá bộ dạng thực thiếu đánh. Sau đó lại bị người ta hẹn tới trong một ngõ nhỏ để đánh nhau, bất quá sau đó hình như anh ta đã đem ai đó đánh cho bị thương, không biết người kia thân phận ra sao, tóm lại học viện chính là đem anh ta đuổi học.”
Vì sao lịch sử của một số người lại luôn kinh dị như vậy! Đem người ta vây lại để đánh, tới khi bị đánh ngược lại thì lại dùng quan hệ để chèn ép đổ oan. Hạ Lăng nghe xong, hảo cảm đối với Sở Dịch liền tăng lên vô hạn ↑. Học viện St. Timya quả thực có nhiều tên dở hơi như vậy đấy, ngay cả Hạ Lăng cũng liền bắt đầu hoài nghi, đây thực sự là một ngôi trường cao cấp sao!
Bất quá không đợi Hạ Lăng cùng Phó Hàn tán gẫu bao lâu, vị học trưởng trước kia cũng là nhân viên phục vụ hiện tại liền hướng về phía bàn của hai người, bưng lên hai bát cháo thịt. Hạ Lăng đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên được biểu tình của Phó Hàn khi nhìn thấy đống ớt đỏ ở trong bát cháo. Nói thật, bát cháo đỏ tới như vậy, Hạ Lăng cũng là lần đầu thấy được.
Nhưng mà loại cháo thịt ở bên trong có nhiều ớt đỏ tới như vậy, thực sự có thể ăn sao? Học đọc ít sách, nhưng không cần phải khinh thường hắn a (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Như thế nào lại không ăn? Đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị đó.”
“Anh trước tới ăn thử một ngụm cho tôi xem đi.”
“Tôi mà ăn, cậu từ nay về sau sẽ không còn gặp lại được tôi nữa.”
“Anh có mặt mũi nói ra, không có mặt mũi dám ăn à?”
“Mặt ở đây này, có thấy không, không cần cậu cho.”
Đối với loại đối thoại này, Hạ Lăng tự động lựa chọn coi như không nghe thấy, cúi đầu bắt đầu ăn bát cháo thịt của mình. Không thể không nói, cháo thịt của tiệm cơm này hương vị thực sự không tồi, tuy rằng làm ra không phải là ngon nhất, nhưng mà ngoài ý muốn lại rất hợp với khẩu vị của hắn.
Phó Hàn ngồi ở đối diện của Hạ Lăng, nhìn thấy bộ dạng tựa như muốn vùi đầu vào trong bát của Hạ Lăng, cuối cùng nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu của hắn, “Đừng đem mặt vùi cả vào trong bát như thế chứ.”
* lỗ tai muốn mang thai: ngôn ngữ mạng, ám chỉ sự yêu thích của một người đối với thanh âm, bài hát hoặc là giọng nói của ai đó
Phó Hàn hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại với động tác của Hạ Lăng, vươn tay xoa xoa cặp mắt màu vàng kim kia của mình, thẳng tới một lúc sau mới ngáp một cái. Sườn mặt của Phó Hàn có chút đỏ lên, mấy nhúm tóc rơi xuống bên tai của y. Theo động tác của Phó Hàn, chiếc bông tai có gắn bảo thạch màu xanh nước biển lộ ra bên ngoài.
Hoan nghênh tới xem hình ảnh mới nhất của [đường gạch bỏ] nam thần xuất ra mị lực [đường gạch bỏ],.
“Chào buổi sáng.” Phòng ngừa Phó Hàn nhắc tới chuyện tình vừa rồi, Hạ Lăng cố ý đổi đề tài. Hắn đứng lên nhặt lấy khăn quàng cùng mũ mà trước đó đã được Phó Hàn sắp xếp lại, sau đó vỗ vỗ đầu của Phó Hàn: “Chúng ta trước hết trở về ký túc xá để rửa mặt đã, đợi tí nữa đi ăn sáng. Đã qua một tối rồi, tôi nghĩ [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết hẳn là đã giải quyết xong chuyện riêng của bọn họ.”
“Được.”
Bởi vì hôm nay không cần đi học, nhà trường chấp nhận để cho học sinh được đi ra ngoài chơi một ngày, cho nên Hạ Lăng cùng Phó Hàn cũng không tính toán ở lại trong trường để ăn sáng. Thời điểm vừa mới đi ra khỏi nhà thể chất, phóng nhãn nhìn lại, cơ hồ tất cả đều bị bao trùm bởi một màu trắng. Mặc kệ là trên mặt đất, trên cây hay là trên mái nhà. Khi Hạ Lăng nhấc chân giẫm lên trên một tầng tuyết thật dày, hắn còn nghe thấy được cả tiếng vang khe khẽ do giày cùng với tuyết đọng ma sát với nhau.
Đại khái bởi vì nguyên nhân thời tiết rất lạnh, đại bộ phận mọi người đều nguyện ý ở lại trong ký túc xá để làm bạn với hệ thống lò sưởi, hoặc là đang ngủ, hoặc là đang nằm ở trên giường để chơi di động, hoặc là dọn dẹp đồ đạc, hoặc là nghịch máy tính xách tay. Bởi vì trên mặt đất hiện tại đều là một mảnh tuyết dày phẳng phiu, căn bản nhìn không ra dấu vết dấu chân người để lại.
Tuy rằng ký túc xá cùng với nhà thể chất ở rất gần nhau, nhưng mà nhìn một mảnh toàn là tuyết trắng xóa, Hạ Lăng vừa mới đi vài bước đã thấy ánh mắt có chút đau nhức. Hiện tại nhiệt độ đã không còn lạnh như ngày hôm qua, nhưng mà Phó Hàn vẫn lo lắng tới thân thể của Hạ Lăng, cho nên y liền giúp hắn đội mũ cùng đeo vào khăn quàng cổ. Kỳ thực Phó Hàn làm như vậy, Hạ Lăng rất cảm động, bất quá cảm động thì cũng phải quay lại vài phút trước mới có hiệu quả.
“Phó Hàn”.
“Làm sao vậy?”
“Cậu là tên ngốc sao?”
“…”
“Chúng ta đã tới trước cổng của ký túc xá rồi, cậu còn đưa cho tôi khăn quàng cổ để làm chi?”
# bàn luận về lịch sự chua xót, khi nam thần từ thuộc tính ngạo kiều biến thành ngốc manh #
Hạ Lăng cũng không thèm quan tâm tới vẻ mặt tràn ngập máu tươi của Phó Hàn, trực tiếp trở lại phòng ký túc xá của mình. Sự tình liền đúng như Hạ Lăng đã nghĩ, vấn đề giữa [Hạ Lăng] cùng với Ngô Triết đã giải quyết xong không sai biệt lắm. Hiện tại [Hạ Lăng] đang nằm ở trên giường ngủ say, mà Ngô Triết đi đang ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, trên mặt không chút biểu tình.
Khi Hạ Lăng đem cửa của ký túc xá mở ra, ánh mắt của Ngô Triết cũng dừng lại ở trên người của Hạ Lăng. Theo lý thuyết, trừ [Hạ Lăng] ra, Ngô Triết đối với những người khác hẳn là không có hứng thú mới đúng, lại càng không có khả năng đem ánh mắt của mình bố thí cho người khác. Nhưng mà lúc này, Ngô Triết lại gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Lăng không rời.
Cái loại ánh mắt này khiến cho Hạ Lăng cả người lông tơ dựng đứng lên, ở sau lưng có chút lạnh run. Nguyên bản ở trong ký túc xá có mở hệ thống lò sưởi, nhưng Hạ Lăng lại cảm nhận được kỳ thực mình đang đứng ở giữa một đống tuyết nhưng trên người lại không có mặc quần áo giữ ấm, loại cảm giác này thực sự quá mức đáng sợ. Cũng không biết vì sao Ngô Triết lại ôm địch ý đối với mình, Hạ Lăng chỉ có thể đem nguyên nhân quy về ‘chó điên gặp ai cũng muốn cắn’.
Lần trước anh ta còn không phải là đã đem Phó Hàn cắn một ngụm hay sao, chẳng qua bản thân liền chủ động thay Phó Hàn chịu một ngụm cắn kia mà thôi. Chó điên cắn bạn, bạn cũng không thể cắn ngược lại nó, đúng không. Cho nên Hạ Lăng ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ngô Triết, bình tình đi vào trong phòng tắm để rửa mặt. Thời điểm khi hắn đi ra, vừa vặn thấy được Ngô Triết cùng Phó Hàn đang ngồi ở trên ghế, mỗi người một bên, bộ dạng giống nhau tới mức khiến cho Hạ Lăng có ảo giác ở giữa một một chiếc gương.
Biểu tình ai đó thiếu bọn họ 180 vạn, thật sự là giống như cùng một khuôn khắc ra.
_(:3)∠)_ Lại nói, hai người này sẽ không phải là anh em đi?
[Player, tôi có quen một bệnh viện chuyên chữa trị căn bệnh bổ não quá độ, khả năng chữa trị không tồi, tôi cảm thấy cậu có thể đi tới đó khám thử xem sao, có thể giảm giá năm phần.]
À à…
Phó Hàn thấy Hạ Lăng đã từ trong phòng tắm đi ra, mới đứng dậy đi tới trước mặt của Hạ Lăng, đem vài sợi tóc đang dựng ngược ở trên đỉnh đầu của hắn vuốt xuống, “Cậu trước hết nghỉ ngơi một lát đi, đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài tìm xem có chỗ nào ăn ngon.” Ăn cái gì cũng được, Hạ Lăng hướng Phó Hàn gật gật đầu, sau đó bộ dáng ngoan ngoãn ngồi xuống ở trên ghế.
Mà đúng lúc này, [Hạ Lăng] vốn đang ngủ thực an ổn đột nhiên xoay chuyển thân thể. Từ vị trí của Hạ Lăng có thể vừa vặn nhìn thấy rõ ràng giờ phút này [Hạ Lăng] đang cau mày, hiển nhiên là vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Nhìn trạng thái này của cậu ta, hẳn là mơ thấy ác mộng gì đó.
Bất quá Hạ Lăng cũng mặc kệ [Hạ Lăng] rốt cuộc là mơ thấy ác mộng hay là mơ thấy mộng đẹp, dù sao cái tên bạn từ nhỏ Ngô Triết của người ta còn đang ngồi ở trên ghế dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn mình chằm chằm còn chưa lo lắng, hắn cần gì phải bận tâm chứ? Thuần túy đúng là không có việc gì làm nên đi rước phiền toái mà bản thân. Cũng may Phó Hàn rửa mặt rất nhanh, chờ sau khi y ra khỏi phòng tắm, Hạ Lăng liền lôi kéo Phó Hàn mau chóng rời khỏi cái phòng ký túc xá tràn ngập rắc rối này.
╮(╯▽╰)╭ Tiếp tục thế giới của hai người các người đi, hỗn đản.
….
Hai người thời điểm rời khỏi học viện đại khái là vào khoảng 6, 7 giờ gì đó. Hạ Lăng từ sau khi đi vào trong thế giới này, trừ bỏ học viện cùng với phố ăn vặt ở ngay sát học viện ra, thì cũng chưa từng đi qua chỗ nào khác. Cho nên lần này coi như là lần đầu tiên hắn từ cổng chính của học viên để đi ra ngoài. Ừ, hẳn là phải để Phó Hàn mời hắn một bữa cơm ngon để chúc mừng một chút.
Tuy rằng hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nhưng mà Hạ Lăng đã sớm đói bụng vô cùng. Hơn nữa Phó Hàn sau khi dẫn hắn rời khỏi học viện, dường như không có ý định dẫn hắn đi ăn sáng ngay. Cuối cùng Hạ Lăng thực sự nhịn không nổi nữa, quay đầu về phía Phó Hàn ở bên cạnh: “Chúng ta buổi sáng ăn cái gì? Hoặc là nên nói, chúng ta tới lúc nào thì ăn sáng?”
“Hiện tại liền đi.” Khi nói chuyện, Phó Hàn liền lôi kéo tay của Hạ Lăng, đem hắn đi vào trong một tiệm cơm nhỏ nằm ở phía bên trái. Tiệm cơm tuy rằng không lớn, nhưng mà bên trong trang hoàng lại khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại cảm giác thực hưởng thụ. Tiệm cơm này trang trí đặc biệt đẹp đẽ, vách tường cùng sàn nhà nhìn qua giống như đều được làm từ gỗ. nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đây kỳ thực đều là giấy dán.
Bàn ở bên trong được sắp xếp chỉnh tề, hơn nữa sau khi đi vào trong, Hạ Lăng có một loại cảm giác từ trong mùa đông đi tới mùa xuân. Giống như ở trong tiệm cơm cùng với bên ngoài tiệm cơm là hai thế giới không có liên quan gì tới nhau, bên trong là một thế giới hoàn toàn mới lạ. Ở trong buổi sáng, được ăn cơm tại một nơi cảnh đẹp ý vui như vậy, khiến cho Hạ Lăng cảm thấy bản thân có thể một hơi ăn được hết mười chiếc bánh bao ở trong thế giới của Diệp đại _(:3)∠)_
Phó Hàn cùng Hạ Lăng đi tới một chiếc bàn ở bên trong ngồi xuống, Hạ Lăng không biết nên ăn gì, vì thế loại chuyện như gọi đồ ăn liền giao cho Phó Hàn làm. Nhân viên phục vụ thời điểm nhìn thấy Hạ Lăng rõ ràng cũng sửng sốt, tùy ý quay đầu nhìn hắn, sau đó đối phương liền thấy được ở trên vành tai của Hạ Lăng có đeo một chiếc bông tai giống hết với chiếc bông tai mà Phó Hàn đang đeo.
Lộ ra biểu tình ‘à, hóa ra các người quan hệ là như vậy’, đối phương ghé tới bên người của Phó Hàn, đè thấp thanh âm của chính mình, hỏi: “Cậu mang theo bạn tới ăn sáng sao?” Nhân viên phục vụ tuổi cũng không lớn, đại khái cùng Hạ Lăng không sai biệt lắm, vóc dáng có chút cao, nhưng mà bộ dạng ngoài ý muốn lại khá đẹp trai.
Không biết Phó Hàn cùng nhân viên phục vụ kia nói cái gì, dù sao Hạ Lăng cũng chỉ cần chờ có đồ ăn là được, cho nên hắn cũng không quá để ý tới tình huống của Phó Hàn bên kia. Phó Hàn trắng mắt liếc nhân viên phục vụ một cái, sau đó đem đối phương đẩy ra, thanh âm có chút lạnh lẽo: “Chúng tôi tới đây là để ăn sáng, anh quản nhiều như vậy để làm gì.”
“Quả thực cùng tôi không có bao nhiêu quan hệ.” Nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ nhún vai, muốn quay trở về chỗ đứng của mình, sau đó dường như nhớ ra gì đó, lại xoay người nhìn về phía Phó Hàn: “Này, các cậu ăn cái gì? Sữa đậu nành, cháo bánh quẩy, rau cải muối ớt, hay là gọi hai cốc nước lọc tới để ăn no?”
“Cút.”
“Được rồi, cậu tùy ý đi.”
Hình thức ở chung của hai người này kỳ dị tới mức ngay cả Hạ Lăng cũng cảm giác được quan hệ của bọn họ không phải chỉ là tốt bình thường. Vươn tay chọc chọc lên mặt của Phó Hàn, như ý nguyện thấy được Phó Hàn đem ánh mắt dừng lại ở trên người mình, Hạ Lăng mới hỏi: “Hai người quen biết a? Thấy đối thoại của hai người, cảm thấy hình như quan hệ tốt lắm.”
“Tôi từ rất lâu trước kia đã quen biết cái tên này.” Phó Hàn giúp Hạ Lăng cởi ra khăn quàng cùng với mũ, đem chúng đặt qua một bên, “Anh ta gọi là Sở Dịch, từng học ở Học viện St. Timya, thành tích lúc ấy không tồi, bất quá bộ dạng thực thiếu đánh. Sau đó lại bị người ta hẹn tới trong một ngõ nhỏ để đánh nhau, bất quá sau đó hình như anh ta đã đem ai đó đánh cho bị thương, không biết người kia thân phận ra sao, tóm lại học viện chính là đem anh ta đuổi học.”
Vì sao lịch sử của một số người lại luôn kinh dị như vậy! Đem người ta vây lại để đánh, tới khi bị đánh ngược lại thì lại dùng quan hệ để chèn ép đổ oan. Hạ Lăng nghe xong, hảo cảm đối với Sở Dịch liền tăng lên vô hạn ↑. Học viện St. Timya quả thực có nhiều tên dở hơi như vậy đấy, ngay cả Hạ Lăng cũng liền bắt đầu hoài nghi, đây thực sự là một ngôi trường cao cấp sao!
Bất quá không đợi Hạ Lăng cùng Phó Hàn tán gẫu bao lâu, vị học trưởng trước kia cũng là nhân viên phục vụ hiện tại liền hướng về phía bàn của hai người, bưng lên hai bát cháo thịt. Hạ Lăng đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên được biểu tình của Phó Hàn khi nhìn thấy đống ớt đỏ ở trong bát cháo. Nói thật, bát cháo đỏ tới như vậy, Hạ Lăng cũng là lần đầu thấy được.
Nhưng mà loại cháo thịt ở bên trong có nhiều ớt đỏ tới như vậy, thực sự có thể ăn sao? Học đọc ít sách, nhưng không cần phải khinh thường hắn a (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Như thế nào lại không ăn? Đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị đó.”
“Anh trước tới ăn thử một ngụm cho tôi xem đi.”
“Tôi mà ăn, cậu từ nay về sau sẽ không còn gặp lại được tôi nữa.”
“Anh có mặt mũi nói ra, không có mặt mũi dám ăn à?”
“Mặt ở đây này, có thấy không, không cần cậu cho.”
Đối với loại đối thoại này, Hạ Lăng tự động lựa chọn coi như không nghe thấy, cúi đầu bắt đầu ăn bát cháo thịt của mình. Không thể không nói, cháo thịt của tiệm cơm này hương vị thực sự không tồi, tuy rằng làm ra không phải là ngon nhất, nhưng mà ngoài ý muốn lại rất hợp với khẩu vị của hắn.
Phó Hàn ngồi ở đối diện của Hạ Lăng, nhìn thấy bộ dạng tựa như muốn vùi đầu vào trong bát của Hạ Lăng, cuối cùng nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu của hắn, “Đừng đem mặt vùi cả vào trong bát như thế chứ.”
/96
|