Ăn cơm chiều xong trễ, Lục Giam rửa sạch hai quả táo.
Tô Diệc đang muốn lấy, anh lại đem mâm hoa quả đi tiệt trùng. Sau đó từ trên mâm lấy ra một con dao, bắt đầu gọt vỏ.
Nhìn ra được từ trước nay anh chưa làm việc này, tay có chút ngượng. Một quả táo bị anh gọt đến xấu xí, như bị hủy dung.
Bất quá người này nhan sắc cao, tay cũng rất đẹp a, Tô Diệc liền không hé răng, nhìn anh gọt.
Lục Giam vốn dĩ cho rằng gọt vỏ không có gì khó, làm rồi, mới thấy đúng là không dễ dàng. Tô Diệc lại cả ngày nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến trán anh dần dần chảy mồ hôi, tay càng không thể khống chế lực đạo.
Cuối cùng từ một quả táo bằng nắm tay của thiếu niên bị anh gọt thành quả táo xấu xí bằng nắm tay của trẻ con.
Tô Diệc phụt một tiếng vui vẻ:" Anh nói đây vẫn là quả táo?"
Lục Giam bị cô cười đến mặt có chút nóng:"Không ăn thì thôi"
Tô Diệc cười hì hì, đoạt qua, cắn một cái răng rắc:" Thật ngốc, sẽ không gọt như vậy"
"Em sẽ?"
"Em sẽ không dùng dao gọt, có thể dùng đồ bào mà"
Lục Giam đúng là không nghĩ tới. Anh đứng dậy đi vào phong bếp, tìm đồ bào, liền đem táo gọt vỏ.
Rất tốt, anh không thể không thừa nhận, anh thật ngốc.
Lục Giam lần nữa đưa quả táo cho cô, Tô Diệc lắc đầu tỏ vẻ từ bỏ.
"Kỳ thật em thấy anh là người trong ngoài không đồng nhất" Cô nói.
"Ân? Là thế nào?" Lục Giam ăn quả táo, có chút không rõ hỏi.
" Anh nhìn vào giống như một đóa hoa cao lãnh, nhưng lại là ngoài lạnh trong nóng. Có khi không thích nói chuyện, tích chữ như vàng, khi quở trách người khác thì cái miệng nhỏ nói không ngừng."
Lục Giam gật gật đầu:" Em cũng thế"
"Cái gì?"
"Nhìn thì bộ dạng tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, bên trong thì chính là con thỏ lưu manh đen tối "
Tô Diệc mặt tối sầm, xoay người đi véo cổ anh, lại bị Lục Giam sớm đề phòng tránh né.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Diệc cảm thấy chính mình như sống lại, cô từ nhỏ đã vậy, đừng nhìn nhỏ gầy, thật ra rất ít sinh bệnh, cho dù sinh bệnh cũng là nửa ngày, một ngày liền khỏi. Bất quá vẫn là không muốn lại bỏ qua một ngày nghỉ, hai người sáng sớm liền đi ra cửa.
Hôm qua nhiệt độ không khí lên 12 độ, cây ở tiểu khu đọng rất nhiều sương trên lá cây.
Tô Diệc ở phía nam muốn thấy cũng rất hiếm.
Cô đột nhiên bước chân nhanh hơn, chạy chậm nhảy lên, duỗi tay hứng sương đọng trên lá cây.
Nhánh cây có chút cao, cô mặc áo khoác lông vũ dài đến cẳng chân, phía dưới là đôi giày giữ ấm, nhảy nhảy lên cũng không đụng tới.
Lục Giam nhịn không được khẽ cười.
Tô Diệc nghe được tiếng cười, quay đầu lại trừng anh, lại lùi về sau vài bước, chuẩn bị nhảy lại một lần nữa.
Cô vừa lùi hai bước, liền dựa vào bờ ngực ngang ngạnh, tiếp theo trong nháy mắt, hai chân cô được ôm lấy.
Lục Giam giữ chặt hai chân cô, thẳng tắp nâng lên.
Đột nhiên rời khỏi mặt đất, Tô Diệc cũng không có chút sợ hãi, ngược lại còn thấy có chút mới lạ, cô vẫn là lần đầu tiên được người khác nâng cao lên.
"Anh làm gì thế?" Tô Diệc cười rũ mắt nhìn anh.
Lục Giam hơi hơi ngẩng đầu, anh nhìn cao cao gầy gầy, nhưng lại rất có sức lực, ôm một người sống lớn như vậy, hơi thở một chút cũng không loạn. Trong mắt anh có nhàn nhạt ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không phải em muốn sờ sao?" Anh nói.
Tô Diệc cười càng sán lạn, cô duỗi tay bẻ một chiếc lá có sương đọng, lạnh băng.
Lục Giam đem cô để xuống, Tô Diệc còn cầm trong tay thưởng thức.
"Khi còn nhỏ anh còn ăn qua tuyết" Anh nói.
" Có cảm giác gì, hương vị gì?"
"Em có thể thử xem"
Lời anh vừa dứt, Tô Diệc liền vươn lưỡi ra liếm lên. Sau một lúc lâu, cô có chút thất vọng, "Chẳng có mùi vị gì"
Lục Giam cười:" Vậy em hy vọng nó có mùi vị gì, thịt kho tàu chăng?"
Tô Diệc cũng cảm thấy mình có chút ngốc ngốc, cười hắc hắc.
"Ở chỗ của em rất ít khi có tuyết, cho dù có cũng là mưa tuyết, ra đường phải bung dù, rơi trên mặt đất liền tan nhanh.
"Cho nên em lựa chọn đến phía bắc học?"
"Có một phần nguyên nhân. Em ở trên TV xem trời đổ tuyết ở phía bắc, từng nhóm từng cặp tình nhân đi đến trắng đầu, cảm thấy thực lãng mạn."
Khó gặp được một lần lá cây đọng sương, Tô Diệc không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lục Giam thấy cô như một đứa bé vui mừng, cũng không thúc giục cô. Liền đứng ở bên gốc cây, an tĩnh mà chờ.
Nhìn qua, Tô Diệc vẫn biết người này đẹp, chính là hôm nay anh đặc biệt đẹp, là loại đánh thẳng vào lòng người, đến tâm cũng chấn động. Cô luôn cho rằng người hay đồ vật đẹp, đều nên lưu lại. Vì thế đi qua, lôi kéo anh chụp ảnh.
Lục Giam rất phối hợp mà cong lưng, nhưng hai người chiều cao quá chênh lệch, lại không có gậy selfie, Tô Diệc trái phải đều thử, đều cảm thấy không hài lòng, vẫn là Lục Giam đoạt điện thoại của cô, nói:" Cứ để anh đi"
Chỉnh chế độ chụp phía trước, tay anh đột nhiên tự nhiên duỗi thẳng đặt trên vai Tô Diệc.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại, Tô Diệc như đang được anh ôm vào ngực.
Hai người đều đang cười, cười đến thực vui vẻ.
Lục Giam không lập tức trả điện thoại cho cô, mà là gửi qua điện thoại của mình.
Không nghĩ đến tên WeChat của anh vậy mà ----
"Tiểu lục tử?"
"Đúng rồi, em là Thái Hậu nương nương, anh là trưởng thái giám của em."
Lục Giam nghĩ đến thứ thiếu trên người thái giám, mặt liền đen.
Anh cũng lấy điện thoại ra, làm trò trước mặt cô, lưu cô là "Họ Tô lưu manh"
Tô Diệc hừ hừ một tiếng.
Truyền dịch xong, còn chưa đến 2h chiều. Tô Diệc nhìn tay có vài lỗ kim, tự giễu nói:" Người ta đến những cửa hàng để xăm hoa, còn em thì đến bệnh viện cũng có, cũng coi như có dấu ấn riêng."
Lục Giam nhìn cô:"Nếu em không nghĩ muốn về KTX, anh mang em đi đến Hải Sát trượt băng?"
Tô Diệc mắt sáng rực:" Được a được a"
Hải Sát ngày hè nhộn nhịp, bờ liễu rũ xuống vừa dài vừa mảnh, hoa sen nở rộ, mùa đông thì thành nơi trượt tuyết.
Tô Diệc vốn có thiên phú vận động, được Lục Giam hướng dẫn một chút, liền hiểu. Chính mình ném tay anh đi, giương nanh múa vuốt mà dẫm lên băng trượt lướt ra ngoài.
Nhưng, thực hành không giống lý thuyết.
"A a a!!" Thanh âm sợ hãi liên tiếp vang lên, Tô Diệc theo tiếng kêu mà ngã trên đất.
Cũng may mặc dày, ngã cũng không đau lắm.
Chính là cô đứng lên không nổi.
Lục Giam chậm rì rì từ phía sau lướt tới, phanh một cái thật hoàn mỹ, vững vàng dừng trước mặt cô. Khi anh phanh lại, lưỡi ván trượt kéo đường băng văng khắp nơi, trên mặt Tô Diệc cũng dính một ít.
Tô Diệc lau mặt:" Anh đây là muốn dạy dỗ học trò a"
"Còn chưa có xuất sư, không cần xem là sư phụ " Lục Giam ôm cánh tay cô. Anh vốn đã cao hơn cô nhiều, hiện giờ lại người đứng người ngồi, Tô Diệc cảm thấy hai người khi ở bên nhau quen thuộc như người cha đem theo đứa con của mình.
"Anh kéo em lên."
"Mặc kệ"
"Kéo em lên"
"Kêu một tiếng dễ nghe"
"Daddy!"
Lục Giam:"....."
Lúc sau, Tô Diệc thành thành thật thật đi sau Lục lão sư học, không còn té ngã nữa. Cũng không phải là nhờ thiên phú bẩm sinh của cô mà tiến bộ thần tốc, mà là Lục lão sư tận trách, mỗi lần cô lảo đảo muốn ngã, Lục Giam đều vững vàng mà đỡ được cô.
Vào ngày đông lạnh, Tô Diệc lại vừa khỏi bệnh, Lục Giam cũng không dám để cô chơi lâu, vì thế đề nghị đi dạo.
"Được a, em muốn đi quán bar"
Đã tới nơi đây rồi, như thế nào không đi quán bar nhìn thử xem?
Tác giả có lời muốn nói: Một thời gian sau---
Lục Giam: Gọi một tiếng.
Tô Diệc: Ông xã!
Tô Diệc đang muốn lấy, anh lại đem mâm hoa quả đi tiệt trùng. Sau đó từ trên mâm lấy ra một con dao, bắt đầu gọt vỏ.
Nhìn ra được từ trước nay anh chưa làm việc này, tay có chút ngượng. Một quả táo bị anh gọt đến xấu xí, như bị hủy dung.
Bất quá người này nhan sắc cao, tay cũng rất đẹp a, Tô Diệc liền không hé răng, nhìn anh gọt.
Lục Giam vốn dĩ cho rằng gọt vỏ không có gì khó, làm rồi, mới thấy đúng là không dễ dàng. Tô Diệc lại cả ngày nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến trán anh dần dần chảy mồ hôi, tay càng không thể khống chế lực đạo.
Cuối cùng từ một quả táo bằng nắm tay của thiếu niên bị anh gọt thành quả táo xấu xí bằng nắm tay của trẻ con.
Tô Diệc phụt một tiếng vui vẻ:" Anh nói đây vẫn là quả táo?"
Lục Giam bị cô cười đến mặt có chút nóng:"Không ăn thì thôi"
Tô Diệc cười hì hì, đoạt qua, cắn một cái răng rắc:" Thật ngốc, sẽ không gọt như vậy"
"Em sẽ?"
"Em sẽ không dùng dao gọt, có thể dùng đồ bào mà"
Lục Giam đúng là không nghĩ tới. Anh đứng dậy đi vào phong bếp, tìm đồ bào, liền đem táo gọt vỏ.
Rất tốt, anh không thể không thừa nhận, anh thật ngốc.
Lục Giam lần nữa đưa quả táo cho cô, Tô Diệc lắc đầu tỏ vẻ từ bỏ.
"Kỳ thật em thấy anh là người trong ngoài không đồng nhất" Cô nói.
"Ân? Là thế nào?" Lục Giam ăn quả táo, có chút không rõ hỏi.
" Anh nhìn vào giống như một đóa hoa cao lãnh, nhưng lại là ngoài lạnh trong nóng. Có khi không thích nói chuyện, tích chữ như vàng, khi quở trách người khác thì cái miệng nhỏ nói không ngừng."
Lục Giam gật gật đầu:" Em cũng thế"
"Cái gì?"
"Nhìn thì bộ dạng tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, bên trong thì chính là con thỏ lưu manh đen tối "
Tô Diệc mặt tối sầm, xoay người đi véo cổ anh, lại bị Lục Giam sớm đề phòng tránh né.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Diệc cảm thấy chính mình như sống lại, cô từ nhỏ đã vậy, đừng nhìn nhỏ gầy, thật ra rất ít sinh bệnh, cho dù sinh bệnh cũng là nửa ngày, một ngày liền khỏi. Bất quá vẫn là không muốn lại bỏ qua một ngày nghỉ, hai người sáng sớm liền đi ra cửa.
Hôm qua nhiệt độ không khí lên 12 độ, cây ở tiểu khu đọng rất nhiều sương trên lá cây.
Tô Diệc ở phía nam muốn thấy cũng rất hiếm.
Cô đột nhiên bước chân nhanh hơn, chạy chậm nhảy lên, duỗi tay hứng sương đọng trên lá cây.
Nhánh cây có chút cao, cô mặc áo khoác lông vũ dài đến cẳng chân, phía dưới là đôi giày giữ ấm, nhảy nhảy lên cũng không đụng tới.
Lục Giam nhịn không được khẽ cười.
Tô Diệc nghe được tiếng cười, quay đầu lại trừng anh, lại lùi về sau vài bước, chuẩn bị nhảy lại một lần nữa.
Cô vừa lùi hai bước, liền dựa vào bờ ngực ngang ngạnh, tiếp theo trong nháy mắt, hai chân cô được ôm lấy.
Lục Giam giữ chặt hai chân cô, thẳng tắp nâng lên.
Đột nhiên rời khỏi mặt đất, Tô Diệc cũng không có chút sợ hãi, ngược lại còn thấy có chút mới lạ, cô vẫn là lần đầu tiên được người khác nâng cao lên.
"Anh làm gì thế?" Tô Diệc cười rũ mắt nhìn anh.
Lục Giam hơi hơi ngẩng đầu, anh nhìn cao cao gầy gầy, nhưng lại rất có sức lực, ôm một người sống lớn như vậy, hơi thở một chút cũng không loạn. Trong mắt anh có nhàn nhạt ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không phải em muốn sờ sao?" Anh nói.
Tô Diệc cười càng sán lạn, cô duỗi tay bẻ một chiếc lá có sương đọng, lạnh băng.
Lục Giam đem cô để xuống, Tô Diệc còn cầm trong tay thưởng thức.
"Khi còn nhỏ anh còn ăn qua tuyết" Anh nói.
" Có cảm giác gì, hương vị gì?"
"Em có thể thử xem"
Lời anh vừa dứt, Tô Diệc liền vươn lưỡi ra liếm lên. Sau một lúc lâu, cô có chút thất vọng, "Chẳng có mùi vị gì"
Lục Giam cười:" Vậy em hy vọng nó có mùi vị gì, thịt kho tàu chăng?"
Tô Diệc cũng cảm thấy mình có chút ngốc ngốc, cười hắc hắc.
"Ở chỗ của em rất ít khi có tuyết, cho dù có cũng là mưa tuyết, ra đường phải bung dù, rơi trên mặt đất liền tan nhanh.
"Cho nên em lựa chọn đến phía bắc học?"
"Có một phần nguyên nhân. Em ở trên TV xem trời đổ tuyết ở phía bắc, từng nhóm từng cặp tình nhân đi đến trắng đầu, cảm thấy thực lãng mạn."
Khó gặp được một lần lá cây đọng sương, Tô Diệc không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lục Giam thấy cô như một đứa bé vui mừng, cũng không thúc giục cô. Liền đứng ở bên gốc cây, an tĩnh mà chờ.
Nhìn qua, Tô Diệc vẫn biết người này đẹp, chính là hôm nay anh đặc biệt đẹp, là loại đánh thẳng vào lòng người, đến tâm cũng chấn động. Cô luôn cho rằng người hay đồ vật đẹp, đều nên lưu lại. Vì thế đi qua, lôi kéo anh chụp ảnh.
Lục Giam rất phối hợp mà cong lưng, nhưng hai người chiều cao quá chênh lệch, lại không có gậy selfie, Tô Diệc trái phải đều thử, đều cảm thấy không hài lòng, vẫn là Lục Giam đoạt điện thoại của cô, nói:" Cứ để anh đi"
Chỉnh chế độ chụp phía trước, tay anh đột nhiên tự nhiên duỗi thẳng đặt trên vai Tô Diệc.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại, Tô Diệc như đang được anh ôm vào ngực.
Hai người đều đang cười, cười đến thực vui vẻ.
Lục Giam không lập tức trả điện thoại cho cô, mà là gửi qua điện thoại của mình.
Không nghĩ đến tên WeChat của anh vậy mà ----
"Tiểu lục tử?"
"Đúng rồi, em là Thái Hậu nương nương, anh là trưởng thái giám của em."
Lục Giam nghĩ đến thứ thiếu trên người thái giám, mặt liền đen.
Anh cũng lấy điện thoại ra, làm trò trước mặt cô, lưu cô là "Họ Tô lưu manh"
Tô Diệc hừ hừ một tiếng.
Truyền dịch xong, còn chưa đến 2h chiều. Tô Diệc nhìn tay có vài lỗ kim, tự giễu nói:" Người ta đến những cửa hàng để xăm hoa, còn em thì đến bệnh viện cũng có, cũng coi như có dấu ấn riêng."
Lục Giam nhìn cô:"Nếu em không nghĩ muốn về KTX, anh mang em đi đến Hải Sát trượt băng?"
Tô Diệc mắt sáng rực:" Được a được a"
Hải Sát ngày hè nhộn nhịp, bờ liễu rũ xuống vừa dài vừa mảnh, hoa sen nở rộ, mùa đông thì thành nơi trượt tuyết.
Tô Diệc vốn có thiên phú vận động, được Lục Giam hướng dẫn một chút, liền hiểu. Chính mình ném tay anh đi, giương nanh múa vuốt mà dẫm lên băng trượt lướt ra ngoài.
Nhưng, thực hành không giống lý thuyết.
"A a a!!" Thanh âm sợ hãi liên tiếp vang lên, Tô Diệc theo tiếng kêu mà ngã trên đất.
Cũng may mặc dày, ngã cũng không đau lắm.
Chính là cô đứng lên không nổi.
Lục Giam chậm rì rì từ phía sau lướt tới, phanh một cái thật hoàn mỹ, vững vàng dừng trước mặt cô. Khi anh phanh lại, lưỡi ván trượt kéo đường băng văng khắp nơi, trên mặt Tô Diệc cũng dính một ít.
Tô Diệc lau mặt:" Anh đây là muốn dạy dỗ học trò a"
"Còn chưa có xuất sư, không cần xem là sư phụ " Lục Giam ôm cánh tay cô. Anh vốn đã cao hơn cô nhiều, hiện giờ lại người đứng người ngồi, Tô Diệc cảm thấy hai người khi ở bên nhau quen thuộc như người cha đem theo đứa con của mình.
"Anh kéo em lên."
"Mặc kệ"
"Kéo em lên"
"Kêu một tiếng dễ nghe"
"Daddy!"
Lục Giam:"....."
Lúc sau, Tô Diệc thành thành thật thật đi sau Lục lão sư học, không còn té ngã nữa. Cũng không phải là nhờ thiên phú bẩm sinh của cô mà tiến bộ thần tốc, mà là Lục lão sư tận trách, mỗi lần cô lảo đảo muốn ngã, Lục Giam đều vững vàng mà đỡ được cô.
Vào ngày đông lạnh, Tô Diệc lại vừa khỏi bệnh, Lục Giam cũng không dám để cô chơi lâu, vì thế đề nghị đi dạo.
"Được a, em muốn đi quán bar"
Đã tới nơi đây rồi, như thế nào không đi quán bar nhìn thử xem?
Tác giả có lời muốn nói: Một thời gian sau---
Lục Giam: Gọi một tiếng.
Tô Diệc: Ông xã!
/94
|