Lục Giam nằm ở bên người Tô Diệc, kéo tay cô, Tô Diệc cũng không tránh, tùy anh đi.
Lục Giam hôn trán cô:"Ngủ đi."
Anh tắt đèn. Một tay gắt gao cầm tay Tô Diệc, một tay gác lên trán. Lòng bàn tay anh rất lớn, vững vàng mà đem bàn tay nhỏ bé của cô bọc lại, bàn tay mềm mại lại khô ráo, rất thoải mái.
Nhưng là làm sao Tô Diệc có thể ngủ được?
Qua 5 phút, rồi 10 phút, bên người một chút động tĩnh cũng không có, Tô Diệc trộm mở mắt ra.
Lục Giam, anh, ngủ, rồi?!
"......"
Ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi.
Tô Diệc "hô" một tiếng ngồi dậy, chưa từ bỏ mà chọc chọc cánh tay anh.
Không,phản, ứng.
Lại chọc chọc chọc, vẫn không phản ứng.
Nói không nên lời cùng sự mất mát thật lớn hiện rõ trong mắt Tô Diệc, không lẽ cô không có một chút mê lực nào sao?
Có phải con trai không chứ?
Cô hầm hừ quay lưng về phía Lục Giam nằm xuống, trong lòng bắt đầu đếm số...183... Không đúng, hẳn là 182... Không, là 184, 185.
Tô Diệc trong đầu là một mớ hỗn độn, căn bản không thể ngủ được.
Lúc trước chỉ cần cọ nhẹ một chút anh đã hưng phấn không chịu được. Mà đêm nay cô đã ám chỉ rõ ràng như thế anh vẫn cứ thờ ơ.
Người chính là như vậy, có lẽ có được rồi sẽ không còn thấy quan trọng nữa. Tô Diệc ngoài xấu hổ và giận dữ, còn cảm thấy ủy khuất, hơn nữa đã có uống rượu, cảm xúc càng không thể khống chế. Vành mắt cô đỏ lên, mũi khịt khịt, giống như cô con dâu bị khinh bỉ mà rơi nước mắt.
Cánh tay ở phía sau đột nhiên duỗi đến kéo cô vào lòng:" Sao lại khóc rồi?"
Tô Diệc nhắm hai mắt không để ý đến anh.
"Em còn rất nhỏ, hơn nữa hôm nay lại uống say." Lục Giam một bên nói một bên lau nước mắt cho cô.
"Em không có say, hơn nữa em đã 20 tuổi rồi." Tô Diệc bởi vì vừa khóc, cho nên thanh âm hơi buồn buồn.
"Anh đã đáp ứng với mẹ em, chờ sau khi tốt nghiệp mới...."
Nghe vậy, Tô Diệc mở bừng mắt, ngồi bật dậy, mở đèn, dùng bàn tay chính mình lau nước mắt.
"Vì thế anh mới cự tuyệt em?"
Lục Giam cũng ngồi dậy, cười khổ:" Nếu không thì sao, em cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ? Tên đã lên dây cũng không thể không dừng lại, loại chuyện này mà đến nhiều lần, có khả năng làm ảnh hưởng đến cả hạnh phúc nửa đời sau."
"Chúng ta đều trưởng thành rồi, anh tình em nguyện thì có sao chứ. Lục Giam, em rất yêu anh, không có gì là không thể cho anh." Nói xong, Tô Diệc cắn cắn môi, leo qua ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, thân hình mềm mại dán sát vào người anh.
"Em có biết chính mình đang nói, đang làm gì không?" Lục Giam cảm thấy cổ họng thay đổi, cả người khô nóng lên.
"Còn không phải là cái việc ra ra vào vào sao?" Tô Diệc hỏi ngược lại. Ánh sáng màu cam, chiếu vào đôi mắt đen của cô, ánh mắt nhìn anh có chút mong chờ lại thành khẩn, nhưng cũng nói ra trắng trợn vậy a!
Lục Giam:"....." Thật là bị nha đầu này hoàn toàn đánh bại.
"Ông xã ~~~~" Tô Diệc nhẹ nhàng ở bên tai anh gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này làm Lục Giam hoàn toàn sụp đổ.
Máu trong người bắt đầu nóng lên, khắp nơi đều kêu gào phát tiết. Anh nhắm mắt, sau đó giữ mặt cô, hôn thật mạnh xuống, so với lúc trước liền thô lỗ, cường bạo hơn.
Hơi thở Lục Giam hỗn loạn nặng nề, thủ hạ cũng tăng lên, từ vuốt ve biến thành xoa nắn. Tô Diệc lại một chút cũng không thấy đau, từ xương cột sống truyền đến một luồn tê dại, không thể nói là dễ chịu nhưng cũng không khó chịu.
Lúc cô bị trêu đến động tình, Lục Giam đột nhiên ngừng lại, vùi đầu vào hõm vai cô, kịch liệt mà thở dốc, không nhúc nhích.
Gò má Tô Diệc ửng đỏ, tim đập nhanh muốn bay ra, con ngươi nghi hoặc nhìn về phía anh.
Lục Giam chậm rãi ngẩng đầu, thật thất bại mà nói: "Không có "áo mưa"(*)."
(*)BCS
A?
Tô Diệc ngây ra một lúc, mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Nếu là ở thành thị, chỉ cần tùy tiện tìm cửa hàng 24h liền có thể giải quyết. Nhưng nơi này là cổ trấn a, mọi người ai cũng đều ngủ sớm dậy sớm, bây giờ nửa đêm thì tìm đâu ra siêu thị chứ?
Cô nhìn về chàng trai nằm trên người cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy nhịn đến bao nhiêu vất vả.
Việc đã tới cực hạn, nhưng là Lục Giam vẫn cứ dừng lại, anh không thể nào mạo hiểm làm cô chưa kết hôn đã có thai.
Anh từ trên người cô đi xuống, thuận tay lấy cái gối che khuất lại, muốn đi vào toilet.
Tô Diệc vươn đôi chân trắng tuyết ra, câu lấy eo chàng trai.
Lục Giam quay đầu nhìn cô, chiếc váy trắng mềm mại nửa che nửa hở nằm ở eo cô, còn lộ ra cảnh xuân.
Lục Giam cứng đờ mà quay đầu, dùng sức nhắm mắt, cầm cái chân nhỏ nghịch ngợm, gãi gãi lòng bàn chân cô:"Đừng nháo."
Tô Diệc bị anh cào đến ngứa, cười ha ha hai tiếng. Sau đó cô ngồi dậy, đem tóc vén đến sau tai, nhỏ giọng nói:" Kỳ thật, cái kia, em có thể giúp anh."
Tuy rằng là xấu hổ, Tô Diệc vẫn là lớn mật từ sau kéo cánh tay anh, dùng sức kéo xuống.
Lục Giam theo sức của cô mà nghe lời trở lại giường. Anh nằm ngửa, đôi mắt trợn to, dường như không thể tin được mà nhìn cô.
Tô Diệc bị anh nhìn đến nóng cả người, mặt ửng đỏ, vẫn là cúi đầu nhìn anh, nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.
Theo sau là bàn tay nhỏ của cô, trượt đến sườn eo anh, đầu ngón tay vừa động liền đem thắt lưng áo tắm tháo đi, sau đó là đấu đá lung tung.
.........
Lục Giam nặng nề mà thở hổn hển, cảm giác mãnh liệt qua đi làm anh dần tỉnh táo hơn. Anh giơ tay gom gọn những sợi tóc của cô, ôn nhu mà hôn lên chớp mũi của cô, sau đó ánh mắt như si mê mà nhìn vào những đường cong trên khuôn mặt ửng hồng của cô.
Hơn nửa ngày, anh mới rút vài tờ khăn giấy ở đầu giường, nắm bàn tay nhỏ của cô, từng chút từng chút từ ngón tay đến lòng bàn tay tỉ mỉ lau sạch. (°◡°)
Tô Diệc vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không mở.
"Như thế nào hiện tại lại thẹn thùng, không phải lúc này to gan lắm sao?" Thanh âm của anh lộ ra một tia thỏa mãn cùng sung sướng.
Tô Diệc không hé răng, nhấc chân đạp anh một chút.
Lục Giam cười hôn cô một lát liền đi tắm rửa.
Tô Diệc nằm ở trên giường, cô có điểm không tin được mà nâng tay trái của mình lên, sao có thể như vậy chứ?
Bất quá, tuy cảm thấy thẹn, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Giam giương miệng mà thở dốc, hô hấp nặng nề truyền vào tai cô, cảm giác kia không tồi nha.
Cả đêm lăn lộn qua đi, ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì đã hơn 8h rưỡi, Tô Diệc nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, mới nhớ tới Lục Giam nói hôm nay muốn mang cô đi ngắm mặt trời mọc, xem ra chỉ có thể xem mặt trời lặn rồi.
Trong phòng im ắng, không giống như có Lục Giam ở đây. Cô vừa muốn lấy điện thoại gọi cho anh, tiếng khóa cửa vang lên, chàng trai đã trở lại.
Thấy cô tỉnh, Lục Giam quơ quơ bữa sáng trong tay:"Có đói bụng không?"
Tô Diệc gật gật đầu, xoa xoa đôi mắt, lười biếng mà ngồi dậy.
Lục Giam đứng khoanh tay dựa vào bàn nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cô, chỉ cảm thấy vừa ngây thơ vừa đáng yêu, khóe môi không thể nhịn được nhếch lên.
Ăn cơm sáng xong, hai người liền đi ra cửa.
Những địa điểm du ngoạn ở cổ trấn rất nhiều, bởi vì thời gian có hạn, nên họ chỉ đi những danh cảnh nổi tiếng nhất.
Thời điểm chạng vạng, hai người cùng đi dạo phố. Con phố nằm ở trung tâm cổ trấn, giao thông bốn phương thuận lợi, các cửa hàng san sát nhau, người đến người đi tấp nập. Trời vừa tối, nơi đây liền trở thành một chợ đêm hoành tráng.
Giữa trưa bọn họ là tùy tiện ăn bánh mì, lúc này nghe hỗn hợp những mùi hương của thức ăn, Tô Diệc nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Anh nhìn xem, đây là cái gì?"
"Mau tới đây, chúng ta ăn cái này."
"Cái này em ăn rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
Tô Diệc đặc biệt thích những nơi như thế này, tràn ngập náo nhiệt. Cô hưng phấn mà kéo tay Lục Giam, miệng thì ăn, đôi mắt thì ngắm khắp nơi, dạo từng tiệm từng tiệm một.
Người đi trên đường đông như nước, vai cũng chạm vai nhau. Đối với cái gì Tô Diệc đều tò mò, nơi càng đông người càng muốn xem. Không ít nam nhân sợ nhất chính là cùng bạn gái hay vợ đi dạo phố, nhưng Lục Giam ở phương diện này vô cùng kiên nhẫn.
Dọc dường anh giống như một người cha, gắt gao nắm chặt tay Tô Diệc, che chắn cô tránh bị người đi đường đụng phải, còn xách túi lớn túi nhỏ đồ cô đã mua, có vật dụng thủ công ở bản xứ, cũng có vô số thức ăn đặc sắc.
Nữ sinh thích thứ gì đều mua mua mua, Tô Diệc không quá yêu thích đồ trang điểm, ngược lại lại thích mua những đồ vật cổ quái, vụn vặt linh tinh cũng gom thành một đống. Cuối cùng vẫn là Lục Giam nhắc nhở cô hành lý không thể chứa được.
Lại đi dạo trong chốc lát, Tô Diệc phát hiện có một cửa hàng ở phía trước có không ít người vây quanh, cô hứng thú bừng bừng mà đi vào. Đây là một cửa hàng bán côn trùng chiên, trên sạp để đầy những xâu côn trùng. Chỉ liếc mắt một cái Lục Giam đã thấy tê da đầu.
Tô Diệc thì rất tốt, khi còn nhỏ bà ngoại thường cho cô ăn châu chấu, ở phía ngoài chính là lòng trắng trứng, ướp đủ gia vị, chiên trong dầu nóng, thật sự rất thơm.
Chủ tiệm là một tiểu soái ca hoạt bát, cười hỏi cô:" Em gái đây có muốn thử không?"
"Được a." Tô Diệc nóng lòng muốn thử, còn hỏi Lục Giam:"Anh có muốn nếm thử không?"
Lục Giam vội vàng lắc đầu.
Tô Diệc cũng không miễn cưỡng anh, chỉ cười cười nói:" Tôi muốn lấy một xâu bọ cạp, một xâu nhộng."
"Được." Tiểu soái ca cười đáp, động tác nhanh nhẹn lấy hai xâu bỏ vào chảo dầu.
Chảo dầu rất nóng, vừa bỏ bọ cạp và nhộng vào, chảo dầu như muốn nổ tung, bắn tứ tung ra bên ngoài. Lục Giam kéo Tô Diệc lùi về sau vài bước.
Sau khi mua xong, Tô Diệc vừa thổi vừa ăn.
Hương vị rất ngon nha. Cô giơ que xiên lên, để trước mặt Lục Giam:"Ăn rất ngon, anh nếm thử đi, anh có thể tưởng tượng nó là sườn."
Có thể giống nhau sao?
Lục Giam lông mày chau lại, cự tuyệt nói:" Không cần."
Tô Diệc có chút không thể tượng tưởng được mà nhìn anh:"Anh sợ?"
"Nhìn thấu rồi thì không cần nói nữa, cảm ơn." Lục Giam dịch ra xa một bước, ra vẻ cấm lại gần.
Tô Diệc nhìn bộ dáng của anh, cười ha ha không ngừng.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh chiều tà chiếu sáng lên gương mặt cô gái, càng tô đậm thêm má lún đồng tiền của cô thiếu nữ xinh xắn.
Hai người vừa ăn vừa dạo, thẳng đến khi trời tối hẳn, mới trở về nhà trọ.
"Oa, hôm nay thật thỏa mãn!" Tô Diệc vừa vào phòng liền bổ nhào lên giường, tự vuốt vuốt bụng mình, thõa man mà than một tiếng.
Một thân thả lỏng ra, mệt mỏi bây giờ mới ập đến, nghĩ cô cũng không muốn động đậy.
Lục Giam tự thân tự giác mà mát xa bắp chân cho cô, Tô Diệc mừng rỡ vì được anh phục vụ, rất thoải mái nha.
Cô ghé vào giường, đặc biệt cường điệu mà nói:" Anh nhất định phải tận lực chà đạp em! Không cần bởi vì em là bông hoa mà thương tiếc."
Lục Giam:"......"
Tô Diệc hôm nay là mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn oversize sọc trắng xanh đen, phía dưới là chiếc quần đùi trắng. Nhìn cô thật sự rất xinh đẹp, mắt cá chân tinh tế, đôi chân thẳng đều, làn da sáng bóng.
Do cảnh đẹp bày ra trước mắt, tầm mắt của Lục Giam không nhịn được mà di chuyển dần lên phía trên..... Mặc kệ ngày thường anh có ra vẻ cấm dục thế nào, thì anh vẫn là một chàng trai bình thường.
Mặc khác Tô Diệc do được anh mát xa thoải mái nên kêu lên.
"Em đừng kêu." Lục Giam bị cô làm cho không chịu nổi.
"Làm sao thế?" Tô Diệc quay đầu lại hỏi anh.
Nhìn đến ngọn lửa trong mắt chàng trai, cô chớp chớp mắt, bất tri bất giác mà hiểu rõ.
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đã vậy vừa rồi cô còn ân ân a a, không hiểu sai cũng không được.
Tô Diệc ngay tức khắc đỏ mặt xấu hổ, dúi đầu vào trong khuỷu tay, không hé răng.
Mát xa xong, Lục Giam đi tắm, Tô Diệc bắt đầu mân mê những đồ vật đã mua ngày hôm nay.
Lục Giam tắm rửa xong đi ra, cầm lấy một cây roi da thưởng thức. Roi da nhỏ làm bằng da trâu, mặt trên bện thêm những sợi tua rua đủ màu sắc, ở cuối roi còn có cái gì mềm mềm, còn gắn thêm lục lạc.
Anh khó hiểu nói:" Đây là mua cho Xán Xán? Bé con hiện tại cũng không chơi được đi?"
Nghe vậy, Tô Diệc liền bị sặc nước miếng.
Thời thiếu niên cô cũng đã từng mê say đắm tiểu thuyết ngôn tình về tổng tài bá đạo, thời điểm cô nhìn đến cây roi da liền nghĩ đến cảnh đem trói Lục Giam ở trên giường, tay cô cầm roi da mà nghe anh "Xin bỏ qua" mà cầu xin.... Dù chỉ là tưởng tượng một chút nhưng thật sảng khoái a.
Vì thế, liền mua.
Cô nhận lấy cây roi da, nhìn anh ngọt ngào:" Đây là cho người trưởng thành chơi. Tình thú, anh có hiểu không?"
Lục Giam lắc đầu.
Tô Diệc đón ánh mắt mê hoặc của anh, liếm liếm miệng mình, nâng một chân để lên tường. Sau đó tùy tiện mà cầm roi da để ở cằm anh, nói:"Chàng trai, em coi trọng anh."
Lục Giam:"....."
Vì tỏ vẻ mạnh mẽ, Tô Diệc như một kim chủ, từ trong ví rút ra cái thẻ ngân hàng ném qua:" Mật mã là sáu số 0, tùy ý sử dụng."
Lục Giam hiểu rõ.
Anh chống một tay phía sau trên giường, một tay kẹp tấm card,bắt chước động tác xoay bút, thành thạo mà đem nó từ ngón trỏ chuyển đến ngón áp út, rồi lại xoay trở ngược về, lười biếng nói:" Muốn bao dưỡng anh? Chính là anh rất quý đó."
"Giá tùy anh quyết định, cứ việc đề xuất." Tô Diệc giơ tay lên cằm, ra vẻ ta đây rất có tiền.
Lục Giam hạ lông mày, nhéo nhéo cằm cô:"Anh muốn...... Em!"
Nói xong đem người kéo đến lòng ngực, hai người ngã lăn ra giường.
Lục Giam hôn trán cô:"Ngủ đi."
Anh tắt đèn. Một tay gắt gao cầm tay Tô Diệc, một tay gác lên trán. Lòng bàn tay anh rất lớn, vững vàng mà đem bàn tay nhỏ bé của cô bọc lại, bàn tay mềm mại lại khô ráo, rất thoải mái.
Nhưng là làm sao Tô Diệc có thể ngủ được?
Qua 5 phút, rồi 10 phút, bên người một chút động tĩnh cũng không có, Tô Diệc trộm mở mắt ra.
Lục Giam, anh, ngủ, rồi?!
"......"
Ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi.
Tô Diệc "hô" một tiếng ngồi dậy, chưa từ bỏ mà chọc chọc cánh tay anh.
Không,phản, ứng.
Lại chọc chọc chọc, vẫn không phản ứng.
Nói không nên lời cùng sự mất mát thật lớn hiện rõ trong mắt Tô Diệc, không lẽ cô không có một chút mê lực nào sao?
Có phải con trai không chứ?
Cô hầm hừ quay lưng về phía Lục Giam nằm xuống, trong lòng bắt đầu đếm số...183... Không đúng, hẳn là 182... Không, là 184, 185.
Tô Diệc trong đầu là một mớ hỗn độn, căn bản không thể ngủ được.
Lúc trước chỉ cần cọ nhẹ một chút anh đã hưng phấn không chịu được. Mà đêm nay cô đã ám chỉ rõ ràng như thế anh vẫn cứ thờ ơ.
Người chính là như vậy, có lẽ có được rồi sẽ không còn thấy quan trọng nữa. Tô Diệc ngoài xấu hổ và giận dữ, còn cảm thấy ủy khuất, hơn nữa đã có uống rượu, cảm xúc càng không thể khống chế. Vành mắt cô đỏ lên, mũi khịt khịt, giống như cô con dâu bị khinh bỉ mà rơi nước mắt.
Cánh tay ở phía sau đột nhiên duỗi đến kéo cô vào lòng:" Sao lại khóc rồi?"
Tô Diệc nhắm hai mắt không để ý đến anh.
"Em còn rất nhỏ, hơn nữa hôm nay lại uống say." Lục Giam một bên nói một bên lau nước mắt cho cô.
"Em không có say, hơn nữa em đã 20 tuổi rồi." Tô Diệc bởi vì vừa khóc, cho nên thanh âm hơi buồn buồn.
"Anh đã đáp ứng với mẹ em, chờ sau khi tốt nghiệp mới...."
Nghe vậy, Tô Diệc mở bừng mắt, ngồi bật dậy, mở đèn, dùng bàn tay chính mình lau nước mắt.
"Vì thế anh mới cự tuyệt em?"
Lục Giam cũng ngồi dậy, cười khổ:" Nếu không thì sao, em cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ? Tên đã lên dây cũng không thể không dừng lại, loại chuyện này mà đến nhiều lần, có khả năng làm ảnh hưởng đến cả hạnh phúc nửa đời sau."
"Chúng ta đều trưởng thành rồi, anh tình em nguyện thì có sao chứ. Lục Giam, em rất yêu anh, không có gì là không thể cho anh." Nói xong, Tô Diệc cắn cắn môi, leo qua ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, thân hình mềm mại dán sát vào người anh.
"Em có biết chính mình đang nói, đang làm gì không?" Lục Giam cảm thấy cổ họng thay đổi, cả người khô nóng lên.
"Còn không phải là cái việc ra ra vào vào sao?" Tô Diệc hỏi ngược lại. Ánh sáng màu cam, chiếu vào đôi mắt đen của cô, ánh mắt nhìn anh có chút mong chờ lại thành khẩn, nhưng cũng nói ra trắng trợn vậy a!
Lục Giam:"....." Thật là bị nha đầu này hoàn toàn đánh bại.
"Ông xã ~~~~" Tô Diệc nhẹ nhàng ở bên tai anh gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này làm Lục Giam hoàn toàn sụp đổ.
Máu trong người bắt đầu nóng lên, khắp nơi đều kêu gào phát tiết. Anh nhắm mắt, sau đó giữ mặt cô, hôn thật mạnh xuống, so với lúc trước liền thô lỗ, cường bạo hơn.
Hơi thở Lục Giam hỗn loạn nặng nề, thủ hạ cũng tăng lên, từ vuốt ve biến thành xoa nắn. Tô Diệc lại một chút cũng không thấy đau, từ xương cột sống truyền đến một luồn tê dại, không thể nói là dễ chịu nhưng cũng không khó chịu.
Lúc cô bị trêu đến động tình, Lục Giam đột nhiên ngừng lại, vùi đầu vào hõm vai cô, kịch liệt mà thở dốc, không nhúc nhích.
Gò má Tô Diệc ửng đỏ, tim đập nhanh muốn bay ra, con ngươi nghi hoặc nhìn về phía anh.
Lục Giam chậm rãi ngẩng đầu, thật thất bại mà nói: "Không có "áo mưa"(*)."
(*)BCS
A?
Tô Diệc ngây ra một lúc, mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Nếu là ở thành thị, chỉ cần tùy tiện tìm cửa hàng 24h liền có thể giải quyết. Nhưng nơi này là cổ trấn a, mọi người ai cũng đều ngủ sớm dậy sớm, bây giờ nửa đêm thì tìm đâu ra siêu thị chứ?
Cô nhìn về chàng trai nằm trên người cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy nhịn đến bao nhiêu vất vả.
Việc đã tới cực hạn, nhưng là Lục Giam vẫn cứ dừng lại, anh không thể nào mạo hiểm làm cô chưa kết hôn đã có thai.
Anh từ trên người cô đi xuống, thuận tay lấy cái gối che khuất lại, muốn đi vào toilet.
Tô Diệc vươn đôi chân trắng tuyết ra, câu lấy eo chàng trai.
Lục Giam quay đầu nhìn cô, chiếc váy trắng mềm mại nửa che nửa hở nằm ở eo cô, còn lộ ra cảnh xuân.
Lục Giam cứng đờ mà quay đầu, dùng sức nhắm mắt, cầm cái chân nhỏ nghịch ngợm, gãi gãi lòng bàn chân cô:"Đừng nháo."
Tô Diệc bị anh cào đến ngứa, cười ha ha hai tiếng. Sau đó cô ngồi dậy, đem tóc vén đến sau tai, nhỏ giọng nói:" Kỳ thật, cái kia, em có thể giúp anh."
Tuy rằng là xấu hổ, Tô Diệc vẫn là lớn mật từ sau kéo cánh tay anh, dùng sức kéo xuống.
Lục Giam theo sức của cô mà nghe lời trở lại giường. Anh nằm ngửa, đôi mắt trợn to, dường như không thể tin được mà nhìn cô.
Tô Diệc bị anh nhìn đến nóng cả người, mặt ửng đỏ, vẫn là cúi đầu nhìn anh, nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.
Theo sau là bàn tay nhỏ của cô, trượt đến sườn eo anh, đầu ngón tay vừa động liền đem thắt lưng áo tắm tháo đi, sau đó là đấu đá lung tung.
.........
Lục Giam nặng nề mà thở hổn hển, cảm giác mãnh liệt qua đi làm anh dần tỉnh táo hơn. Anh giơ tay gom gọn những sợi tóc của cô, ôn nhu mà hôn lên chớp mũi của cô, sau đó ánh mắt như si mê mà nhìn vào những đường cong trên khuôn mặt ửng hồng của cô.
Hơn nửa ngày, anh mới rút vài tờ khăn giấy ở đầu giường, nắm bàn tay nhỏ của cô, từng chút từng chút từ ngón tay đến lòng bàn tay tỉ mỉ lau sạch. (°◡°)
Tô Diệc vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không mở.
"Như thế nào hiện tại lại thẹn thùng, không phải lúc này to gan lắm sao?" Thanh âm của anh lộ ra một tia thỏa mãn cùng sung sướng.
Tô Diệc không hé răng, nhấc chân đạp anh một chút.
Lục Giam cười hôn cô một lát liền đi tắm rửa.
Tô Diệc nằm ở trên giường, cô có điểm không tin được mà nâng tay trái của mình lên, sao có thể như vậy chứ?
Bất quá, tuy cảm thấy thẹn, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Giam giương miệng mà thở dốc, hô hấp nặng nề truyền vào tai cô, cảm giác kia không tồi nha.
Cả đêm lăn lộn qua đi, ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì đã hơn 8h rưỡi, Tô Diệc nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, mới nhớ tới Lục Giam nói hôm nay muốn mang cô đi ngắm mặt trời mọc, xem ra chỉ có thể xem mặt trời lặn rồi.
Trong phòng im ắng, không giống như có Lục Giam ở đây. Cô vừa muốn lấy điện thoại gọi cho anh, tiếng khóa cửa vang lên, chàng trai đã trở lại.
Thấy cô tỉnh, Lục Giam quơ quơ bữa sáng trong tay:"Có đói bụng không?"
Tô Diệc gật gật đầu, xoa xoa đôi mắt, lười biếng mà ngồi dậy.
Lục Giam đứng khoanh tay dựa vào bàn nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cô, chỉ cảm thấy vừa ngây thơ vừa đáng yêu, khóe môi không thể nhịn được nhếch lên.
Ăn cơm sáng xong, hai người liền đi ra cửa.
Những địa điểm du ngoạn ở cổ trấn rất nhiều, bởi vì thời gian có hạn, nên họ chỉ đi những danh cảnh nổi tiếng nhất.
Thời điểm chạng vạng, hai người cùng đi dạo phố. Con phố nằm ở trung tâm cổ trấn, giao thông bốn phương thuận lợi, các cửa hàng san sát nhau, người đến người đi tấp nập. Trời vừa tối, nơi đây liền trở thành một chợ đêm hoành tráng.
Giữa trưa bọn họ là tùy tiện ăn bánh mì, lúc này nghe hỗn hợp những mùi hương của thức ăn, Tô Diệc nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Anh nhìn xem, đây là cái gì?"
"Mau tới đây, chúng ta ăn cái này."
"Cái này em ăn rất ngon, anh có muốn nếm thử không?"
Tô Diệc đặc biệt thích những nơi như thế này, tràn ngập náo nhiệt. Cô hưng phấn mà kéo tay Lục Giam, miệng thì ăn, đôi mắt thì ngắm khắp nơi, dạo từng tiệm từng tiệm một.
Người đi trên đường đông như nước, vai cũng chạm vai nhau. Đối với cái gì Tô Diệc đều tò mò, nơi càng đông người càng muốn xem. Không ít nam nhân sợ nhất chính là cùng bạn gái hay vợ đi dạo phố, nhưng Lục Giam ở phương diện này vô cùng kiên nhẫn.
Dọc dường anh giống như một người cha, gắt gao nắm chặt tay Tô Diệc, che chắn cô tránh bị người đi đường đụng phải, còn xách túi lớn túi nhỏ đồ cô đã mua, có vật dụng thủ công ở bản xứ, cũng có vô số thức ăn đặc sắc.
Nữ sinh thích thứ gì đều mua mua mua, Tô Diệc không quá yêu thích đồ trang điểm, ngược lại lại thích mua những đồ vật cổ quái, vụn vặt linh tinh cũng gom thành một đống. Cuối cùng vẫn là Lục Giam nhắc nhở cô hành lý không thể chứa được.
Lại đi dạo trong chốc lát, Tô Diệc phát hiện có một cửa hàng ở phía trước có không ít người vây quanh, cô hứng thú bừng bừng mà đi vào. Đây là một cửa hàng bán côn trùng chiên, trên sạp để đầy những xâu côn trùng. Chỉ liếc mắt một cái Lục Giam đã thấy tê da đầu.
Tô Diệc thì rất tốt, khi còn nhỏ bà ngoại thường cho cô ăn châu chấu, ở phía ngoài chính là lòng trắng trứng, ướp đủ gia vị, chiên trong dầu nóng, thật sự rất thơm.
Chủ tiệm là một tiểu soái ca hoạt bát, cười hỏi cô:" Em gái đây có muốn thử không?"
"Được a." Tô Diệc nóng lòng muốn thử, còn hỏi Lục Giam:"Anh có muốn nếm thử không?"
Lục Giam vội vàng lắc đầu.
Tô Diệc cũng không miễn cưỡng anh, chỉ cười cười nói:" Tôi muốn lấy một xâu bọ cạp, một xâu nhộng."
"Được." Tiểu soái ca cười đáp, động tác nhanh nhẹn lấy hai xâu bỏ vào chảo dầu.
Chảo dầu rất nóng, vừa bỏ bọ cạp và nhộng vào, chảo dầu như muốn nổ tung, bắn tứ tung ra bên ngoài. Lục Giam kéo Tô Diệc lùi về sau vài bước.
Sau khi mua xong, Tô Diệc vừa thổi vừa ăn.
Hương vị rất ngon nha. Cô giơ que xiên lên, để trước mặt Lục Giam:"Ăn rất ngon, anh nếm thử đi, anh có thể tưởng tượng nó là sườn."
Có thể giống nhau sao?
Lục Giam lông mày chau lại, cự tuyệt nói:" Không cần."
Tô Diệc có chút không thể tượng tưởng được mà nhìn anh:"Anh sợ?"
"Nhìn thấu rồi thì không cần nói nữa, cảm ơn." Lục Giam dịch ra xa một bước, ra vẻ cấm lại gần.
Tô Diệc nhìn bộ dáng của anh, cười ha ha không ngừng.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh chiều tà chiếu sáng lên gương mặt cô gái, càng tô đậm thêm má lún đồng tiền của cô thiếu nữ xinh xắn.
Hai người vừa ăn vừa dạo, thẳng đến khi trời tối hẳn, mới trở về nhà trọ.
"Oa, hôm nay thật thỏa mãn!" Tô Diệc vừa vào phòng liền bổ nhào lên giường, tự vuốt vuốt bụng mình, thõa man mà than một tiếng.
Một thân thả lỏng ra, mệt mỏi bây giờ mới ập đến, nghĩ cô cũng không muốn động đậy.
Lục Giam tự thân tự giác mà mát xa bắp chân cho cô, Tô Diệc mừng rỡ vì được anh phục vụ, rất thoải mái nha.
Cô ghé vào giường, đặc biệt cường điệu mà nói:" Anh nhất định phải tận lực chà đạp em! Không cần bởi vì em là bông hoa mà thương tiếc."
Lục Giam:"......"
Tô Diệc hôm nay là mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn oversize sọc trắng xanh đen, phía dưới là chiếc quần đùi trắng. Nhìn cô thật sự rất xinh đẹp, mắt cá chân tinh tế, đôi chân thẳng đều, làn da sáng bóng.
Do cảnh đẹp bày ra trước mắt, tầm mắt của Lục Giam không nhịn được mà di chuyển dần lên phía trên..... Mặc kệ ngày thường anh có ra vẻ cấm dục thế nào, thì anh vẫn là một chàng trai bình thường.
Mặc khác Tô Diệc do được anh mát xa thoải mái nên kêu lên.
"Em đừng kêu." Lục Giam bị cô làm cho không chịu nổi.
"Làm sao thế?" Tô Diệc quay đầu lại hỏi anh.
Nhìn đến ngọn lửa trong mắt chàng trai, cô chớp chớp mắt, bất tri bất giác mà hiểu rõ.
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đã vậy vừa rồi cô còn ân ân a a, không hiểu sai cũng không được.
Tô Diệc ngay tức khắc đỏ mặt xấu hổ, dúi đầu vào trong khuỷu tay, không hé răng.
Mát xa xong, Lục Giam đi tắm, Tô Diệc bắt đầu mân mê những đồ vật đã mua ngày hôm nay.
Lục Giam tắm rửa xong đi ra, cầm lấy một cây roi da thưởng thức. Roi da nhỏ làm bằng da trâu, mặt trên bện thêm những sợi tua rua đủ màu sắc, ở cuối roi còn có cái gì mềm mềm, còn gắn thêm lục lạc.
Anh khó hiểu nói:" Đây là mua cho Xán Xán? Bé con hiện tại cũng không chơi được đi?"
Nghe vậy, Tô Diệc liền bị sặc nước miếng.
Thời thiếu niên cô cũng đã từng mê say đắm tiểu thuyết ngôn tình về tổng tài bá đạo, thời điểm cô nhìn đến cây roi da liền nghĩ đến cảnh đem trói Lục Giam ở trên giường, tay cô cầm roi da mà nghe anh "Xin bỏ qua" mà cầu xin.... Dù chỉ là tưởng tượng một chút nhưng thật sảng khoái a.
Vì thế, liền mua.
Cô nhận lấy cây roi da, nhìn anh ngọt ngào:" Đây là cho người trưởng thành chơi. Tình thú, anh có hiểu không?"
Lục Giam lắc đầu.
Tô Diệc đón ánh mắt mê hoặc của anh, liếm liếm miệng mình, nâng một chân để lên tường. Sau đó tùy tiện mà cầm roi da để ở cằm anh, nói:"Chàng trai, em coi trọng anh."
Lục Giam:"....."
Vì tỏ vẻ mạnh mẽ, Tô Diệc như một kim chủ, từ trong ví rút ra cái thẻ ngân hàng ném qua:" Mật mã là sáu số 0, tùy ý sử dụng."
Lục Giam hiểu rõ.
Anh chống một tay phía sau trên giường, một tay kẹp tấm card,bắt chước động tác xoay bút, thành thạo mà đem nó từ ngón trỏ chuyển đến ngón áp út, rồi lại xoay trở ngược về, lười biếng nói:" Muốn bao dưỡng anh? Chính là anh rất quý đó."
"Giá tùy anh quyết định, cứ việc đề xuất." Tô Diệc giơ tay lên cằm, ra vẻ ta đây rất có tiền.
Lục Giam hạ lông mày, nhéo nhéo cằm cô:"Anh muốn...... Em!"
Nói xong đem người kéo đến lòng ngực, hai người ngã lăn ra giường.
/94
|