Trong câu cô nói, liên tục nói hai lần "Thương anh Dĩ Nam", Tô Chi Niệm theo tiềm thức không muốn nghe, nhưng trong lúc anh mặt lạnh, quyết định thu hồi lực chú ý bên tai thì lại nghe thấy giọng nói có chút run của Tống Thanh Xuân: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa.
"
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Những lời này giống như một quả bom, ầm một tiếng, nổ tung ở trong đầu Tô Chi Niệm, khiến cho đầu óc luôn luôn tỉnh táo có chút trống rỗng ở trong nháy mắt này, qua một hồi lâu, anh mới tiếp tục nghe Tống Thanh Xuân nói.
"Tôi! thật sự từ bỏ anh Dĩ Nam! "
"Đây là quyết định của một tuần trước, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh Dĩ Nam chỉ còn là anh trai của tôi.
"
Từ bỏ, chỉ còn là anh trai!
Tô Chi Niệm vòng vo hai từ này ở trong lòng rất nhiều lần, mới ý thức được mình thật sự không nghe lầm.
Tống Thanh Xuân thật sự từ bỏ Tần Dĩ Nam, hơn nữa còn là một tuần trước!
Một tuần trước?
Tô Chi Niệm mơ hồ nhớ lại, một ngày của một tuần trước, cô tan ca về nhà thì một mình trốn trong phòng ngủ khóc đến rất đau lòng!
Là vào lúc đó, cô bắt đầu từ bỏ Tần Dĩ Nam sao?
"Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, đều không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.
"
Lời nói thật tuyệt tình, nhưng sao lại khiến anh cảm thấy êm tai như vậy chứ?
Tô Chi Niệm bưng ly đế cao lên, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng.
Âm thanh của anh rất mỏng manh, nhưng lại truyền rõ vào trong tai của mỗi người đang ngồi đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người anh, sau đó khi nhìn thấy trên mặt anh thật sự có một nụ cười nhẹ thì trong mắt mỗi người đều hiện lên sự chấn động, qua một hồi lâu mới có người ấp úng mở miệng: "Ngài Tô! đang cười sao?"
Tô Chi Niệm "Hả?" một tiếng, ngẩng đầu lên, nghênh đón tầm mắt của mọi người đang nhìn mình.
Đáy mắt anh vẫn lành lạnh như cũ, bởi vì nhuộm ý cười nên ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng ôn hòa.
Trong phòng có người to gan hỏi một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài Tô cười đấy, ngài Tô đang nghĩ đến chuyện vui vẻ nào sao?"
Tô Chi Niệm lại "Ừ.
" một tiếng, chỉ là lần này là giọng điệu khẳng định.
Nụ cười này của Tô Chi Niệm không phải hiện vẻ không màng sự đời, mà là khiến cho người ta cảm nhận được vị tình người, bạn gái được mang đến có uống chút rượu, nương theo rượu mời không nhịn được đánh bạo, dò xem một chút việc riêng của Tô Chi Niệm: "Tô tổng, chúng ta tiếp tục tán gẫu vấn đề đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ, ngài Tô có tiêu tiền cho phụ nữ chưa? Không biết những cô gái nào có vận khí tốt như vậy, có thể khiến cho Tô tiên sinh chịu tốn tiền?"
"Trả tiền cho phụ nữ! " Đáy mắt anh vẫn còn tỏa ra ý cười, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, thoạt nhìn cả người anh đẹp đến nỗi cực kỳ rung động lòng người, khiến mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi.
Anh hơi dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: "Không phải những, mà là chỉ có một.
"
Nếu nói đàn ông kiếm tiền là cho tiêu cho phụ nữ, vậy cả đời này của anh, có lẽ tất cả tiền kiếm được cũng chỉ tốn cho một mình Tống Thanh Xuân.
"Wow, không biết người đó là ai vậy?"
"Thì ra Tô tổng có người yêu rồi?"
!
Câu trả lời của Tô Chi Niệm khiến cho mọi người trong phòng cũng bắt đầu hào hứng theo, chỉ tiếc anh không muốn tiết lộ quá nhiều tâm trạng, đối mặt với sự hưng phấn của mọi người, anh đặt ly rượu xuống, hờ hững nói một câu: "Tôi xin lỗi không tiếp được một lúc", rồi rời khỏi biệt thự.
Tô Chi Niệm chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí cho nên không mặc áo khoác, anh đang đứng dưới một đèn đường, chỉ yên lặng đứng đó một lát mà đã đưa tới bảy tám người đi ngang qua nghiêng mắt nhìn, trong đó còn có hai cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi ở phía sau anh, thừa dịp anh không chú ý lấy điện thoại ra chụp ảnh anh, trong miệng còn xì xào bàn tán mấy câu cảm thán.
"Đẹp trai quá đi!"
"Còn đẹp trai hơn cả thần tượng của tớ đấy!"
"Cậu chụp chưa?"
Mặc dù hai người nói chuyện cực kì nhỏ nhưng Tô Chi Niệm vẫn nghe thấy rõ ràng, anh giống như hờ hững nghiêng đầu sang bên né tránh camera.
"Tiếc quá đi, không chụp được!"
"Nhưng dù là bóng lưng cũng rất đẹp rồi đó! "
Tô Chi Niệm yên lặng nhíu mày lại, đứng thẳng người, định bụng đi vào trong biệt thự, kết quả đi chưa được hai bước thì nghe thấy một giọng nữ bén nhọn chui vào trong tai: "Cứu mạng với! "
*
"Cứu mạng với! "
Tống Thanh Xuân đi xa chưa được hai thước thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Đường Noãn ở sau lưng truyền đến.
Cô có chút buồn cười khẽ “A” một tiếng, việc không liên quan đến cô nên cô tiếp tục đi về phía trước, kết quả chân vừa nâng còn chưa đặt xuống đất, cô liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng "phốc.
"
Tống Thanh Xuân theo bản năng xoay người, nhìn thấy Đường Noãn vốn đứng ở bên hồ đã không thấy bóng dáng đâu, còn trên mặt hồ có một bóng đen cố hết sức vãy nước, trong miệng còn liều mạng hô cứu mạng.
Đường Noãn trượt chân rơi xuống nước sao?
Cho dù Tống Thanh Xuân thật sự rất ghét Đường Noãn nhưng cũng không ghét đến mức nóng lòng mong cô ta chết, cho nên Tống Thanh Xuân gần như không hề do dự hắng giọng kêu: "Có người rơi xuống nước, bên hồ nhân tạo có người rơi xuống nước rồi! "
Dưới tình thế cấp bách, Tống Thanh Xuân vừa kêu cứu vừa theo bản năng nghĩ đến Tần Dĩ Nam, cô run tay lấy điện thoại ra vội vàng gọi vào số anh.
Tống Thanh Xuân nói năng lộn xộn, nhưng Tần Dĩ Nam nghe hiểu ý trong lời của cô, cách điện thoại, Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy tiếng bước chân Tần Dĩ Nam chạy nhanh đến biệt thự.
Trời mùa đông rất lạnh, người rơi vào trong hồ lạnh như băng cho dù biết bơi cũng sẽ bị đông đến tứ chi run rẩy.
Từ lúc Đường Noãn rơi xuống đến giờ mới một hai phút, Tống Thanh Xuân nhìn thấy rõ cường độ quẫy đạp của cô ta dần dần chuyển nhỏ, vì vậy lại kéo giọng lớn tiếng hô vài câu.
Câu lạc bộ Kinh Thành thường xuyên có bảo an tuần tra, có bảo an nghe thấy tiếng kêu cứu của Tống Thanh Xuân thì lập tức chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì trình bày với bộ đàm một chút về địa điểm và tình huống, sau đó cởi giày và áo khoác nhảy vào trong nước bơi tới chỗ Đường Noãn.
Chẳng mấy chốc bảo an mang theo Đường Noãn bơi tới bên cạnh bờ, Tống Thanh Xuân vội vàng tới giúp một tay.
Lúc Tống Thanh Xuân cố sức kéo Đường Noãn lên bờ thì thân thể mất ổn định, ngồi xổm trên mặt đất, vừa đúng lúc Đường Noãn thuận thế gục ở trên người cô, rất nhanh quần áo của cô bị nước hồ trên người cô ta làm cho ướt đẫm.
Tống Thanh Xuân chưa tỉnh hồn bắt đầu thở hổn hển mấy hơi, chợt nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, cô còn chưa kịp quay đầu nhìn thì Đường Noãn trong ngực cô lập tức được người bế lên, sau đó thì truyền đến âm thanh lo lắng của Tần Dĩ Nam: "Đường Noãn, em thế nào rồi?"
/1091
|