Chữ “Đâu” sau cùng Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, anh chợt hiểu suy nghĩ trong lòng của cô, biết cô đã gặp cơn ác mộng gì, động tác lau nước mắt cho cô của anh bỗng dưng cứng ngắc.
Cô không phải đang ngủ mơ mà là nghĩ tới chuyện cũ.
Cô nghĩ tới năm năm trước, đêm anh say rượu đã cưỡng ép cô.
.
.
.
.
Trong lòng của cô tràn đầy khủng hoảng, sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng, hô hấp có chút dồn dập, thân thể run rẫy, tay còn liều mạng dùng sức nắm lấy drap giường.
Ngón tay Tô Chi Niệm run run để ở trên mặt cô, anh rất muốn ôm cô, cho cô một chút an ủi, nhưng cuối cùng vẫn từ từ dịch tay từ trên mặt cô ra, sau đó lại rút luôn cánh tay đang ôm cô, chậm rãi thả cô lên trên giường.
Ban ngày cô mặc áo len cổ cao che kín làn da, hiện tại cô mặc một bộ đồ ngủ, lộ ra cổ và lồng ngực, anh nhìn thấy trên da thịt trắng nõn hiện đầy vết xanh tím chi chít.
Sau đó tầm mắt của anh theo bản năng nhìn về phía hai cổ tay của cô, có một vòng bầm tím nhìn thấy mà giật mình, là đêm kia anh say rượu dùng sức nắm quá mạnh lưu lại dấu vết.
Thật ra thì hồi chiều ở phòng đánh bài, lúc hội trưởng phát hiện vết thương trên cổ tay cô, anh đã biết là chuyện gì xảy ra.
Đó là bởi vì lúc đó anh muốn cô thắng, chân đụng tới chân của cô, đang đoán xem trong lòng cô nghĩ gì.
Chẳng qua lúc đó anh không nhìn thấy tình trạng trên cổ tay cô, chỉ có mình cô biết, đó là bị anh siết chặt, cô sợ bị người khác biết, mới vội vàng hấp tấp dùng ống tay áo che lại, vội né ra.
Khi đó anh mới biết trong lòng cô có chút sợ anh, tâm tình của anh bỗng dưng trở nên có chút hỏng bét, sau đó mỗi người rời đi.
Cho tới bây giờ, trong đêm khuya cô gặp ác mộng, anh biết cô có chuyện giấu ở trong lòng, anh mới biết, cô không phải có chút sợ anh mà là rất sợ.
"Anh phải làm sao với cơn ác mộng kia đây? Rõ ràng đã qua nhiều năm, tại sao lại còn nhớ tới?"
"Có phải bởi vì mấy ngày trước anh lại một lần uống rượu say suýt nữa ngủ với cô hay không.
.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân, không nên suy nghĩ lung tung, đều đã trôi qua, đã qua, đã qua rất nhiều năm rồi, không nên suy nghĩ lung tung nữa.
.
.
.
.
."
Tô Chi Niệm vẫn ngồi ở bên giường, cánh tay vòng qua vai của cô, sau khi Tống Thanh Xuân tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, đáy lòng cũng nổi lên suy nghĩ, những suy nghĩ này xuôi theo đụng chạm giữa bọn họ, thẳng tắp đâm vào đáy lòng của anh, giống như một con dao gọt tim anh thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Tống Thanh Xuân chưa tỉnh hồn thở hổn hển hai cái, mới ý thức bên cạnh mình có người đang ngồi, cô quay đầu, thấy Tô Chi Niệm, trong nháy mắt bò dậy thật nhanh trên mặt đầy phòng bị: "Tại sao anh ta lại ở chỗ này, không phải là muốn.
.
.
.
.
."
Tô Chi Niệm không đợi cô nghĩ xong, đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa phòng ngủ.
Lúc sắp tới cửa, bước chân của anh ngừng lại, anh đứng đưa lưng về phía cô một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, vẻ mặt cô bởi vì anh chưa rời đi lại khẩn trương lên, anh nhìn thấy nét mặt biến hóa của cô, im lặng dùng sức nhấp khóe môi, mới mở miệng nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô."
Đáy mắt lạnh nhạt thâm thúy của anh có một tia đau thương chợt lóe lên, anh lại mở miệng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, tiếng nói rất lạnh nhạt, rất nhẹ: "Về sau tôi cũng sẽ không chạm vào cô nữa.
.
.
.
.
.".
/1091
|