Cô hơi dừng ở chỗ cánh cửa một chút, mới mở bước chân đi đến cạnh giường, đưa đồ ngọt về phía Tô Chi Niệm: "Tô tiên sinh, đây là táo đỏ chưng cách thủy, bổ máu, anh uống chút đi."
Tô Chi Niệm thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân, nhận lấy bát sứ, lấy thìa quấy hai cái, sau đó lúc chuẩn bị cúi đầu uống, giống như nghĩ tới điều gì quan trọng, nhìn lướt qua laptop đặt ở bên cạnh, ngữ khí rất nhạt nói: "Đã làm xong rồi."
Tống Thanh Xuân "Ừ" một tiếng, lại nói câu "Cám ơn", sau đó liền mở laptop của mình ra, thấy trong hộp thư vốn hoàn toàn trống rỗng, giờ 99 bức mail đã lẳng lặng trở về.
Cô nhìn chằm chằm những bức mail kia hai giây, cũng không có nhấp vào trong xem nội dung có đúng hay không, liền trực tiếp khép laptop lại.
Tô Chi Niệm rủ lông mi, yên tĩnh nhai đồ ngọt.
Vẻ mặt của anh rất bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy anh giống như là lại không vui.
Rõ ràng vừa rồi tâm tình anh giống như còn rất tốt mà...!
Đáy lòng Tống Thanh Xuân suy nghĩ một hồi, cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc có nên làm sinh động không khí lên không, trêu chọc anh vui vẻ, bản thân liền mở miệng trước: "Đến bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra anh là nhân tài toàn năng nha..."
Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa bắt đầu đếm ngón tay của mình: "Thiên tài giới tài chính, người có kỹ thuật máy tính giỏi, nhanh chóng tiếp thu được các loại nội dung kiến thức trên mọi phương diện dễ như trở bàn tay...!Khi đi học, tôi nhớ được anh sẽ còn đàn dương cầm, thổi Saxo...!Ừ, bóng rổ và bóng đá cũng đều không tệ, đại hội thể dục thể thao thi chạy trăm mét, hình như anh cũng là đứng đầu đúng không..."
Chuyện cũ lâu như vậy, cô lại có thể còn nhớ được?
Tâm tình Tô Chi Niệm lại có chút bắt đầu giãn ra, anh nghĩ, có lẽ anh chính là không có tiền đồ như vậy, tâm tình tốt và xấu, tất cả do một mình cô thao túng.
"Còn có, chơi game cũng lợi hại nữa..." Cô lải nhải không ngừng đếm rất nhiều, có lẽ là không tìm được chỗ lợi hại của anh, liền nói: "...!Còn có, kiếm tiền cũng rất lợi hại!"
"...!Thật là không gì không biết, không gì không làm được nha!" Lúc Tống Thanh Xuân khen tới đây, thấy vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, sau đó liền nửa đùa hỏi: "Tôi cũng buồn bực, ở trên thế giới này, rốt cuộc có chuyện gì anh không học được không?"
Thời điểm Tô Chi Niệm nghe đến vấn đề này, động tác ăn đồ ngọt ngừng lại, anh rủ lông mi nhìn táo đỏ trong bát sứ một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, dừng lại trong chốc lát, nói một chữ: "Có."
Vốn chỉ đơn thuần muốn sinh động không khí một chút, nhưng lúc nghe được câu trả lời này của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân thật rất hứng thú, liền nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt hiếu kỳ hỏi: "Anh không học được chuyện gì?"
Tô Chi Niệm yên tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, từ đầu đến cuối đều không có mở miệng.
Đáy lòng của anh, lại yên lặng hồi đáp: Học không được không yêu em.
Anh dựa vào siêu năng lực của mình, đúng là chiếm được rất nhiều ưu thế, hơn nữa trí nhớ của anh cũng tốt hơn người thường một chút, học gì cũng nhanh, thật sự chính là học đến không gì không biết.
Chính là chỉ riêng có một thứ, anh học không được.
Đó chính là...!Học không được không yêu cô.
Cô có biết không?
Sau khi biết bí mật kia, anh từng cho cô một tờ chi phiếu, vào một khắc anh rời khỏi nhà của cô, anh thật sự hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ không yêu cô nữa.
Chỉ là, có một số tình yêu, càng muốn tách rời, lại càng rõ ràng hơn.
/1091
|