Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô giống như phát điên dùng sức giậm sàn nhà, liều mạng cào tóc mình.
Vào lúc cô ở bên bờ sụp đổ, cửa thư phòng đột nhiên bị kéo ra, truyền tới giọng nói thanh nhã nhạt nhẽo của Tô Chi Niệm: "Pha ly cà phê."
"A." Tống Thanh Xuân vội vàng đứng vững, ngẩn ngơ đáp lại một tiếng, thấy tầm mắt Tô Chi Niệm bay tới áo sơ mi trong tay mình, vội vàng giấu áo ở phía sau, lại gật đầu một cái, nói: "Đã biết, Tô tiên sinh."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và không hiểu nhìn chằm chằm mặt Tống Thanh Xuân một lát, rồi mới nhẹ gật đầu, trở về thư phòng.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, đè ép một chút cảm xúc dao động không ổn định ở đáy lòng của mình xuống, cắn môi dưới cúi đầu, nhìn chằm chằm áo sơ mi nhuốm máu trong tay mình một lúc lâu, cuối cùng liền lặng lẽ cầm áo sơ mi giấu ở trong phòng ngủ của mình.
Cửa thư phòng mở rộng ra, Tống Thanh Xuân không có trực tiếp vào trong, đứng ở cửa, gõ cửa một cái.
Vẻ mặt Tô Chi Niệm chuyên chú nhìn chăm chú văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu chút nào, nói lạnh nhạt một chữ: "Vào."
Tống Thanh Xuân nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước bàn sách, vừa mới chuẩn bị đặt chén sứ cầm trong tay lên trên bàn sách, Tô Chi Niệm liền duỗi tới.
Tống Thanh Xuân để chén sứ ở trong tay anh.
P/s: ai muốn đọc trước gần 200 chương tiếp thì liên hệ : nhé :)
"Cám ơn." Tô Chi Niệm dùng ngữ điệu bình thản đáp lại hai chữ, liền đưa chén sứ tới bên môi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh đều ở trên văn kiện, một cái tay khác cũng không ngừng nghỉ, cầm một cây bút, nhanh chóng viết chữ lên giấy.
Tô Chi Niệm nhẹ nhấp một ngụm "Cà phê", phát hiện mùi vị không đúng, mi tâm lơ đãng nhíu lại một chút.
Anh còn chưa mở miệng nói chuyện, âm điệu của Tống Thanh Xuân liền ôn nhu truyền tới: "Tô tiên sinh, ngài bị thương, cần nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, cho nên tôi rót cho em một chén ly sữa bò."
Ngòi bút Tô Chi Niệm hung hăng run một chút, vạch ra một vết đen dài trên văn kiện.
Từ khi cô vào trong nhà anh ở, đây là lần đầu tiên làm trái yêu cầu anh đề xuất.
Trước đây, vẫn luôn là anh bảo cô làm cái gì, cô liền quy củ làm theo, trước giờ không trộn lẫn bất cứ suy nghĩ và cảm xúc nào của mình vào, cho dù có một lần, dạ dày anh không thoải mái, bảo cô nấu canh thịt ớt, cô vẫn sẽ làm theo, sau đó vào lúc ăn cơm, thấy anh che dạ dày nhiễm đau, ngón tay chỉ về phía canh thịt ớt, cô cũng không có chút phản ứng nào, thần tình lạnh nhạt gắp thức ăn cho anh.
Tống Thanh Xuân thấy qua thật lâu mà Tô Chi Niệm vẫn không lên tiếng, cho rằng anh bởi vì bản thân làm chủ nên mất hứng, liền nói: "Tô tiên sinh, đây là dặn dò của bác sĩ Hạ với ngài..."
"Ừ." Lời Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tay lại khôi phục như cũ, vừa viết chữ lên trên văn kiện, vừa giống như là nhấm nháp cà phê, chậm rãi nhấm nháp sữa bò.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ không đi, chờ đến khi Tô Chi Niệm ngừng công việc trên tay lại, mới mở miệng lần nữa: "Tô tiên sinh, tôi đổi thuốc cho vết thương của anh, bác sĩ Hạ nói, mấy ngày này phải cần đổi thuốc."
"Được." Tô Chi Niệm để cây bút trong tay xuống, chỉ chỉ phía sau của mình, ra hiệu Tống Thanh Xuân đi qua.
Ba ngày đầu tiên máu thịt mơ hồ, đều là bác sĩ Hạ đổi thuốc, dù đã qua ba ngày, vết thương đã khỏi hẳn hơn phân nửa, nhưng khi Tống Thanh Xuân mở băng gạc ra, vẫn cảm thấy có chút nhìn thấy mà giật mình..
/1091
|